Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 70: Dịch Vụ Tình Nhân (Phần 4)


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 70: Dịch Vụ Tình Nhân (Phần 4)

Người ta thường ví von “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” để nói lên vật chất có thể làm thay đổi diện mạo của một con người. Nhưng có lẽ, câu nói này không đúng lắm khi dành cho Nga. Bởi vẻ đẹp mong manh như sương khói dễ rung động lòng người của cô, dù ở bất kỳ nơi nào, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều tỏa sáng hơn người. Đứng cạnh cô người mẫu xinh đẹp với gấm vóc lụa là sang trọng đắc tiền, Nga vẫn nổi bật hơn hẳn bởi khuôn mặt xinh tươi như đóa hoa chè ủ mình trong bóng tối. Chỉ cần chút ánh trăng khuyết le lói cũng làm cánh hoa trở nên mị hoặc hơn. Vài doanh nhân lịch lãm từ đầu buổi đến giờ dù đang tụ tập trò chuyện hay đứng cùng các người đẹp chân dài miên man vẫn không yên phận liếc nhẹ về phía cô, trao cho cô ánh nhìn đầy ẩn ý.
Và trong rất nhiều ánh mắt mời gọi ngụ ý hay công khai này, có cả đôi mắt phượng đang đứng ở trung tâm khán phòng. Sau một khắc đưa con ngươi lạnh lẽo quét qua gương mặt Nga thì nhanh chóng đong cứng lại như đá, lạnh lẽo như băng và chuẩn bị tàn phá bởi một ngọn lửa đang âm ỉ bùng cháy mạnh mẽ từ bên trong cơ thể cao lớn uy nghi.
Thấy tay Nga đang bấu vào cánh tay của người đàn ông kia lay lay nhẹ, lồng ngực của người đàn ông đó như đại bát chuẩn bị nổ tung, chút kiềm chế cuối cùng sót lại, anh lấy tay bỏ vào túi quần cầm điện thoại lên nói một câu ngắn gọn với ai đó rồi kéo tay của cô gái bên cạnh ra một cách dứt khoát. Anh từ từ tiến về phía Nga với ánh mắt lạnh lẽo như hố băng, mỗi lúc mỗi tan chảy theo nhiệt độ đang nóng dần lên trong cơ thể khi bắt gặp cử chỉ thân mật của Nga và Danh.
Nga đang đứng đối diện với ánh mắt đó nhưng lại vô tình không nhìn thấy, vì cô vẫn mãi chăm chú chỉnh lại cà vạt cho Danh. Chiếc cà vạt màu bạc mà Danh đã cất công làm xộc xệch khi còn đứng ở bên ngoài ban công để thực hiện màn kịch y như thật này.
“Để em sửa lại cho anh!” Nga dịu giọng nói, mắt chăm chú vào chiếc cà vạt, bàn tay trắng khéo léo chỉnh sửa chiếc cà vạt lại cho ngay ngắn.
Thảo đang đứng với người bạn đi cùng, nhìn thấy cảnh tượng trên thì mém sặc đến độ tưởng nhập viện ngay sau đó. Trong đầu cô lúc đó tự nhiên lại nghĩ đến hình ảnh của Andrew. Không biết, nếu anh ta nhìn thấy cảnh này thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cô người mẫu của Danh tuy đang an nhàn bên một vị doanh nhân khác nhưng khi nhìn thấy cảnh này bỗng dưng chau mày lại tò mò. Không biết có phải vì tình xưa nghĩa cũ khiến cô nổi cơn ghen ngấm ngầm, hay là vì tự hỏi. Kẻ đang không một xu dính túi như Danh vẫn còn cơ hội gặp được một mỹ nữ xinh đẹp ở dưới quê mới lên như Nga hay sao?
Danh chăm chú âu yếm nhìn Nga y như thật, rồi đưa tay nắm lấy tay Nga khiến cô đỏ mặt cúi đầu.
“Em nghĩ sao nếu cuối tuần này hai đứa mình sang Thụy Sĩ du lịch?”
“Anh muốn sao thì em nghe theo anh vậy…Em…”
Nga chưa nói hết câu trong kịch bản, môi đã đông cứng lại khi bóng ma của Andrew từ đâu không biết chui ra, đứng sừng sững phía sau lưng Danh trừng mắt nhìn cô. Và chỉ có nhìn thôi, dù anh chưa nói câu nào đã làm tim Nga đập nhanh đến độ tưởng chừng như nhảy bổ ra ngoài, còn tay thì run lên cầm cập.
Trong lúc đó, cô người mẫu của Danh cùng tình nhân của mình nhanh chóng tiến về phía Andrew. Lịch sự mở lời chào và bắt tay Andrew như muốn làm quen tiếp chuyện. Có lẽ, Andrew là một nhân vật không tầm thường, nên ngay khi anh bước lại đám đông này, mọi người đều quay lưng lại chào hỏi. Nhóm chỉ ba người gồm anh, cô và Danh trở nên đông đúc hơn. Và bắt đầu cho những câu hỏi xã giao luôn kèm theo phần giới thiệu danh phận.
Danh hùng hồn tuyên bố trước mặt cô người mẫu với ánh mắt hãnh diện khi nhìn về phía Nga, thậm chí còn vòng eo sang người cô thân mật nói.
“Đây là Bảo Ngọc, bạn gái của tôi.”
Người Nga đông cứng lại không dám nhúc nhích, không thẳng định cũng không phủ định mà nhìn Andrew. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Danh cùng ánh mắt dò xét của cô người mẫu kia thì Nga không thể làm ngơ, đành cuối đầu chào mọi người một cái cho có lệ. Ánh mắt lấm lén cúi xuống đất, không dám đối mặt với đôi mắt phượng đang nhìn chằm chằm mình trước mặt.
Vậy mà, chưa được trốn thoát Andrew một khắc, giọng nói điềm nhiên nửa đùa nửa thật của anh bỗng vang lên làm Nga giật thót, nâng mắt lên nhìn anh. Còn mọi người thì nhìn nhau với chút khó hiểu.
“Bảo… Ngọc!”
Andrew kéo dài tên của Nga ra. Sau đó điểm nhiên nói tiếp, ánh mắt sắc như dao, có cảm giác chỉ cầm nhẹ chạm vào cũng sẽ chảy máu.
“Em đùa như thế đủ rồi.”
Hai bàn tay Nga bấu vào nhau, móng tay ghim vào da thịt đến bật máu. Cô cắn môi khổ sở nhìn anh như van xin.
“Andrew….”
Giọng Nga run run, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông trong bộ vest đen sang trọng và tinh tế không giấu được nét sợ hãi.
Đám đông đang đứng nói chuyện với Andrew tò mò biểu hiện lạ và câu nói khó hiểu của anh nên sinh ra hiếu kỳ. Danh cũng vì thế mà đần mặt chẳng rõ cớ sự gì đang xảy ra. Thỉnh thoảng, anh thấy lạnh sóng lưng khi cắp mắt sáng quắc như lửa của người đàn ông vô cùng điển trai trước mặt quét qua phía mình.
“Qua đây!”
Andrew hất mặt về phía Nga như ra lệnh, giọng lạnh lẽo không quá lớn nhưng cũng đủ khiến Nga sau một lúc ngập ngừng thì chấp nhận bước sang đứng bên cạnh.
Chạm nhẹ làn môi vô cùng nam tính và quyến rũ vào ly rượu đế cao lóng lánh màu vàng nhàn nhạt, Andrew đặt bàn tay to lớn màu lúa mạch khỏe mạnh sang phía vòng eo nhỏ xíu của Nga, siết nhẹ một cái rồi nói.
“Đàn bà của tôi hay chạy nhảy lung tung.”
Andrew nhếch môi cười nửa miệng khi bắt gặp những ánh mắt ngỡ ngàng của những người đang có mặt rồi quay sang Nga dịu giọng nói, đôi ngươi tinh anh quét qua đôi môi đang bị cắn muốn chảy máu của cô rồi nói tiếp.
“Tối nay, anh ”
Andrew cười cười nhìn Nga, ánh mắt khinh khỉnh chẳng biết đang nghĩ gì. Sau đó, mắt chiếu vào gương mặt tẽn tò của Danh bằng sự hằng học chưa vơi đi chút nào rồi điềm nhiên cất giọng, không lớn không nhỏ nhưng ngấm ngầm sự cảnh cáo nhẹ mà đanh khép.
“Còn anh sau này cũng không nên nói đùa kiểu như vậy. Tôi vốn chưa bao giờ vói những kiểu đùa giỡn nhạy cảm như thế này.”
“Bảo Ngọc!”
Lời Andrew và hành động của Nga như một xô nước hất vào mặt Danh, làm anh vô cùng muối mặt trước mặt người yêu cũ, chẳng biết mở miệng nói lời nào ngoài việc cầu cứu Nga. Rõ ràng, khi ở ngoài ban công, cô đã gật đầu nhận lời giúp anh. Sau giờ lại trở mặt như vậy?
Nga khổ sở đưa mắt sang nhìn Danh mà không biết nói gì. Cô sợ bất cứ lời nào cứu giúp anh trong hoàn cảnh này sẽ mang lại hậu quả khôn lường cho anh. Bây giờ, không cần suy nghĩ, cô cũng sẽ chọn cách bảo vệ anh trước Andrew còn hơn giúp anh trốn khỏi tình huống xấu hổ này. Đảo mắt tìm kiếm Thảo, cô giật mình thấy vài tên mặc đồ đồ đen không biết từ đâu đi qua đi lại vòng ngoài khán phòng nhìn Danh như cảnh cáo.
Cô tình nhân cũ của Danh nhếch đôi môi đỏ chót cười một cách mỉa mai nhìn màn kịch hay trước mặt. Sau đó, cô ta nhìn về phía Nga từ trên xuống dưới, ánh mắt chứa đựng sự ganh ghét bộc lộ cả ra ngoài mà không hề giấu giếm. Cái đứa quê mùa trước mặt có gì mà tên tài phiệt này lại không biết ngượng mà giành giật trước mặt bao nhiêu người như thế này? Và không cần nghĩ nhiều, cô ta cũng biết Nga sẽ xiêu lòng và vỗ ngực kiêu hãnh khoe khoang về người đàn ông giàu có của mình trước mặt thiên hạ, trước mặt kẻ mà cô từng dịu dàng chỉnh sửa cà vạt trước đây ít phút.
“Em và ông anh này vẫn hay đùa với nhau như thế này có đúng không cục cưng?”
Andrew xoa xoa nhẹ tấm lưng thon thả của Nga, dịu giọng nhìn cô âu yếm nói, ánh mắt như dao cứa vào cổ cô đe dọa.
Thấy Nga vẫn chần chừ mà nhìn Danh, Andrew nghiêng đầu xuống bên tai cô nói khẽ, khiến những cô gái đang có mặt hậm hực muốn xông vô đánh hội đồng cô vì ghen tỵ.
“Hiện tại, trong điện thoại của anh có hai số liên lạc duy nhất. Một là của bệnh viện chợ Rẫy. Hai là của nhà quàng Thiện Tâm. Em nghĩ xem, anh nên gọi số nào nhỉ?”
Andrew vừa dứt lời, Nga trừng mắt đối mặt với anh, môi run run không nói được câu nào.
“Andrew..”
Andrew nhếch môi cười một cái, mắt như lửa nhìn xuống gương mặt đã tái xanh vì sợ của cô rồi khẽ giọng nói vừa đủ cả hai cùng nghe.

“Nhưng nếu em biết điều thì anh sẽ tha cho nó.”
Nga nuốt nước miếng một cái, không kịp thở mà quay sang phía Danh. Khó khăn lắm cô mới cất được lời sau khi nặng óc nghĩ ra mình phải nên nói gì để bảo vệ Danh.
“Anh Danh…mai mốt đừng đùa như vậy nữa nha. Andrew,…bạn…trai…của em đang ghen đó…” Cô cười gượng gạo.
Dù Andrew biết rõ Nga đang đóng kịch và bị ép nói những điều không muốn nói. Nhưng những lời dịu dàng và e ngại vừa mới được thốt ra từ đôi môi hồng xinh xắn kia khiến tim anh đập rộn ràng, sự tức giận vì thế mà bay đi đâu mất. Khuôn miệng rất lười biếng cười cứ tủm tỉm quay sang nhìn cô, ánh mắt hạnh phúc không hề muốn giấu giếm nhìn xuống cô đang cụp mắt cúi đầu.
Cũng may cho Danh, một vị khách đang đứng cùng nhóm há miệng cười khà khà, lấy tay khoát lên vai anh an ủi kiểu trêu chọc chứ không hề có ý giễu cợt.
“Công Danh! Anh đúng là thích nói giỡn quá nhỉ. Nhưng mà sau này cũng biết lựa đối tượng mà giỡn nha. Anh không biết, vị đại gia trước mặt anh đây rất thích ném người qua cửa sổ sao?”
Danh đỏ mặt vuốt vuốt tóc sau gáy cười gượng gạo, mắt len lén nhìn qua cô bạn gái cũ của mình đang ung dung ôm cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Anh đứng tiếp chuyện thêm vài câu nữa rồi chờ đợi trong lúc mọi người không để ý thì lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc.
Trong suốt cuộc chuyện trò sau đó, Danh thỉnh thoảng nhìn sang Nga cười gường gượng, có lúc lại khẽ khàng quét qua những ngón tay to lớn khỏe mạnh đang chơi đùa trên vòng eo thon thả của cô bằng ánh mắt như đang suy tư điều gì đó.
Trước một người tuấn tú khí chất và thành đạt hơn người kia, thật khó có người con gái nào có thể cưỡng lại được.
Nhưng anh cũng không thể nào hiểu được, cô gái ngoan hiền mà anh có thiện cảm ngay từ ánh nhìn đầu tiên lại dễ dàng thay lòng đổi dạ nhanh chóng như vậy. Đúng là đồng tiền có thể mua được mọi thứ.
Nhìn dáng lưng đi thất thểu của Danh mà Nga vô cùng áy náy trong lòng. Suốt buổi, Andrew cứ dính cô như sam, đi đâu cũng kéo theo cô bênh cạnh không cho rời một giây. Mỗi khi cô len lén nhìn Danh, quay sang đã thấy vẻ mặt không hài lòng chình ình trước mặt, làm cô vừa bực mình lại vừa sợ hãi. Cô sợ anh nổi điên lên thì Danh sẽ giống như Thành lần trước nên mọi nhất cử nhất động đều ngoan ngoãn nghe theo Andrew.
Thảo sau khi rớt cả ly rượu xuống sàn vì chứng kiến màn chạm trán kịch tính của hai người đàn ông thì giờ mới chịu xuất hiện trước mặt Nga. Sau khi thấy Danh rời khỏi phòng tiệc, người bạn đi cùng cô cũng vội vã đuổi theo sau. Trước khi đi còn không nể nang mắng Nga là đồ con gái ham tiền, trở mặt như trở bàn tay. Anh ta còn dọa sẽ bắt Hoan Hỉ phải đền bù hợp đồng này. Vì nội qui lúc thuê người, nếu đôi bên làm bại lộ giao ước sẽ sẽ chi trả gấp 10 lần số tiền cho thuê ban đầu.
“Chào anh Andrew! Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không?”
Andrew biết Thảo từ khi đến Sky nhưng rất ít nói chuyện. Nếu có thì chỉ là chào hỏi xã giao thông thường.
Quét mắt lên bộ cánh khá là mát mẻ của Thảo, Andrew mơ màng nghĩ ngợi.
Tiệp hình như đang muốn thử khiêu khích này thì phải?
“Anh thì khỏe nhưng có một người đang không khỏe. Anh nói thế để em còn biết đường mà đến thăm.” Andrew nhìn Thảo cười cười ẩn ý.
Thảo nhìn Andrew rồi nhìn Nga nhíu mày hỏi.
“Là ai? Em có biết người đó không?”
“Tiệp”
“Ồ! Anh Tiệp đang bệnh hả anh?”
“Ừm.”
“Anh ấy bệnh gì vậy anh? Có nặng lắm không anh?”
Thảo hơi lo lắng nhìn Andrew hỏi. Quên luôn người bạn đang cứ nháy mắt nhìn cô nhằm đưa ra tín hiệu nhờ cô giải thoát khỏi nơi này.
Andrew choàng tay qua vai Nga khi phát hiện cô đang nháy mắt với Thảo, kéo mạnh về phía người mình hơn, bàn tay xoa xoa nhẹ bả vai của cô. Ly rượu đong đưa qua lại bên cánh tay còn lại, Andrew cười cười nhìn người đối diên rồi phán một câu làm cả Nga và Thảo đều đỏ mặt.
“Bệnh !”
Nga quay mặt đi chỗ khác, thở phì một cái chán nản với người đàn ông thích nói bậy bên cạnh.
Nghe Andrew không hề ngại ngùng nêu ra căn bệnh nhạy cảm. Thảo đỏ mặt bẽn lẽn cúi cuối đầu xuống.
“Anh nghĩ em có thể trị được bệnh này. Nên nếu được thì đừng ngần ngại cứu người của anh dùm.”
“Anh Andrew đúng là thích nói đùa thật.”
Dù trước đây đã từng được Nga rỉ tai về tài mồm mép và nói năng không nhân nhượng của Andrew, nhưng cô không ngờ anh lại tự nhiên với vấn đề nhạy cảm mà không hề ngượng miệng như vậy. Cô cũng khó hiểu là vì sao anh ta lại biết cô để mắt đến Tiệp mà nhắc đến như vậy? Tuy nhiên, bây giờ, cô không có thời gian để mà nghĩ ngợi chuyện này. Trước mắt, cô cần cứu giúp Nga ra khỏi cài vòng kiềm kẹp còn hơn cái còng số 8 kia. Vậy mà, khi cô vừa có ý định mở lời đề nghị đưa Nga về thì Andrew đã cắt ngang lời, giống hệt như anh vừa đọc được ý đồ trong đầu cô vậy.
“Tối nay, anh sẽ đưa Thiên Nga về. Vì thế, em không cần phải lo việc hậu thuẫn cô ấy.”
Andrew không nhìn Nga, không cần hỏi ý kiến Nga, ngang nhiên quyết định theo ý mình khiến cô vô cùng bực bội, mặt xụ xuống, hai mắt nhíu lại nhìn Thảo cầu cứu.
Thấy vẻ mặt khổ sở của Nga, Thảo không thể bỏ mặt bèn lên tiếng.
“Anh Andrew à! Hay là để em đưa Nga về cho. Để anh đưa về thiệt là ngại quá. Em đã đưa Nga đến đây thì em sẽ là người đưa về. Nếu không thì phiền đến anh lắm ạ.”
“Không phiền! Em đừng lo, anh sẽ đưa Thiên Nga về.”
Thảo cứng miệng trước thái độ của Andrew. Nhìn vẻ mặt chắn chắn của anh, cô định làm theo ý anh cho rồi. Thế nhưng, khi quay sang nhìn Nga thì bắt gặp ánh mắt khổ sở cầu cứu một lần nữa, khiến cô không thể quay lưng làm ngơ bèn lấp liếm nói tiếp.
“Thật ra, tối nay, hai đứa em có hẹn với nhau đi chơi.”
“Với ai?”
Thảo giật mình mà nhìn Andrew. Dù nghe Nga kể anh là kẻ thích áp đặt và điều khiển người khác. Nhưng cô không ngờ anh lại không nể nang mà muốn điều tra tiềm hiểu cả việc hai đứa con gái muốn hẹn hò đi chơi riêng.
“Tất nhiên là chỉ hai đứa con gái với nhau chứ làm gì có ai hả anh?”

“Hôm khác rồi hãy đi! Tối nay, anh có chuyện muốn nói với Nga.”
Anh có chuyện muốn nói thì bắt tôi đi về sao?
Thảo muốn phun ra câu đó ghê mà vì ánh nhìn đã chuyển sang lành lạnh của Andrew mà làm không biết nói gì, chỉ nhìn Nga bất lực rồi tạm biệt trước.
Thế nhưng, cô vừa rời khỏi phòng thì đã nghe to tiếng giữa Andrew và Nga ở phía sau. Chưa kịp quay lại nhìn, cô đã thấy Andrew lôi xồng xộc Nga vào thang máy rồi nhanh tay bấm nút đóng cửa lại mà không cho cô cơ hội được bước vào, dù cô đang đứng ngay phía ngoài đợi thang máy từ trước đó.
Thấy thái độ sừng sộ như không còn nhìn thấy cả cô trước mặt, Thảo run cầm cập vội vàng vào thang máy theo sau. Cô không biết anh ta sẽ lôi Nga đi đâu, nên đành bấm số tầng hầm để xe. Trong lòng cô vô cùng lo lắng cho Nga, không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cô rời khỏi phòng mà hai người lại to tiếng như vậy. Trong lòng không biết Nga sẽ đối mặt với tên máu lạnh đó như cách nào. Và lo lắng không biết, anh ta có làm chuyện gì xấu xa với Nga ở trong đó không nữa.
Nhưng mà để một người vô cùng đẹp trai kia làm với mình thì cũng đáng nhỉ? Cô đánh vào đầu mình một cái với ý nghĩ vô cùng xấu hổ đó.
“Mẹ kiếp! Thằng chó chết đó là thằng nào?”
Mặt Andrew đỏ như hòn than, giống như bao nhiêu máu đều tích tụ hết vào đây. Sau khi Thảo rời đi, Nga cũng vội vàng đòi theo sau. Anh nói thế nào cô cũng không chịu cho anh đưa về. Nghi ngờ cô muốn xuống dưới để đi cùng Danh. Anh điên khùng đuổi theo sau cô rồi áp bức lôi vào trong thang máy tra hỏi.
Thực ra, khi thấy điệu bộ sợ sệt và câu nói làm nguôi ngoai lòng anh. Andrew đã nghĩ sẽ hỏi cung cô rõ ràng chuyện này trước khi nổi điên mà bóp nát Danh. Vậy mà thái độ chống đối và xa lánh của cô như dầu châm vào lửa, khiến anh điên tiết không giữ được bình tĩnh mà ấn cô vào tường thang máy, bàn tay to lớn vì tức giận mà bóp lấy gò má trắng nõn đang chuyển sang đỏ ửng lên của cô.
“Chỉ là bạn của tôi thôi. Tôi nói bao nhiêu lần rồi mà anh cứ hỏi hả?”
“Mẹ kiếp! Em tưởng anh là con nít lên 3 hả? Chỉ là bạn mà em dám thắt cà vạt âu yếm nhìn nó hả? Khốn kiếp! Em nói cho anh biết. Thằng chó đó là ai?”
“Là bạn…Là bạn…Anh không tin thì thôi.” Nga la lên, quay mặt sang một bên không muốn nhìn khuôn mặt như quỷ dữ của Andrew.
Bàn tay đang bóp hai gò má của Nga được nới lỏng ra, khiến Nga mừng rỡ định bấm nút mở cửa thang máy để tẩu thoát thì Andrew đã nhanh tay nắm lấy cánh tay cô kéo lại ấn vào tường một lần nữa, thân hình anh áp chặt vào người cô không cho chạy thoát, tay còn lại cầm điện thoại ghìm giọng nói.
“Bắt thằng khốn nạn đó!”
Chỉ một câu nói của Andrew đã làm Nga xanh mặt, cô vội vàng dịu giọng xuống cầu xin anh. Dù chưa nhìn thấy cảnh Danh bị đánh, cô đã hoảng loạn mà khai hết sự thật không chừa một chút gì. Trong lòng hy vọng anh vì chuyện này mà bỏ qua cho Danh. Cô đã quá áy náy vì đã khiến Danh muối mặt trong bữa tiệc đêm nay. Giờ mà Andrew đánh Danh như Thành nữa thì cô không biết làm gì mới hết day dứt. Chưa kể, Andrew đòi đánh đòi giết kẻ nào dám đến gần cô. Cô không dám chắc Andrew sẽ làm gì Danh nữa.
“Tôi xin anh. Tôi xin anh đừng đánh anh ấy. Anh Danh! Anh ấy không có lỗi gì cả. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã không nghe lời anh mà đi với người khác.”
Bàn tay Andrew đang bấu lấy sau gáy Nga càng siết mạnh hơn theo từng lời cô nói.
“Em nói sao?”
Nga run run đưa tay đẩy lồng ngựa lạnh lẽo của Andrew đang áp vào người mình, ánh mắt sợ hãi bắt đầu long lanh nước nhìn anh nói một cách khó khăn và đứt quãng.
“Thật ra, đây là công việc của tôi. Chỉ là công việc thôi. Nhưng tôi thề là chúng tôi không làm gì sai trái cả. Anh Danh tìm đến dịch vụ tình nhân, nơi mà tôi đang làm để thuê một cô gái đi dự tiệc, đóng giả làm tình nhân của anh ta. Chỉ có như vậy thôi. Sau bữa tiệc thì xem sau như người xa lạ. Tôi nói thiệt đó. Tôi không có lừa anh đâu. Andrew, anh làm ơn gọi Tiệp hãy dừng lại. Tôi xin anh đó…”
“Dịch vụ tình nhân?” Andrew nhíu mày nhìn Nga, ánh mắt chẳng giảm cơn thịnh nộ đi được chút nào.
“Phải! Dịch vụ tình nhân. Nhưng mà chúng tôi không làm gì đang xấu hổ cả. Chỉ là đóng giả làm bạn gái của khách mà thôi.”
“Khốn kiếp! Em đi với bao nhiêu thằng rồi? Em tưởng anh điên mà tin lời em hả? Khốn kiếp! Đi tiệc xong thì đi thẳng vào khách sạn. Em nghĩ mấy thằng đàn ông đó bỏ tiền ra chỉ để thuê em làm cảnh đi bên cạnh hay sao? Mẹ kiếp! Con nào dám cả gan rủ rê em làm chuyện này? Con nhuộm hight light đó có phải không? Anh cấm em đi chung với nó nữa em nghe rõ chưa?”
Trời đất ơi! Anh vừa mới đòi đánh đòi giết Danh. Giờ định lôi thêm Thảo vào vụ này sao?
“Không có! Là tự tôi tìm kiếm việc này. Thật sự là không có như anh nghĩ đâu. Thật ra, khách của dịch vụ này rất đàng hoàng tử tế.”
Bấu lấy hai bả vai Nga đau đến độ muốn gãy xương, Andrew cao giọng quát.
“Đồ ngu! Anh nói cho em biết, chẳng có thằng đàn ông nào trên đời này mà không háo sắc, hám dục hết. Đi đêm, uống rượu như thế này mà không ném em lên giường sau đó hả? Đầu em chứa gì trong đó?”
“Anh im đi. Anh có hơn gì ai đâu mà phán xét người khác.”
Bị Andrew mắng nhiếc những điều không đúng sự thật. Nga không còn biết sợ mà cao giọng phản kháng lại, đôi bàn ra ra sức đầy người anh ra khỏi người mình.
“Tôi muốn đi với ai làm gì thì mặc kệ tôi. Đây là công việc của tôi, anh đừng có lên giọng mà dạy dỗ.”
Cánh cửa thang máy mở ra, Nga cắn vào tay Andrew một cái rồi vội vàng chạy ra khỏi khu vực đó, không ngờ cô lại lạc vào trong tầng hầm đậu xe của Đệ Nhất. Vừa bước đi vội vàng, cô vừa nhìn quanh quẩn tìm bảo vệ để được giúp đỡ nhưng lại chẳng thấy ai. Nếu có thì chỉ là một vài chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu vực này.
Phía sau lưng Nga, Andrew vẫn đuổi theo sau. Chẳng mấy chốc đã tóm lấy được tay cô kéo lại. Cô vùng vằng lầy túi xách đánh mặt Andrew nhưng bàn tay đang bấu chặt vào ống tay cô chẳng lỏng ra một chút nào.
“Đồ khốn kiếp! Anh có thả tôi ra không hả?”
“Đi với anh mau!”
“Tôi không đi…”
Bắt lấy tấm thân nhỏ nhắn của Nga, Andrew ấn vào một cây cột bê tông trong tầng hầm, khẽ nghiến răng áp bức.
“Không được làm công việc đó nữa. Nghe không hả?”
“Tôi muốn làm gì thì kệ tôi. Anh là ai mà cứ cấm cản tôi hết lần này đến lần khác. Lần trước là ở Paradise, anh làm tôi mất việc anh đã hài lòng chưa? Nói cho anh biết, lần này có chết tôi cũng không nghe theo ý anh đâu. Tôi làm công việc đàng hoàng, tôi không cảm thấy hổ thẹn là được rồi.”
“Đàng hoàng? Ôm vai bá cổ cười nói với đàn ông là đàng hoàng hả? Một lần ở Campuchia rồi em chưa biết sợ sao? Đi với mấy thằng khốn đó được bao nhiêu tiền hả? Chỉ cần vài đồng bạc lẻ là em gật đầu đồng ý làm tình nhân của cả một đám đàn ông sao? Cho có bao nhiêu đó tiền đã hớn hở mà đi theo đàn ông. Thêm vài đồng nữa là sẽ lên giường có đúng không? Như vậy có khác gì một con đếm? Vậy thì lúc ở Mamba, em ra sức giữa gìn vì cái gì? Em muốn tiền phải không? Được! Anh sẽ cho em tiền. Ra giá đi! Bao nhiêu anh cũng sẽ cho em. Chỉ cần đưa em tiền là em sẽ đồng ý đi cùng với anh chứ gì hả? Chì cần đưa tiền thì em sẽ ra sức mà phục vụ anh có đúng không? Vì vậy hãy ra giá đi! Anh chắc chắn sẽ trả cho em cao gấp trăm nghìn lần những thằng oắt con ngoài kia.”

Bị Andrew sỉ nhục và chạm đến nỗi đau cũ chưa kịp liền sẹo, Nga rớt nước mắt tát vào mặt anh một cái.
CHÁT.
“Anh cút ngay khỏi mắt tôi. Tôi nói cho anh biết, anh có mang cả gia sản của anh đặt trước mặt tôi. Tôi cũng không bao giờ muốn trao cái thân này ột kẻ thối tha như anh đây. Vì thế, anh đừng tốn công tốn sức nữa. Tất cả những gì anh làm chỉ làm tôi cảm thấy sợ hãi và khinh bỉ anh hơn mà thôi. Andrew Việt Trần, tôi nói lần cuối cùng, anh sẽ chẳng bao giờ có được tôi, anh sẽ chẳng bao giờ có được thứ mà anh muốn đâu.”
“Em tự tin như vậy sao?”
“Phải! Tôi đang tự tin hơn bao giờ hết. Nhất là với một kẻ như anh.”
“Thiên Nga! Em quá là coi thường anh. Anh đây vốn muốn để em tự nguyện mà quay về bên anh. Nhưng dường như em rất thích thử thách sự kiên nhẫn của anh. Em đúng là .”
Nga nước mắt đầm đìa như trời trồng mà nhìn Andrew. Muốn chạy thoát cũng không được vì tay đã bị anh giữa chặt.
“Thiên Nga! Đã vậy thì em đừng có trách anh nặng tay. Anh sẽ khiến em phải tự động ngoan ngoãn mà về lại bên anh…”
“Tôi đang chống mắt lên chờ ngày đó….”
Nga không phải là không ngấm ngầm sợ lời cảnh cáo của Andrew. Đêm đó, khi nhìn thấy ánh mắt đầy nét nét thâm sâu của anh khi nhìn cô. Cô biết, những tháng ngày sắp tới đây của mình sẽ không dễ dàng thoát khỏi sự theo dõi của anh như những tuần qua. Nhưng cô vẫn không thể ngờ rằng, tai ương lại ập đến với mình đúng lúc như vậy. Cứ như mọi sự sắp xếp của ông Trời đều đứng về phía anh.
Đây là sự sắp đặc của Trời hay là của chính Andrew Việt Trần?
Đêm đó, tưởng như sau khi đe dọa Nga xong, Andrew sẽ buông tha mà cho cô về nhà tự tại. Nào ngờ, anh lại thô lỗ mà lôi xồng xộc cô vào xe trong sự la hét cự tuyệt như mọi khi.
Đưa cô đến một khoảng đến trống ở ngoại ô của thành phố, Andrew lại như bao lần mà muốn có được cô. Tuy nhiên, lần anh anh không vì lửa dục vọng, thứ không hề giấu giếm được trong đáy mắt mà cố gắng cuồng hôn hay chiếm đoạt cô giống như những lần trước, mà chỉ lưu manh nhoài người qua phía cô, choàng cánh tay rộng bao la quấn lấy người cô không hề có ý buông bỏ suốt cả một lúc lâu. Từng giây từng phút trôi qua, cái ôm đó càng thêm siết chặt. Tựa hồ như đang giết dần mòn sự hô hấp của cô. Trong vòng tay hơi lành lạnh càng lúc càng được ấm lên của anh, cô rơi nước mắt vì mệt mỏi trước sự theo đuổi day dẳng của người đàn ông này. Sau một lúc không ngừng rơi nước mắt, cô cũng cất tiếng van xin.
“Tha cho Danh! Hãy tha cho Danh!”
Vẫn không hề nới lỏng thân thể của cô ra, anh đưa khuôn miệng đầy mùi Single-matt cắn nhẹ lấy dáy tai trẳng trẻo của cô nhiều lần đến độ đỏ ửng lên trong bóng đêm mờ ảo thì thầm.
“Tránh xa cái dịch vụ đó ra thì em sẽ an tâm là nó còn thở. Còn không thì ngay cả đám tang nó, em cũng không có cơ hội mà đến viếng đâu…”
Nắm chặt hai bàn tay lại bên ngoài thân thể to lớn của Nga, cô đành chấp nhận cắn răng từ bỏ công việc mang đến cho cô thu nhập chính lúc này.
“Được…”
Dùng đôi môi lãnh lẽo của mình lưu lại vô vàn vết tích trên khuôn cổ mịn màn trong sự cự tuyệt của cô, Andrew một tay luồng tay sau gáy cô, dưới lớp tóc mềm mại như tơ lụa xoa xoa nhẹ. Bàn tay còn lại miết nhẹ nhàng một bên má vẫn đỏ ửng lên vì bị anh bóp mạnh lúc còn trong thang máy, ánh mắt có chút xót xa khi nhìn vào đó rồi đưa mặt tiến gần hơn về phía cô. Nhưng chưa chạm được vào cô thì cô đã quay đầu sang một bên lạnh lùng, ánh mắt khẽ nhắm lại một cách khổ sở nhằm trốn tránh, nhằm khinh miệt hành động của anh.
Bàn tay sau gáy của Andrew mạnh bạo hơn bóp lấy đầu cô, bàn tay còn lại một lần nữa bóp lấy hai gò má cô, bắt buộc cô quay sang nhìn anh.
“Hành động này là ý gì?”
Mệt mỏi mở đôi mắt long lanh như pha lê xinh đẹp trong bóng đêm ra nhìn Andrew, cô nghiến răng, khinh khỉnh nhìn anh nói.
“Tôi ghê tởm mùi vị của anh…”
Bàn tay đang đặt trên gò má Nga đong cứng lại, lực càng lúc càng mạnh hơn. Trong bóng tối mờ ảo, đôi mắt lạnh lẽo của Andrew từ từ bị hâm nóng, rưc đỏ lên chỉ sau vài khắc.
Không tránh ánh nhìn của Andrew, Nga nghiến răng nói.
“Dùng vũ lực để khống chế một người con gái yếu đuối như tôi. Anh không thấy hèn sao?” Nga lạnh lẽo nói tiếp. “Cho dù đêm nay anh có cố gắng hôn tôi, có cố gắng chiếm đoạt lấy tôi cũng là nhờ áp bức mà có được thôi. Cảm giác này liệu có làm anh thỏa mãn dục vọng không?”
“Có”
Nga kinh hãi mà nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt mình, không kịp tiếp tục dùng lời mắng nhiếc Andrew thì đã bị đôi môi lạnh lẽo áp lấy, cuồng dã mà rút hết mọi sự hít thở của cô. Chỉ sao vài giây ngắn ngủi đã mang cả mùi vị đầy rượu và xì gà vào cơ thể cô, lưu lại dấu tích trên người cô, lưu cả mùi vị mà cô ghét cay đắng lên da thịt cô mà không có cách nào rủ bỏ ra hết được.
Vừa hôn Nga một cách say đắm trong sự giãy dụa né tránh của cô, bàn tay anh không ngừng áp đảo thân thê cô, vừa vuốt ve vừa áp đặt, khuôn miệng đầy nam tính cũng không ngừng cất giọng khàn đặc vì lửa dục vọng mà rỉ rả bên tai cô, khao khát có được cô.
“Anh muốn có em. Em có hiểu không? Anh phải có được em. Em nhất định phải là đàn bà của anh…”
“Tôi sẽ không bao giờ là của anh. Vì thế anh hãy tỉnh ngộ lại đi. Tôi nói cho anh biết, cho dù đêm nay anh có được thân xác tôi. Tôi vẫn mãi mãi không bao giờ thuộc về anh…”
Lời của Nga làm Andew mất hứng. Anh tức giận dừng hôn, đưa tay áp vào cổ cô như muốn bóp náp cô hét lên.
“Câm họng! Thiên Nga! Anh sẽ chống mắt chờ xem em mạnh miệng như thế này được trong bao lâu?”
Vì sau đó liên tiếp bị Andrew điên đảo cuốn lấy thân thể mình vào người ra sức muốn có được cô, Nga đã không bận tậm hay sợ hãi vì câu nói này của anh nữa. Và đến bây giờ vẫn vậy. Khi bước ra khỏi trung tâm giới thiệu việc làm sau cả tuần không nghe tin tức gì ở đây. Cô cũng không hiểu vì sao công việc lại vô cùng đắc đỏ với mình trong lúc này. Ngay cả những công việc trả lương thấp và nặng nhọc cũng vẫn chưa đến được với cô, dù cô không nề hà bất cứ việc gì trong khoảng thời gian khó khăn này. Sau khi chuyện xảy ra, Hoan Hỉ chưa nghe cô báo tin nghỉ việc cũng lập tức khai trừ cô. Họ thực sự không muốn khách của mình bị đánh giết oan uổng như vậy sau khi nghe bạn của Danh kể lại sự tình. Dù Danh chẳng hề trách cứ Nga lời nào, và Thảo đã khuyên can hết mực nhưng quản lý Hoan Hỉ vẫn không nguôi ngoai. Nhưng đối với Nga, dù sao như vậy vẫn còn tốt hơn. Vì thực sự, sau khi bị Andrew làm chuyện như vậy, cô cũng không còn dám làm công việc này. Không phải vì sợ anh, mà là sợ anh sẽ gây thương tích cho người khác vì mình.
Trưa, Nga giao Nhật cho Ngọc trông coi rồi đón xe buýt đến bệnh viện Chở Rẫy để thăm bà Nguyệt. Hôm qua đến giờ, cô bận rộn bên ngoài nên không vào thăm bà được.
Vừa bước vào cửa, Nga đã thấy ông Thiên đang ngủ gục gât bên chiếc ghế cạnh giường bà Nguyệt. Từ tối qua đến giờ, ông ngủ lại bệnh viện để chăm sóc bà. Dù cô đã cố bước nhẹ chân nhưng vẫn làm ông thức giấc.
“Con chào ba. Mạ đã đỡ được chút nào không ba?”
Nga tiến đến bên cạnh giường bà Nguyệt, nhìn khuôn mặt xanh xao héo úa của bà rồi khẽ hỏi. Bà trông ngày càng tệ hơn nhưng cô vẫn hy vọng sẽ được nghe câu trả lời về bệnh tình của bà.
“Vẫn vậy…” ông Thiên buồn rầu nói.
Nga ngồi trên mép giường của bà Nguyệt, lấy tay vén lại mái tóc đã điểm vài sợi bạc của bà mà lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Cơn bạo bệnh ngày càng giết lần giết mòn thân thể và tinh thần bà. Nhìn mẹ đau đớn trên giường bệnh thế này, Nga không thể cầm được nước mắt. Hai hàng nước long lanh chảy dài xuống ướt đẫm gương mặt vốn đã chất chứa nhiều nỗi bi thương. Mặc dù vậy, cô vẫn kín đáo lấy tay quẹt hai bên má, cắn môi ngăn hơi thở nặng nề, tránh làm ông Thiên lo lắng.
“Từ sáng đến giờ, mạ có ăn được chút cháo nào không ba?” Nga bất chợt hỏi.
“Hồi sáng, ba đút ạ con được một chút cháo mà sau đó mạ con ói ra hết. Sau đó, có cho uống chút sữa…”
Ông Thiên chưa nói dứt câu thì bà Nguyệt bất thình lình nhăn nhó rồi nhoài người sang một bên, miệng tuồn hết ra ngoài chất lỏng màu trắng đục rồi ho sặc sụa.
“Oẹ…ọe…” Bà Nguyệt vừa thở gấp gáp thở vừa nôn mữa ướt bẩn cả một bên giường.
Nga đang ngồi bên cạnh, hốt hoảng lấy tay đánh đánh nhẹ vào lưng bà cũng như vuốt vuốt nhẹ lồng ngực để bà cảm thấy dễ chịu hơn. Còn ông Thiên vội vàng lấy khăn giấy lau cho bà. Nhưng bà Nguyệt lại lấy tay hất ra.
Từ hồi từ Campuchia về đến giờ, bà Nguyệt vẫn còn giận ông Thiên. Bà không nói chuyện với ông lấy một lời dù ông đã tỏ ra hối lỗi và cố gắng làm mọi thứ để chuộc lại lỗi lầm của mình. Sau đó, bà Nguyệt có xuôi lòng được một chút. Nhưng kể từ ngày biết Nhân mất, bà sốc nặng, những lỗi lầm của ông Thiên lại đột ngột quay trở lại khiến bà càng thêm oán trách. Nếu ông không cờ bạc bê tha gái gú thì đứa con cả hiền lành của bà đâu phải chết tức tưởi như vậy.
“Mạ! Mạ thấy trong người sao hả mạ. Mạ có mệt hay khó thở gì không? Con đi gọi bác sĩ liền…”
Nga hấp tấp hỏi, chân đã sẵn sàn quay lưng đi gọi bác sĩ nhưng bà Nguyệt đã nắm tay cô lại, cất giọng thều thào đuối sức.

“Mạ …không … sao đâu. Con… đừng lo. Nga! Cho mạ về nhà đi. Mạ không muốn làm khổ con nữa. Có chết mạ cũng không muốn chết trong bệnh viện.”
Nói xong, bà Nguyệt thều thào nói đứt quãng, được vài câu rồi lại mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại và thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Nga đau lòng lau nước mắt, đi lấy khăn ấm lau mặt và lau tay cho bà.
Ông Thiên u sầu trầm ngâm nhìn vợ đau yếu, ánh mắt già nua không giấu được vẻ xót xa và hối hận.
“Mạ con không tha thứ cho ba là đúng. Ba là người chồng, người cha chẳng ra gì. Ba có chết đi cũng không thể nào rửa được tội, không thể nào khiến anh con sống lại được. Thiệt đúng là đứa con trai đáng thương, xấu số. Lúc nó còn sống, ba cũng chẳng đối xử với nó không ra gì…”
Nhìn khoé mắt già nua ươn ướt nước của ông Thiên mà Nga đau thắt lòng, cô cũng đã từng giận ông nhưng giờ thì không còn nữa. Trong thâm tâm, ông vẫn luôn là người cha kính yêu của cô.
Nghe ông Thiên nói vậy, Nga ngăn ôn lại vì sợ bà Nguyệt lại nghe thấy. Bà tuy nhắm nghìền mắt lại như đang ngủ nhưng đôi khi vẫn nghe mồm một mọi người nói chuyện. Chỉ có điều bà quá mệt nên không mở mắt ra được mà đối đáp lại mà thôi.
“Ba đừng nhắc lại chuyện cũ nữa làm gì. Cái gì đã qua thì hãy để cho nó qua. Cả nhà mình ai ai cũng kính yêu ba, không ai oán trách ba cả. Mọi chuyện xảy ra đều do sự sắp đặc của ông Trời. Nếu Người đã muốn như vậy thì chút ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc chấp nhận nó.”
“Nhưng mạ con vẫn giận ba. Từ ngày biết anh con mất. Mạ con không nói chuyện với ba một lời nào. Hồi chiều, ba cố gắng đút cháo ạ con. Mà bà chỉ nhắm mắt không thèm nhìn mặt ba. Đến khi Ngọc nó vào đút. Mạ con mới chịu ăn…”
Nga không biết phải trả lời thế nào đành lãng tránh sang chuyện khác. Việc mẹ cô có nguôi nhận hay không thì cũng cần có thời gian. Một người đàn bà bị chồng phản bội, gom hết tài sản đi bài bạc lại còn khiến người con trai sang tận Campuchia tìm kiếm và cuối cùng bị chết oan uổng như vậy thì làm sao bà có thể quên đi chuyện đau buồn này một sớm một chiều được.
“Thế ba đã ăn uống gì chưa bố?”
“Ba ăn rồi. Hồi chiều, Ngọc nó mang cơm vào đây cho ba. Con ăn gì chưa Nga?”
Nghe ông Thiên hỏi vậy. Nga mới sực nhớ mình vẫn chưa ăn gì từ sáng giờ. Lúc này, bụng cô đang réo lên ầm ĩ. Thế nhưng, cô vẫn trả lời là đã ăn rồi để ông không phải bận lòng.
Từ ngày, Nga mất việc đến giờ. Cô không còn bất cứ nguồn thu nhập nào ngoại trừ công việc phục vụ quán nước. Nguồn thu ít ỏi này thực sự không thể nào đủ lo cho cả gia đình chứ đừng nói đến viện phí của bà Nguyệt. Cô không còn bất cứ khoản tiền để dành nào cả. Cô không biết trong những ngày sắp tới sẽ phải sống ra sao nữa. Nhà thiếu trước hụt sau, ăn uống hàng ngày càng tiết kiệm lại. Mấy ngày nay, mấy đứa em cô chỉ ăn trứng luộc với nước mắm để có tiền mua sữa cho cu Nhật. Nhìn những đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn mà ăn uống không đủ chất dinh dưỡng. Cô cảm thấy thương xót biết nhường nào. Thế nhưng, hiện giờ, tất cả tiền bạc màcô có được đều ưu tiên để lo cho bà Nguyệt và cu Nhật. Nhưng cô không dám chắc những ngày kế tiếp sẽ ra sao nếu như vẫn chưa tìm được việc làm.
Chiều nay, bác sĩ có qua khám cho bà Nguyệt và hối thúc ông Thiên việc tiến hành mổ gấp cho bà. Ông Thiên biết Nga không có tiền nhưng vẫn đốc thúc con gái. Vì bây giờ, ông cũng không biết nhờ cậy vào ai. Họ hàng xa cũng không ai khá giả để ượn số tiền lớn như vậy. Bên phía bà Nguyệt cũng vậy nên bây giờ, mọi việc ông đều trông cậy vào Nga.
“Con đã vay mượn được nơi nào chưa con? Hồi chiều, bác sĩ lại hỏi chừng nào mới quyết định mổ ạ con đây. Để lâu nữa, sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng. Ba lo lắng quá. Phải chi lúc trước, ba không cầm nhà cho người ta thì giờ có thể thế chấp để lo ạ con rồi. Ba không những làm khổ cả mẹ con mà khổ cả nhà ta. Nhưng thực sự, ba cùng đường rồi…” ông Thiên cay đắng nhìn bà Nguyệt nói.
“Con có gọi điện cho O, nhưng O nói khu đất đó giờ đang bị nghi ngờ sẽ bị quy hoạch nên treo bảng mãi và giảm giá mà chẳng ai muốn mu aba à. Nhưng ba đừng lo. Con sẽ tìm cách vay mượn để lo ạ.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Nga cũng không biết sẽ đi vay ở đâu. Trong khi cô đã bị bọn xã hội đen tìm ra và rượt đuổi mấy ngày qua. Tuy vậy, cô vẫn trấn an tinh thần của ông Thiên để ông đỡ lo lắng. ề nghị của cô. Nhưng không biết anh ta có lại trở chứng gì nữa không.
“Nga à! Bệnh viện mới hỏi tiền viện phí mấy ngày qua. Con có không? Đưa cho ba để ba trả cho họ. Chứ nếu không chắc họ cho về nhà.
Nga vuốt mái tóc ra phía sau chống đầu lo lắng.
“Bao nhiêu vậy bả?”
“6 triệu.”
Nga nhăn mặt quay đi chỗ khác vì sợ ông Thiên nhìn thấy. Hiện giờ, trong người cô chỉ còn lại 1 triệu đồng. Sau đó, quay sang nhẹ giọng nói.
“Để con về nhà xoay sở rồi con đem vào cho ba.” Sau đó, cô lấy ít tiền trong túi đưa cho ông Thiên.
“Ba giữ tiền này. Có cần gì thì mua ba nhé…”
“Ừ! Mạ con cũng hết sữa rồi.”
Ông Thiên cầm tiền từ tay Nga bỏ vào túi áo. Nhìn Nga, ông cười nhẹ, vuốt tóc con gái lớn. Trong lòng cảm thấy thương cô vô hạn. Vậy mà trước đây, ông nỡ lòng nào đòi gả cô cho chồng đài Loan đến độ cô phải bỏ nhà đi mấy năm liền. Nghĩ lại, ông thấy giận bản thân hết sức.
“Ba xin lỗi con, Nga. Chỉ tại ba mà con khổ thế này…”
“Ba có lỗi gì đâu ba. Ba đừng nói vậy, con lại mang tội bất hiếu. Thôi! Con về nhà chuẩn bị đi làm. Mai con lại vào nha ba.”
“Ừ!”
Nga nghiêng người hôn lên gò má xanh xao của bà Nguyệt rồi rời khỏi phòng bệnh.
Ông Thiên nhìn theo dáng cô mà chua xót trong lòng. Thấy cô lo lắng cho bệnh tình của bà Nguyệt như vậy. Ông cũng không nỡ lòng nào nói ra chuyện không vui. Hôm qua, bác sĩ gọi ông lên phòng để nói về tình hình sức khỏe của bà Nguyệt. Nếu không mổ sớm e rằng sẽ không qua khỏi tháng này. Họ cũng áy ngại thông báo rằng, nếu viện phí không được chi trả sớm. Bà sẽ bị đưa về nhà theo quy định.
Ráng chiều nhàn nhạt bám theo đôi chân có phần vội vã của Nga.
Vừa đi công chuyện về, Nga đã mất hồn khi nhìn thấy Thiên Nam đang đánh nhau, la hét chí chóe với một cậu nhóc trạc tuổi mình. Cả hai còn nguyên bộ đồng phục học sinh trên người, giờ đã lấm lem đất cát vì mãi đôi cô vật lấy nhau trên nền đất đầy sỏi cát.
“Cho mày chết! Mày dám nói gì hả? Ai ày dám nói chị tao như vậy hả?”
“Ah! Thằng này láo! Mày dám nắm đầu tao à. Thế thì tao đánh ày chết luôn. Tao nói sai gì à? Chị mày không chồng mà có chửa, đẻ con hoang nên mới dọn đến đây.”
“Đồ chó chết! Mày dám nói chị tao như vậy thì tao đánh gãy răng mày.”
Nghe thấy những câu nói cùng hành động bạo lực của đứa em trai vốn rất hiền ngoan và có phần ẻo lả nhất nhà của Nga mất hồn. Vội vàng chạy đến can ngăn. Vì thằng nhóc kia khá là to béo nên làm chủ thế trận, ngồi cả lên thân người ốm nhom đen thui của Nam mà đánh tới tấp vào mặt đến độ bật máu làm cô hoảng loạn và xót xa. Vội vàng kéo lấy thằng nhóc ra.
“Nè! Hai đứa dừng tay lại. Sao lại đánh nhau như thế hả?”
Giữ hai đứa trẻ hai bên, Nga không bênh em trai mình mà hỏi tội cả hai đứa, rầy la chuyện đánh nhau. Vậy mà mẹ của thằng nhóc to béo kia từ đâu tiến đến, lại hồ đồ cho rằng cô bênh vực đứa em trai 12 tuổi đầu rồi chửi mắng và sỉ nhục cô một cách thậm tệ.
“Đồ con gái hư đốn! Dân tứ xứ ở đâu mà lại lếch đến đây? Đẻ con hoang nhục mặt rồi tìm chỗ trốn phải không?”
“Dì kia! Sao dì nói như vậy với chị Ba của con hả?”
Nam cung tay sấn tới làm Nga phải nắm bả vai kéo lại.
“Thiên Nam! Đi vào nhà ngay cho chị.”
“Em không đi. Em đi rồi hai mẹ con họ ăn hiếp chị sao?”
“Chị sẽ không sao. Em vào nhà trông cu Nhật đi.”
“Con thay mặt em con xin lỗi dì. Nó còn nhỏ nên mong dì bỏ qua dùm.”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.