Em Còn Nhớ Tôi Không

Chương 1717


Đọc truyện Em Còn Nhớ Tôi Không FULL – Chương 1717


“Ép duyên” chắc chắn là một từ khiến cho người ta cực kỳ phản cảm, đặc biệt là đối với người trẻ tuổi, quả thật chính là một bãi mìn, mà đại bộ phận fans hâm mộ của Trì Nghiệp Đàn đều là người trẻ tuổi, bởi vậy chủ đề thảo luận cũng tự nhiên từ 《Có phải yêu đương thật sự hay không?》biến thành 《Có phải là bị ép duyên hay không?》

Nhàn Thù trước giờ chưa từng xuất hiện cùng Trì Nghiệp Đàn, ít nhất là trên Weibo, hai người không có bất kỳ tương tác nào với nhau.
Nhàn Thù là một tác gia trẻ nổi tiếng và vô cùng ưu tú, mặc dù chưa từng lộ diện, nhưng không phải là người phát biểu ý kiến lung tung, rất có cá tính riêng, cho nên độ tin cậy trong lời nói của hắn vô cùng cao.
Hơn nữa, Nhàn Thù cũng không cần thiết phải cố tình đi tìm hiểu chuyện của Trì Nghiệp Đàn, mặc dù hai người đều là tác gia, nhưng lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, không có mâu thuẫn gì.

[Đã là thế kỷ nào rồi, còn ép duyên? Đây là khối u ác tính trong cái tư tưởng cổ hủ.]

[Tò mò, làm sao mà Nhàn Thù biết được vậy?]

[Tôi khá hiếu kỳ vì sao lại là ông chú lại ép duyên, lấy tư cách gì vậy?]

[Ông chú này thoạt nhìn rất thích náo loạn nha.
Trì Nghiệp Đàn còn chưa nói gì, ông ta đã lập tức chạy ra nói với mọi người Trì Nghiệp Đàn có bạn gái, bây giờ nghĩ lại thật sự rất kỳ lạ.]

[Không hề có bất kỳ một dấu hiệu nào lại nhảy ra một cô bạn gái, hơn nữa Weibo của cô gái kia còn là tài khoản vừa mới lập, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng!]

[Tôi tin tưởng nam thần của tôi không phải là tên đàn ông cặn bã.]

[Trì Nghiệp Đàn có phải cặn bã hay không tạm thời miễn bình luận, nhưng Nhàn Thù trái lại vẫn có thể tin được.]

[Hai vị này đều là tác gia tôi thích!!! Hy vọng bọn họ không có đánh nhau, tường thành sụp đổ thì vô cùng khủng khiếp!]

[Tôi cảm thấy Trì Nghiệp Đàn thật sự là bị chú mình ép duyên, Nhàn Thù nhìn không nổi nên mới lên tiếng nói chuyện.]

Trì Nghiệp Đàn vẫn còn đang trong trạng thái không hiểu chuyện gì, hắn không biết Nhàn Thù vì sao lại tự nguyện phát cái Weibo kia, cũng không biết Nhàn Thù làm sao lại biết những chuyện này, nhưng mà không thể không thừa nhận, lời nói này của Nhàn Thù đích thực là đã kéo hắn lên.
Nếu như Nhàn Thù chỉ nói về việc “Giới thiệu xem mắt”, vậy thì fans hâm mộ sẽ không phản ứng lớn như vậy, thậm chí còn có thể nghĩ rằng hắn xem mắt thành công nhưng không muốn công khai, muốn chơi trò yêu đương bí mật, mà một từ “Ép duyên” này trực tiếp đem hắn từ người không thể tranh luận biến thành người bị hại, sau đó hắn muốn phát triển vấn đề theo hướng nào thì cứ việc tự nhiên.


“Ông chủ, anh quen Nhàn Thù hồi nào vậy, sao em lại không biết?” Tỉnh Phẩm rất vui mừng, ít nhất cái này cũng đã giải quyết được vấn đề khẩn cấp của bọn họ, tranh thủ cho y chút thời gian để làm công tác quan hệ công chúng.

Trì Nghiệp Đàn cứng nhắc nói: “Tôi cũng muốn biết chúng tôi quen nhau hồi nào đây.”

Tỉnh Phẩm kinh ngạc nói: “Ông chủ, có khi nào hai người đã gặp nhau, nhưng anh lại quên mất người ta rồi không?”

Trì Nghiệp Đàn: “Tôi không có mắc chứng hay quên.” Đôi khi Trì Nghiệp Đàn cũng không biết mạch não của Tỉnh Phẩm cấu tạo như thế nào, có điều nếu như Nhàn Thù đã kéo hắn một cái, hắn cũng phải nói một tiếng cám ơn: “Giúp tôi tìm cách liên lạc với Nhàn Thù.”

Ngay cả phương thức liên lạc cũng không có, Tỉnh Phẩm xác định Trì Nghiệp Đàn thật sự chưa từng gặp Nhàn Thù, nếu không sao lại không trao đổi danh thiếp chứ.

Tỉnh Phẩm: “Được, em lập tức đi hỏi.”

Cúp điện thoại, Trì Nghiệp Đàn đã không còn cáu kỉnh như vừa nãy nữa, hắn rất hiếm khi có scandal, lần này là người nhà hắn bày mưu, đánh cho hắn trở tay không kịp.
Nhưng hiện tại tất cả vấn đề dường như đều đang được giải quyết trong im lặng, quan trọng là Cố Hàm không có bởi vì chuyện này mà thay đổi thái độ với hắn, khiến cho mọi phiền phức lúc trước của hắn đều trở nên không đáng để cáu kỉnh.
Cảm giác này vô cùng vi diệu, nhưng cũng không tệ.

Khoảng một phút sau, Tỉnh Phẩm gửi tài khoản Wechat của Nhàn Thù cho Trì Nghiệp Đàn.

Trì Nghiệp Đàn gửi lời mời kết bạn qua, một lát sau mới được chấp nhận.

Trì Nghiệp Đàn: Cám ơn, rất bất ngờ vì anh đã lên tiếng giúp tôi.
Nhưng nhờ vậy mà tình huống khó khăn của tôi đã có thể được giải quyết.

Nhàn Thù: Không có chi, nhận ủy thác của người khác mà thôi.

Trì Nghiệp Đàn sững sờ —— đúng vậy, nếu như không có người nói với Nhàn Thù, Nhàn Thù cũng sẽ không biết rõ chuyện này.

Trì Nghiệp Đàn: Là ai vậy?


Nhàn Thù: Tôi không chắc chắn liệu đối phương có muốn cho cậu biết hay không, nên tôi sẽ không nói nhiều.

Nhàn Thù không nói, Trì Nghiệp Đàn cũng không thể ép, đành phải đợi có cơ hội lại hỏi sau vậy.

Trì Nghiệp Đàn: Được, cho dù là như thế nào, vẫn rất cám ơn anh.

Nhàn Thù: Không có chi.

****

Cố Hàm lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm của một club tư nhân, không có ai cản trở, cũng không có ai tiến đến hỏi thăm, một phút sau, hai người mặc trang phục vệ sĩ bước nhanh đi tới bên cạnh xe.
Cố Hàm hạ cửa sổ xe xuống một chút, một người trong đó dùng cả hai tay đưa cho anh một cái USB.

Vệ sĩ: “Nhị thiếu gia, đây là dự phòng, bên này đã sắp xếp xong, nửa tiếng sau sẽ đưa lên mạng.”

Cố Hàm gật đầu: “Vất vả rồi.”

“Nhị thiếu gia khách sáo.”

“Không cần phải nói thêm gì với Cố Ngạo.”

“Vâng.” Nếu như là người khác dặn bảo, bọn họ chắc chắn không dám đồng ý thoải mái như vậy, nhưng Cố nhị thiếu dặn bọn họ không cần lắm miệng, vậy thì cho dù bọn họ là người của Tam thiếu, chỉ cần nói là ý của Nhị thiếu, Tam thiếu cũng sẽ không hỏi thêm.
Là vệ sĩ của Cố gia, ngoại trừ lòng trung thành và năng lực, còn phải phân biệt được trong bốn anh em nhà họ Cố ai mới là người quan trọng nhất.

Đóng cửa xe lại, Cố Hàm tiện tay đặt USB lên ghế phụ lái, khởi động ô-tô, lái xe đến địa điểm tiếp theo.


Ở lối vào của một tiểu khu hạng sang, một nhóm vệ sĩ khác đang đứng đợi Cố Hàm, Cố Hàm vừa đến, liền mời người lên lầu.

Đây là chỗ ở mới của Phương Tư Tư, mấy ngày trước vừa mới dọn đến.

Cố Hàm căn bản không hề cho người tìm kiếm Phương Tư Tư, mà là trực tiếp tra ra từ chỗ Trì Kiến, đồng thời cũng phải cảm tạ Trì Kiến có đứa con trai tốt như Trì Kha, thật sự là đem cha mình bán đến không còn một mảnh.

Vệ sĩ tiến lên gõ cửa.

Không bao lâu, bên trong liền truyền ra giọng nói của Phương Tư Tư: “Ai vậy?”

Cố Hàm nhếch miệng, bước lên trước vệ sĩ một bước, nói: “Bất động sản, mở cửa.”

Ở tại loại tiểu khu này Phương Tư Tư tất nhiên sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Quá tin tưởng vào sự an toàn của tiểu khu và mở cửa, kết quả chào đón cô ta chính là mấy người đàn ông cao lớn xông vào, cô ta còn chưa kip thét lên, đã bị vệ sĩ khéo léo bịt miệng, ấn cô ta ngồi xuống ghế sôfa.

Cố Hàm ung dung đi vào, quan sát một lượt căn nhà còn chưa được dọn dẹp xong này, vệ sĩ đi theo phía sau anh đóng cửa lại, đứng canh ở cửa ra vào, cắt đứt hoàn toàn đường chạy của Phương Tư Tư.

Khóe miệng Cố Hàm mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Thu hồi nghi ngờ của cô vào, cũng đừng đưa ra ý tưởng nào khác, làm việc cho người khác, cũng nên nghĩ đến sẽ gặp phải hậu quả gì, chiếm được lợi ích nhưng lại không muốn trả giá, ở đâu ra chuyện tốt như vậy?”

Sắc mặt Phương Tư Tư trắng bệch, miệng bị bịt không nói nên lời, chỉ có thể thốt ra được mấy âm tiết nghe không hiểu gì.

“Phương Tư Tư, 23 tuổi, tốt nghiệp cấp ba, công việc đầu tiên là làm phục vụ trong một quán trà, học được chút trà đạo.
Giữa chừng được người đại diện của một công ty người mẫu phát hiện, ký hợp đồng vào công ty làm người mẫu ảnh.
Tuy nhiên công ty không có tài nguyên, chụp hai quyển tạp chí đều không được xuất bản, sau đó bắt đầu nuôi mộng làm minh tinh, đến rất nhiều công ty casting đều bị loại.
Vợ của Trì Kiến là con gái của em họ của chị dâu của chị họ của vợ chú ba của cậu hai của anh rể* của mẹ cô, nói trắng ra, căn bản chả phải là thân thích gì. 

* Cái này đọc cho vui thôi nhé, mình mất cả buổi sáng mà phân tích vẫn chưa ra.

“Từ hồi sơ trung đến giờ tổng cộng quen qua ba người bạn trai, tư liệu về ba người bạn trai của cô tôi cũng có, nhưng lười nhớ, nếu cô muốn xem tôi có thể đưa cho cô xem một chút, phỏng chừng còn nhiều hơn so với hiểu biết của cô đấy.
Ba cô uống rượu thành tính, không công ăn không việc làm, mẹ cô nghiện bài mê bạc, lấy phòng mạt chược làm nhà.
Nhà cô nhờ vả tầng quan hệ này đưa cô tới bên này, muốn Trì Kiến thu xếp cho cô một công việc để có thể nuôi sống cha mẹ không có thu nhập của cô, kết quả việc làm còn chưa thu xếp xong, trước tiên đã để cô đi ăn vạ Trì Nghiệp Đàn, thật là giỏi.” Cố Hàm thong thong thả thả nói, để cho Phương Tư Tư nghe thật rõ ràng, từng câu từng chữ 

Phương Tư Tư không ngờ tới lai lịch của mình lại bị tra ra sạch sẽ không sót lại gì như vậy, chuyện này hoàn toàn khác với dự tính của cô ta, Trì Kiến nói Trì Nghiệp Đàn chỉ là một tác gia viết sách, không có thế lực lớn như vậy.


“Cô nói xem thế giới lớn như vậy, một người đột nhiên biến mất, có phải là cũng không dậy nổi một gợn sóng nào đúng không?” Nụ cười của Cố Hàm nhạt đi, ánh mắt nhìn về phía Phương Tư Tư không có bất kỳ cảm xúc gì.

Phương Tư Tư hoảng sợ lắc đầu, toàn thân run lên, cô ta chỉ là con gái đến từ vùng quê nhỏ bé, ỷ vào gương mặt thanh thuần, được Trì Kiến nhìn trúng, ông ta nói sau khi chuyện thành công sẽ cho cô ta một số tiền lớn, cô ta mới đồng ý làm, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị tìm đến tận cửa.

Cố Hàm thở dài nói: “Người chết rồi thì cái gì cũng không biết nữa, danh hiệu, thân phận cũng sẽ đi theo không còn lại gì.
Xem ra cô rất thích cái danh hiệu ‘bạn gái Trì Nghiệp Đàn’ nhỉ…., có điều không phải ai cũng gánh được cái danh này đâu, ít nhất là với tôi, ‘Bạn gái Trì Nghiệp Đàn’, năm chữ này hoàn toàn không cần tồn tại.
Cô muốn chiếm lấy nó, nhưng tôi lại không muốn để cô có được nó, cô nói xem phải làm sao bây giờ?”

Phương Tư Tư lắc đầu càng dữ dội hơn.

“Tôi không bắt nạt phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng chọc vào tôi.
Bây giờ thanh danh của Trì Nghiệp Đàn bị tổn hại, tôi rất khó chịu.” Cố Hàm chớp chớp mắt, “Đúng rồi, đừng mơ tưởng đến việc Trì Kiến sẽ giúp cô, ông ta sau này chỉ sợ thân mình còn lo không nổi.”

Nước mắt của Phương Tư Tư trào ra, cô ta làm sao cũng không ngờ tới sự tình sẽ đến mức này, cô ta vốn nghĩ cầm tiền rồi sẽ rời đi, hoặc là cầm tiền rồi lại dùng cái này để đe dọa, ép Trì Kiến sắp xếp cho cô ta một công việc tốt, người ở thành phố lớn không thiếu quan hệ, nhất là loại người có công ty riêng như Trì Kiến, giới thiệu cho cô ta một công việc tốt không phải quá đơn giản sao? Chỉ có điều, không nghĩ tới thịt còn chưa ăn được, đã sắp sửa mất mạng.
Cô ta không ngốc, mấy người này có thể vào đây như chốn không người thế này, chắc chắn không phải đơn giản, dám gõ cửa xông vào, rõ ràng là cũng không sợ cô ta báo cảnh sát, cô ta bây giờ giống như con kiến bị người ta bóp trong tay, nói chết liền chết, chung quy vẫn là cô ta đánh giá quá thấp trình độ phức tạp của thành phố lớn.

Cố Hàm ra hiệu cho vệ sĩ lấy khăn tay trong miệng cô ta ra.

Có thể nói chuyện, Phương Tư Tư vội vàng khóc lóc nói: “Tôi không cố ý, đều là Trì Kiến sai tôi làm! Cầu xin anh tha cho tôi, bảo tôi làm cái gì cũng được!”

“Tôi bảo cô làm thì chả có ý nghĩa gì cả? Tuổi còn trẻ, nên làm thế nào thì tự mình động não đi, chúng tôi chờ kết quả.
Nếu như kết quả khiến tôi không hài lòng, có lẽ nhà tù sẽ là ngôi nhà tốt cho quãng đời còn lại của cô.” Nói đến đây, Cố Hàm nở nụ cười ôn nhu, “Hoặc là….
viện an dưỡng khép kín cũng là một lựa chọn tốt.”

Phương Tư Tư bị nụ cười của anh làm cho sởn hết gai ốc, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được, cái từ ôn nhu này cũng có thể sánh ngang với ác quỷ.

Rời khỏi nhà Phương Tư Tư, để vệ sĩ ở lại giám thị hành động của cô ta, Cố Hàm lên xe ngồi, suy nghĩ một lát, khởi động xe, lái ra đường chạy về phía “Why”.

Hết chương 17
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.