Đọc truyện Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh – Chương 32
Chap 31:
Ác mộng…
Tối
~~
_Này, sao không vào nhà mà ra đây ngồi thế?_Nó đi từ nhà ra, trên tay còn cầm hộp sữa vừa mút vừa hỏi Minh.
_Ơ? Chị àh?_Minh bỗng giật mình quay lại nhìn nó rồi khẽ thở dài.
_Sao? Có chuyện gì thế? Nói chị nghe được không?_Nó đặt hộp sữa xuống và ngồi cạnh Minh. Min him lặng rồi ngước mắt lên nhìn ngôi sao trên bầu trồi đen u uất.
_Chị… đã có chuyện gì xảy ra?_Minh quay lại hỏi nó, nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng mĩm cười, nụ cười chất chứa zất nhiều nổi buồn trong đó.
_Ừm… chuyện qua rồi, không nên nhắc lại. Huống chi nó là một chuyện buồn… một nỗi buồn không nên khơi lại…_Nó nói và chỉ tay lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời_Em thấy không? Một ngôi sao đơn lẽ và cô đơn._Nó mĩm cười, Minh nhìn nó rồi ngước mắt lên nhìn theo hướng tay nó chỉ.
_Ừ, một ngôi sao buồn nhưng luôn tỏa ra ánh sáng kì diệu.
_Ừm, chúng ta phải giống như ngôi sao đó!_Nó nói và cười tươi hơn.
_…._Cậu im lặng, chẳng nói gì và nhìn nó cười tươi. Cậu biết chắc nó cũng đang rất cố gắng để có thể quên đi cơn ác mộng này…
Sáng
Minh ngồi ăn sáng mà cứ thẫn thờ hồn để trên mây, rồi bỏ miếng sandwich vào miệng nhai sộp soạp cho có lệ.
_Này, này này nay!!!_Phi Phi lấy tay đập giớ trước mặt cậu nhưng dường như cậu không để ý.
_Haizzz nó hết thuốc chữa rồi_Nó nhìn Minh và lắc đầu chán nãn.
_Này!!! Cái tên kia không ăn nhanh lên là muộn học ráng mà chịu nhen!_Phi Phi bực mình quát lên giúp cậu trở về hiện tại.
_Gì gì? Có chuyện gì thế?_Cậu giật mình ngó qua ngó lại thì thấy nó ngồi trước mặt lắc đầu, quay qua bên phải thì thấy nhỏ đang tức xì khói.
_Cậu ở trên mây ôm được mấy cô tiên nữ rồi hã?_Phi Phi chỉ tay vào mặt Minh và nói.
_Ờ… khoảng 10 cô gì đó, xém nữa ngoắc được Hằng Nga tiên tử rồi mà bị gọi xuống nèh???_Cậu nói bằng giọng chán nãn.
_AAAAA Lại còn vậy nữa, cậu đi chết đi!_Nhỏ hét lên và bực dọc sách balô rồi bước ra ngoài.
_Hehe giận rồi kìa._Cậu nhìn theo nhỏ và cười, rồi cũng đứng lên khoác balô lên vai_Em đi học trước nhé_Minh quay sang nó và nháy mắt.
_Ừm, đi nhanh đi kẻo nhỏ đợi_Nó cũng cười và lấy tay phủi phủi về phía cậu tỏ ý đi nhanh đi.
Xong khi cậu và nhỏ đã đi khuất dạng, nó mệt mỏi sách giỏ đeo lên vài và bước ra khỏi nhà…
Hôm nay nó bảo Phong đi trước đi không cần đến đón nó. Nên nó đi một mình, bỗng thấy lòng nặng trịch nó muốn đi bộ cho khuây khỏa… Bước từng bước lên những chiếc lá khô trên đường nghe sột soạt làm nó thấy lòng nhẹ nhàng hơn, hai bên đường là hàng bạch đàng to, che khuất bóng nó. Gió nhè nhẹ thổi qua lọn tóc mây toát lên vẻ đẹp dịu dàng… Vừa đi nó vừa nhìn xuống đất mà chẳng them để ý phía trước có người không nhưng nó lại không hề vấp ngã…Đến đoạn ngã tư, nó đứng chờ đen xanh để qua đường.
Bỗng…
Ở bên kia đường…
Bóng hình một ai đó suất hiện…
Nó khẽ sững người, tim bắt đầu loạn nhịp khi nhìn thấy cái dáng người đó. Nó tự trấn tĩnh, đặt tay lên ngực_ “ Không, không phải đâu, chỉ là một người xa lạ không quen không biết thôi mà”_Nó tự nhũ và khẽ mĩm cười, nhưng mắt lại không rời người đó
Cái dáng rất lạ nhưng lại rất quen… nó không thể nhớ ra đó là ai?
Đó là một người con trai, đứng quay lưng lại phía nó và đang bước đi một cách chậm rãi, trên vai còn đeo chiếc balô, nhìn đồng phục nó có thể biết người đó cũng là sinh viên trường đại học Unateru, trường mà nó đang theo học.Bỗng người con trai đó quay người lại…
_Thịch…_Tim nó đập nhanh, nó không tin vào mắt mình nữa, nó như ngừng thở nhìn người con trai đó…người nó bỗng bủn rủn, đánh rơi chiếc giỏ đang cầm trên tay.
Nó lao vụt đi như một người điên mất hết lí trí, băng qua ngã tư dù xe vẫn đang chạy, nó cố chạy thật nhanh đến cái con người đó…Nhưng người con trai đó đã quay lưng lại và bước đi.
_Lục Gia Bảo, chờ tôi với! Này!_Nó cố hét lên thật to nhưng dường như người đó không hề nghe thấy, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt.
_Áh!_Nó vấp ngã và té, chiếc váy đang mặc bị rách toạc, chiếc giày cao gót nó đang đeo đã được gỡ bỏ và dục sang một góc. Nó cố đứng dậy dù đôi chân đã đỏ lựng và gần như chảy máu, cố chạy theo người con trai đó… gương mặt đả lã chã mồ hôi và cả nước mắt…
_Này!_Cuối cùng nó cũng đuổi kịp người con trai đó, kéo tay người đó lại. Cậu con trai đó quay mặt lại và nhìn nó. Một cô gái xinh đẹp, gương mặt lấm tấm mồ hôi, nơi khóe mắt long lanh nhưng trên môi lại nở một nụ cười hạnh phúc, chiếc váy hồng phấn đã bị rách, đôi chân đỏ tấy lên vì không mang giày… trông thật thảm thương.
_Cô cần gì?_Người con trai đó ngạc nhiên nhìn nó và hỏi. Nó bỗng sững người, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt thay vào đó là nỗi lo.
_Cậu, cậu không nhận ra tôi ư? Tôi là Triệu Á Quy đây mà_Nó nói, gương mặt lộ ro 4 vẻ lo lắng.
_Triệu Á Quy?_Người con trái đó khẽ nhíu mày_Tôi chưa nghe cái tên này bao giờ, xin lỗi hình như cô nhầm người rồi_Cậu con trai kéo tay nó ra và định quay lưng đi.
_Không, không phải mà. Cậu đang đùa tôi đúng ko?_Nó bỗng ôm trầm lấy cậu ta và khóc nấc lên.
_Xin lỗi nhưng tôi không hề quen biết cô_Cậu con trai đó kéo nó ra và gắt.
_Không đúng, cậu là Lục Gia Bảo mà_Nó lắc đầu và nói.
_Lục Gia Bảo? Bảo nào cơ chứ? Cô nhầm người rồi, tôi tên là Lục Vương Kì_Cậu con trai đó nói.
_Không… không phải là Gia Bảo…_Nó ngồi thụp người xuống, lấy tay che miêng lại và 2 dòng nước mắt lại cứ tuôn trào ra… Nó ôm đầu gối lại và khóc nấc lên…_Không phải Gia Bảo, không phải Gia Bảo mà… hức…_Nó khóc, khóc như chưa hề được khóc, mọi người qua đường đều nhìn nó và tỏ vẻ thông cảm.
_Cô mặc lấy._Kì khẽ nhăn mặt trước những người đi đường và cởi chiếc áo khoác của mình ra, khoác vào người nó rồi đỡ nó dậy._Nhà cô ở đâu? Tôi sẽ đưa cô về._Kì ôm vai nó tính đỡ nó đi, nhưng liền đi nó hất ra.
_Xin lỗi, đã làm phiền anh…_Nó nói và chạy thật nhanh trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người và cả Kì. Nó chạy đến ngoắc một chiếc taxi và về nhà.
Kì đứng đó nhìn chiếc taxi đi khuất dạng và quay lại sách chiếc balô trên vai rồi bước đi… mọi người tãn dần… mọi thứ trở lại như bình thường… nhưng lại để lại một ấn tượng trong tâm trí 2 con người…
============End chap 31=============