Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 39: Em sẽ ngoan mà…
“Chủ Mẫu, đã 2 giờ sáng rồi, Chủ Tử mà biết sẽ trách phạt thuộc hạ.” A Tố lo lắng khuyên cô mau đi ngủ. Nếu y như cô nói Chủ Tử mà biết thì thế nào? Đương nhiên là chỉ có con đường chết thôi.
Diệp Bối Nhi đang cặm cụi đan khăn choàng, “A Tố, cô nghỉ trước đi, còn một chút là hoàn thành rồi.” Cô buồn ngủ đến nổi mắt híp thành một đường, Diệp Bối Nhi đưa tay lên che miệng ngáp một cái, nước mắt cũng chảy ra theo cái ngáp vừa rồi, cô cố gắng gượng phải đan xong cái khăn này. Ngày mốt là sinh nhật của Tưởng Từ Hi. Còn mấy tiếng nữa Hi Tử của cô sẽ về, đương nhiên là cô sẽ không có cơ hội đan khăn rồi, cho nên mặc dù bây giờ Diệp Bối Nhi buồn ngủ muốn chết, cô phải đan cho xong để còn kịp cho Tưởng Từ Hi một bất ngờ nữa. Nghĩ đến Tưởng Từ Hi là người đàn ông của mình, Diệp Bối Nhi không tự chủ nở nụ cười hạnh phúc.
30″ trôi qua~~~
Diệp Bối Nhi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, cô duỗi lưng một cái, buồn ngủ quá đi!! Nhưng mà, khăn cũng đan xong rồi. Chắc là Hi Tử rất vui đây… Nghĩ đến khuôn mặt vui sướng khi nhận được chiếc khăn choàng của mình đan cho mà ôm chằm mình. Diệp Bối Nhi nhịn không được cười khúc khích.
Diệp Bối Nhi nhanh chóng đứng cất khăn choàng vào góc tủ quần áo, không yên tâm cô lại lấy mấy bộ quần áo đè lên khăn choàng. Cô gật đầu hài lòng.
Diệp Bối Nhi xoay người lại, cô ngạc nhiên vẫn thấy A Tố đứng đó. Nhìn nhìn đồng hồ gần 3 giờ sáng rồi. Diệp Bối Nhi áy náy nhìn A Tố.
“Tôi đã nói cô đi nghỉ trước rồi mà. Sao còn đứng đây?”
“Đây là bổn phận của thuộc hạ. Chủ Mẫu đừng tự trách.” A Tố nói xoay người đóng cửa phòng ngủ rồi đi ra ngoài.
Diệp Bối Nhi cũng không nói gì nữa, tắt đèn, cô lập tức nhào lên giường bởi vì bây giờ cô rất buồn ngủ rồi. Ngả lưng vào chiếc giường mềm mại, ôm lấy của Tưởng Từ Hi ngửi mùi hương của anh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ ngàn thu…. Nhầm, giấc ngủ sâu:))
=====
“Bảo bối…” Đang ngủ, Diệp Bối Nhi cảm thấy có cái gì đang cọ cọ cổ cô. Thấy nhột Diệp Bối Nhi đưa tay đẩy ra, miệng còn lẩm bẩm, “Ngứa… Ngứa…”
Tưởng Từ Hi cười, tiếp tục trêu chọc cừu nhỏ của anh. Mới hai ngày không gặp, anh thấy bảo bối của anh ngày càng đáng yêu ra. Nhịn không được, anh hôn “chụt” vào má Diệp Bối Nhi hai cái.
Bị phá rối, Diệp Bối Nhi bất đắc dĩ phải mở mắt ra. Đập vào mắt cô là khuôn mặt yêu nghiệt của kẻ nào đó. Cô đưa tay dụi dụi mắt.
“Hi Tử, anh về rồi.” Âm thanh vui vẻ phát ra, Diệp Bối Nhi ngồi dậy, đưa hai tay ôm chặt cổ anh, đầu cọ cọ vào hõm vai vị đại Boss của cô.
“Bảo bối, nhớ anh không? Hửm?” Tưởng Từ Hi bẹo má Diệp Bối Nhi một cái, kéo chân cô quấn vào cái eo săn chắt của mình, tay trái ôm eo cô, tay phải đỡ mông để cô không bị tuột xuống.
“Nhớ, rất nhớ luôn.” Diệp Bối Nhi nũng nịu nói.
Tưởng Từ Hi vừa cười vừa ôm cô đứng lên đi vào toilet, “Không uổng công anh thương em như vậy.”
Anh đặt cô ngồi lên thành bồn tắm, còn mình thì lấy bàn chải đánh răng, bóp một ít kem rồi rót ly nước đi đến trước mặt Diệp Bối Nhi.
“Bảo bối, há miệng ra nào, để anh đánh răng cho em.” Tưởng Từ Hi ngồi xổm xuống đưa bàn chải đến bên miệng Diệp Bối Nhi.
Diệp Bối Nhi rất ngoan ngoãn nghe lời há miệng để anh đánh răng cho mình.
===
Làm vệ sinh cá nhân xong, Tưởng Từ Hi lại ôm gấu túi Diệp Bối Nhi đi xuống tầng dưới.
“Bảo bối, ở nhà có ngoan không?” Diệp Bối Nhi chột dạ, cố gắng bình tĩnh gật gật đầu.
“Hửm?” Tưởng Từ Hi dường như không tin nheo mắt lại nhìn Diệp Bối Nhi.
“Thật mà.”
“Tha em lần này.” Nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, Tưởng Từ Hi không nỡ trách mắng, anh xoay qua lườm A Tố bằng một ánh mắt sắc lẽm. A Tố chột dạ cúi đầu xuống không dám động đậy.
Tưởng Từ Hi ôm cô ngồi vào bàn ăn, anh để Diệp Bối Nhi ngồi lên đùi mình để cô dựa vào ngực anh. Tưởng Từ Hi xót xa nhìn đôi mắt thâm quầng của cô.
“Bảo bối em không ngoan.” Tưởng Từ Hi thở dài, tay siết chặt eo Diệp Bối Nhi.
“Hi Tử, Hi Tử, đừng giận.” Diệp Bối Nhi thấy tâm trạng anh không được tốt, hốt hoảng nhận sai, cô xoay người lại hai tay ôm chặt thắt lưng anh nũng nịu, “Em không thức khuya nữa, anh đừng tức giận.”
“Còn gì nữa?”
“Em không nên bỏ bữa.”
“Còn gì nữa?”
“Hết rồi.”
“Chắc không?”
“Thật mà.” Lần này Diệp Bối Nhi gật đầu chắt nịch, cô nhoài người lên ôm cổ anh làm nũng, “Hi Tử, không được giận nha. Em sẽ ngoan mà. Anh đói không? Em đi nấu đồ ăn sáng.”
“Anh kêu người làm nấu rồi.” Tưởng Từ Hi thích thú véo má Diệp Bối Nhi.
Diệp Bối Nhi ỉu xìu như quả bóng xì hơi, khó khăn lắm mới có cơ hội nấu cho anh ăn vậy mà Tưởng Từ Hi lại kêu người làm nấu.
Tưởng Từ Hi thấy vẻ mặt buồn hiu của cô thì không đành lòng, anh kéo cô ôm thật chặt, “Thôi nào, lần sau đi. Lần sau bảo bối nấu, được không?” Tưởng Từ Hi vỗ vỗ mông Diệp Bối Nhi dỗ ngọt.
“Bỏ ma trảo của anh ra khỏi mông em ngay.” Diệp Bối Nhi kéo cái tay đang diệu võ dương oai trên mông mình ra, ném một ánh mắt khinh bỉ nhìn tên sắc lang nào đó.
“Bảo bối ghét bỏ anh rồi sao?” Quỷ háo sắc nào đó chẳng những không bỏ tay ra mà còn đưa tay luồng vào trong áo Diệp Bối Nhi vuốt ve trước ngực cô.
“Bảo bối, em không mặc áo con?” Tưởng Từ Hi nở nụ cười ám muội nhìn Diệp Bối Nhi.
“Bỏ tay ra.” Diệp Bối Nhi xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, nhất quyết kéo cái tay đang làm loạn trong áo mình ra ngoài. Tưởng Từ Hi được nước lấn tới, nhân cơ hội Diệp Bối Nhi không đề phòng bóp mạnh trên ngực trái cô.
“Ưm….” Diệp Bối Nhi giãy giụa cố gắng tránh khỏi ma trảo của Tưởng Từ Hi. Anh đâu có mà dễ dàng tha cho cô như vậy, hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt Diệp Bối Nhi, khiến cho lông tơ trên mặt cô dựng đứng cả lên. Tưởng Từ Hi xấu xa đưa lưỡi ra liếm nhẹ vành tai cô. Nhận thấy được một trận run rẫy của người trong ngực, anh khẽ cười, tay phải trước ngực cô không ngừng nắn bóp, tay trái tiếp tục vuốt ve tấm lưng không tì vết của Diệp Bối Nhi.
“Hi… Hi Tử, đừng… Đừng như… Vậy mà.” Diệp Bối Nhi thở gấp cầu xin anh.
“Mới như vậy đã không chịu được?? Nếu như….” Tưởng Từ Hi kéo dài âm thanh ra, anh kề ngay lỗ tai Diệp Bối Nhi nhỏ giọng nói, “Nếu như… Anh “ở trong” em thì làm thế nào đây? Hửm? Chẳng phải em sẽ chết đi sống lại sao?” Chất giọng từ tính liên tục phả lên mặt Diệp Bối Nhi, khiến cô không ngừng run rẩy.
“Xấu xa.” Diệp Bối Nhi thẹn quá hoá giận, cô cắn một cái ngay cổ anh. Sau đó, nhìn anh đầy khiêu khích.
Tưởng Từ Hi có thể cảm nhận được thân dưới anh có nguồn nhiệt xông lên, ngay cổ Diệp Bối Nhi vừa cắn như có dòng điện chạy dọc khắp cơ thể, Tưởng Từ Hi cúi người hôn Diệp Bối Nhi, tay trái di chuyển lên trên đỡ gáy cô, tay phải thuần thục mở từng chiếc cúc áo của cô ra, Diệp Bối Nhi giãy giụa, đây là phòng bếp sao tên Tưởng Từ Hi này phát dục ở đây chứ.
Nhận thấy cừu nhỏ sắp thở không được, Tưởng Từ Hi mới không đành lòng buông cô ra. Chiếc áo ngủ cô đã cởi được hai cúc đầu, đôi bồng đào như ẩn như hiện trước mặt anh, khiến dục vọng dưới thân đã thức tỉnh kêu gào muốn được giải thoát.
Hơi thở ngập mùi hoan ái, Tưởng Từ Hi hôn lên cổ Diệp Bối Nhi, để lại những dấu đỏ hỏn, anh di chuyển xuống xương quai xanh rồi đến đôi bồng đào của cô. Anh há miệng ngậm lấy viên anh đào trên ngực bảo bối của anh, liếm, mút chùn chụt chùn chụt, Diệp Bối Nhi có thể nghe thấy tiếng mút của anh.
“Ưm…” Diệp Bối Nhi vặn vẹo thân thể, cô nhịn không được bật ra tiếng ngâm kiều mị của mình.
“Bảo bối…” Tưởng Từ Hi vùi đầu vào ngực Diệp Bối Nhi liên tục kêu cô.
Diệp Bối Nhi đưa hai tay ôm lấy cái đầu đang chôn trước ngực mình rên rỉ, cô khó chịu quá, toàn thân nóng ran, “Hi Tử, muốn… muốn… Aa… Ưm… Aaaaa”
“Thích không?” Tưởng Từ Hi đưa tay vào quần Diệp Bối Nhi, giọng khàn khàn vì nhiễm đầy dục vọng. Nhưng đáp lại chỉ có tiếng rên kiều mị.
“Aaa… Ưmmmmm.”
Tưởng Từ Hi đứng phắt dậy ôm cô lên lầu.
=====
•Tác giả: Thịt đê~~~~
Ai muốn chương sau có H không?