Bạn đang đọc Em Có Tin Vào Định Mệnh Không: Chương 20 : Sao bây giờ?
Thấy tôi bết lết như thế về đến nhà,Tùng đang ăn sáng ôm bụng lăn ra cười như nông dân được mùa ấy.Chỉ muốn đấm thẳng vào mặt hắn ta 1 phát nhưng tôi chẳng còn hơi sức đâu nữa.Anh Long chắc đi làm rồi,tôi đau chân lắm rồi,có lẽ ban nãy ngã tôi bị trẹo chân rồi.Đầu óc quay cuồng,tôi mệt quá,cái gì cũng như đang quay mòng mòng vậy.
Trước khi đặt thân xuống sàn 1 cách rất cải lương tôi vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của hắn ta:
– Trang…
———————————-
Tôi tỉnh dậy,đầu đau nhức,cổ họng đắng nghét.Tôi đang nằm trên giường,thôi chết rồi,vậy là tôi nghỉ oan 1 buổi học mà không có phép rồi.Đã bị vụ tên Dương điên giờ lại nghỉ học tự do chắc thầy trù tôi chết mất.Vội vàng bò dậy,tôi lao về phía cái điện thoại.Ôi,sau cú ngã lúc sáng,giờ nó nhìn thảm thương 1 cách quá đáng.Vỏ bị bẹp,màn hình nứt,phím lồi lõm linh tinh.Tôi không dám chắc là nó vẫn còn khả năng gọi được….và trên thực tế,thậm chí nó còn không bật lên nổi.
Chưa kịp đi xuống dưới nhà cơn đau đầu làm tôi không thể đứng vững,chống tay vào bàn,tôi lảo đảo.Tùng chẳng biết từ đâu chạy hồng hộc vào,tay đang bê chậu nước và khăn mặt vắt trên vai.Nhìn cứ như đưa vợ đi đẻ ấy.
Hắn ta lao đến đỡ lấy tôi,dìu vào giường:
– Sao em ngốc thế?Sao lại đứng lên đi ra như thế này?Nhỡ ngất xỉu như lúc nãy thì sao?
Vậy là tôi ngất xỉu,chắc do lết nguyên cái quần đầy nước về nhà nên tôi nhiễm lạnh rồi.Híc,đến giờ cái chân vẫn còn đau đây….Ơ…nhưng…sao quấ áo của tôi chẳng ướt chút nào vậy?…HẮN TA ĐÃ THAY QUẦN ÁO CHO TÔI???? Ôi mẹ ơi,hắn ta đã làm cái gì tôi rồi,huhuh17 năm tôi giữ gìn,vậy mà…
Tôi nhảy dựng lên(đau chân mà nhảy khỏe thế),hai tay ôm lấy người:
– Anh…đã làm cái gì rồi-ánh mắt hằm hè đe dọa.
Anh ta thong thả giặt cái khăn mặt:
– Anh nhờ cô hàng xóm thay quần áo cho em đấy.Anh chưa làm gì đâu nhé.
Híc,sao tôi có trí tưởng tượng phong phú thế chứ?Tôi hâm mất rồi,soa toàn nghĩ hắn ta làm gì mình như vậy chứ?
Mà cái điệu cười đểu giả của hắn ta mỗi lúc như thế này,khiến tôi chỉ muốn độn thổ luôn được.Thấy tôi cứ đứng đực ra đấy,hắn ta kéo tôi ấn cho nằm xuống giường,đắp cái khăn mặt lên trán:
– Em nghỉ đi,ốm mà cứ đi đi lại lại thế à.
Khuôn mặt ấy dịu dàng quá,những lời nói ấy khiến tôi chẳng biết mặt mình có đang nóng bừng vì cảm lạnh hay không nữa.
Trang ngất xỉu,tôi không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy nữa,người cô ấy ướt sũng,chân tay trầy xước,cổ chân dường như đã trẹo hẳn đi rồi,khuôn mjawt thì nhợt nhạt,tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi luống cuống bế cô ấy lên phòng, phải thay quần áo ướt ngay…..nhưng…tôi làm sao mà thay được giờ..Hay…tôi cứ kệ nhỉ?…Dù sao cô ấy cũng đang mê mệt mà,có biết gì đâu……
– Tùng ơi,cô mang bánh sang này,cô để ở bếp nhé-tiếng cô hàng xóm kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ ngớ ngẩn ấy.
Tôi vội vàng chạy xuống
– Cô Nhàn ơi,cô giúp con chút…
—————————————
Trang đang nằm im lặng trên giường,lông mi cụp và dài khiến đôi mắt ấy lúc nào cũng như chất chứa một nỗi buồn nhưng khi khép lại,nhìn khuôn mặt cô ấy dường như rất thoải mái.
Bây giờ tôi mới để ý thấy những cánh hoa trắng tinh vướng trên mái tóc cô ấy ,nhẹ nhàng gỡ chúng ra tay tôi chạm vào khuôn mặt đang say ngủ kia.Tôi chầm chậm ghé vào gần,hơi ấm từ người cô ấy tỏa ra nhẹ nhàng,một mùi thơm lan tỏa ra xung quanh.
Khi chỉ còn cách 1 chút nữa bỗng cô ấy trở mình,tôi rụt vội gương mặt mình lại,đi ra nhanh ra khỏi phòng.
Tôi làm sao vậy chứ? Nếu cứ như thế này làm sao tôi có thể ở bên cạnh cô ấy nữa? Làm sao bây giờ?
Ôm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng tôi đứng lặng trước cửa phòng.Bên trong có tiếng lục cục,có lẽ cô ấy thức dậy rồi.
Tôi chạy vội xuống nhà,cố lấp đi cái cảm xúc ấy.
————————————————–
Sao anh ta lắm lúc lại cứ dịu dàng như thế,lúc thì suốt ngày chọc ngoáy tôi vậy?Khiến tôi cũng chẳng biết đâu mà lần.
Anh ta nhìn tôi mỉm cười
– Em nghỉ đi chứ,sao cứ ngó anh lom lom vậy?
Thấy tôi không nói gì,hắn ta bắt đầu tự sướng:
– Hay anh đẹp trai quá nên em muốn ngắm
Tôi phì cười,gớm,tự tin quá thể.Hai mắt nhíu lại,tôi buồn ngủ lắm rồi.À,mà sao anh ta lại đắp khăn lên trán cho tôi nhỉ?Tôi nghĩ tôi đâu có bị sốt,trán cũng không nóng mà…Thôi,mặc kệ,người ta quan tâm đến mình thì mình cũng không nên bắt bẻ làm gì.
Nhưng có lẽ anh ta phải chạy tới chạy lui mới nghĩ ra được việc này nên mới nóng đỏ cả mặt lên thế kia.Uhm….Hoàng Nhất Tùng….cảm ơn anh.
Mãi đến tận trưa hôm ấy tôi mới tỉnh lại,nhưng lão Tùng đã đi đâu đó rồi,anh Long đang ngồi bên giường nhìn tôi,khuôn mặt anh có vẻ như thích thú lắm:
– Sao anh nhìn em ghê thế?
– Em có biết nhìn em lúc ngủ rất dễ thương không?- anh ấy mỉm cười.
– Ơ…em không.
Dĩ nhiên là không rồi,chẳng nhẽ tôi lại vừa ngủ vừa soi gương.
– Nhìn rất giống thiên thần- anh ấy vẫn giữ nụ cười tuyệt đẹp ấy,tôi nghĩ chắc có cả tá con gái sẵn sàng chết vì nụ cười của anh.
Tôi đỏ mặt,trái tim hẫng mất 1 nhịp,sao anh ấy lại dịu dàng đến thế?Sao lại đối xử với tôi tốt như thế cơ chứ?Chẳng biết nói gì,tôi luống cuống ngồi dậy tìm đôi dép đi trong nhà nhưng sao mãi chẳng thấy.Ơ…vậy tôi đi lên đây bằng cách nào?..Nói mới nhớ,hình như lúc đó tôi ngất xỉu mà,vậy…tên Tùng đã bế (hoặc cõng,hoặc dìu mà cũng có thể là lôi) tôi lên đây sao?Híc
Mặt tôi càng lúc càng đỏ,đến nỗi anh Long lo lắng sờ trán:
– Sao mặt em đỏ thế?Hay sốt lại rồi?
– Ơ..em không sao ạ.
Anh ấy nhìn qua rồi nói:
– Đợi anh chút.
Lát sau anh ấy quay lại với đôi dép thỏ bông màu đỏ,nhìn nó to đến nỗi tôi nghĩ chắc tôi có thể nhét cả 2 chân của mình vào ấy mất
– Em đi thử đi- Anh ấy hào hứng.
Phải nói là chân bơi trong dép thì mới diễn tả hết được sự thực của tôi lúc này.Dù thế nhưng tôi vẫn cười toe toét:
– Dễ thương lắm anh.
– Nhưng…..có lẽ hơi to so với chân em nhỉ?
– Dạ…cũng hơi hơi ạ.
Hơi hơi là thế nào,chẳng những nhét được 2 chân mà nhét thêm cái tay của tôi cũng vừa ấy chứ:
– Mà anh lấy size chân ai để mua thế ạ?
– À,anh tự đi thử,anh nghĩ dép ở nhà thì nên rộng một chút nên anh mua cỡ to hơn cỡ anh đi.
Cứ nghĩ cái cảnh anh ấy cặm cụi ngồi xỏ thử mấy đôi dép đủ hình dễ thương vào chân để chọn mua cho tôi cũng đủ làm tôi thấy món quà này có ý nghĩa thế nào.Tôi mỉm cười:
– Hơi rộng 1 chút,nhưng em rất thích anh ạ.
Anh ấy vuốt mái tóc của tôi,những ngón tay đan vào,miết nhẹ,ánh mắt anh ấy dịu dàng nhìn tôi:
– Anh ước gì lúc nào cũng được thấy nụ cười này của em.
Tôi nghĩ có lẽ tôi sắp không thể sống bằng lí trí nữa rồi.Làm sao bây giờ?