Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 14 : Bí mật của tôi


Bạn đang đọc Em Có Tin Vào Định Mệnh Không: Chương 14 : Bí mật của tôi

Tôi cảm thấy trời đất chao đảo . Là tôi nghe nhầm hay thực sự anh ấy đang nói như thế . Anh ấy đang tỏ tình với tôi ư ? Có thật không vậy .
– Gì … gì…. cơ ạ ? tôi lắp bắp .
– Anh hỏi nếu là anh thích em thì em có thích ko ? – Anh ấy nghiêm túc .
Vậy là thật rồi . Tôi nên nói gì đây ? Có thích anh ấy không ư ? Dĩ nhiên là cũng có nhưng … tôi … chẳng biết nữa…..nên làm gì bây giờ? , muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ nghẽn lại nơi cổ họng . Kết quả là tôi cứ đứng đực ra đấy nhìn đống củi như bị thôi miên vậy . Đến lúc anh ấy sắp mất kiên nhẫn với cái kiểu “ tôi không nghe tôi không biết những gì bạn nói” ấy thì tôi bỗng cảm thấy những cái răng cưa sắc nhọn của một con vật không nhỏ chút nào đang bò bò trên lưng tôi . Và …
-Á Á Á
Tôi nhảy dựng lên cố giũ cái con vật gớm giếc ấy ra khỏi người nhưng cũng như hôm trước càng giũ nó càng bám chặt
Đến lúc tôi chỉ còn nước cởi cái áo ra vứt luôn đi anh ấy mới giữ được tôi lại , gỡ con bọ ấy ra cho tôi
…………..
Quãng đường quay lại anh ấy chẳng nói gì còn tôi vừa ngại vừa xấu hổ nên cũng đành im lặng .
—————————————–
Tối đến cái Trang sang phòng tôi nó bắt đầu lôi cái máy ảnh ra khoe một đống ảnh chụp mọi người (trong đó hầu hết là ảnh của anh Phong và nó ) trong đó có một bức ảnh chụp tên Tùng,hắn ta đang đứng dưới suối,khuôn mặt cười toe toét ướt đẫm nước,ánh nắng chiếu vào khiến cho nụ cười ấy dường như trở nên lấp lánh vậy.
Ôi,tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ.Cứ như là fan hâm mộ của hắn ta ấy.Bỗng nhớ đến chuyện ban sáng,có lẽ tôi nên xin lỗi hắn ta,không dưng bị quát nạt như vậy mà hắn ta cũng không thèm giận.Uhm…kể ra hắn ta cũng có điểm tốt đấy chứ.
Thấy tôi ngồi thẫn thờ,cái Trang huých nhẹ:
– Mày làm sao mà thừ người ra thế?
– Mày này……hay là………dừng lại đi-tôi buồn buồn nói.
– Dừng cái gì lại?Tự nhiên nói vậy,mày mộng du à?

– Thì dừng việc tao giả vờ làm vợ chưa cưới của ông Tùng thay mày ấy.
– Cho tao biết lí do-Nó nhìn tôi.
– …Hôm nay,anh Long đã nói với tao là anh ấy thích tao-tôi rụt rè kể.
– Thật á?Thế mày trả lời thế nào?-nó tươi hẳn lên.
– Ờ thì….lúc ấy tao chưa biết trả lời thế nào thì….tự nhiên con bọ nó đậu lên áo…
– Há há thế là mày quên luôn anh ấy chứ gì,ôi,khổ thân anh Long,tình yêu bị ngăn cách bởi 1 con bọ-nó cười như bị động kinh (đấy là tôi ghét nên tả thế ^^)
Nhưng sau đó nó lại nghiêm mặt:
– Chuyện ấy thì liên quan gì đến dừng hay không?
– Thì…như thế này tao cứ cảm thấy tao đang lừa dối anh ấy vậy,may mà lúc tỏ tình anh ấy không gọi tao là Trang đấy,không thì tao nản hẳn luôn.-tôi tuôn 1 tràng.
– Vậy mày yêu anh Long?
– Tao cũng không biết như thế nào nữa.Cũng có thích.
– Thích?
– ……..1 chút….
– Vậy với lão Tùng?
– Chẳng ưa tẹo nào cả.

– Mày không nhớ là mày đã cam kết với tao à?Mày hãy làm cho xong những điều mà mày đã hứa đi (bị bắt ép hứa đấy chứ).Vừa mới bắt đầu,đừng hòng tao ày rút-nó lại nhìn tôi- vả lại,tao thành thực mong mày được hạnh phúc,nếu nói ra bây giờ mày sẽ không bao giờ gặp lại cả 2 người đó đâu.
– Tại sao chứ?-Tôi vẫn nói cứng
– Chẳng nhẽ mày nghĩ bố tao sẽ để mày yên?Chẳng nhẽ mày nghĩ có nhiều người cao thượng đến vậy ư?
Tôi lại im lặng,đây là lần thứ bao nhiêu khi tôi thuyết phục nó từ bỏ việc này mà cuối cùng tôi lại im lặng như thế này nhỉ?
– Làm hắn ta ghét đến nỗi bỏ hôn ước thôi mà.Mày sẽ làm được mà.-nó nhìn tôi hi vọng.
-….
– Hay để anh giúp em nhé?- Tiếng anh Long vang lên
Ngay khi nhìn thấy anh ấy bước vào phòng,trái tim tôi cảm thấy như có ai bóp nghẹt lại,không thể thở nổi.Tiếng nói mắc lại nơi cổ họng,mắt tôi mở tròn hết cỡ.Có chuyện gì đang xảy ra vậy?Tại sao anh ấy lại ở đây và nói rằng anh ấy sẽ giúp tôi?
– Anh nói để anh giúp em nhé?
Gương mặt thản nhiên của anh ấy khiến tôi không thể hiểu nổi,tại sao lại thản nhiên?Thản nhiên là biết hết,là mỉa mai,hay là quá tức giận?
– Anh không cố ý nghe chuyện của 2 em nhưng vì câu chuyện ấy liên quan cả đến anh.
– Ơ,hai người cứ nói chuyện nhé,em có việc bận rồi-cái Trang nhanh chóng kiếm cớ lủi mất tiêu.
Giá tôi cũng có thể đi mất như thế thì tốt biết bao,cuối cùng tôi cũng nói được:
– Nhưng giúp…..cái…..cái…gì ..cơ ạ?
– Giúp em hoàn thành nốt cái lời hứa của mình ấy.

– Anh không giận em sao?-tôi nhìn anh ấy.
– Làm sao mà anh không giận em được?Anh rất rất giận,nhưng dù em là ai thì người mà anh thích cũng chính là con người của em chứ không phải cái tên của em,nên anh muốn giúp em hoàn thành nốt điều đó.
Lí do nghe cứ kì cục thế nào ấy,nhưng tôi là người làm anh ấy giận mà,làm sao dám bắt bẻ đây:
– Nhưng em không muốn kéo cả anh vào chuyện này nữa,có lẽ em sẽ dừng lại.
– Em đã bước quá xa để quay lại rồi.Em cứ suy nghĩ đi.
Anh ấy đi ra khỏi phòng để lại 1 mình tôi với ngổn ngang biết bao nhiêu là suy nghĩ.
———————————————–
Chiều mai chúng tôi sẽ quay trở về thành phố,đáng nhẽ tôi phải tranh thủ cảm nhận hết nơi này nhưng tôi lại thẫn thờ ngồi một mình trong phòng,đến tận khi ánh nắng cuối cùng tắt hẳn,Trang ló đầu vào phòng tôi:
– Mọi người chuẩn bị đi chơi,mày xuống đi.
Tôi lắc lắc đầu,vẻ mệt mỏi.
– Đi đi mày,chưa có chuyện gì cả,anh ấy đã tỏ ra bình thường thì mày cũng phải tỏ ra bình thường chứ.-nó nài nỉ.
Cuối cùng tôi cũng uể oải bước ra khỏi giường
——————————————
Tối nay chúng tôi được dự một phiên chợ năm của người dân khu này,họ có truyền thống cứ ngày này hằng năm lại họp chợ dọc theo sườn núi,ánh sáng được những người bán hàng thắp lên khiến 1 góc ngọn núi như được phủ lớp lụa muôn màu lấp lánh trong đêm.Tiếng cười tiếng nói,tiếng mặc cả,tiếng rao,mùi thơm cây cỏ hòa với mùi đồ ăn,mùi vải,mùi mực…Dường như có thể cảm thấy rõ sự náo nức quyện chặt trong không khí nơi này,khuôn mặt mỗi người đều hiện rõ lên sự vui vẻ và phấn khích,tự nhiên tôi cảm thấy mọi nỗi buồn của mình đều bị cuốn phăng theo dòng người tấp nập ấy.
– Mày đừng nghĩ linh tinh nữa,anh ấy có chú ý gì đến việc ấy nữa đâu?-cái Trang kéo nhẹ tay tôi.
Đúng vậy thật,anh Long vẫn cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra,người ta đã để ình thời gian suy nghĩ thì………mình cũng dành đến hạn chót hãy tính.
————————————–
Con bạn ngốc nghếch của tôi,chẳng hiểu là anh Long đã nói cái gì với nó nữa?Sao nó lại cứ suy nghĩ ngẩn ngơ ra thế kia.Thú thực tôi cũng thấy mình rất không đúng khi cứ lôi nó và chuyện này,nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ cảm thấy nó không nên dừng lại.Không phải vì bố,chẳng phải vì cái bản cam kết ngớ ngẩn nào đó,mà tôi thực sự cảm thấy nó nhất định sẽ tìm thấy ở 1 trong 2 người ấy tình yêu chân chính của nó.

Mải suy nghĩ,tôi không để ý đã buông tay Vy ra từ lúc nào,thôi chết,nó đi đâu mất rồi:
– Anh Phong,Vy đâu rồi?
Anh ấy cũng ngơ ngác quay sang nhìn tôi
– Anh tưởng em vẫn nắm tay Vy nãy giờ mà?
– Hay nó đi với anh Long và anh Tùng?-tôi vội vã lao lên trước tìm 2 người kia,nhưng họ cũng đang đi 1 mình.
Hoảng hốt,tôi hét to lên:
– Anh Long,anh Tùng,em lạc mất V…Trang rồi ạ.-híc như kiểu phải đi thông báo cho người ta là chính mình bị lạc rồi vậy.
Tôi chăm chú nhìn cái vòng bạc lấp lánh gắn hình cỏ 4 lá lúc lắc xung quanh,vơ tay ra kéo áo cái Trang lại,chẳng kịp ngẩng mặt lên nhìn,tôi vội khoe:
– Mày ơi,cái vòng này đẹp quá,mày nghĩ tao có nên mua không mày?
Bất chợt,1 bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay tôi,quay lại nhìn tôi mới nhận ra mình đang nắm áo một người lạ hoắc,hắn ta nhìn tôi,cười cười:
– Bé đi chơi chợ đông thế này mà đi có 1 mình à?Hay đi luôn với anh nhé?
– Ơ,không-tôi cố rụt tay lại,nhưng không được
– Sao mà không?Đi một mình cho nó buồn chết hả em,đi với anh cho vui.
Cái tên điên này bị làm sao vậy chứ (thì bị điên đó),mà anh Long và mọi người đâu cả rồi? Sao lại chỉ còn có mình tôi thế này.Tôi càng cố giằng tay ra khỏi,hắn ta càng thích thú kéo lại,giống hệt như con bọ vậy.
– Anh buông tôi ra-Tôi quát lên
– Sao anh phải buông,là em nắm áo anh kéo lại trước đấy chứ,bé này hay nhỉ-rồi hắn ta lại cười ầm lên,giật mạnh tay tôi về phía người hắn.
Ngay khi tôi nhắm mắt sợ hãi vì chắc chắn sẽ đổ rầm vào người cái tên sở khanh kia thì có 1 bàn tay khác nắm lấy tay tôi,giữ chặt lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.