Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 21
Ăn trưa xong, anh đưa cô về nhà.
“Chủ Tịch, cảm ơn anh về hôm nay.” Diệp Bối Nhi vừa tháo dây an toàn vừa nói với anh.
“Em lại nợ tôi lần nữa.” Tưởng Từ Hi cười cười, đưa tay xoa đầu cô.
“Nợ gì?” Diệp Bối Nhi chớp chớp, trưng ra vẻ mặt ngây ngô nhìn anh.
“Nợ rất nhiều chẳng hạn như hôm nay.” Tưởng Từ Hi ánh mắt gian xảo nhìn cô.
Một giây, hai giây, ba giây….
Không khí duy trì trầm mặc.
Tưởng Từ Hi mỉm cười, xoa xoa đầu cô, “Nếu như em muốn trả nợ thì tối nay….” Anh cố ý kéo dài âm cuối.
Diệp Bối Nhi có chút sốt ruột chờ đợi anh nói hết câu. “Tối nay cái gì?”
“Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, tối nay em nghĩ tôi sẽ làm gì?” Giọng điệu mập mờ cứ ve vang bên tai Diệp Bối Nhi.
“Anh.. Anh.”
“Lấy thân báo đáp.” Bốn chữ này, được anh thản nhiên nói ra.
“Đồ lưu manh!!!” Diệp Bối Nhi tức giận hét vào mặt anh.
“Đúng! Tôi là đồ lưu manh. Nhưng tôi là đồ lưu manh có văn hoá.” Tưởng Từ Hi bày ra vẻ mặt bất mãn, phản bác lại lời cô.
________________
Tua nhanh thời gian.
Rất nhanh đã đến buổi chiều. Tưởng Từ Hi lái chiếc Lamborghini Veneno thường ngày đến đón cô đi dạ tiệc.
Vẫn là bộ vest ban sáng màu xanh dương nhạt.
Diệp Bối Nhi nhìn nhìn đồng hồ 4h45. Cô suy nghĩ một chút, vẫn còn sớm hay là bây giờ đi ngủ một nhỉ?? Thật ra, Diệp Bối Nhi rất thích ngủ và ăn. Nhưng trời cao “thương tình” cô ăn bao nhiêu cũng không béo, vóc dáng của cô khiến rất nhiều phái nữ ghen tị. Đang chìm trong suy nghĩ của mình, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Màn hình điện thoại hiển thị ba chữ “ĐỒ VÔ SỈ”. Đúng vậy không ai khác – chính là Chủ Tịch Tập đoàn Tưởng Thị cao cao tại thượng – Tưởng Từ Hi.
“Alo.” Diệp Bối Nhi nhấc máy.
“Là tôi.”
“Tôi là ai?” Diệp Bối Nhi giả vờ hỏi.
“Tưởng Từ Hi.”
“À, thì ra là Chủ Tịch.” Lại giả vờ chập hai.
“Em xuống đây đi.” Anh sớm biết cô sẽ phản ứng như vậy. Cô thích diễn thì anh diễn với cô. Chẳng biết ai cao tay hơn ai?
“Tại sao?”
“Xuống không?”
“Không xuống.” Cô có chút bực tức sự việc lúc sáng, anh cưỡng hôn cô, tại sao cái gì cũng nghe theo lời anh ta chứ?
“Hình như… Em chưa hết tháng thử việc thì phải….” Tưởng Từ Hi lại dùng lí do ấu trĩ này để uy hiếp cô.
“Được, được, được. Tôi xuống ngay.” Diệp Bối Nhi tạm nén cơn giận xuống. Ai kêu cô chưa hết tháng thử việc chứ? Đành phải nghe theo tên mặt dày – vô sỉ kia đi xuống.
Tưởng Từ Hi nhìn thấy cô ngoan ngoan nghe lời như thế, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. Còn cô thì sao? Cô thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà anh.
“Chủ Tịch.” Giọng cô có chút ảo não.
“Sao vậy?” Tưởng Từ Hi nghe giọng Diệp Bối Nhi là lạ bèn hỏi.
“Buồn ngủ.”
“Ngủ không đủ?”
“Anh ta còn dám hỏi như vậy nữa hả? Không phải tại anh gọi điện đến, tôi có thể chợp mắt một chút rồi. 5h15 tôi đón xe đến Tập đoàn là 5h30. Kế hoạch thật hoàn hảo lại bị anh phá hỏng.” Cô thầm nhủ, Diệp Bối Nhi thật sự muốn đưa tay bóp cổ anh.
“Ừm.”
“Chẳng lẽ, cách mấy tiếng không gặp em nhớ tôi đến nỗi không thể ngủ trưa?”
Lơi anh vừa thốt ra, Diệp Bối Nhi quăng cho anh một ánh mắt khinh bỉ, “Thật tự luyến.”
___________________
Xe dừng trước Tập đoàn Tưởng Thị.
Hàng loạt ánh mắt đều tập trung về phía Diệp Bối Nhi và Tưởng Từ Hi.
Anh một thân tây trang màu xanh nhạt, Diệp Bối Nhi mặc một chiếc váy suông cùng màu với bộ vest của anh. Hai người cứ như hoàng tử và công chúa bước ra từ thế giới cổ tích. Một người tiêu sái, anh tuấn, khí thế bức người, nụ cười nhàn nhạt trên môi anh khiến bao nhiêu phái nữ mê như điếu đỗ. Cô – hình tượng thiên thần, thanh khiết, mang lại cho người khác cảm giác thoải mái, dễ chịu, sắc da trắng mịn, gò má phúng phính, đôi môi anh đào, đôi mắt to, đen láy có chiều sâu. Có thể nói đây là cặp “tiên đồng ngọc nữ”.
Đối với ánh mắt thèm thuồng của mọi người Tưởng Từ Hi đã không còn gì xa lạ. Anh tự nhiên đưa tay đặt lên eo Diệp Bối Nhi, nự cười ấm áp, anh nhỏ giọng ghé sát tai cô âm lượng chỉ đủ hai người nghe “Em không cần bận tâm đến bọn họ, em chỉ cần bận tâm đến tôi là được.”
Anh cũng biết, Diệp Bối Nhi cô trước nay vẫn khép kín, ít đứng trước đám đông. Lúc từ trong xe bước ra, hàng loạt ánh mắt phóng về phía họ. Thân hình cô có chút cứng ngắc.
Nhưng, anh ngàn vạn lần không biết rằng, cái suy nghĩ “đơn thuần” của anh về sau lúc cưới cô về nhà đã bị Diệp Bối Nhi bóp méo triệt để. (Sau này cưới cô về Tưởng Từ Hi – lạnh lùng, cao cao tại thượng, đã bị gắn mác “THÊ NÔ”:])
Xung quanh im lặng đột nhiên trở nên náo nhiệt, tiếng xì xào bán tán ngày càng nhiều. Cô nghe loáng thoáng vài câu.
“Cô ta là ai?”
“Hình như cô ta là nhân viên của Tập đoàn. Tên là Diệp gì đó.”
“Chủ Tịch chỉ nhất thời húng thú với cô ta. Chơi chán thì Chủ Tịch sẽ “đá” cô ta thôi.”
“Thật xứng đôi.”
Những câu bàn tán có khen có chê. Đa phần là câu nói chát chúa từ nữ nhân viên, nhiều ánh mắt ghen tỵ liên tục chỉa mũi về phía Diệp Bối Nhi. Cô thật sự không chịu nổi những ânh mắt gần như muốn nuốt chửng cô nữa, bèn đưa tay kéo kéo tay áo Tưởng Từ Hi.
“Chủ Tịch.”
“Hửm.”
“Tôi… Anh có thể buông tôi ra không?”
“Tại sao?”
“Bọn họ nhìn tôi như nuốt chửng tôi vào bụng vậy.”
“Có tôi ở đây.” Anh mỉm cười xoa đầu cô, nụ cười thật ấm áp. Hình ảnh “tình tứ” này hoàn toàn lọt vào tầm mắt của một người, nụ cười khẽ nhếch lên chứa đựng toàn bộ tàn nhẫn cùng hận thù hướng về cặp đôi này.
__________________
“Bang chủ, bên Khắc Long vẫn chưa có động tĩnh.” Tên thuộc hạ cung kính báo cáo.
“Ừm.” Lãnh Huyết nhàn nhãn tựa vào ghế sofa, chân trái vắt lên đùi phải, tay chậm rãi đốt một điếu xì gà, hít một hơi thật sâu, nhả ra làn khói mờ mờ ảo ảo,”Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đã như Bang Chủ phân phó.”
“Tốt.”
“Bang Chủ, thuộc hạ có thắc mắc.”
“Nói.”
“Tên Dục Thiên là kẻ đứng đầu của Khắc Long từ trước đến giờ chưa bao giờ xuất hiện, thực lực đối phương vẫn chưa biết như thế nào? Hành động hôm nay, nếu có sơ suất…” Lời tên thuộc hạ chưa nói hết, Lãnh Huyết cắt ngang.
Ngữ điệu không nhanh không chậm, đôi mắt thâm sâu chợt loé lên,”Cậu quên rằng còn một người tên Diệp Bối Nhi sao?”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
_______________
Buổi dạ tiệc thường niên đã bắt đầu. MC đứng trên sân khấu dẫn dắt chương trình, không khí có phần náo nhiệt. Tiếp đến là Tưởng Từ Hi đứng lên nói một vài câu sau đó mọi người tự do ăn uống, vui chơi.
Hôm nay Tưởng Từ Hi mang cô đi khắp buổi tiệc, gặp gỡ những nhà kinh doanh lớn, đều là những người có mâu mặt trong thương trường. Cô thật rất nhàm chán, bọn họ nói cái gì mà bất động sản, hạng mục đầu tư, liên doanh,… Bla bla. Cô nghe mà đầu óc cứ ong ong. Lúc đầu cô cứ nghĩ, đến đây sẽ được ăn uống thoải mái, ai dè Tưởng Từ Hi giữ cô kè kè bên mình một bước cũng không rời. Cô nhiều lần lén rời đi đều bị anh bắt tại trận. Tưởng Từ Hi trừng mắt nhìn cô, hàm ý ánh mắt của anh: Nếu em dám bước một bước nữa, ngày mai không cần đi làm nữa.
Cô thật sự muốn tiếng hét vào mặt anh “Không làm thì không làm.”
Nhưng, nghĩ đến lúc nộp tiền nhà, tiền điện, tiền nước, phí sinh hoạt…. Vì một một tương lai tươi sáng, cô đành cắn răng nhẫn nhịn, mỉm cười hoà nhã, ngoan ngoãn an phận đi bên cạnh anh.
“Vị này là…” Người vừa lên tiếng là một giám đốc công ty đối tác của Tập đoàn anh.
Tưởng Từ Hi vẫn chưa kịp trả lời. Đèn trong hội trường đột nhiên tắt hết. Phút chốc, bóng đêm nhanh chóng bao phủ xung quanh. Khung cảnh tối đen như mực, Diệp Bối Nhi có chứng sợ bóng tối, vô thức rúc thật sâu trong lòng ngực ấm áp, cô như con mèo nhỏ ngoan ngoan cuộn tròn trong vòng rắn chắc của anh. Tưởng Từ Hi đưa tay vòng eo cô siết chặt, tay còn lại vỗ vỗ đầu Diệp Bối Nhi trấn an, nhẹ giọng, âm điệu thật êm ả, khiến nỗi sợ hãi trong cô đã vơi đi vài phần,”Không sao, không sao, mọi chuyện sẽ ổn.”
Cô khẽ gật đầu.
Tưởng Từ Hi đưa tay vào trong túi quần nhanh tìm điện thoại gọi thư kí Miêu.
“Thư kí Miêu, gọi bảo vệ nhanh chóng kiểm tra.”
“Vâng.”
Xung quanh đã không tiếng xì xào, náo nhiệt nữa. Thay vào đó là một khoảng im lặng như tờ, bóng đêm lan tràn mọi ngõ ngách trong đại sảnh. Anh cảm nhận được thân thể nhỏ bé trong ngực anh vẫn còn run. Tay anh càng ôm chặt cô hơn, cúi xuống nói nhỏ, “Vẫn còn sợ?”
Cô gật gật đầu.
Anh cười.
“Này, có gì đáng cười.” Diệp Bối Nhi tức giận muốn đẩy anh ra nhưng Tưởng Từ Hi nhanh tay lại kéo cô trở vào ngực mình.
“Trông em như thế này thật đáng yêu.” Vừa dứt lời, cả hội trường đèn đã được bật sáng. Bóng đêm đã được xoá tan. Tưởng Từ Hi vẫn ôm cô, tư thế của hai người bọn họ lúc này có vài phần mờ mịt. Toàn bộ ánh mắt của nhân viên nữ đều đổ dồn về phía Diệp Bối Nhi và anh.
Bọn họ đều có chung một ý nghĩ “Nếu người trong vòng tay ấy là bọn họ thì hay biết mấy.”
Diệp Bối Nhi cảm nhận không khí có gì đó bất ổn, bèn nhanh chóng đẩy anh ra. Mặt cô đỏ như quả cà chua chín, cúi gầm mặt xuống đất.
Thư kí Miêu nhanh chóng đi đến bên Tưởng Từ Hi báo cáo,” Thưa Chủ Tịch, là sự cố mất điện.”
Sự cố, lại sự cố. Lần trước đột ngột mất điện, lần này cũng vậy. Chẳng lẽ….