Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh

Chương 43


Đọc truyện Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh – Chương 43

Chap 42:
Smile
6 : 35 AM
Triệu Gia
~~
Không khí hôm nay thật nặng nề, chẳng ai nói câu nào. Minh và Phong ngồi đọc báo và xem tivi, queen cùng Phi thì làm bữa sáng.
Minh ngồi đó, mắt dán vào tờ báo trên tay, gương mặt đôi lúc lại nhăn lại rồi giản ra. Vẻ mặt suy tư… Phong thì dán mắt vào tivi nhưng hồn thì đang lo cho nó. Tựa cằm vào mu bàn tay mà xem phim.
_Ăn sáng thôi
Jessica mang bánh sandwich cùng sữa tươi ram đặt lên bàn. Minh dẹp tờ báo sang một bên, Phong cũng ngồi quay lại bàn ăn.
_Mọi người ăn trước đi, tôi lên gọi Á Quy.
Phi nói, tháo chiếc tạp dề ra treo lên móc rồi bước lên bậc thang, đôi mắt ngó dáo dác bên trên xem nó có xuống hay không.
Nghe tiếng bước chân, nó hít một hơi dài. Ngắm mình trong gương 1 lần cuối, lấy tay vuốt lại vài lọn tóc mai, mĩm cười rồi với lấy chiếc cặp trên giường. Nó mở cửa bước ra.
_Chào buổi sáng!
Nó cười tươi nhìn Phi, hơi ngỡ ngàng trước hành động của nó Phi cũng mĩm cười đáp lại. Nhìn tinh thần nó phấn trấn như vậy Phi cũng an tâm được phần nào.
_Chào, mọi người đang chờ Quy đó! Xuống ăn sáng đi.

_Ừm
Tâm trạng của nó hôm nay rất tốt ^^. Nó suy nghĩ thoáng hơn rồi, việc gì phải lo sợ? việc gì phải buồn? cho dù nó có buồn thì mọi chuyện có thay đổi được đâu? Cười cũng phải sống mà khóc cũng phải sống, chi bằng nó cứ mĩm cười đón nhận tất cả.
_Mọi người, chào buổi sáng!
Bước xuống bậc thang, nó cười tươi. Giống như Phi mọi người ai cũng ngơ ngác nhìn nó. Minh đang cầm chiếc sandwich thì mém rớt, queen đang nhai thì ngừng lại và đưa mắt ếch nhìn nó. Tội nhất là Phong, đang uống sữa thì mém sặc ^^.
_Mọi người sao thế? Ăn sáng đi chứ?
Nó nghiêng đầu hỏi, trông nó cứ như con nít ấy. Phi Phi thì cố nén cười trước hành động của 3 con khỉ kia. Dù dì thì họ cũng phản ứng thái quá rồi
_Không không, ăn sáng! Ăn sáng nhanh đi rồi còn đi học!
Minh cầm chiếc bánh sandwich lên ăn nhanh rồi thúc Phong và queen ăn nhanh. Hiểu ý Phong cũng ăn tới tấp.
Nó mĩm cười, nụ cười tươi vui nhưng có chút u buồn. Mọi người chắc hẳn đã lo lắng cho nó nhiều, nó cứ như con ngốc chỉ biết làm mọi người lo lắng, phải tập sống tự lập thôi…
Kéo ghế ngồi xuống, nó bắt đầu nhâm nhi bữa sáng của mình. Phi cũng ngồi xuống và ăn. Bữa sáng đó mọi người nói chuyện rất vui vẻ, không khí dường như thay đổi hẳn. Riêng có queen thì chỉ cười khẽ, lâu lâu Phong lại lén nhìn nàng.
Đại học Unateru
~~
Cổng trường ồn ào bây giờ chưa vào lớp, sinh viên vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Mọi người phải chen nhau mới qua được cánh cổng.
Hôm nay nó lại nổi hứng, vì còn sớm nên nó bắt mọi người đến trường bằng xe “hai cẳng” =)) .
_Ai da, chắc tôi chết mất…
Phong than thở, vừa đi vừa lấy tay quạt gió và lau mồ hôi bê bết trên mặt. Mà công nhân nó “khỏe” thật, đi vậy mà nó cứ cười tươi roi rói với nhỏ Phi Phi.
_Puồn thế?
Minh đi phía sau, vỗ vai thằng bạn mà mặt cũng lấm tấm mồ hôi. Còn đâu là hình tượng hehe.
Jessica chẳng nói gì, gương mặt vẫn lạnh băng như thế. Thật là giống Phi Phi lúc trước. Dường như chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh mình như thế nào. Cô ấy chỉ nhìn đăm đăm nó, đôi lúc khẽ cau mày… thoáng chút buồn.
Phong thỉnh thoảng lại liếc nhìn queen, cô gái này thật kì lạ. Dù đã quen nhau từ lâu nhưng sao cậu cũng vẫn không thế biết được cô nhóc đang nghĩ gì và muốn cái gì nữa. Tự dưng alo 1 cuộc nói về nước là về…
2 tháng trước
~~
Tại một ngày trời không nắng – tức là mưa, sấm chớp đùng đùng. Phong đang đi dạo trên đường ( thằng này hâm >”_Lưu Hoàng Phong?
Giọng nói trầm, sâu lắng nhưng tạo ra một cái gì đó khiến người khác rùng mình. Tuy không thấy mặt nhưng Phong cũng biết tên này không phải loại vừa.

_Phải, muốn gì?
Phong nói, gương mặt cũng không chút cảm xúc, thật là ra dáng một đại ca ( ngưỡng mộ wua” ik àh ^^) . Nước mưa cứ tạt qua, lại càng mang thêm cái vẻ lạnh lùng.
_Có người nhờ tôi mang cái này cho cậu.
Chìa ra một phong bì thư, Phong cầm lấy nhưng đôi mắt vẫn dè chừng xem tên này có động thủ không. Đưa xong hắn leo lên môtô rồi chạy vút đi, không một lời từ biệt.
Trời cũng đã ngớt mưa, chỉ còn lác đác vài hột. Không khí xe lạnh, Phong vẫn bước đi trên vĩa hè trong cái lạnh đó. Cầm phong bì thư mà lòng cậu băng khoăng không biết có nên mở nó ra không thì một cú điện thoại đến.
_Alo?
_Nhận được chưa?
Bắt máy đầu giây bên kia là một giọng nữ, nhưng lạnh băng. Câu nói ngắn gọn nhất có thể (tiết kiệm lời quá, nói thêm 1 vài chữ thì chết sao?)
_Chuyện gì?
_Tôi sẽ về nước.
_Tút tút……..
Nói có thế, cô gái kì lạ đó cúp máy. Phong ngơ ngác tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại và thầm nghĩ “nhỏ nào điên vậy?”
Cầm phong bì thư trên tay, xem mắt bì. Rồi nhún vai cách thờ ơ và bước đi. Trời lúc này đã ngớt mưa. Cái không khí ảm đạm, nước đọng lại trên mặt đường, long lên dưới ánh đền đường thấp thoáng và màn đêm u buất…
Sáng hôm sau
9 : 35 AM
_ “RẦM!!!”
Cánh cửa bị đạp mạnh, xém chút rơi ra khỏi bản lề. Dụi dụi mắt, một lúc sau Phong mới tĩnh táo và xem xem sự việc gì đang xảy ra. Một cô gái gương mặt đùng đùng sát khí nhưng vẫn rất xinh đẹp đang đứng trước mặt cậu. ( hén ngủ ở sofa =.= )
_Ưm… cô cần gì?

Ngồi dậy, mắt còn mờ nên không nhận ra gương mặt kia.
_ “bốp…”
Ăn nguyên một cú đá vào bụng, ôm bụng nằm lăn lội. Liếc mắt nhìn cô gái đó, lồm chồm bò dậy.
_Cô muốn gì!!!
_Muốn gì hã? Tên khốn!!! Nhìn cho rõ này, người trước mặt cậu là ai??
Kéo cổ áo hắn áp sát vào mặt mình, Jessica muốn tức điên máu với cái tên khỉ đột này. Đã gọi điện báo trước mà vẫn để cô đứng ở sân bay chờ cứ như 1 con khùng =.=.
_Ơ… Jessica…
Đến lúc nhận ra được cô gái này thì đã bị cô ta hành hạ cho sống giở chết giở rồi…
Hiện tại
~
Mọi người đều vào lớp, nó thì muốn đến thư viện mượn cuốn sách gì gì đó… nên đi một mình. Dù Phi Phi đã nói sẽ đi cùng nhưng nó bảo không cần thiết nên nhỏ ở lại lớp cùng mọi người.
Bước trên dãy hành lang dài… vắng hoe không một bóng người. Bỗng nó khựng lại… trước mặt nó là …
==========End chap 42============


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.