Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 27: Tâm can bảo bối
“Hừ!! Bảo bối, đừng nghe những gì cậu ta nói. Tên Doanh Hạo này lại đến kì động dục nên nói lung tung.” Diệp Bối Nhi nghe anh nói đột nhiên phì cười. Cô cười rất đẹp, răng Diệp Bối Nhi rất đều khi cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ. Trông thật đáng yêu.
Doanh Hạo đứng lên đập bàn, làm cho ly rượu lung lay rơi xuống đất vỡ toang, Doanh Hạo đứng lên chỉ tay vào mặt Tưởng Từ Hi nghiến răng nghiến lợi, anh tức giận đến ngực cũng phập phồng, mặt đỏ nghẹn. Bất ngờ với hành động của Doanh Hạo, Diệp Bối Nhi đang sảng khoái cười cũng lập tức im bặt, cô cúi đầu xuống, tay vặn vẹo cúi đầu giọng lí nhí như con muỗi.
“A Hạo, xin lỗi, tôi không có ý cười anh đâu.” Cô càng nói giọng càng nhỏ, Diệp Bối Nhi lấy hai ngón trỏ của mình chọc chọc vào nhau, làm ra bộ dáng biết lỗi.
Doanh Hạo nghe Diệp Bối Nhi nói như vậy, anh cảm thấy có gì đó không đúng, hồi nãy đến giờ anh đâu có trách chị dâu nhỏ đâu nhỉ??? Thu hồi lại dáng vẻ như muốn ăn thịt người của mình, nở một cười ôn hoà với Diệp Bối Nhi, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa long, ánh mắt rất hiếu kì nhìn về phía cô.
“Chị dâu nhỏ, anh đâu có mắng em đâu???” Đồng thời cũng nhìn về Tưởng Từ Hi ném một ánh nhìn khinh bỉ về phía anh.
“Nhưng… Lúc nãy anh tức giận.”
“Hahaha…” Vị nào đó ngồi ngoài xem kịch cuối cùng cũng lên tiếng, “Bảo bối ngốc, Hạo đang tức giận với anh, tại sao em lại xin lỗi cậu ta???” Tưởng Từ Hi thích thú đưa tay chọc chọc má phúng phính Diệp Bối Nhi, anh lại nói, “Thì ra em đang bao che cho anh đúng không?? Anh biết mà, tâm can bảo bối nhà anh là đáng yêu nhất.” Nói rồi đưa tay véo véo hai má Diệp Bối Nhi. Yêu thương đem cô ôm chặt vào ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu bảo bối của anh.
“Từ Hi, cậu đừng có tự luyến.” Doanh Hạo hừ mũi khinh thường. Sắc mặt thay đổi, ôn nhu như nước, cười híp mắt nhìn cô, “Chị dâu nhỏ, anh không giận.”
“A Hạo thật không giận??”
“Cậu ta mà dám giận em sao? Anh cắt “Tiểu Hạo” nhà của cậu ta.” Tưởng Từ Hi nhanh miệng chen ngang.
“Từ Hi, cậu đợi đấy!” Nếu trong tay anh đang có khẩu súng, thật sự Doanh Hạo muốn đem Tưởng Từ Hi làm bia để tập bắn, bắn nát đầu hắn, bắt cho nát cái khuôn mặt đáng ghét này. Thật tức chết mà!!!! Súng đâu??? Tôi muốn giết người!!!! Muốn giết người!!
(•••Doanh Hạo: Này, tác giả!! Cô đừng có diễn tả tôi như một tiểu thụ vậy chứ??? *lườm*
•••Tác giả: Tiểu Thụ?? Được nha… Tôi cho anh với Tưởng Từ Hi thành một couple:))))
•••Tưởng Từ Hi: *súng chĩa ngay đầu tác giả*
•••Tác giả: ヽ( ̄д ̄;)ノ)
“A Hạo thật không giận??” Diệp Bối Nhi nghi ngờ hỏi lại, chớp chớp đôi mắt to mọng nước nhìn Doanh Hạo.
“Không giận.” Doanh Hạo bước tới định đưa tay xoa đầu Diệp Bối Nhi, bất ngờ bị Tưởng Từ Hi tập kích, chán ghét gạt tay Doanh Hạo giữa không trung.
Tưởng Từ Hi liếc xéo anh, “Tôi cảnh cáo cậu, không được động vào bảo bối nhà tôi.”
Diệp Bối Nhi cười ngọt ngào nhìn Tưởng Từ Hi, mặt cọ cọ vào hõm vai anh như mèo nhỏ làm nũng, “Hi Tử, A Hạo là người tốt.” Mắt thấy mùi thuốc súng của Tưởng Từ Hi, cô nhịn không được nói đỡ cho Doanh Hạo.
“Em bênh vực cho tên xấu xa đó, có phải muốn hồng hạnh vượt tường không hả??” Vừa nơi vừa đưa tay véo má cô một cái, căm giận nhìn cái người gắn mác “bạn thân” đang hiện lên vẻ mặt vui sướng khi thùng dấm chua nào đó đã đổ.
“Cốc… Cốc… Cốc”
“Vào đi.” Giọng nói trầm lãnh xen lẫn kiêu ngạo hướng về phía cửa ra lệnh.
“Cạch”
Người vừa bước vào là Nhị Đương Gia – Ma Phong, anh cung kính cúi đầu, gọi một tiếng “Chủ Tử”, quay sang nhìn Doanh Hạo gật đầu coi như chào hỏi, Ma Phong là một người tính tình cứng ngắc, như khúc tượng gỗ, cực kì tuân thủ phép tắc, anh cả đời bán mạng cho Tưởng Từ Hi cũng không từ nan, chỉ cần Tưởng Từ Hi nói một tiếng, Ma Phong có lên núi đao xuống biển lửa để hoàn thành nhiệm vụ. Ngoài Doanh Hạo ra, Ma Phong là trợ thủ đắc lực mà Tưởng Từ Hi cực kì coi trọng không khác gì anh em, nhưng Ma Phong lại giữ một khoảng cách nhất định giữa Chủ Tử và thuộc hạ.
Ma Phong khẽ đưa mắt nhìn Diệp Bối Nhi đang ngồi trên đùi Chủ Tử. Anh có hơi bất ngờ về người con gái này, từ lúc anh theo Tưởng Từ Hi làm thuộc hạ đến nay, Chủ Tử không dính dán đến một bóng hồng nào. Bây giờ, tận mắt Ma Phong nhìn thấy, người đứng đầu giới Hắc Đạo nét mặt dịu dàng nhìn người con gái trong lòng, thẩm chí đầu cũng không ngẩng lên, nói với Ma Phong, “Có chuyện gì?”
“Thưa, Chủ Tử, lô hàng bên Châu Phi đã đưa đến tổng bộ Lãnh Huyết. Về phía khai thác dầu mỏ đang tiến hành thuận lợi. Phía Nam Phi, theo báo cáo sơ bộ, thuộc hạ phát hiện có một mỏ kim cương trữ lượng rất lớn, không biết có nên tiến hành khai thác không?? Chủ Tử.”
“Tiếp tục thăm dò còn những khoáng sản khác không. Phía khai thác dầu mỏ tạm dừng, tập trung nghiên cứu vũ khí, cuối tuần này phải giao lô hành S5-ZY qua Nga.” Giọng điệu cứng ngắc như được lập trình sẵn phân phó cho Ma Phong thực thi nhiệm vụ. Mắt thấy Diệp Bối Nhi hơi mệt, mắt cô dường như muốn híp thành một đường, cô đưa tay che miệng ngáp một cái, “Hi Tử, buồn ngủ.” Diệp Bối Nhi nhỏ giọng nói với anh.
“Bảo bối buồn ngủ rồi?” Tưởng Từ Hi cưng chiều vuốt nhẹ mũi cô, điều chỉnh tư thế thoải mái cho Diệp Bối Nhi dựa vào. Tay vỗ nhẹ đầu cô bảo Diệp Bối Nhi tựa đầu vào ngực mình ngủ. Cô như mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong ngực anh. Miệng còn nghịch ngợm chép chép vài cái, sau đó mới tìm chỗ thoải mái nhất rồi vùi đầu vào ngực Tưởng Từ Hi ngủ. Nếu nhìn kĩ khoé miệng Diệp Bối Nhi khẽ cong lên nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
“Tiếp tục.” Lần này Tưởng Từ Hi nhìn Ma Phong chờ đợi anh tiếp tục báo cáo. Tay anh vẫn thích thú chọc chọc vào má Diệp Bối Nhi.
“Chủ Tử, thuộc hạ đã điều tra được người Chủ Tử cần tìm.” Ma Phong lần nữa đảo mắt qua Diệp Bối Nhi lần nữa. Tưởng Từ Hi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt dò xét từ Ma Phong đến tâm can bảo bối của mình. Anh buông ánh mắt sắc lãnh nhìn Ma Phong. Cảm thấy mình đã quá phận, Ma Phong lập tức quỳ xuống nhận lỗi, “Chủ Tử, thuộc hạ biết sai.”
Tưởng Từ Hi nhắm mắt ngả lưng về phía sau, một tay gác lên tay vịn ghế sa long, một tay vuốt ve má Diệp Bối Nhi. Qua một lúc sau, Tưởng Từ Hi nhàn nhạt mở miệng, “Không có lần sau, đứng lên.”
“Đã rõ, cảm ơn Chủ Tử.” Ma Phong không dám ngước nhìn người con gái trong lòng Tưởng Từ Hi nữa. Chỉ âm thầm xem xét Diệp Bối Nhi chắc chắn có địa vị rất quan trọng đối với Chủ Tử. Có phải đây là Phu nhân tương lai chăng??
Tưởng Từ Hi lại cất tiếng.
“Tối nay, 7h triệu tập tất cả mọi người đến đại sảnh.” Anh dừng lại, rồi nhìn bảo bối nhà mình, “Tôi muốn tuyên bố một chuyện quan trọng.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Ma Phong cung kính đáp lại.
“Lui ra hết đi.”
Tưởng Từ Hi đưa tay nhìn đồng hồ, 2h30 chiều.
Ừm, còn sớm, mắt thấy mĩ nhân trong lòng, Tưởng Từ Hi ôm Diệp Bối Nhi đi về phía giường kingsize cùng cô ngủ trưa.:))))