Đọc truyện Em Còn Nhớ Tôi Không FULL – Chương 2222
Bào ngư khô mà Cố Hàm muốn ăn cần phải đặt trước, đối với đứa em kế mình này, xưa nay Cố Diễm đều rất cưng chiều, vì vậy giá bữa ăn trực tiếp tăng vọt lên năm chữ số.
Cố gia không thiếu nhất chính là….
tiền.
Cố Ngạo thích mua xe, nhất là cái loại bản giới hạn, màu sắc sặc sỡ, nhưng đều dùng tiền của mình, người làm anh cả là Cố Diễm không cần phải quan tâm, đương nhiên anh cũng lười quản hắn.
Mà bản thân Cố Diễm lại không có sở thích gì đặc biệt, bình thường sinh hoạt cũng không xa hoa, không khác người bình thường là mấy.
Chỉ có quần áo là cao cấp một chút, đây cũng là vì không còn cách nào khác, thân là chủ tịch của Cố thị, phải tham dự rất nhiều buổi họp cấp cao, chất lượng quần áo là đại biểu cho bộ mặt của Cố Thị, không thể qua loa.
Trang Duy xuất thân là người mẫu, sau khi Cố Diễm và y ở bên nhau, Trang Duy dựa vào gu thời trang và thẩm mỹ của mình, vì Cố Diễm mà đưa ra rất nhiều ý tưởng về trang phục.
Ví dụ như bộ âu phục ngày hôm nay, giá cả không rẻ, nhưng bởi vì được may bởi cùng một thợ may với chủ tịch của một công ty quốc tế nổi tiếng, nhờ vậy mà mở ra một cơ hội nói chuyện phiếm, cuối cùng thương lượng được một đơn hàng lớn, đủ cho Cố Thị kiếm lời mười năm.
Đến những nhà hàng cao cấp như này ăn cơm, âu phục là thứ không thể thiếu, tuy là có chút cầu kỳ, nhưng ai bảo Cố Hàm lại muốn ăn cái này chứ?
So với Cố Diễm, âu phục của Cố Hàm rất tầm thường, theo như lời Cố Hàm nói, anh không có nơi nào cần dùng đến âu phục, chỉ cần một hai bộ là đủ rồi.
Cố Diễm cũng không phải chưa từng đặt may cho anh, chỉ có điều mấy bộ đó đều để trong nhà chính Cố gia, ở chỗ Cố Hàm chỉ có hai bộ dùng để ứng phó.
Nhưng cho dù là vậy, Cố đại thiếu gia đến ăn, cũng không ai dám lạnh nhạt, quản lý nhà hàng tự mình ra tiếp đón, chính là đãi ngộ cho thượng khách.
Cố Diễm đơn giản ứng phó vài câu, quản lý cũng thức thời, truyền đạt lời hỏi thăm ân cần của ông chủ, bày tỏ sự nhiệt tình của bản thân, sau đó rời đi để lại không gian cho hai người.
Cố Diễm cũng không giới thiệu Cố Hàm, đối với bên ngoài, Cố Nhị thiếu gia vẫn là là một nhân vật thần bí, người khác vẫn cho rằng nhiều năm qua anh sống ở nước ngoài, nhưng đối với trong nhà, mọi người ai cũng biết Cố Hàm chỉ muốn làm một bác sĩ bình thường, chứ không phải làm Cố Nhị thiếu gia.
Món ăn đã được đặt trước.
Đến đây ăn cần phải đặt chỗ trước ba ngày, tất cả các nguyên liệu nấu ăn từ chọn mua cho đến sơ chế, rồi chế biến đều cần có thời gian.
Một bữa mỗi người có mười món ăn, phân lượng không lớn, nhưng đảm bảo no bụng, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn đều là đồ cao cấp.
Bào ngư khô đã được ngâm kỹ, lại trải qua rất nhiều quy trình chế biến, cuối cùng là tẩm nước sốt bào ngư.
Cố Hàm ăn một miếng, hưởng thụ cái vị ngọt ngào nguyên thủy, vừa dai lại vừa mềm, một lần nữa cảm khái vẫn là anh cả nhà mình tốt.
Cố Diễm uống một ngụm rượu vang trắng, nói: “Nghe nói mấy hôm trước em tìm lão Tam mượn người, xảy ra chuyện gì?”
Bình thường chuyện của Cố Hàm anh cũng không can thiệp, nhưng lão Tam bên kia đem lời truyền tới lỗ tai anh, vậy nên anh đương nhiên phải hỏi một câu.
Cố Hàm ăn đến thỏa mãn, vẻ mặt cũng ở trạng thái thoải mái nhất: “Chỉ là giúp một người bạn chút chuyện thôi, không phải chuyện gì lớn, hồi còn ở trường quan hệ của tụi em rất tốt, mấy hôm trước anh ấy gặp chút phiền toái, em mới lặng lẽ tìm Cố Ngạo mượn người, nhưng không có nói cho anh ấy biết.”
Đây là phong cách làm việc của Cố Hàm, Cố Diễm gật đầu: “Sau này có chuyện gì tìm anh xử lý cũng được.”
Cố Hàm cười nói: “Đối phương dùng chút thủ đoạn không ra gì, em cũng lười làm quân tử với bọn họ, dùng bạo trị bạo là thích hợp nhất, nên mới tìm Cố Ngạo.”
“Trước giờ chưa từng nghe em nhắc tới có một người bạn quan hệ tốt như vậy.” Cố Diễm nói.
Cố Hàm híp mắt cười: “Là chuyện từ hồi trung học, sau khi tốt nghiệp liền mất liên lạc, gần đây mới liên lạc lại.”
“Em có thể kết thêm vài người bạn cũng là chuyện tốt.” Cố Diễm biết rõ tâm phòng bị của Cố Hàm rất nặng, người bạn có thể khiến cho Cố Hàm tình nguyện liên lạc lại, tự nhiên là có chỗ hơn người.
Cố Hàm cười nhưng không nói.
Anh còn chưa xác định liệu mình có thể cùng Trì Nghiêp Đàn đi đến một bước kia hay không, cũng không chắc chắn bản thân rốt cuộc có thể đem Trì Nghiệp Đàn về giới thiệu với người trong nhà hay không, cho nên hiện tại không cần phải nói nhiều.
Một bữa cơm ăn đến no căng, Cố Hàm lại yêu cầu đóng gói một phần cháo hải sản, vừa rồi ăn mùi vị không tệ, còn muốn một phần lớn.
Hải sản trong cháo là hải sản tươi mua trong ngày, hương vị rất ngon, không cần đặt trước, ngoại trừ đồ ngọt tráng miệng, cháo là món duy nhất lúc nào cũng có sẵn ở đây.
Cố Diễm đưa Cố Hàm về nhà, trên đường đi nhắc nhở vài câu, bảo anh chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức, Cố Hàm cái gì cũng đồng ý.
Đến nơi, Cố Hàm đưa mắt nhìn anh cả lái xe rời đi, xoay người đi đến bãi đỗ xe của tiểu khu, mở cửa xe mình ngồi vào, mang theo cháo hải sản đã đóng gói, đến nhà Trì Nghiệp Đàn.
Đêm qua từ chối lời mời uống rượu của Trì Nghiệp Đàn, hôm nay dùng cháo hải sản để bù lại, Trì Nghiệp Đàn sẽ rất vui vẻ.
Bởi vì hôm qua say rượu, sau khi tỉnh lại khẩu vị của Trì Nghiệp Đàn không tốt, chỉ ăn qua loa đơn giản, hiện tại liền đói bụng.
Tỉnh Phẩm đã đi về, Trì Nghiệp Đàn đang cân nhắc xem có nên nấu ít cháo hay không thì Cố Hàm đến.
Nhìn thấy Cố Hàm mang cháo đến, trong đầu Trì Nghiệp Đàn nhảy ra mấy chữ “Tâm linh tương thông”, tâm tình cũng nhờ vậy mà tốt hơn một bậc, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, cũng không nhắc đến chuyện tối hôm qua, giống như không có việc gì mời Cố Hàm ngồi, hỏi anh uống gì.
Cố Hàm cũng không khách sáo với hắn: “Có cafe không?”
Trưa nay ăn quá no, cần có một ly cafe hỗ trợ tiêu hóa, đồng thời bổ sung một chút cafein, để không buồn ngủ vào buổi chiều.
Trì Nghiệp Đàn pha cafe cho anh, còn mình thì bưng cái tô dùng một lần, ngồi húp cháo.
Trên hộp không có viết tên nhà hàng, nên Cố Hàm mới yên tâm mang cho Trì Nghiệp Đàn, nếu không lỡ như Trì Nghiệp Đàn đã từng ăn ở đó, hỏi anh tại sao lại đi ăn ở nơi đắt tiền như vậy, anh cũng không biết phải trả lời thế nào.
Dù sao anh chỉ là một bác sĩ, thu nhập của anh hoàn toàn không thích hợp để đến đó ăn cơm.
“Xem ra tối hôm qua em ngủ rất ngon, hôm nay còn có thể ra ngoài mua đồ ăn.” Còn hắn thì lại mê man chậm chạp tới tận lúc này.
Cố Hàm không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Ngủ không ngon cũng phải ăn cơm.”
“Cháo này không tệ, hải sản rất tươi.
“Anh rất biết cách ăn đấy.”
Không bao lâu, cafe pha xong, Cố Hàm tự mình đi lấy, nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đang chờ rã đông đặt trên kệ bếp, quay lại phòng khách hỏi: “Tủ lạnh bị hư à?”
“Không có, làm sao vậy?” Trì Nghiệp Đàn bị hỏi không hiểu gì hết.
“Vậy anh để nhiều nguyên liệu nấu ăn ra ngoài như vậy làm gì?”
Trì Nghiệp Đàn cũng bội phục sức mạnh liên tưởng của Cố Hàm: “Tôi sắp đi theo đoàn phim, đám nguyên liệu nấu ăn đó là muốn nhân mấy ngày này ăn cho hết.”
Cố Hàm uống cafe: “Có cần giúp đỡ không?”
Trì Nghiệp Đàn quét mắt liếc anh một cái: “Muốn ở lại ăn cơm cứ việc nói thẳng.” Ăn đồ của người ta, Trì Nghiệp Đàn cũng không thể ăn xong liền đuổi Cố Hàm đi.
Cố Hàm nở nụ cười: “Đoàn phim của anh có thể tham ban không?”
“Không thể.” Trì Nghiệp Đàn quả quyết nói.
Cố Hàm làm bộ dáng “Em biết rõ anh đang lừa em, nhưng em không thèm vạch trần anh”, bùi ngùi nói: “Vốn là muốn nhìn bộ dáng lúc làm việc của anh.”
“Chớ quấy rầy.” Trì Nghiệp Đàn lạnh lùng phun ra ba chữ.
Đại khái là vì địa điểm quay phim ở ngay trong thành phố này, cho nên Trì Nghiệp Đàn cũng không có cảm giác đi công tác, nếu như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau, thì không cần phải tham ban, huống chi hắn vừa mới nói với đoàn phim không cần sắp xếp việc này xong.
Cố Hàm uống xong cafe, Trì Nghiệp Đàn cũng ăn hết cháo.
Cố Hàm hỏi: “Tham quan nhà anh chút được không?” Anh ở đây ngủ hai tối, cũng chưa nghiêm chỉnh tham quan nhà Trì Nghiệp Đàn.
“Tự nhiên.” Trì Nghiệp Đàn không có ý tứ đi cùng, bảo Cố Hàm tự đi một mình.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng không thể không đối diện với sự thật, trong lòng hắn không hề xem Cố Hàm là khách, nên mới cảm thấy việc không đi cùng cũng không có vấn đề gì.
Cố Hàm đứng dậy tự mình đi vòng vòng, nhìn thấy mọi chỗ trong nhà Trì Nghiệp Đàn đều được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, Cố Hàm rất thưởng thức.
Ít nhất điều này chứng minh mấy năm này Trì Nghiệp Đàn sống rất tốt, không có ngược đãi bản thân, cũng không có chán chường sống qua ngày.
Đối với một người trưởng thành mà nói, có thể tự mình nuôi sống bản thân, còn sống rất tốt, cũng là hiếm có.
Đi đến phòng chứa quần áo, Cố Hàm nhìn thấy dưới đất có một cái vali đang mở, quần áo bên trong đã chất đầy một nửa, đều là quần áo theo mùa, rõ ràng là đang chuẩn bị để vào đoàn phim.
Cố Hàm nhân cơ hội nhìn một lượt quần áo của Trì Nghiệp Đàn, chủ yếu đều là thoải mái dễ chịu, không chạy theo thương hiệu, cái này rất hợp ý với Cố Hàm, nếu hai người có quan điểm tiêu dùng bất đồng, cũng rất khó để có tiếng nói chung.
Trì Nghiệp Đàn phải vào đoàn phim, Cố Hàm cảm thấy mình nên chuẩn bị chút gì đó cho hắn, có điều nhìn qua Trì Nghiệp Đàn cũng không thiếu thứ gì, Cố Hàm nhất thời không nghĩ ra được cái gì tốt.
Buổi chiều nhàn hạ, Trì Nghiệp Đàn vào phòng làm việc sáng tác, Cố Hàm chọn hai quyển sách trên kệ sách của hắn ngồi đọc, cùng nhau chờ bữa tối, mọi thứ đều tốt đẹp, đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Cố Hàm thấy Trì Nghiệp Đàn không có ý tứ đi ra, có lẽ là cách âm quá tốt không nghe thấy, liền chủ động trả lời đàm thoại trên chuông cửa.
“Xin chào, cho hỏi ai vậy?”
“Xin chào chủ nhà, tôi là quản lý bất động sản ở đây, có vị Trì Kiến tiên sinh đến tìm, nói là chú của ngài.”
Là một tiểu khu cao cấp, khách tới đây đều cần được chủ nhà xác nhận.
Lúc dọn vào ở, chủ nhà sẽ thông báo với quản lý tiểu khu những người có khả năng thường xuyên ghé qua, cần phải điền đầy đủ thông tin họ tên, số điện thoại và mối quan hệ liên quan.
Nếu như không có tên trong danh sách, thì cần phải gọi điện thoại để xác nhận.
Bởi vì chuyện tính kế Trì Nghiệp Đàn, “Bất động sản Trì gia” trong tay Trì Kiến vốn đã đầy sóng gió giờ lại liên tiếp gặp nạn, lần này đến nhà, đoán chừng là muốn xin Trì Nghiệp Đàn giúp đỡ, xem còn có cơ hội….
cứu vãn hay không.
Không cần biết thái độ của Trì Nghiệp Đàn thế nào, nhưng với Cố Hàm, điều này căn bản là không cần thiết, da mặt dày đúng là có thể chiếm được lợi, nhưng còn phải xem là loại lợi ích gì.
Vậy nên Cố Hàm không hề khách khí, nói: “Xin lỗi, tôi không có chú, ông ta tìm lộn người rồi.”
Nhân viên quản lý tiểu khu cũng ngẩn người: “Ách…., đây không phải là nhà của Trì tiên sinh sao?” Nhân viên quản lý tưởng là mình bấm nhầm chuông cửa điện thoại.
Cố Hàm thủng thỉnh nói: “Đúng là nhà Trì tiên sinh, nhưng hiện tại chủ nhân nhà này họ Cố.”
Nhân viên quản lý tiểu khu tự nhiên cho rằng Trì tiên sinh đã bán nhà, hoặc là cho thuê, mặc dù không thấy báo gì, nhưng loại phòng ở như thế này đều đã được hoàn thiện toàn bộ rồi mới bàn giao, bởi vậy dù là bán hay cho thuê, trực tiếp xách giỏ vào ở cũng không có vấn đề.
Nhân viên quản lý tiểu khu: “Vâng, rất xin lỗi vì đã làm phiền.
Nếu có thời gian, mong Cố tiên sinh đến sửa đổi thông tin hộ gia đình.”
Cố Hàm rất nghiêm túc: “Được, hôm nào tôi và Trì tiên sinh cùng nhau đi.”
Hết chương 22
.