Em Có Tình Tôi Có Ý

Chương 100: Tiểu Đường Xảy Ra Chuyện Rồi!


Bạn đang đọc Em Có Tình Tôi Có Ý – Chương 100: Tiểu Đường Xảy Ra Chuyện Rồi!


Ngu Thư Hân vẫn luôn cảm thấy eo hai ngày nay ê ẩm đau dữ dội, nàng đánh giá là bởi vì mệt nhọc quá độ do đóng phim dẫn đến, với lại Lisa ngày hôm nay cũng đã hẹn bác sĩ Lục chuẩn bị buổi chiều sẽ qua bệnh viện ai ngờ sớm hơn dự định.
Trên xe Lisa thỉnh thoảng quay đầu hỏi thăm nàng: “Thư Hân vẫn tốt chứ?”
Ngu Thư Hân ngồi ở vị trí kế bên tài xế sắc mặt không chút huyết trắng xám, tâm tình vào giờ khắc này giống như lúc mới hay tin bản thân mang thai vậy, mờ mịt thất thố lại rất bất lực.

Ngu Thư Hân trước đây lúc nào cũng oán giận đứa bé này đến không phải lúc nhưng tới lúc thật sự có thể mất đi đứa nhỏ Thư Hân vẫn là ức chế không được loại cảm giác khủng hoảng kia, so với lần trước làm giải phẫu càng nghiêm trọng hơn.

Lần đó Thư Hân đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý không dự định muốn con tuy rằng đau đớn khó nhịn nhưng nàng không đến nỗi như bây giờ.
Tay chân lạnh lẽo, toàn thân nhẹ run, Thư Hân đã tiếp nhận bé con này đồng nghĩa với việc cuộc sống sau này sẽ có một đứa nhỏ bi bi bô bô theo sau gọi mẹ.

Ngu Thư Hân thậm chí đã bắt đầu tạo nền móng về cảnh sinh hoạt của hai mẹ con cộng thêm Tiểu Đường nữa một nhà ba người, nếu như giờ khắc này mất đi đứa nhỏ….!Thật sự không dám nghĩ thêm nữa Thư Hân cắn chặt hàm răng khó chịu không lên tiếng, bên người Lisa lo lắng sốt ruột muốn nàng bình tĩnh lại: “Thư Hân nhìn chị đi.”
Ngu Thư Hân vẫn không động đậy, Lisa đem xe dừng lại ven đường cô kéo cổ tay Thư Hân qua lớn tiếng : “Nhìn chị này!”
Bên người âm thanh có phần lớn pha lẫn sự lo lắng, Ngu Thư Hân lúc này mới để ý tới người bên cạnh nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lisa.

Lisa nhìn đôi mắt đã có thần lại của Thư Hân liền hỏi: “Nói cho chị biết hiện tại em có cảm giác gì? “
Ngu Thư Hân đôi môi khẽ mở lại không phát ra âm thanh, nàng giống như hộp băng cứng ngác vẻ mặt bất an.

Vài giây sau Thư Hân mới từ trong hàm răng tiết ra vài chữ: “Em không biết, em cảm giác bản thân xuất huyết rồi.”
Một câu này của Ngu Thư Hân dọa Lisa sắc mặt đại biến biểu cảm hốt hoảng.

Ngu Thư Hân hiện tại mang thai hơn bốn tháng xuất huyết không phải là vấn đề nhỏ hơi nửa đây là dấu hiệu báo hiệu cho một vấn đề lớn sắp phát sinh.
Điềm báo trước sinh non.
Ngu Thư Hân nói xong nhìn về phía Lisa đáy mắt có phần e ngại, nàng hoảng sợ tới mức thần sắc bất an quá mức rõ ràng rồi sao khiến chị Lisa chớp mắt cũng cảm giác được.

Lisa đối với Thư Hân nói: “Em xác định sao?”
“Em cảm giác được.” Lần này âm thanh so với vừa nãy bình thường rất nhiều chỉ là sắc mặt như cũ khá là khó coi.

Lisa đỡ Thư Hân cơ thể nằm thẳng lại dựa lưng vào sau ghế cô nói rằng: “Thư Hân, chị xem trên mạng rất nhiều tài liệu tham khảo có ghi lại việc ra máu không nhất định có chuyện bất chắc.

Em trước tiên đừng để suy nghĩ của bản thân dọa chính mình, kiên cường lên có được hay không? Tâm lý hiện giờ của em rất là quan trọng đối với đứa nhỏ, em hốt hoảng sợ hãi đứa bé là người cảm nhận rõ hơn ai hết.


Ngu Thư Hân nghe lời an ủi của Lisa nàng chỉ biết mím môi gật gật đầu đồng ý, tuy rằng tâm trí bất an không có vơi đi nhưng cũng đã bớt được phần nào đó.

Tiểu Đường tin tức hiện giờ ra sao nàng vẫn chưa nắm được rõ nó như một tảng đá đặt ở trong lồng ngực nặng trĩu làm cho Thư Hân lo sợ bất an, mà bé con bây giờ có khả năng sẽ xảy ra chuyện Thư Hân thật sự trong lúc nhất thời không chịu được nhiều đả kích tới như vây.

Lisa hiển nhiên cũng hiểu rõ cảm thụ lúc này của Thư Hân, cô vỗ vỗ nhẹ bên vai của nàng : “Không có chuyện gì, đứa nhỏ này cùng em trải qua nhiều chuyện như vậy sẽ không sao.”
“Tin tưởng chị.”
Lisa nói xong kéo qua bàn tay của Thư Hân qua bao bọc lấy phát hiện đầu ngón tay Thư Hân lạnh lẽo : “Thư Hân, em muốn đi tìm Triệu tổng cũng đã rất dũng cảm.

Chị hi vọng em hiện tại cũng đối với mình dũng cảm, đối với đứa nhỏ dũng cảm.”
Ngu Thư Hân biết chị Lisa đã cố gắng dùng ngôn từ để bản thân nàng bình tĩnh lại lôi kéo sự chú ý của nàng đặt lên đứa nhỏ.

Thư Hân nghiêng đầu đối mặt nhìn cô vành mắt đỏ ửng lệ rưng rưng, một giọt hai giọt lặng lẽ nối đuôi nhau rơi xuống.

Thư Hân hít thở sâu, gật đầu đưa tay lau đi nước mắt lăn trên má kiên định nói: “Được.”
Nàng cúi đầu sờ trên bụng: “Em sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tốt bé con.”
Lisa thấy Thư Hân tâm tình đã ổn định lại mới thở dài một hơi, cô nhìn ra Thư Hân vừa rồi ở phi trường tâm tình đã không đúng đi tìm Triệu tổng chỉ sợ cũng là đang kiên cường chống đỡ.

Đứa bé này bất ngờ không khỏe càng như là ép vỡ em ấy, Lisa không muốn còn chưa tới bệnh viện Thư Hân liền tan vỡ rồi.

Xe tiếp tục hướng về bệnh viện chạy đi, Ngu Thư Hân tay cầm chặt chiếc điện thoại nàng vốn là muốn tiếp tục gọi điện thoại cho Tiểu Đường nhưng lại sợ nghe được âm thanh tút tút hồi lâu không ai bắt máy.

Hiện tại thần kinh nàng quá mẫn cảm, nàng không dám cho chính mình tìm kính thích.
Tạm thời vẫn là đừng liên hệ.
Bác sĩ Lục đã ở văn phòng chờ sẵn, khi nãy nhận được cuộc điện thoại của Lisa khiến bác sĩ Lục trong lòng rất hồi hộp.

Ngu Thư Hân đã vượt qua ba tháng đầu khó khăn nhất rồi bác sĩ Lục vốn cho rằng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì ai biết còn có thể có tình huống ngoài ý muốn diễn ra.

Là một bác sĩ không ai so với cô càng hiểu rõ điều này đại biểu cái gì, bác sĩ Lục phân phó Lisa nhất định phải trấn an được tâm tình của Thư Hân, bất luận làm sao cũng không thể để Thư Hân lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới cúp điện thoại.

Ngu Thư Hân còn chưa tới bác sĩ Lục đã ở bên ngoài văn phòng tới tới lui lui.

Đúng 12 giờ đồng hồ treo tường keng một tiếng thanh âm túc tắc vang lên, nương theo âm thanh này là tiếng thang máy mở ra.

Bác sĩ Lục quay đầu nhìn thấy Ngu Thư Hân đang được Lisa dìu đi lại phía này, bác sĩ Lục lập tức đi tới một bên khác của Ngu Thư Hân đưa tay ra đỡ nàng vào trong phòng làm việc.
“Hiện tại có cảm giác gì không ?” Bác sĩ Lục đỡ Thư Hân nằm xuống sau đó mới hỏi còn Lisa ở một bên cầm theo túi đứng nghiêm.

Thư Hân đáp lời: “Hiện tại không có cảm giác gì.”
Thậm chí cảm giác bụng đau quặn lại ban nãy bây giờ cũng không phải rõ ràng.

Nghe vậy bác sĩ Lục mới thở hắt ra một hơi, cô đối với Thư Hân nói: “Còn ra máu sao?”
Ngu Thư Hân lắc đầu: “Em muốn đi tới phòng vệ sinh xem thử.”
Bản thân nàng cũng không thể xác định có phải là xuất huyết, chỉ là cảm giác rất giống mà thôi.

Bác sĩ Lục nhìn về phía cửa nhà vệ sinh bên trong phòng làm việc phòng khẽ nói: “Tôi đỡ em qua.”
Ngu Thư Hân được sự giúp sức của bác sĩ và quản lý đưa tới nhà vệ sinh bên trong.

Vừa bước vào Thư Hân đưa tay lên cởϊ áσ khoác bên ngoài tiếp đó là cúc quần, ở trên xe tuy là đã chuẩn bị kỹ càng tâm lý thế nhưng hiện tại tận mắt thấy Thư Hân vẫn là không có dũng khí lớn như vậy.

Nàng chậm chạp hai tay từ từ chạm tới mép quần, cắn răng một cái cởi xuống.
Ngoài cửa bác sĩ Lục đang đi qua đi lại, Lisa trong mắt cũng đầy sự lo lắng xem hướng bên trong chờ đợi.

Cô đối với bác sĩ Lục nói: “Là điềm báo trước sinh non sao?”
“Còn không xác định.” Bác sĩ Lục nói rằng: “Mang thai trung kỳ cũng sẽ có một số hiện tượng co bóp ở thành đáy huyệŧ vì đứa bé ngày một lớn dần cơ thể chưa kịp thích nghi.

Nếu như không phải xuất huyết vấn đề không phải rất lớn thế nhưng tâm tình của mẹ bầu không thể quá thấp thỏm lo âu, đặc biệt là nhận được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn từ bên ngoài tác động.”
Lisa hồi tưởng hai ngày nay Thư Hân em ấy đầu tiên là rất vui mừng mong chờ Triệu tổng trở về nhà cuối cùng lại chỉ có một mình em ấy ở bên đó đơn độc gọi điện cho Triệu tổng nhưng Triệu tổng lại không tiếp.

Tối hôm qua Lisa đã phát hiện ra điểm không đúng lẽ ra cô nên đưa Thư Hân tới bệnh viên luôn, bây giờ Lisa có chút hối hận.

Bác sĩ Lục nói với Lisa: “Cái này cũng không có cách nào dự liệu, mỗi người thể chất không giống nhau.

Sau khi mang thai phản ứng cũng không giống, tôi trước có gặp một trường hợp bệnh nhân chủ quan không nghĩ mình mang thai có hiện tượng xuất huyết cô ấy cứ nghĩ là kinh nguyệt tới nhưng rất may sau đó mọi chuyện đều ổn đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh.”
Lời của bác sĩ Lục cũng không giúp tâm tình bây giờ của Lisa được thả lỏng cô chỉ biết gật đầu biểu thị đã rõ, phía sau cửa phòng vệ sinh xoạt xoạt một tiếng mở ra Thư Hân vẻ mặt như cũ hơi trắng : “Bác sĩ Lục.”
Âm thanh hơi thấp, khàn khàn, bác sĩ Lục quay đầu nhìn nàng tựa hồ chứng thực trong lòng suy đoán như vậy nói rằng: “Xuất huyết?”
“Có một chút.”
Bác sĩ Lục gật đầu: “Xuất huyết số lượng lớn sao?”
Ngu Thư Hân nghĩ lại: “Không lớn, rất ít.”
Bác sĩ Lục cúi đầu viết lại bệnh lý cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta trước tiên làm kiểm tra toàn diện cho chắc.


Ngu Thư Hân lúc này cũng không dám tùy ý quyết định tất cả dựa vào đề nghị của bác sĩ Lục mà thực hiện.

Hai người đi ra ngoài tới phòng khám kiểm tra nơi này có đầy đủ thiết bị hiện đại, Lisa muốn cùng đi vào Thư Hân ngăn cô lại nói: “Chị Lisa ở đây chờ em đi.”
Lisa gật đầu nhìn theo dáng người Thư Hân đi vào trong.
Sau vài tiếng kiểm tra cuối cùng cũng có kết quả, bác sĩ Lục nói rằng: “Kết quả kiểm tra cho thấy bắt đầu có dấu hiệu sinh non mọi chỉ số chưa đạt mức an toàn phỏng chừng do tâm tình gần đây của Thư Hân biến hóa quá lớn ảnh hưởng tới đứa nhỏ.

Tôi kiến nghị em tạm thời ngừng làm việc dành một hai tuần lễ để nghỉ ngơi sau khi sức khỏe ổn định lại rồi hãy tiếp tục đi làm.”
Xác thực công việc của Thư Hân có cường độ làm việc cũng rất cao, hiện tại xảy ra tình huống này tốt nhất là không nên tiếp tục duy trì.
Ngu Thư Hân nghe bác sĩ Lục thông báo như vậy nàng lặng lẽ nhìn về phía Lisa thấy chị ấy chau mày: “Tiết mục cũng không thể ghi hình sao?”
“Có thể nói là như vậy.” Bác sĩ Lục ngồi trên ghế làm việc, trước mặt là giấy kết quả vừa xét nghiệm : ” Với tình trạng bây giờ của Thư Hân không thể duy trì tư thế ngồi một chỗ quá 4 tiếng.

Khả năng sinh non rất cao hơn nữa ghi hình tiết mục còn cần phải không ngừng hoạt động, dựa theo tình trạng cơ thể hiện nay của Thư Hân là không thể.”
“Đồng thời tôi kiến nghị để Thư Hân ở lại bệnh viện quan sát ba đến năm ngày để đảm bảo an toàn.”
Ngu Thư Hân nghe xong hơi run: “Nằm viện sao?”
Bác sĩ Lục gật đầu: “Đây là giải pháp ổn thỏa nhất, vạn nhất có tình huống đột ngột phát sinh tôi cũng có thể chạy tới kịp thời xử lý.


Lisa nhìn về phía Thư Hân do dự vài giây: “Thư Hân, em thấy thế nào?”
Nằm viện quan sát ba đến năm ngày vậy thì các buổi ghi hình cũng không thể quay.

Nhờ tham gia chương trình này mà Ngu Thư Hân hiện tại thu về được một nhiệt lượng lớn, không ít khán giả còn gửi tin nhắn cho bên chương trình thể hiện mong muốn bản thân tới xem chương trình là vì Ngu Thư Hân cùng Triệu tổng.


Thư Hân được xem là người nắm lá bài quyết định cho sự thoát vòng của chương trình hiện tại rút lui cũng không phải là không được, về khoản tiền tranh chấp bồi thường cũng không phải điều đáng lo ngại then chốt ở chuyện này là tìm lý do gì để cho khán giả, cư dân mạng không hoài nghi ?
Ngu Thư Hân đối với bác sĩ Lục nói: “Em có thể cùng chị Lisa nói riêng hai câu sao?”
Bác sĩ Lục gật đầu: “Đương nhiên có thể, hai người thương lượng trước tôi ra ngoài lấy thuốc cho em.”
Ngu Thư Hân hắng giọng, bác sĩ Lục sau khi rời đi Lisa mới lên tiếng : “Khi em bắt đầu tham gia ghi hình chị đã rất lo lắng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, không nghĩ tới vẫn là tránh không được.”
Ngu Thư Hân trầm mặc vài giây, Lisa thở dài: “Tiết mục khẳng định không thể tham gia nữa, chúng ta cần phải nghĩ ra một lý do hợp lý để rút lui mà không khiến người ta nghi ngờ.”
Lisa nói xong trong đầu đã nghĩ ra vài lý do ví dụ như nói Thư Hân muốn đóng phim bị trùng lịch trình sắp xếp không được ? Như vậy phỏng chừng sẽ bị rất nhiều người cho rằng Ngu Thư Hân vô trách nhiệm, nhất định sẽ nhận về nhiều chỉ trích vậy không được.

Thư Hân thật vất vả mới đi được tới ngày hôm nay không thể vì chuyện này mà lật xe, vậy thì đành tìm lý do từ bên Triệu tổng dù sao cô ấy xưa nay có tiếng là người bận rộn công việc gánh vác trên vai trách nhiệm rất lớn thế thì cứ lấy lý do Triệu tổng bận rộn công việc đi ? Chỉ là nếu lấy lý do như vậy thì cũng cần Triệu tổng bên kia phối hợp một chút nhưng hiện tại căn bản liên lạc không được với cô.
Ngu Thư Hân nghe xong lời phân tích của Lisa chỉ biết mím môi mãi sau Thư Hân mới nói rằng: “Chỉ có biện pháp này sao ạ?”
Lisa đáp: “Kỳ thực còn có biện pháp khác.”
Ngu Thư Hân giương mắt nhìn cô: “Biện pháp gì ạ?”
“Tạo Scandal.”
Ngu Thư Hân cùng Lisa bốn mắt nhìn nhau, nàng hai mắt ngập tràn sự mờ mịt nghi hoặc.

Lisa cũng không có giải thích thêm cô nói: “Được rồi, bắt đầu từ bây giờ em nằm viện tĩnh dưỡng, những chuyện khác toàn bộ giao cho chị xử lý.”
Ngu Thư Hân còn muốn nói cái gì đó, Lisa đã vội lên tiếng ngăn nàng lại: “Nghe chị, được rồi?”
Ánh mắt Lisa rất chắc chắc, Thư Hân bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng.”
Hai người trao đổi xong không bao lâu bác sĩ Lục gõ cửa đi vào, bác sĩ Lục dẫn Thư Hân đi tới khu giường bệnh còn Lisa muốn trở lại thu dọn quần áo cho Thư Hân đem tới đây.

Trước khi rời đi Lisa nhận được điện thoại của Cố đạo diễn hỏi hai người buổi tối có tới tham gia bữa tiệc sát thanh hay không, còn hỏi Ngu Thư Hân ở đâu sẽ tới chứ? Lisa một bên nghe điện thoại vừa lui ra ngoài phòng bệnh.
Phòng bệnh ở đây lại giống như một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi, bốn bức tường không phải sơn màu trắng như các phòng bệnh khác mà chọn tông màu rất ấm áp thân thuộc.

Ở căn phòng này còn có nhà bếp nhỏ, phòng vệ sinh, nghiễm nhiên chính là khu nhà ở thu nhỉ, trong tủ lạnh có để nguyên liệu nấu ăn tất cả đều là đồ tươi mới mỗi ngày thay đổi một lần.

Ngu Thư Hân được đỡ lên giường nằm ngay ngắn hạn chế đi lại, nằm ở trên giường trong đầu Thư Hân lúc nào cũng nghĩ tới Tiểu Đường.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh Ngu Thư Hân cầm lấy điện thoại mở ra một đoạn video quay cảnh Tiểu Đường đang thuyết trình ở diễn đàn kinh tế, nàng mở loa to một chút sau đó để ra xa im lặng lắng nghe giọng nói lành lạnh uy nghiêm quen thuộc truyền tới.

Suốt quá trình lắng nghe Thư Hân luôn cắn môi hai tay đan vào nhau, sau khi đoạn video kết thúc nàng liền bấm số gọi cho ba Triệu.
Rời Triệu gia lâu như vậy Thư Hân vẫn là lần đầu chủ động gọi điện thoại cho ba Triệu, nếu như Tiểu Đường thật sự có chuyện không có lý do gì ba Triệu không biết.
Ba Triệu như cũ ngồi trên ghế làm việc tiếng chuông reo lên cắt ngang dòng suy tư của ông, ông chớp chớp mắt lấy lại tinh thần cầm điện thoại lên tay bấm nút nghe.

Nghe đầu bên kia vang lên hai tiếng thúc thúc khiến ba Triệu ngây người để điện thoại cách xa tai một khoảng nhìn về phía tên người gọi tới: “Thư Hân a.”
Âm thanh của ba Triệu trầm đặc đi rất nhiều, tâm tình so với mọi ngày có phần không đúng.

Ngu Thư Hân mẫn cảm nhận ra, nàng âm thanh vi ngạnh: “Thúc thúc, Tiểu Đường có phải là xảy ra vấn đề rồi không?”
“Nói bậy.” Ba Triệu nói: “Nó đang đi khảo sát tiến độ dự án còn chưa có trở lại.”
Bây giờ ba Triệu vẫn chưa xác định được Lạc Thái mục đích của hắn là gì cho nên ba Triệu không phải rất nguyện ý tiết lộ cho người khác biết chuyện.

Ngu Thư Hân nằm ở trên giường bệnh nàng nói rằng: “Nhưng vì sao điện thoại của Tiểu Đường con gọi mãi không thông.”
“Có thể điện thoại của nó hết pin rồi.” Ba Triệu rất kiên trì động viên nói: “Chờ Tiểu Đường trở lại chú bảo nó gọi điện lại cho con.


Ngu Thư Hân nghe đến đó ngữ khí hồ nghi nói: “Chú ở cùng một chỗ với Tiểu Đường sao ạ ?”
Ba Triệu trong lòng hơi run, rất nhanh phản ứng lại ông nói: “Chú đi công tác tiện đường đi qua nơi này chuẩn bị tìm Tiểu Đường nói về chuyện công ty.”
“Chú đến lúc nào vậy ạ?” Ngu Thư Hân hỏi rất nhanh, Ba Triệu từ hôm qua đến bây giờ đã 24 giờ không có nghỉ ngơi, ba Triệu nặn nặn sống mũi âm thanh rất mệt mỏi: “Tối hôm qua.”
“Vậy tối hôm qua chú có nhìn thấy Tiểu Đường sao?” Ngu Thư Hân dùng thái độ hùng hổ doạ người hỏi dò, Ba Triệu không có đem sự bất kính này của Thư Hân để ở trong lòng.

Con bé chắc là đang sốt ruột đi, quá sốt ruột đến mức lễ nghi đều đã quên.

Ngu Thư Hân ở trong lòng Ba Triệu xưa nay đều là đứa nhỏ ôn hòa và mềm mỏng, trước đây bị Tiểu Đường tổn thương nhiều bao nhiêu cũng vẫn sẽ vì Tiểu Đường con gái ông nói chuyện.

Từ người không dễ dàng nổi giận bây giờ lại phát hỏa lên không kiêng dè, Thư Hân đến Triệu gia nhiều năm như vậy ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt Thư Hân luôn hướng về chính mình ngoan ngoãn lễ phép ra chưa thấy dáng vẻ đứa nhỏ này tức giận đỏ mặt bao giờ.
Hai đứa tiến triển đến mức độ nào rồi  Ba Triệu cũng không biết rõ, ông hỏi: “Con tìm Tiểu Đường làm cái gì?”
Ngu Thư Hân thành thực nói: “Tối hôm qua chúng con hẹn cẩn thận sẽ cùng nhau về nhà, thế nhưng Tiểu Đường thất hứa.”
Ba Triệu trong nháy mắt liền rõ ràng, ông nói: “Thư Hân a, có lúc thất hứa cũng là vạn bất đắc dĩ.”
Ngu Thư Hân nghe lời của Ba Triệu đã như hiểu ra gì rồi, vành mắt nàng đỏ lên cảm giác chua xót bao trùm, mắt ngấn lệ nàng nói: “Tiểu Đường chị ấy là bất đắc dĩ sao ạ ?”
“Chắc chắn là như vậy.” Ba Triệu kiên định nói.
Ngu Thư Hân hỏi câu cuối cùng: “Hai người tối hôm qua gặp mặt sao?”

Ba Triệu không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Thư Hân ông chỉ nói là: “Thư Hân, chú sẽ tìm được Tiểu Đường dẫn nó trở về để cho hai đứa cùng nhau về nhà.”
Chú sẽ tìm được Tiểu Đường dẫn nó trở về và giải thích rõ ràng cho con nghe.

Ba Triệu thầm nghĩ trong lòng như vậy, giờ khắc này cũng không biết Tiểu Đường nó ở nơi nào haiz…!
Ngu Thư Hân đã hiểu mọi chuyện trái tim đột nhiên cảm thấy rất đau như bị ai đó nắm ở trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng nắm chặt lại làm nàng thở không nổi.

Thư Hân sờ sờ bụng dưới làm động tác hít sâu thở ra mấy lần, lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt nói: “Phiền phức thúc thúc.”
Ba Triệu biết Thư Hân đã hiểu rõ ràng ý tứ trong lời ông nói, Ba Triệu cảm thán: “Đứa trẻ ngoan.”
Cúp điện thoại Ba Triệu ngồi dựa lưng vào ghế da, cánh cửa văn phòng bị người gõ vang lên Hồ Ba âm thanh truyền đến: “Triệu tổng!”
Ba Triệu lập tức đứng lên vội vàng nói: “Có tin tức?”
Hồ Ba gật đầu: “Cảnh sát nói có người từng thấy Lạc Thái.”
“Ở đâu?” Ba Triệu đứng lên, bởi vì thời gian dài ngồi một chỗ dẫn đến hai chân vô lực, đầu choáng váng mắt hoa lên hai tay Ba Triệu chống đỡ lên thành bàn lấy điểm tựa.

Hồ Ba lập tức tiến lên vài bước đỡ người, tới gần hơn cậu ta nhìn thấy Triệu tổng sau một đêm tóc bạc đi rất nhiều.

“Ở ngoài ngoại ô có một thôn dân có tên là Trường Viên người sống gần đó đã gọi điện thoại báo, cảnh sát đã phái người đi rồi.”
“Chuẩn bị xe.” Ba Triệu cố nén thân thể không khỏe: “Tôi muốn đi qua đó.”
24 giờ trôi qua không hề có một chút tin tức, Ba Triệu đã dự tính tới trường hợp xấu nhất.

Mặc kệ kết quả ra làm sao ông cũng muốn tận mắt nhìn thấy, Hồ Ba có chút không đành lòng: “Triệu tổng nếu không để tôi qua đó trước, ngài ở lại chờ tin tức từ cảnh sát.”
“Chuẩn bị xe!” Ba Triệu lớn tiếng quát Hồ Ba vội vã gật đầu: “Vâng ạ.”
Ở ngoài ngoại ô có một thôn tên Trường Viên, đâu đâu cũng có cỏ khô, từng nhà trên cửa trên tường đều là chữ viết bằng than bằng sơn chi chít.

Nơi này ít dấu chân người, nửa năm đều sẽ không tới một người mà tại cửa thôn có một chiếc xe con màu đen đậu ở đây, bên trong không có ai, phía sau ghế ngồi có loang lổ vết máu đã khô hiện ra màu đen.
Bên cạnh xe có dấu chân người in trên đất cát vàng cho tới bên trong đám cỏ dại mới mất dấu không còn tăm hơi.

Ở một khu đất trống trải có một dãy nhà trệt trên cửa còn có ổ khóa rất chắc chắn chỉ duy nhất có một gian phòng là cửa mở.

Trong gian phòng âm u đó tựa hồ có thể nhìn thấy một bóng người ngồi ở trên ghế gỗ, cái ghế gỗ kia hình như không chịu được trọng lượng của người này nó phát ra tiếng cọt kẹt đát đát.
Triệu Tiểu Đường chính là bị âm thanh này đánh thức, hai tay cô bị trói ở phía sau, miệng bị nhét vải bố, mùi ẩm mốc trong căn phòng rất gay mũi khiến Tiểu Đường muốn ho khan nhưng không có cách nào ho ra được.

Sắc mặt cô đỏ lên, trước mắt có miếng vải đen che lại đen kịt một màu, Tiểu Đường bị đánh ngất xỉu sau đó lại bị tiêm thuốc ngủ vào người hiện tại dược liệu mới từ từ tản đi.

Tiểu Đường ở trên đất nhúc nhích một chút, vừa nãy còn nghe được âm thanh cót két hiện tại một điểm đều không nghe được, cô hoài nghi có phải vừa rồi là chính mình nghe nhầm hay không.

“A.

.

.” Triệu Tiểu Đường thử phát ra âm thanh nhưng toàn bộ ngôn ngữ bị vải bố chặn lại, thanh âm yếu ớt chỉ có thể chính mình nghe thấy.

Đầu còn rất đau nhưng không có chảy máu, Tiểu Đường mất mấy phút để từ trong mớ hỗn độn tỉnh lại cô hết sức bình tĩnh suy nghi bản thân đang ở đâu, Lạc Thái muốn làm gì,…!những cái này đều không phải vấn đề mấu chốt, Tiểu Đường muốn nhìn thấy xung quanh đây.
Triệu Tiểu Đường nghiêng tai nghe xong bốn phía không có tiếng hít thở của ai hết cũng không có tiếng vang khác vọng lại.

Nơi này yên lặng đến mức Tiểu Đường chỉ có thể nghe được nhịp tim đập của chính mình, ầm ầm ầm, cô ổn định tâm tình sau đó hướng về bên cạnh di chuyển vài bước.

Rất trống trải, phi thường trống trải tựa hồ gian phòng này không có thứ gì cả, Triệu Tiểu Đường không nhìn thấy chỉ có thể chỉ dựa vào cảm giác thân thể di chuyển.

Dây thừng trói rất chặt Tiểu Đường không có cách nào cởi trói, cô chậm rãi tới gần vách tường một bên cuối cùng dọc theo vách tường lần mò bốn phía di chuyển với suy nghĩ sẽ tìm được lối thoát.

Triệu Tiểu Đường loay hoay mấy phút trong căn phòng vô tình cô đụng vào một đồ vật cảm giác rất bằng phẳng có lẽ là một cái bàn, Tiểu Đường không nhìn thấy được trên bàn có đồ vật gì chỉ có thể dùng tay mần mần dọc cạnh bàn kiểm tra xem có điện thoại đặt ở đây hay không.

Sau đó Tiểu Đường theo vách tường bốn phía đi một lượt nữa vẫn không cảm nhận được cánh cửa ra vào, trên tay cảm giác toàn là bê tông rất cứng, sàn sạt.
Thể lực cô có hạn hơn nữa bản thân đang mất máu Tiểu Đường không đủ sức để kiểm tra lại xung quanh lần thứ ba trong trạng thái cái gì cũng không có thấy.

Ở trong đầu Tiểu Đường đại khái đã vẽ ra dáng vẻ của căn phòng này, cô quay lại chỗ cái bàn dùng sức va vào nó cái bàn vẫn không nhúc nhích tựa hồ được gắn chặt ở trên vách tường một điểm không có gợn sóng.

Triệu Tiểu Đường chưa từ bỏ ý định cô lại đụng thêm một lần, lần này cô nghe được loảng xoảng một tiếng có đồ vật rơi trên mặt đất vỡ tan.

Có lẽ là một chiếc lọ thủy tinh, trong không khí nghe truyền đến một  mùi rượu nồng nặc đến mức khiến Tiểu Đường nhíu mày lại.

Bị rơi vào tình thế này Tiểu Đường không có nhiều thời gian để bận tâm mấy cái vặt vãnh này, cô ngồi xổm xuống dùng đôi bàn tay bị trói phía sau lân la dưới mặt đất tìm tòi.

Đầu ngón tay bất thình lình chạm vào một vật sắc bén ngay lập tức máu tươi chảy ra.
Là mảnh chai.
Máu chảy tí tách không ngừng nhưng gương mặt của Tiểu Đường vẫn lạnh tanh không có bất kỳ nét thống khổ nào.

So với chảy máu không biết nguy hiểm đang rập rình nơi đâu mới càng đáng sợ hơn đặc biệt là bóng tối.

Tiểu Đường dùng tay sờ xoạng đống mảnh chai sắc bén kia, xung quanh cô có rất nhiều mảnh vụn văng vãi cuối cùng Tiểu Đường tìm thấy một mảnh bản thân cho rằng thích hợp nhất dùng để cắt dây thừng.


Tư thế của Tiểu Đường khi cắt dây trói không phải rất thuận lợi, cô chỉ biết cắt dựa theo cảm giác của mình, mảnh thủy tinh rất sắc chạm vào da thịt cô liền chảy máu.

Máu đỏ tươi thấm lên dây thừng nhìn rất ghê, Tiểu Đường đau đến mức không nhịn được suýt chút nữa kêu to lên, cô cắt mấy phút vẫn không được còn làm bản thân bị thương.

Nghỉ một lúc Tiểu Đường lại tiếp tục cắt dây trói bàn tay máu nhỏ thấm trên mặt đất một vũng nhỏ, chả biết qua bao lâu dây thừng rốt cục bị cắt đứt cơ thể cô hoàn toàn buông lỏng!
Không dám chậm trễ quá lâu Tiểu Đường lập tức cởi khăn che mắt mở đôi mắt nhập nhèm thích nghi với bóng tối.

Xác nhận bên người không có một người nào Tiểu Đường bắt đầu nhìn bốn phía dò xét, quả nhiên nơi này cùng sự tưởng tượng của cô giống nhau.

Bốn vách tường đều là bê tông, trên đỉnh đầu có một song sắt ô vuông ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu xuống đây.
Cả căn phòng chỉ có một cái bàn, trên bàn còn có bốn, năm cái bình rượu rỗng, trên đất vẫn còn mảnh vụn của chai rượu cô vừa làm đổ.

Lạc Thái đã từng ở chỗ đó ngồi uống rượu hiện tại không biết hắn ta đâu, kể từ lúc cô tỉnh lại tìm cách cởi dây trói đã hơn chục phút trôi qua gây ra động tĩnh lớn như vậy Lạc Thái lại chưa từng chạy lại đây.

Nếu là như vậy không lẽ hắn ta không ở gần đây, nét mặt Tiểu Đường hơi trầm xuống, nhất định phải nhân lúc hắn ta không có ở đây tìm cách chạy đi!
Nhưng là lối ra ở đâu?
Triệu Tiểu Đường ánh mắt nhìn về  bốn phía, toàn bộ đều là bùn đất cát bụi đừng nói khuông cửa liền ngay cả một cánh cửa dáng vẻ như thế nào đều không có.
Không có lối ra sao?
Khẳng định có lối ra, không có lối ra cô làm sao tiến vào được ? Lạc Thái  làm sao đem rượu vào đây uống ? Triệu Tiểu Đường dựa bên cạnh bàn nắm lấy mảnh chai lại một lần nữa ở trong phòng tìm tòi, sờ soạng trên bức tường bê tông sáu, bảy lần vẫn không thấy gì khác lạ, phía trên thì sao ?
Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn về song sắt nó quá cao cho dù cô đứng ở trên bàn cũng không đủ tới.

.

.
Trên bàn?
Triệu Tiểu Đường quay đầu nhìn cái bàn trong lòng nghi hoặc nhìn vài giây cô tiến gần về đó dùng bàn tay dính đầy bùn đất và máu của mình sờ khoảng tường cạnh bàn quả nhiên không giống.

Gương mặt Tiểu Đường trở nên nghiêm túc cô dùng mảnh chai đâm vào vách tường trước mặt, đúng như dự liệu bên kia rỗng phát ra tiếng vang.

Đây không phải vách tường bê tông, Tiểu Đường xé vách tường giả ra liền nhìn thấy một tấm cửa nhỏ không có khóa.

Triệu Tiểu Đường áp tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào cô mới đẩy cửa ra, bên ngoài cảnh tượng làm cho Tiểu Đường thở ra một hơi nét mặt vẫn không có nửa phần ung dung.
Bên ngoài quang cảnh toàn cỏ dại cành cây khô còn có rất nhiều căn nhà tầng trệt san sát nhau đếm không hết.

Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu hóa ra ngay từ đầu cô bị nhốt dưới lòng đất bảo sao chỉ toàn đất vàng và cỏ khô, mặc kệ nơi này là nơi nào rời khỏi chỗ này trước rồi nói.
Triệu Tiểu Đường lập tức từ cánh cửa nhỏ hẹp ra ngoài, cái cửa này không thể đi thẳng chỉ có thể từ từ ngã người xuống từ bên trong bò ra.

Động tác của Tiểu Đường rất cẩn thận, ánh mắt quan sát bốn phía không có ai cô mới bước đi nhanh hơn một chút người cúi thấp xuống.

Đi được một đoạn động tác của cô khựng lại trước mặt bất thình lình xuất hiện một đôi giày da màu đen, Tiểu Đường lập tức hướng về bên cạnh không ngờ người kia nhanh tay hơn một bước túm lấy cổ áo khoác của cô kéo lại.

Triệu Tiểu Đường vẫn mặc trên người bộ tây trang ngày hôm qua sau một ngày lăn lộn nó nhăn nhúm tới khó coi, trên vạt áo loang lổ vết máu và bùn đất.

Mái tóc cũng lộn xộn vén vội qua sau, trên trán lấm tấm mồ hôi vài sợi tóc bết lại.

Lạc Thái túm lấy Tiểu Đường kéo đi, cô nhân lúc hắn ta không để ý định cầm mảnh chai trong tay đâm hắn ta ai ngờ vừa chạm tới gần hắn cổ tay đã bị nắm lấy.

Lạc Thái dùng sức mảnh thủy tinh trên tay Tiểu Đường rơi xuống đất ánh mắt hắn lộ ra sát ý, Tiểu Đường cũng không yếu thế sắc mặt lạnh băng lườm hắn.
Cho dù Triệu Tiểu Đường hiện tại người đầy chật vật, cô như cũ rất có khí thế hỏi hắn ta: “Lạc Thái mày muốn cái gì, chúng ta cũng có thể thương lượng.”
“Muốn cái gì?” Lạc Thái cười lạnh, hắn ta cả khuôn mặt dưới ánh mặt trời có loại cảm giác âm trầm.

Triệu Tiểu Đường quay đầu, hắn ta dùng ánh mắt cay độc đánh giá cô nói rằng: “Tao muốn Triệu tổng đây nếm thử cái cảm giác thật vất vả nhận được thành công nhưng lại mất hết là như thế nào haha..!”
Cô thật vất vả từ cái gian phòng đen tối kia chạy ra ngoài hao hết sức lực tâm tư, vô số lần bị thương nhưng khi bước ra khỏi đó cô đã rất vui sướng cho rằng bản thân đã chạy thoát nhưng vừa tới cửa bị hắn một cước hủy diệt.

Đây chính là cảm giác mà Lạc Thái muốn Tiểu Đường nếm thử vô cùng tàn khốc, cô không khác gì con mồi bị hắn nắm trong tay tiêu khiển.
Triệu Tiểu Đường một bên tay khi nãy cắt dây trói bị cứa phải rất nhiều máu vẫn còn rỉ ra, giờ khắc này lại bị Lạc Thái bóp chặt khiến vết thương lần nữa toác ra chảy máu, đau đến cả người Tiểu Đường run lên.

Dù là như vậy Triệu Tiểu Đường như cũ kiên định nói: “Lạc Thái, chúng ta đàm luận về điều kiện được chưa ?”
“Điều kiện ah tất nhiên là sẽ nói chỉ là không phải hiện tại.” Lạc Thái cười khẩy đểu giả.

Triệu Tiểu Đường bị giam giữ không có cách nào nhúc nhích, cô hừ lạnh tiếp tục lên tiếng: “Mày bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy.”
Lạc Thái quay đầu nhìn cô không lên tiếng chỉ cười, nụ cười khiến người ta không rét mà run.

Ánh mắt hắn phản chiếu hình một con dao găm giơ lên cao rồi hạ xuống trong nháy mắt người trong lòng cơ thể mềm oặt mất trọng lượng.

Lạc Thái dùng sức một cái vác Triệu Tiểu Đường lên vai, hắn ta mang cô tới một chiếc xe khác màu trắng cách đó mấy mét đem Triệu Tiểu Đường nhét vào sau cốp xe hắn mới cười thỏa lên xe rời đi.

Trên con đường dài tiếng còi cảnh sát hú hét inh ỏi nhấp nháy nối đuôi nhau từng chiếc từng chiếc xe cảnh sát đi tới.

Chiếc xe chở Tiểu Đường lướt ngang qua đoàn người không một ai nghi ngờ.img.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.