Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 41: Sunshine là thằng nào?


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 41: Sunshine là thằng nào?


Nắng hạ Phnom Penh oi ả mang theo hơi nước hâm hấp chẳng khác Sài Gòn là mấy. Những vệt sáng màu vàng chói mắt ùa vào khe hở của chiếc rèm cửa màu nâu có thêu hoa văn tinh xảo, chúng tò mò rọi thẳng vào gương mặt vẫn còn đọng giọt lệ sóng sánh ươn ướt trên khoé mi buồn của nguoi con gái đang ngủ say sưa kia. Những tia nắng vàng vọt cố tình nhún nhảy trên khuôn mặt thanh tú của cô gái như muốn cô phải thức giấc. Thức dậy để giáp mặt với những gì đang đợi chờ cô…
Hàng mi đen cong nhẹ của Nga khẽ cử động rồi cố gắng hé mở một cách gượng ép và chậm chạp. Cô giơ tay lên che mặt lại vì chói mắt. Khuôn mặt nhăn nhó càng làm tăng thêm vẻ khốn cùng. Cô cố nhích thân thể của mình nhưng không tài nào cử động được. Có thứ gì đó đang đè nặng trên người cô. Khi vẫn còn chưa định hình được chướng ngại vật đang cản trở sự di chuyển, cô đã cảm nhận một luồng hơi thở lạnh buốt phát ra từ hướng bên tai trái của mình, kèm theo đó là âm thanh được phát ra rất khẽ từ hơi thở đều đặn. Cô nghiêng đầu sang khám phá thứ đang làm mình cảm thấy bất an.
Hình ảnh đầu tiên đập vào đôi mắt đang lười biếng của Nga là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai với đôi mắt nhắm nghiền cùng hơi thở đều đều ngay sát bên mình. Cách tai cô chỉ một cm. À không, chỉ một milimet. Gương mặt nam tính vừa lạ lại vừa quen khiến đôi mắt to tròn long lanh của cô đột ngột mở toan hết cỡ.
Nga thở gấp gáp vì quá kinh ngạc và hoảng hốt. Cô nhanh chóng dịch người ra xa nhưng không tài nào di chuyển được. Vì thân dưới của cô vẫn còn đang bị đè nặng bởi đôi chân dài vừa nặng vừa cứng ngắc. Còn thân trên thì bị cánh tay màu bánh mật thoải mái ôm lấy. Khủng khiếp hơn nữa là bàn tay to bản rắn chắc với những sợi gân xanh lờ mờ còn thô bạo bấu lấy khuôn ngực cô một cách vô cùng gần gũi và tự nhiên.
Hành động thô thiển ngay cả trong giấc ngủ của Andrew khiến Nga đỏ mặt vì ngượng và vì tức giận. Cô cắn môi nhăn mặt kinh tởm và nhanh chóng tìm cách thoát khỏi con người dâm dê này. Theo phản xạ tự nhiên, cô vội vàng hất mạnh bàn tay đó ra, rồi thô bạo dùng hết sức lực có thể đẩy thân người nặng trịch to khoẻ của anh ra xa, kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh như muốn nổ tung cả biệt thự Sundance đồ sộ.
“AHHHHH….Đồ biến thái…Đồ dâm dê… Đồ vô liêm sỉ…”
Lúc này đã là 12 giờ trưa, bên dưới nhà, Tiệp đang vừa ăn cữ sáng muộn màng vừa xem TV. Tối qua, anh bị bắt về đồn cảnh sát. Thế nhưng, sau sự can thiệp của Andrew. Anh nhanh chóng được thả ra ngay sau đó.
Nhóm người giúp việc thì vẫn đang hì hục dọn dẹp lại nhà cửa. Nghe tiếng la hét chấn động kèm theo tiếng đồ đạc đổ vỡ phía trên, nhóm người làm này tò mò nhìn nhau xì xầm. Không lạ sao được? Khi mà trước đây, mỗi lần, Andrew mang gái gú về nhà thì những âm thanh họ nghe rất khác so với lần này. Chẳng lẽ, ông chủ của họ hứng thú với cô gái kia đến độ phát cuồng mà làm cho cô ta thoải mái đến độ la làng lên như vậy sao?
Nghe bọn người giúp việc to nhỏ với nhau, Tiệp ngừng nhai đưa mắt sang phía họ hạ giọng nói. Trên khoé môi không giấu được nét cười. Anh đã tưởng tượng ra tình huống này trong đầu từ đêm qua. Nhưng anh vẫn không ngờ nó còn khủng khiếp hơn những gì anh vừa nghe thấy. Chắc chắn đồ đạc trên phòng của ông chủ anh đã bị cô ta đập nát hết rồi. Hai kẻ phá hoại này chụm lại làm một, chắc chắn sẽ làm tan hoang Sundance một ngày không xa.
“Ông chủ đang cưng nựng cô chủ một chút. Các người lo làm việc của mình đi. Ông chủ và cô chủ đã thức giấc rồi đó.”
Đám người làm nghe Tiệp nhắc nhở thì hết dám xì xào. Họ vội vàng nhanh tay làm nốt công việc hiện tại của mình. Tuy vậy, ánh mắt của họ vẫn tò mò khó hiểu nhìn nhau mỗi khi tiếng động ầm trời hay những âm thanh lạ lùng được phát ra từ trần trên.
Tiệp thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên trần nhà. Sundance được xây dựng rất chắc chắn và quy mô. Nhưng sao anh có cảm giác chúng sắp sập đến nơi rồi. Mắt nhìn lên phía cầu thang, tay vẫn bóc những lát khoai tây chiên bỏ vào miệng nhai đều đều. Thỉnh thoảng, anh lại lên tiếng nhắc nhở người làm như một cuộc băng phát ra đều đều vô cảm.
“Vặn nhỏ đèn trên trần lại mau! Ông chủ không thích đèn để quá chói mắt…”
“Thay rèm cửa màu khác ngay! Mùa hè ông chủ không thích rèm cửa màu tối như vậy…”
“Lau phía cầu thang kỹ hơn đi! Ông chủ mà thấy hạt bụi nào là các người lãnh lương sớm hết đấy…”
“Tháo bức tranh trong phòng ăn ra mau! Lần trước, ông chủ nhìn nó bằng ánh mắt rất là khó chịu…”
“Còn cô kia! Mau đi hoá trang cái nốt ruồi dưới miệng đi! Lần trước, ông chủ chép miệng là nhìn mặt cô sao gian quá…”
“À. Còn nữa một điều nữa là, các người đừng có mà lảng vảng trước mặt ông chủ. Khi nào được gọi thì mới ra nghen chưa!”
Thấy đám người làm căng thẳng nhìn nhau. Tiệp trấn an để họ lấy lại tinh thần làm việc tiếp. Vì anh đã cảm thấy quá mệt mỏi khi phải tuyển hết người này đến người khác vì tính tình “khó ăn khó ở” của ông chủ trẻ lập dị.
“Tôi cũng vì muốn tốt cho các người. Thôi, mau làm việc cho xong đi…”
Căn dặn nhóm người làm một hồi muốn trẹo cả miệng, Tiệp quệt mồ hôi trên trán tiếp tục ăn sáng. Thỉnh thoảng, anh lại liếc mắt lên trần nhà khi âm thanh đùng ầm kèm theo những tiếng la hét vẫn không dứt từ phía bên trên vọng xuống. Rõ ràng là phòng có cách âm đặc biệt mà! Sau đó, anh nhếch môi cười khi nhận ra điều chưa từng xảy ra trước đây với ông chủ trẻ của mình.
Lần đầu tiên, Andrew cho phép một cô gái ngủ cùng phòng với mình. Không những thế lại còn rộng lượng đồng ý cho share luôn chiếc giường. Quả là chuyện lạ có thật đó nha!
Bên trên, trong căn phòng rộng thênh thang với gam màu tối chủ đạo có phần lạnh lẽo nhưng vô cùng xa hoa, Nga vừa đánh tới tấp vào đầu, vào mặt, vào người Andrew khiến anh giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy như tưởng rằng Campuchia đang bị động đất.
Chỉ chờ đến lúc đó, Nga mới có thể thoát khỏi vòng “kiềm kẹp” của Andrew mà nhanh chóng nhảy xuống giường. Cô tái xanh mặt mày kinh hãi nép sau chiếc rèm cửa cao lớn rồi nhanh chóng dùng nó quấn quanh người khi nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của mình đang bị phơi bày trước kẻ dâm dục. Như vẫn còn cố xác nhận hiện thực trước mắt, cô đưa mắt nhìn thân ảnh mình trong rèm nhiều lần như muốn chắc chắn không bị bất cứ sự xâm hại nào. Nhưng làm sao cô biết được mình có bị tên dâm dê đó chạm vào hay không? Khi mà đầu cô đang đau như búa bổ, không hề nhớ rõ ràng đến bất cứ chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Andrew sau khi đột ngột bị tấn công dữ dội và nghe mắng nhiếc thậm tệ thì cũng tỉnh dậy nhanh chóng dù đang ngủ say như chết. Một tay ôm đầu lắc lắc mạnh, một tay anh kéo chăn phủ lên người mình cao thêm một chút nữa vì thân thể hầu như đã phơi bày hơn 70%. Trước mắt Nga là hình ảnh khuôn ngực vạm vỡ với cơ bắp rắn chắc trên làn da ngăm ngăm vô cùng quyến rũ, khiến cô đỏ mặt vừa quay đầu đi hướng khác vừa luôn miệng chửi.
Đang ngủ ngon mà bị đánh đập và chửi bới deo déo bên tai, Andrew có hơi bực mình một chút. Bằng đôi mắt phụng bị thuần chủng nhìn về phía Nga đang đứng, anh cao giọng giễu cợt, trong đáy mắt đen tinh anh chứa đựng muôn vàn nét cười. Đêm qua, được ngủ nude bên cạnh cô khiến anh ngủ ngon muốn chêt!
“Em yêu! Sáng sớm, ai lại la hét lên như vậy? Ngoan nào! Lại đây anh thương chút coi.”
“Thương cái đầu heo của anh. Cấm không được gọi tôi bằng em. Tôi là em của anh hồi nào hả?” Nga hất mặt hung hăng chửi.
Mỹ từ “em” mà anh sử dụng. Cô chỉ muốn dành cho duy nhất một người gọi mình. Cái tên biến thái kia à? Còn khuya!
Andrew chẳng chút giận hờn. Thậm chí, anh còn thấy Nga rất đáng yêu. Không biết tự khi nào, tai anh cũng nghiện luôn những câu chửi bới của cô. Không được nghe cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó rất quan trọng.
Ngã người lại trên chiếc giường rộng rãi trắng tinh, Andrew với tay châm điếu xì gà, một tay hút thuốc, một tay chống lên đầu nhìn Nga đang co ro trong chiếc màn màu nâu nhạt. Anh cười cười nói.
“Em yêu! Sao mà lạnh nhạt với anh dữ vậy? Đêm qua, anh mệt nên không em nên em giận phải không?”
Nghe Andrew đặt điều châm chọc, Nga tức muốn ói máu. Cô chỉ tay về phía anh cong môi chửi.
“Anh…anh đừng có đặt điều vu khống tôi nha! Tôi làm gì có ý nghĩ đó hả?”
Andrew giọng vẫn điềm nhiên, miệng nhả khói điệu nghệ nói tiếp một câu làm Nga muốn phóng tới bóp cổ anh cho chết tươi mới hả được giận.
“Em yêu! Đừng bướng bỉnh nữa. Anh có nói là em gì đâu mà lại phản ứng kịch liệt dữ vậy?”
“Anh có câm mồm chưa hả? Đồ vô liêm sỉ, đồ mặt dày, đồ biến thái….Trời ơi!”
Andrew chẳng chút bực bội trước những câu chửi bới của Nga, anh xem nó như là gió thổi qua tai vì đã nghe quá nhiều lần. Tuy nhiên, anh vẫn đùa dai cho cô sợ mất hồn luôn.
“Vậy mà đêm qua, trong lúc cao hứng, sao em cứ luôn miệng bảo anh cứ tiếp tục với em đi mà. Không những một lần mà rất là nhiều lần. Công nhận em ốm yếu như vậy nhưng sức chịu đựng dẻo dai lắm nha. Từ nay, anh thề sẽ chỉ lên giường với mấy cô có tạng người giống như em.”
Nga không nhớ gì hết nhưng bị doạ thì hốt hoảng, mặt mày xanh lè, mếu máo nói.
“Anh….anh đã….?”
“Em đang đùa đấy à? Thật tình, em không nhớ gì sao? Vậy mà đêm qua, anh cứ tưởng em tỉnh thật. Vì em cứ rên rỉ gọi tên anh. Ôi thôi, mỗi khi nhớ lại cảnh đấy, anh thiệt không muốn trời sáng một chút nào. Ước gì lúc đó, anh nhanh trí ghi hình lại cho em xem hoặc là để dành khi nào hai đứa thì cùng nhau xem cho tăng phần mới mẻ. “
Nga thiệt sự không muốn tin những lời Andrew nói. Nếu có những việc khủng khiếp như vậy xảy ra thì cũng là do anh đã lợi dụng cô. Ném nguyên khùng rác cầu kỳ trong góc phòng về phía anh, cô cao giọng chối cãi.
“Sức tưởng tượng của anh công nhận siêu nhân thật. Anh tưởng tôi tin anh sao?”
Andrew rít thuốc tiếp, nheo nheo mắt nhìn về phía Nga. Ánh nắng tràn vào khung kính rộng lớn, so rõ thân thể vô cùng cường tráng, cuốn hút lòng người đối diện. Anh dửng dưng chép miệng.
“Tuỳ em…”

Dù miệng nói vậy. Nhưng lúc nghe những lời nói ngụ ý của Andrew, Nga rất lo lắng bồn chồn không rõ thực hư chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn, đêm qua, hắn ta đã lợi dụng lúc cô bị hôn mê mà làm càng. Nghĩ đến đây, cô nhăn mặt oán trách chính mình. Nhìn về phía giường, thấy dáng vẻ thư thã phía sau làn khói thuốc của anh mà cô càng thêm điên tiếc. Cô nép sát vào góc phòng, mắt trừng về phía anh vô cùng giận dữ. Miệng cô thì liên tục tra khảo, tay thì với được cái gì ngay bên cạnh thì ném mạnh về phía anh cho đỡ ức chế.
“Anh đã làm gì tôi? Nói mau? Anh …Anh là cái đồ biến thái. Tại sao lại nằm ngủ ngay bên cạnh tôi hả? Tại sao anh dám chạm vào người tôi hả?…Anh là đồ lợi dụng, cơ hội, đê tiện, dê xòm, bệnh hoạn….”
Bao nhiêu từ ngữ dùng để miêu tả sự kinh tởm đều được Nga sử dụng hết để áp đảo Andrew. Tuy nhiên, mặt anh vẫn tỉnh bơ như cây cơ. Da mặt dày hết chỗ nói mà!
Ấn nhanh điếu xì gà vào gạt tàn. Andrew hết né cái chai dầu thơm Eros của Versace đến chiếc bình cổ to đùng bằng vàng nguyên chất. Chưa kịp hở tay lại tiếp tục đón lấy cây đèn bàn màu trắng sữa đang sắp sửa bay thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của mình. Sau đó, vừa ném chúng xuống sàn nhà một cách chẳng hề thương tiếc, anh chẳng chút oán trách, âu yếm nhìn cô, miệng hiện nguyên nét cười trêu ghẹo.
“Đừng bù lu bù loa như vậy! Phải dưỡng giọng chút xíu chứ cưng. Tối nay, anh cho tha hồ la hét trên giường.”
Càng nói lại càng bị Andrew chọc đến chết vì tức. Nga nhăn mặt ôm đầu ngồi bệch xuống sàn nhà, ru rú trong góc phòng bất lực.
Cô bất lực vì không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Liếc mắt nhìn những thứ đang nằm lên láng trên nền nhà, nào là giày, tất, quần áo các loại mà cô càng thêm hoài nghi và chột dạ.
Cô bất lực vì không thể nào tiếp chuyện được với loại đàn ông mặt dày vô cùng trơ trẽn này. Càng nói, cục tức càng dâng đến cổ họng. Nếu phải nói thêm câu nào với tên hắc ám này. Chắc chắn cô sẽ ói máu mà chết mất thôi.
Thấy Nga ngồi im ru rú không nói không rằng trong góc phòng, Andrew quyết định đứng dậy rời khỏi giường bằng dáng vẻ có chút lười biếng. Thật ra, anh vẫn muốn ngủ thêm một chút. Nhưng cô đã thức dậy rồi thì anh chẳng còn lý do gì để ngủ. Thế nhưng, khi anh chưa kịp bước xuống thì đã nghe tiếng cô hét lên ầm trời.
AHHHHHHHH
Tiệp và mọi người bên dưới lại thêm một phen hú vía. Bọn người giúp việc quay sang chụm đầu xì xầm với nhau bằng tiếng Campuchia. Chắc ông chủ lại cưng nựng cô chủ quá đà nữa chứ gì?
Thật ra thì Andrew quá tự nhiên, bước xuống giường mà quên rằng bộ dạng trần trụi của mình đang phơi bày trước mắt Nga trong hoàn cảnh nhạy cảm như thế này. Andrew vốn thích được ngủ thật thoải mái. Vì thế, chẳng khi nào anh mặc gì khi lên giường. Tối qua, sau khi đến đồn cảnh sát thương lượng chuyện của Tiệp. Anh nhanh chóng trở về nhà mà cũng đã hơn 4 giờ sáng.
Sau một đêm biến động, Andrew cảm thấy hơi mệt trong người. Thế là anh cởi hết quần áo ra rồi leo lên giường ôm Nga ngủ. Lúc đó, trong người anh tuy hơi mệt nhưng máu toàn thân thì dồn hết lên tim. Nằm kế cô mà cắn răng, cắn lợi cả ngàn lần. Không biết đã bao nhiêu lần bị dục vọng khống chế mà anh đã ngậm ngùi dìm hết xuống. Tất cả là vì thương và quý trọng cô. Vậy mà giờ đây, cô lại mắng nhiếc, vu oan thậm tệ cho anh như vậy. Đúng là tay chân anh có cứng đầu không nghe lời chủ nhân thiệt. Nhưng anh có làm gì quá đáng lắm đâu? Sờ ngực chút xíu thôi mà làm gì thấy ớn! Trước giờ, anh không cần dùng tay, phụ nữ cũng đã dâng cả vòng một đồ sộ vào mặt anh rồi…
Thấy Nga lấy hai tay bịt mắt lại, khuôn mặt bị giấu sau đôi bàn tay trắng nõn nà nhưng Andrew vẫn có thể tưởng tượng ra nó đang đỏ lên như thế nào. Vậy mà khuôn miệng nhỏ xinh xắn vẫn không ngừng tru tréo chửi bới anh không tiếc lời.
“Đồ dâm đãng. Biến ngay! Cút ngay khỏi mắt tôi….”
Andrew không nhịn được cười, bước đi dửng dưng đến tủ lấy chiếc áo khoác ngủ màu đen mặc vào. Sợi dây ngang hông được cột vô cùng lỏng lẻo, bên trên khuôn ngực vô cùng nam tính và quyến rũ vẫn được chủ nhân vô tư phơi bày.
“Trước sau gì anh cũng hiến đời anh cho em. Bắt đầu tập nhìn là vừa. La hét gì cưng. Em làm như vậy. Anh lại tưởng em quá phấn khích mà không kìm lòng được đấy. Không phải tối qua cứ đưa miệng vào mà hôn thắm thiết đó sao? Ấy da, càng nghĩ càng thấy kích thích qua nha!”
Cực tức dâng đến tận cổ họng. Nga nghiến răng, bỏ tay xuống. Quay sang gỡ nguyên tấm tranh to đang reo trên tường ném về phía Andrew, nhưng anh đã nhanh chóng né kịp.
RẦM.
Nhìn bức tranh đắc tiền mà anh từ mua từ một cuộc đấu giá bị nứt tan tành, Andrew chẳng chút quan tâm. Anh bước chầm chậm đến chỗ Nga đang đứng phòng thủ mình. Vừa thấy anh tiến lại gần, cô có phần hoảng sợ vội vàng ngội bệch xuống nền nhà, lấy rèm cửa quấn chặt tấm thân vì tức giận quá mức mà lỡ phơi bày trước mắt anh.
Nhìn xuống thân thể đang co ro của Nga, một chân Andrew quỳ xuống dưới nền gỗ Ngọc Am bóng bẩy thoang thoảng hương thơm dễ chịu. Anh giơ tay muốn chạm vào người cô nhưng lại sợ cô sợ hãi nên ngập ngừng mãi mà không dám chạm vào. Như biết mình đã trêu ghẹo cô quá đáng. Trong lòng thực sự rất hối hận nhưng không biết phải nói thế nào. Sau một hồi, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Trễ rồi! Em mau sửa soạn rồi xuống ăn trưa…”
Andrew dịu giọng nói như ra lệnh nhưng chứa đầy vẻ cưng chiều. Tuy nhiên, đối với Nga thì nghe vô cùng chướng tai, giọng nói luôn luôn là ra lệnh bắt người khác phải làm theo ý mình. Mặc dù, bây giờ cô phải công nhận là nó có xen chút ngọt ngào và dịu dàng khó hiểu. Bỗng cô thấy sao giả tạo quá!
Nga nghe giọng nói rất gần người mình thì vội vàng ngước mặt lên. Ánh mắt long lanh nhìn anh vừa giận vừa chán ghét.
“Tôi không muốn ăn gì hết. Nhìn bản mặt anh là tôi đã muốn ói rồi. Cút xéo khỏi mắt tôi mau!”
Thấy thái độ vô cùng cộc cằn của Nga, Andrew biết cô vẫn còn rất oán hận anh chuyện trong thang máy lần trước. Bây giờ, anh biết có nói gì thì cô cũng không lọt tai được chữ nào. Tử tế với cô bao nhiêu nữa cô cũng không động lòng mà bỏ qua hay có cái nhìn thiện cảm về anh. Vì vậy, anh đành thở dài đứng lên. Trong lòng có chút bất lực, anh cuối đầu hạ giọng nói.
“Một chút nữa sẽ có người đến giúp em thay đồ. Nhanh lên! Anh chờ dưới nhà.”
Thật ra, đây là lần đầu tiên, Andrew hạ mình dịu dàng năn nỉ một người đàn bà như vậy. Chứ mấy cô nhân tình của anh trước đây, sau một đêm thác loạn, sáng mai anh còn không thèm muốn nhìn mặt nữa, chứ huống hồ chăm sóc, cưng chiều như thế này.
Thiên Nga, em rõ ràng luôn làm khó dễ anh, luôn khiêu khích sự kiên nhẫn của anh.
Anh biết khả năng em tha tội cho anh còn không có. Chứ đừng nói chi đến việc chấp nhận anh.
Nhưng anh sẽ không bao giờ để em được toại nguyện.
Andrew này đã ra tay thì không đàn bà nào có thể chạy thoát được.
Cầm điện thoại lên, Andrew gọi người đến phòng giúp Nga thay trang phục. Còn anh thì đi vào phòng tắm.
Nga thì mặc cho Andrew muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm, cô vẫn ngồi co ro một tư thế trong góc phòng. Lúc này, đầu óc cô vô cùng rối bời, đang cố gắng rà soát lại bộ nhớ cùa mình về những gì đã xảy ra đêm hôm qua….
Cô lờ mờ nhớ ra mình đã bị cưỡng ép xuất hiện ở buổi đấu giá.
Cô nhớ mình đã bị di dời từ nơi này đến nơi khác và cuối cùng là trong một căn phòng lạnh lẽo với một người khách bệnh hoạn.
Cô nhớ cô đã bị bắt làm những việc mà cô không muốn làm. Dù vô thức nhưng cô vẫn biết nó rất kinh tởm. Mùi da thịt tanh tưởi của hắn ta cô vẫn cảm nhận nó vẫn đang đậm đặc trong vị giác mình, thoang thoảng quanh khướu giác mình mà không thể tách ra. Tuy nhiên, cô không tài nào nhớ ra được mặt hắn. Càng nhớ, cô càng cảm thấy sợ hãi. Đôi cánh tay càng bao bọc lấy mình hơn như muốn tự vệ.
Cô còn nhớ có tiếng súng vang trời. Đây là thứ mà cô nhớ nhất vì nó đã làm cô sợ hãi như thế nào.
Và cô mơ màng nhớ đến những cái ôm vỗ về và giọng nói yêu thương bên tai…
Không phải đâu nha! Đừng nói là Andrew Việt Trần đã cứu cô ra khỏi chỗ đó?
Chuyện tên biến thái kia có động chạm hay xâm hại gì đến cô thì chỉ có trời mới biết được. Nghĩ đến đây, cô lại bức rức không yên, khuôn mặt nhăn nhó rất là khó coi.
Nhưng bây giờ, cô phải gạt chuyện này sang một bên. Điều quan trọng nhất là cô đã được tự do rồi. Phải nhanh chân trở về nhà thôi.
Vớ vội chiếc áo sơ-mi trắng của Andrew trên nền nhà, Nga mặc vội vàng vào. Dù căm ghét anh lắm. Nhưng vẫn phải cắn răng mặc vào cho đến khi có người đến đưa đồ khác cho cô thay. Nhìn dáo dát căn phòng lộng lẫy xa hoa, cô tự hỏi, Đệ Nhất có những căn phòng đẹp như thế nào sao? Đưa tay vén màng nhìn ra ngoài, cô nhíu mày phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Trong lòng bỗng hốt hoảng đến há hốc mồm. Cô không còn ở Đệ Nhất nữa. Khung cảnh biển trời đẹp mộng mơ xa thăm thẳm kia chắc chắn không phải là Phnom Pênh. Cái tên biến thái này sao lại đưa cô đến đây? Nơi này là đâu? Cô vẫn còn trên đất Campuchia hay lại là một đất nước khác?
Trời ơi, làm sao cô tìm được đường về nhà đây?
Đang trong phút rối rắm xen lẫn bồn chồn thì Nga nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô vừa cất lời thì thấy ba cô gái trẻ xinh xắn tiến vào phòng. Họ cuối đầu chào cô bằng tiếng Campuchia rất là kính cẩn khiến cô vô cùng vui mừng vì mình vẫn còn trên đất Campuchia. Cô không hiểu họ nói gì nhưng cô làm theo những gì mà họ chỉ dẫn. Hành động thậm chí có phần khẩn trương hơn cả sự mong đợi của họ. Cô đâu biết rằng, họ đang mừng thầm trong đầu với ý nghĩ, cô chủ có vẻ “dễ thở” hơn ông chủ nhỉ.
Họ mời Nga vào một căn phòng có lối vào thông với phòng cô đang ở. Thì ra đó là một phòng đựng trang phục của Andrew, đồ đạc của anh ta được xếp rất ngay ngắn và gọn gàng. Không biết anh ta có thường xuyên ở đây hay không mà trang phục nhiều không đếm xuể. Chúng được trưng bày vô cùng bắt mắt, y hệt như trong một cửa hàng thời trang sang trọng.
Nhưng gây ngạc nhiên trên hết cho Nga là một nửa không gian của căn phòng là trang phục và phụ kiện của phụ nữ. Tên biến thái này có quá nhiều đàn bà. Vì thế, chuẩn bị nguyên một gian hàng thời trang như thế này để phục vụ bọn họ chứ gì?

Nếu như cô biết được, anh đã ra lệnh chuẩn bị cho cô hết tất cả những thứ này chỉ trong vòng một đêm. Liệu cô có cảm động trước hành động này không?
Do hai bên không biết nói tiếng của nhau nên chỉ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ chân tay. Thực sự, chỉ giúp cô mỗi việc thay đồ mà phải cần đến ba người giúp việc. Quả thật, tên Andrew này có phần làm quá vấn đề. Nhưng không sao, cô đang rất vội, chỉ cần có chút vải để che đậy thân thể là có thể ra về được rồi. Cô thề với lòng, sẽ không bao giờ gặp lại tên hắc ám này nữa. Dù có gặp mặt trên đường cũng xem như chưa hề quen biết.
Có quá vội vàng và vô tình lắm không? Sao cô quên mất việc nghĩ đến, ai đã giúp cô thoát khỏi bàn tay của những kẻ buôn người gian ác kia?
Ba cô gái đứng xếp hàng, chờ đợi Nga chọn trang phục mà mình ưng ý nhất. Tuy nhiên, cô không cần suy nghĩ hay lựa chọn gì lâu, chỉ nhanh tay lấy chiếc váy maxi có in họa tiết đặc trưng của người Khmer trên giá treo đồ. Thấy cô rướng tay lấy, ba cô gái vội vàng tiến đến giúp đỡ, xì xào với nhau bằng ánh mắt lo lắng. Thỉnh thoảng, họ lại nhìn về phía cửa ra vào như sợ một điều gì đó.
Nga không có thời gian để đoán mấy chuyện đó. Cô gảy gảy đầu lưỡng lự không biết phải đuổi khéo ba người này ra ngoài như thế nào để cô còn thay đồ. Thiệt tình, cô đang rất vội.
Vậy mà, ba cô gái kia lại sấn tới. Người cởi áo, người trùm áo lên đầu cô khiến cô vội vàng kêu lên thoát tay từ chối. Sau đó, cô nhanh tay cầm áo vào một phòng nhỏ để thay trước ánh mắt khó hiểu của họ. Sau khi cô bước ra thì đã thấy đống giày dép được đặt trước mặt kèm theo trang sức lấp lánh tuyệt đẹp.
Nhìn thoáng qua, chẳng có đôi giày bệch nào nên Nga đành chọn nhanh đôi giày thấp nhất có thể rồi vội vàng mang vào. Trong lòng cứ thấp thỏm nhìn về phía cửa, cô sợ Andrew bước vào vì cô thật tình không muốn nhìn thấy mặt anh ta trước khi đi một chút nào. Vậy mà cô chỉ mới vừa mang được một chiếc giày thì đã thấy anh đứng sừng sững ở cửa trong chiếc áo khoác ngủ màu đen, máy tóc còn hơi ươn ướt vì chưa được lau kỹ.
Cô liếc anh một cái sắc lẹm như thể. Anh đã bảo gặp nhau dưới nhà mà còn lên đây trù ẻo tôi hả?
Thấy thái độ của Nga dành cho Andrew, cả ba cô gái nhìn nhau nháy mắt. Chỉ có họ mới hiểu được thâm ý của nhau. Đại loại như là: “giận nhau lắm, cắn nhau đau”. Mới lúc sáng còn hứng khởi la hét in ỏi. Vậy mà bây giờ đã liếc hái nhau như vậy.
Andrew hơi mất mặt trước người làm. Thề trong lòng sẽ dạy dỗ cô lại. Không thể để cô trèo lên đầu anh như thế này.
Thiên Nga! Em thật là hư.
Thấy Nga phải tự mang giày, Andrew cao giọng nói với người giúp việc bằng thứ tiếng Campuchia hơi bập bẹ. Cô nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng nhìn ánh mắt sừng sộ của anh và vẻ mặt đỏ bừng cùng hành động lúng túng của ba cô gái. Cô cũng đủ biết anh đang mắng họ. Ba cô giúp việc cùng một lúc vội vàng ngồi xuống mang giày giúp Nga nhưng cô chỉ xua tay bảo không cần.
Andrew mặt mày vẫn còn khó coi, ra hiệu bảo đám người làm ra khỏi phòng. Anh nhìn xuống đôi giày Nga đang mang có vẻ không hài lòng lắm. Quay về phía kệ giày, anh lấy một đôi cao cả tất rồi một chân khuỵu xuống đất, tháo đôi cô đang mang ra trong sự giãy giụa của cô.
“Anh làm cái gì vậy? Tôi thích đôi này mà…”
Sắc mặt Andrew lúc này đã giãn ra được vài phân, nở nụ cười nhìn Nga, yêu thương nói.
“Cục cưng, anh đang nghi ngờ mắt thẩm mỹ của em. Chiếc váy này mà mang với đôi giày đen kia thì trông chẳng ra làm sao. Đừng làm mất mặt anh chứ!”
Andrew có style ăn mặc cực chất và tinh tế. Vì thế, anh không thể để những người xung quanh đánh giá về cách ăn mặc của người đàn bà đi bên cạnh mình như vậy. Nhưng Nga thì không thèm quan tâm, chỉ cần mang thoải mái để dễ chạy là được. Nên cô nhất mực co chân lại không cho anh đụng vào.
“Tôi muốn mang gì kệ tôi. Đôi kia cao lắm tôi không mang được đâu…”
“Ngày trước anh thấy ở Mamba, em còn mang cao hơn như vậy mà?”
Andrew vô tình nói đến cái nơi khủng khiếp đó, khiến sắc mặt Nga tối sầm lại. Cô thực sự không muốn nhắc đến cái nơi địa ngục trần gian đó thêm một lần nào nữa. Vậy mà…
Thấy mặt Nga buồn rười rượi sau cái cuối đầu. Andrew như hiểu ra mình đã lỡ lời. Vội vàng ném đôi giày rất đẹp và rất cao anh vừa muốn cô mang sang một bên. Vẫn quỳ một chân xuống nền nhà trước mặt cô, hai bàn tay anh chạm vào đôi vai gầy của cô một cách vô cùng tự nhiên và thân mật rồi kéo vào lòng thỏ thẻ.
“Anh xin lỗi. Anh sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa. Là anh sai!”
Lần đầu tiên, Nga nghe Andrew nói một lời xin lỗi thành tâm như vậy, và cử chỉ thì vô cùng dịu dàng. Lại còn âu yếm gọi cô bằng những câu từ rất ngọt ngào. Không những thế còn xưng hô anh em ngọt xớt làm cô nổi cả da gà. Thật ra là anh ta đang bị vấn đề gì hay có âm mưu gì? Sự thay đổi 180 độ của anh chẳng giúp cô có chút thiện càm nào dành cho anh ngoài cảm giác khó hiểu và phòng thủ. Dù đầu óc đang rối bời, cô cũng không thể từ bỏ ý nghĩ, giữa thái độ thô bạo trước đây và sự dịu dàng lúc này. Thái độ nào sẽ khiến cô dễ chịu hơn?
Sau vài giây yếu lòng miết khuôn mặt đã chảy nước của mình vào vai anh, cô hơi ngượng ngùng đẩy người người anh ra.
“Nói cho tôi biết. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua?”
Andrew bị đẩy ra khỏi người Nga thì khuôn mặt trở nên đen lại. Anh trầm ngâm đứng dậy, lấy đồ thay trước mặt cô làm cô đỏ mặt quay lưng sang hướng khác. Miệng lẩm bẩm chửi.
“Sao lại có loại người mất lịch sự như anh thế hả? Thấy tôi đang ngồi đây không?”
Andrew cười cười nhìn tấm lưng ong thon thả của Nga trong tấm gương cao lớn nói.
“Anh sẽ không nói em háo sắc đâu. Nếu muốn ngắm thân hình tuyệt hảo này thì cứ việc thoải mái. Không cần phải giả vờ như vậy đâu. Nếu cần, anh sẽ không ngần ngại cho em sờ vào hiện vật luôn. Diễm phúc này không phải ai cũng có được. Anh chỉ dành cho Thiên Nga của anh.”
Nga cong môi, cầm nguyên tám đôi giày ném về phía Andrew hét lên.
“Anh đi chết đi!”
Andrew giơ cánh tay lên né kịp. Nhưng vẫn bị một chiếc giày văng trúng vào mặt làm xước một vết nhỏ trên trán, máu ri rỉ chảy ra. Nga không thèm quan tâm cũng không thèm xin lỗi. Nếu anh không chọc cô thì đã không phải ăn guốc vào mặt như vậy. Cô phải làm thế cho anh chừa không có lần sau. Cô cất giọng hỏi tiếp.
“Anh có thể cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra với tôi đêm qua có được không?”
Andrew trầm ngâm nhìn Nga trong kiếng, không màn đến máu trên trán đang tuôn ra. Anh đang đấu tranh với ý nghĩ, liệu Nga có chịu đựng được cú sốc khi biết sự thật về những gì đã xảy ra đối với cô trong một đêm dài đằng đẳng như vậy không? Anh thực sự không muốn kể cho cô biết. Anh muốn cô trở thành người mất trí, quên hết chuyện đó đi thì tốt cho cô hơn.
Lấy khăn giấy lau khô máu, anh hạ giọng lên tiếng.
“Chuyện đó nói sau đi…”
Quay sang nhìn về phía Nga, anh bắt gặp ánh mắt nghi hoặc và tò mò của cô. Vội vàng sửa lại mép áo, anh tiến đến trước mặt cô chìa bàn tay to bản ra.
“Bây giờ, ngoan ngoãn xuống ăn sáng với anh.”
Nga liếc nhẹ Andrew một cái, không thèm giơ tay ra, nặng nề đứng lên bỏ đi. Andrew không chút bận lòng tiến nhanh theo sau cô, vô tư choàng tay qua eo cô cứng ngắt không buông. Cô chửi, cô mắng, đánh bao nhiêu cái vào lồng ngực anh, anh cũng không buông. Đối với loại đàn bà cứng đầu cứng cổ như cô, anh phải sử dụng chiêu lì lượm. Và đúng là chiêu này có kết quả thật. Cuối cùng, cô cũng đầu hàng bất lực đi bên cạnh anh. Thỉnh thoảng, cô quay sang liếc nhìn anh khó chịu, khi cái xiết tay nơi vòng eo của mình càng lúc càng chặt thêm.
Andrew nhếch môi cười mãn nguyện. Không thể để bọn người cấp dưới của mình xì xào sự lạnh nhạt của cô dành cho anh được. Như vậy thì mặt mày biết để ở đâu?
Nga thực sự không muốn ăn sáng cùng Andrew chút nào. Nhưng cô buộc phải ngồi xuống ăn, cô đang rất đói. Cô cần có chút năng lượng vào người thì mới có sức lực tìm đường về nhà chứ. Trước mắt cô, con đường về nhà xa thăm thẳm. Nhưng cô vẫn trấn an tinh thần rồi mình sẽ tìm được cách để về nhà. Nghĩ đến mẹ và gia đình, cô như được tiếp thêm sức mạnh và nghị lực.
Nga ăn mà cứ nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nơi có bờ biển xanh biếc với bãi cát trắng trải dài. Cô không biết đây là đâu, nhưng chắc chắn rằng, cô đang xa gia đình thêm nhiều vạn dặm nữa.
Nhớ đến mẹ và gia đình ở Sài gòn. Nga chẳng còn thiết ăn uống. Không biết giờ này, mẹ đã ăn gì chưa? Mẹ và cả nhà khổ như vậy. Sao mà cô nuốt trôi đây?
Bàn ăn đầy ấp thức ăn nóng sốt thơm phưng phức nhưng Nga nghe cổ họng nghẹn đắng mặc dù trong bụng thực sự đang trống rỗng. Nghĩ đến con đường dài trước mắt, cô cố nuốt thức ăn cho dạ dày vững vàng để mà rời khỏi đây. Sau đó, cô chợt nhớ đến mình đã đánh mất hết cả giấy tờ tuỳ thân. Làm sao cô có thể qua được cửa khẩu Mộc Bài? Nghĩ đến đây, cô thấy vô cùng lo lắng và bất an. Đôi vai gầy thả lỏng xuống như biểu hiện của một sự bất lực buông xuôi.
Thấy đĩa thức ăn chẳng vơi chút nào của Nga cùng với ánh mắt bối rối của cô, Andrew có vẻ lo lắng hỏi.

“Thức ăn không hợp khẩu vị?”
Nga lắc đầu, không nói gì chỉ dùng thìa đẩy qua đẩy lại mấy miếng thịt mà Andrew đã tự tay cắt cho cô. Từ đầu buổi đến giờ, anh để ý chỉ thấy cô ăn đúng ba miếng nhỏ xíu. Người đã gầy còn không chịu ăn. Thiệt tình trong lòng anh thấy vô cùng xót xa. Quay qua phía Tiệp và bà đầu bếp người Campuchia, anh hạ giọng nói.
“Đuổi đầu bếp cho tôi!”
Bà đầu bếp đang chăm chú lo lắng nhìn cử chỉ ỉu xìu của Nga giật bắn người khi nghe Andrew ra lệnh như vậy. Ánh mắt theo phản xạ nhìn về hướng Andrew rồi về phía hướng Nga như cầu cứu. Nga nghe vậy cũng vội vàng ngẩng mặt lên nhìn cử chỉ ửng dưng của Andrew, anh cũng đã bỏ thìa xuống bàn, đang lấy khăn lau miệng.
“Đứng dậy! Anh chở đi ăn nhà hàng. Đồ ăn đúng là không ngon thật.”
Nga quay sang phía bà đầu bếp với vẻ ái ngại. Nhìn gương mặt thất vọng và buồn bã, lo lắng đến toát cả mồ hôi hột của bà, tự nhiên cô cảm thấy thương hại. Vẻ ngoài của bà, cô đoán chắc cở tuổi mẹ cô ở nhà. Thoáng thấy ánh mắt như cầu cứu của bà về phía mình, Nga vội vàng cầm nĩa lên găm miếng thịt ăn ngấu nghiến một cách có chủ ý, miệng không ngớt nhìn về phía Andrew rồi về phía bà đầu bếp luôn miệng khen ngợi.
“Ôi! Thịt ngon quá! Tôi thiệt tình muốn ăn một miếng to hơn nữa đấy.”
Cử chỉ của Nga làm sao qua được mắt của Andrew. Anh dịu giọng nhìn cô hỏi dò.
“Có thật là cưng thích không?”
Nga nhai không kịp nuốt, gật gật đầu lia lịa. Cô sợ chỉ cần chậm một chút, anh lại quay sang đòi đuổi bà đầu bếp thì tội nghiệp.
Andrew nhìn Nga ăn với ánh mắt trìu mến. Không ai biết được rằng, anh thích cô cũng vì điều này. Ngày trước khi đến Mamba, cô đã từng năn nỉ anh mua giúp con bé Lina vài chai rượu. Vì qui định ở bar, nếu không bán đủ số lượng rượu đã đề ra thì sẽ bị trừ tiền lương. Lúc đó, dù chẳng bao giờ tiếp xúc với con bé đó, anh cũng mạnh tay mua hẳn cho nó 10 chai Single-malt trong ánh mắt ngỡ ngàng của Nga. Số rượu đó, cuối cùng, anh cũng chẳng mang về, ban phát ỗi cô trong Mamba mỗi người một chai. Chỉ riêng Nga thì không cho chai nào. Cô biết anh ghét cô nên làm như vậy cho cô bẻ mặt. Nhưng cô không biết rằng, anh vì lo cho sức khoẻ của cô mà không cho uống.
Đôi khi, cách bày tỏ sự quan tâm của đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu rất khác nhau. Có người đi theo một đường thẳng tắp, tức là sự dịu dàng ân cần không giấu giếm. Có người lại cong vòng đến độ khiến người phụ nữ của họ hoàn toàn nghĩ ngược lại. Tuy nhiên, đó lại là cách thành tâm và thấu đáo nhất. Anh quan tâm đến cô theo cách riêng của mình, không muốn cho cô biết anh lo lắng cho cô bao nhiêu.
Nhưng giờ đây, anh không thể giấu giếm được nữa, không ngần ngại bộc lộ cả trái tim mình cho cô hay. Vậy mà mỉa mai thay, cô lại xem đó là sự giả tạo.
Trong vòng 5 phút, Nga “xử lý” nhanh gọn hai miếng thịt bò nướng với ánh mắt ngỡ ngàng của cả Andrew và Tiệp. Người nhỏ mà ăn cũng nhiều chứ nhỉ?
Andrew tỏ vẻ hài lòng. Quay sang phía Tiệp rút lại mệnh lệnh.
“Khỏi đuổi!”
Tiệp thở phì vì khỏi mất công tìm đầu bếp mới. Hình như đầu bếp Phnom Pênh nghe đến danh ông chủ Andrew cũng chạy biến không dám nhận việc mặc dù lương trả cao ngất ngưỡng. Một lúc sau, anh mới kịp nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên Andrew rút lại quyết định của mình. Trước đây, mỗi khi anh đưa ra mệnh lệnh nào là chắc như đinh đóng cột. Không một ai có thể dời tâm chuyển ý được. Vậy mà, lần này, vì một lời của cô gái nhỏ nhắn này. Anh phá bỏ nguyên tắc của chính mình không một giây suy nghĩ.
Bà đầu bếp mừng muốn bật khóc, nhìn về phía Nga với ánh mắt biết ơn.
Andrew cầm ly nước lọc lên uống rồi nói.
“Bữa tối, anh sẽ cho đầu bếp nấu món Việt Nam. Em muốn ăn gì?”
“Biết nấu cả món Việt nữa à? Bác ấy giỏi quá nhỉ?”
Nga quên hết muộn phiền phía trước, tròn xoe đôi nhìn Andrew hỏi, khiến trái tim anh đập rộn ràng đến độ chẳng biết mình đang trả lời cái gì.
“Món Đông, Tây, Nam, Bắc gì cũng phải nấu được thì mới được nhận vào đây làm.” Sau đó, anh lại hỏi tiếp.”Thế em muốn ăn món gì tối nay?”
Nga ngồi suy ngẫm một lúc cũng không biết ăn gì. Mấy tuần qua, cô toàn ăn đồ Campuchia nên trong đầu rối loạn cả lên với bao nhiêu món mà mình muốn ăn. Cô là người mộ đạo bún. Tất cả các món nào có bún là cô thích ngay, nào là: bún riêu, bún mắm, bún bò Huế, bún thịt nướng, bún bì, bún hến…Tuy nhiên, sau đó, cô lại chợt nhớ ra mình cần rời khỏi Campuchia càng nhanh càng tốt. Gia đình cô chắc chắn là đang rất trông chờ nhìn thấy cô trở về. Đến bây giờ, cô mới cảm nhận được sự tự do mà bao nhiêu ngày qua cô đã phải chịu đựng.
Thế nhưng ngay sau đó, Nga lại chột dạ khi nghĩ đến ông Thiên. Cô không biết hiện giờ ông như thế nào rồi? Ông hiện đã được thả ra chưa hay vẫn còn ở Đệ Nhất? Đang trong giây phút ít ỏi cảm nhận được sự hưng phấn, đôi mắt to tròn của cô bất chợt chùng xuống khiến Andrew vừa tò mò, vừa lo lắng hỏi.
“Em sao vậy? Có chuyện gì?”
Không còn thiết quan tâm đến sự tốt bụng và cử chỉ hiền từ thất thường từ Andrew, Nga lí nhí hỏi anh. Mặc dù, cô không hy vọng nhiều đến việc, anh biết gì về chuyện này.
“Ba tôi, anh có biết ba tôi giờ ở đâu không?”
Nghe Nga nhắc đến lão già đó, Andrew thay đổi sắc mặt, trong lòng cảm thấy giận sôi sục. Từ đầu, anh đã chẳng ưa gì cái loại cha ham mê cờ bạc đến độ nghe lời tình nhân bán đi đứa con gái ruột của mình. Đêm qua, sau khi Tiệp thanh toán tiền với bên Maya, theo lệnh của Andrew, anh cũng không quên bắt bà phải giao nộp ông Thiên kèm theo tờ giấy chứng nhận xoá nợ.
Lúc chia tay ông, anh có dúi vào tay một số tiền làm phí đi đường về lại Sài Gòn. Bây giờ, anh cũng không biết ông đã về nhà chưa? Hay là lại nướng tiền cho sòng bạc nữa rồi. Lần này, ông mà vay nợ tiếp thì coi như Andrew bỏ luôn.
Dù không biết Tiệp là ai, nhưng lúc được thả tự do, ông Thiên đã bấu lấy cánh tay anh để dò hỏi tin tức về Nga. Lúc đó, anh cũng không biết Andrew sẽ làm gì với Nga nên trả lời không biết, chỉ bảo ông hãy mau chóng trở về Sài Gòn.
Theo sự cho phép của Andrew, Tiệp mang đến để trước mặt Nga tờ giấy xoá nợ kèm theo lời trấn an.
“Ba cô đã được người của sòng bài thả ra. Tôi nghĩ giờ này chắc ông ta cũng đang trên đường trở về nhà.”
Không thể diễn tả được niềm vui sướng tột cùng của Nga khi nghe được tin tức này từ Tiệp. Cô mừng rỡ gật gật đầu lia lịa cám ơn Tiệp nhưng anh chỉ hướng mắt về phía Andrew nói.
“Người cô chủ cần cảm ơn phải là ông chủ của tôi.”
Không cần thiết bận tâm đến lời xưng hô nghi thức “cô chủ” này nọ từ Tiệp. Không còn thiết nhớ đến hiềm khích giữa cô và Andrew trước đây. Nga nhìn về phía anh, lần đầu tiên nhã nhặn nói.
“Là anh đã giúp tôi. Thực sự cám ơn anh rất nhiều!”
Nga nở nụ cười thật tươi nhìn về phía Andrew như quà tặng của sự báo đáp. Và đúng là sự báo đáp này khiến anh ngẩn người ra một giây. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được niềm vui khi có thể giúp đỡ ột người.
Nụ cười của em quả là rất đẹp, khiến anh chỉ muốn ngắm mãi không thôi. Anh sẽ mang đến cho em thật nhiều nụ cười, vùi lấp mọi khổ đau trong cuộc đời em cho vào dĩ vãng.
Thế nhưng, ý định này của Andrew không kéo dài được bao lâu thì Nga đột ngột đứng lên. Cô cuối đầu chào anh từ biệt. Cô không cần biết mình sẽ rời Campuchia bằng cách nào khi không có bất cứ giấy tờ tuỳ thân cũng như đồng bạc nào trong tay. Nơi cô đang đứng, cô cũng không biết là đâu.
Nghe Nga đòi rời khỏi Sundance, Andrew lộ ánh mắt buồn trông thấy, mặt mày trở nên đen thui khó coi. Không sớm thì muộn, anh biết cô sẽ làm điều này. Nhưng anh vẫn không ngờ, cô lại vội vàng đến như vậy. Cắm đầu ra đi trong vô định. Trong khi, trong tay không có một đồng bạc hay bất cứ giấc tờ tuỳ thân nào. Nếu cô có thể về lại Sài Gòn, thì anh cũng sẽ là người đưa cô về trong sự an toàn. Nhưng bây giờ thì chưa được. Cô chưa được rời khỏi chỗ này.
Nhìn ra ngoài ô cửa sổ, dáng người thanh mảnh đáng yêu của Nga thu gọn vào đáy mắt Andrew. Cái nắng cháy da cháy thịt bao quanh lấy người cô khiến anh cảm thấy vô cùng xót xa, chỉ muốn lấy ô chạy nhanh ra để che chắn.
Nga nhanh chân bước đến cánh cổng sắc màu đen đầy hoa văn sang trọng với tất cả niềm hân hoan. Vậy mà, khi cô chưa chạm tay vào cổng đã bị hai tên bao vệ to con ngăn lại. Họ nói bằng tiếng Campuchia nên cô không hiểu gì. Nhưng nhìn cử chỉ của họ, cô biết họ đang muốn cô trở vào bên trong.
Không, cô không muốn trở về bên trong. Cô muốn rời khỏi đây để tìm đường về nhà. Cô kháng cự đòi ra khỏi cổng thì bị hai tên đó kiềm kẹp dẫn bộ vào trong. Vì họ quá to con nên cô chẳng làm được gì, càng giãy giụa bao nhiêu càng bức bí bấy nhiêu. Cô la hét in ỏi, còn họ thì nói tiếng Campuchia xì xào với nhau. Chỉ mình cô và hai tên đó thôi mà âm thanh vừa ập vào đại sảnh Sundance đã nghe như vỡ chợ.
“Ông chủ đã ra lệnh không được để cô chủ đau…”
“Ông chủ đã ra lệnh không được chạm tay vào cô chủ…”
“Ông chủ đã ra lệnh không được để cô chủ bị thương…”
Làm gì cũng sợ động chạm đến Nga. Nhưng việc để cô bị thương là điều quan trọng nhất nên hai tên quyết định, mỗi người một bên nhấc bổng người cô lên cao rồi rinh vào trong nhà.
Andrew ngồi chéo chân trên ghế sofa màu đen làm bằng da sáng bóng, khuôn mặt âm trầm nhìn Nga giờ đã đầu bù tóc rối, mặt mày nhễ nhãi mồ hôi, váy áo xộc xệch, giày thì chiếc còn chiếc mất…Cô bực dọc đứng bật dậy nhìn về phía Andrew cung tay hỏi tội anh.
“Anh đang làm gì vậy? Sao họ lại bắt giữ tôi hả? Có phải là anh đã ra lệnh không?”
Andrew nhìn Nga từ trên xuống dưới, vẻ mặt không một chút hài lòng. Anh nhìn chằm chằm cô nhưng hạ giọng ra lệnh với người giúp việc.
“Mang nước ra cho cô chủ uống!”
Nga khoát tay từ chối khi người giúp việc mang ra một chiếc khây đựng cái cupcake nhỏ xíu và ly nước cam. Bà ta đặt lên bàn rồi đứng đó chờ để phục vụ cô.
“Tôi không ăn. Tôi muốn đi về nhà.”

Andrew vẫn điềm nhiên, không quan tâm đến thái độ chống đối của Nga. Anh cứ bắt buộc cô làm theo ý mình.
“Hôm nay, em vẫn chưa ăn đủ chất. Ăn bánh kem, uống hết ly nước cam rồi người giúp việc sẽ đưa em lên phòng nghỉ ngơi.”
“Tôi không muốn ở lại đây anh nghe rõ chưa hả?”
“Chuyện đó tính sau. Bây giờ, em không thể về Việt Nam một mình.”
“Vậy khi nào tôi mới có thể đi?”
“Tuỳ vào sự ngoan ngoãn của em.”
“Tôi phải làm sao mới được gọi là ngoan ngoãn?”
“Ăn bánh và uống nước cam.”
“Đã bảo là không muốn ăn.”
Andrew thở nhẹ. Thói bướng bỉnh không bao giờ bỏ. Thói hung hăng càng ngày càng dữ tiến bộ hơn. Nhưng anh biết phải làm thế nào để trị được em. Đây là chiêu mới anh vừa học ít phút.
Quay qua phía Tiệp, Andrew lạnh lùng ra lệnh.
“Cô chủ không ăn hết những thứ trên bàn. Đuổi người giúp việc cho tôi!”
Nga gồng mình lại. Biết tỏng đây là cách anh làm để áp chế cô. Thật tình, cô không muốn mắc bẫy của anh nữa. Nhưng nhìn người giúp việc gầy gò chẳng khác mẹ cô ở nhà, cô đành mím môi ăn ngấu nghiến cái bánh cupcake, mắt liếc sắc lẻm về phía Andrew. Ly nước cam cũng bị cô uống ực ực trong tích tắt rồi để một cách bất nhã lên bàn như thể, đã vừa lòng anh chưa?
Andrew nhếch môi cười nhìn thái độ sừng sộ nhưng đáng yêu của Nga. Chút kem còn sót lại trên khoé môi cô khiến tim anh xao động, ký ức hơi bạo hành nhưng đẹp đẽ trong thang máy khiến anh khó kìm lòng. Điều chỉnh lại cảm xúc thất thường, anh cất giọng yêu chiều nói.
“Bây giờ thì lên phòng ngủ một giấc để dưỡng sức…”
Andrew nói đến đây thì dừng lại, cử chỉ của anh khiến Nga đoán được tâm ý trong lời nói. Người thựng lại, cô lắp bắp nói.
“Anh…anh.. muốn làm gì tôi?”
“Em biết rõ sao còn muốn hỏi?”
“Đồ biến thái cực đoan!”
“Biệt danh mới dành cho anh à? Được thôi, anh sẽ không để em thất vọng với mỹ từ mà em vừa tặng. Tối nay, anh sẽ cho em biết trên giường là như thế nào nhé.”
Nga gồng hai tay lại kiềm chế cơn giận trong lòng. Sẵn ly nước lọc trước mặt anh. Cô với lấy, hất vào mặt anh kèm theo câu chửi quen thuộc.
“Anh là đồ vô lại!”
Tiệp nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác. Ông chủ à? Sao cứ để đàn bà làm mất mặt thế?
Đám người giúp việc trố mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra. Họ mừng thầm vì cuối cùng cũng có người trị được ông chủ trẻ khó tính của mình. Họ nháy mắt nhau ra hiệu, tối nay phải làm tiệc ăn mừng.
Andrew lấy khăn giấy từ tay Tiệp lau mặt, bình thản nói.
“Anh hứa sẽ chỉ vô lại với mình em thôi. Hứa đấy!”
“Đồ lưu manh!”
“Tối nay, anh sẽ cho em biết thế nào là lưu manh nha.”
Nhìn ánh mắt ẩn ý của Andrew, Nga thấy rợn sóng lưng. Tên biến thái này muốn làm gì cô đây? Cô bất lực im lặng, chân cũng lùi về phía sau.
Không cho cô nói thêm câu nào, Andrew hạ giọng ra lệnh với người giúp việc.
“Đưa cô chủ về phòng!”
“Không cần”
Nga khoát tay, hậm hực quay lưng lên tầng trên. Andrew nhìn theo dáng cô bước lên cao dần, đôi chần trần trắng nõn lẹm bẹp trên cầu thang bằng đá hoa cương bóng bẩy cũng khiến anh lo lắng quay sang hỏi Tiệp.
“Đã chuẩn bị dép đi trong nhà cho cô chủ chưa?”
“Dạ rồi!”
Andrew gật gù vẻ hài lòng. Sau đó đánh cổ vai thành một hình vòng cung ra vẻ mệt mỏi. Quả thực chăm sóc một cô gái bướng bỉnh không phải là một việc dễ dàng. Cầm báo lên xem vài trang rồi lại đặt xuống, TV mở hết kênh này chưa một giây đã chuyển sang kênh khác…Không lâu sau đó, anh viện cớ máy điều hoà ở tầng một có vấn đề rồi nhanh chân đi lên tầng trên. Trước khi đi, anh ném lại một câu àn kịch tăng thêm phần thiết thực.
“Gọi người sửa máy điều hoà ngay cho tôi. Tôi không muốn nhiệt độ làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của Thiên Nga.”
Tiệp nhìn theo dáng người cao lớn của Andrew cười lắc đầu. Mỗi lần sang Campuchia, Andrew hiếm khi ở Sundance quá một tiếng đồng hồ chứ đừng nói chi đến việc chui rúc trong phòng nhiều giờ liền như vậy.
Trước đây, khi nghe Andrew ra lệnh đòi mua Nga. Tiệp nghĩ rằng, Andrew vì muốn trả thù Nga nên mua về để hành hạ. Nếu có thì cũng chỉ để vui chơi qua đường. Bây giờ, khi tận mắt chứng kiến cảnh Andrew chăm sóc Nga như vậy. Anh mới hiểu được tâm ý của Andrew lúc điên cuồng tìm kiếm Nga ở Đệ Nhất.
Ông chủ của anh thực sự đã bị thuần chủng sao? Nếu như dự đoán của anh là sự thật thì đây quả là một tin vừa đáng mừng, vừa chấn động cho cả hai bên họ hàng nội ngoại của Andrew.
Nếu việc Andrew sẽ chỉ dính lấy một cô gái như thế này không rời thì công việc sau này của Tiệp sẽ nhàn hạ và nhẹ nhàng hơn biết nhường nào. Chỉ mới nghĩ tới thôi mà Tiệp đã cảm thấy vô cùng phấn chấn tinh thần. Vậy là anh không phải tối ngày tìm kiếm những cô gái xinh đẹp về phục vụ cho Andrew, cũng như không phải bận lòng lo “hậu sự” cho họ sau ít ngày. “Hậu sự” ở đây, Tiệp muốn miêu tả một cách đơn giản về việc giải quyết các vấn đề hậu chia tay của Andrew. Trước đây, mỗi tuần, Tiệp thường lo “hậu sự” kiểu như thế này ít nhất hai lần.
Nhiều ngày liền, Andrew vẫn lấp lửng lý do vì sao anh cứ nhất quyết giam giữ Nga ở lại Sundance. Mỗi khi cô tức giận lớn tiếng phản kháng thì lại bị anh nhốt kín trong phòng nhiều giờ liền. Tuy nhiên, mỗi lần quay trở lại với cô, anh đều tỏ ra vô cùng yêu thương chăm sóc cô như một báu vật. Tất nhiên, những cử chỉ này cô đều xem như là một sự giả tạo nhằm biện minh cho hành động mà cô cho là bệnh hoạn của anh. Anh định nhốt cô ở đây cả đời sao? Vì lý do gì cô cũng không hiểu nổi? Vì sao một con người đã thề không đội trời chung với cô lại có thể quay phắt 180 độ như vậy?
Hết tức giận la hét khàn cả cổ họng với Andrew để được thả tự do, Nga quay sang khóc lóc thảm thương nhưng anh cũng chẳng mủi lòng. Chỉ lấy khăn giấy lau lau mặt cô âm trầm nói, đáy mắt lộ vẻ thất vọng và trầm tư.
“Làm bà hoàng của anh khổ cực như vậy sao? Ở đây không thoải mái chỗ nào em nói đi?”
Thực sự, Sundance như là một thiên đường thu nhỏ trong đôi mắt của một cô gái nghèo nàn như Nga. Sau vài ngày ủ rủ quanh quẩn trong phòng, cô cũng chịu bước ra ngoài dạo quanh toà biệt thực kiểu Thái rộng lớn, nơi mà được cô so sánh là lớn gấp năm mươi lần ngôi nhà cũ mà cô từng ở trước đây. Sundance được nằm trên địa hình có tầm nhìn hướng về đảo Koh Rong Sanloem, nơi đây được coi là địa điểm nghỉ dưỡng cuối tuần yêu thích của du khách đến từ thủ đô Phnom Pênh.
Đứng bất động trên tầng hai của ngôi biệt thự được làm hầu hết bằng chất liệu gỗ, Nga trông chẳng khác nào một nàng công chúa bị giam cầm trong toà lâu đài tráng lệ. Phong cảnh hữu tình chạm đáy giữa trời và nước xanh thẫm, hoà vào nhau thành một màu đẹp đẽ cũng không thể làm vơi đi nỗi buồn sâu thăm thẳm trong lòng cô. Những giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt buồn trĩu nặng khi nghĩ đến việc cô lại một lần nữa cách xa gia đình thêm vạn dặm. Khi nào mới có thể trở về quê nhà thăm mẹ và gia đình đây? Chắc cả nhà đang trông mong cô lắm, nhất là mẹ. Không biết giờ này, mẹ đã bớt bệnh chưa hay vẫn còn nằm thoi thóp trong bệnh viện chờ đợi cô? Sao cô lại bất hiếu như thế này? Đã sống xa mẹ và gia đình bốn năm trời dài đằng đẳng. Vậy mà ngày về định đoàn viên giờ lại quá xa vời…
Mỗi ngày lặng lẽ trôi qua trong tâm trạng nặng nề của Nga. Mặc dù, cô được Andrew và nhân viên của anh chăm sóc rất tận tình chu đáo. Mỗi buổi sáng của cô được bắt đầu bằng nụ hôn ngọt ngào được trao một cách vội vàng lên gò má trắng mịn từ đôi môi nam tính của Andrew. Những lần sau đó, cô đều cố gắng né tránh nhưng vẫn bị anh khống chế, hôn được một cái vào mặt cô thì mới thoả lòng buông ra. Anh luôn phải tranh thủ thời cơ và hôn thật nhanh vì sợ cô sẽ kịp thời phản kháng. Sau mỗi lần như vậy, anh đều nhìn cô cười cười bí ẩn. Chẳng màng cái liếc xéo như sắc từ phía cô.
Sundance rộng lớn, lộng lẫy và sang trọng chẳng khác một khách sạn năm sao là mấy. Ở đây có mọi thứ mà một người giàu có như Andrew cần đến. Mỗi ngày của Nga dường như chỉ có việc làm đẹp và hưởng thụ. Cuộc sống này, có lẽ là ước mơ của tất cả mọi cô gái trên đời này. Nhưng với cô thì không. Làm sao cô có thể vui sướng và hạnh phúc khi lòng cứ nặng trĩu, đau đáu nhớ thương quê nhà.
Nhân viên của Andrew chăm sóc Nga rất cẩn trọng. Mọi nhất cử nhất động đều được bảo vệ và theo dõi sát sau. Nên dù nhiều lần cô có tìm cách thoát khỏi nơi này nhưng đều không thành. Họ cũng không hiểu vì sao cô lại chán ghét nơi này đến như vậy. Nếu là họ, có lẽ, họ sẽ thầm cảm ơn đời đã ban đến ình một cuộc sống thượng lưu, đầy viên mãn bên cạnh một người đàn ông tuấn tú hơn người như Andrew. Dù tính tình anh có thô lỗ, cộc cằn đến đâu. Nhưng nét đẹp quyến rũ nam tính của anh có thể bù đắp lại tất cả mọi khuyết điểm.
Nga quỳ dưới chân Andrew, lấy đôi bàn tay gầy gò bấu lấy hai ống quần anh khẩn thiết van xin, bộc lộ hết cả hoàn cảnh và tâm tình vậy mà anh vẫn lạnh lùng khẽ nhắm mắt rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Mặc cho tiếng kêu gào ai oán đau thương của cô vang vọng suốt cả đêm dài, khiến cho những người có mặt ở Sundance cũng phải mủi lòng thương xót.
Ngoài những lúc lãnh đạm như vậy, còn lại hầu hết quãng thời gian, Andrew đều muốn bên cạnh Nga không rời nửa bước. Anh cố gắng làm tất cả những gì mình có thể để khiến tinh thần cô khá hơn nhưng mọi thứ đều vô hiệu. Những lúc nhìn hàng nước mắt rơi đều đều trong đĩa thức ăn nguội lạnh mà cô bị anh “ép buộc”, “uy hiếp”, “khống chế” ăn, anh không kiềm chế được sự bất lực trong lòng mà gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất. Tiếng âm thanh chén đĩa đỗ vỡ trên sàn nhà cũng không làm sắc mặt u buồn của Nga thay đổi một chút nào, cô ngồi trơ như pho tượng mặc cho anh bước đến ôm chầm lấy vào lòng, xiết thật chặt, vuốt vuốt mái tóc được anh ra lệnh phải làm thật đẹp mỗi ngày kèm theo âm giọng buồn bã chẳng kém gì cô.
“Anh xin lỗi!”
Ngoài ba từ ngắn gọn đó ra, Andrew chẳng thể nói thêm được lời nào. Dù trong lòng anh dày đặc biết bao tâm sự muốn tỏ bày cùng cô. Anh không muốn cô quay trở lại Việt Nam. Anh muốn cô cứ ở bên cạnh anh như thế này. Chẳng biết ngày mai như thế nào? Nhưng miễn có nhau là được.
Anh mù quáng quên rằng, anh đang chiếm giữ và nâng niu thân xác cô, nhưng lại vô tình giết lần giết mòn tâm hồn của cô. Anh không nhìn th


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.