Bạn đang đọc Em Có Tình Tôi Có Ý – Chương 106: Muốn Dẫn Em Cùng Nhau Bỏ Trốn
Trước khi Tuyết Nhi cùng Triệu Tiểu Đường tiến vào phòng khách hai người đã thuận lợi đồng ý thỏa thuận riêng.
Tuyết Nhi đứng phía sau Tiểu Đường ánh mắt có chút cảm kích, nếu để dùng ánh mắt khách quan từ bên ngoài nhìn vào cuộc giao dịch này thì Triệu Tiểu Đường tựa hồ cũng không có bất kỳ tổn thất nào nhưng Tuyết Nhi cũng không phải người ngu.
Ở Đỉnh Thịnh địa vị của cô ra sao làm sao Tuyết Nhi không biết chứ, có thể đem cô từ Đỉnh Thịnh đào ra mà không để cho Đỉnh Thịnh xen vào trong vòng này không phải Kinh Nghi thì còn công ty nào dám.
Hơn nữa Triệu Tiểu Đường phong cách làm việc trong vòng cũng biết, cô chưa bao giờ sẽ vì ai thương lượng cửa sau cho nên Tuyết Nhi mới có chút cảm kích, cảm kích lần này Triệu Tiểu Đường làm nhượng bộ.
Bất quá nghĩ đến nguyên nhân Triệu Tiểu Đường nhượng bộ, Tuyết Nhi vẫn còn có chút dở khóc dở cười.
Nguyên lai là vì cảm tình trước mặt, vẫn đúng là người người bình đẳng.
Tuyết Nhi tin rồi.
Hai người sau khi tiến vào phòng khách Thư Hân đang ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Đường vẫy tay: “Tiểu Đường .”
Triệu Tiểu Đường cười cưng chiều đi tới bên người nàng, một bên khác An Kỳ thấy dáng vẻ một thân mặc âu phục lịch lãm của Tiểu Đường liền sinh khí, bất âm bất dương mở miệng: “Triệu tổng đến rồi, thực sự là hiếm thấy ah.
Thư Hân cùng tôi nói khi nãy tôi còn chưa dám tin đây, như thế mà một người bận bịu lại tới tham gia buổi tụ hội của chúng tôi thế này, đúng là có phúc ba đời đây.”
Ngu Thư Hân đã sớm biết An Kỳ sẽ làm khó dễ nhưng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy, mấy người ở chỗ này vẻ mặt khác nhau.
Tiểu Đường tư thái tự nhiên thoải mái nói: “An tiểu thư nói giỡn, tôi không phải người bận rộn gì đâu.”
An Kỳ tức giận liếc Tiểu Đường nhưng nhìn đến mu bàn tay của cô quấn băng gạc An Kỳ liền sững sờ, liên tưởng đến lời nói của Thư Hân khi kể về chuyện Tiểu Đường vì vướng phải rắc rối mà thất hẹn lẽ nào khi đó xảy ra một số chuyện? An Kỳ theo bản năng nhìn về phía Thư Hân đã thấy nàng hơi khẽ gật đầu với mình ra hiệu, An Kỳ nhất thời trầm mặc không có lên tiếng nữa.
Cô đối với Tiểu Đường vẫn còn ấn tượng xấu bởi chuyện ngày trước, người này cùng Thư Hân sau khi kết hôn bạo lực lạnh làm cho An Kỳ thực sự không chịu được.
Cô cũng khuyên Thư Hân nhiều lần ly hôn đi nhưng mà cô bạn này rơi vào ái tình rồi làm sao nghe lọt tai cái gì nữa, An Kỳ hết cách luôn cũng không thể giận Thư Hân vì việc này cho nên cô đối với Triệu Tiểu Đường có thành kiến in sâu.
Tính tới bây giờ oán khí của cô chỉ có tăng lên chứ chưa có giảm nhưng giờ nhìn vết thương kia khiến An Kỳ trầm mặc đi.
Nếu như là bởi vì bị thương không có thể trở về thì An Kỳ đại khái cũng có thể đoán được một chút.
Thành thật mà nói An Kỳ chỉ là bạn tốt của Thư Hân, đối với tình cảm của hai người các nàng An Kỳ cũng không tính là nắm rõ 100% cho nên cô càng không có quyền gì bất mãn.
Chí ít thì An Kỳ là người đã luôn ở bên cạnh động viên Ngu Thư Hân vượt qua quãng thời gian khủng hoảng đó nếu giờ muốn lập tức thả xuống khúc mắc kia cùng Triệu Tiểu Đường ngồi một chỗ uống trà tán gẫu cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cho nên An Kỳ chủ động mời Tiểu Đường lại đây chính là muốn giáo huấn cô hai câu mà bây giờ An Kỳ đột nhiên không biết nên nói cái gì.
An Kỳ không lên tiếng làm cho cả căn phòng trong chốc lát vắng lặng hẳn, Lisa chuẩn bị đứng lên điều chỉnh bầu không khí nhưng không nghĩ tới Triệu Tiểu Đường lại chủ động bưng chén lên.
Trong chén là nước trà của Thư Hân khi nãy rót chưa uống, Tiểu Đường nâng chén đối với An Kỳ nói rằng: “An tiểu thư, này chén trà thứ nhất tôi muốn mời cô.”
Mấy người ở chỗ này đều sững sờ liền ngay cả Ngu Thư Hân cũng lén lút lôi kéo vạt áo của Tiểu Đường : “Đường làm gì thế?”
An Kỳ không ưa Tiểu Đường là người tinh tường đều nhìn ra, bây giờ Triệu Tiểu Đường lại chủ động lên tiếng khiến người ta đứng ngồi không yên.
Tiểu Đường một tay cầm chén trà giơ lên, một tay vuốt nhẹ mu bàn tay Thư Hân ý bảo nàng yên tâm không cần lo lắng.
An Kỳ cũng bị choáng váng theo, Chu Tranh ở dưới bàn đụng vào cánh tay An Kỳ mới hoàn hồn chỉ là cô ngữ khí mang theo nghi hoặc: “Mời tôi?”
An Kỳ nói rồi quan sát bốn phía thấy những người khác đều nhìn mình, sắc mặt cô hơi nóng hỏi: “Triệu tổng mời tôi vì điều gì?”
“Cảm ơn cô đã chăm sóc Thư Hân lâu như vậy.” Triệu Tiểu Đường ánh mắt trong trẻo, thần sắc nghiêm túc, đàng hoàng trịnh trọng nói từng câu từng chữ.
An Kỳ bị dáng vẻ thật lòng của Triệu Tiểu Đường cảm hoá, cô chậm rì rì đứng lên có chút không tự nhiên đáp lại : “Tôi cùng Thư Hân là bạn tốt, chăm sóc cậu ấy là điều nên làm không thể nói cảm ơn.”
Triệu Tiểu Đường gật gù: “Cô là bằng hữu tốt nhất của em ấy cũng là người rất trọng yếu của Thư Hân cho nên tôi và em ấy đều hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc từ cô, có thể không?”
Đem vấn đề lại quăng trở về lần này còn cường điệu hơn, cô là bằng hữu tốt nhất của Thư Hân cũng là người rất trọng yếu của Thư Hân!? An Kỳ người này bên tai mềm mại chính là nghe không đến lời hay đặc biệt là mấy lời kiểu này của Triệu Tiểu Đường.
Bình thường Tiểu Đường ở trên thương trường hô mưa gọi gió, bày mưu nghĩ kế người ta hiện tại ăn nói khép nép cho An Kỳ mặt mũi những người khác không khỏi đều nhìn về phía An Kỳ theo dõi tình huống.
Nhìn thấy trên gương mặt của An Kỳ có một chút đắc ý tất nhiên điều này chỉ có Thư Hân biết An Kỳ thật ra là bị ăn gắt gao rồi.
Triệu Tiểu Đường người này a, một khi quyết định cùng ai khua môi múa mép thật là không có người nào có thể ngăn cản được.
“Cái kia cái gì.” An Kỳ vẻ mặt như cũ không tự nhiên, cô nhăn nhó giật giật thân thể ho khan hai tiếng nói: “Nếu Triệu tổng đều nói như vậy, tôi còn có thể nói cái gì.”
“Chỉ là tôi nói cho cô biết.” An Kỳ thay đổi thái độ nhăn nhó vừa nãy, khôi phục dáng vẻ hung thần ác sát : “Nếu như cô lại vứt bỏ Thư Hân của tôi, tôi thật sự sẽ không bỏ qua cô đâu!”
“Hừ…!Nếu đem so sánh với Triệu tổng đây tôi An Kỳ này xác thực không có nhiều tiền hơn cô cũng không có uy quyền.
Cùng cô đấu không khác gì lấy trứng chọi đá nhưng là tôi hi vọng cô biết tôi chúc phúc cho hai người không phải bởi vì bị khối tài sản địa vị của cô mê hoặc mà là bởi vì Thư Hân.
Bởi vì Thư Hân yêu cô cho nên tôi muốn chúc phúc cậu ấy, tôi hi vọng cậu ấy có thể hạnh phúc một đời nên xin cô đừng phụ lòng cậu ấy.”
An Kỳ bình thường nói chuyện đều sẽ không dài dòng nói quá 5 câu lại hiếm khi dùng ngữ khí nghiêm túc nói chuyện.
Ngu Thư Hân nghe xong trong lòng xúc động, nàng nhìn về phía An Kỳ hai người nhìn nhau mà cười.
Không khí ngột ngạt được đánh bay đi, nói ra mấy khuất mắc trong lòng mọi người vào bàn cơm cũng không còn kiêng kỵ nhiều nữa.
Trước mặt đều là người quen Thư Hân lại hay nói tính tình hoạt bát cho nên mọi người thi nhau hỏi nàng rất nhiều vấn đề liên quan tới nàng cùng Tiểu Đường.
Thư Hân cũng không có gì để ẩn giấu, rất nhiều vấn đề đều là quản lý Lisa thay nàng trả lời.
Bữa trưa ăn rất vui vẻ kết thúc sớm, mấy người lại trở về quán bar của An Kỳ ngồi một lúc, cách đó không xa Chu Tranh cùng Tuyết Nhi đang ca hát vui vẻ, Thư Hân cùng An Kỳ ngồi song song nhau nàng nói rằng: “Cảm ơn cậu.”
An Kỳ xoa cánh tay: “Được rồi, buồn nôn quá đi hề hề…!Quả nhiên người có tình yêu sẽ rất khác ah thay đổi quá nhiều, cậu nhìn lại mình xem cả người đều là mùa xuân đang về hahaha….”
Nói như thế nào?
Ngu Thư Hân bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy cậu cũng tìm chân ái của mình mau lên.”
“Thôi thôi.” An Kỳ nói rằng: “Mình tiêu sái tháng ngày vẫn chưa quá đủ đây.
Mình cùng cậu nói, mấy ngày trước mình ở trên mạng hẹn được một em gái, ai nha, thanh âm kia rất ngọt không chịu được luôn.”
Người có chí riêng, mỗi người yêu thích phương thức sống không giống nhau.
Ngu Thư Hân sẽ không nhiều chuyện xen vào, nàng chỉ là đề điểm nói: “Cẩn trọng một chút hẹn người ta, đừng có lật thuyền.”
“Cái kia sao có thể.” An Kỳ phản bác lại : ” Tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối! Mảnh lá không dính vào người, lật thuyền không tồn tại.”
Ngu Thư Hân nghiêng đầu tặc lưỡi nói: “Mình nhớ tới cậu trước đây không phải rất yêu thích Tuyết Nhi sao?”
“Này.” An Kỳ bưng miệng Thư Hân lại: “Mỹ nữ xinh đẹp ai không thích đây, hiện tại mình cũng rất yêu thích cậu đó.”
Tất nhiên câu này không dọa được Thư Hân rồi!
Ngu Thư Hân giơ tay đầu hàng không nói gì nữa, cửa phòng khách mở ra Tiểu Đường cùng Lisa cùng nhau đi tới.
Tuyết Nhi cũng thả xuống microphone: “Kết thúc chứ?”
Chu Tranh hỏi: “Mấy người buổi chiều còn có việc sao?”
Lisa tiếp lời: “Tôi buổi chiều còn có chút việc, các cô chơi đi.”
Ngu Thư Hân thuận thế đứng lên: “Chúng ta cũng kết thúc thôi, đợi lát nữa quán bar của An Kỳ sẽ mở cửa vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì không được.”
Mọi người lúc này mới quyết định giải tán, Ngu Thư Hân cùng với Tiểu Đường đi ra ngoài, nàng ngắm đến cách đó không xa Tuyết Nhi và Lisa đứng chung một chỗ nhìn dáng dấp xem ra đang nói chuyện với nhau.
“Chị đi tìm Trương đạo à?” Tuyết Nhi khi nãy ăn cơm trưa cũng đã uống mấy chén rượu, hiện tại hai gò má ửng đỏ vẫn còn chưa tới mức say nhưng nhìn cũng không quá tỉnh táo.
Lisa gật đầu: “Làm sao em biết?”
Tuyết Nhi nói: “Em cũng muốn đi, tiện đường cùng nhau đi nha.”
Tuyết Nhi nói xong tiếp tục nói thêm câu: “Em mới vừa uống rượu không tiện lái xe, hai người chung một xe đi.”
“Chị yên tâm…!A…!A…!Hức, em không để cho chị chịu thiệt đâu.”
Chịu thiệt? Lisa không hiểu trong đầu Tuyết Nhi đang nghĩ gì, cô nhíu mày: “Em tìm Trương đạo diễn làm gì?”
Tuyết Nhi nghiêng đầu: “Đàm luận về bộ phim mới a.”
“Em…”
Âm thanh cuộc hội thoại càng đi càng xa, Ngu Thư Hân thu tầm mắt lại nàng cùng người phía sau An Kỳ và Chu Tranh nói tạm biệt rồi đối với Tiểu Đường nói: “Chúng ta cũng trở về đi thôi.”
Xe do tài xế riêng của cô điều khiển, hai người lên xe rời đi quán bar không bao lâu Thư Hân hỏi: “Đường cùng chị Lisa ra ngoài tán gẫu cái gì?”
Sau buổi cơm trưa hai người liền ra ngoài tán gẫu còn hàn huyên rất lâu, dựa theo hiểu biết của Thư Hân đối với Tiểu Đường người này rất hiếm khi như vậy cho nên nàng liền có hứng thú muốn biết.
Triệu Tiểu Đường nhìn về phía nàng nói rằng: “Cũng không có gì, chủ yếu là muốn hỏi sắp xếp lịch trình của em sắp tới.”
“Lisa nói em lần này quay phim toàn bộ quá trình sẽ giữ kín.”
Ngu Thư Hân gật đầu tán thành: “Đúng nha”
Tiểu Đường đưa tay vén sợi tóc của Thư Hân ra sau tai nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ tới xem em.”
Lời Tiểu Đường nói như thể nàng thật giống như đi đóng phim luôn không bằng, còn có khoảng mười ngày nữa để nghỉ ngơi mà.
Thư Hân cười: “Lời này sau này hãy nói.”
Sau buổi cơm trưa Thư Hân có chút mệt mỏi lúc nãy ở quán bar có người tán gẫu cũng còn tốt, hiện tại ngồi ở trong xe lảo đảo khiến Thư Hân có chút chống đỡ không được muốn ngủ.
Phụ nữ mang thai ai cũng vậy yêu thích ngủ bất cứ khi nào, Tiểu Đường thấy thế liền chỉnh lại ghế phía sau xe để Thư Hân thoải mái nằm xuống ngủ.
Tiểu Đường lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên cho nàng, khí trời đã rất ấm áp nhưng nhìn sự chăm sóc ân cần của Tiểu Đường như thể cô sợ nàng cảm lạnh.
Đầu quả tim của Thư Hân chậm rãi xuất hiện dòng nước ấm, hai tay nàng ôm cổ Tiểu Đường ở bên môi cô hôn một cái trong mắt đều là ý cười.
Đến Triệu gia Thư Hân vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Đường mở cửa xe hai bên đều là hàng cây xanh cao lớn, có ánh mặt trời thẳng tắp xuyên qua tán lá chiếu tới mặt đường ấm áp mười phần.
Ngu Thư Hân càng ngủ càng thấy mệt mỏi cuối cùng bị tiếng chim hót bên ngoài thức tỉnh, nàng tỉnh lại nhìn thấy Tiểu Đường đang xem laptop dáng vẻ cứng nhắc biểu tình nghiêm túc.
“Đã đến ư?” Ngu Thư Hân bò ngồi dậy, ngón tay đè lại mí mắt có chút chua xót, Tiểu Đường gật đầu: “Đã đến.”
“Em có muốn ngủ thêm không?” Cô nói rằng: “Tôi đưa em trở về phòng nhé?”
Ngu Thư Hân lắc đầu: “Không muốn.”
Cũng không thể tham ngủ, Thư Hân từ trên xe bước xuống Tiểu Đường cũng thu thập xong túi công văn đi ở sau lưng nàng.
Hai người dọc theo con đường đá viên trong vườn hoa đi dạo hai vòng, Thư Hân cảm thấy hơi choáng váng cảm giác muốn nôn nàng sây sẩm mặt mày túm lấy tay Tiểu Đường nói : “Em mệt quá mình vào nhà đi .”
” Bị choáng sao? Tôi gọi bác sĩ Lục tới khám cho em nhé.” Tiểu Đường hốt hoảng ôm lấy Thư Hân trên tay hỏi nàng.
Thư Hân lặng lẽ lắc đầu, cảm giác bản thân nghỉ vài phút cũng đã ổn hơn rồi.
Tiểu Đường ôm Thư Hân vào nhà
còn chưa tới phòng khách liền nghe đến thấy âm thanh của Mẹ Triệu : “Đúng đúng đúng, tôi muốn cái nhỏ hơn, nhỏ nhất nhé, ừ…”
Mẹ Triệu đang nghe điện thoại chưa có kết thúc liền nhìn thấy Tiểu Đường cùng Thư Hân trở về bà vui sướng hài lòng gọi : “Thư Hân, Tiểu Đường.”
Hai người đứng lại, Mẹ Triệu cúp điện thoại đi tới: “Bữa trưa ăn rồi chứ?”
Thư Hân gật đầu: “Vâng Dì chúng con ăn rồi.”
“Dì để Liễu thẩm nấu canh gà hầm thuốc bắc cho con đợi lát nữa buổi chiều uống một chút.
Con hiện tại quá gầy, dinh dưỡng sẽ theo không kịp.” Mẹ Triệu nói xong hỏi Tiểu Đường : “Buổi chiều con không đi làm nữa ?”
Tiểu Đường lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Mẹ Triệu cười: “Thư Hân đâu?”
Ngu Thư Hân cũng thành thật đáp: “Không có chuyện gì ạ.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Mẹ Triệu nói: “Lúc sáng sớm là Dì suy nghĩ vẫn không chu đáo, Thư Hân con hiện tại dù sao cũng là minh tinh cùng Dì ra ngoài đi dạo phố vạn nhất bị chụp lại liền không tốt.
Ay ya là Dì cân nhắc không chu toàn, cũng không trách con làm khó dễ.”
Ngu Thư Hân lắp bắp nói:” Dì ơi, Dì nói quá lời rồi con….”
” Mẹ! Để Thư Hân về phòng nghỉ một chút rồi lại nói tiếp, khi nãy em ấy cảm thấy không khỏe.
” Tiểu Đường dành lời nói trước.
” Ôi vậy sao? Thư Hân con không khỏe ở đâu, có phải bị sốt không?” Mẹ Triệu sốt sắng hẳn lên đưa tay sờ trán Thư Hân kiểm tra.
” Con không sao ạ, nãy thấy chóng mặt chút xíu giờ không sao rồi Dì yên tâm.
” Thư Hân mỉm cười xoa dịu tâm tình của Mẹ Triệu.
“Được rồi.” Mẹ Triệu từ phía sau cầm lấy một cái ipad đưa ra trước mặt: “Tiểu Đường cầm lấy hai đứa trở về phòng nhìn bên trong y phục có hợp ý mình hay không, chính mình chọn đi.”
Y phục? Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường hai mặt nhìn nhau, hai người cứng nhắc tiếp thu nhiệm vụ.
Trở về phòng mở ipad ra xem bên trong toàn bộ đều là quần áo cho trẻ con từ lúc mới sinh ra cho tới tròn 1 tuổi, có rất nhiều kiểu dáng mẫu mã đa dạng, bốn mùa đều có.
Ngu Thư Hân quay lại nhìn Tiểu Đường cứng nhắc cười: ” Dì đây là chuẩn bị mở cửa hàng quần áo sao ?”
Triệu Tiểu Đường ngồi ở bên cạnh Thư Hân hai người phía sau lưng chính là cửa sổ đã được kéo rèm gọn lại.
Gió thổi tới nhấc lên tấm mành che trên cửa sổ lắc lư, Tiểu Đường ngồi sát bên Thư Hân cúi đầu xem: “Em thích bộ y phục nào ?”
Ngu Thư Hân nghe Tiểu Đường hỏi như vậy cúi đầu bắt đầu nghiêm túc xem, chỉ là trong giỏ đồ cũng đã có rất nhiều rồi.
Ngu Thư Hân kỳ thực khoảng thời gian này không có chuyện làm cũng thỉnh thoảng lên cửa hàng cho em bé xem qua, nàng tuyển chọn vài món trang phục mùa thu dù sao bé con sinh ra vào lúc trời se lạnh.
Màu sắc đa phần lấy màu nhạt làm chủ đạo, Thư Hân không phải rất thích màu sẫm cho nên trong giỏ hàng của nàng chọn chọn đưa ra vài món.
Sau đó nàng hỏi Tiểu Đường : “Đường thấy thế nào?”
Triệu Tiểu Đường liếc mắt nhìn góc nghiêng gương mặt của Thư Hân ngũ quan đường viền rõ ràng, lông mi cong dài rất đẹp mắt khiến cô muốn ngắm nhìn không thôi.
Khóe mắt có nốt ruồi nho nhỏ tựa hồ đánh vào đáy lòng cô nơi sâu xa nhất, Triệu Tiểu Đường trong lòng cảm thấy khô nóng.
Cô phát hiện miễn là cùng Ngu Thư Hân đơn độc đối đãi ở trong một căn phòng cô liền bắt đầu ức chế không được phát tán tư duy không lành mạnh.
Muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, muốn tiến vào nàng, hoàn chỉnh nắm giữ nàng.
Triệu Tiểu Đường ánh mắt sáng lên, Thư Hân không nghe thấy tiếng cô trả lời nàng quay đầu lại: “Tiểu Đường ?”
Vừa đưa mắt nhìn lên chạm ngay vào ánh mắt triền miên si tình của Tiểu Đường, nàng thấy trong ánh mắt đó chứa đựng ngọn lửa của tình ái cực nóng.
Ngu Thư Hân ngẩn ra, môi hé mở không lên tiếng, trong nháy mắt Tiểu Đường đã kề sát vào bên môi nàng hơi thở nóng rực.
“Thư Hân!” Cánh cửa phòng bất ngờ bị người bên ngoài gõ vang lên kèm theo tiếng gọi nhu mỳ.
Ngu Thư Hân vội vã ngồi thẳng người lại, nàng đẩy Tiểu Đường ra khiến cô có hơi bất mãn.
Thư Hân đi tới cửa, mở cánh cửa gỗ ra: “Dì ạ?”
Mẹ Triệu nói: “Phòng cho em bé đã có bản thiết kế hoàn chỉnh, Dì muốn cho con xem qua để xem có nơi nào cần sửa lại hay không cho hợp ý hai đứa.”
Ngu Thư Hân đối mặt với ánh mắt ân cần của Mẹ Triệu nàng rất cảm kích mỉm cười nắm lấy tay Mẹ Triệu : “Được ạ.”
Nói rồi Thư Hân nghiêng người để Mẹ Triệu đi vào trong phòng ngồi rồi cùng nhau thảo luận về bản thiết kế.
Ba người ngồi trên giường Thư Hân ngồi ở giữa cầm lấy ipad xem qua, trong màn hình là bản thiết kế sơ bộ tường trong phòng sơn màu vàng nhạt, rèm cửa sổ cũng sẽ cùng màu với bức tường.
Bên cạnh cửa sổ sẽ đặt một chiếc giường gỗ cho em bé, ánh mặt trời thi thoảng có thể xuyên qua cửa sổ phản chiếu trên chiếc giường gỗ khi hình dung ra cảm giác rất ấm áp cùng thư thái.
Thỉnh thoảng mỗi buổi sáng có thể kéo rèm ra để bé con tắm nắng, trên sàn gỗ sẽ rải một lớp thảm dày mềm mại, trên thảm bày ra rất nhiều đồ chơi cho em bé chỉ cần nhìn đồ vật nhỏ nhắn kia thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngu Thư Hân nhìn mấy lần lưu luyến không thôi quay đầu hỏi ý Tiểu Đường : “Đường cảm thấy thế nào?”
Triệu Tiểu Đường vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc những này, y phục cho bé con rồi lại phòng em bé, chiếc giường gỗ nho nhỏ.
Chỉ cần nghĩ ở trên chiếc giường ấy là con của cô và Thư Hân nằm ngủ liền không nhịn được dương môi tràn ngập ý cười, giọng nói lành lạnh mà bình tĩnh : “Rất tốt.”
“Hai đứa cảm thấy tốt là được rồi.” Mẹ Triệu nói: “Vậy mẹ sẽ cho người tới đây sửa sang lại căn phòng ngay.”
Cánh cửa lần nữa khép lại Mẹ Triệu đã rời đi, Ngu Thư Hân nhìn cửa phòng đóng chặt có phần áy náy nói: “Em có phải là nên đối với Dì cùng ông nội nói thật không?”
Triệu Tiểu Đường ngồi ở bên người nàng, nắm tay nàng qua vuốt ve nhìn y phục nhỏ bé trong cửa hàng, vừa nhìn cô vừa hỏi: “Em muốn nói thật chuyện gì?”
“Chuyện em còn muốn đi đóng phim đó.”
Triệu Tiểu Đường từ trong màn hình ipad ngẩng đầu lên, cô nhìn dáng vẻ xoắn xuýt do dự của Thư Hân mím môi lại lặng lẽ thở dài một hơi.
Mẹ cô đối với đứa bé trong bụng Thư Hân đặc biệt quan tâm nên Thư Hân càng cảm thấy bản thân phụ tấm lòng tốt này của bà.
Mà mẹ cô và ông nội mới vừa biết sự tồn tại của đứa nhỏ nên tâm trạng đang đứng ở trạng thái hưng phấn giống như cô trước đó không nhịn được đặt 100% tâm tư lên người nàng vô hình nó lại trở thành một gánh nặng.
Mấy giây sau, Tiểu Đường ôm lấy bờ vai nhỏ bé của Thư Hân đưa nàng kéo hướng về trong lòng mở miệng nói: “Tạm thời đừng nói.”
Lúc này mẹ cô đang cao hứng nếu như nói cho bà ấy biết nhất định bà sẽ bảo kéo dài thời hạn quay phim dưỡng thai đã.
Mặc dù là hảo ý nhưng sẽ chỉ làm cho Thư Hân cảm thấy khó xử.
Ngu Thư Hân cắn môi khẽ thở dài: “Chọn y phục đi, Đường thấy bộ này sao? Chiếc váy hai dây này đáng yêu ha.”
Tiểu Đường nghiêng mặt nhìn Thư Hân trong đôi mắt cất chứa sự yêu chiều vô bờ bến.
Buổi chiều của hai người cứ như vậy ở trong phòng trôi qua đến 4h chiều Thư Hân lại giúp Tiểu Đường thay thuốc.
Vết thương khôi phục rất nhanh đã đóng vảy rồi nhưng nhìn thấy vẫn rất dữ tợn, Ngu Thư Hân nhẹ tay quấn lại băng gạc cho cô sau đó Tiểu Đường nói muốn ra ngoài gọi điện thoại Thư Hân thoải mái đồng ý để cô đi.
Triệu Tiểu Đường bước ra ngoài đóng cánh cửa lại bước về căn phòng của chính mình.
Cửa sổ trong phòng vẫn đóng chặt rèm cửa cũng được kéo kín khiến căn phòng có chút tối, Tiểu Đường chậm rãi đi về phía bàn làm việc vừa mới chuẩn bị mở ngăn kéo ra lại nhìn thấy trên mặt bàn có trang giấy trắng.
Trên trang giấy có những hình vẽ rối loạn còn có cả chữ viết tay, Tiểu Đường đem tờ giấy này nắm ở trong lòng bàn tay sau đó gấp gọn lại để vào một bên túi quần.
Cô bắt đầu bấm một dãy số gọi đi chẳng bao lâu đầu bên kia truyền tới một giọng nói cung kính: “Hiện tại ạ? Nhưng là cô thân thể còn chưa khỏe.”
“Không sao.” Triệu Tiểu Đường sau khi phân phó xong cúp điện thoại, khi ra tới cửa cô lại đụng phải mẹ mình.
Mẹ Triệu trong lòng ôm một chồng đồ không biết cái gì, bà nhìn thấy Tiểu Đường thì dừng lại hỏi cô: “Thư Hân đang nghỉ ngơi à?”
Triệu Tiểu Đường lắc đầu: “Không có, em ấy ở trong phòng.”
“Con nhớ dành nhiều thời gian ở bên cạnh con bé.
Khoảng thời gian này Thư Hân rất dễ hay suy nghĩ lung tung cảm xúc dễ bị tác động.
Đợi ba con trở về mẹ cùng ông ấy nói đem lượng công việc hàng ngày của con giảm xuống.”
Tiểu Đường nghe mẹ nói vậy cũng không có ý từ chối ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, con nhớ rồi.”
Nhìn thấy Tiểu Đường hợp tác như thế Mẹ Triệu rất hài lòng xuống lầu, Tiểu Đường ở trên lầu hai nhìn xuống dưới thấy ông nội đang ngồi uống trà Mẹ Triệu bê đồ đặt lên bàn ông liền lấy kính lão đeo lên hai người một bên lật một bên xem vừa nói chuyện.
Âm thanh rất nhỏ nên Tiểu Đường không nghe thấy hai người đang nói chuyện gì, cô chớp mắt nhẹ một cái trở về căn phòng của Thư Hân.
Ánh mặt trời ngả dần, khí trời ấm áp Ngu Thư Hân chọn y phục lâu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tiểu Đường bước vào phòng liền nhìn thấy nàng đang ngáp, cô hỏi: “Có muốn ngủ một chút không ?”
Ngu Thư Hân vốn còn muốn từ chối nhưng bản thân lại không chống đỡ được hai mắt đang díp lại, ngáp xong trong mắt lưng chừng lệ xác thực không nên cưỡng ép cơ thể nàng gật đầu: “Tới bữa cơm tối gọi em nha.”
Triệu Tiểu Đường ngồi ở bên người Thư Hân còn nàng nằm thẳng người ở trên giường.
Tiểu Đường giúp Thư Hân đắp một chiếc chăn mỏng ngang eo, cuối cùng bàn tay cô chậm rãi đi vào trong lớp chăn đặt ở trên phần bụng hơi nhô của Thư Hân nhẹ nhàng ma sát.
Ngu Thư Hân không nhịn được cảm giác ngứa ngứa nhột nhột này nàng cuộn mình nắm lấy cánh tay cô làm nũng : “Đừng có sờ mà.”
Tiểu Đường lúc này mới bất đắc dĩ thu tay về, Thư Hân tựa ở bên người cô rất nhanh đi vào giấc ngủ hô hấp bằng phẳng, không lạnh không nóng.
Tiểu Đường trên tay cầm lấy Ipad tiếp tục chọn y phục thỉnh thoảng sẽ cúi đầu nhìn nàng còn đưa tay ra đem mấy sợi tóc rối trên gò má Thư Hân vén qua sau tai.
Đầu ngón tay cô vẽ phác họa đường nét trên gương mặt Thư Hân vô cùng nhẹ nhàng lướt qua nhưng vẫn quấy nhiễu tới nàng.
Thư đưa tay lên vỗ vào bàn tay nghịch ngợm kia, nàng trở mình nghiêng mặt về phía cô cánh tay thon dài vòng qua ôm lấy eo Tiểu Đường, mặt tựa vào phần bắp đùi của cô cọ cọ tựa như một chú mèo ngoan ngoãn.
Tiểu Đường thấy thế trong lòng rối tinh rối mù lên, cơ thể cô cứng ngắc chậm chạp nằm xuống bên người Thư Hân nghiêng thân thể ngắm nhìn nàng.
Hai người mặt đối mặt Tiểu Đường lẳng lặng nhìn một hồi lâu hôn một cái lên nốt ruồi khóe mắt Thư Hân đưa nàng kéo vào trong lòng cùng nhau nghỉ ngơi.
Buổi tối cơn gió mang theo cảm giác mát mẻ đưa vào trong phòng, Thư Hân bị tiếng gõ cửa làm nàng thức giấc.
Trong phòng một màu đen kịt, nàng vừa mới chuẩn bị động liền phát hiện mình được người ôm lấy.
“Tiểu Đường ?” Ngu Thư Hân nhẹ giọng gọi cô, Tiểu Đường mơ mơ màng màng mở miệng: “Hả?”
Âm thanh không có chút hàn khí nào rất trầm và thấp, Tiểu Đường nới lỏng Thư Hân ra rồi đưa tay mở công tác đèn bên đầu giường.
Gian phòng thoáng chốc được ánh đèn pha lê bao phủ, Thư Hân nói với cô: “Đường cũng ngủ?”
Triệu Tiểu Đường lúc này mới tỉnh táo hẳn, cô đối với Thư Hân gật đầu: “Ừm.”
Ngoài cửa Mẹ Triệu vẫn còn đang gọi cửa: “Thư Hân?”
Ngu Thư Hân nhang chóng đáp lại: “Dạ, con ra liền.”
Nàng giục Tiểu Đường cũng xuống giường, hai người đi rửa mặt qua rất nhanh tới mở cửa.
“Con ngủ à?”
Ngu Thư Hân cảm thấy hơi xấu hổ hai má ửng hồng thỏ thẻ nói: ” Vâng.”
Tiểu Đường đứng ở sau lưng Thư Hân đối với mẹ mình hỏi thăm: “Ăn cơm tối à mẹ?”
“Đúng vậy.” Mẹ Triệu nói: “Ông nội con đang ở phía dưới nhà ăn đợi.”
Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường theo Mẹ Triệu xuống lầu, ông nội ngồi ở chính giữa bàn ăn ông nhìn thấy Thư Hân đi lại bên này liền hỏi nàng: “Thư Hân a, ngày hôm nay thân thể con thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Thư Hân cười: “Ăn được ngủ được có lẽ là vì đứa nhóc này giống con.”
“Vậy thì tốt rồi haha….” Ông nội thấy yên tâm liền nói chuyện khác: “Con muốn ăn cái gì cứ nói với Liễu thẩm làm cho con.”
“Nói với Dì cũng được.” Mẹ Triệu cười híp mắt nói: “Buổi chiều y phục cho bé con con cùng Tiểu Đường chọn thế nào rồi ?”
Thư Hân thành thật đáp: “Chúng con đã chọn ra vài món.”
“Vài món làm sao đủ.” Mẹ Triệu nói tiếp : “Đợi lát nữa cơm nước xong Dì cùng còn chọn lựa tiếp, Dì mới nhìn thấy hai chiếc giường cho con nít cũng không tệ.
Ánh mắt của con rất có gu thẩm mỹ chi bằng đợi lát nữa giúp Dì suy nghĩ một chút đến cùng chọn cái nào.”
” Vâng ạ”
“Không vội không vội.” Mẹ Triệu nói: “Ăn cơm trước, việc này chờ ăn cơm xong lại nói.
À ngày mai thì sao nhỉ ? Thư Hân ngày mai con có chuyện gì cần làm không?”
Ngu Thư Hân không rõ: “Dì có việc ạ?”
Mẹ Triệu cười híp mắt nói: “Cũng không có gì, liền ngày mai con nếu như không có chuyện gì Dì muốn cùng con tới bệnh viện làm thai sản ấy mà.
Con mang thai hơn bốn tháng rồi Dì lại chưa từng có một lần cùng con đi thăm khám, cũng chưa từng xem đứa bé nên trong lòng có chút băn khoăn Dì muốn đưa con đi kiểm tra thai kỳ.”
Ông nội ở bên cạnh nghe Mẹ Triệu nói thế ông cũng dùng giọng nói không tự nhiên : “Ta ngày mai cũng không có chuyện gì.”
Ý tứ của ông nội là ông cũng muốn đi!
Nụ cười trên mặt Thư Hân có chút cứng đờ, nàng không lên tiếng Tiểu Đường đã nói đỡ hộ nàng: ” Ông nội, mẹ chúng ta dùng cơm trước đã đứa bé cũng thấy đói bụng rồi.”
“Chuyện gì thì cơm nước xong lại nói.”
Mẹ Triệu gật đầu: “Cũng được, ăn cơm trước đi.”
Cơm tối Thư Hân chỉ ăn vài miếng cuối cùng Tiểu Đường múc thêm cho Thư Hân một bát canh gà.
Nàng chậm rãi uống một ngụm canh, Mẹ Triệu bên cạnh vẫn đang cùng ông nội nói chuyện một người xướng một người họa Thư Hân nghe mà thấy tâm tình phức tạp.
Sau khi kết thúc bữa tối Thư Hân lên lầu đem Ipad lấy xuống nhà cùng Mẹ Triệu lại chọn thêm vài món đồ nữa, kết thúc là tới phần chọn lựa giường cho con.
Tiểu Đường chọn chiếc giường thứ hai còn Thư Hân lúc này đang mất tập trung cũng chọn theo cô, Mẹ Triệu hài lòng đi gọi điện thoại đặt hàng.
Ông nội cơm nước xong theo thói quen sinh hoạt ở trong sân tản bộ, Mẹ Triệu đi gọi điện thoại phòng khách chỉ còn dư lại Thư Hân cùng Tiểu Đường.
Hai người ngồi song song ở trên sofa, cô nói: “Em không cao hứng hửm?”
Ngu Thư Hân bị cô phát hiện ra nàng cũng không có phản bác chỉ nói là: “Không phải không cao hứng chỉ là có chút lo lắng.”
Tiểu Đường nắm chặt tay nàng nói rằng: “Đừng lo lắng, tôi có biện pháp.”
Thư Hân vừa nghe con mắt sáng lên óng ánh óng ánh như sao đêm: “Biện pháp gì?”
“Em trước tiên lên lầu thu thập mấy bộ quần áo mới, tôi ở dưới lầu chờ em.”
Ngu Thư Hân kinh ngạc: “Cái gì ah?”
Triệu Tiểu Đường đối với nàng cười: “Tin tưởng tôi.”
Ngu Thư Hân lúc này mới nghe lời đi lên lầu thu thập vài bộ quần áo vào trong túi xách, khí trời từ từ nóng cũng không cần áo khoác lông dày dặn nữa.
Thư Hân chọn vài bộ quần áo mỏng dài tay để trong túi rồi đi xuống lầu lần nữa, Tiểu Đường đứng dưới lầu chờ sau khi nàng xuống tới cô nắm qua túi trên tay của Thư Hân, tay kia nắm lấy tay nàng đi ra ngoài.
Triệu Tiểu Đường lôi kéo Ngu Thư Hân đi tới trong sân cách đó không xa ông nội đang thưởng thức cảnh đêm.
Cô nới lỏng tay Thư Hân ra đi nhanh vài bước đứng trước mặt ông nội đối với ông không biết nói cái gì, ông nội nhìn xuyên qua người cô nhìn về phía Thư Hân vẻ mặt do dự cuối cùng gật đầu.
Triệu Tiểu Đường xoay người đi về chỗ Thư Hân đứng, khóe miệng ngậm lấy một vệt cười cô một lần nữa dắt tay Thư Hân trong ánh mắt kinh ngạc của nàng đỡ nàng lên xe.
Ngu Thư Hân ngồi an vị ở phía sau xe hỏi cô : “Đường cùng ông nói cái gì đó?”
“Không có gì.” Tiểu Đường phân phó tài xế lái xe về khu biệt thự bên kia sau đó mới nhìn qua Thư Hân ngữ khí bình thường nói: “Tôi đối với ông nói muốn dẫn em bỏ trốn.”
Ngu Thư Hân bị cô trêu chọc cười: “Đường có thể hay không đừng dọa chính mình ah!”
Tiểu Đường bấm công tắc khởi động vách ngăn trong xe lên, phía sau xe bây giờ không gian chỉ thuộc về riêng hai người vô cùng yên tĩnh.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn Thư Hân thổ lộ rằng:” Thư Hân, tôi rất sợ hãi, tôi thật sự muốn dẫn em bỏ trốn.”
Ngu Thư Hân nụ cười rạng rỡ, Triệu Tiểu Đường ngồi đó dáng vóc tiều tụy hỏi nàng thêm một câu: “Em nguyện ý sao?”.