Đọc truyện Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh – Chương 50- End
Chap 49:
Kết thúc…. và buông tay
Sau 1 tháng dài tập luyện thì nó cũng đã đi lại được cách bình thường. Dù việc học hành của nó đã bị sa sút cách trầm trọng =,=. ( trong time này chị Á Quy của ta đã không đến trường nữa ^^ ) Thời gian cũng khá lâu để cho 2 mối tình hạnh phúc.
Tại Triệu gia
_Ai za, chồng iu ơi em đói zùi
Phi Phi bước từ trên lầu xuống và xoa bụng, Mặt thì mếu máo.
_Yes, pà xã chờ chút là có đồ ăn ngay đây!!!
Minh nói từ trong bếp vọng lại, tuy có mệt nhưng anh vẫn cười hạnh phúc. Chẳng là zk iu của tên này đang có papy đó mừh, nên phải chiều zk thui ^^.
_Nhanh nhanh ik! Đói lắm rùi ah!
_Híc, chờ chúc đi mừh TT______TT
Minh khóc than, vừa quay mặt lại thì đã được thưởng một nụ hôn ngọt ngào từ pà xã rùi. Choàng tay ôm lấy Phi Phi, Minh mĩm cười hạnh phúc…
.
“Về phần Phong và Jessica nờz ^^”
_Có đồng ý không hã? Nhanh nhanh nào >”_Không không!!!
Jessica thì nhăn mặt tức tối, kéo tay Phong lại mà Phong thì cứ dứt khoát không chịu. Vẻ mặt thì làm ngơ.
_Phải có ngựa thì mới chịu zề cơ!!!
Tiếng ai đó phía trong căn nhà ấm áp của họ vọng lại. Thấy thế Jessica dịu ngọt lại.
_Anh yêu….
Nhỏ ôm lấy người Phong rồi làm nũng. Cậu thì cười gian rồi đồng ý liền.
_Được rồi được rồi ^^
_Yoyo!!! Nhanh nhanh nào ngựa ơi!!!
Thèng nhóc Hàn ngồi trên người Phong và nhãy tưng tưng trên người cậu làm cậu hét lên.
_Có ngồi im không thì bảo hã!!! >”_Hyhy
Jessica thì đi sau và cười khì nhìn 2 người họ. Trông giống cha con nhĩ ^^
~.
~
_Cố lên nào, 1 bước nữa thôi!!!
_Ư….ưm….
Nó bước từng bước chậm chạp. Gương mặt đã nhễ nhãi mồ hôi. Karin thì đứng phía trước, 2 tay vẫn dang ra chờ đỡ nó bất cứ lúc nào.
_Á….
Chân nó vẫn còn yếu, bước đi cũng rất khó khăn. Thế là lại bị té, nó cũng đã quen dần với việc vấp ngã này rồi. Nó cũng dần hiểu ra một việc… rằng…. “Khi vấp ngã, thì nó sẽ phải đứng lên và bước tiếp”
_Cẫn thận chứ…
Mặt Karin khẽ nhăn lại, 2 tay vẫn giữ chặt người nó. Nó khẽ nhìn anh và mĩm cười…. phải, có lẽ nó đã nhầm. Vì…. “khi nó vấp ngã, thì Karin sẽ luôn là người đỡ nó đứng dậy!!!”
_Nào, bước chậm thôi. Cẩn thận đó!
_Hỳ hỳ
Nhìn gương mặt lo lắng cảu Karin mà nó không khỏi phì cười. Cười, một nụ cười thật sự. Có lẽ, nó cũng phần nào xoa dịu được cái nỗi đau do Kì, àh Bảo gây ra… Tuy biết rằng vết thương sẽ rất khó để có thể lành lại. Nhưng nó biết rằng sẽ có Karin bên cạnh. Nó sẽ không sợ gì nữa…
_Thôi, em mệt rồi. Nghĩ chúc đi…
_Ừm.
Anh đỡ nó đến phía ghế ngồi, rồi đặt nó ngồi xuống cách nhẹ nhàng. Gương mặt anh cũng thấm đẫm mồ hôi, chỉ muốn lăn ra và ngủ luôn thôi. Karin nằm lên đùi nó rồi mắt lim dim như muốn ngủ.
_Này,… mình…. đám cưới nhé!
Nó cúi mặt xuống, nói nhỏ. Nhưng anh nghe được. Giật mình ngồi phắt dậy mà quên luôn cơn mệt lẫn buồn ngủ.
_Em nói thật chứ?
Như chưa tin vào tai mình, anh hỏi đính chính lại. Gương mắt thì sáng rực lên cứ như một đứa trẻ vậy. Nó khẽ kí vào đầu anh rồi nói.
_Em nói chơi đấy!
Nó chu mỏ lên rồi quay mặt sang hướng khác. Rõ ngốc mà, biết người ta ngại rồi còn làm tới nữa ^^
_Hehehe, anh yêu em nhiều lắm!
Anh kiss nó rồi cười khì khì. Nó cũng khẽ mĩm cười…
Phải…
Đã đến lúc…
Nó nên…
Kết thúc…. và buông tay…
===============End chap 49============
all: Mọi người thử đoán xem cái kết thúc sẽ như thế nào nhé hyhy Chắc thú vị lắm đây
( P1 ) Hạnh phúc là gì?
Hôm nay… mọi người đều vui vẻ. Ai nấy cũng cười đùa. Xem chừng hạnh phúc lắm… vì hôm nay…
Là ngày cưới của nó…
Mặc trên người chiếc váy trắng tinh khôi, trông nó đẹp cách lỗng lẫy. Chân nó cũng đã đi lại được sau nhiều ngày tập luyện… Mấy cô cứ bôi bôi chét chét lên gương mặt nhỏ nhắn của nó. Nhưng dường như nó chẳng để ý xem họ đang làm cái gì trên gương mặt của mình nữa. Người ta nói, ngày đại hỷ thì cô dâu sẽ thấy rất hạnh phúc. Tại sao nó lại chẳng có chút cảm giác nào thế này? Không phải chồng sắp cưới của nó là người mà nó luôn yêu thương và chờ đợi đó sao? Lẽ ra nên cảm thấy hạnh phúc… nhưng nó lại dường như muốn khóc thế này.
_Xong rồi, cô dâu của chúng ta trông xinh quá ^^
Mấy cô trang điểm nhìn nó và trầm trồ khen. Nó bước đến chiếc gương lớn trong phòng…
“Người trong gương đó là nó sao? Phải…. người đó đẹp một cách lộng lẫy… nhưng sao? Gương mặt cô ta không hề có chút niềm vui nào?”
Đưa tay sờ lên chiếc gương lạnh tanh… nó thầm cười nhạt. Sao tim nó lại nhói đau thế này? Hôm nay là ngày vui của nó mà. Sao lại cảm thấy buồn cay độc…
“Cạch”
Cánh cửa phòng mở. Minh bước vào, nhìn nó rồi mĩm cười cay nghiệt. Nó quay lại nhìn cậu rồi thắc mắc… Tại sao nụ cười của cậu lại có phần giống với nó lúc này? Phải chăng? Minh cũng đang đau lòng khi thấy nó sắp lấy chồng sao?
_Á Quy… em có chuyện muốn nói…
Nó khẽ nhíu mày, chuyện gì mà khiến cậu trông hoãng loạn và mất bình tĩnh thế kia? Mấy cô trang điểm lúc nãy cũng hiểu ý mà bước ra ngoài. Để lại căn phòng yên lặng cho 2 người…
_Chuyện gì thế?
_Ưm…
Minh kể cho nó nghe chuyện gì đó. Chân mày nó khẽ nhíu lại, rồi người nó run dần. Lấy tay che miệng để tiếng khóc không bật ra… Đau, thắt cả tâm can nó. Tại sao chứ?…
Nhìn nó như thế, Minh cũng không đành lòng. Nhưng vì hạnh phúc của nó mà Minh không thể nào giấu nó được nữa. Cậu nghĩ… sẽ chôn vùi cái bí mật ngu ngốc này để nó có thể hạnh phúc. Nhưng cậu đã lầm… Nó không hề hạnh phúc, nhìn nét mặt của nó tuy không biểu cảm, nhưng cậu biết bên trong. Tinh thần nó đang hỗn loạn, đang đấu tranh dữ lắm…
“Cạch”
Cánh cửa lại mở, nó vội vàng quệt nước mắt. Karin bước vào, gương mặt anh vẫn rạng rỡ. Bước đến cạnh nó rồi ôm lấy nó dỗ dành như đứa con nít.
_Thôi nào,… lát nữa thôi, em sẽ là người hạnh phúc nhất! Không nên khóc như thế.
Anh nói, vẫn chưa biết được chuyện gì đã xảy ra. Anh vẫn cứ ngu ngơ nghĩ rằng nó đang lo sợ, và khóc vì không muốn rời bỏ Minh. Nhưng nào ngờ…
_Thôi nào, đừng có khóc nữa!!!
Karin buông nó ra, rồi lau đi nước mắt trên gương mặt nó. Trông nó thật xinh đẹp trong chiếc váy cưới, nhưng nhìn nét mặt nó… thật u buồn.
_Tùy chị quyết định… em sẽ tôn trọng cái quyết định đó…
Minh cúi đầu chào, nhìn nó bằng ánh mắt luyến tiếc… Mong là nó sẽ không hối hận vì quyết định của mình… Cậu quay lưng bước đi. Dù không quay đầu lại, nhưng cậu biết rằng nó đang nhìn theo bóng dáng cậu xa dần. Ừ, nó cần phải mạnh mẽ để quyết định tương lai của mình như thế nào… và bây giờ, là khoảnh khắc nó mà nên làm việc ấy…
~.
~
“Tại sao? Tại sao lại phải giấu em chứ? Anh nghĩ… làm như thế thì em sẽ thấy hạnh phúc sao? Đồ ngốc…”
Nó mãi suy nghĩ vẫn vơ, chẳng biết được rằng bây giờ nó đã đứng trên bục đọc lời tuyên hứa. Thấy nó khoác tay Karin bước vào nhà thờ, lòng Minh cảm thấy nặng trịch và đau xót không nguôi. Nó quyết định rồi sao?… dù không muốn…nhưng cậu cũng không thể làm gì được.
Những mãnh vỡ kí ức lại tràn về …
_Này, Triệu Á Quy! Con có đồng ý làm vợ của Lâm Hạo Thiên?
Cha xứ đứng nhìn nó, và hỏi. Nó sực mình như tỉnh giấc. Nó đang làm cái quái gì ở chỗ này thế này? Nhìn đối diện nó, là cha sứ đang đứng chắp tay, bên cạnh thì Karin đang nhìn nó và mĩm cười hiền, đáy mắt ánh lên cách rung động.
Nó đứng phắt dậy, quay lại phía dưới nhà thờ… mọi người đều có mặt ở đây. Họ nhìn nó bằng ánh mắt xót xa, một số người thì nhìn nó cách khinh bĩ… Nhìn khắp nhà thờ, nó không thấy Lục Vương Kì…
Thấy thái độ của nó, cha xứ hỏi lại.
_Con có đồng ý làm vợ của Lâm Hạo Thiên?
Quay mặt lại nhìn cha, rồi nó quay xuống phía dưới nhìn Minh. Cậu nhìn nó, ánh mắt buồn, có chút nuối tiếc, nhưng vẫn nhìn nó và mĩm cười.
_CON KHÔNG ĐỒNG Ý!!!
Nó hét lớn và chạy ra khỏi nhà thờ, mặc cho biết bao người đang nhìn theo mình ngạc nhiên. Karin nhìn theo nó… ánh mắt xót xa nhưng anh vẫn mĩm cười… vì anh biết. Nó đã lựa chọn đúng, nó nên tìm lại mảnh kia của mình…
“Hạnh phúc nhé, cô bé ngốc ạh”
.
Mặc bộ đồ cưới, nó chạy hốt hoảng khắp nơi trên đường phố. Nó cố lui tới những nơi mà hắn vẫn thường đến. Nhưng vô vọng cả…
Trước khi nó bước vào nhà thờ, Minh cũng đã để cho nó một lời nhắn nhỏ rằng…
“Nếu muốn tìm hắn, hãy nghe theo con tim chị mách bảo…”
Nhưng hiện tại nó đang rối bời, nó chỉ nghĩ rằng mình nên đứng yên nhưng lại không thể dừng lại được. Có đão mắt khắp nơi để tìm thấy cái bóng dáng quen thuộc… nhưng rồi. Kết quả vẫn là con số không…
Nó đứng im, yên lặng và thở. Nhắm mắt và nghe con tim mình đang muốn nói gì…
Quay người lại và…
_Gia Bảo…
Nó mĩm cười, nước mắt rơi lã chã rồi chẳng chờ suy nghĩ gì mà chạy ù về phía hắn. Ôm thật chặt…
_Đồ ngốc!!
Hắn mắng nó, nhưng nó mặc kệ… nó sẽ mãi mãi giữ hắn trong tay… sẽ không để cho căn bệnh ung thư đó làm hắn rồi xa nó… Sẽ mãi mãi hạnh phúc…
Trên đường về 2 đứa nó chỉ nhìn nhau cười tủm tim, nó nắm thật chặt bàn tay hắn như thể nếu nó nới lỏng ra 1 chúc thôi thì hắn cũng sẽ biến mất vậy…
_Này, sao trên đời này lại có một cô dâu như em nhĩ? Ngày cưới mà bỏ trốn ^^
_Ứ, thế em quay lại nhà thờ nhé!!!
Nó chu mỏ, quay mặt đi và tính bỏ tay hắn ra thì bị kéo lại.
_Đồ ngốc, em làm anh hạnh phúc lắm đấy!
Hắn kí nhẹ vào đầu nó rồi cười, trong đáy mắt nó bỗng long lên. Rốt cuộc… nó cũng có được cái thứ gọi là… “hạnh phúc”.
Bỗng….
_Ự….
Ôm bụng, cúi gập người xuống. Cố ngăn cơn đau để không bật thành tiếng. Nét mặt hắn bỗng trở nên xanh xao lạ thường. Mồ hôi trên trán đã rịn ra thấm đẫm khuôn mặt. Hốt hoảng, nó cúi xuống nhìn hắn rồi trong lòng lại rung động…
_Anh… anh có sao không?
Gương mặt nó dần co lại… cố mím chặt môi. Hắn tuy đau nhưng nó lại càng đau gấp bội phần. Cố gắng, nhìn nó rồi khẽ mĩm cười…
_Anh… không sao! Em… đừng khóc…
Lấy tay quệt đi những giọt nước mắt trên mặt nó. Gương mặt hắn lại co lại, thế hiện rõ sự đau cùng cực. Nó cố nuốt nước mắt vào trong, cố mĩm cười. Rồi nhanh tay đỡ hắn đứng dậy, nước mắt vẫn nhè nhẹ tuân trào.
Gọi một chiếc Taxi. Thấy nó đang dìu hắn như thế thì có một chiếc Taxi vội tấp vào lề, rồi người tài xế nhanh chân mở cửa bước ra phụ nó dìu hắn vào xe.
_Mau… đưa chúng tôi tới nhà thờ!
Nó nói, gương mặt lo sợ sen lẫn đau xót… sẽ ra sao? Nếu một lần nữa… nó lại đánh mất cái thứ gọi là “hạnh phúc” đó?
Trên xe, nhìn gương mặt nó hốt hoảng, lo sợ. Hắn thầm trách mình… toàn làm những chuyện phiền phúc…
Ra đi, bỏ nó lại. Đó có phải là 1 hành động ngu ngốc không? Có lẽ… theo bạn nghĩ thì nó sẽ rất ngu ngốc… nhưng, khi đặt bạn vào vị trí này thì bạn có thể làm được như hắn không?
Sau vụ tai nạn 2 năm trước, hắn dường như đã chết. Được đưa ngay sang Mĩ để điều trị… ròng rã suất 2 năm trời. Hằng ngày, hắn vẫn luôn nghĩ về nó, dù đã cách nhau nữa vòng trái đất. Mong… cho sớm bình phục để có thể quay về nước… để làm cho nó được hạnh phúc…
Rồi cái ngày ấy cũng đến, và khi nhìn thấy nó vẫn vui vẻ và hạnh phúc hắn đã mừng biết dường nào… Rồi… Lại phát hiện ra mình bị ung thư và chỉ có thể sống được vài tháng nữa…
Nghẹn lòng… thầm trách thay cái số phận chớ trêu, khiến hắn toàn mang đến cho nó những đau khổ. Rồi ngày ngày vẫn theo sau dõi bước theo nó… âm thầm giúp đỡ nó mọi thứ. Rồi trong lòng không còn chút can đảm nào để đối diện với nó nữa, cố tránh xa nó, làm cho nó đau lòng và rồi nó sẽ sớm quên hắn thôi… nhưng mỗi lần như thế chỉ khiến nó thương, nó nhớ hắn nhiều hơn mà thôi…
Dừng xe trước cửa nhà thờ, nhà thờ bây giờ đã vắng hoe chẳng còn bóng người. Người tài xế đó phụ nó đỡ hắn xuống xe. Nước mắt nó vẫn rơi, quay sang nhìn người tài xế đó rồi nó hét lớn lên, giọng gấp gáp dường như ứ nghẹn trong cổ họng…
_Mau… gọi Cha xứ!
Dường như biết trước được thế nào nó cũng sẽ quay lại nhà thờ, Karin đã chờ ở đó sẵn rồi cũng bảo cha xứ đứng đó chờ một lúc. Và cuối cùng thì nó cũng đã đến…
Người tài xế lúc nãy đứng xuống dưới nhà thờ và nhìn nó cùng hắn. Karin cũng đứng cạnh một góc mà thầm chúc cho nó được hạnh phúc…
_Lục Vương Kì, con có đồng ý làm chồng của Triệu Á Quy?
Cha xứ nói, gương mặt đau xót nhìn cô dâu đang đẫm lệ sầu.
_Con… đồng ý.
Hắn cố gượng cười làm cho nó vui. Nhưng dường như đã kiệt sức và có thể ngất bất cứ lúc nào…
_Triệu Á Quy, con có đồng ý làm vợ của Lục Vương Kì?
Cha xứ quay sang hỏi nó, nó quệt đi nước mắt rồi nói. Giọng thật chắc chắn và cương quyết.
_Con Không Đồng Ý!
Ánh mắt nó long lên, quay sang nhìn hắn rồi nó nói dường như phát khóc.
_Anh nghe thấy không? Tôi sẽ không lấy anh đâu, thế nên anh phải sống, sống để chờ cho đến cái ngày mà tôi đồng ý lấy anh đấy! Nghe chưa!
Nó nói rồi bất ngờ hôn hắn. Rồi nước mắt nó lại rơi… khi cảm nhận được hơi lạnh đang toát dần ra từ người hắn…
Người tài xế lúc nãy đã khóc, Karin chỉ cúi đầu xuống, không nhìn nữa. Ngay lúc đó thì Jessica, Minh, Phong, Phi Phi cũng vừa bước tới cửa nhà thờ. Chứng kiến cái cảnh thảm khóc này..
Nó ôm thật chặt Kì trong tay, khóc một lúc một to hơn. Khóc… như để than trách ông trời… khóc… để bao muộn phiền trong lòng tan biến… khóc… để thương thay cho cái số phận nó nghiệt ngã cùng đường… và khóc để hỏi…
“Hạnh phúc là gì?”
Chap cuối : Phần 2
Em cứ chạy đi, chạy mệt thì quay về bên anh…
Đưa hắn tới bệnh viện, mọi người đứng phía bên ngoài chờ đợi. Còn hắn thì đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Phong cứ đi qua đi lại, Minh rồi trên băng ghế và ôm đầu đau xót. Phi Phi khóc mãi, nhìn nó như thế thật không đành lòng… Tại sao người tốt luôn có cái kết thúc như thế này ( Ps: Do tg xấu tính ý mừh ;p ) Jessica ngồi cạnh nó… cố trấn tĩnh nó. Nó không khóc nữa… chỉ cười… Thà nó khóc thật nhiều thì mọi người sẽ dễ chịu hơn… nó cứ cười như thế… cười cách vô thức… không phải nó không đau… vì nó đã quá đau để có thể cảm nhận đc 1 cái đau nào nữa…
Cửa phòng mở… bác sĩ bước ra. Vẻ mặt ông trầm buồn như báo trước cái kết quả.
_Cậu ấy bị ưng thư gan, … nếu không có gan bây giờ thì sẽ không thể tiến hành phẩu thuật và tình hình cũng đang rất xấu…
SOCK… nhói… nó nghe như sét đánh ngang tai… không một biểu hiện cảm xúc… nó bước đi cách thẩn thờ ra khỏi bệnh viện. Mọi người không đi theo nó. Chỉ muốn để cho nó được yên lặng 1 mình. Để nó có thế dần chấp nhận cái sự thật này….
Bước ra khỏi bệnh viện. Nó đưa tay xoa bụng mình… có lẽ hơi bất ngờ… nhưng trong bụng nó bây giờ là một sinh linh bé nhỏ đang dần hình thành… Khẽ mĩm cười mà nước mắt vẫn nhè nhẹ rơi…
_Con àh… bây giờ mẹ phải làm thế nào đây…
DG : Có phải tình yêu của nó sẽ kết thúc tại đây không?
sU: Đâu có dễ thế
DG:
sU : Rê chuột xuống, đọc tiếp đi
4 năm sau
~
Mùa đông năm 20xx
Kì tích, hắn vẫn còn sống mạnh khỏe và hiện thì đang ở nhà nhưng tinh thần thì sa sút trầm trông.
Chuyện là thế này…
Bước đến bệnh viện, thấy mọi người đều u sầu và nó thì dường như đã chết… một cái xác không hồn. Trong lòng anh ( Karin ) nhói đau, nhìn thấy nó như thể làm sao anh cam được? Thà hy sinh bản thân mình mà để cho nó được hạnh phúc… Khi biết hắn bị bệnh ung thư gan và hiện không có gan phù hợp để tiến hành phẫu thuất. Anh nhanh chóng chạy đến phòng xét nghiệm… chờ 1 lúc. Mắt như lóe sáng và mĩm cười hạnh phúc khi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay… ” Gan của anh phù hợp với Kì”
Vội cầm tờ giấy xét nghiệm đó và chạy nhanh đến phòng cấp cứu. May là mọi người vẫn còn ở đó nhưng nó thì đã bỏ đi đâu mất biệt.
_Này, lấy gan của tôi cho hắn ta đi!
Nói với vị bác sĩ, gương mặt anh đanh lại. Câu nói của anh khiến mọi người đều sock.
_Cậu… chắc chứ?
_Hừm, tôi làm thế vì cô ấy!
_Nhưng…. tại sao?
Minh nói, giọng có chút nghẹn lại. Trong lòng không khỏi thắc mắc xen lẫn vui mừng. Chính anh… đã gieo vào lòng mọi người một tia hy vọng mới…
_Vì… cô ấy có thể sống mà không có tôi… nhưng cô ấy, sẽ không thể sống mà thiếu “hắn ta”
Anh nói, giọng có chút nghẹn lại. Anh cũng đau… nhưng vì nó thì anh có thể hy sinh tất cả…
Rồi vị bác sĩ đó không chần chừ gì nữa mà kêu cô y tá đưa anh đi thay đồ. Rồi đưa anh vào trong phòng cấp cứu. Họ tiêm thuốc ngủ vào người anh, trước khi mất dần ý thức, anh quay sang phía bên cạnh nơi hắn đang nằm. Nói với vị bác sĩ đó…
_Nhắn với hắn ta dùm tôi… hãy chăm sóc tốt cho cô ấy…
Rồi ánh đền được bật lên… anh dần thiếp đi rồi quên dần mọi thứ…
Ca phẫu thuật được thành công cách mĩ mẫn. Hắn đã sống, và sau khi tĩnh lại. Vị bác sĩ đó đã nhắn lời nhắn của Karin đến hắn…
Cúi đầu, thầm nghĩ và cảm ơn Karin thật nhiều… Hắn ngước nhìn ra phía ngoài cửa sỗ xa vời
“Hãy yên nghĩ đi, vì tôi sẽ giúp anh thực hiện nó…”
Và hiện tại thì hắn dường như đã kiệt sức và nằm gục trên bàn làm việc… Mệt mỏi, chán nãn, nhưng nhất định hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc… Tìm đến men rượu. ” rượu” có phải là thứ tốt nhất để hắn tạm thời quên nó hay không?… Có lẽ thế…
“Cạch”
Minh bước vào phòng, gương mặt cũng nhăn lại và hiện rõ sự lo lắng. Nhìn hắn nằm gục trên bàn làm việc, trên tay vào cầm 1 chai XO còn lưng chừng, mặt đa ửng đỏ và hiện thì hắn đã say mèm, lòng cũng cảm thấy buồn phiền và mệt mỏi.
_Cậu không nên như thế. Nếu Á Quy mà biết thì…
Dường như biết mình đã lỡ miệng, vội lấy tay che miệng lại rồi nhìn hắn cách hối lôi…
Chạm vào nỗi đau… nhói… Từ khi nó bỏ đi, hắn không biết đã thông báo lên đài truyền hình, tờ rơi,… Đã tìm khắp nơi… lùng sục khắp cái thành phố… kết quả vẫn là con số không. Nó đã biến mất… không một dấu vết nào cả. Thầm trách nó sao lại có thể bỏ mặc hắn mà ra đi? Thầm trách nó tại sao không thể dũng cảm mà kiên nhẫn để có được hạnh phúc? Thầm trách nó sao quá ích kỷ bỏ hắn mà đi?… Trách, hận nó nhiều lắm… nhưng trong lòng thì không phút nào mà không nhớ tới nó cả…
Cười nhạt, ánh mắt hắn như vô định mà nhìn ra màn tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ. Tình yêu có phải nó giống như 1 bông tuyết? Nó bay lơ lững trên bầu trời cao vút… và rồi tàn lụi khi chạm vào mặt đất… Sẽ chóng tàn và qua nhanh thôi…
_Hừm… Tôi không sao, cậu về đi…
_Ừm… cuộc hẹn buổi tối…
Minh nói, giọng ngắt quãng. Cậu đến đây cũng chỉ để nhắc cho hắn nhớ cái cuộc hẹn vào tối nay thôi…
_Tôi sẽ đến…
Hắn nói, rồi chẳng thèm nhìn Minh lấy 1 lần. Lại đưa chai rượu lên miệng và uống 1 hơi… Minh cũng chỉ lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Men rượu… sẽ làm cho hắn bớt đau hơn… rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn thôi…
Khi Minh ra về, chỉ một mình hắn ở lại trong căn phòng vắng lặng, không một tiếng động.
4 năm qua, hắn đã tìm nó khắp nơi. Nhưng kết quả là vô vọng. Hắn cũng thừa kế công ty của cha mình, rồi giúp nó trở nên lớn mạnh… Trước bao nhiêu người, hắn là con người máu lạnh, một kẻ có tài và tinh ranh. Là một vị lãnh đạo tốt. Là tấm gương cho siết bao người. Hắn củng là mẫu người lí tưởng cho các nàng. Nhưng dường như mọi thứ hắn đều gặt ra một bên, chẳng bao giờ thèm chú ý đến bất cứ ai và bất cứ thứ gì. Chỉ khi ở một mình, hắn mới thấy mình là chính mình. Gỡ bỏ lớp mặt nạ hằng ngày rồi uống cho thật say… hắn sẽ quên nó, và sẽ không bị cơn đau hành hạ khi thiếu hình dáng nó.
Say… mọi thứ mờ dần… rồi đâu đó lại thấy bóng dáng nó mập mờ xung quanh mình,… những loạt kí ức lại tràn về đầy ắp trí nhớ của hắn. Đau… thắt… mỗi lần thấy nước mắt nó rơi.
“Rầm…”
Ngã xuống nền đất, chai rượu cũng rơi xuống rồi vỡ vụn. Nhìn lên trần nhà… hình bóng nó lại hiện ra, với nụ cười tươi. Hắn cười trong vô thức, rồi cố với lấy nó bao nhiêu thì nó lại xa dần hắn bấy nhiêu… buông thõng tay rồi chìm vào bóng tối……
~
“Reng
reng
~~ reng
~~”
Chuông điện thoại vang dài, từng hồi một. Rồi đưa hắn về cuộc sống thực tại. Giật mình ngồi phắt dậy, trán rịn mồ hôi, rồi thở gấp. Lấy tay xoa chán rồi nhìn đồng hồ…
” 11:25 AM ”
Đầu hắn đau buốt, chắc là do hắn đã uống nhiều quá. Với tay lấy điện thoại đang rung trên bàn. Bấm nút rồi áp vào tai nghe.
_Alo
Hắn trả lời cách mệt mỏi.
_Chú!!! Chú quên cuộc hẹn với con!!!
Đầu giây bên kia, tiếng một đứa trẻ vang lên. Hắn bỗng sực mình, rồi chợt nhớ ra cuộc hẹn vào buổi tối với gia đình của Minh.
_Được rồi, chú xin lỗi. Chú đến ngay đây!
Đứng dậy, vội vàng đi rữa mặt rồi chỉ kịp với lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa và phóng nhanh ra ngoài.
_Chú nhanh nhanh nhé!!!
Thằng bé nói giọng hồn nhiên, và thằng nhóc đó tên là Giang Long ( con trai của Phi Phi và Minh ^^ )
Cúp máy , rồi leo lên xe hơi nhấn ga và chạy vụt vào màn đêm đen ngút. Hắn gấp gáp… vì hôm nay là… “Noel”
~~
Triệu gia
_A! Chú Kì tới rồi!!!
Vừa nhác thấy bóng hắn là nhóc Long đã chạy ra cửa đón. Tuy mới có 4 tuổi thôi nhưng thằng nhóc rất thông minh và ngoan.
_Hỳ, nhóc chờ chú lâu không?
Bế ku Long lên rồi bẹo mũi thằng nhỏ. Kì hỏi cách âu yếm. Thằng nhóc cũng choàng tay ôm lấy cổ hắn và trả lời.
_Con chờ chú mỏi cái chân nun “lè”
Thằng nhóc chỉ chỉ vào cái chân mà nói, Kì cũng phì cười vì thằng nhóc nói ngọng.
_Hyhy, cho chú xin lỗi nhé
_Hưm, chú phải chở con y chơi cơ!
Nhóc Long chu mỏ lên rùi nói. Lúc đó thì Phi Phi từ trong nhà bước ra.
_Long, con không được làm nũng với chú Kì như thế!
Phi đón lấy thằng nhóc từ tay hắn rồi cười với Kì, xong quay qua nạt thằng nhỏ.
_Sao con lại không được làm thế?
Thằng nhóc nói, giọng có chút không thích lắm.
_…..
Phi Phi chẳng biết giải thích thế nào cho thằng nhóc hiểu nữa. Lúc đó Long lại lên tiếng.
_Con biết rồi! Chỉ có bạn của con mới được “nàm lũng” thôi!!!
Nhóc lè lưỡi rồi nói giọng hờn giận. Nhưng câu nói lại khiến mọi người thắc mắc
_Bạn của con?
Minh từ trong nhà bước ra rồi hỏi Long.
_Zâng! bạn của con nà con của chú Kì ấy!
Thằng nhóc ngây ngô nói, nhưng chẳng biết mình đã chạm vào nỗi đau của hắn. Tuy biết chỉ là lời nói của trẻ con, nhưng sao vẫn làm hắn tổn thương ghê gớm thế? Cúi mặt xuống và thầm thờ dài. Phi Phi chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt buồn rồi xin lỗi. Hắn chẳng nói gì chỉ cười nhạt.
_Giá mà chú cũng có 1 đứa con giống nhóc!
Kì nhìn Long rồi cười, nhưng nụ cười đó khiến thằng nhóc thắc mắc… rõ là một nụ cười sầu não.
_Thôi! Mọi người vào nhà nhanh lên! Không thì muộn mất!
Phong từ trong nhà bước ra, còn Jessica thì trên tay còn bồng 1 thằng nhóc khác nữa.
_Ừ, vào nhà thôi mọi người!
Jessica cung tiếp lời, cố cứu vãn cái tình hình hiện giờ.
” 11:55 AM ”
_Mọi người mau cầu nguyện nào!!!
Nhóc Hàn ( con của Jessica và Phong nhé ) nói, rồi chắp tay nhắm mắt lại cầu nguyện. Mọi người cũng nhắm mắt lại cầu nguyện.
_Chú ước gì thế?
Nhóc Long kéo nhẹ vạt áo của Kì rồi hỏi, mắt nó to tròn trông rất đáng yêu.
_Phải, chú ước gì thế?
Nhóc Hàn cũng tròn mắt nhìn Kì, ánh mắt nó cũng long lên chờ đợi.
_Thế… 2 nhóc ước gì nào?
Kì khẽ cười nhạt, rồi hỏi ngược lại 2 thằng nhóc con này.
_Con ước cho con có pạn!
Nhóc Long nói, chu mỏ lên rất đáng yêu.
_Con ước chú gặp cô Á Quy!!!
Nhóc Hàn cũng cười khì rồi nói.
Hắn cười, nụ cười trông hạnh phúc… dường như sắp phát khóc. Mọi người cũng đã sụt sịt.
_Chú cũng ước như 2 đứa!
Kì xoa đầu 2 thằng nhóc rồi nói. Ánh mắt ánh lên chút hy vọng, không chỉ có 3 người này ước zậy thôi đâu. Mà ai cũng ước thế hết! phải hông ^^
_Hỳ, thế con mong ông già noel sẽ biến ước mơ của chú thành sự thật!!!
Nhóc Hàn nói, rồi nháy mắt với Long. Ngay lúc đó thì…
_Lục Vương Kì…
Giọng nói the thẽ, nhẹ nhàng, nhưng lại gây sự chú ý ọi người ^^. Giật mình, quay ngoắt về phía sau lưng. Ai nấy cũng ngỡ ngàng… trước mặt họ, có phải? Đó là…
Hắn gấp gáp, chạy đến. Dường như không tin vào mắt mình, cô vợ bé nhỏ của hắn đây mà? Triệu Á Quy, tuy đã lâu rồi không thấy được nó nhưng hình ảnh của nó thì không lúc nào tan biến.
Ôm nó thật chặt trong lòng… từ từ cảm nhận lấy cái hơi ấm từ con người bé nhỏ trong lòng mình. Bỗng hắn cảm thấy hạnh phúc cách kì lạ, không cần nói 1 câu nào cả, chỉ cần được ôm nó thật chặt trong tay để thỏa mãn cái cảm giác nhớ nhung, xa cách suất 4 năm ròng… cũng là quá đủ đối với hắn bây giờ rồi.
_Cuối cùng… em cung về…
Buông lõng nó ra, nhìn gương mặt nó rồi hắn cười, nụ cười hạnh phúc. Nó cũng khẽ cười.
_Anh vẫn sống…
Câu nói duy nhất mà nó có thể nói lúc này, nó quay về nhưng trong lòng lại đầy rây những lo sợ… rằng sẽ không thể gặp được hắn nữa… rồi trốn biệt tăm suất năm ròng… bây giờ nó mới có đủ dũng khí để quay về…để chấp nhận sự thật… và rồi để có được hạnh phúc…
_Papa…
Tiếng 2 đứa trẻ lại vang lên, phía sau lưng nó. Có 1 bé trai và một bé gái. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn 2 đứa trẻ đó thắc mắc. Hắn cũng thế…
Nó chẳng nói gì chỉ cúi xuống rồi bé đứa bé gái lên. Nở một nụ cười rồi nói nhỏ…
_Con gái tên là Lục Tú Kim,… còn con trai thì tên là Lục Tuấn Khang!
Hắn cũng ngỡ ngàng… trong lòng lại trỗi dậy những thứ cảm giác kì lạ. Ôm lấy đứa bé trai đang nhìn hắn cách ngây ngô, ôm thật chặt thằng bé trong lòng. Rồi cố gắng mới thốt lên thành tiếng…
_Con tôi…
Con gái là “Lục Tú Kim”, còn con trai thì là “Lục Tuấn Khang” 2 cái tên mà trước kia hắn vô tình nói ra khi nó hỏi. “Sau này có con thì anh sẽ đặt tên cho nó là gì?”
Ngay lúc đó thì…
“Rm……………… rm………………….. rm……………………”
3 tiếng chuông dài…. thật dài…. báo điểm đã 12 giờ. Mọi người đều nở nụ cười hạnh phúc…
“Merry Christmas”
…..
==================
THE END