Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 18
Ngày hôm sau…
Tại công ty, ba người Kitty, Alex, Melvin đang bàn tán sự việc của Diệp Bối Nhi. Chủ Tịch của bọn họ hôn hôn Diệp Bối Nhi. Bọn họ không tin được. Chắc chắn giữa Chủ Tịch và Bối Bối có quan hệ mập mờ.
Đúng lúc này, Liễu Phi Nhã đứng đằng sau nghe được toàn bộ sự việc. Sắc mặt tối đen, trong lòng hiện lên một cổ khó chịu, ánh mắt tràn đầy ý hận.
Ting….
Tiếng thang máy mở ra, Tưởng Từ Hi bước ra với khí thế băng lãnh, sắc mặt không được tốt lắm. Thư kí Miêu đi theo sau, tay cầm rất nhiều tài liệu, không nhanh không chậm đi theo Tưởng Từ Hi.
Tưởng Từ Hi ngạo nghễ từng bước từng bước tiến đến phòng làm việc. Hấp dẫn biết bao ánh mắt của các nhân viên nữ, nhất là Liễu Phi Nhã. Lúc này, Diệp Bối Nhi cũng từ thang mây bước ra. Rất nhanh Tưởng Từ Hi đã chú ý đến cô. Cô vờ như không thấy, lướt qua người anh đi nhanh đến vị trí làm việc của mình.
Alex, Kitty, Melvin ánh mắt bắt gặp cô. Nhanh chóng đến bên Diệp Bối Nhi hỏi han.
“Này, Bối Bối cô với Chủ Tịch thực sự có quan hệ như thế nào??” Lần này là Melvin lên tiếng trước. Một câu đánh trúng trọng tâm. Diệp Bối Nhi lập tức sững sờ, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu đáp lại Melvin, “Không có quan hệ, chỉ là cấp trên cùng nhân viên.”
Câu trả lời làm cho ba người bọn họ cứng đơ.
Như vậy mà quan hệ cấp trên và nhân viên???
Chủ Tịch chủ động hôn cô, ra tay đánh người, như là không có quan hệ??
Cô định cho là chúng tôi là con nít 3 tuổi sao??
Lần này đến lượt Kitty nói:” Không có quan hệ?? Tại sao Chủ Tịch hôn cô??” Lại một câu trúng tim đen.
“Đúng đấy!!” Ngay cả Alex và Melvin đồng thanh lên tiếng.
Cô còn có thể nói được gì nữa đây??? Không phải bọn họ đã biết hết rồi sao?
“Diệp Bối Nhi cô vào đây cho tôi.” Liễu Phi Nhã chợt lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Vâng, thưa trưởng phòng.”
Mà bên kia
Bên trong phòng làm việc của Chủ Tịch chỉ nghe thấy tiếng “sột soạt” của giấy. Tưởng Từ Hi đang tập trung giải quyết đóng văn kiện chất cao như núi. Tỉ mỉ xem từng văn kiện, rà soát lần cuối và ký tên ở cuối trang. Dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh thật mê người.
Mặc khác ở phòng làm việc của Liễu Phi Nhã.
“Diệp Bối Nhi, cô hãy đưa những văn kiện này cho từng bộ phận và sắp xếp lại cho tôi. Làm không xong ở lại tăng ca.”
“Nhưng đây không phải là việc của tôi.” Diệp Bối Nhi phản bác.
“Những người ở đây đều có việc của họ. Cô không làm thì ai làm. Cô vào đây làm việc không phải chơi. Không nói nhiều. Lập tức làm ngay cho tôi!!!”
Diệp Bối Nhi ơi Diệp Bối Nhi mày đã làm gì đắc tội với ma nữ Liễu Phi Nhã này???
Nhịn. Cô phải nhịn cho qua tháng thử việc này.
“Vâng tôi biết rồi. Không còn gì nữa tôi xin phép ra ngoài.” Diệp Bối Nhi nén cơn giận xuống, nhận lấy đống tài liệu đó thở dài.
Từ phòng Liễu Phi Nhã bước ra, tay cô ôm một thùng carton chất đầy văn kiện. Đầu tiên phải sắp xếp và giao cho từng bộ phận. Nhìn đống tài liệu, cô lắc đầu thở dài. Đêm nay xác định phải tăng ca.
Melvin thấy cô mang nặng, lập tức phụ một tay. Ôm thùng văn kiện đến vị trí của cô, lắc đầu nói:” Xem ra Liễu Phi Nhã nhất định làm khó cô. Không biết cô đã đắc tội gì với cô ta!!”
“Tôi cũng không biết. Chắc do cô ta ghen tị với tôi có nhiều bạn tốt như các anh.” Cô nhún vai, trưng ra vẻ mặt bình thản như đã biết trước sự việc.
Một câu nói của cô làm cho bọn họ cười phá lên. Nhất thời bọn họ quên béng đi chuyện giữa cô và Tưởng Từ Hi.
“Không nói nữa, tôi đi làm việc trước đây!”
“Được!” Melvin đáp.
“Buổi trưa có cùng chúng tôi ăn cơm không?” Kitty hỏi.
“Chưa xác định.” Bối Bối nhàn nhạt trả lời.
“Nếu được chúng tôi đợi cô.”
Diệp Bối Nhi đưa tay đồng ý. Và thế là văn phòng trở lại với âm thanh thường gặp. Tiếng gõ bàn phím, tiếng bước chân ra vào của mọi người, tiếng điẹn thoại reo….
Vậy là một ngày đi làm đầu tuần đã bắt đầu.
Diệp Bối Nhi tập trung sắp xếp văn kiện cho từng bộ phận. Sau hai tiếng nỗ lực, cuối cùng đã sắp xếp xong. Phần còn lại chỉ cần cô đưa cho các bộ phận khác là hoàn thành.
Cô ngồi trên ghế lười biếng duỗi người. Đưa tay xoa xoa bả vai. Ngồi hàng giờ trước máy tính, mắt cô có chút hoa. Cảm thấy khát nước, Bối Bối đi đến phòng trà dành cho nhân viên pha một li trà chanh lạnh. Cô không quay về làm việc ngay mà đi ra ban công phía trước hóng gió. Trời đã gần sang đông, từng cơn gió tung tăng chạy vút qua mặt cô, thổi bay một vài sợi tóc rớt xuống gò má phúng phính của cô. Cơn gió hơi se lạnh, mang lại cho người khác cảm giác thoải mái. Tâm tình trở nên tốt hơn. Cô nhắm mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này. Chợt phía sau có tiếng chân của ai đó.
“Diệp Bối Nhi em là ở đây trốn việc sao?” Lời nói mang theo ý đùa.
Cô không xoay người lại cũng biết là ai. Chính là Tưởng Từ Hi.
“Tôi không trốn việc, tôi đến đây lấy nước uống. Không có gì nữa, tôi xin đi trước.” Giọng nói không nóng không lạnh của cô, gây cho Tưởng Từ Hi cảm giác không thoải mái. Anh nhíu nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay cô, hướng lưng cô áp sát vào tường.
“Em là đang tránh mặt tôi sao?” Trên khoé miệng của anh nở lên một nụ cười tà mị, ánh mắt thâm sâu khó lường, khó có thể đoán ra anh đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi không có tránh anh. Tôi là đi về chỗ tiếp tục cong việc đang dang dở.” Bị anh ép sát vào tường sau một hồi trấn tĩnh. Cô khó khăn mới mở miệng trả lời.
“Thật sao?”
“Thật, không có gì nữa tôi đi trước.” Diệp Bối Nhi định tránh khỏi vòng tay của anh. Đột nhiên Tưởng Từ Hi đưa môi anh ấn lên môi cô. Nụ hôn cuồng nhiệt, bá đạo. Anh dụng lưỡi cạy miệng cô nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng, dùng sức mút lấy mút để đầu lưỡi cô. Diệp Bối Nhi muốn đẩy anh ra nhưng không có tác dụng. Sức lực của cô và anh quá chênh lệch. Cô cũng không phản kháng nữa, trực tiếp đứng đó cho anh hôn. Vài phút trôi qua, anh cũng không có ý định rời khỏi môi cô. Lúc này Tưởng Từ Hi cảm thấy Bối Bối hô hấp khó khăn mới quyến luyến rời khỏi môi cô. Lúc này, mặt cô đỏ bừng, ngực phập phồng, tim đập nhanh, tay cũng vẫn cầm chặt li nước.
Trái lại Tưởng Từ Hi nở nụ cười. Nụ cười này đẹp đến chói mắt. Mặt không đỏ, tim đập bình thường, hai tay đút vào túi quần, chậm rãi mở miệng:” Diệp Bối Nhi xem em còn dám trốn tránh tôi nữa không? Nên nhớ tôi là ân nhân của em.”
“Anh thật biến thái.” Diệp Bối Nhi tức giận quát.
Biến thái!
Biến thái!
Biến thái!
Từ lúc anh sinh ra đến giờ, chưa ai dám nói anh biến thái. Diệp Bối Nhi thực sự là ăn gan hùm, mật gấu mới dám nói trước mặt anh.
“Biến thái? Vậy tôi sẽ cho em thấy tôi biến thái đến cỡ nào.” Bộ mặt yêu nghiệt, nụ cười tà mị, từ từ đưa mặt mình áp sát mặt cô. Tay anh không an phận vòng qua định ôm lấy cô.
Lúc này…..
Thư kí Miêu xuất hiện, chứng kiến toàn bộ sự việc, hơi lúng túng ngay sau đó lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng phá tan cục diện lúng túng:” Chủ Tịch đã đến giờ họp.”
Diệp Bối Nhi nghe được tiếng động, mặt đỏ bừng, nhanh chóng cất bước đi ra ngoài. Tưởng Từ Hi nhếch mép cười như không cười.
Diệp Bối Nhi là em hôm nay may mắn. Sẽ không có lần sau.
Và Tưởng Từ Hi ghi trong lòng món nợ này với thư kí Miêu, đã phá hỏng chuyển tốt của anh.
Anh xoay lưng lại, trở lại dáng vẻ cao cao tại thượng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thư kí Miêu, cất tiếng:” Tôi biết.” Sau đó tiêu sái bước đến phòng hội nghị, theo sau là thư kí Miêu.