Đọc truyện Em Còn Nhớ Anh? – Chương 12
Được rồi, tôi phải lấy lại trí nhớ của mình. Tôi đã chán chứng mất trí nhớ này lắm rồi. Tôi đã chán việc mọi người nói rằng họ biết về cuộc đời tôi nhiều hơn chính tôi.
Đó là trí nhớ của tôi. Nó thuộc về tôi.
Tôi nhìn chăm chú vào mắt mình in trên tấm gương gắn vào cửa tủ cách chỉ một phân. Đây là thói quen mới của tôi, đứng thật sát vào gương sao cho thứ duy nhất tôi nhìn thấy là mắt mình. Điều đó thật dễ chịu. Nó khiến tôi cảm thấy như tôi đang nhìn vào chính tôi của ngày xưa.
“Nhớ lại đi, đồ ngốc kia,” tôi khe khẽ tự bảo mình bằng giọng nghiêm khắc. “Nhớ lại đi.”
Mắt tôi nhìn lại tôi chă
m chú như thể nó biết mọi điều nhưng không nói. Tôi thở dài, rồi thất vọng dựa đầu vào tấm gương.
Trong những ngày sau khi chúng tôi từ căn hộ mẫu trở về, tôi chẳng làm gì ngoài đắm chìm vào quãng thời gian ba năm qua. Tôi đã xem hết các quyển album, xem những bộ phim tôi biết tôi đã “xem,” nghe những bài hát tôi biết Lexi cũ đã nghe cả trăm lần… Nhưng chẳng ích gì. Cho dù ký ức của tôi đang bị khóa trong cái tủ đựng hồ sơ nào, nó cũng khá vững chắc. Nó không chịu mở ra chỉ vì tôi nghe một bài hát tên là “You’re Beautiful” (Em thật xinh đẹp) của James… gì đó.
Cái não bí ẩn ngu xuẩn. Ý tôi là, ai chịu trách nhiệm ở đây cơ chứ? Tôi hay nó?
Hôm qua, tôi tới gặp bác sĩ chuyên khoa thần kinh, Neil. Anh ta gật đầu thông cảm khi tôi xổ ra mọi thứ, và ghi chép lại cả đống. Sau đó anh ta nói mọi chuyện thật thú vị và anh ta có thể viết một bài nghiên cứu về tôi. Khi tôi thúc ép, anh ta nói thêm rằng có lẽ sẽ có ích khi vạch ra một lịch trình chữa bệnh, và tôi có thể gặp một bác sĩ trị liệu nếu tôi muốn.
Nhưng tôi đâu có cần trị liệu. Tôi cần trí nhớ của mình. Tấm gương mờ đi vì hơi thở của tôi. Tôi tì mạnh trán vào gương, như thể câu trả lời đều nằm ở tôi-trong-gương, như thể tôi sẽ có câu trả lời nếu tôi cố gắng tập trung…
“Lexi? Anh đi đây.” Eric vào phòng ngủ, cầm một đĩa DVD trên tay, không để trong vỏ. “Em yêu, em để cái này trên thảm. Đó có phải chỗ thích hợp cho một chiếc đĩa DVD không?”
Tôi đón chiếc đĩa từ tay anh ấy. Đó là chiếc DVD Tham vọng EP 1 mà tôi đã bắt đầu xem hôm nọ.
“Em xin lỗi, Eric,” tôi vội nói. “Em không hiểu tại sao nó lại ở đó.”
Tôi nói dối. Nó tìm được đường ra chỗ đó khi Eric ra ngoài và tôi liền rải khoảng năm chục chiếc đĩa DVD ra khắp thảm, cùng với tạp chí, album ảnh và vỏ kẹo. Nếu anh mà nhìn thấy, chắc anh sẽ bị đau tim.
“Taxi của em sẽ tới đây lúc mười giờ,” Eric nói. “Anh đi đây.”
“Tuyệt!” Tôi hôn anh, như bây giờ tôi vẫn làm mỗi buổi sáng. Điều đó thực sự bắt đầu có cảm giác khá tự nhiên. “Chúc anh một ngày vui vẻ!”
“Em cũng vậy.” Anh siết nhẹ vai tôi. “Hy vọng mọi chuyện ổn thỏa.”
“Sẽ như vậy,” tôi nói tự tin.
Hôm nay tôi sẽ trở lại chỗ làm, đi làm lại bình thường. Chưa phải để tiếp quản cả bộ phận – rõ ràng tôi chưa sẵn sàng cho điều đó. Mà bắt đầu học lại công việc của mình, bắt kịp những gì tôi đã bỏ qua. Đã năm tuần kể từ vụ tai nạn. Tôi không thể cứ loanh quanh ở nhà thêm nữa. Tôi phải làm gì đó. Tôi phải giành lại cuộc đời của mình. Và bạn bè nữa.
Trên giường, tất cả đều sẵn sàng: ba gói quà lấp lánh có sẵn quà bên trong cho Fi, Debs, và Carolyn mà tôi sẽ mang đi làm hôm nay. Tôi đã dành rất nhiều thời gian chọn những món quà hoàn hảo; quả thực, mỗi lần nghĩ về những món quà đó, tôi muốn tự ôm mình vì hài lòng. Miệng ngân nga, tôi đi sang phòng khác và nhét DVD Tham vọng vào trong đầu đĩa. Tôi chưa bao giờ xem phần còn lại của đĩa. Có lẽ nó sẽ giúp tôi trở lại trạng thái văn phòng. Tôi tua nhanh qua những cảnh giới thiệu, cho tới khi tôi thoáng thấy hình ảnh chính mình trong một chiếc limo cùng với hai người mặc vest, và ấn nút Play.
“Tối nay Lexi và đồng đội sẽ chiến đấu hết mình,” giọng thuyết minh nam giải thích. Máy quay hướng vào tôi, và tôi nín thở chờ đợi.
“Chúng ta sẽ chiến thắng trong nhiệm vụ này!” Tôi nói bằng giọng sắc sảo với hai người kia, đập một tay lên gan bàn tay kia. “Nếu chúng ta làm việc suốt ngày đêm, chúng ta sẽ chiến thắng. Được chứ? Không có lý do gì hết.”
Tôi sững sờ. Chẳng lẽ nữ doanh nhân đáng sợ, và dữ tợn đó là tôi? Tôi chưa từng nói như vậy trong cả cuộc đời.
“Như mọi khi, Lexi giao nhiệm vụ cho đội của mình,” tiếng thuyết minh nói. “Nhưng liệu lần này Rắn hổ mang có đi quá xa?”
Tôi không hiểu anh ta nói gì. Rắn hổ mang nào?
Bây giờ màn hình hướng đến một người trong chiếc xe limo. Anh ta ngồi trong một chiếc ghế văn phòng, có thể thấy rõ bầu trời đêm qua lớp cửa kính dày sau lưng anh ta.
“Cô ta không phải là con người,” anh ta lẩm bẩm. “Quá nhiều giờ làm việc trong một ngày. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng liệu cô ta có quan tâm không?”
Khi anh ta nói, hình ảnh tôi sải bước quanh một nhà kho xuất hiện trên màn hình. Tôi bỗng cảm thấy kinh hoảng. Chẳng lẽ anh ta đang nói về tôi? Bây giờ màn hình quay cận cảnh một cuộc tranh cãi quyết liệt giữa tôi và anh ta. Chúng tôi đang đứng trên đường phố London và anh ta đang cố gắng tự bảo vệ, nhưng tôi không để anh ta xen vào lấy một lời.
“Anh bị sa thải!” Cuối cùng tôi quát lên, giọng tôi gay gắt đến nỗi tôi phải nhăn mặt. “Anh bị sa thải khỏi đội của tôi!”
“Và Rắn hổ mang đã tấn công!” giọng thuyết minh vui nhộn lại cất lên. “Hãy xem lại khoảnh khắc đó!”
Đợi chút. Có phải anh ta đang nói…
Tôi là Rắn hổ mang?
Với âm nhạc đầy đe dọa, cảnh quay chậm xuất hiện lại trên màn hình, cận cảnh vào mặt tôi.
“Anh bị sa thảiiiiiiiiiii!” tôi rít lên. “Anh bị sa thảiiiiiiiiiii khỏi đội của tôi!”
Tôi nhìn chằm chằm, choáng váng vì hoảng sợ. Họ đã làm cái quái gì vậy? Họ đã bóp méo giọng tôi. Nghe giọng tôi như một con rắn.
“Tuần này Lexi hết sức cay độc!” giọng thuyết minh nói. “Trong khi đó, ở đội kia…”
Một nhóm người khác mặc vest xuất hiện trên màn hình và bắt đầu tranh cãi về chuyện đàm phán giá cả. Nhưng tôi choáng váng đến nỗi không cử động nổi.
Tại sao… Thế nào…
Tại sao không ai nói gì với tôi? Tại sao không ai cảnh báo tôi về chuyện này? Một cách máy móc, tôi với lấy điện thoại và bấm số của Eric.
“Chào em, Lexi.”
“Eric, em vừa xem đĩa DVD của chương trình truyền hình đó!” tôi thốt lên một cách lo âu. “Họ gọi em là Rắn hổ mang! Em là một con khốn trong mắt mọi người! Anh chưa từng nói với em về chuyện đó!”
“Em yêu, đó là một chương trình tuyệt vời,” Eric nói dịu dàng. “Em gây ấn tượng rất tốt.”
“Nhưng họ đặt tên một con rắn cho em.”
“Thì sao?”
“Thì em không muốn là một con rắn!” Tôi biết giọng mình gần như kích động, nhưng tôi không thể kìm lại được. “Chẳng ai thích loài rắn! Em giống một… con sóc hơn. Hoặc gấu túi.”
Gấu túi mềm mại và nhiều lông. Và răng hơi khấp khểnh.
“Gấu túi ư? Lexi!” Eric cười. “Em yêu, em là rắn hổ mang. Em biết lựa chọn thời điểm. Em biết tấn công. Đó là điều khiến em trở thành một doanh nhân giỏi.”
“Nhưng em không muốn thế…” tôi ngừng lại khi tiếng chuông cửa reo. “Taxi của em tới rồi. Em phải đi đây.”
Tôi đi vào phòng ngủ và cầm ba túi quà hào nhoáng lên, cố gắng lấy lại sự lạc quan trước đó, cố gắng háo hức trước một ngày mới. Nhưng bỗng nhiên mọi tự tin của tôi đã bốc hơ>
Tôi là một con rắn. Thảo nào mọi người đều ghét tôi.
Khi taxi của tôi đi về hướng đường Victoria Palace, tôi ngồi cứng đờ ở ghế sau, giữ chặt mấy túi quà, lẩm nhẩm tự động viên mình. Trước tiên, ai cũng biết đài truyền hình thường bóp méo mọi chuyện. Không ai thực sự nghĩ tôi là một con rắn. Ngoài ra, chương trình truyền hình đó đã lâu lắm rồi – mọi người có lẽ đã quên.
Ôi Chúa ơi. Rắc rối với chuyện tự động viên mình là, sâu thẳm bên trong, ta biết đó chỉ là những lời nhảm nhí.
Taxi thả tôi xuống bên ngoài tòa nhà và tôi hít thật sâu, vuốt mạnh bộ vest Armani màu be. Sau đó, đầy lo lắng, tôi lên tầng ba. Khi tôi bước ra khỏi thang máy, đập vào mắt tôi là Fi, Carolyn, và Debs đứng cạnh máy bán cà phê. Fi đang chỉ tay vào tóc và hào hứng nói trong khi Carolyn xen vào, nhưng khi tôi xuất hiện, cuộc nói chuyện đột nhiên dừng lại, như thể có ai đó rút điện của một cái radio.
“Chào các cậu!” Tôi nhìn quanh với nụ cười thân thiện, ấm áp nhất tôi có thể tạo ra. “Tớ đã trở lại!”
“Chào Lexi.” Một câu đáp lại hững hờ, và Fi làm cử chỉ nhún vai chào. Được thôi, đó không phải là một nụ cười – nhưng ít nhất cũng là một phản ứng.
“Trông cậu tuyệt lắm, Fi! Cái áo đó thật tuyệt.” Tôi chỉ vào chiếc sơ mi màu kem và cô nhìn theo cái nhìn của tôi ngạc nhiên. “Và Debs, trông cậu cũng tuyệt vời. Và Carolyn! Tóc cậu rất hay khi cắt như vậy… và đôi bốt đó thật tuyệt!”
“Đôi này?” Carolyn cười phì và đá một chiếc bốt da lộn vào chiếc kia. “Tôi đi đôi này mấy năm rồi.”
“Ừm, tuy nhiên… vẫn rất ấn tượng!”
Tôi lắp bắp căng thẳng, và lảm nhảm cả đống những điều vớ vẩn. Chẳng có gì lạ khi họ đều chẳng mảy may ấn tượng. Fi khoanh tay trước ngực và Debs trông có vẻ muốn phì cười.
“Vậy, dù sao” tôi buộc mình nói chậm lại một chút. “Tớ mua cho tất cả các cậu mỗi người một thứ này. Fi, cái này cho cậu, và Debs…”
Khi tôi trao cho họ túi quà, mặt họ bỗng sáng lên rất dễ nhận thấy.
“Cái này để làm gì?” Debs hỏi thẳng thừng.
“Ừm, các cậu biết rồi đấy! Chỉ để… ừm…” Tôi hơi nao núng. “Các cậu là bạn tớ, và… Thôi nào. Mở ra đi!”
Nhìn nhau ngập ngừng, cả ba bắt đầu xé giấy gói quà.
“Gucci?” Fi nói ngỡ ngàng khi cô lấy ra chiếc hộp trang sức màu xanh lá cây. “Lexi, tớ không nhận được…”
“Được mà! Cậu nhận đi! Hãy mở nó ra, cậu sẽ thấy…”
Một cách yên lặng, Fi mở tách cái hộp, để lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng.
“Cậu có nhớ không?” tôi hăm hở nói. “Chúng ta vẫn luôn nhìn nó khi đi qua cửa hàng. Mỗi cuối tuần. Và bây giờ cậu thực sự có một chiếc!”
“Thực ra…” Fi thở dài, trông có vẻ không thoải mái. “Lexi, tớ đã mua cách đây hai năm.”
Cô kéo cổ tay áo lên và cô đang đeo đúng chiếc đồng hồ đó, chỉ hơi xỉn hơn và trông cũ hơn.
“Ồ,” tôi nói, tim tôi se thắt lại. “Ồ, đúng rồi. Ừm, không sao. Tớ có thể trả lại, hoặc đổi sang thứ khác…”
“Lexi, tớ không thể dùng cái này,” Carolyn xen vào, và trả lại bộ nước hoa tôi đã mua cho cô ấy, cùng với chiếc túi da. “Mùi đó làm tớ buồn nôn.”
“Nhưng đó là mùi yêu thích của cậu,” tôi ngỡ ngàng.
“Đã từng,” cô sửa lại. “Trước khi tớ có bầu.>
“Cậu có bầu?” Tôi nhìn cô chằm chằm, ngỡ ngàng. “Ôi Chúa ơi! Carolyn, chúc mừng! Điều đó thật tuyệt! Tớ rất mừng cho cậu. Matt sẽ là người bố tốt nhất trên đời…”
“Đó không phải là con của Matt.” Cô nhanh chóng cắt ngang lời tôi.
“Không phải?” Tôi nói một cách ngớ ngẩn. “Nhưng sao… Hai người chia tay nhau rồi sao?”
Sao họ có thể chia tay nhau được. Chuyện đó là không thể. Mọi người đều cho là Carolyn và Matt sẽ bên nhau mãi mãi.
“Tớ không muốn nói về chuyện đó, được chứ?” Carolyn gần như thì thầm. Trước sự hốt hoảng của tôi, tôi thấy mắt cô ngấn đỏ sau mắt kính và cô thở nặng nề. “Chào cậu.” Cô dúi cả giấy gói và ruy băng vào tôi, sau đó quay người sải bước đi, trở lại văn phòng.
“Tuyệt thật, Lexi,” Fi mỉa mai. “Vừa lúc bọn tớ nghĩ cô ấy đã quên được Matt.”
“Tớ không biết!” tôi nói, thất kinh. “Tớ không biết. Tớ rất xin lỗi…” Tôi xoa mặt, cảm thấy nóng bừng và bối rối. “Debs, cậu mở quà đi.”
Tôi đã mua cho Debs một cây thánh giá có gắn những viên kim cương nhỏ xíu. Cô thích đồ trang sức điên cuồng, và chẳng thể có điều gì không ổn với một cây thánh giá. Cô nhất định phải thích nó lắm.
Debs xé lớp giấy gói trong yên lặng.
“Tớ biết nó hơi phung phí,” tôi e dè nói. “Nhưng tớ muốn mua thứ gì đó thật đặc biệt…”
“Đây là một cây thánh giá!” Debs giúi cái hộp trả lại tôi, mũi cô nhăn lại như thể nó có mùi hôi. “Tớ không đeo cái này được! Tớ là người Do Thái.”
“Cậu là người Do Thái?” Miệng tôi há hốc. “Kể từ khi nào?”
“Từ khi tớ đính hôn với Jacob,” cô nói như thể đó là điều hiển”Tớ đã cải đạo.”
“Tuyệt thật!” Tôi nói hồ hởi. “Cậu đã đính hôn?” Và tất nhiên bây giờ tôi không thể không nhận thấy chiếc nhẫn bạch kim trên tay trái cô ấy, với một viên kim cương nằm chính giữa. Debs đeo quá nhiều nhẫn, tôi đã không nhận thấy nó. “Đám cưới sẽ diễn ra khi nào?” Tôi thốt lên sôi nổi. “Khi nào?”
“Tháng tới.” Cô nhìn đi chỗ khác. “Ở Wiltshire.”
“Tháng tới! Ôi Chúa ơi, Debs! Nhưng tớ chưa nhận được…”
Tôi ngừng sững lại giữa sự yên lặng khá ngột ngạt và nặng nề. Tôi sắp sửa nói “Nhưng tớ chưa nhận được thiếp mời.”
Tôi chưa có thiếp mời là vì tôi không được mời.
“Ý tớ là… ừm… chúc mừng cậu!” Thế nào đó tôi đã giữ được nụ cười tươi tỉnh gắn trên mặt. “Tớ hy vọng mọi chuyện sẽ rất tuyệt. Và cậu đừng lo, tớ có thể dễ dàng trả lại cây thánh giá… và cái đồng hồ… và nước hoa…” Với những ngón tay run rẩy, tôi bắt đầu nhồi nhét cả đống giấy gói đã xé nham nhở vào một trong những túi quà.
“Được,” Fi nói bằng giọng lúng túng. “Thế thì hẹn gặp lại cậu sau, Lexi.”
“Tạm biệt.” Debs vẫn không thể nhìn vào mắt tôi.
Cả ba bước đi và tôi nhìn theo họ, cằm tôi cứng đờ vì muốn khóc.
Tuyệt lắm, Lexi. Mày vẫn không giành lại được bạn bè – mày chỉ làm mọi chuyện rối tung hơn nữa.
“Quà tặng cho tôi?” Cái giọng mỉa mai của Byron đập vào phía sau gáy và tôi quay lại thì thấy anh ta nhảy cẫng lên dọc hành lang, cà phê trong tay. “Cô thật tử tế, Lexi!”
Chúa ơi, anh ta làm tôi sởn tóc gáy. Anh ta là một con rắn.
“Chào anh, Byron,” tôi nói với vẻ hoạt bát hết sức. “Rất vui được gặp anh.”
Dồn hết sức lực, tôi vênh cằm và vuốt một lọn tóc lơ thơ khỏi mặt. Tôi không thể gục ngã.
“Cô thật dũng cảm vì đã dám trở lại, Lexi,” Byron nói khi chúng tôi đi dọc hành lang. “Rất đáng ngưỡng mộ.”
“Không hẳn!” Tôi cố hết sức tỏ ra tự tin. “Tôi nóng lòng mong được trở lại.”
“Vậy nếu có bất cứ câu hỏi gì, cô biết tôi ở đâu. Mặc dù hôm nay tôi sẽ làm việc với James Garrison phần lớn thời gian trong ngày. Cô nhớ James Garrison chứ?”
Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! Sao anh ta lại chọn đúng người tôi chưa từng nghe đến chứ?
“Nhắc tôi đi,” tôi lưỡng lự.
“Ông ấy là giám đốc nhà phân phối của chúng ta, Southeys? Họ phân phối hàng hóa khắp đất nước? Như, thảm, ván sàn, những thứ chúng ta bán? Họ chở đi khắp nơi bằng xe tải?” Giọng anh ta lịch sự, nhưng anh ta cười tự mãn.
“Có, tôi nhớ Southeys,” tôi cắt ngang. “Cảm ơn. Tại sao anh lại gặp họ?”
“Ừm,” Byron nói sau chút ngập ngừng. “Sự thật là, họ đang gặp khó khăn. Bây giờ là thời điểm khắc nghiệt. Nếu họ không cải thiện được hệ thống phân phối, chúng ta sẽ phải tìm nơi khác.”
“Đúng thế.” Tôi gật đầu theo kiểu cách sếp nhất có thể. “Nhớ báo tin cho tôi.” Chúng tôi đã tới văn phòng của tôi và tôi mở cửa. “Hẹn gặp lại anh sau, Byron.”
Tôi đóng cửa, vứt những túi quà xuống sofa, mở tủ hồ sơ, và rút ra cả một ngăn kéo chứa đầy tài liệu. Cố gắng để không cảm thấy nản lòng, tôi ngồi xuống bàn và mở tập đầu tiên, chứa đầy biên bản họp của bộ phận.
Ba năm. Tôi có thể bắt kịp ba năm. Nó đâu có dài đến thế.
Hai mươi phút sau, đầu tôi bắt đầu đau. Có vẻ từ vài tháng nay tôi chẳng đọc thứ gì đó quan trọng hoặc nặng nề – thế mà thứ này thì đặc như mật. Thảo luận ngân sách. Hợp đồng đến thời điểm gia hạn. Đánh giá hiệu quả công việc. Tôi cảm thấy như mình quay lại thời đại học, học tới cả sáu bằng cùng một lúc.
Tôi vừa bắt đầu ghi chú vào một tờ giấy: Những câu cần hỏi, và chẳng mấy tôi đã sang mặt thứ hai.
“Cô thế nào rồi?” Cửa mở nhẹ nhàng và Byron đang nhìn vào. Anh ta có gõ cửa không cơ chứ?
“Ổn cả,” tôi nói đầy thủ thế. “Rất tốt. Tôi chỉ có vài câu hỏi nhỏ…”
“Cô cứ tự nhiên.” Anh ta tựa lưng vào khung cửa.
“Được thôi. Trước tiên, QAS là gì?”
“Đó là phần mềm kế toán mới của công ty. Mọi người đều đã được đào tạo sử dụng phần mềm đó.”
“Vậy thì tôi cũng có thể được đào tạo,” tôi nhanh nhẹn nói, viết nguệch ngoạc lên giấy. “Services.com là gì vậy?”
“Nhà cung cấp dịch vụ khách hàng trực tuyến của chúng ta.”
“Sao?” Tôi nhăn trán, bối rối. “Thế còn phòng dịch vụ khách hàng của công ty thì sao?”
“Tất cả đã được cho thôi việc nhiều năm trước,” Byron nói, nghe có vẻ chán nản. “Công ty đã được tái cơ cấu và rất nhiều phòng ban đã bị cắt hợp đồng.”
“Được.” Tôi gật đầu, cố gắng tiếp nhận tất cả những chuyện đó, và lại liếc xuống tờ giấy của mình. “Vậy còn BD Brooks? Đó là cái gì vậy?”
“Đó là công ty quảng cáo của chúng ta,” Byron nói với sự kiên nhẫn cường điệu. “Họ thực hiện các quảng cáo cho chúng ta, trên radio và ti vi>
“Tôi biết công ty quảng cáo là thế nào!” Tôi ngắt lời, nóng nảy hơn tôi muốn. “Vậy, chuyện gì xảy ra với Pinkham Smith? Chúng ta có quan hệ rất tốt với họ…”
“Họ không tồn tại nữa.” Byron đảo mắt. “Họ bị phá sản. Chúa ơi, Lexi, cô không còn nhớ chuyện quái gì, phải không?”
Tôi mở miệng định trả miếng – song tôi không thể. Anh ta nói đúng. Cứ như thể nơi tôi biết đã bị cơn cuồng phong cuốn đi mất. Mọi thứ đã được xây dựng lại và tôi chẳng hề nhận ra bất cứ thứ gì.
“Cô sẽ không bao giờ lấy lại được tất cả những thông tin này.” Byron quan sát tôi với vẻ thương hại.
“Có chứ! “
“Lexi, hãy đối mặt với chuyện đó. Cô bị tâm thần. Cô không nên để đầu óc phải căng thẳng đến mức này…”
“Tôi không có bị tâm thần!” Tôi giận dữ kêu lên, và đứng dậy. Tôi lao ra qua mặt Byron và ra ngoài cửa, và Clare nhìn lên vẻ lo lắng, gập vội điện thoại di động.
“Chào chị, Lexi. Chị có cần gì không? Một tách cà phê nhé?”
Trông cô thật hoảng hốt, như thể tôi sắp sửa cắn rời đầu hoặc sa thải cô ấy. Được rồi, đây là cơ hội để tôi cho cô thấy tôi không phải con-khốn-sếp-từ-địa-ngục. Tôi là tôi.
“Chào Clare!” Tôi nói với thái độ thân thiện, ấm áp nhất, và ngồi lên góc bàn cô ấy. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Dạ… vâng.” Mắt cô tròn xoe và thận trọng.
“Em có muốn chị lấy giúp một tách cà phê không?”
“Chị ư?” Cô nhìn tôi chằm chằm như thể nghi ngờ một trò bịp bợm. “Lấy cà phê cho em?”
“Đúng! Sao lại không?”ươi cười, và cô lưỡng lự.
“Không… không sao.” Cô nhẹ nhàng rời khỏi ghế, vẫn nhìn đăm đăm vào tôi như thể cô nghĩ tôi đúng là một con rắn hổ mang. “Để em đi lấy.”
“Chờ đã!” Tôi nói gần như tuyệt vọng. “Em biết đấy, Clare, chị muốn hiểu em rõ hơn. Có lẽ hôm nào đó chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau… đi chơi… mua sắm…”
Clare trông còn rụng rời hơn trước.
“Ừm… vâng. Được rồi, Lexi,” cô lầm bầm, và hấp tấp đi xuôi hành lang. Tôi quay lại và thấy Byron đứng ở ngưỡng cửa, cười như nắc nẻ.
“Sao?” tôi cắt ngang.
“Cô thực sự đã trở thành người khác, phải không?” Anh ta nhướng mày băn khoăn.
“Có lẽ tôi chỉ muốn thân mật với nhân viên của mình và đối xử với họ một cách tôn trọng,” tôi nói ngang ngạnh. “Chuyện đó có gì không ổn sao?”
“Không!” Byron đưa tay lên. “Lexi, đó là ý tưởng tuyệt vời.” Anh ta đưa mắt lướt qua tôi, nụ cười mỉa mai vẫn đọng trên môi, sau đó tặc lưỡi như thể nhớ ra điều gì đó. “Chuyện đó làm tôi nhớ ra. Trước khi tôi đi, có một việc tôi bàn giao lại cho cô với tư cách giám đốc bộ phận. Tôi nghĩ thế là hợp lý.”
Có thế chứ. Anh ta đã đối xử với tôi như với sếp.
“Ồ, vậy sao?” Tôi hất cằm lên. “Chuyện gì vậy?”
“Chúng ta nhận được e-mail từ cấp trên về chuyện mọi người lạm dụng giờ ăn trưa.” Anh ta thò tay vào túi và lấy ra một mẩu giấy. “SJ muốn tất cả các giám đốc quở trách bộ phận của mình. Tốt nhất là ngay hôm nay.” Byron ngây thơ nhướng mày. “Tôi để việc đó cho cô được không?”
Thằng khốn. Thằng khốn.
Tôi đi đi lại lại trong văn phòng, nhấm nháp cà phê, bụng tôi nôn nao vì căng thẳng. Tôi chưa từng quở trách ai. Nói gì đến cả bộ phận. Nói gì đến việc đồng thời cố gắng chứng minh rằng tôi rất thân thiện chứ không phải là con-khốn-sếp-từ-địa-ngục.
Tôi nhìn lại bức e-mail được in ra một lần nữa. Người gửi là Natasha, trợ lý riêng của Simon Johnson.
Gửi các đồng nghiệp. Simon đã nhận thấy rằng nhân viên công ty thường xuyên sử dụng quá giới hạn giờ ăn trưa một tiếng so với giờ quy định. Điều này không thể chấp nhận được. Ông ấy sẽ rất biết ơn nếu các bạn có thể làm rõ điều này với bộ phận của mình.
Càng sớm càng tốt. Và đề nghị thực thi chính sách kiểm tra chặt chẽ hơn.
Cảm ơn.
Natasha
Được thôi. Vấn đề là bức thư không thực sự viết rõ “quở trách cả bộ phận.” Tôi không cần phải tỏ ra hung hăng hay gì đó. Tôi có thể làm rõ vấn đề với thái độ dễ chịu.
Có lẽ tôi có thể vừa bông đùa vừa thân thiện! Tôi có thể bắt đầu bằng “Chào mọi người! Giờ ăn trưa của chúng ta đã đủ dài chưa?” Tôi sẽ nhướng mắt để mọi người thấy rằng tôi đang châm biếm và tất cả sẽ cười, và một người nào đó sẽ nói, “Có vấn đề gì sao, Lexi?” Và tôi sẽ mỉm cười rầu rĩ mà nói. “Không phải là tôi, mà là những ông lớn tề chỉnh trên gác. Vì thế hãy cố gắng về đúng giờ, được chứ?” Và vài người sẽ gật đầu như thể nói “Thôi được.” Và mọi chuyện sẽ ổn cả.
Đúng thế. Nghe có vẻ ổn. Hít một hơi thở sâu, tôi gấp tờ giấy lại và nhét vào trong túi quần, sau đó ra khỏi văn phòng, vào phòng làm việc lớn của bộ phận Thảm trải sàn.
Có tiếng lao xao và rì rầm của mọi người trên điện thoại, tiếng gõ máy tính và chuyện trò với nhau. Trong khoảng một phút, thậm chí không ai nhận thấy tôi bước vào. Sau đó Fi nhìn lên và huých khuỷu tay sang Carolyn, và cô thúc một cô gái mà tôi không nhận ra.
Cô lập tức kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại. Quanh phòng, mọi người hạ điện thoại xuống và nhìn lên khỏi màn hình, tiếng ghế xoay, cho tới khi gần như cả văn phòng trở nên tĩnh lặng.
“Chào mọi người!” Tôi nói, mặt tôi như có kiến đốt đau nhói. “Tôi… ừm… Mọi người? Mọi việc thế nào?”
Không ai trả lời, hoặc thậm chí tỏ vẻ nhận ra tôi vừa hỏi. Tất cả đều nhìn lên với cùng vẻ mặt câm lặng, chịu đựng.
“Dù sao!” Tôi cố tạo giọng hoạt bát, vui vẻ. “Tôi chỉ muốn nói… Giờ ăn trưa của chúng ta đã đủ dài chưa?”
“Sao?” Cô gái ngồi ở bàn cũ của tôi trông ngây ngô. “Bọn tôi được phép có giờ nghỉ trưa dài hơn?”
“Không!” Tôi vội vã nói. “Ý tôi là… nó quá dài.”
“Tôi nghĩ thế là ổn.” Cô nhún vai. “Một tiếng là vừa để đi mua sắm một chút.”
“Đúng thế,” một cô gái khác đồng ý. “Ta vừa kịp tới phố King và quay lại.”
Được rồi, đúng là tôi chưa nói rõ ý của mình. Và bây giờ hai cô gái ở trong góc đã lại bắt đầu nói chuyện.
“Nghe này, mọi người! Nghe này!” Giọng tôi bắt đầu trở nên chói tai. “Tôi phải nói với các bạn điều này. Về giờ ăn trưa. Có người trong công ty… ừm… ý tôi là, không hẳn là bất kỳ ai trong số các bạn…”
“Lexi,” Carolyn nói một cách rõ ràng. “Cô đang nói chuyện quái gì vậy?” Fi và Debs phá lên cười và mặt tôi đỏ bừng lên.
“Nghe này, các bạn,” tôi cố gắng giữ điềm tĩnh. “Đây là chuyện nghiêm túc.”
“Nghiêm túúúúúc,” ai đó lặp lại, và có những nụ cười thầm khắp phòng. “Đây là chuyện nghiêm túúúúúc.”
“Hài hước lắm!” Tôi cố gắng mỉm”Nhưng nghe này, nghiêm túc đấy…”
“Nghiêm túc đấấấấấy…”
Bây giờ thì gần như tất cả mọi người trong phòng đều huýt gió, cười phá lên, hoặc là cả hai. Tất cả mọi gương mặt đều sinh động; mọi người đều thích thú trò đùa, trừ tôi. Bỗng nhiên, một chiếc máy bay giấy bay ngang tai tôi và hạ cánh trên sàn. Tôi nhảy bật lên vì giật mình và cả phòng lại nổ tung vì một cơn cười.
“Được rồi, ừm, nghe này, đừng nghỉ trưa quá lâu, được chứ?” Tôi nói một cách tuyệt vọng.
Chẳng ai thèm nghe. Một chiếc máy bay giấy nữa đập vào mũi tôi, tiếp theo là một cục tẩy. Mặc cho tôi cố gắng kiềm chế, nước mắt vẫn dâng lên đầy mi.
“Dù sao, tôi sẽ gặp lại các bạn!” Tôi cố gắng nói. “Cảm ơn vì… các bạn đã làm việc chăm chỉ.” Tiếng cười đuổi theo tôi khi tôi quay người và loạng choạng ra khỏi phòng. Trong cơn choáng váng, tôi đi về phía phòng vệ sinh nữ, đi ngang qua Dana trên đường vào.
“Tới phòng vệ sinh sao, Lexi?” Cô ngạc nhiên nói khi tôi đẩy cửa bước vào. “Chị biết đấy, chị có chìa khóa vào phòng vệ sinh lãnh đạo! Đẹp hơn rất nhiều!”
“Tôi vào đây cũng được.” Tôi cố nặn ra một nụ cười. “Thật đấy.”
Tôi đi thẳng vào ngăn trong cùng, đóng sầm cửa, và ngồi phịch xuống, gục mặt trong lòng bàn tay, cảm nhận sự căng thẳng rút dần khỏi cơ thể. Đó là trải nghiệm nhục nhã nhất trong đời tôi.
Ngoại trừ cái lần mặc đồ bơi màu trắng.
Tại sao tôi lại muốn làm sếp cơ chứ? Tại sao? Tất cả những gì xảy ra là ta mất hết bạn bè và phải quở trách mọi người, và tất cả huýt gió đáp lại ta. Và để được cái gì chứ? Một chiếc sofa trong văn phòng? Một tấm danh thiếp sang trọng?
Cuối cùng, một cách mệt mỏi, tôi ngẩng đầu lên, và thấy mình nhìn sửng sốt vào mặt sau cánh cửa, vẫn đầy chữ viết như thường lệ. Chúng tôi luôn dùng cánh cửa này như một loại bảng để nhắn tin, để trút giậnđùa cợt, hoặc chỉ dành cho những trao đổi ngốc nghếch. Nó ngày càng đầy kín chữ, và sau đó có người cạo sạch và chúng tôi lại bắt đầu từ đầu. Những người dọn vệ sinh chẳng bao giờ nói gì, và không ai trong ban điều hành từng vào đây – vì thế nó khá an toàn.
Tôi đang đưa mắt qua từng dòng chữ, mỉm cười với một câu chuyện phỉ báng Simon Johnson, thì bỗng một tin nhắn mới bằng bút nhớ dòng màu xanh thu hút sự chú ý của tôi. Đó là chữ viết của Debs: “Rắn hổ mang đã trở lại.”
Và bên dưới, bằng bút bi đen mờ: “Đừng lo, tớ đã nhổ vào cà phê của cô ta.”
Chỉ có một cách duy nhất. Và đó là phải say, thật say, thật say. Một tiếng sau đó, tôi đã ngồi suy sụp bên quầy rượu ở Khách sạn Bathgate, ở góc phố ngay gần chỗ làm, kết thúc cốc mojito thứ ba. Thế giới đã bắt đầu trở nên hơi mờ nhạt – nhưng điều đó cũng chẳng sao. Với tôi thì càng mờ nhạt càng tốt. Chừng nào tôi còn giữ được thăng bằng trên chiếc ghế quầy rượu này.
“Này!” Tôi giơ tay để thu hút sự chú ý của người phục vụ quầy rượu. “Cho tôi một cốc nữa đi”.
Người phục vụ quầy rượu hơi nhướng mày chút xíu, sau đó nói, “Tất nhiên.”
Tôi nhìn anh ta với vẻ hơi phẫn uất khi anh ta lôi bạc hà ra. Liệu anh ta có sắp sửa hỏi tôi tại sao tôi muốn thêm một cốc nữa? Liệu anh ta có sắp sửa cho tôi vài lời khuyên thông thái giản dị của người phục vụ quầy rượu?
Anh ta đặt ly cốc tai lên cái lót cốc và cho thêm một bát đậu phộng, mà tôi khinh bỉ đẩy sang bên. Tôi chẳng muốn có bất cứ thứ gì để ngấm bớt rượu. Tôi muốn nó ngấm thẳng vào máu.
“Tôi lấy thứ gì đó khác cho cô nhé? Hay snack nhé?”
Anh ta chỉ vào tờ thực đơn nhỏ, nhưng tôi lờ đi và làm một ngụm mojito lớn. Thật là lạnh, thơm, và có vị chanh hoàn hảo.
“Trông tôi có giống một con khốn không?” tôi vừa nói vừa nhìn lên. “Một cách thành thật>
“Không.” Người phục vụ quầy rượu mỉm cười.
“Ừm, thế mà có đấy, hình như vậy.” Tôi nhấp một ngụm mojito nữa. “Tất cả bạn bè tôi đều nói thế.”
“Bạn bè.”
“Từng là bạn bè.” Tôi đặt ly mojito xuống và nhìn nó chằm chằm một cách rầu rĩ. “Tôi không biết cuộc đời mình hỏng bét từ bao giờ nữa. “
Giọng tôi nghe líu nhíu, ngay cả với chính tai mình.
“Mọi người đều nói vậy.” Một gã ngồi phía cuối quầy rượu nhìn lên khỏi tờ Evening Standard. Anh ta nói giọng Mỹ, tóc màu sẫm, hất ra sau trán. “Chẳng ai biết cuộc đời mình hỏng bét từ bao giờ.”
“Không, nhưng tôi thực sự không biết.” Tôi đưa một ngón tay lên đầy vẻ diễn cảm. “Tôi bị tai nạn xe hơi… và bùm! Tôi tỉnh dậy và bị mắc kẹt trong cơ thể của một con khốn.”
“Với tôi thì trông có vẻ cô bị mắc kẹt trong cơ thể của một cô gái xinh đẹp.” Anh chàng người Mỹ dịch đến chiếc ghế bên quầy rượu cạnh tôi, nụ cười trên mặt. “Tôi sẽ không bao giờ đổi cơ thể đó lấy bất cứ thứ gì.”
Tôi nhìn anh ta băn khoăn trong một lúc – rồi tôi chợt nhận ra.
“Ồ! Anh đang tán tỉnh tôi! Xin lỗi. Nhưng tôi đã kết hôn. Với một người. Chồng tôi.” Tôi giơ bàn tay trái lên, mất một lúc để tìm chiếc nhẫn cưới, và chỉ vào nó. “Anh thấy đấy. Có gia đình.” Tôi ngẫm nghĩ chăm chú một lúc. “Ngoài ra, tôi có thể có cả tình nhân.”
Có tiếng cười kìm nén của người phục vụ quầy rượu. Tôi nhìn lên nghi ngờ, nhưng mặt anh ta thẳng đơ. Tôi uống thêm một ngụm nữa và cảm thấy rượu bắt đầu có tác dụng, mọi thứ nhảy múa quanh đầu tôi. Tai tôi bắt đầu ù đi và căn phòng bắt đầu đung đưa.
Đó là chuyện tốt. Những căn phòng nên đung đưa.” face=”Times New Roman”>”Anh biết đấy, tôi không uống để quên đi,” tôi nói vẻ bắt chuyện với người phục vụ quầy rượu. “Tôi đã quên mọi thứ rồi.” Điều này bỗng nhiên làm tôi cảm thấy thật buồn cười, tôi bắt đầu cười khúc khích không kiểm soát nổi. “Tôi bị đập một cú vào đầu và tôi quên mọi thứ.” Tôi ôm bụng; nước mắt bắt đầu ứa ra. “Tôi thậm chí quên cả chuyện tôi đã có chồng. Nhưng đúng là tôi có chồng thật!”
“Ừ há.” Người phục vụ quầy rượu trao đổi một cái nhìn với anh chàng người Mỹ.
“Và họ nói chẳng có cách nào chữa. Nhưng anh biết đấy, bác sĩ cũng có thể nhầm, phải không nào?” Tôi khẩn khoản hỏi những người ngồi quanh. Bây giờ đã có khá nhiều người ngồi nghe, và vài người gật đầu.
“Bác sĩ luôn luôn nhầm lẫn,” anh chàng người Mỹ nói dứt khoát. “Họ đều là lũ ngốc.”
“Chính xác!” Tôi xoay sang anh ta. “Anh nói đúng lắm! Đúng thế.” Tôi lại làm một ngụm lớn cốc tai, sau đó quay lại với người phục vụ quầy rượu. “Tôi nhờ anh một việc nhỏ được không? Liệu anh có thể lấy cái bình trộn cốc tai và đập vào đầu tôi? Họ nói điều đó sẽ chẳng ích gì, nhưng sao mà họ biết được chứ?”
Người phục vụ quầy rượu mỉm cười, như thể anh ta nghĩ tôi đang đùa.
“Tuyệt lắm.” Tôi thở dài nôn nóng. “Tôi sẽ phải tự mình làm việc đó.” Trước khi anh ta kịp ngăn cản, tôi tóm lấy cái bình trộn cốc tai và tự đập vào trán. “Ối!” Tôi vứt cái bình trộn xuống và ôm đầu. “Ối! Đau quá!”
“Anh có thấy không?” Tôi có thể nghe thấy ai đó la lên đằng sau tôi. “Cô ta điên rồi!”
“Cô, cô không sao chứ?” Người phục vụ quầy rượu có vẻ lo lắng. “Tôi gọi…”
“Chờ đã!” Tôi giơ tay ngăn lại. Trong vài giây, tôi cố giữ thăng bằng, ngồi thật yên, chờ cho ký ức đổ dồn về. Sau đó tôi thõng người xuống thất vọng. “Chẳng ích gì. Một chút xíu cũng không. Tức thật.”
“Tôi sẽ lấy cho cô ấy một tá cà phê đen đặc,” tôi có thể nghe thấy anh chàng người Mỹ nói khẽ với người phục vụ quầy rượu. Thần kinh khốn kiếp. Tôi đâu có muốn uống cà phê. Tôi sắp sửa nói với anh ta điều đó thì điện thoại của tôi có tiếng bíp. Sau khi vật lộn một chút với chiếc khóa kéo, tôi cũng lôi được điện thoại ra khỏi túi – và đó là tin nhắn của Eric.
Chào em, anh đang trên đường về nhà. E
“Đó là tin nhắn của chồng tôi,” tôi thông báo với người phục vụ quầy rượu khi cất điện thoại đi. “Anh biết không, anh ấy biết lái xuồng máy.”
“Thật tuyệt,” người phục vụ quầy rượu nói một cách lịch sự.
“Đúng. Đúng thế.” Tôi gật đầu mạnh mẽ, khoảng bảy lần. “Điều đó thật tuyệt. Đó là một cuộc hôn nhân hoàn hảo, rất hoàn hảo…” Tôi ngần ngừ một chút. “Ngoại trừ việc chúng tôi chưa ngủ với nhau.”
“Hai vợ chồng cô chưa ngủ với nhau?” anh chàng người Mỹ sửng sốt nhắc lại.
“Tất nhiên chúng tôi đã có ngủ với nhau.” Tôi uống một ngụm cốc tai và rướn người về phía anh ta bộc bạch. “Chỉ là tôi không nhớ chuyện đó.”
“Tuyệt vời đến mức đó, hả?” Anh ta bắt đầu cười. “Đến mức làm mất trí cơ à?”
Làm mất trí. Những lời của anh ta hạ cánh vào đầu tôi như ánh sáng đèn neon lóe lên. Làm mất trí.
“Anh biết gì không?” Tôi nói chậm rãi. “Anh có thể không nhận ra, nhưng điều đó hết sức quan trọng… quan trọng.”
Tôi không chắc mình có phát âm chính xác từ đó. Nhưng tôi biết mình định nói gì. Nếu tôi có quan hệ tình dục, có lẽ nó sẽ làm tôi mất trí. Có lẽ đó chính là điều tôi cần. Có lẽ Amy đã nói đúng ngay từ đầu, đó là phương pháp chữa chứng mất trí nhớ của chính tự nhiên.
“Tôi sẽ làm điều đó.” Tôi đặt ly đánh cách xuống quầy. “Tôi sẽ ngủ với chồng tôi!>
“Làm thế đi, cô gái!” anh chàng người Mỹ cười to. “Chúc vui vẻ.”
Tôi sẽ ngủ với Eric. Đây là nhiệm vụ của tôi. Ngồi trong taxi trên đường về nhà, tôi khá phấn khích. Ngay khi về đến nhà, tôi sẽ nhảy bổ vào anh ấy. Và chúng tôi sẽ yêu nhau thật tuyệt vời và đầu óc tôi sẽ nổ tung và bỗng nhiên mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.
Trở ngại nhỏ xíu duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới là tôi không mang theo sổ tay. Và tôi không thể nhớ toàn bộ trình tự vuốt ve kích thích.
Tôi nhắm mắt, cố gắng lờ đi cái đầu choáng váng và hồi tưởng chính xác những gì Eric đã viết. Điều gì đó về theo chiều kim đồng hồ. Và điều gì đó về “nhẹ nhàng, sau đó vuốt ve mãnh liệt bằng lưỡi.” Đùi ư? Hay ngực? Lẽ ra tôi phải nhớ chính xác điều đó. Hoặc ghi lại trên giấy nhắn; tôi có thể dán nó lên đầu giường.
Được rồi, có lẽ tôi đã nhớ ra. Trước tiên là mông, sau đó là đùi non, sau đó đến bìu…
“Gì vậy hả cô?” người lái taxi nói.
Ối. Tôi không nhận ra mình đang nói to lên thành tiếng.
“Không có gì đâu!” Tôi vội vã nói.
Dái tai xuất hiện ở đâu đó, tôi bỗng nhớ ra. Có lẽ đó là vuốt ve mãnh liệt bằng lưỡi. Dù sao, chẳng có gì quan trọng. Tôi sẽ sáng tạo những đoạn mình không nhớ. Ý tôi là, chẳng lẽ bọn tôi là một cặp vợ chồng già buồn tẻ lần nào cũng như lần nào luôn làm chính xác từng ấy động tác?
Liệu có thể như vậy?
Tôi cảm thấy chút xíu nôn nao, mà tôi lập tức lờ đi. Sẽ rất tuyệt thôi. Thêm nữa, tôi còn đang mặc đồ lót tuyệt đẹp. Bằng lụa, đồng bộ, và mọi thứ. Tôi thậm chí không sở hữu bất cứ thứ gì cũ rích nữa.
Chúng tôi dừng xe trước tòa nhà và tôi trả tiền cho người lái taxi. Khi tôi đi lên bằng thang máy, tôi vứt miếng kẹo cao su mà tôi đã nhai để có hơi thở thơm tho, và mở bớt khuy áo.
Quá sâu. Lộ cả áo ngực.
Tôi lại cài vào, đi vào trong căn hộ, và gọi to, “Eric!”
Không có ai trả lời, vì thế tôi đi vào trong phòng làm việc. Nói thực, tôi khá say. Tôi lắc lư trên hai gót chân, và những bức tường cứ giật lùi rồi lại tiến lên trong mắt tôi. Chắc chúng tôi không nên làm kiểu đứng.
Tôi tới cửa phòng làm việc và đứng nhìn Eric một lúc, khi anh đang ngồi bên máy tính. Trên màn hình, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh tập sách mỏng quảng cáo cho Blue 42, tòa nhà mới của anh ấy. Chỉ vài ngày nữa là tới bữa tiệc khai trương, và anh dành toàn bộ thời gian chuẩn bị bài phát biểu.
Được thôi, việc anh nên làm bây giờ là cảm nhận những rung động tình dục đang tràn ngập trong phòng, quay người lại, và trông thấy tôi. Nhưng không.
“Eric,” tôi gọi bằng giọng khàn khàn quyến rũ nhất của mình – nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích. Bỗng nhiên tôi nhận ra anh đang đeo tai nghe. “Eric!” Tôi kêu to, và cuối cùng anh quay lại. Anh bỏ tai nghe ra và mỉm cười.
“Chào em. Một ngày vui vẻ chứ?”
“Eric… hãy yêu em.” Tôi đưa tay luồn qua tóc. “Hãy làm chuyện đó. Hãy làm em mất trí.”
Anh nhìn tôi săm soi vài giây. “Em yêu, em uống rượu phải không?”
“Có lẽ em đã uống hai ly cốc tai. Hay ba.” Tôi gật đầu, sau đó bám vào khung cửa để giữ thăng bằng. “Vấn đề là, việc đó làm em nhận ra thứ em muốn. Thứ em cần. Tình dục.”
“Đươơơợc thôi.” Eric nhướng mày. “Có lẽ em nên làm gì đó cho tỉnh táo, ăn gì đó đi. Gianna làm cho chúng ta món hải sản hầm tuyệt vời…”
“Em không muốn món hải sản hầm!” Tôi cảm thấy muốn giậm chân. “Chúng ta phải làm chuyện đó! Đó là cách duy nhất để em nhớ ra!”
Anh làm sao thế nhỉ? Tôi chờ đợi anh lao vào tôi, nhưng thay vào đó, anh lấy mu bàn tay day day trán.
“Lexi, anh không muốn thúc ép em bất cứ điều gì. Đây là một quyết định quan trọng. Bác sĩ ở bệnh viện nói chúng ta chỉ tiến tới giai đoạn nào mà em thấy thoải mái…”
“Em thấy thoải mái với việc chúng ta làm nó ngay bây giờ.” Tôi cởi thêm hai khuy nữa, để lộ cái áo lót nâng ngực La Perla. Chúa ơi, ngực tôi trông thật tuyệt trong cái áo này.
Ý tôi là, cũng nên thế chứ, với giá sáu mươi bảng.
“Nào.” Tôi hếch cằm lên một cách thách thức. “Em là vợ anh mà.”
Tôi có thể thấy Eric đang suy nghĩ khi anh nhìn tôi.
“Ừm… được thôi!” Anh đóng tài liệu lại và tắt máy tính, sau đó bước tới, vòng tay quanh người tôi và bắt đầu hôn tôi. Và chuyện đó… khá thú vị.
Đúng thế. Chuyện đó… dễ chịu.
Miệng anh khá mềm mại. Tôi đã nhận thấy điều đó từ trước. Đàn ông mà thế thì hơi lạ. Ý tôi là, không hẳn là không hấp dẫn, nhưng…
“Em có thấy thoải mái không, Lexi?” giọng Eric hổn hển vang tới tai tôi.
“Có!” tôi thì thầm trả lời.
“Chúng ta tới phòng ngủ được không?”
“Được!”
Eric đi trước ra khỏi phòng làm việc và tôi theo anh, hơi loạng choạng. Chuyện này có vẻ trịnh trọng một cách kỳ cục, như thể anh đưa tôi vào nơi phỏng vấn xin việc.
Trong phòng ngủ, chúng tôi lại tiếp tục hôn nhau. Eric dường như hoàn toàn chìm đắm vào việc đó, nhưng tôibiết mình phải làm gì tiếp theo. Tôi liếc nhìn cuốn sổ tay hôn nhân trên ghế dài và tự hỏi liệu tôi có thể nhanh chóng dùng ngón chân lật mở ra tới phần Vuốt ve Kích thích. Ngoại trừ việc Eric có thể nhận thấy.
Bây giờ anh đang kéo tôi nằm xuống giường. Tôi phải đáp lại. Nhưng bằng gì? Úm ba la – Không. Thôi nào. Tôi sẽ bắt đầu bằng… ngực. Mở khuy áo. Vuốt ve. Theo chiều kim đồng hồ.
Anh thực sự có bộ ngực đẹp. Tôi sẽ nói điều đó với anh ấy. Chắc chắn và vạm vỡ, nhờ một tiếng tập thể dục mỗi ngày trong phòng tập.
“Em có thấy thoải mái nếu anh chạm vào ngực em?” anh thì thầm khi bắt đầu cởi áo lót của tôi.
“Chắc có,” tôi thì thầm trả lời.
Tại sao anh lại bóp ngực tôi? Như thể anh đang mua hoa quả. Anh sẽ làm tôi sưng tím lên mất thôi.
Dù sao. Không được kén chọn nữa. Mọi chuyện đều rất tuyệt. Tôi có một người chồng tuyệt vời với cơ thể tuyệt vời và chúng tôi đang ở trên giường và…
Ối. đầu v* của tôi.
“Anh xin lỗi,” Eric thì thầm. “Nghe này, em yêu, em có thoải mái khi anh chạm vào bụng em?”
“Ờ… em đoán vậy!”
Tại sao anh ấy lại hỏi điều đó? Tại sao tôi đã thoải mái khi cho anh ấy động vào ngực mà bụng thì không? Điều đó thật chẳng có ý nghĩa gì. Và nếu hoàn toàn chân thực, tôi chẳng biết liệu thoải mái có phải là từ chính xác. Tất cả chuyện này đều có vẻ hơi kỳ quái. Chúng tôi đang cử động, thở hổn hển và làm mọi thứ như trong sách, nhưng tôi chẳng hề cảm thấy như mình sẽ đạt tới bất kỳ thứ gì.
Hơi thở của Eric nóng ấm ở cổ tôi. Tôi nghĩ đã đến lúc mình làm điều gì đó khác. Mông, có lẽ, hay… Ồ đúng. Từ cách tay Eric đang di chuyển, có vẻ chúng tôi đang nhảy thẳng tới đùi non.
“Em thật nóng bỏng,” anh nói, giọng gấp gáp. “Chúa ơi, em thật nóng bỏng.”
Tôi không tin nổi! Anh ấy cũng chỉ nói từ nóng bỏng! Lẽ ra anh ấy nên làm tình với Debs.
Ôi. Không. Tất nhiên anh ấy không nên làm tình với Debs. Phải xóa bỏ suy nghĩ đó.
Bỗng nhiên tôi nhận ra tôi bị chậm tới ba bước trong toàn bộ phần Vuốt ve kích thích, chưa nói đến thì thầm âu yếm. Nhưng Eric dường như không hề nhận thấy.
“Lexi, em yêu?” anh thì thầm trong hơi thở, vào sát tai tôi.
“Vâng?” tôi thì thầm trả lời, không biết liệu anh có định nói “Anh yêu em.”
“Em có thoải mái với việc anh đưa dương v*t vào trong…”
Úi!
Trước khi tôi kịp tự ngăn mình, tôi đã đẩy anh khỏi người tôi và lăn ra xa.
Ối. Tôi không định xô đẩy mạnh đến thế.
“Có gì không ổn vậy?” Eric ngồi dậy hoảng hốt. “Lexi! Chuyện gì vậy? Em có sao không? Em nhớ ra điều gì sao?”
“Không.” Tôi cắn môi. “Em xin lỗi. Chỉ là bỗng nhiên em cảm thấy hơi… ừm…”
“Anh biết mà. Anh biết chúng ta đang hơi vội vàng.” Eric thở dài và cầm lấy cả hai tay tôi. “Lexi, nói cho anh biết. Tại sao em lại thấy không thoải mái? Có phải do ký ức đau buồn nào đó?”
Ôi Chúa ơi. Anh thật tha thiết. Tôi phải nói dối.
Không. Tôi không thể nói dối. Hôn nhân chỉ thành công nếu ta hoàn toàn trung thực.
“Không phải vì ký ức đau buồn nào nào cả,” cuối cùng tôi nói, cẩn thận nhìn qua anh vào cái chăn lông vịt. “Chỉ là vì anh nói từ ‘dương v*t’.>
“dương v*t?” Eric trông hết sức bối rối. ” ‘dương v*t’ thì có gì không ổn chứ?”
“Chỉ là… anh biết đấy. Không gợi tình lắm. Về mặt từ ngữ.”
Eric tựa người vào đầu giường, lông mày nhíu lại.
“Anh thấy từ ‘dương v*t’ gợi tình,” cuối cùng anh nói.
“Ồ, đúng!” Tôi rút lui nhanh chóng. “Ừm, ý em là, rõ ràng từ đó khá gợi tình…”
Sao anh có thể thấy từ “dương v*t” gợi tình được chứ?
“Dù sao, không chỉ là chuyện đó.” Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề. “Chính là cách cứ hai giây anh lại hỏi em một lần xem em có thoải mái không. Điều đó khiến mọi việc trở nên hơi… trịnh trọng. Anh không nghĩ vậy sao?”
“Anh chỉ cố gắng quan tâm tới em,” Eric gượng gạo nói. “Đây là tình huống khá lạ lùng đối với cả hai chúng ta.” Anh quay đi và bắt đầu mặc áo vào với những cử chỉ nhát gừng.
“Em biết!” tôi nói nhanh. “Và em rất cảm kích, thực sự đấy.” Tôi đặt tay lên vai anh. “Nhưng có lẽ chúng ta có thể thư giãn hơn. Tự nhiên hơn?”
Eric yên lặng một chút, như thể cân nhắc kỹ lưỡng điều tôi vừa nói.
“Vậy… đêm nay anh ngủ ở đây nhé?” cuối cùng anh nói.
“Ồ!” tôi giật nẩy người không thể kiềm chế.
Tôi làm sao vậy? Eric là chồng tôi. Một giây trước tôi còn hoàn toàn muốn làm tình với anh ấy. Dù vậy, ý tưởng về việc anh ngủ ở đây với tôi cả đêm dường như… quá thân mật.
“Có lẽ chúng ta có thể tạm hoãn một thời gian. Em xin lỗi, chỉ là…”
“Được thôi. Anh hiểu.” Tránh không nhìn vào mắt tôi, anh đứng dậy. “Chắc anh sẽ đi tắm.”
“Được ạ.”
Còn lại một mình, tôi nằm vật xuống gối. Tuyệt lắm. Tôi chưa làm tình. Tôi chẳng nhớ gì hết. Nhiệm vụ của tôi hoàn toàn thất bại.
Anh thấy từ “dương v*t” gợi tình.
Tôi bỗng nhiên cười khúc khích và bịt vội tay lên mồm vì sợ anh nghe thấy. Cạnh giường, chuông điện thoại bắt đầu kêu, nhưng ban đầu tôi không cử động – chắc là điện thoại của Eric. Sau đó tôi nhận ra anh chắc hẳn đang tắm. Tôi với sang và nhấc chiếc điện thoại Bang & Olufsen cực kỳ hiện đại lên.
“Alô?”
“Chào em,” một giọng nói quen thuộc, khô khan cất lên. “Jon đây.”
“Jon?” Tôi thấy tức giận điên người. Eric không ở quanh đây, nhưng kể cả như vậy, tôi cầm điện thoại lao vào phòng tắm kế bên, sau đó đóng cửa và khóa lại.
“Anh điên sao?” Tôi thì thầm rít lên bằng giọng tức giận. “Anh gọi tới đây làm gì? Như vậy quá nguy hiểm! Nhỡ Eric nhấc máy thì sao?”
“Thì anh chờ Eric nhấc máy mà.” Giọng Jon nghe hơi bối rối. “Anh cần nói chuyện với anh ấy.”
“Ồ.” Tôi ngừng sững lại khi chợt nhận ra. Tôi thật ngu ngốc. “Ồ… đúng thế.” Cố gắng khắc phục tình thế, tôi nói bằng giọng trịnh trọng của một bà vợ. “Tất nhiên rồi, Jon. Tôi sẽ gọi anh ấy…”
Jon cắt ngang lời tôi. “Nhưng anh cần nói chuyện với em hơn. Chúng ta phải gặp nhau. Chúng ta phải nói chuyên.”
“Chúng ta không thể! Anh phải chấm dứt chuyện này. Toàn bộ những chuyện… nói chuyện này. Trên điện thoại. Và cả không trên điện thoại.”
“Lexi, em say hay sao thế?” Jon nói.
“Không.” Tôi nhìn gương mặt đỏ au của mình. “Cũng đúng… có lẽ một chút.”
Có tiếng nghèn nghẹt ở đầu kia điện thoại. Anh ta đang cười sao?
“Anh yêu em,” anh ta nói.
“Anh không biết tôi.”
“Anh yêu cô gái… đã từng là em. Là em hiện giờ.”
“Anh yêu Rắn hổ mang?” Tôi gay gắt vặn lại. “Anh yêu con khốn từ địa ngục? Vậy thì chắc anh điên rồi.”
“Em không phải con khốn từ địa ngục.” Rõ ràng anh ta đang cười tôi.
“Mọi người khác dường như đều nghĩ tôi như vậy. Đã từng. Thế nào cũng được.”
“Em đã bất hạnh. Và em đã phạm một số sai lầm khá lớn. Nhưng em không phải một con khốn.”
Vẫn còn hơi chếnh choáng, tôi nghiến ngấu từng lời của anh ta. Cứ như thể anh ta đang xoa thuốc lên vết thương đau đớn của tôi. Tôi muốn nghe nữa.
“Sao…” Tôi nuốt khan. “Những sai lầm kiểu gì?”
“Anh sẽ nói với em khi mình gặp nhau. Chúng ta sẽ nói về mọi chuyện. Lexi, anh nhớ em quá…”
Bỗng nhiên giọng nói quen thuộc và thân mật của anh ta khiến tôi thấy bất an. Tôi đang ở đây, trong phòng tắm của chính mình, thì thầm với một gã tôi không biết. Tôi đang dính vào chuyện gì cơ chứ?
“Dừng lại. Dừng lại đi!” Tôi cắt ngang lời anh ta. “Tôi cần phải… suy nghĩ.”
Tôi bước về phíaăn phòng, thọc tay vào mái tóc, cố gắng nhồi những suy nghĩ hợp lý trong cái đầu choáng váng của mình. Chúng tôi có thể gặp, và chỉ nói chuyện…
Không. Không. Tôi không thể bắt đầu gặp gỡ ai đó sau lưng Eric. Tôi muốn cuộc hôn nhân của mình thành công.
“Eric và tôi vừa làm tình với nhau!” tôi nói đầy thách thức.
Tôi còn không chắc tại sao tôi nói điều đó.
Phía bên kia đầu dây im lặng và không biết liệu Jon có bị xúc phạm đến nỗi anh ta đã bỏ máy. Được thôi, nếu anh ta làm thế, đó là chuyện tốt.
“Ý em là sao?” giọng anh ta vẳng lại từ đầu dây bên kia.
“Anh biết đấy. Điều đó thay đổi mọi thứ, tất nhiên.”
“Anh không hiểu. Em cho rằng anh sẽ không yêu em nữa vì em làm tình với Eric?”
“Tôi… tôi không biết. Có lẽ.”
“Hay em nghĩ làm tình với Eric sẽ chứng minh rằng em yêu anh ta?” Anh ta tỏ ra không nhân nhượng.
“Tôi không biết!” tôi lại nói, bối rối. Thậm chí tôi còn không nên nói chuyện thế này. Tôi nên bước ngay ra khỏi phòng tắm, giơ điện thoại lên cao, và gọi “Anh yêu? Jon gọi cho anh này.”
Nhưng có điều gì đó đã giữ tôi ở đây, điện thoại áp chặt vào tai.
“Tôi nghĩ điều đó có thể kích thích trí nhớ của tôi,” cuối cùng tôi nói, ngồi xuống bên mép bồn tắm. “Tôi cứ nghĩ, có lẽ trí nhớ của tôi vẫn còn ở đó, chỉ bị khóa lại, và chỉ cần tôi có thể với tới nó… Chuyện này thật đáng nản…”
“Hãy kể cho anh về chuyện đó,” Jon nói giọng châm biếm, và tôi bỗng hình dung ra anh ta đứng đó trong chiếc áo phông màu xám và quần jean, nhăn mặt theo cách anh ta thường làm, cầm điện thoại bằng một tay, còn tay kia vòng ra sau đầu, thoáng lộ khoảng hõm ở nách..>
Hình ảnh sống động đến mức làm tôi chớp mắt.
“Vậy, thế nào? Chuyện làm tình ấy.” Giọng anh ta đã thay đổi, thoải mái hơn.
“Nó như…” Tôi hắng giọng. “Anh biết đấy. Tình dục. Anh biết về tình dục mà.”
“Anh có biết về tình dục,” anh ta đồng ý. “Anh cũng biết thế nào là tình dục với Eric. Anh ta thành thạo… chu đáo… Anh ta có trí tưởng tượng khá…”
“Thôi đi! Anh đang khiến tất cả những điều đó thành đặc điểm xấu…”
“Chúng ta phải gặp nhau,” Jon cắt ngang. “Nghiêm túc đấy.”
“Chúng ta không thể.” Tôi cảm thấy cơn run rẩy sợ hãi từ sâu thẳm bên trong. Như thể tôi sắp sửa bước qua miệng vực. Như thể tôi phải tự ngăn mình lại.
“Anh nhớ em lắm.” Giọng anh ta nhỏ dần, êm ái hơn. “Lexi, em không biết anh nhớ em nhiều thế nào đâu, không được ở bên em khiến anh đau đớn…”
Tay tôi ướt đẫm quanh điện thoại. Tôi không thể nghe anh ta nói thêm nữa. Chuyện này làm tôi bối rối; nó làm tôi mất bình tĩnh. Vì nếu đó là sự thực; nếu mọi điều anh ta nói đúng là sự thực…
“Nghe này, tôi phải bỏ máy đây,” tôi nói vội vã. “Tôi sẽ gọi Eric cho anh.” Chân tôi loạng choạng, tôi mở cửa buồng tắm và đi ra ngoài, giữ điện thoại thật xa như thể nó có bệnh truyền nhiễm.
“Lexi, chờ đã.” Tôi có thể nghe thấy tiếng anh ta từ trong điện thoại vọng ra, nhưng tôi lờ đi.
“Eric!” Tôi gọi vẻ hoạt bát khi tới gần cửa và anh bước ra, quấn khăn tắm. “Anh yêu? Jon gọi cho anh này. Jon kiến trúc sư ấy.”