Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 33: Nguy hiểm (1)
Sau giờ tan sở.
Diệp Bối Nhi hí hửng đợi vị Boss đại nhân của mình ở bãi đổ xe. Mắt thấy dáng vẻ đại soái ca Tưởng Từ Hi bước ra từ thang máy, cô nhìn không chớp mắt luôn, từ khi trở thành bạn gái anh, chưa lần nào nhìn anh từ xa như vậy, toàn nhìn cự li gần thôi 😚😚😚
(Diệp Bối Nhi: Thật ra thì tôi không có mê trai đẹp đâu 😚😚😚
Tác giả: Đúng rồi. Không biết điện thoại ai có đầy ảnh soái ca~~~~ *đâm chọt*
Tưởng Từ Hi: Bảo bối, em dám ngắm trai *lườm*
Diệp Bối Nhi: Em chụp trộm anh *đỏ mặt*
Tưởng Từ Hi: *hài lòng*
Tác giả: Ta hờn 😤😤😤)
“Bảo bối, đi thôi.” Tưởng Từ Hi ôm eo cô đi đến chiếc Lamborghini màu đen của anh, anh mở cửa xe cho Diệp Bối Nhi, sau đó anh vòng qua bên ghế lái, thắt dây an cho cô và anh, khởi động xe chở cô đến siêu thị gần nhà anh.
“Hi Tử, anh muốn ăn gì?” Diệp Bối Nhi đi vào siêu thị lập tức nắm tay Tưởng Từ Hi đi lựa thức ăn.
Tưởng Từ Hi mặc cho cô kéo. Anh nhìn bảo bối nhà mình rất rất vui vẻ, anh cũng vui vẻ. Cảm giác như vợ chồng son đi dạo, vợ mua thức ăn chồng xách đồ. Anh nhịn không được bất giác mỉm cười. Anh rất thích rất thích cảm giác bây giờ nha~~~
“Hi Tử, anh thích nhất hải sản. Vậy thì, cua hấp, tôm lăn lòng đỏ trứng muối, cá sốt chua ngọt, súp bong bóng cá… Bla bla (tĩnh lược một vài ngàn chữ) được không?”
“Được không? Được không?” Diệp Bối Nhi lay lay cánh tay Tưởng Từ Hi, đang trưng cầu ý kiến của vị đại Boss là anh đây.
“Nếu mà làm theo như lời em đề nghị. Anh chắc chắn rằng lương tháng này em không còn một xu.” Tưởng Từ Hi cười cười nhìn cô. Ai da~~~ cái vẻ mặt đáng yêu này, thật muốn cắn cho một cái, càng nhìn cô càng thấy thuận mắt, thân hình đầy đặn có lồi có lõm. Ừm thì, vùng bụng có dư một ít mỡ thừa nhưng mà anh thích, ôm rất thoải mái nha~~~
“Vậy thì, cơm chiên hải sản, canh trứng cà chua, cải thìa xào dầu hào, món tráng miệng là đu đủ hầm tuyết nhĩ táo đỏ đường phèn. Em đảm bảo sẽ không tốn bao nhiêu đâu, nha, được không??” Diệp Bối Nhi ôm cánh tay anh làm nũng, mở to đôi mắt ngập nước đang nhìn vị Boss đại nhân đầu mong chờ.
Làm sao đây? Nếu anh mà soi mới nữa, cừu nhỏ lập tức trở mặt với anh. Cừu nhỏ có lòng anh hiểu, nhưng sói xám thực không muốn cô xuống bếp chút nào, không muốn nhìn bảo bối của mình cực nhọc, không nỡ cự tuyệt cô mà. Nhìn cô làm nũng tim anh cũng tan chảy theo luôn. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh cũng nhượng bộ. Cô vì anh mà tình nguyện xuống bếp, anh vì cô nhượng bộ thì có là gì chứ?
“Tất cả theo ý bảo bối.” Tưởng Từ Hi đem cô vây vào giữa xe đẩy hàng và trước ngực anh. Tưởng Từ Hi một tay đẩy xe đẩy, một tay ôm lấy eo cừu nhỏ ngốc nghếch.
Vừa đi vừa quan sát xung quanh, Diệp Bối Nhi đi đến quầy hải sản đang chọn tôm và mực tươi, cũng không để ý Tưởng Từ Hi đang gọi điện thoại.
“Ma Phong, mau phái người đến đây bảo vệ Chủ Mẫu.” Không đợi Ma Phong trả lời, Tưởng Từ Hi đã ngắt máy.
Anh cất điện thoại vào túi, đi đến bên Diệp Bối Nhi.
“Bảo bối.” Anh gọi cô.
“Hả?” Diệp Bối Nhi đang phân vân có nên mua thêm một ít cua hay không, nghe Tưởng Từ Hi gọi mình liền quay người lại.
“Dây giày em lỏng rồi.” Nói rối anh cúi người xuống giúp cô buộc dây giày.
Oa, thật cảm động. Hành động của Tưởng Từ Hi khiến cô bán hàng ngưỡng mộ, cười cười nhìn Diệp Bối Nhi.
Tưởng Từ Hi buộc dây giày giúp cô xong, liền đứng lên bắt gặp khuôn mặt hơi ửng hồng của cô. Đột nhiên anh nảy sinh ý định trêu ghẹo cô một chút.
“Bảo bối, cảm động sao? Cảm động thì hôn anh một cái đi nè.” Ý cười trong mắt anh càng đậm. Bảo bối đang xấu hổ nha~~~ đáng yêu chết mất. Khà khà, trêu bảo bối thật vui. Tên trẻ con to xác nào đó đang có ý định tiếp tục “tác chiến” trêu Diệp Bối Nhi thì….
“Đau… Bảo bối, đau lắm đó.” Thì hông bất ngờ bị véo một cái.
Ai bảo anh dám trêu ghẹo cô chứ. Diệp Bối Nhi chỉ là thẹn quá hoá giận thôi.
(Tác giả: Diệp Bối Nhi, cô véo hông Tưởng Từ Hi có dùng hết lực chưa?? 😒😒😒
Diệp Bối Nhi: Véo nhẹ thôi ☺️☺️
Tác giả: Da hắn dày lắm *xúi bậy* 😚😚
Diệp Bối Nhi: Tôi không nỡ ☺️☺️☺️
Tác giả:…)
“Đau lắm hả? Xin lỗi, đưa hông đây, em xoa xoa cho.” Diệp Bối Nhi lập tức kéo anh lại, đưa tay xoa nhè nhẹ chỗ vừa bị cô véo lúc nãy.
“Hết đau rồi… Thật ta thì da anh dày lắm. Lúc đầu hơi đau tí thôi.”
“Thật không?”
“Thật.”
(Diệp Bối Nhi: Tác giả, cô nói đúng, da Hi Tử rất dày ☺️☺️
Tưởng Từ Hi:…)
“Bảo bối, còn cần mua gì nữa không?” Tưởng Từ Hi ôm cô đi ra khỏi khu hải sản, ánh mắt khát máu, nổi lên tầng tầng sát ý, quét về hướng ngược lại.
“À, để em xem.” Diệp Bối Nhi kiểm kê lại những vật đã chất trong xe, “Hi Tử, chúng ta cần mua đu đủ, cà chua, trứng vịt nữa là xong.”
“Đi thôi.”
Cuối cùng, cũng mua đủ nguyên liệu để nấu thức ăn. Diệp Bối Nhi dùng tháng lương đầu tiên thanh toán số thức ăn trong xe.
======••••
“Bảo bối, đợi anh đi lấy xe. Không được đi lung tung.” Tưởng Từ Hi dặn dò cô cẩn thẩn, hôn lên má cô một cái rồi xoay người hướng về phía bãi đỗ xe.
“Ma Phong, đến đâu rồi?”
“Thưa Chủ Tử còn cách hai con đường nữa.”
“Mau lên.”
“Dạ vâng.” Ngắt máy, Ma Phong căn dặn thuộc hạ nhanh chóng tăng tốc đến nơi Tưởng Từ Hi yêu cầu.