Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 15: Quá khứ mất mát
Trên đường đến bệnh viện, Diệp Bối Nhi tựa người vào Tưởng Từ Hi đầu óc xoay mòng mòng. Sức khoẻ cô xưa nay không tệ, thời tiết sang đông, độ ẩm tăng, nhiệt độ không khí giảm hẳn. Vết máu trên trán của cô đã khô, vị trí bị thương ngay gần thái dương. Vết thương không lớn, không hiểu tại sao đầu óc cô cứ xoay mòng mòng.
Tài xế Kim đang lái xe vô thức nhìn vào kính chiếu hậu thấy cậu chủ anh ta, sắc mặt không được tốt, tâm tư khó bộc lộ ra ngoài, anh chàng họ Kim làm tài xế cho nhà Tưởng Từ Hi cũng một thời gian, đối với tâm tư của anh tài xế Kim cũng hiểu rõ vài phần. Nhưng với ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng pha lẫn chút phức tạp, đây lần đầu tiên anh bắt gặp. Trên xe vẫn duy trì trạng thái yên lặng, bầu không khí bao trùm một sự yên lặng đến đáng sợ.
Suốt dọc đường Diệp Bối Nhi và Tưởng Từ Hi không lên tiếng. Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ những dòng xe tấp nập, màn đêm đã buông xuống, đèn đường đã bật, bóng cây hai vệ đường phản chiếu bóng mình lúc ẩn lúc hiện. Trăng đêm nay rất tròn, cô nhớ khoảng 3 năm trước cô và mẹ dắt tay đi trên vỉa hè tản bộ. Giống như hiện giờ, thời tiết se lạnh, cô khoát tay mẹ mình vừa đi vừa tán gẫu. Mẹ cô cười với cô. Nụ cười vô ưu vô lo, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương, ấp ám, chiều chuộng. Từ nhỏ mẹ và cha cô không hoà thuận nên thường hay xảy ra cãi vả, cha cô phản bội mẹ cô, không lâu sau hai người ra toà li hôn, cô đi theo mẹ, còn người cha tệ bạc kia chẳng biết tung tích, vậy càng tốt không có ông ta cô không còn chịu sự đánh đập dã man nữa. Mỗi khi không vui ông ta lại lấy cô ra trút giận. Từ roi, ghế xếp đến dao gọt trái cây bất cứ những gì thuận tay ông ta đều có thể đánh đập, thậm chí có một lần ông ta đang hút thuốc, tàn thuốc chưa cháy hết người đàn ông tệ bạc ấy nhẫn tâm lấy đầu thuốc dí vào tay cô. Năm ấy cô học đại học năm nhất. Cô bị bỏng nặng đến nay đã để lại vết sẹo trên cổ tay. Nhưng những hành hạ đó đã không còn. Ông ta đã biến mất khỏi cuộc sống của hai mẹ con cô. Sau khi li hôn, cô và mẹ hai người tựa lẫn nhau, mẹ cô lại không có họ hàng thân thiết, hai người phụ nữ sống những ngày tháng khó khăn, cực nhọc. Mẹ cô là nhân viên vệ sinh, cô là sinh viên năm nhất vừa học vừa làm, bữa được bữa không lâu ngày dần thành bệnh đau dạ dày. Cô cố gắng chịu đựng, đi làm để lo một phần phí sinh hoạt hàng tháng cho mẹ. Những hành hạ dã mãn ấy đã để lại cho cô một vết sẹo khá sâu. Cô không còn tin tưởng vào phái nam nữa. Cô chỉ cần có mẹ là đủ. Hai người nắm tay nhau đi trên đường, cười nói vui vẻ, cuộc sống tuy có khó khăn nhưng cô có mẹ người luôn luôn yêu thương che chở cho cô, cho cô sự kiên trì. Vì mẹ cô có thể làm tất cả. Người tính không bằng trời tính…… Cô và mẹ dắt tay nhau đi trên đường. Đột nhiên có một chiếc xe lao như điên chạy về phía cô. Không kịp phản ứng mẹ cô đẩy cô sang một bên, chiếc xe ấy lao vào mẹ cô kéo lê khoảng 10 mét, đầu va đập xuống đường, máu chảy lênh láng. Người lái chiếc xe biết mình vừa gây tai nạn, hoảng hốt tăng ga phóng nhanh khỏi hiện trường. Bị đẩy sang một bên, Diệp Bối Nhi loạng choạng đứng dậy chạy đến bên người mẹ cô. Ôm chặt lấy thân thể của bà, máu chảy ướt đẫm quần áo. Cô gào thét kêu cứu, không ngừng gọi mẹ nhưng mẹ cô không trả lời. Vẫn im thinh thít, mắt nhắm nghiền. Cô vô lực lay bà dậy, không còn hơi thở. Cô khóc, khóc rất thê lương, cổ họng khản đặc, ông trời dường như nghe được sự kêu gào thảm thiết của cô, trời đổ một cơn mưa lớn, máu tươi bị cuốn trôi. Xung quanh không có một ai, không giúp đỡ cô, không ai quan tâm cô, không ai dùng ánh mắt nồng hậu, dịu dàng nhìn cô nữa. Không ai che chở, chăm sóc cô nữa. Nụ cười vô ưu vô lo vĩnh viễn không còn nhìn thấy nữa. Cô gần tuyệt vọng, sau khi mẹ cô được vào bệnh viện bà ấy đã tắt thở, bác sĩ kết luận mẹ cô tử vong, mất máu quá nhiều, đầu va đập vào đường vỡ sọ, xuất huyết nội mà chết. Chính thức nhận được tin mẹ cô chết. Diệp Bối Nhi đứng lặng người. Ánh mắt vô hồn. Nhớ đến đây nước mắt Diệp Bối Nhi vô thức trào ra khiến Tưởng Từ Hi kinh ngạc.
“Em bị sao vậy?” Tưởng Từ Hi lo lắng.
“Tôi không sao.” Diệp Bối Nhi cố rặn từng chữ, cố gắng che giấu cảm xúc hỗn loạn của cô. Những hình về mẹ cô cứ ùa về. Tưởng Từ Hi cảm thấy có gì đó quái lạ, tại sao tự nhiên Diệp Bối Nhi lại khóc. Định cất lời chuông điện thoại Diệp Bối Nhi vang lên. Cô nhanh chóng bắt máy.
“Tiểu Uyển xin lỗi, tớ có việc gấp.” Giọng Diệp Bối Nhi run run cố nén xúc động.
Trương Lam Uyển cảm thấy giọng cô bất thường, lập tức hỏi:” Có phải cậu nhớ về quá khứ không?”
Một câu đánh trúng trọng tâm, Diệp Bối Nhi không trả lời. Trương Lam Uyển nói tiếp:” Cậu hãy quên đi, chuyện cũng xảy ra lâu rồi, đừng để trong lòng nữa. Lúc đó chỉ là tai nạn thôi. Cậu cũng không muốn, thứ gì buông xuống được thì buông xuống đi. Đừng cứng đầu nữa Bối Bối.” Trương Lam Uyển khuyên can.
Trương Lam Uyển là bạn đại học của cô, việc mẹ cô xảy ra chuyện tất nhiên Trương Lam Uyển cũng biết. Trong những năm đại học Trương Lam Uyển là người bạn duy nhất và cũng thân thiết với Diệp Bối Nhi. Nghe được tin mẹ cô xảy ra chuyện, Trương Lam Uyển lập tức chạy đến bệnh viện. Nhìn thấy bộ dạng người không ra người, ma không ra ma của Diệp Bối Nhi, Trương Lam Uyển không thể tưởng tượng một cô gái luôn tươi cười, thuần khiết trong sáng trở thành như vậy. Cái chết của mẹ Diệp Bối Nhi đã trở thành cú shock nặng, trở thành một nỗi ám ảnh trong tâm hồn cô. Khi cô mất mẹ, mọi thứ như sụp đổ, cô không nói chuyện với bất kì ai ngay cả Trương Lam Uyển. Điều này khiến Trương Lam Uyển không khỏi lo lắng. Nhưng một thời gian sau, tâm trạng Diệp Bối Nhi trở hồi phục, nụ cười có vẻ gượng gạo. Không còn sự thuần khiết như lúc trước nữa.
Trở lại với cuộc điện thoại của Diệp Bối Nhi và Trương Lam Uyển.
“Tiểu Uyển, tớ không quên được. Sự việc năm ấy đã trở thành một hồi ức mất mát của tớ. Quên được thì sao? Không quên được thì sao chứ? Nó cũng đã xảy ra với tớ. Tiểu Uyển hãy hiểu cho tớ.” Diệp Bối Nhi nói một mạch qua điện thoại.