Bạn đang đọc Em Có Tình Tôi Có Ý – Chương 92: Mê Hoặc
Triệu Tiểu Đường mang đến ảnh hưởng quá lớn khiến Ngu Thư Hân cả đêm hầu như không ngủ nổi, nàng nằm ở trong lều bốn phía đen kịt bên ngoài tiếng gió rít gào khiến nàng ngày càng thu mình vào trong chăn ấm áp.
Tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn chăn đệm cho khách mời ghi hình đem chiếc lều chia ra làm hai cho nên nói một đội cùng nhau ở trong một lều kỳ thực vẫn là từng người riêng biệt ai làm việc nấy.
Đương nhiên đội của Thư Hân là ngoại lệ, hai người trước khi đi ngủ liền ôm nhau cùng một chỗ hôn môi.
Cảm giác như cũ rất tốt, rất tuyệt, cùng trong ký ức đêm đó hôn môi không giống cảm xúc rất đặc biệt.
Đêm nay Triệu Tiểu Đường càng thêm khiến lòng người ngứa ngáy, thật sự rất muốn hôn môi cô hoặc là bị cô hôn, muốn hòa vào nhập hai người làm một.
Ngu Thư Hân trở mình, bên ngoài ánh trắng soi sáng mặt đất nhưng không thể xuyên qua tấm bạt lều, mở mắt ra trước mặt cũng là một màu đen âm u cái gì đều không nhìn thấy.
Thư Hân nhẫn nhịn cảm giác hạnh phúc suиɠ sướиɠ từ đáy lòng không ngừng nhảy nhót muốn thoát ra ngoài nàng cắn môi tủm tỉm cười, vẻ mặt dịu dàng xinh đẹp.
Nếu như vẫn tiếp tục như vậy.
Kỳ thực cũng không xấu.
Ngu Thư Hân liền nghĩ như thế bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột ở vào tình thế như vậy tiếng chuông đặc biệt nghe rõ ràng.
Thư Hân có thể cảm giác sự chấn động ngay ở bên tai, sau đó điện thoại bị tiếp lên: “Này.”
Là âm thanh của Tiểu Đường, Ngu Thư Hân sợ bị cô phát hiện liền vội vàng nhắm mắt lại.
Tiểu Đường bò người ngồi dậy lo lắng di động ồn ào đến Thư Hân vội bấm nghe máy sau đó quay đầu xem thử, dưới ánh sáng của màn hình điện thoại yếu ớt Ngu Thư Hân vẻ mặt bình tĩnh, hô hấp bằng phẳng Tiểu Đường thở hắt ra một hơi hỏi: “Chuyện gì?”
“Triệu tổng, tôi liên lạc không được với Lạc tổng.” Hồ Ba trên đầu tiết ra giọt mồ hôi nhỏ, hai ngày nữa chính là ngày quan trọng N2 hạng mục khởi công mà toàn bộ quyền hành quan trọng đều đã giao cho Lạc Thái.
Nếu như liên lạc không được bị trì hoãn công ty một ngày liền muốn tổn thất hàng triệu đô, thời điểm N1 hạng mục được thực hiện các cổ đông liền cảm thấy không thích hợp vô cùng gấp rút cùng mạo hiểm thế nhưng Triệu Tiểu Đường dựa vào sức lực của một người chống được hết thảy tranh luận.
Cũng tại một năm sau đạt được thành công lớn, trực tiếp để lãi hàng năm phân chia cho bọn họ gấp sáu lần điều này cũng làm cho các cổ đông buông tay không dám dị nghị.
Nhưng cổ đông lại đưa ra một thỏa thuận chính là Triệu Tiểu Đường cùng các cổ đông thành giao kí kết riêng, tuy rằng hiện tại hạng mục chuyển giao cho Lạc Thái nhưng nếu có bất kỳ sai lầm nào Triệu Tiểu Đường vẫn là khó tránh khỏi trách nhiệm.
Huống hồ công ty cũng không thể cứ như vậy hao hụt nguồn vốn rồi xuống dốc, Triệu Tiểu Đường cũng biết trong đó ắt hẳn có quan hệ, cô hỏi: “Lạc tổng ngày hôm qua không phải còn tới công ty sao?”
“Từ xế chiều hôm nay liền liên lạc không được.” Hồ Ba vẫn đang theo dõi N2 hạng mục cũng biết trong đó hao tổn số vốn là bao nhiêu, vì lẽ đó cậu ta so với ai khác đều sốt ruột: “Triệu tổng, nếu không cô trước về đây đi?”
Trước hết để cho N2 hạng mục thuận lợi khởi công mới được.
Triệu Tiểu Đường đứng bên ngoài lều gió lạnh thổi vù vù, thổi bay vạt áo của cô đem áo ngủ thổi nhô lên một góc.
Người khác không biết nhưng Triệu Tiểu Đường chính cô rõ ràng nhất, cô tại N2 hạng mục tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết cùng tài chính hầu như là để toàn bộ số vốn công ty đổ vào.
Nếu như hao tổn ngân sách công ty chống đỡ không nổi không nói, liền riêng cái khoản tiền bồi thường chính là vài tỷ đô.
Hạng mục N1 N2 vẫn luôn là cô tự tay thực hiện giám sát nhưng bản thân cô cũng không nghĩ tới năm nay sẽ phát sinh bất ngờ như vậy.
Đến cùng vẫn là cô cân nhắc không chu toàn.
Triệu Tiểu Đường đứng dưới tán cây cô nhìn chằm chằm phía trước mấy mầm non mới đâm chồi nảy lộc suy tư vài giây cuối cùng nói rằng: “Cậu kéo dài thời gian hai ngày cho tôi, mọi việc phải giữ được sự ổn định.”
“Hai ngày?” Hồ Ba nói: “Nhưng hai ngày sau chính là ngày khởi công của hạng mục N2, liệu cô có thể tới kịp sao?”
Triệu Tiểu Đường đưa tay cắt đứt chồi non mới vừa ló đầu ra, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén: “Tới kịp.”
Hồ Ba nghe bên kia phân phó gật đầu liên tục thỉnh thoảng làm ghi chép, dưới bóng đêm Triệu Tiểu Đường âm thanh lạnh như băng, cô sau khi nói xong hỏi lại: “Đều nhớ rồi sao?”
Hồ Ba có cảm giác công ty sắp có biến cố lớn thần sắc cậu ta cũng lạnh lẽo lên: “Đều nhớ rồi.”
Triệu Tiểu Đường cúp điện thoại sau đó không có lập tức trở về lều, cô nhìn chằm chằm trên tay chồi non xem một lát cuối cùng ném xuống đất xoay người rời đi.
Tại trong lều vẫn còn có người chờ Tiểu Đường trở về, Thư Hân nghe được sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên nàng không có quay đầu lại.
Mùi thơm mang theo hàn khí trên người Tiểu Đường truyền tới đôi mắt đang nhắm chặt của Thư Hân khẽ run.
Là bởi vì chuyện của công ty đi, Thư Hân vừa nghe được đầu điện thoại kia người gọi cô một tiếng Triệu tổng hẳn là có chuyện gì rất gấp.
Ngu Thư Hân biết rõ vào lúc này nàng có quyền quang minh chính đại hỏi cô nhưng nàng một mực không mở miệng được.
Nàng không muốn hỏi cô chuyện của công ty, nàng không muốn nghe cô đàm luận về công việc đó là một loại bản năng bài xích.
Nói tới công việc nàng liền sẽ nghĩ tới cái khoảng thời gian kia mỗi ngày bị Tiểu Đường lạnh nhạt, nàng đối với ông nội nói một điểm không sai nàng thật không có dũng cảm như vậy.
Nàng sợ bị Triệu Tiểu Đường lần thứ hai bởi vì việc công mà bỏ lại mình, dù cho chỉ là trong lời nói nàng cũng không thể chịu đựng.
Trong lều rất yên tĩnh, bên ngoài gió lạnh thổi càng lớn len lỏi vào trong lều mang theo hàn khí lạnh lẽo.
Ngu Thư Hân ngủ không được trở mình bàn tay buông xuống bên người bị người kia nhẹ nhàng nắm chặt, người kia giọng nói rất thấp : “Ngủ đi, tôi không đi.”
Liền một câu nói Ngu Thư Hân nhịn không được nước mắt như đê vỡ trào ra, nàng xốc chăn của mình lên tiến vào trong chăn của Tiểu Đường.
Hai người ôm lấy nhau, Tiểu Đường vừa ra ngoài trên người có hàn khí còn Thư Hân trên người rất ấm, nàng ôm rất chặt đem nhiệt lượng truyền tới trên người Tiểu Đường.
Hai người lẫn nhau ma sát rất nhanh thân thể đều nổi lên du͙ƈ vọиɠ, Tiểu Đường không dám lộn xộn trong bóng đêm tĩnh mịch ánh mắt cô càng thêm tối lại.
Thư Hân vùi đầu trong ngực cô có nước mắt nóng hổi thẩm thấu qua lớp vải tiếp xúc chạm vào da thịt Tiểu Đường ấm áp thấm vào trên da thịt rồi từ từ lạnh lẽo.
Tiểu Đường vỗ nhẹ phía sau lưng nàng an ủi: “Đừng khóc, tôi không đi.”
Ngu Thư Hân ôm eo cô âm thanh nghèn nghẹn nức nở: “Triệu Tiểu Đường, Đường nếu như lần này lại bỏ em lại em liền thật sự không để ý tới Đường nữa.”
Triệu Tiểu Đường ôm chặt Ngu Thư Hân đem nàng chôn sâu ở trong lòng mình, một cái tay ôm lấy bả vai nàng, một cái tay đặt ở trên bụng nàng nhẹ nhàng xoa: “Sẽ không.”
Cô không nỡ.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu cô đối với Ngu Thư Hân cảm tình càng ngày càng sâu, sâu đến mức mọi cử chỉ của nàng đều có thể khiến cô luỵ tâm, một hô hấp bất ổn của Thư Hân cô liền có thể rõ ràng nhận ra được.
Em ấy không ngủ, em ấy tỉnh rồi, em ấy đang sợ hãi.
Triệu Tiểu Đường tự nhận không phải là mẫu bạn gái tiêu chuẩn 100 % thế nhưng cô sẽ cố gắng học tập, người khác có cô cũng muốn toàn bộ đưa cho Thư Hân, người khác không có cô lại càng muốn cho em ấy hết thảy.
Ngu Thư Hân được cô động viên an ủi tiếng khóc dần nhỏ lại, hai người như cũ ôm lấy nhau vừa rồi chỉ lo phát tiết tâm tình hiện tại ổn định lại Thư Hâm mới phát hiện hai người tư thế không có kẽ hở.
Bởi vì đi ngủ nên hai người đều ăn mặc áo ngủ thoải mái tuy rằng quần áo ngủ không phải quá mỏng thế nhưng khẽ động sẽ khiến vạt áo hướng về trên nhấc lên, hai người phần eo lộ ra dán vào nhau.
Trời sinh da thịt Tiểu Đường lành lạnh hiện tại tựa hồ nhiễm phải hơi ấm áp của Thư Hân mà cũng ấm lên.
Thư Hân hai tay ôm lấy phần eo của Tiểu Đường vùi đầu tại trước ngực cô, chóp mũi quanh quẩn hương thơm mát lạnh hai chân nàng còn bị Tiểu Đường kẹp lấy, bàn tay cô vừa vặn đặt ở trên bụng nàng.
Tiểu Đường nhẹ nhàng dùng sức xoa xoa mang tới một dòng điện lưu len lỏi xuất hiện khiến Thư Hân cảm giác tê dại tới từng lỗ chân lông.
Triệu Tiểu Đường không nghe được tiếng khóc thút thít của Thư Hân nữa chỉ cảm thấy hô hấp nàng rối loạn hơn rất nhiều.
Cô cơ bản đơn thuần quan tâm tâm tình của Thư Hân hiện tại cũng theo nàng mà yên tĩnh lại, trong thân thể cảm giác khô nóng có chút không khống chế được mà trong lòng lại chính là người cô yêu.
Hai người vẫn còn cái tư thế ám muội như thế này, Tiểu Đường lòng bàn tay từ bên trong vạt áo của Thư Hân tiến sâu vào đặt ở trên bụng đã hơi nhô ra của Thư Hân cô như cảm giác được bên trong một sinh mệnh vừa vặn đang nhảy nhót, rất thần kỳ thật sự rất cảm ơn Thư Hân.
Lòng bàn tay cô dán vào bụng Thư Hân không chút kiêng dè sau đó chậm rãi đi xuống đụng tới xương hông của nàng khiến Thư Hân giật mình thân thể cứng đờ.
“Đường đừng nhúc nhích.”
Triệu Tiểu Đường lòng bàn tay dán vào làn da mịn màng bóng bẩy của Thư Hân như hoa như ngọc, trong màn đêm tĩnh mịch ngữ điệu cô lại có thể ngay thẳng chính trực xem như không có chuyện gì mà nói rằng: “Tôi không nhúc nhích.”
Ngu Thư Hân vươn tay nắm lấy tay cô: “Này không phải vẫn còn động sao ?”
Triệu Tiểu Đường dán vào bên tai nàng nói: “Tôi không muốn để cho nó động thế nhưng nó thật giống như không nghe tôi sai khiến, bằng không em đánh nó đi.”
Ngu Thư Hân bị cô ngụy biện trêu chọc cười thành tiếng giữa bầu không khí yên lặng.
Tâm tình của nàng chuyển biến hết sức rõ ràng Tiểu Đường nhận ra được Thư Hân không có bài xích mình cô thở hắt ra một hơi tiếp tục ở trên da thịt nàng di chuyển xoa nắn mãi cho tới khi Ngu Thư Hân nhịn không được cầm lấy đôi bàn tay hư hỏng kia của cô đưa lên miệng cắn một ngụm.
Triệu Tiểu Đường ăn đau kêu rên, Thư Hân nhả ra hỏi: “Đau lắm hả?”
Nàng rõ ràng đều không có cam lòng dùng sức mà, Triệu Tiểu Đường như cũ dán vào bên tai nàng giọng nói hơi thấp mang theo nhiệt khí: “Không đau, có thể lại cắn thêm lần nữa sao?”
Ngu Thư Hân nhìn thấu ý đồ xấu xa của cô, cố ý ở trong lòng Tiểu Đường sượt sượt còn đem hai chân ma sát vào bắp đùi cô.
Ống quần của Thư Hân trượt lên tới đầu gối, hai người chân nhỏ dính chặt vào nhau Thư Hân cử chỉ rất nhẹ nhưng không thể coi thường.
Hành động này vô tình hay cố ý trêu chọc lòng người khó chịu, trước mắt là bóng tối nhưng Tiểu Đường vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng Thư Hân nằm nhoài trên người mình.
Làn da mềm mại trắng bóc như trứng gà luộc một chút ánh sáng thôi cũng khiến nàng trở lên lung linh mê người một viên ngọc quý giá, Thư Hân khiến trái tim Tiểu Đường đập loạn nhịp, lòng bàn tay chảy mồ hôi, trong thân thể có dòng nước ấm đang ồ ồ lưu động tựa hồ muốn dâng trào ra ngoài.
Cảm nhận được trong thân thể Tiểu Đường phát ra tín hiệu Thư Hân liền ngả ngớn hết sức nắm lấy ngón tay của Tiểu Đường lên đặt ở bên môi duỗi ra đầu lưỡi liếʍ ʍúŧ trêu đùa còn dán vào bên tai cô phát sinh ra tiếng hừ nhẹ mê hoặc đến cực điểm, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngay ở chớp mắt!
Triệu Tiểu Đường hô hấp hỗn loạn cô rất muốn chăm chú ôm lấy Thư Hân hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người nàng.
Tưởng tượng cô bé xinh đẹp trắng hồng của nàng mỗi khi cô tiến vào bên trong Thư Hân sẽ nhu thuận mềm mại như một chú mèo gọi tên cô nghĩ thôi cũng đủ để đầu ngón tay Tiểu Đường khẽ run.
Cô mới vừa đưa tay ra muốn ôm Thư Hân nhưng rơi vào khoảng không, Thư Hân quay người về chỗ cũ bình thản nói với Tiểu Đường : “Triệu tổng, ngủ ngon.”
Triệu Tiểu Đường vốn chỉ muốn an ủi Ngu Thư Hân nhưng không nghĩ bị phản tác dụng bị nàng trêu chọc đến mất khống chế.
Âm thanh yếu ớt nhu mềm của Thư Hân vẫn còn vang vẳng bên tai, cô thật sự rất muốn đem Thư Hân ôm về cố định vào trong ngực mình hôn nàng đến nghẹt thở!
Nhưng là chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Ngu Thư Hân đã ngủ.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ, Tiểu Đường đưa tay mở chiếc đèn đầu giường ánh sáng ấm màu vàng cũng không tính là quá sáng.
Những đường nét trên gương mặt nàng dưới ánh đèn vàng như ẩn như hiện, Tiểu Đường từ trong chăn đi ra tiến vào trong chăn của Thư Hân.
Cô không dám lộn xộn cũng không có làm bất cứ chuyện gì khác, cô chỉ là nghiêng thân thể một cái tay chống đầu đem tấm chăn của Thư Hân kéo lên trên dịch dịch một chút, đưa nàng hai tay thả trong chăn cuối cùng cô ở trong chăn tìm thấy bụng dưới của nàng không chút du͙ƈ vọиɠ đơn giản chạm vào nơi đó.
Ánh mắt Tiểu Đường ôn hòa lại cô nhìn về phía Thư Hân vươn đôi tay khác bên trong chiếc chăn đưa lên vén sợi tóc xõa trên gương mặt nàng sang một bên để lộ ra ngũ quan xinh đẹp.
Tiểu Đường nhìn chằm chằm gương mặt đó xem một lát mới nhẹ giọng nói: “Hân Hân ngủ ngon.”
Ngu Thư Hân đang ngủ có lẽ nàng mơ thấy gì đó hai tay bất ly bất giác từ trong chăn vươn ra ngoài ôm lấy cổ của Tiểu Đường, cả người hướng về bên người cô dựa vào, vùi đầu trong lòng cô mặt kề sát ở trên ngực êm dịu xúc cảm mềm nhũn.
Ngu Thư Hân nhẹ giọng nói mớ: “Tiểu Đường, ngủ ngon.”