Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 24: Diệp Bối Nhi em đâu rồi?
Về đến nhà đã 9h sáng, hình như mấy hôm nay cô không về nhà, Tiểu Uyển có lo lắng cho cô không? Đang suy nghĩ đến Trương Lam Uyển, bất thình lình có giọng nói phát ra phía sau lưng Diệp Bối Nhi.
“Bối Bối, mấy ngày nay đi đâu?? Hả?”
“Tớ…. Tớ… Tiểu Uyển…”
Trương Lam Uyển đưa tay cốc mạnh đầu bạn, giận dữ chằm chằm nhìn Diệp Bối Nhi. “Nói, cậu đi đâu? Tại sao không về nhà? Có biết tớ lo cho cậu lắm không? Tớ gọi cho cậu, cậu không nhận điện thoại. Cậu muốn chết hả?”
“Tớ xin lỗi Tiểu Uyển, đừng giận mà. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Cô ôm cánh tay bạn thân làm nũng, gương mặt hồng hào, xinh xắn, nụ cười rất tươi trông thật khả ái.
“Hừ” Trương Lam Uyển hừ lạnh xoay người đến ghế sofa ngồi xuống, lửa giận chưa nguôi vẫn nhìn chằm chằm Diệp Bối Nhi. “Cậu muốn nói gì? Tớ chưa hết giận đâu đấy, cậu phải dẫn tớ đi ăn để bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tớ.”
Diệp Bối Nhi thấy cô bạn thân mình nói như vậy vui vẻ gật đầu lia lịa, “Được, được tớ sẽ kêu Hi Tử mời cậu đi ăn.”
“Hi Tử??” Trương Lam Uyển nghi hoặc nhìn cô.
Ách!!! Cô lỡ lời, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Cô ngượng ngùng không dám nhìn vào mặt bạn, giọng nói giống như muỗi kêu, lí nhí nói “Hi Tử, anh ấy… Anh ấy là bạn trai tớ. Là chuyện tớ muốn nói với cậu lúc nãy.”
“Bạn trai?? Không phải cái tên đấy chứ??” Trương Lam Uyển mơ hồ hỏi ngược lại. Chẳng phải Bối Bối nói cái tên Tưởng Từ Hi đáng chết ấy không có tình ý với Bối Bối sao?? Tại sao bây giờ lại như vậy??
“Này, có phải hắn ta đang chơi đùa cậu không? Liệu hắn ta có thật lòng với cậu hay là nhất thời hứng thú đến khi chán chê rồi vứt bỏ cậu, sau đó đi tìm một người khác….” Cô gái Trương Lam Uyển này có phải là đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá rồi không???
Reng… Reng… Reng
“Tiểu Uyển tớ nghe điện thoại.” Cô quay sanv nói với cô nàng đam mê tiểu thuyết nào đó.
Màn hình nhấp nháy nhấp nháy hiện thị cái tên “ĐỒ VÔ SỈ”
“Đang làm gì đấy? Nhớ anh không?” Hôm nay tâm trạng Tưởng Từ Hi vô cùng vui vẻ, ngay cả giọng điệu cũng mang lại cảm giác vui vẻ ngập tràn.
“Ai thèm nhớ”
“Ôi, mới xa nhau vài phút em đã bỏ mặc anh rồi sao? Anh đây bị bỏ rơi rồi!!! Đau lòng quá, em mau chụt chụt anh đi!!! Bảo bối? Em đâu rồi? Trái tim anh bị tổn thương rồi đấy, em mau bồi thường cho anh đi….. Anh là ân nhân kiêm bạn trai kiêm luôn Chủ Tịch của em đó…” (Tĩnh lượt vài ngàn chữ) Sau một hồi lãi nhãi trong điện thoại cuối cùng ai kia cũng để cho cô nói chuyện.
“Anh nói xong chưa?”
“Em đang chê anh nói nhiều?” Tưởng Từ Hi cảm thấy không được vui vì bị Diệp Bối Nhi hỏi như thế.
“Sao anh trở thành ông cụ non rồi?” Cô mỉm cười.
“Chê anh già? Anh hơn em có 3 tuổi thôi. Hừ!” Tưởng Từ Hi giận dỗi.
“Hahaha…” Bên kia điện thoại vọng lại tiếng cười giòn giã của người nào đó. Cô cười đến đau cả bụng. Một tay đưa lên nước mắt, một bên không nhịn được cười tiếp tục nói:” Hi Tử… Haha… Em, em…. Không có ý gì khác… Haha…”
“Em còn cười!!!!” Tưởng Từ Hi thật sự đã tức giận, anh muốn mắng cô nhưng nghĩ lại thì…. Không nỡ ==”. Biểu cảm hiện giờ của anh trông thật đáng yêu. Đường đường Chủ Tịch – Tập đoàn Tưởng Thị, oanh oanh liệt liệt trên các mặt báo, hầu như độ nổi tiếng của anh còn hơn các diễn viên, ca sĩ trong nước, hiện giờ lại bày ra bộ mặt giận dỗi với bạn gái:)))
“Hi Tử… Anh giận rồi??? Em… Em không dám nữa… Em không cố ý, xin… Xin lỗi” Diệp Bối Nhi hít hít mũi, cố ngăn nước mắt sắp trào ra, đột nhiên Tưởng Từ Hi rống to trong điện thoại làm cô bất ngờ, sợ mình chọc giận đến anh, vội vàng xin lỗi, cô gấp đến nỗi mắt nước muốn rơi, giọng rầu rĩ, Tưởng Từ Hi bên kia nghe thấy tim chợt bị ai nhéo một cái.
“Bảo bối, bảo bối, em khóc sao? Đừng khóc, đừng khóc, anh không giận, không giận, ngoan nha~~~” Tưởng Từ Hi hạ giọng an ủi, anh chỉ muốn trêu chọc cô chút thôi. Ai dè…. Hazzi, ai bảo anh sợ cô khóc chứ, cô khóc anh cũng đau.
“Không giận?” Diệp Bối Nhi dò hỏi, cô có chút bất an.
“Không giận mà. Ngoan~~”
“Thật?” Diệp Bối Nhi tiếp túc nghi vấn.
“Thật. Không khóc nhé!”
“Hì hì.”
“Bảo bối, không khóc nữa nhé. Buổi chiều anh đón em đi ăn, mai rồi quay lại công ty.” Tưởng Từ Hi lại nói.
“Được.”
Ngưng một chút, cô lại nói “Em nhớ anh.” Nói rồi cô lập tức cúp điện thoại, tim đập “bùm bụp, bùm bụp” muốn rớt ra ngoài, thật hồi hộp, mau quá, mau quá. Cô vừa nói thầm vừa đưa tay vỗ vỗ ngực mình.
Bên kia điện thoại~~~
Tưởng Từ Hi ngây người một chút mới tiếp thu được ba chữ “Em nhớ anh”. Tưởng Từ Hi nhìn nhìn điện thoại cười như một tên ngốc.
“Khụ… Khụ.. Này, này Từ Hi cậu đừng cười như vậy chứ? Thật doạ người.” Người phát ra tiếng nói đó là Doanh Hạo người bạn thân của anh.
Nét cười trong mắt anh liền biến mất, vẻ nhu tình, dịu dàng vừa rồi cũng bay đi đâu mất tiêu. Tưởng Từ Hi liếc xéo anh, người tựa vào chiếc ghế Chủ Tịch sau bàn làm việc, nhàn nhạt mở miệng, “Chuyện đã điều tra ra chưa?”
=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=
“Bảo bối, ăn ngon không?” Tưởng Từ Hi yêu chiều véo véo má Diệp Bối Nhi.
“Rất ngon nha~~, Hi Tử sao anh biết quán ăn vỉa hè này?” Diệp Bối Nhi gật đầu lia lịa, vừa ăn vừa nhìn anh chờ đợi đáp án.
Tưởng Từ Hi đưa tay vuốt tóc cô, anh cười chỉ cười như vậy mà nhìn cô. Ánh mắt dịu dàng như nước, bây giờ trên người anh chỉ mặt cái áo thun màu xám trơn, quần jean, giàu thể thao. Trông anh thật năng động và có sức sống, trông khác hẳn thường ngày chỉ mặc mỗi bộ vest khuôn khổ, chỉ biết làm việc và làm việc, rất ít cười, 24/24 trưng bộ mặt Satan.
“Em thích thì anh vui rồi. Chỉ cần ngày ngày em luôn mỉm cười hạnh phúc như thế, dù trời có sập xuống anh vẫn chống đỡ cho em, luôn bảo hộ em, yêu thương em, cưng chiều em, dành cho em những thứ tốt nhất, những ai tổn thương em, anh sẽ trả cho kẻ đó gấp ngàn lần, vạn lần, khiến cho kẻ đó ngày ngày sống trong đau khổ, sẽ hối hận khi sinh ra trong đời này. Bảo bối ngoan, hãy luôn bên cạnh anh, để anh hảo hảo bảo vệ em.”
“Hi Tử, anh sao vậy? Đừng làm em sợ.” Diệp Bối Nhi lay lay tay Tưởng Từ Hi, thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình đến ngẩn người, cô có chút lo lắng.
“Đứa ngốc.” Anh đang chìm trong suy nghĩ chính mình, cô bất ngờ lay tay anh kéo cái người đang ngớ ngẩn đang bị lời mình bao vây. Tưởng Từ Hi đưa tay ôm cô ngồi lên chân mình, hai tay khoá trụ eo cô, cằm tựa vai Diệp Bối Nhi, môi kề ngay lỗ tai cô thủ thỉ, “Bảo bối à, em thật đáng yêu… Anh thật muốn “cắn” em nha~~~.”
“Bỏ em ra, đồ xấu xa, chúng ta đang ở ngoài, có rất nhiều người.” Diệp Bối Nhi bất ngờ với một loạt hành động của anh, ngượng chín mặt, giãy giụa cố thoát khỏi người anh.
“Xấu hổ rồi? Hahaha…”
“Hừ!!!” Diệp Bối Nhi bĩu môi bất mãn xoay mặt ra chỗ khác.
“Anh không cười nữa, bảo bối ngoan ngồi đây chờ anh. Anh đi thanh toán.” Dứt lời anh đứng dậy vòng qua người Diệp Bối Nhi đi đến chỗ bà chủ thanh toán trả tiền. Vì bàn anh và cô ngồi ở góc nên tầm mắt bị che khuất, một lọat sự việc tiếp theo anh không chứng kiến được.
————————–
“Con bé này da dẻ thật trắng trẻo. Không biết hương vị như thế nào?” Tên bắt cóc nhìn Diệp Bối Nhi chằm chằm, ánh mắt nảy sinh tà ý, hắn đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của cô.
“Mày muốn chết sao? Bang Chủ có lệnh không được động vào cô ta.” Tên vừa nói là tên cầm đầu bọn bắt cóc, bên ngoài thường gọi hắn là A Cửu.
—————————
Khi Tưởng Từ Hi thanh toán trở về không thấy Diệp Bối Nhi đâu, trong ngực anh chợt nảy sinh cảm giác bất an, anh nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng cô, cầu mong cô chỉ đi rửa tay rồi nhanh chóng trở về.
Bỗng nhiên, tầm mắt anh chạm vào tờ giấy đặt ở chỗ vừa nãy cô và anh ngồi. Tay anh run run cầm tờ giấy mở ra, trong đó chỉ có duy nhất một chữ….
“READY?”
Tay Tưởng Từ Hi nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi trên tay, thành công đem tờ vò nát trong lòng bàn tay.
“Diệp Bối Nhi em đang ở đâu?”