Bạn đang đọc Em Có Tình Tôi Có Ý – Chương 97: Hiên Ngang Giành Thắng Lợi
Triệu Tiểu Đường đột nhiên đến làm cho Phan tổng trong phút chốc liền kinh ngạc, các vị cổ đông khác cũng đều dừng lại tiếng chửi rủa nhưng sắc mặt như cũ không phải rất tốt.
Một người trong số các cổ đông đứng lên nói rằng: “Triệu tổng cô đến là tốt rồi, Lạc tổng chúng tôi liên lạc không được.”
Ông ta lần này thái độ so với khi nãy nhã nhặn hơn nhiều.
Kỳ thực những vị cổ đông ở đây cùng Triệu Tiểu Đường cũng không tính là quen biết, nói đúng ra thì cũng có qua mấy năm mới nhận thức rõ ràng chút.
Công ty căn bản phát triển vì lợi ích của mấy người có mặt ở đây, cái họ cần là lợi nhuận hàng tháng bọn họ nhận được bao nhiều có đủ để sống một cuộc sống sa hoa hay không mà thôi.
Mấy năm trước công ty này hoạt động rất không có quy củ rối loạn từ trên xuống dưới tưởng chừng sớm ngày công bố phá sản nhưng khi Triệu Tiểu Đường tới đây cô đã biến nó trở lên quy củ hơn mở rộng quy mô kinh doanh.
Sau khi hạng mục N1 thành công lợi nhuận kếch xù càng khiến bọn họ trở nên tham lam hơn đâu còn nghĩ đủ ăn là được, thấy hạng mục N2 được đề ra tuy rằng rất nguy hiểm nhưng bọn họ vẫn muốn đặt cược một lần giao vào tay Triệu Tiểu Đường lần nữa.
Hiện tại bọn họ biết nguồn vốn khởi động N2 rất có khả năng bị Lạc Thái mượn quyền ôm đi khiến mấy người họ sắc mặt rất khó nhìn.
Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm các vị cổ đông ở đây cuối cùng nói: “Lạc tổng tôi biết ở đâu mọi người không cần lo lắng.”
Phan tổng hơi nhướng mày, Triệu Tiểu Đường làm sao sẽ biết Lạc Thái ở đâu? Lạc Thái hiện tại không phải chỉ có ông ta biết thôi sao? Phan tổng có chút hồ nghi hỏi: “Triệu tổng nếu biết Lạc tổng ở đâu tại sao không dẫn hắn ta tới đây cùng tham gia cuộc họp ?”
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn hắn ánh mắt thâm thúy cười nhạt như mũi dao đâm vào lòng Phan tổng khiến hắn thay đổi sắc mặt.
Triệu Tiểu Đường nghiêm túc khí thế bức người nói: “Hắn đang bận xử lý một chuyện rất trọng yếu tạm thời không tiện tham dự cuộc họp.”
“Không tiện?” Phan tổng cười khẽ: “Triệu tổng sợ là đã quên hạng mục N2 vốn khởi động còn trên tay Lạc tổng, hắn ta không xuất hiện hạng mục N2 là phải hủy bỏ sao?”
“Đúng vậy, vốn khởi động còn ở chỗ Lạc tổng.
Triệu tổng cô định xử lý như thế nào?”
“Lạc tổng đến cùng đang làm gì? Cổ đông chúng ta đều không có quyền lợi được biết à?”
“Tôi xem lúc trước không bằng trực tiếp để Phan tổng làm tổng giám đốc thì hơn!”
Những cổ đông này bình thường kiêng kỵ Triệu Tiểu Đường sẽ không dám nghi vấn quyết định của cô thế nhưng hạng mục N2 có quan hệ tới bọn họ nửa đời trước tích trữ.
Làm sao cũng không thể thờ ơ không động lòng, phòng họp tiếng ồn ào càng lúc càng lớn Triệu Tiểu Đường im lặng không lên tiếng mặc cho những vị cổ đông kia hung hăng phát tiết cuối cùng Phan tổng lên tiếng : “Triệu tổng sẽ không phải hạng mục N2 không làm chứ?”
Mọi người sắc mặt đột nhiên biến sắc.
Phan tổng trong lòng cười lạnh, Triệu Tiểu Đường người là trở về vậy thì thế nào.
Hết thảy đều nằm trong tính toán của hắn ta miễn là tiền không đúng chỗ hạng mục khởi động chính là trò cười như vậy chậm một ngày hao tổn rất nhiều tiền mắt trần có thể thấy.
Hắn ta liền không tin những cổ đông này có thể khoan nhượng.
“Nói xong chưa?” Triệu Tiểu Đường lạnh nhạt đến mức âm cuối cùng trong lời nói rõ ràng truyền khắp toàn bộ phòng họp.
Bầu không khí huyên náo đột nhiên liền vắng vẻ, trong cái nhìn bao quát của Phan tổng vẻ mặt như cũ rất hờ hững, ánh mắt ngập ý cười khiêu khích Triệu Tiểu Đường còn cô ngược lại cau mày chặt hơn.
Triệu Tiểu Đường thấy bọn họ không lên tiếng nữa nghiêng đầu nói: “Để giám đốc Lục đi vào.”
Hồ Ba gật đầu bước mấy bước tới cửa mở cánh cửa gỗ ra, mọi người thấy giám đốc tài vụ đang đứng ở bên ngoài.
Phan tổng lông mày nhíu lại càng sâu, hắn ta theo bản năng lới lỏng cà vạt của mình đột nhiên cảm thấy sẽ có biến không khí dần trở nên ngột ngạt.
Giám đốc Lục đi vào phòng họp đứng bên người Triệu Tiểu Đường thanh âm tuy thấp nhưng nói năng có khí phách: “Triệu tổng, phòng tài vụ đã nhận đủ vốn khởi công của hạng mục N2 không hề thiếu nửa phân tiền mời cô coi.
“
Triệu Tiểu Đường môi mỏng khẽ mở: “Biết rồi, đi ra ngoài đi.”
Giám đốc Lục đưa văn kiện trên tay đưa cho Triệu Tiểu Đường sau đó lui xuống, Hồ Ba lập tức đem văn kiện phân phát cho tất cả các cổ đông đang ngồi ở đây.
Mấy người họ khi nãy còn tức giận quên trời đất mắt to mắt nhỏ trừng nhau bây giờ nhìn thấy giám đốc tài vụ rồi tệp văn kiện trước mặt thái độ xoay chuyển 360 độ đối với Triệu Tiểu Đường nói: “Triệu tổng khi nãy chúng tôi nói chuyện có hơi nặng lời một chút nhưng chúng tôi cũng là vì lo cho công ty nên sốt ruột kính xin cô chớ để ở trong lòng.”
Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn vị cổ đông nói chuyện kia, ánh mặt trời rơi vào khóe mắt cô tự dưng thêm sắc khí cô cười: “Làm sao biết chứ.”
Làm sao sẽ không để ở trong lòng đây, cái công ty này đã sớm mục nát mục đích duy nhất của cô là muốn cải cách lại toàn bộ cơ cấu của công ty chỉ là hiện tại hạng mục N2 mới vừa khởi động cô vẫn chưa có dự định động tới những cổ đông này.
Ngoại trừ Phan Tuấn lão cáo già đáng chết!
Hắn ta lại dám nhân lúc cô không ở công ty cấu kết với Lạc Thái suýt chút nữa đạp đổ hạng mục N2 khởi động.
Triệu Tiểu Đường nghĩ tới đây liền sinh khí, được rồi cô thừa nhận một phần oán khí còn có nguyên do khác liên quan tới vấn đề cá nhân của cô.
Nếu như không phải hắn ta gây chuyện cô hiện tại khẳng định đang ở bên cạnh chăm lo cho Thư Hân, hôm nay cũng đã sớm ở căn hộ chờ Thư Hân.
Thật vất vả mới khiến Ngu Thư Hân thả xuống toàn bộ tâm phòng bị đối với mình lại bị mấy cái công việc quấn lấy thật sự bực mình.
Vốn dĩ Tiểu Đường không có ý định động tới Phan Tuấn nhưng chính hắn tự mình vác xác tới khiêu khích vậy thì đừng trách cô vô tình.
Phan Tuấn bị Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm trong đáy hắn có chút sợ hãi, cúi thấp đầu xem văn kiện trên bàn.
Nguồn vốn vài tỷ NDT toàn bộ đều rất đúng chỗ không sai nửa con số đáy mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc chỉ là Phan Tuấn cũng không phải tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới vừa ngồi vào ghế hội đồng quản trị, hắn rất khôn ngoan lập tức giữ yên lặng.
Số tiền kia Triệu Tiểu Đường có khẳng định không thể đến từ chỗ Lạc Thái, có lẽ cô vụиɠ ŧяộʍ móc tiền túi.
Phan Tuấn đã tính toán tốt nếu như chuyện này thuận lợi nắm được cổ phần của Triệu Tiểu Đường vào tay đến thời điểm thích hợp hắn sẽ cùng Lạc Thái biện minh ra một lý do để Lạc Thái mang tiền trở về ngược lại Triệu Tiểu Đường cũng không làm gì được hắn.
Phan Tuấn bàn mưu tính kế rất khá! Bây giờ hắn ta ôm tâm trạng không vui ở chỗ mục kí tên khởi động hạng mục cùng mấy cổ đông khác đặt bút kí lên.
Sau đó toàn bộ người trong phòng họp đứng dậy vỗ tay chúc mừng hạng mục N2 có thể thuận lợi hoàn thành.
Hội nghị kết thúc các cổ đông lần lượt rời đi, Phan Tuấn đứng dậy cũng chuẩn bị cùng bọn họ ra ngoài thì Hồ Ba lên tiếng cản lại : “Phan tổng.”
“Mời ngài dừng chân.”
Phan Tuấn quay đầu nhìn thấy Triệu Tiểu Đường vẫn ngồi ở trên ghế chưa có ý định rời đi, một mình cô đơn độc trong căn phòng họp rộng rãi mang theo khí thế ép người, Phan Tuấn hỏi: “Triệu tổng còn có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì.” Triệu Tiểu Đường lưng dựa vào ghế đối với Phan Tuấn nói: “Lâu như vậy không có tới công ty muốn cùng Phan tổng tâm sự.”
“Ngồi.”
Đơn giản một chữ mang theo ngữ khí không cho phép từ chối, Phan Tuấn đứng đó nhìn cô mất mấy giây mới từ từ đi tới chiếc ghế bên cạnh Tiểu Đường ngồi xuống.
Triệu Tiểu Đường bình tĩnh nhìn hắn không nói lời nào, Phan Tuấn không nhịn được lên tiếng : “Công ty rất tốt! Xin lỗi Triệu tổng chuyện của Lạc tổng cùng hội đồng quản trị tôi không có sớm thông báo cho cô biết.”
“Không cần lo lắng.” Triệu Tiểu Đường hiếm khi thấy khóe môi cô lộ ra điệu cười nhạt, Phan Tuấn từ lúc ở công ty lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tiểu Đường liền chưa từng thấy dáng vẻ tươi cười của cô bao giờ.
Triệu Tiểu Đường là kiểu mẫu người nghiêm túc trong công việc trước sau đều rất cẩn thận tỉ mỉ thái độ đối với nhân viên trước sau như một.
Cái ngày hạng mục N1 giành thắng lợi kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ khiến cổ đông bị làm cho mờ mắt mê muội suиɠ sướиɠ tột cùng biểu hiện ra ngoài nhưng chỉ có một mình Triệu Tiểu Đường ngồi đó bình tĩnh sắc mặt lạnh lẽo không quan tâm.
Vì lẽ đó Phan Tuấn nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Đường lúc này cùng lúc trước không giống nhau khiến hắn rất bất ngờ mất tự nhiên cau mày nói : “Không biết Triệu tổng muốn tán gẫu cái gì?”
“Tâm sự về chuyện của Lạc tổng cùng vốn khởi động hạng mục đi.” Triệu Tiểu Đường giương mắt nhìn về phía Phan Tuấn tuy trên mặt cô mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng lại khiến con người ta cảm thấy áp lực.
Phan Tuấn có chút gánh vác không được khí thế áp lực như vậy hắn làm bộ người không liên quan cười xòa: “Tôi không hiểu ý tứ của Triệu tổng cho lắm.”
Triệu Tiểu Đường gật đầu: “Phan tổng cảm thấy vốn khởi động của tôi là nơi nào đến?”
Phan Tuấn mặt mũi hơi biến sắc, Triệu Tiểu Đường đây là ý gì? Không phải bản thân cô ta móc tiền túi, lẽ nào.
.
.
Không thể, làm sao có khả năng, Lạc Thái làm sao có khả năng bán đứng hắn ta được.
“Lạc tổng con người hắn ra sao chắc Phan tổng khả năng không biết rõ đi.
Hắn ta luôn luôn xem giá trị đồng tiền rồi mới tính tới làm việc, lại nói tới thời điểm khi đó Phan tổng liên thủ với hắn ta không cảm thấy quá mức thuận lợi sao?”
Phan Tuấn mặt mũi trắng bệch, thân thể hắn run cầm cập nắm chặt tay dưới bàn gỗ kìm chế.
Lạc Thái nếu như có thể vì tiền mà bán đứng công ty vậy khẳng định cũng sẽ vì tiền mà bán đứng hắn hoặc là căn bản không phải vì tiền.
Lúc trước Lạc Thái hợp tác với hắn chính là cố ý!
Hắn ta cùng Lạc Thái đấu đá lâu như vậy nếu như bị Lạc Thái trả đũa hoàn toàn có khả năng!
Phan Tuấn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Bình tĩnh, bình tĩnh không thể bị lời của Triệu Tiểu Đường đánh lạc hướng Phan Tuấn tự trấn an nhắc nhở bản thân còn âm thầm hít thở sâu: “Triệu tổng, tôi nghĩ cô có lẽ đã hiểu lầm gì đó rồi.
Tôi và Lạc Thái sao có thể hợp tác với nhau ở sau lưng cô giở trò cơ chứ.”
“Hai cái lựa chọn.” Triệu Tiểu Đường làm như không muốn tiếp tục nghe hắn ngụy biện, cô đứng lên nói rằng: “Lựa chọn thứ nhất từ chức giao ra cổ phần.”
“Lựa chọn thứ hai, cảnh sát tham gia điều tra việc tham ô công quỹ sau đó ngài từ chức, giao ra cổ phần.”
Triệu Tiểu Đường nói xong đưa một túi tư liệu cho Phan Tuấn, cô vỗ vỗ vạt áo phía dưới nói rằng: “Phan tổng từ từ suy nghĩ đi trước 12 giờ cho tôi câu trả lời.”
Sau khi rời phòng họp Hồ Ba vội vã hỏi cô: “Triệu tổng thật sự không cần liên hệ cảnh sát xử lý sao?”
Triệu Tiểu Đường lắc đầu, hạng mục N2 mới vừa khởi động công ty không thể có bất kỳ tin tức bất lợi nào truyền ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Thứ hai, cô muốn nuốt lấy số cổ phần trong tay Phan Tuấn nếu như theo trình tự bình thường sẽ có rất nhiều phiền phức.
Phan Tuấn không phải người ngu trừ phi nửa đời sau hắn ta muốn trong tù vượt qua bằng không hắn ta nhất định sẽ giao ra cổ phần.
Dùng cổ phần của hắn bổ khuyết vào vốn khởi động của N2 sẽ có lợi nhiều hơn.
Phan Tuấn tính kế người khác lại không có tính tới chính mình sẽ bị đuổi khỏi công ty một xu không dính túi.
Chỉ là tốt xấu gì Tiểu Đường cũng đã giữ thể diện cho hắn nếu thật sự để cảnh sát vào cuộc e là nửa đời sau của Phan Tuấn coi như chấm hết.
Triệu Tiểu Đường giẫm đôi giày da đi về phòng làm việc, Hồ Ba nhìn tấm lưng thẳng tắp của cô rất uy nghiêm cứng cỏi thật sự quá soái! Ai có lá gan hiểm như lão bản nhà mình đây.
Chỉ trong vòng 3 ngày nắm rõ được cục diện từ đó gỡ bỏ nút thắt xoay chuyển cục diện âm thầm tìm ra chứng cứ trí mạng kết liễu kẻ địch.
Nếu như Triệu tổng không phải muốn cổ phần trên tay Phan Tuấn chỉ sợ Phan Tuấn hiện tại đã cùng cảnh sát ngồi uống trà.
Một ván cờ chuyển bại thành thắng trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn người bình thường như Hồ Ba sao có thể làm được.
Tuy rằng vốn khởi động là tiền riêng của Triệu tổng lấp vào thế nhưng nếu như cầm được cổ phần của Phan Tuấn hạng mục N2 lợi nhuận liền đủ để lấp bằng cái lỗ thủng này.
Mượn tay Phan Tuấn gϊếŧ Phan Tuấn diệu kế ah.
Hồ Ba không khỏi không cảm thán, cuộc tỷ thí này thật sự quá đặc sắc!
Triệu Tiểu Đường bước nhanh đến cửa phòng làm việc thì quay đầu nói: “Vé máy bay đặt chưa?”
Hồ Ba gật đầu: “Đều an bài xong, 1h30 phút máy bay sẽ cất cánh.”
Triệu Tiểu Đường câu môi, vẻ mặt không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa dịu đi rất nhiều tán dương Hồ Ba: “Làm tốt lắm.”
Lần thứ hai được khích lệ Hồ Ba chớp mắt một mặt mộng mị, vừa rồi Triệu tổng lại khen hắn đúng chứ? ? ? ?
Hồ Ba đang ảo tưởng chính mình có phải sắp được thăng chức tăng lương đi vào nhân sinh đỉnh cao rồi không thì Triệu Tiểu Đường quay đầu nói thêm một câu: “Buổi chiều tôi về nước trước, cậu lưu lại xử lý chuyện công ty.”
Hồ Ba được giao trọng trách lập tức gật đầu: “Vâng thưa sếp.
“
Triệu Tiểu Đường im lặng không nói thêm bất cứ câu nào tiến vào văn phòng, cô đi tới phía cửa sổ sát đất nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới.
1h30 phút lên máy bay buổi tối liền có thể gặp mặt Thư Hân tranh thủ thời gian cô có thể làm mấy việc nhỏ khác tạo bất ngờ cho em ấy.
Nghĩ đến ánh mắt ôn nhu của Thư Hân nhìn cô trước khi đi công tác về Tiểu Đường bất giác mỉm cười chuẩn bị cho Thư Hân gọi điện thoại liền nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiểu Đường bấm nút nghe máy giọng nói mềm mại của Thư Hân truyền đến: “Tiểu Đường .”
Tiểu Đường trong lòng cảm thấy ngọt ngào biểu cảm ôn nhu hơn giọng nói ẩn chứa sự cưng chiều : “Ừm.”
Ngu Thư Hân cắn môi ngập ngừng nói: “Đường ở công ty có khỏe không?”
Ngày hôm nay sau khi tỉnh lại Ngu Thư Hân đã nghĩ gọi điện thoại cho Tiểu Đường hỏi nhưng lại sợ làm lỡ công tác của cô cho nên Thư Hân không liên hệ.
Mãi cho đến khi giữa buổi quay phim được nghỉ tranh thủ lấy cam đảm gọi cho cô, đầu bên kia rất bình tĩnh đáp lại nàng: “Tôi khỏe.”
Nghe được hai chữ này Ngu Thư Hân liền yên tâm, nàng hỏi: “Em không có quấy rầy Đường chứ?”
“Đương nhiên không có.” Triệu Tiểu Đường nói: “Em quay phim kết thúc?”
Ngu Thư Hân đáp: “Không có tạm thời được nghĩ giải lao còn Đường đang làm gì ?”
Hai người như đôi tình nhân yêu nhau lâu ngày đang trò chuyện về lịch sinh hoạt công tác của đối phương.
Một hai câu nói thôi cô và nàng cũng ngầm hiểu ý nhau, Ngu Thư Hân chưa bao giờ trải qua cảm giác này rất tốt tốt đến mức nàng nghĩ nó không thực.
“Tôi mới vừa kết thúc cuộc họp hiện tại đang ở văn phòng.”
Triệu Tiểu Đường nói chuyện điện thoại rất quy củ thành thật làm Ngu Thư Hân mím môi cười, sự ngượng ngùng kiêng kỵ làm phiền cô đã bay đi hết.
Điện thoại đặt sát bên tai Ngu Thư Hân vừa mới chuẩn bị nói chuyện lại nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới nàng vội vàng nói với cô : “Đường đi làm đi, em đi trang điểm chuẩn bị cảnh quay kế tiếp.”
Trước khi Ngu Thư Hân cúp máy Tiểu Đường lên tiếng gọi nàng: “Hân Hân.”
Ngu Thư Hân trầm thấp ừm một tiếng, Tiểu Đường nói: “Buổi tối gặp lại.”
Nàng có thể nghe ra sự tha thiết chờ mong có chút nhịn không được của Tiểu Đường qua giọng nói trái tim đột nhiên có dòng nước ấm bao quanh cả nội tâm mềm nhũn : “Buổi tối gặp lại.”
Ngu Thư Hân cúp điện thoại sau đó liền nghe tiếng Lisa quản lý gọi: “Thư Hân!”
Nàng quay đầu lại xem thử, chị Lisa nói với nàng : “Em đi thay quần áo đi.”
Ngu Thư Hân gật đầu tiến vào bên trong phòng thay đồ, trên tay ôm trang phục đi vào Thư Hân liền sửng sốt bởi vì nàng không nghĩ tới Cố Khả Hinh đến rồi.
Cảnh Viên cũng ở đây.
Hai người tựa hồ vừa vặn đang nói chuyện, Ngu Thư Hân có chút áy náy nói: “Cảnh lão sư, Cố lão sư, thật xấu hổ em muốn thay đồ.”
Cảnh Viên đang muốn đi ra ngoài cô nói rằng: “Không cần, em vào đi.”
Ngu Thư Hân có chút lúng túng đi vào, Cố Khả Hinh cùng Cảnh Viên đứng mặt đối mặt.
Ngu Thư Hân đi ngang qua chỗ hai người cả hai đều giữ im lặng không nói, Cố Khả Hinh còn có một cảnh quay cuối cùng hai ngày nay không có thấy bóng dáng cô đâu.
Ngu Thư Hân trước đó còn nghĩ hôm nay chắc cô cũng chả đến đâu ai ngờ lại ở chỗ này, nàng không phải có ý định muốn nghe chuyện riêng của người khác nên vội vã đổi trang phục xong liền hai bước làm một rời đi liền.
Ngu Thư Hân sợ quấy rầy tới Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh không nghĩ tới chờ nàng đi ra phòng thay đồ đã không còn ai hết, chỗ hai người khi nãy đứng cứ như là do ảo giác mà Thư Hân mới thấy vậy.
Lisa đứng chờ ở bên ngoài sau khi nhìn thấy Thư Hân đi ra liền đi tới lôi kéo nàng vào phòng hoá trang.
Ngu Thư Hân ngồi ở trong lán nghe được mấy nghệ sĩ khác thì thầm to nhỏ nói: “Cố lão sư mới vừa tới.”
“Tôi cũng nhìn thấy rồi, cô ấy cùng Ôn Tửu đến cùng quan hệ gì a?”
“Ai biết được, chỉ là chắc sẽ có chút quan hệ đi, đến hiện tại vẫn chưa làm sáng tỏ cơ mà.”
Scandal như thế kia nếu như không phải là thật đã sớm ra văn bản làm sáng tỏ, đặc biệt là Cố Khả Hinh có địa vị trong giới thuộc hàng top làm sao có khả năng qua một đêm còn không có động tĩnh gì.
Chính vì thế trên mạng những lời đồn đoán có phải là sự thật.
Trải qua một đêm lên men tên Cố Khả Hinh từ vị trí đứng đầu bảng hot search lại chuyển tới đứng đầu các diễn đàn.
Cô là nghệ sĩ lâu năm có lực lượng fans đông đảo trước đó ngoại trừ cùng Cảnh Viên trói buộc CP ra cô cũng chưa từng có scandal nào khác.
Chính vì như thế mấy năm qua tất cả mọi người hầu như ngầm thừa nhận các cô ở cùng một chỗ dù sao cả hai cũng chưa từng có phản bác qua.
Cố Khả Hinh còn nhiều lần đi thảm đỏ cố tình lán lại chờ Cảnh Viên tới rồi cùng đi như vậy hai người chính thức phát đường đếm không xuể.
Năm ngoái lại là cặp CP hot nhất trong giới giải trí có thể nói fans CP của hai người so với fans các nghệ sĩ khác còn nhiều hơn.
Bây giờ lại phát sinh ra tình huống bất ngờ cùng Ôn Tửu không khác nào một quả bom nổ chậm, giới giải trí thoáng chốc liền bị nổ tung.
Đầu tiên là fans CP của hai người đuổi theo Ôn Tửu mắng tiểu tam, sau đó võng hồng phân tích hành vi của Ôn Tử thật sự chưa tới mức để bị chửi là tiểu tam bởi vì Cố Khả Hinh cùng Cảnh Viên chưa từng thừa nhận quan hệ.
Những võng hồng lý trí này được fans Cố Khả Hinh ủng hộ lập tức khống bình nói coi như Cố lão sư cùng Ôn Tửu cùng một chỗ thì cũng là người mà cô ấy chọn.
Yêu đương thôi mà có cần thiết phải hỏi ý người ngoài hay không? Một số fans khác thì khuyên fans Cảnh Viên đừng mãi bám chặt tới như thế chấp nhận sự thật đi.
Câu nói này vừa ra fans Cảnh Viên lập tức cáu giận nói lúc trước là Cố Khả Hinh nhà mấy người nhất định phải chờ Cảnh lão sư nhà chúng ta mới đi thảm đỏ, mỗi lần thảm đỏ ai không thấy được Cố Khả Hinh nhà mấy người có ý định tiếp xúc với Cảnh lão sư, nói chúng ta buộc chặt chi bằng nói Cố Khả Hinh nhà mấy người thì hợp lý hơn!
Cố Khả Hinh fans only đương nhiên không đồng ý quan điểm như thế bọn họ đào lại chuyện cũ đem số năm xuất đạo của cả hai ra tranh luận ai mới là tiền bối, ai nổi tiếng có nhiệt hơn,…!
Fans hai nhà liền bởi vì chuyện này trở mặt thành thù xé nhau đồ sát quảng trường một mất một còn!
Ngu Thư Hân đối với trên chuyện war nhau trên mạng cũng không có hiểu rõ nàng chỉ là tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhìn một chút phát hiện toàn bộ dân mạng đều đang thảo luận chuyện này mà người trong cuộc Cảnh Viên như cũ bình tĩnh bổ trang đổi y phục, còn có Cố Khả Hinh vừa mới tới cũng không thấy bóng dáng đâu.
Bữa trưa tất cả mọi người di chuyển đến lều bên kia nhận hộp cơm, Ngu Thư Hân trở về phòng thay đồ thay quần áo đi ra thì liền nhìn thấy Cảnh Viên một người ngơ ngác ngồi ở trước bàn trang điểm bên người cô không có quản lý cùng trợ lý.
Cảnh Viên cứ như thế nhìn chằm chằm tấm gương, Ngu Thư Hân đi về phía trước hai bước cô ấy cũng không có phát hiện.
“Cảnh lão sư?” Ngu Thư Hân kêu cô: “Chị không ăn cơm sao?”
Cảnh Viên còn mặc trang phục diễn toàn thân áo trắng, tóc dài xõa vai, không có quá nhiều trang sức cả người như tiên tử xuất trần mà vị tiên tử này lại không giống bình thường lạnh nhạt, cô cười nhạt: “Em đi ăn đi, tôi không quá đói bụng.”
Ngu Thư Hân xưa nay không có quản chuyện riêng của người khác hơn nữa Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh sự tình nàng căn bản không biết thế nhưng nàng cũng không đành lòng để Cảnh Viên một người đợi ở chỗ này.
Ngu Thư Hân đối với Cảnh Viên nói: “Cảnh lão sư nếu như không ngại em đem cơm qua đây hai người cùng dùng nhé ?”
Trong ánh mắt Thư Hân chứa đựng sự quan tâm, Cảnh Viên quay đầu nhìn nàng.
Ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy từ lâu cô đã quên mất điều mình quan tâm là cái gì, cái vòng tròn danh vọng này có quá nhiều người theo đuổi.
Nhất là các nghệ sĩ mới chưa thành danh luôn muốn làm thân lợi dụng người có địa vị hơn cho mình tài nguyên cho nên Cảnh Viên cũng không phải rất thích cùng người khác câu thông, chỉ có điều nhìn thấy Ngu Thư Hân rất bất ngờ là cô không có từ chối : “Được, phiền phức Ngu tiểu thư.”
“Chị vẫn nên gọi em là Ngu Thư Hân thì tốt hơn.” Ngu Thư Hân cười: “Nếu như chị không ngại.”
Cảnh Viên vẻ mặt như cũ rất hờ hững, ánh mắt đen láy nói: “Không ngại.”
Ngu Thư Hân gọi điện thoại để quản lý đưa hai phần hộp cơm đến phòng thay đồ, Lisa tuy rằng không biết tại sao nhưng vẫn nghe theo.
Cô đưa cơm đến phòng thay đồ liền nhìn thấy Cảnh Viên cũng đang ngồi ở đó.
Thư Hân lên tiếng trước : “Chị Lisa đi ăn cơm đi.”
Lisa gật đầu: “Biết rồi, hai người chậm rãi tán gẫu.”
Ngu Thư Hân nâng hộp cơm đi tới bên người Cảnh Viên, nói là để cho các nàng tán gẫu kỳ thực cũng không có chuyện gì để tán gẫu.
Ngu Thư Hân giúp Cảnh Viên mở hộp cơm ra nghe được cô nói: “Có phải là rất tò mò chuyện của tôi ?”
Chiếc đũa trên tay Thư Hân khẽ run bàn tay hơi ngừng lại, nàng ngẩng đầu ánh mắt sửng sốt : “Thời cơ chưa chín muồi chị cũng không cần thiết phải kể cho em nghe.
Cảnh lão sư mau ăn cơm thôi đồ ăn nguội sẽ không ngon.”
Ai mà không có bí mật chứ!? Nàng có, chị Lisa có, Cảnh Viên cũng có, mỗi người đều có bí mật muốn bảo vệ nếu như Cảnh Viên nguyện ý đối với nàng nói hết nàng sẽ nghiêm túc lắng nghe, thế nhưng nàng không hy vọng Cảnh Viên chỉ là nhất thời hành động theo cảm tính đem bí mật nói cho nàng dù sao các nàng vẫn chưa quen thuộc đến mức có thể cùng chung bí mật.
Cảnh Viên đôi mắt thâm sâu quan sát Thư Hân cô không nói gì nữa cúi đầu ăn cơm.
Hai người đều không phải người thích giao tiếp nhiều, trong bữa ăn cũng không giao tiếp qua lại nhưng Ngu Thư Hân lại rất thích cùng Cảnh Viên đối đãi cùng một chỗ dù không nói lời nào cũng sẽ không cảm thấy lúng túng.
Nàng đứng lên thu thập hộp cơm còn lại thì Cảnh Viên đưa tay ra chạm vào tay nàng: “Ngu Thư Hân .”
Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn cô nghe được Cảnh Viên nói: “Bữa cơm này coi như tôi nợ một món nợ ân tình của em, sau này có nhu cầu gì có thể tìm tôi.”
Đương nhiên không phải là bởi vì bữa cơm này mà là bởi vì Thư Hân sẽ không nói ra bí mật của cô.
Chưa từng có ai khiến Cảnh Viên có kích động muốn kể ra bí mật của mình cho họ nghe như là Ngu Thư Hân nếu như vừa rồi không phải Thư Hân nói ra câu kia cô đã đem chuyện của mình và Cố Khả Hinh nói ra.
Cho dù biết Ngu Thư Hân sẽ không nói lung tung nhưng vẫn là một mầm họa, đối với giá trị bản thân Cảnh Viên hiện nay chính điểm trí mạng.
Bí mật vẫn là thích hợp một mình tiêu hóa.
Ngu Thư Hân vừa nói câu kia đánh thức Cảnh Viên cho nên cô mới bảo nợ Ngu Thư Hân một ân tình.
Ngu Thư Hân cũng không phải đứa ngốc, nàng cười nói: “Đây chính là Cảnh lão sư nói, vậy sau này có yêu cầu em liền không khách khí?”
Cảnh Viên gật đầu, khí chất như cũ băng lãnh vẻ mặt cũng khôi phục lại bình thường, cô nói: “Không cần khách khí.”
Bốn chữ này phối hợp với trang phục trên người Cảnh Viên tự dưng nhiễm phải tiên khí cả người cô so với vừa rồi càng lộ cốt tiên hơn.
Ngu Thư Hân có chút lý giải vì sao fans của cô lại khăng khăng một mực đuổi theo một người.
Dưới góc độ một người bình thường Cảnh Viên hoàn mỹ có chút quá đáng, nàng đối với Cảnh Viên nói: “Cảnh lão sư nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước.”
Cảnh Viên ừm một tiếng, Ngu Thư Hân mang theo hộp cơm ra ngoài cánh cửa khép lại bên trong yên lặng, bên ngoài náo động.
Ngu Thư Hân ném túi rác vào thùng sau đó đứng dưới tán cây gửi tin nhắn cho Triệu Tiểu Đường ????: Đường đã ăn cơm chưa, đang ở đâu ?
Triệu Tiểu Đường ngồi ở trong phòng làm việc cô vừa vặn nhìn vào máy tính bên cạnh xem thời gian, 11h 50 phút thêm 10 phút nữa Tiểu Đường có cuộc hẹn với Phan tổng.
Hồ Ba gõ cửa đi vào hỏi cô có muốn dùng bữa trưa ở đây hay không thì Tiểu Đường xua tay: “Lại chờ một lát.”
10 phút sau.
Triệu Tiểu Đường gương mặt nghiêm túc lạnh lùng ra hiệu cho Hồ Ba tới gần bàn làm việc mình có điều căn dặn, vừa mới chuẩn bị nói ra bên ngoài có tiếng của người khác: “Triệu tổng.”
Là giọng của Phan tổng.
Hồ Ba vội vã đi ra mở cửa thấy bên ngoài Phan tổng đang đứng sắc mặt khó coi, cả người hắn như là trong chớp mắt già đi chục tuổi.
Rõ ràng mấy tiếng trước mới vừa nhìn thấy hiện tại sững sờ có chút không nhận ra, Hồ Ba không dám nhiều lời đối với hắn nói: “Phan tổng xin mời vào.”
Phan Tuấn trực tiếp đi vào trong hắn đứng trước mặt Triệu Tiểu Đường, khi nãy hắn vẫn luôn tìm cách liên hệ với Lạc Thái nhưng điện thoại làm thế nào đều không gọi được.
Kết hợp với chuyện Triệu Tiểu Đường đưa ra chứng cứ hắn ta không chịu thua cũng không được, so với cổ phần của công ty hắn ta không muốn phá huỷ nửa đời sau : “Tôi có thể giao ra cổ phần thế nhưng tôi có một điều kiện.”
Triệu Tiểu Đường không chờ hắn nói xong gật đầu: “Tôi tiếp thu.”
Như biết hắn ta muốn nói gì, Phan Tuấn khẽ run lên như đã hiểu ra phần nào đó trong chuyện này.
Hắn lúc trước không biết dựa vào đâu mà tự tin bản thân sẽ đấu thắng Triệu Tiểu Đường, bây giờ thì tốt rồi bị đuổi khỏi công ty!
“Trợ lý Hồ thông báo xuống dưới một tuần lễ sau mở cuộc họp hội đồng quản trị.”
“Mời Phan tổng chuẩn bị kỹ càng hết thảy tư liệu.”
Phan Tuấn chầm chậm gật đầu lần này không còn vẻ mặt không cam lòng nữa chỉ có thành thực mà nhận mệnh, đợi sau khi Phan Tuấn rời đi Hồ Ba nói: “Triệu tổng sau này cô chính là cổ đông lớn nhất trong công ty.”
Triệu Tiểu Đường nghe cậu ta nịnh hót liền đưa mắt nhìn lại tiện đà cười: “Tôi không phải.”
Ngu Thư Hân mới phải.
Cái công ty này là cô một tay xây dựng lên, là tâm huyết của cô.
Hiện tại cô nguyện ý đem phần tâm huyết này cùng Ngu Thư Hân chia sẻ, đã nói muốn trở thành thành lễ vật tốt nhất thì chắc chắn cô sẽ không nuốt lời.
Hồ Ba nghe lời cô nói không có hiểu nhưng lại không dám nhiều lời, Hồ Ba nhẫn nại nói: “Cái kia Triệu tổng, cô còn muốn ở lại công ty dùng cơm trưa sao?”
Triệu Tiểu Đường đứng lên: “Không cần.”
“Tôi muốn đi về trước, cậu sắp xếp xe.”
Xe thì bất cứ lúc nào cũng đều an bài xong, Hồ Ba gửi thông báo cho tài xế sau đó quay lại đối với Triệu Tiểu Đường nói: “Triệu tổng không ăn cơm trưa liền trở về sao?”
Triệu Tiểu Đường không có trả lời câu hỏi ngu xuẩn này thêm lần nữa, Hồ Ba rụt cổ biết mình nói hớ liền đổi chủ đề: “Cái kia Lạc tổng bên kia.”
“Hắn ta sẽ liên hệ cậu.” Khoản tiền kia Lạc Thái không dám sử dụng nửa xu, vốn là hắn cùng Phan Tuấn chung thuyền sau này số tiền đó nhất định sẽ cần dùng đến cho nên hắn ta không thể xâm phạm.
Hiện tại Phan Tuấn đã giao ra cổ phần, Lạc Thái càng không có gan vụиɠ ŧяộʍ nuốt hết vì lẽ đó hắn ta sẽ liên hệ với cô là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Trong vòng ba ngày nếu như hắn ta không liên hệ cho cậu, cậu biết nên làm như thế nào chứ?”
Hồ Ba lập tức đứng nghiêm, thần sắc nghiêm túc cực kỳ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đối với Lạc Thái thì không cần khách khí giống Phan Tuấn, nếu như hắn ta thức thời thì còn tốt, nếu như không thức thời thì cái tội danh tham ô tiền công chỉ có thể để hắn một người gánh chịu.
Dựa vào hiểu biết của Hồ Ba nội trong đêm nay Lạc Thái sẽ sớm tìm tới thôi.
Diệu kế, đúng là diệu kế mà! Không mất nửa xu thu về được cổ phần mà tiền vốn dự án cũng không có hao hụt!
Triệu Tiểu Đường không rảnh ở đây nghe Hồ Ba thổi phồng, cô nói: “Xe chuẩn bị tốt rồi sao?”
Hồ Ba kiểm tra lại điện thoại gật đầu nói với cô: “Đang ở gara chờ cô.”
Triệu Tiểu Đường thoáng gật đầu từ trên ghế làm việc lấy đi áo khoác rời đi, phía sau Hồ Ba lập tức đi theo bị cô ngăn lại : “Không cần theo.”
Hồ Ba hiểu ý chạy tới chỗ cửa thang máy bấm nút mời cô đi vào, đợi cô rời đi hắn mới quay trở lại làm việc.
Trong gara rất tối ánh sáng không đủ Triệu Tiểu Đường mới bước ra khỏi thang máy đi tới cửa nhà để xe liền thu được tin tức của Thư Hân
????: Em chờ Đường trở về cùng nhau ăn cơm tối.
Chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh cô Tiểu Đường không đợi tài xế mở cửa xe cho mình liền tự mở cửa phía sau xe ra ngồi lên.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi tòa nhà, Tiểu Đường hai mắt vẫn đang nhìn điện thoại cô nghĩ xem mình sẽ về nước lúc mấy giờ gương mặt rạng rỡ hơn hẳn.
Lòng bàn tay vừa chạm vào bức hình bên trong điện thoại mỉm cười liền nghe thấy tiếng tài xế hỏi: “Triệu tổng đi đâu?”
Nghe giọng nói này khiến đôi tay đang bấm chữ trên điện thoại ngừng lại, gương mặt cô lạnh băng đôi mày nhíu lại đưa mắt nhìn người phía trước.
Lạc Thái ở vị trí tài xế quay đầu lại sắc mặt âm trầm cười lạnh hắn nói: “Triệu tổng, đã lâu không gặp.”.