Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 13: Trổ tài nấu ăn
“Ha…. Ha…. Ha” Tưởng Từ Hi cười khoái chí, tay càng siết chặt cô hơn.
“Cười cái gì?” Diệp Bối Nhi quăng cho anh một cái lườm sắc bén.
“Thật đáng yêu.” Tâm tình hiện tại Tưởng Từ Hi có vẻ tốt hơn ban nãy.
“Này, bọn chó săn đi rồi.” Diệp Bối Nhi giãy giụa cố thoát ra.
“Hmmm…” Tưởng Từ Hi ra vẻ suy tư, vuốt vuốt cằm.
“Buông ra.” Diệp Bối Nhi khó chịu giãy giụa.
“Không buông.” Tưởng Từ Hi vẻ mặt háo sắc đầy ý cười.
“Anh định làm gì?” Diệp Bối Nhi bối rối, mặt ửng đỏ.
“Em nghĩ tôi sẽ làm gì em? Hay là….” Tưởng Từ Hi cố ý kéo dài âm cuối.
“Hay là gì? Anh muốn làm gì? Buông ra…..” Diệp Bối Nhi bối rối.
“Hmmmm… Hay là chúng ta đi ăn sáng đi.” Tưởng Từ Hi đôi hiện lên ý cười.
“Chỉ vậy thôi hả?” Diệp Bối Nhi tò mò.
“Chứ em nghĩ tôi sẽ làm gì em?” Tưởng Từ Hi trêu chọc.
“Hay là em nghĩ tôi sẽ XYZ với em. Hahaha…” Tưởng Từ Hi cười khoái chí.
***Ông này lầy thật, cố ý nói mờ ám trước mà ==”
Diệp Bối Nhi khuôn mặt ửng đỏ đến cả mang tai. Xấu hổ cúi đầu không dám ngẩng lên. Sắc nữ!! Hazzi~~~ ai kêu Tưởng Từ Hi lại soái như thế vả lại ngữ khí lúc nãy cũng thật mờ ám. Chẳng trách Diệp Bối Nhi hiểu lầm. Gian thương! Đúng thật là gian thương! Tưởng Từ Hi đáng chết.
“Ngượng à?” Tưởng Từ Hi vẫn không giấu được ý cười.
“Không có, anh buông tôi ra.” Diệp Bối Nhi bực dọc.
“Không buông.” Anh bình tĩnh trả lời.
“Được thôi.” Diệp Bối Nhi cũng chẳng chịu thua, lên tiếng phản bác.
“Giận à?” Tưởng Từ Hi nhíu mày.
Im lặng~~~~~
“Không đùa nữa, không đùa nữa.” Tưởng Từ Hi thở dài, chán chường nới lỏng tay ra.
Đường là một Chủ Tịch Tập đoàn cao cao tại thượng, khí chất cai ngạo, lạnh lùng. Là một cực phẩm trong cực phẩm. Vậy trước mặt Diệp Bối Nhi tính khí như trẻ con, thích trêu chọc người khác. Nhân viên Tập đoàn chắc chắn mắt chữ A miệng chữ O. Ai đời, Chủ Tịch lại trẻ con như vậy. Không phải trẻ con mà thuộc dạng ấu trĩ.
“Đi ăn sáng thôi.” Tưởng Từ Hi lên tiếng làm hoà.
“Bên ngoài vẫn còn phóng viên.” Diệp Bối Nhi từ chối.
“Tôi có nói sẽ ra ngoài ăn à?”
“Nếu không thì sao?”
“Tôi nấu.”
“Anh nấu.” Diệp Bối Nhi há hốc mồm. Cô rất bất ngờ, anh thuộc dạng cậu ấm mà biết xuống bếp?? Tưởng Từ Hi tôi không thể khinh thường anh được. Cô thầm nghĩ.
“Đúng vậy!” Anh ung dung đáp. “Đi thôi”
“Nhưng…. Tôi…” Diệp Bối Nhi cứ đứng nghệch ra.
“Sao?”
“Để tôi gọi cho bạn tôi trước.” Diệp Bối Nhi nhanh trí tìm một cái cớ.
“Ừm” Anh đáp.
Tút… Tút… Tút
“Gì đấy? Sao còn chưa về?” Trương Lam Uyển đang ngồi ở ghế sofa thư thái hưởng thụ cuộc sống của ngày nghỉ cuối tuần.
“Tớ, tớ có việc tí nữa về.” Diệp Bối Nhi úp úp mở mở.
“Việc gì?” Trương Lam Uyển truy hỏi.
“Không có gì quan trọng, lát nữa tớ về rồi nói sau.” Diệp Bối Nhi trả lời qua loa.
“Nói….” Cô chưa dứt lời, Tưởng Từ Hi đã giật phắt điện thoại của Diệp Bối Nhi vứt sang một bên.
“Lâu quá, đi ăn sáng!” Anh nói rồi nắm tay cô xuống phòng ăn.
Ôi mẹ ơi!~~~~~
Phòng ngủ đã vậy, ngay cả phòng ăn cũng đẹp đến mê người. Dãy hành lang có treo những bức tranh của những danh hoạ nổi tiếng như Pablo Picasso, Vicent van Gogh, Paul Cezanne, Gustav Klimt, Marcel Duchamp, Henri Matisse… Đều là một trong mười danh hoạ nổi tiếng thế giới. Diệp Bối Nhi bất giác tặc lưỡi, cuộc đời 20 năm của cô từ lúc mẹ cô sinh cô ra đến hiện tại. Diệp Bối Nhi chẳng biết cái gì là nghệ thuật đương đại, nào là tranh trừu tượng, tranh biếm hoạ, tranh kí hoạ, điêu khắc, chân dung…. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong 20 năm qua cô biết cái gì là nghệ thuật. Nhìn đi nhìn lại đường vẽ nguệch ngoạt coi như là tranh trừu tượng, vậy Diệp Bối Nhi cô vẻ còn đẹp hơn những hoạ sĩ ấy. Cô vừa nghĩ vừa cười. Thật là thiên tài! (Bà cô ơi! Những bức tranh mà cô coi là nguệch ngoạt đấy có giá hàng triệu đô la đấy….)
“Cười gì vậy?” Tưởng Từ Hi mơ hồ nhìn cô cười tít mắt.
“Tôi đang nghĩ đến một số chuyện vui thôi.”
“Có phải em đang nghĩ có một người đàn ông chuẩn soái ca đứng trước mặt nên em vui như vậy.Đúng không?” Tưởng Từ Hi mặt dày nói.:))))
Ba vạch hắc tuyến chảy dài trên đầu Diệp Bối Nhi.
“Tự mãn.” Cô xoay đầu không nhìn Tưởng Từ Hi.
“Mau ngồi xuống đi, tôi đi nấu ăn.” Tưởng Từ Hi nhấn vai cô ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn ăn.
Nói rồi ăn đi vào phòng bếp, đeo tạp dề màu hồng có in hình Doreamon. Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản, một đồ thể thao hiệu Nike màu xám tro, anh sắn tay áo lên hơn nửa. Chuẩn bị “trường kì khán chiến” trong bếp. Mặc dù đeo tạp dề trên người cũng không làm giảm độ oai phong xuất thần của anh. Vẻ đẹp vạn người mê. Mái tóc màu hạt dẻ tuỳ tiện phủ trên trán. Thân hình cường trán. Chiều cao 1m89, lông màu rậm, mặt trơn bóng búng ra sữa:))) đôi tay mịn màng như con gái. Ngũ quan tinh tế phối hợp với gương mặt sắc lạnh. Thật làm cho người mê muội.
Sau một hồi vật vã trong bếp, cuối cùng anh bưng ra hai bát nghi ngút khói, mùi hương thơm phức.
“Ăn đi, đây là món tủ của tôi đấy.” Tưởng Từ Hi trưng ra bộ mặt cao ngạo.
“Mì gói!” Diệp Bối Nhi trầm mặc.
“Anh nói anh biết nấu ăn?”
“Đúng!” Tưởng Từ Hi thản nhiên đáp.
“Vậy sao anh nấu mì gói.” Diệp Bối Nhi nhíu mày.
“Tôi chỉ biết nấu mỗi món này.” Tưởng Từ Hi vênh mặt tự đắc.
Một đàn quạ bay ngang đầu Diệp Bối Nhi. Cô tặc lưỡi lắc đầu. Dù sao thì con người có mấy ai hoàn mỹ. Tưởng Từ Hi cũng phải ngoại lệ.