Đọc truyện Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh – Chương 27
Chap 26:
Đối diện với sự thật…
( Lời kể : Su )
Buổi tối
Tại Triệu gia
Sau khi cả 2 cùng nói chuyện với nhau, Phi Phi kể lại zất nhiều chuyện trong khi cậu hôn mê… Cậu cũng lắng nghe nhưng đa phần là chỉ chú ý đến nhỏ, trông nhỏ xinh hơn lúc trước zất nhiều, mà cũng dịu dàng hơn… Nhưng tại sao cậu cứ cảm thấy trống trải khi nhỏ là một con người khác…
_Thiên Minh, Phi Phi!!! 2 đứa mau xuống ăn cơm nào._Tiếng mẹ gọi, cậu và nhỏ xuống dưới nhà. 2 người có vẻ quấn quýt bên nhau lém.
_Àh… để tui phụ dì, cậu ra ngoài ngồi đi_Nhõ đẩy cậu ra ngoài và bước vào bếp.
_Thui, giờ nam nữ bình đẳng mà. Để tui phụ cho_Cậu cười và cùng vào bếp, nhỏ thì hơi đỏ mặt và cũng mĩm cười.
_Tâm trạng con đã đỡ chưa?_Thấy cậu có vẻ khá hơn mẹ cậu lên tiếng.
_Ừm… con ko sao đâu_Cậu mĩm cười.
_Woa, bữa nay dì nấu nhiều món ngon quá đi!!!_Nhõ nịnh.
_Hỳ, cái con bé này. Chỉ khéo nịnh._Mẹ cậu lấy tay kí nhẹ vào đầu nhỏ.
_Đâu? Con chỉ nói sự thật thôi mà hyhy_Nhõ xoa đầu và cười.
_Hyhy, con bé này là chúa nịnh mà_Pa cậu ngồi ngoài bàn cũng thêm một câu.
_Cả nhà vui vẻ quá nhĩ?_Bỗng nó từ ngoài bước vào, trên đầu có lấm tấm những giọt mưa. Cả nhà ngạc nhiên quay qua nhìn nó, gương mặt nó lạnh… không chút cảm xúc…
_Chị…_Cậu ngơ người, chị của cậu. Bây giờ ko còn là một cô bé ngốc nghếch ngày nào nữa rồi…
_Sao hã? Suất viện rồi àh?_Nó bước tới và nhìn cậu từ đầu đến cuối.
_Ừm, chị…
_Vẫn ổn là đc rồi. Tôi lên phòng đây_Nó phán một câu xong bước lên phòng.
_Vậy là sao???_Cậu ngơ ngác quay lại hỏi cả nhà, nhưng mọi người chỉ thở dài và mang máng một nỗi buồn. Cậu chỉ nhìn theo bóng nó khuất sau cầu thang…
Buổi tối hôm đó cả nhà nó ăn cơm vui vẻ. Nhưng riêng có mình cậu, tuy vẻ ngoài thì cố tỏ ra là vui vẻ nhưng cậu thực sự lo cho cô chị ngốc của mình. Thời gian qua cậu bất tĩnh nên ko chăm sóc cho cô chị của mình được… Không biết trong 2 năm qua, chuyện gì đã xảy ra với tất cả mọi người nữa…Cậu thực sự choáng ngợp…
~.
~
_Cạch…
Cánh cửa phòng mở ra, màn đêm bên trong canh phòng ập vào mắt cậu. Rón rén bước vào phòng để ko bị nó phát hiện. Trong cậu lúc này giống y như một tên trộm vặt _ _!!
_Hức… hức… Cậu là đồ tồi…_Những tiếng nấc nhẹ trong màn đêm tối… Nó! Đang ngồi ôm mặt và khóc nấc lên ngoài ban công…
Cậu hơi ngạc nhiên, rồi cũng đứng nép bên cánh cữa và nhìn nó đang khóc… mái tóc dài xõa ra, đôi mắt mọng nước như lánh lên dưới ánh trăng, mặc một chiếc váy màu trắng,… trong nó bây giờ thật sự rất giống một nàng tiên… ( Với những người yếu tim thì bây giờ nó thực sự giống ma =))~)
_Hức… tại sao??? Tại sao lại bỏ tôi mà đi chứ? Cậu nói yêu tôi cơ mà??? Đã tròn 2 năm rồi… từ cái ngày ấy cậu đã biến mất. Biến mất khỏi cuộc sống của tôi… Cậu nói yêu tôi cơ mà… tại sao chứ… hức…Tôi xin cậu đấy, quay về đây đi mà… huhuhu_Nó nói, gương mặt thực sự đau khổ…
Cậu ngờ ngợ, không biết là nó muốn ám chỉ ai? Người nói yêu nó,… biến mất… tròn 2 năm…
_Ko lẽ nào…_Cậu ngờ ngợ, giật mình. Đứng phắt dậy và chạy ra khỏi phòng. Chạy vội về phòng cậu dỡ tờ lịch ra…
_Ngày 18 tháng 2 năm 2008…. Hôm nay là…_Cậu ngạc nhiên nhìn tờ lịch trên tay mình… ko lẽ… người nó nói đến lại là….
~.
~
Sáng….
Tại Triệu gia…
_Thiên Minh àh, dậy rồi chuẩn bị đi nhận lớp đi con!!!_Tiếng mẹ gọi cậu dậy…
_Vâng, con dậy liền đây…_Cậu nói bằng cái giọng ngáy ngủ._Oáp…_Cậu mệt mọi đứng dậy và lết xác đi làm VSCN.
_Hy!!! Dậy rồi hã?_Phi Phi đang dọn bữa sáng cùng mẹ cậu và dì 2.
_Trông con hôm nay mệt mỏi vậy? Con không khỏe àh?_Thấy đôi mắt thâm quần của cậu, mẹ cậu lo lắng.
_Àh ko có gì đâu mẹ_Cậu khua tay ra ý không cần bận tâm.
_Ừm… bộ dạng con bây giờ thì đi nhận lớp đc ko?_Pa cậu nhìn cậu vẻ ái ngại.
_Sao bác lại nói thế? Tuy là mới bất tĩnh nhưng mà trong cậu ấy vẫn “đẹp trai” lắm ạh hyhy_Phi Phi nói và tới ôm cánh tay của cậu. Cậu hơi ngạc nhiên, cảnh này quen quá… Đôi mắt cậu bỗng đượm buồn.
_Con đi học đây!_Nó nói một cậu rồi từ trên lầu bước vụt qua tất cả mọi người, đi thẳng ra cổng.
_Chị!!! Chờ em đi với!!!_Cậu từ trong nhà chạy vội ra và bỏ mặc Phi Phi, pama của cậu tròn mắt nhìn theo.
Leo lên chiếc xe SH của mình, cậu rồ ga và nói.
_Lên xe đi, em chở chị đi học._Cậu cười tươi. Nó nhíu mày nhìn cậu rồi nói giọng có chút mĩa mai.
_Cậu… bây giờ thua tôi 2 lớp đấy. Cũng chẳng học chung trường_Nó lấy tay vuốt cằm.
_HÃ???_Mặt cậu thộn ra và nhìn nó.
_Thì chẳng là cậu ngủ suất 2 năm mà ko hề đến trường thì làm sao mà lên lớp đc? Nên phải học lại lớp 11 thôi. Tôi bây giờ là sinh viên đại học Unateru rồi…_Nó nói vẻ tri thức lém.
*Đại học Unateru: Tên Su bịa ra đấy :D. Đây là trường đại học lớn nhất cả nước, chỉ dành cho những học sinh “cực cực giỏi” và những người “giàu có” theo học thôi…
_Thôi, chờ đi cùng Phi Phi đi. Nhõ học cùng cậu đấy_Nó nhày mắt rồi bước ra cỗng.
Ngay lúc đó có một chiếc xe SH đen bóng chạy đến, người lái chiếc xe là một cậu con trai. Rất rất đẹp trai, theo cậu nghĩ là thế 😐
Dừng xe ngay chỗ nó đang đứng, cậu con trai đó đưa cho nó chiếc mũ bảo hiểm và cười. Nó đón lấy cái mũ bảo hiểm, đeo vào và trèo lên xe.
_Hy, làm gì mà mặt mày như thế? Ai khiến cô nương mới sáng sớm đã bực mình vậy?_Cậu con trai đó cười, nói bằng giọng trêu trọc.
_Im đi!!!_Nó gắt.
Cậu con trai đó chỉ nhếch mép cười và rồ ga… trước khi chiếc xe chạy vụt đi thì cậu đó nhìn lướt qua Minh và nhíu mày… Chiếc xe chạy vụt đi để lại làn khói trắng…
===========End chap 26============