Đọc truyện Em Có Tin Vào Định Mệnh? – Chương 30
Ngô Thiên Kỳ sa sẫm mặt mày , người vừa phát ngôn ra những lời nói đó chính là người hôm trước đã bán sống bán chết chống đối anh , Ngô Thiên Kỳ đặt tay lên vai cô , từ tốn nói “Ân Ân , em biết mình đang nói gì không ?”
Lạc Ân nghiêng đầu , siết lấy áo anh , chỉ “Ừm…” một cái. Khuôn mặt cũng vì say mà đỏ ửng , quyến rũ đến mê người , đôi mắt lấp lánh lớp nước trong veo khẽ chuyển động. Lạc Ân là vì say nên mới nói những lời không tự chủ ? Nhưng cũng vì cô từng suy nghĩ điều đó nên khi say mới thật thà như vậy. Nhưng chẳng phải người ta hay nói : Đừng tin lời những kẻ say rượu hay sao.
Dù anh đã từng muốn dụ dỗ mà chiếm hữu Lạc Ân . Chỉ là ngộ nhỡ sau khi cô tỉnh dậy , lại trở mặt nói anh là cường thủ hào đoạt* thì sao ? Lạc Ân dựa vào lồng ngực anh , bất chợt rơi nước mắt , nhỏ giọng nói “Chỉ cần , chỉ cần anh trở thành người của em thì anh sẽ phải từ bỏ những nữ nhân khác.”
* Cường thủ hào đoạt: Cưỡng ép, chiếm đoạt.
Ngô Thiên Kỳ nhíu mày , câu nói của cô hình như là ngược rồi. Định lên tiếng thì Lạc Ân tiếp lời “Anh , sao lại bỏ em theo cô gái tên Tang Nhu đó , còn nói là chỉ có mình em. Là gạt người.” Cô vung tay đấm vài cái vào bộ ngực cạm vỡ , uất ức khóc thút thít.
Ngô Thiên Kỳ hiểu ra , trong lòng vô cùng rạng rỡ , cô nhóc này cũng biết ghen ?? Mặc kệ hậu quả , cái này là do cô trắng trợn quyến rũ anh , hơn nữa cô sớm muộn cũng sẽ thành Ngô thiếu phu nhân thì cái chuyện cỏn con này đương nhiên phải trải qua chỉ là nhanh hay chậm , muộn hay sớm thôi. Ngô Thiên Kỳ cúi đầu “Em sẽ không hối hận ?”
Lạc Ân ngước đôi mắt ướt nhẹp , bộ dạng say khướt đứng không vững “Không hối hận !”
“Có muốn đi tắm không ?”
Lạc Ân : “Có.”
Cô như một đứa trẻ ngoan , nằm gọn trong vòng tay anh , Ngô Thiên Kỳ bế cô vào phòng tắm , bồn nước nóng bật lên , bồn tắm dài rộng bắt đầu chất đầy nước ấm , liếc mắt nhìn bộ dạng của Lạc Ân. Hai hàng mi dài cong vút nhắm chặt , khóe môi đỏ tươi mím lại , dường như ở trong lòng anh rất thoải mái nên cứ uốn éo mãi không ngừng , vì say rượu nên toàn thân cô nóng ran , hơi thở đều đặn phun lên bả vai anh , như một dòng điện xẹt ngang người mang theo cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Ngô Thiên Kỳ đặt cô ngồi dưới sàn , dựa đầu vào đùi anh. Nhanh chóng cởi bỏ lớp áo trên người , rồi quay sang giúp Lạc Ân cởi áo. Lạc Ân mặc áo len mỏng , váy ngắn nên không khó khăn để “lột sạch” nhưng vấn đề là hai tay cô đang khư khư nắm chặt cổ áo ? Đây là thể loại gì ? Mời gọi anh rồi lại không cho chạm vào ?
Ngô Thiên Kỳ dùng lời dụ dỗ “Ân Ân bảo bối , mau buông tay ra.”
Lời ngọt ngào bên tai khiến thần trí Lạc Ân đang mơ hồ lại thêm trống rỗng , buông hai tay ra , chỉ chờ có thế , Ngô Thiên Kỳ thoang chốc đã rũ bỏ lớp áo trên người cô. Bây giờ là cảnh xuân xinh đẹp động lòng người , đây quả là một tuyệt tác của thị giác , Ngô Thiên Kỳ điều hòa hơi thở , cầm chai sữa tắm bôi đều lên cơ thể Lạc Ân.
Cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay truyền lên , da cô khác với da đàn ông , trắng nõn lại mềm mượt như da em bé. Chạm vào thật sảng khoái . Ngô Thiên Kỳ tạo bọt khắp thân thể mảnh khảnh. Bình thường nhìn cô gầy và mảnh khảnh như thế không ngờ lại vô cùng đầy đủ . Bầu ngực sữa non mềm đầy đặn , chiếc eo con kiến uốn cong , đôi chân thon dài , tìm cũng không thấy một lỗ chân lông. Là anh đang chiêm ngưỡng “cảnh sắc” thuận tiện “phân tích”.
Ôm cô đặt vào bồn tắm ấm áp , Lạc Ân dễ chịu nhếch miệng một cái cườu khanh khách , hai tay buông lỏng, a…đây đúng là thiên đường ấm áp. Tốt xấu gì cũng được người khác chăm sóc , cô thỏa mãn rúc đầu vào lòng anh. Thân hình cao lớn , cơ ngực sáu múi đều bị bàn tay nhỏ mân mê dò xét đem theo tia kích tình mạnh mẽ.
Ngô Thiên Kỳ không nháy mắt nhìn chằm chằm cô nhóc, bàn tay lại rất sắc tình chạy loạn trên người cô , một chỗ cũng không muốn bỏ sót. Một lúc thư giãn cho Lạc Ân xong , Ngô Thiên Kỳ nhanh chóng đem cô từ bồn tắm đặt ngồi lên đùi , dùng khăn tắm to đùng lâu khô cơ thể Lạc Ân. Chiếc quần âu đen lịch lãm cũng vì thế mà bị ướt một chút.
Vì vừa được đem ra khỏi bồn tắm hơi lạnh bắt đầu phả vào người Lạc Ân , khiến cô kêu lên một cách yêu kiều “Lạnh , lạnh..”
Nghe được tiếng than vãn của cô , anh ôm cô ra ngoài , đặt nằm lên giường. Lạc Ân bây giờ đang quang lõa trước mắt anh. Muốn dừng cũng không được , mà anh thì dại gì mà dừng ? Trực tiếp hôn khắp cơ thể cô , khiến thân thể vốn đang trắng nõn liền xuất hiện nhiều vết ấn ký màu đỏ dâu . Ngô Thiên Kỳ rất hài lòng. Mùi sữa tắm phang phảng quanh mũi , vì vừa tắm xong nên làn da cô mát lạnh tuyệt đối. Có ai ngờ rằng , buổi sáng như thế anh đãcos thể ăn tươi cô ? Mút mạnh nụ hồng đỏ thắm vừa ngậm đã thẳng đứng lên, vừa châm lửa khắp nơi trên người cô. Làn da của cô cực tốt, nơi nào cũng trơn mượt , kích thích dục vọng ẩn giấu trong tâm Ngô Thiên Kỳ.
Cảm giác ngưa ngứa tê dại trước ngực khiến Lạc Ân không nhịn được ngâm lên khúc nhu mị , tay nắm lấy gra trải giường màu trắng . Toàn thân vì anh mà uốn éo. Không bị cự tuyệt khiến tâm tình anh hưng phấn tuyệt đối , chiếc rốn khả ái theo hô hấp khẽ nhấp nhô , đôi môi đỏ tươi cũng vì anh mà mở ra khép lại phun ra làn sương trong suốt.
Ngô Thiên Kỳ một tay nhàn nhã xoa nắn hai luồng đều đặn , một bên tận tình liếm mút , bàn tay còn lại theo đường cong cơ thể mà lần mò xuống phía dưới , khi nơi mẫn cảm bị anh chạm vào , nhẫn tâm giày xéo , Lạc Ân mở căng mắt , hiện lên làn nước trong vắt , nhu tình kêu lên âm thanh mị hoặc “Ân..” . Nghe được âm thanh dụ tình của cô , dây thần kinh kiên nhẫn trong não của Ngô Thiên Kỳ , “pặc” một cái đứt đôi.
Nhưng không vì thế mà gấp gáp , không cần hỏi cũng biết đây là lần đầu tiên của cô. Vì vậy anh phải cẩn thận , không làm cô bị thương. Ngón tay nhẹ nhàng ngắt nhụy hoa , xoa xoa một chút , rồi tiến vào trong.
Lạc Ân dù say khướt nhưng vẫn rất rõ cảm giác có cái gì đó vừa xâm nhập vào cơ thể mình hơn nữa không đứng yên mà nhịp nhàng di chuyển. Lạc Ân thở dốc , kêu lên từng thanh âm dâm dục. Cô thật quá nhỏ bé và non nớt , ra vào nhịp nhàng theo ngón tay cũng là một khó khăn. Mãi lúc sau , ngón tay anh đột nhiên thấm một làn nước dính dính. Anh xấu xa cười cười , hôn lên cánh môi Lạc Ân , làm chuyện xấu nhưng không hề xấu hổ ngược lại còn cất lời lưu manh “Ân Ân , xem ra em thích ứng rất tốt.”
Nói xong lại thêm một ngón , lần lượt ra vào , Lạc Ân khó chịu vặn vẹo nhưng khoái cảm vẫn chưa đủ , cô muốn thêm nhưng bản thân lại ngờ nghệch không biết muốn gì. Cuối cùng cũng cất lời “Khó chịu , Thiên Kỳ…khó chịu quá…”
“Khó chịu chỗ nào ? Hử ?” – Ngô Thiên Kỳ cắn nhẹ vành tai cô , thích thú trêu chọc , bàn tay kia đặt trên nụ phấn hồng chà xát mạnh mẽ. Kích thích dục cảm của cô.
Lạc Ân yêu kiều rên rỉ , nói những lời mơ hồ “Muốn , em…em muốn !”
Ngô Thiên Kỳ : “Em muốn gì ?”
Lạc Ân lắc đầu , tựa hồ không tìm ra lời giải đáp , phát ngôn lung tung “Cho em…khó chịu , không thoải mái.”
“Vậy , anh giúp em thoải mái.” – Ngô Thiên Kỳ rút tay ra khỏi nơi u cốc đã được anh mở lối , xoa nắn cặp mông mịn màng , cởi thắt lưng ra , gần một chút chạm mạnh hai cơ thể với nhau. Lạc Ân giật mình , thất kinh hét lên “Đau…”
Từ bên dưới truyền lên cơn đau dữ dội , khóe mắt ượt nhẹp , Lạc Ân bật khóc , cả mồ hôi cùng nước mắt hòa lẫn trên khuôn mặt trắng bệch , cô thở hổn hển , đáng thương nói “Đau quá , Thiên Kỳ hic…không cần , khi dễ em…”
Ngô Thiên Kỳ nhìn gương mặt của cô trong lòng vô cùng thương tiếc. Hôn lên đuôi mắt có vị mặn của nước mắt , dáng vẻ cô thật đáng thương , nhưng anh chính là không có cách rút ra “Ngoan , đừng động , đừng động !”
“Ư…” Lạc Ân đau nhức , muốn dùng tay đẩy người đang dụ dỗ kia , nhưng ngay cả thở cũng khó khăn , nức nở không ngừng , uất ức tựa hồ như đang bị ai bắt nạt.
Ngô Thiên Kỳ mạnh mẽ hôn lên cánh môi chặn tiếng khóc lại , bàn tay xoa xoa thắt lưng nhằm giảm cơn đau giúp cô , dù có nghẹn thở nhưng cũng không dám làm liều. Lạc Ân mỏng manh như vậy anb tuyệt không được manh động mà làm đau cô . Được một lúc thấy Lạc Ân không khóc nữa , lông mày cũng giãn ra , đoán chừng đã ổn định , Ngô Thiên Kỳ nâng hông cô lên , đụng một cái thật mạnh .
Lạc Ân giật nảy người “Ưm..Thiên Kỳ…ân…” Khoái cảm mãnh liệt còn hơn vừa nãy , mang đến cho cô xúc động mạnh , ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông trên người, đưa tay muốn chạm vào anh nhưng mơ màng không tìm được. Ngô Thiên Kỳ bắt lấy tay cô , dùng lưỡi liếm quanh khẽ tay , đại não Lạc Ân tê dại , ngửa đầu rên rỉ . Âm thanh nghe thật ma mị , khiến tinh lực của anh thêm cuồng nhiệt.
“Ân Ân , có thoải mái không ?” – Người đàn ông trên người Lạc Ân động tác nhanh lẹ , lời nói và cử chỉ hết mực dịu dàng yêu thương.
“Ưm , thoải mái…”
“Có thích không ?”
“T…Thích !”
Lạc Ân ngoan ngoãn đều trả lời rất thành thật , bầu ngực đẫy đà vì động tác của anh mà phập phồng đung đưa “…Thiên Kỳ , chậm…chậm lại…em….ưm..”
Lạc Ân nói không ra hơi , lời cầu khẩn đành vô tác dụng. Ngô Thiên Kỳ cúi đầu ngậm trái nho đang nhịp nhàng trước mắt vì anh mà run rẩy mang theo đường cong mê hoặc người nhìn , cơ hồ như lý trí đang dần tan biến , đáy mắt của anhnhư thêm bùng cháy, một bên anh ra sức đụng mạnh vào cơ thể cô, lại vừa âu yếm cưng chiều tạo ấn ký độc chiếm khắp cơ thể mảnh mai.
Nâng người Lạc Ân ôm vào lòng , đặt cô ngồi lên đùi , hai bàn tay nắm chặt bò mông căng mịn , ngậm lấy lưỡi của cô , điên cuồng hôn hăng say , hơi thở của hai người trực tiếp trao đổi, hai luồng mềm mại cũng vì thế mà đồng thời ép vào lồng ngực sáu múi của anh , khiến anh cảm nhận rõ cử chỉ lên xuống mềm mịn của cô.
Từ u cốc chảy ra dòng nước ấm áp , dính sát với cự vật của anh. Anh cường thế ra vào , từng hạt mồ hôi nhỏ xuống người Lạc Ân , cô tựa vào vai anh phun ra làn khí nóng hổi kích tình , cánh tay siết chặt lấy tấm lưng dài chắc nịch .
Ngô Thiên Kỳ hơi thở nặng nhọc , bên trong cô thật ấm nóng , khiến anh nhất thời quên mất chính mình “Nói , có yêu anh không ?”
Lạc An mơ màng , chỉ thuận miệng trả lời “C…Có…”
Ngô Thiên Kỳ : “Nói rõ.”
Lạc Ân :”Em…em yêu anh…!”
“Thật ngoan…” – Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười, siết lấy cơ thể cô , gấp rút ra vào , làn nước cũng vì cử động mà nhỏ xuống gra giường , anh mãnh liệt ra vào , lời từ miệng lại nhu tình , yêu thưing vô vàn.
Cô và anh cùng chung nhịp tim đập mạnh , hơi thở dung hòa , tiếng rên rỉ của Lạc Ân , tiếng thở dốc cường tráng của Ngô Thiên Kỳ và âm thanh kích tình ngọt ngào lần lượt vang lên.
Vì đây là lần đầu tiên của cô nên Ngô Thiên Kỳ bao dung rộng lượng chỉ làm một lần , nhưng anh không phải hạng người tốt như thế. Nếu đã ăn một lần thì phải lặp lại liên tục mới tăng cường khẩu vị… Chuyện này anh cũng nên cảm ơn Tang Nhu , và một người nữa là…Mễ Thái…
—–
Sau khi tỉnh dậy đã là buổi trưa , hai mí mắt Lạc Ân khẽ cử động , làn sương mịn trên tầng mắt khiến cô mơ mơ màng màng , chỉ thấy bóng dáng một vật mờ ảo thù lù trước mặt. Vì uống loại rượu mạnh nên hiện tại đầu cô đau nhức vô cùng nhưng kỳ lạ , tại sao ngay cả cơ thể cũng nhức nhối như thế, dụi dụi đôi mắt , Lạc Ân giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Ngô Thiên Kỳ đặt đối diện , hơn nữa đôi đồng tử đen láy lại đang trân trân nhìn cô.
Lạc Ân ngớ người , à , chắc do cô chưa tỉnh hẳn , lắc nhẹ đầu , cô đưa tay tiếp tục dụi mắt , nhưng hiện thực trước mắt vẫn vậy. Khóe miệng lẫn đuôi mắt hiện ý cười sâu xa , giọng nói trầm ấm rõ ràng “Chào buổi trưa….bảo bối !”
Lạc Ân cau mày , trong não bắt đầu sắp xếp trật tự một cách logic , những chuyện sau khi say dần hiện lên. Cô ngồi bật dậy , hốt hoảng nhìn anh , tấm chăn màu trắng cũng vì vậy mà rơi xuống đùi , Ngô Thiên Kỳ nhướng mày , huýt sao một cái , vẻ mặt lưu manh tuyệt đối. Lạc Ân nhất thời đỏ mặt , kéo tấm chăn lên. Anh từ tốn nói “Cần gì phải che ? Những gì từng thấy anh sẽ không bao giờ quên.”
Hai bên gò má vì lời bỡn cợt của anh càng thêm đỏ , lúng túng nói “Anh…Anh thừa lúc em say ?”
“Không thể nói như vậy , là do em dụ dỗ anh.” – Nâng lên cơ thể , cánh tay săn chắc chống xuống giường , anh nhìn bộ dạng xấu hổ của cô hận không thể đem Lạc Ân nuốt trọn vào bụng , khuôn mặt góc cạnh chất đầy hắc tuyến.
“Thiên Kỳ , em muốn trở thành người của anh.” Ngô Thiên Kỳ nhàn nhã lặp lại lời nói của cô , Lạc Ân giật mình. Anh chỉ nhắc lại những câu cho là cần thiết.
“Em sẽ không hối hận !”
“Em muốn…”
Lạc Ân xấu hổ dùng một tay bịt cái miệng không ngừng lặp lại những câu khiến người ta phải đỏ mặt , tức giận cất tiếng “Anh câm mồm đi.”
Ngô Thiên Kỳ giữ chặt tay cô , xấu xa dùng lưỡi liếm qua từng khẽ tay mảnh khảnh. Lạc Ân tức khắc rút tay về phía mình , chùi chùi vào chăn , anh…đúng là sắc lang. Có thể làm hành động lưu manh như vậy , nhưng bàn tay vẫn còn cảm giác ấm nóng tê rân rân.
Nhớ lại chuyện lúc sáng ở biệt thự của anh, Lạc Ân thấy vô cùng tủi thân , trừng mắt mắng anh “Đồ trăng hoa , cô gái ở nhà anh là ai ?”
Ngoi Thiên Kỳ nhướng mày , phải rồi , anh quên mất cũng vì nhóc con Tang Nhu nên Lạc Ân mới uống đến say khướt như vậy , khóe miệng anh hiện ý cười , nhàn nhã nói “Là em họ của anh !”
Lạc Ân : “Em họ ?”
“Phải , con nhóc đó từ Nhật trở về.” – Ngô Thiên Kỳ nhàn nhã trả lời. Vì Tang Nhu là cháu gái duy nhất của Ngô gia nên rất được cưng chiều , là du học sinh bên Nhật. Vừa trở về sáng hôm nay. Từ nhỏ đã luôn đi theo Ngô Thiên Kỳ nên lần này anh “buộc” phải ra sân bay đón , còn miễn cưỡng cho ngủ nhờ ở biệt thự. Anh vươn tay búng một cái vào vẩng trán trắng mịn , từ tốn nói “Vậy em nghĩ là gì ?”
Vì nghe Thế Hạo thông báo việc Lạc Ân bị hãm hại có chút manh mối , nên đến đó bàn kế hoạch cả buổi , khi gọi cho cô thì người nhấc máy lại là Lạc Dương , còn nhận được tin nhắn cô vì uống say nên đang ngủ. Lạc Ân xoa xoa cái trán , vậy xem ra cô đã hiểu lầm. Mím môi cười “Em xin lỗi , là em sai…”
Ngô Thiên Kỳ khẽ cười, vươn tay nhéo nhẹ bên mặt của cô “Tạm chấp nhận !”
Lạc Ân mỉm cười , bây giờ đã hơn hai giờ trưa , cô cũng nên đến bệnh viện. Ngày đầu tiên trở thành bác sĩ lại đi trễ “Anh ra ngoài đi , em thay đồ.”
Ngô Thiên Kỳ bình thản nói “Chỗ nào trên cơ thể em chưa được anh cưng chiều ? Không cần ngại , cứ thay đồ trước mặt anh !”
Lạc Ân nghe mà muốn sặc nước miếng , Ngô Thiên Kỳ hằng ngày vốn nghiêm túc ,dù anh hay châm chọc co nhưng không phải lưu manh như vậy , cô nhìn dáng vẻ bỡn cợt cường thế của anh , tức giận cầm gối ném thẳng vào khuôn mặt tuấn tú , hét ầm lên “Sắc lang , mau cút ra ngoài.”