Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 30: Sói lớn và Cừu nhỏ


Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 30: Sói lớn và Cừu nhỏ

“Bà xã bảo bối…” Sói lớn vẫn ôm chặt cừu nhỏ nằm trên giường. Dùng chóp mũi của mình cọ cọ vào cổ Diệp Bối Nhi giống như làm nũng.

“Hi Tử, mấy ngày nay em không đi làm rồi. Ngày mai, mình trở về công ty nha. Hôm trước, Tiểu Uyển (Trương Lam Uyển bạn thân Diệp Bối Nhi ấy) có gọi cho em hỏi em sao không về nhà. Còn có Melvin, Kitty, Alex bọn họ nữa. Từ sau buổi dạ tiệc bọn họ thấy em đi làm một hai ngày lại nghỉ. Ngày mai quay trở về nha.” Diệp Bối Nhi nhìn anh đầy mong chờ.

“Được.” Tưởng Từ Hi dừng lại rồi nói tiếp, giọng điệu có chút mị hoặc câu dẫn lòng người, “Nhưng mà… Anh có điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Chúng ta công khai quan hệ.” Anh lấy tay chọc chọc má cô, cười cười.

“Quan… Quan hệ, không được. Xấu hổ lắm.” Mặt cô chín ngượng chui đầu vào chăn.

Tác giả: Thật ra khi tui viết tới đoạn này, tui lại suy nghĩ lệch lạc cái từ “quan hệ” 😂😂😂. Có thím nào giống tui không nhể? (≧∇≦)

“Bé ngốc, xấu hổ cái gì chứ? Thật là…” Tưởng Từ Hi đưa tay cốc yêu lên đầu Diệp Bối Nhi một cái, anh cảm thấy ngày càng yêu cái vẻ ngượng ngùng của cô nha~~~~.


“Nhưng mà… Nhưng bọn họ sẽ nói em trèo cao. Nói em quyến rũ anh. Em không thích bọn họ nói như vậy.” Giọng Diệp Bối Nhi buồn rầu nói.

Tưởng Từ Hi dùng mũi “Hừ!” một cái. Sắc mặt lập tức lạnh buốt bao phủ một tầng sương. Lúc này, Diệp Bối Nhi đang chôn đầu mình trong chăn, cô đã bỏ lỡ nét mặt băng lãnh của anh. Tưởng Từ Hi đưa tay vỗ vỗ lưng cô trấn an, giọng ấm áp phả lên tai Bối Bối, “Nào, ai dám nói em, em đường đường là Chủ Mẫu nha, là bà xã anh nha, là bảo bối của anh nha~~~. Ai dám nói em, anh đánh mông người đó. Khụ….” Nói đến đây, Tưởng Từ Hi cố gắng nín cười. Anh thật sự đem cô như con nít mà dỗ dành:))))

(Tác Giả: Là bảo bối anh nha, là bà xã anh nha~~~ *ôm bụng cười*

Doanh Hạo: *lắc đầu* cô mau chạy đi (。-_-。)

Tác Giả: Cút! Đồ lắm chuyện 😒😒😒

Tưởng Từ Hi: *Lên đạn*

Tác Giả: ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘ )

“Ngoan nào, nếu không thì em ở nhà, anh nuôi em.” Sói lớn nào đó đang dụ dỗ cừu nhỏ ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm:)) hazzi, phải nói như thế nào nhỉ? Đầu tiên là dẫn dụ cừu nhỏ công khai quan hệ (Tác Giả: Khụ… “Quan hệ” 😂😂😂) sau đó nếu cừu nhỏ từ chối thì sói lớn “đường đường chính chính” đưa ra một kiến nghị khác là ở nhà ngoan ngoãn chờ làm sâu gạo. Thật phúc hắc 😚😚😚. Ừm, thật ra thì khi cô ở Even Club uống say, mém xíu nữa là bị ăn đậu hũ. Từ đó, Tưởng Từ Hi đã có bóng ma trong lòng, ước gì có thể đem cô sấy khô. Nhầm, đem cô thu nhỏ bỏ vào túi, không cho động vật giống đực nào tiếp xúc với cừu nhỏ, ngoại trừ anh.

“Em muốn đi làm kiếm tiền.”

“Vậy thì công khai.” Tưởng Từ Hi bá đạo nói.

“Không.” Bối Bối dẫu môi giận dỗi.

“Chọn một trong hai. Công khai hoặc ở nhà anh nuôi.” Tưởng Từ Hi có thể chiều chuộng cô tất cả, nhưng lần này thì không được. Nhất định không được, kì thật anh cũng muốn có danh phận:)))) nhân dịp này để anh dẹp bớt ong bướm quanh cô.

Diệp Bối Nhi nói về nhan sắc thì không có gì nổi bật, nhưng cô cũng có nét riêng của mình, lúc tức giận sẽ phồng má mở to mắt trừng anh. Khi vui vẻ thì luôn miệng kêu “Hi Tử, Hi Tử” chạy đến ôm anh làm nũng. Lúc buồn thì cuộn tròn như mèo nhỏ cọ cọ vào trong ngực Tưởng Từ Hi. Lúc bất mãn thì bĩu môi nhìn anh kháng nghị. Lúc làm sai thì lấy hai ngón chạm chạm vào nhau. Nhìn chung, hỉ, nộ, ái, ố của Diệp Bối Nhi đều có anh trong đó. Có anh là có cả thế giới. Nhưng mà tất cả chỉ được biểu hiện trước mặt anh thôi. Chỉ được trước mặt anh. Vậy mà có một lần, lúc anh không ở đây, xuất hiện một tên chán sống gửi hoa và thiệp đến cho Diệp Bối Nhi. (Tất nhiên, cả hoa và thiệp Diệp Bối Nhi không biết nó từng hiện hữu trên thế gian này). Sau đó, đã bị sói lớn phúc hắc thủ tiêu không còn một móng.


(Tác Giả: Đả đảo Tưởng thiếu phúc hắc, đả đảo Tưởng thiếu phúc hắc*nhìn xung quanh*

Doanh Hạo: Cô cũng biết sợ sao?

Tác Giả: Sợ gì chứ! Bổn cung trời không sợ đất không sợ *chống nạnh* *hất cằm*

Tưởng Từ Hi: Thật sao?

Tác Giả:…)

————————-

“Hôm nay, Chủ Tịch xuất hiện. Mấy hôm nay không ở công ty nha~~~.” Giọng điệu õng ẹo của cô tiếp tân nổi danh bát quái.

“Chủ Tịch không biết có bạn gái chưa? Nếu không tôi phải nhanh chân mới được.” Đồng nghiệp A mơ mộng nói.

….


“Chủ Tịch xuất hiện rồi, khoan đã, đứng bên Chủ Tịch là ai??”

“Hình như cô ta cũng hiện bên Chủ Tịch trong buổi dạ tiệc. Tên là Diệp gì đó, cũng là nhân viên trong công ty.” Cô tiếp tân bát quái nói.

Hầu như, các nhân viên nữ đều dùng ánh mắt ganh tị nhìn chằm chằm Diệp Bối Nhi. Bên ngoài, đang mưa lớn, nhiệt độ hạ thấp, bất giác Diệp Bối Nhi rùng mình vì lạnh. Tưởng Từ Hi mở cửa xe đi xuống ôm cô vào ngực, một mùi hương nam tính bao quanh cô. Thật ấm!!

“Lạnh sao? Bảo bối để anh ôm một cái nào.”

“Đang trước cửa công ty đó.” Diệp Bối Nhi xấu hổ ngượng ngùng, giãy giụa thoát khỏi ma trảo của anh.

Ở góc khuất bên kia đường một người phụ nữ đội nón lưỡi trai, mang kính mát bản to che hết nửa khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên. Chăm chú quan sát cặp đôi đang ôm ốp nhau trước cửa công ty. Cô ta nắm chặt tay đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt. Nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hạnh phúc nhỉ?” Nói rồi cô đưa tay bấm một dãy số, rất nhanh đã có tín hiệu, không đợi bên kia trả lời, cô ta cất tiếng, “Chuẩn bị đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.