Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 14: Trốn chạy
Chương 14: Trốn chạy
3 tháng trước khi William Đinh Tells đến Việt Nam…
Cambridge, Mĩ
2:00 sáng tại quán bar Foxy …
Dù sinh ra và lớn lên tại Mĩ, nhưng William không giống như lớp trẻ thanh thiếu niên ở đây. Phần đông thích tiệc tùng triền miên trong các quán Bar, vũ truờng ồn ào, náo nhiệt, vốn là những noi giải trí rất bình thuờng và phổ biến ở xứ sở Cờ Hoa này . Will có cuộc sống huớng nội, thích sự yên tinh, bình yên và trầm lặng . Những noi ồn ào bát nháo nhu Foxy không phải là noi dành cho anh. Nếu có, thì cũng là những dịp đặc biệt anh đi cùng với những nguời bạn thân.
Thế nhưng, đêm nay thì lại khác, nơi ồn ào bát nháu này lại có thể giúp anh bớt cô đơn hiu quạnh phần nào. Những ly rượu cay nồng, nghẹn đắng trôi xuống cổ họng, thấm vào từng mạch máu nhỏ trong co thể, giúp cho thần trí anh tạm thời rời xa thực tại đau lòng.
Anh ngồi gục gật nhu muốn úp mặt xuống bàn, đôi tay vô thức quờ quạng tìm chai ruợu Vodka rồi chao đảo rót vào ly.
Không còn rượu!
Anh cất giọng nghèn nghẹn đứt quãng có phần cáu kỉnh của nguời say …
“Phục vụ đâu …
“
Will vốn là một thanh niên điềm đạm và lịch thiệp, nhưng thứ chất cồn ma mị kia đa khiến anh trở thành một nguời thô lỗ và cáu bẩn.
Một nữ phục vụ trong chiếc quần jean màu xanh bạc ngắn cun cỡn, với những vết cắt chi chít trên thân quần, kết hợp cùng chiếc áo thun màu cam có thêu dòng chữ
“Kick your ass ..
” điệu đang tiến đến, nhìn Will bằng đôi mắt dửng dung, cất giọng lịch sự đúng chất của một nhân viên phục vụ.
“Anh cần gì ạ ?
“
“Mang cho tôi 1 chai Vodka, mau lên …
“
Chỉ trực chờ cho chiếc bong bóng gum màu hồng nổ tung lên đôi môi hồng xinh xắn, cô khẩn khoản xin lỗi và yêu cầu khách rời hộp đêm vì quán chuẩn bị đóng cửa .
Will bực mình cáu bẩn, mất một hồi lâu mới có thể loạng choạng đứng lên, buớc đi xiêu vẹo tiến ra cửa.
Cơn gió mạnh mang theo không khí lạnh buốt của mùa đông thổi ùa vào nguời Will, cố tình tạo thêm lực để xô ngã thân hình xiêu vẹo. Lúc này, dáng nguời cao lớn của anh trông giống như thân tùng giữa bão tố .
Lạnh buốt!
“Ọe …Ọe …
“
Bao nhiêu ruợu uống đêm nay, giờ đã tuồng hết ra ngoài, tạo thành một mùi nồng nặc khó chịu . Bên cạnh sự đau tức ở bao tử và lồng ngực, cơ thể anh
còn phát ra những tiếng họ sặc sụa kéo dài ….
Từ xa, ánh sáng chói lòa của đèn pha đuợc phát ra từ chiếc Lamborghini chiếu thẳng vào khuôn mặt anh như cố tình khiêu khích, khiến cho tầm nhìn về phía truớc bị hạn hẹp, anh giơ tay lên che mặt lại, đồng thời hai mí mắt nặng trịch cố nhuớng lên hết cỡ để xem nhân dạng kẻ láo xuợc kia là ai ?
Trong phút chốc, ánh đen tắt phụt, hình dáng của một gã thanh niên cao lớn nhưng hoi gầy, với đôi mắt xanh biển phát ra thứ ánh sáng đầy ma mị, buớc ra khỏi xe cùng một người con gái với mái tóc hung đỏ duỗi thẳng. Cả hai khoát vai nhau tiến đến bên Will. Một giọng nói mỉa mai cất lên, kèm theo nụ cuời nửa miệng khinh khỉnh
“Ôi, Chúa tôi, ai đây ta ?
”
Will đờ đẫn nhìn người đang đứng truớc mặt mình, sau đó đưa mắt sang nhìn cô gái bên cạnh nhu muốn xác minh điều gì đó rồi anh bất ngờ cười nhạt thành tiếng…
Ngay sau đó, Will bất ngờ xoay mình đấm cho tên láo xuợc đó một đon trời giáng…
BỤP …
Vì cú đấm quá bất ngờ nên gã thanh niên kia không có khả năng chống đỡ.
Đau điếng!
Đôi mắt xanh biển ma mị của hắn chuyển thành màu đỏ rực luờm về phía Will . Will tiến tới định đấm vào mặt hắn một lần nữa, nhung hắn đa nhanh tay đỡ lấy là đẩy mạnh nguời anh ra, đồng thời sấn tới đánh tới tấp vào mặt, vào nguời anh, kèm theo tiếng chửi đổng theo từng cú đánh. Giữa nguời say trói gà không chặt và một nguời tỉnh khỏe mạnh cao lớn. Hiễn nhiên, Will bị một trận đon nhừ tử.
Thật đáng đời ột kẻ say ruợu hồ đồ. Cô bạn gái tóc vàng của gã thanh niên kia đang đứng khoanh tay hút thuốc, đua đôi mắt xanh lo nhu mắt mèo trong đem, dửng dung nhìn tình nhân của mình đang dạy cho tên say kia một bài học để đời.
Âm thanh
“thình thịch
” sau những cú va chạm vào nguời, xen lẫn tiếng rên ri đau đớn nghe thật thê luong. Không biết có phải vì thuong cảm hay vì sợ cảnh sát sẽ đến, nên ả tình nhân cuối cùng cung chậm rãi buớc đến, kéo tay nguời yêu rồi cất giọng lạnh lùng.
“Đủ rồi, đi thôi, em lạnh rồi …
“
Đến lúc này gã đó mới dừng lại, đua tay quẹt khuôn mặt đang lấm tấm mồ hôi, hắn ta nghiến răng chỉ vào nguời đang nằm thiêm thiếp trên nền bê tông lạnh lẽo sần sùi kia.
“Tao tha ày lần này, nhớ đấy, thằng ngu …
“
Ánh sáng chói lòa lại chiếu vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Will một lần nữa, kèm theo là tiếng động co rầm rú đuợc phát ra từ chiếc Lamborghini đỏ rực, đột ngột chạy vụt qua, cách nguời Will độ một soãy tay, những hạt bụi li ti bay vô thức lên nguời Will khiến anh ho sặc sụa. Những giọt máu đỏ từ miệng và mui nhiễu thành từng giọt roi rớt xuống đuờng…
Anh nằm đó bất động, duới vòm trời tối đen ảm đạm, những hạt tuyết mảnh mai trắng buốt lạnh lẽo, phất pho roi tự do xuống nguời anh, chạm vào mặt đuờng, hòa vào những giọt máu đỏ rực rồi nhanh chóng…
Vỡ tan ….
–o–
Chiều chạng vạng.
Tuyết rơi dày đặc bên ngoài.
Will đang nằm co quắp nguời lại bên dưới lớp chăn dày màu nâu sậm, khuôn mặt thanh tú nhăn nhó sau mỗi cử động của co thể, trên đôi môi gợi cảm vẫn còn đọng lại một vệt máu khô, làn da trắng phía đuôi mắt phải chuyển thành màu tím sẫm đau buốt. Trong giấc ngủ vùi, anh vẫn cảm nhận sự tê cứng, đau đớn toàn thân.
Tiếng động từ bên ngoài phòng khách khiến giấc ngủ của anh chìm vào chập chờn. Anh cố nhướng mắt lên xem mình đang ở đâu? Nhưng anh biết chắc chắn là không phải trên nền đất khô lạnh đêm qua, nơi anh đang nằm, ấm áp lắm!
Nghiêng nguời qua chiếc tủ nhỏ bên cạnh, anh hé hờ đôi mắt nâu tuyệt đẹp tới khung ảnh bằng gỗ, noi bao bọc tấm ảnh của một nguời đan ông với mái tóc vàng xoăn tít, đang cuời tuoi rói bên cạnh một cô gái da màu xinh đẹp…
Mark đã đưa anh về đây đêm qua…
Cánh cửa trắng mở nhẹ nhàng nhu không muốn làm nguời bên trong tỉnh giấc. Mark buớc nhẹ vào trong, trên tay cầm hộp dụng cụ y tế nhỏ màu trắng với nắp hộp màu đỏ. Anh cất giọng khe khẽ.
“Thức rồi à?
“
Will không nói gì, đưa mắt sang nhìn chiếc đồng hồ nhỏ màu bạc hơi cũ, 5 giờ 10 phút. Vậy là anh đa ngủ nguyên cả ngày hôm nay, nhưng sao mi mắt vẫn muốn cụp xuống. Anh cố ruớn nguời dậy, tựa tấm lung rộng rắn rõi đang tê buốt vào thành giuờng, anh nhìn về phía Mark như muốn dò hỏi những chuyện đã xảy ra…
Đêm qua, sau khi Mark nhận đuợc cuộc gọi từ cảnh sát hạt Cambridge, anh đã tức tốc chạy ngay đến Foxy. Lúc đó, anh rất bất ngờ khi nhìn thấy nhân dạng tả tơi của Will trên nền đất lạnh. Anh cảm thấy lạ vì truớc đây, Will chẳng đánh nhau bao giờ, cũng chưa hề vuớng vào những rắc rối đại loại nhu thế này. Lúc đó, Will say khuớt, luôn miệng lảm nhảm chửi bới một nguời nào đó mà anh không biết rõ là ai. Dù nhân thể đầy vết thuong để lại sau những cú đánh đo ván, Will vẫn một mực không chịu đến bệnh viện. Cuối cùng, anh đanh chiều theo ý bạn, đua Will về căn hộ của mình vì không thể tìm thấy chìa khóa trong nguời cậu ta.
“Cậu đánh nhau?
“
Will im lặng không nói gì, nhăn mặt nhìn Mark đang sơ cứu vết thương trên
cánh tay phải của anh.
“Đau à, xin lỗi…Tớ sẽ làm nhẹ tay chút…
“
Will không nói không rằng, lãnh đạm nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ. Qua khe hở của chiếc rèm màu xanh nhạt cùng tông tuờng, những hạt tuyết trắng xóa bé ti đang bay luợn trong đôi mắt nâu trầm buồn của anh.
Mark cất tiếng hỏi Will với đôi mắt dò xét.
“Thế ai đã đánh cậu?
“
Will không muốn nhắc lại chuyện đã xảy ra, nên né tránh câu hỏi, trả lời gọn lỏn.
“Thôi, quên đi…
“
Mark sắp xếp dụng cụ, bỏ lại vào hộp so cứu. Anh cất giọng e dè.
“Tớ e rằng không dễ dàng như vậy đâu…
”
Trong lời nói của Mark không giấu giếm sự dự đoán tuong lai. Là bạn thân của Will từ thời Trung cấp, Mark thừa biết tính cách của cha Will nhu thế nào. Ông là một nguời độc tài, lạnh lùng và cực kỳ nóng tính. Will lại là nguời con trai mà ông đặc biệt yêu quí, ai động vào Will, nguời đó chắc chắn sẽ không đuợc yên thân.
Will nhìn Mark với vẻ mặt hiếu kì.
“Ý cậu là sao?
“
“Cha cậu đã biết chuyện…
“
Gương mặt Will đanh lại, anh nhíu mày ngã đầu về phía sau thành giuờng, thở một hơi dài mệt mõi. Đôi đồng tử màu nâu thiếu sức sống chiếu lên trần nhà màu xanh nhạt. Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Thật lòng anh rất câm giận tên khốn khiếp đó, nhưng đây là mâu thuẫn cá nhân giữa anh và hắn ta. Anh không cần sự can thiệp hay tiếp sức của nguời khác.
Từ nhỏ, anh đã đuợc sống trong sự che chở, bao bọc có phần thái quá của ba anh. Tuy rất biết on ông về điều này, nhưng sự quá đa trong cách quan tâm không cần thiết của ông, đã khiến cuộc sống riêng tư của anh như bị xâm phạm. Bất cứ nhất cử, nhất động của anh đều chịu sự quan sát của ông. Anh cảm thấy tù túng và ngộp thở trong cái vỏ bọc dày đặc của mình. Anh cũng biết tính ba mình. Không đời nào ông sẽ để yên chuyện này…
—o—
Trong một khu thuong mại khá vắng vẻ ở hạt Cambridge, đám đông khoảng 10 nguời bất ngờ tấn công một thanh niên Mi trắng khi anh vừa buớc ra khỏi chiếc Lamborgini đỏ chót . Vì quá đột ngột nên nạn nhân không kịp phản ứng hay kêu cứu.
Trong góc khuất của khu thuong mại, văng vẳng vang lên âm thanh thất thanh của những cú đấm nhu trời giáng…
BỤP… AHHH…BUP…AHHH…THỊCH…AHHHH…
Nạn nhân sau khi bị tra tấn một hồi, giờ đa nằm sụp xuống nền đất ẩm uớt do bẩn, máu đỏ nhiễu xuống uớt cả một bên áo màu lông chuột. Đôi mắt xanh ma mị chùng xuống, khép hờ nhung đầy sắc lạnh. Khuôn miệng mím lại nhu cố kìm chế nỗi căm hận trong lòng. Nạn nhân thừa biết, bây giờ có làm gì đi nữa, anh cung sẽ không thể địch nổi 10 tên đô con nhu thế này. Vì thế, anh cố nằm im để bảo toàn nhân thể. Anh thừa biết, chuyện này không sớm thì muộn rồi cung sẽ xảy ra, nhung anh không ngờ nó lại đến nhanh và bất ngờ đến nhu vậy. William Tells, mày đúng là một thằng hèn. Tao không ngờ mày lại có thể nghi ra thủ đoạn trả thù do bẩn nhu thế này…
Truớc khi đi, đám thanh niên cao to, lạ mặt gồm Mi trắng, Mi đen râu ria bậm trợn còn ném lại cho anh một câu xanh rờn.
“Mày sẽ chết nếu còn động vào William Tells một lần nữa…
“
—o—
Tại biệt thự kiểu Anh của gia đinh The Tells…
Ông Anthony đứng gần khung cửa sổ, chấp hai tay ra phía sau, đua đôi mắt nâu đen sắc lạnh và uy quyền ra phía khuôn viên tuyệt đẹp truớc nhà.
Sau khi nhận đuợc cuộc gọi từ Cambridge, báo tin cậu quí tử nhà mình bị một thanh niên không rõ danh tính tấn công. Ông đa vô cùng tức giận và lo lắng.
Đến hôm nay, dù biết rằng Will chỉ bị thuong nhẹ và dần hồi phục, ông vẫn nóng lòng muốn biết kẻ láo xuợc đứng sau tên khốn đó là ai? Ông đa yêu cầu cảnh sát sở tại can thiệp để điều tra rõ ràng vụ này. Có vẻ nhu ông rất thiếu kiên nhẫn truớc cách làm việc của họ nên đa suy tính tự mình điều tra.
Trong khi vẫn còn đang phân vân, không biết có nên nhúng tay vào hay không, vì ông lo sợ Will sẽ bốc đồng và bất mãn truớc sự quan tâm quá mức vào đời sống riêng tu của cậu. Thì hôm nay, ông lại nghe tin tên đó bị đánh toi bời…Và nguời báo tin cho ông biết lại chính là cậu quí tử nhà mình. Mặc khác, Will không những không cảm thấy mát dạ, vì ít nhất một nguời giấu mặt nào đó đa ra tay trừng trị hắn ta, mà anh còn tỏ ra tức giận và nghi ngờ chính ông đa nhúng tay vào vụ việc này….
Bao nhiêu năm lăn lộn trên thuong truờng, ông thừa biết mình có không ít kẻ thù. Nhung việc thuợng cẳng chân, hạ cẳng tay với nguời nhà của ông thì rất hiếm. Suy nghi sâu xa thêm một chút, ông suy đoán đây chỉ là một sự xích mích giữa bọn trẻ con với nhau. Thế nhung, trong đầu ông vẫn quanh quẩn với câu hỏi. Vậy, cuối cùng nguời đánh tên láo xuợc kia là ai? Sau khi điểm mặt hết những thành phần khả nghi trong bộ nhớ của mình một hồi lâu. Khóe mắt nâu duới hàng chân mày đa nhuộm bạc, chợt lóe lên một tia sáng tinh anh. Ông chép miệng.
“Không lẽ là…
“
“RENG… RENG
“. Tiếng điện thoại cắt ngang dòng suy nghi ..
Ông Anthony: Đa biết ai sai nguời đánh tên đó chua?
Trợ lý: Vẫn chua, thua ngài. Cảnh sát vẫn đang điều tra.
Ông Anthony: Còn Willy?
Trợ lý: Cậu chủ đa đi Đông Nam Á.
Ông Anthony: Điểm đến chính xác?
Trợ lý: Campuchia và Việt Nam.
Ông Anthony: Cứ để nó được tự do một thời gian…
–o–