Bạn đang đọc Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao – Chương 34: •
Chương 34: Không Được Thương Tổn Diệp Tâm!
Mang thai tháng thứ tám, bụng cô sớm đã lớn vượt mặt rồi.
Cả người cũng trở nên nặng nề, di chuyển cũng khó khăn hơn.
Thời tiết cuối xuân thật sự rất dễ chịu, không khí trong lành mát mẻ, mặt trời chiếu xuống những tia nắng ấm áp.
Cố Duy Khiêm một tay ôm lấy eo, tay còn lại nắm lấy tay cô cẩn thận từng chút một.
Bước đi cũng chậm hơn bình thường rất nhiều.
Anh vừa đi dạo vừa nói chuyện với cô, thỉnh thoảng còn cúi xuống nói với bụng lớn của cô.
Ngày hôm nay là cuối tuần, anh dẫn cô trở về Diệp gia chơi.
Ông bà Diệp sau khi dùng bữa xong đã đi nghỉ, cô lại đầy bụng không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo.
Từ lần trước tranh cãi một trận, sau ngày đó không có thêm một cuộc cãi vã nào hết.
Chỉ đơn giản một điều, anh luôn luôn nhường cô.
Tâm trạng của cô cũng vì mệt nên rất thất thường.
Nhưng anh lại chỉ đáp một câu: “Là lỗi của anh.
Em không nên tức giận sẽ ảnh hưởng đến Thiên Ân!”
Đến tối Cố thị tổ chức tiệc, Diệp Tâm bụng đã lớn lại sắp đến ngày sinh nên cô không đi.
Cố Duy Khiêm vốn không định đi nhưng gần đây anh đã đến Cố thị tiếp quản vị trí Giám đốc kế hoạch.
Một vị trí quan trọng như vậy sao có thể vắng mặt được chứ.
Diệp Tâm không ngừng nói cuối cùng anh cũng chịu đi.
Bữa tiệc hội tụ đầy đủ những nhân vật quyền thế, còn có những nhân viên cốt lõi của công ty.
Đối với vị giám đốc trẻ này mọi người sớm đã nghe danh, nên rất nhiều người tiến đến chúc rượu và bắt chuyện.
Cố Duy Khiêm cho dù có muốn tránh rượu cũng khó.
Hết người này tới người khác, một ly rồi lại một ly khiến anh không khỏi ngà ngà say.
Tuy vậy nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo.
Tưởng Hân vốn đã đứng từ xa để cho mọi người chuốc rượu anh rồi mới tiến đến.
Một thân lả lướt yểu điệu tiến đến, chỉ có điều vừa đến trước mặt anh cô liền làm ra vẻ trẹo chân, cả người ngã vào lòng anh.
Ly rượu trong tay cũng đổ lên áo của anh.
Cố Duy Khiêm theo phản xạ đưa tay đỡ lấy Tưởng Hân, anh cẩn thận đỡ cô đứng dậy: “Tưởng Hân, em không sao chứ?”
“Em không sao.
Thật ngại quá, làm bẩn áo của anh rồi!” Tưởng Hân đưa tay lau lau vết rượu nhưng lại chỉ càng làm nó lan ra thêm.
Cố Duy Khiêm giữ ý nắm lấy tay cô kéo ra, không nhanh không chậm nói: “Em cẩn thận chút.
Anh đi thay áo!”
Tưởng Hân nhìn anh có ý định rời đi liền giả vờ không chút sức lực thiếu chút nữa ngã khuỵa.
Cô nắm lấy tay anh kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Xoay đầu nhìn người con gái trước mắt.
Anh thở dài một tiếng rồi đỡ lấy cô: “Chân em bị thương rồi.
Anh đưa em đi nghỉ.”
Đây chính là điều mà Tưởng Hân muốn.
Cô dính sát lấy anh, rời khỏi phòng tiệc đông đúc đi đến phòng nghỉ.
Cố Duy Khiêm cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế, cởi ra áo vest ngoài dính rượu vứt một bên rồi ngồi xuống nâng chân cô lên tháo đôi giày cao gót ra xem xét kĩ rồi nói: “Chân em bị trẹo rồi.
Anh đi lấy đá trườm một lúc thì nó sẽ đỡ sưng!”
Tưởng Hân gật đầu đồng ý.
Nhìn anh rời đi, cô nhìn ngắm căn phòng nghỉ khoé môi khẽ câu lên.
Điện thoại reo vang phá vỡ bầu không khí.
Nghiêng đầu nhìn chiếc áo vest, tiếng nhạc phát ra từ đó.
Cô đưa tay tìm điện thoại, nhìn người gọi đến nụ cười trên khoé môi lại càng sâu hơn.
Đầu dây bên kia, Diệp Tâm có chút không yên lòng, cô gọi điện muốn nhắc anh uống ít một chút.
Với lại chốc nữa hãy gọi lái xe thuê chứ đừng tự mình lái xe.
Rất nguy hiểm.
Nhưng lời còn chưa kịp nói đã bị giọng nữ kia làm cho toàn bộ lời kia tắc nghẹn nơi cổ họng.
“Đây là điện thoại của Cố Duy Khiêm, hiện tại anh ấy đang bận nên không thể nghe máy.
Có việc gì cứ nói với tôi.” Tưởng Hân bình thản nói.
Cô chính là muốn cho Diệp Tâm kia biết anh đang ở cùng một chỗ với cô.
Diệp Tâm nhận ra giọng nói này.
Anh như thế nào lại đang ở cùng một chỗ với Tưởng Hân? Còn có điện thoại của anh sao lại ở trong tay cô ta? Một cỗ tức giận dâng trào nhưng cô cố tỏ ra thật bình thản.
Vì nếu như cô tức giận chính là trúng kế của cô ta rồi.
Diệp Tâm vờ như không nhận ra nhẹ nhàng nói: “Thư kí Tần, phiền cô chuyển máy cho Khiêm giúp tôi.”
“Tôi là Tưởng Hân không phải thư kí Tần.
Còn Khiêm đang bận thay đồ mất rồi nên là không tiện nghe điện thoại.
Cô có gì cứ nói với tôi đi.” Tưởng Hân hàm ý nói, trong giọng còn mang theo vài phần lả lướt, trêu chọc.
Diệp Tâm mặc dù rất để tâm nhưng cô lại càng không thể để lộ, giọng lại càng nhẹ như mây đáp : “Khiêm cũng thật là vô ý mà.
Cho dù có bận cũng không nên để Tưởng tiểu thư nghe điện thoại hộ chứ.
Nếu như cô ở cùng với Khiêm vậy thì tốt quá! Phiền cô chốc nữa lái xe đưa anh ấy về giúp tôi.
Chắc hẳn anh ấy uống cũng nhiều rồi.
Cảm ơn cô nhé.”
Tưởng Hân vốn tưởng sẽ kích động được Diệp Tâm nhưng lại không ngờ tới cô lại rất bình thản.
Còn nhờ cô chăm sóc chồng hộ nữa.
Mọi việc diễn ra không như mong muốn khiến Tưởng Hân không khỏi bực mình nhấn nút tắt đi điện thoại.
Được! Nếu như cô ta đã lên tiếng như vậy thì cô cũng không ngại.
Diệp Tâm buông xuống điện thoại, lòng cô đau.
Cô rất muốn tin tưởng anh nhưng cô lại không cách nào yên lòng.
Bụng cũng vì thế mà nhói đau.
Đặt tay lên bụng, cô thấp giọng nói: “Mẹ làm Thiên Ân thức giấc rồi sao?”
Vừa cất điện thoại về vị trí cũ thì Cố Duy Khiêm từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
Anh ngồi xuống đặt túi đá lên cổ chân mảnh khảnh kia.
Tưởng Hân nhìn người đàn ông trước mặt, cô cúi người ôm lấy anh.
Cử chỉ thân mật này khiến thân thể to lớn kia chợt cứng đờ.
Nhưng rất nhanh anh lấy lại lý trí, đưa tay kéo cô ra nhưng lại không thể vì cô càng siết chặt lấy anh hơn.
“Khiêm, tại sao chúng ta không thể như trước kia sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau chứ?” Tưởng Hân siết chặt vòng tay, cô ở bên tai nhẹ nhàng mà lại uỷ khuất nói.
“Anh đã kết hôn.
Vả lại người anh yêu chỉ có một mình Diệp Tâm mà thôi.
Hân, chúng ta đã kết thúc từ rất lâu rồi!” Cố Duy Khiêm không khỏi thở dài, trầm giọng nói.
Tưởng Hân không ngừng lắc đầu phủ nhận, nước mắt trực trào, nghẹn ngào nói: “Anh chỉ là hứng thú.
Hứng thú nhất thời mà thôi! Lúc trước chúng ta ở bên nhau hạnh phúc như vậy.
Sao có thể là giả được!”
“Hân, tôi còn gọi em một tiếng Hân, giúp đỡ em mỗi lúc em khó khăn là vì tôi đã từng làm em thương tổn chứ không phải là yêu!” Cố Duy Khiêm dứt khoát nói.
Anh đối với tất cả mọi người luôn như vậy, thẳng thừng tuyệt đối cho dù có làm tổn thương người kia.
Nhưng chỉ có mình Diệp Tâm là người duy nhất khiến anh không đành lòng, khiến anh cảm thấy phải bảo vệ cho cô.
“Em có thể đợi anh như trước kia mà! Chỉ cần anh thích em sẽ không có ý kiến gì.
Em sẽ chỉ im lặng ở bên anh mà thôi.
Rồi anh sẽ nhận ra chúng ta mới là của nhau.
Những người kia chỉ là hứng thú!” Tưởng Hân vẫn rất ngoan cố không chịu thừa nhận.
Cố Duy Khiêm lúc này dùng sức kéo cô ra khỏi người mình, giọng đã lạnh đi vài phần: “Tôi không cho em nói Tâm Nhi như vậy! Rất nhiều lần em cố tình làm cho cô ấy hiểu lầm tôi đã không nói gì vì tôi nghĩ sẽ có ngày em nhận ra nhưng xem ra tôi đã nhầm!”
Tưởng Hân lúc này dùng hết sức lực ôm chặt lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
Một tay bắt đầu cởi bỏ khoá kéo trên chiếc váy dạ hội của mình.
Cố Duy Khiêm một lần nữa đẩy cô ra.
Chiếc váy vốn đã hở không ít da thịt non mềm trước ngực nay vì khoá đã cởi mà cảnh xuân lộ ra.
Đối với một cảnh này anh thế nhưng lại không chút rung động, cũng không có xúc cảm gì.
Anh dường như đã mất kiên nhẫn, trong giọng nói có vài phần tức giận: “Tưởng Hân, cô tốt nhất đừng giờ trò trước mặt tôi.
Tránh thật xa Diệp Tâm bằng không chỉ cần cô ấy vì cô mà khóc vậy thì tôi cũng sẽ không để yên cho cô nữa đâu!”
Tưởng Hân sau khi về đến nhà không khỏi tức giận.
Cô rất nhiều lần nghĩ cách tiếp cận anh nhưng đều không thành.
Mỗi cuộc gọi đều là những cái tắt máy.
Ngày hôm nay cũng vậy.
Cô không thể thua như vậy được.
Cô có điểm gì không bằng cô ta chứ? Tức giận đem toàn bộ đồ trên bàn hất hết xuống đất.
Tiếng đồ vật đổ vỡ vang vọng khắp căn phòng, bên ngoài hành lang cũng nghe rất rõ.
Lăng Diên Hồng lo lắng chạy đến trước cửa phòng vừa gõ cửa vừa hỏi: “Hân Nhi, sao vậy con? Mở cửa cho mẹ đi!”
Tưởng Hân ở bên trong vốn đã không còn để tâm đến bên ngoài.
Trong đầu chỉ nghĩ toàn tức giận và căm phẫn.
“Hân Nhi, mở cửa đi!” Ở bên ngoài Lăng Diên Hồng vẫn không ngừng gõ cửa.
Bà đã cho người đi lấy chìa khoá rồi tại sao vẫn còn chưa quay lại.
Lúc này người mới quay trở lại, vội vã nói: “Phu nhân, đã tìm thấy chìa khoá rồi!”
“Mau mau mở cửa đi!” Lăng Diên Hồng sớm đã sốt ruột.
Cửa mở ra, bà nhìn một phòng chỉ toàn mảnh vỡ và đồ vật ngổn ngang trên sàn không khỏi kinh ngạc một trận.
Lại nhìn đến Tưởng Hân đang đứng bên cửa sổ chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Lăng Diên Hồng tiến đến bên con gái, bà lo lắng cẩn thận xem xét khắp người xem cô có bị thưởng ở nơi nào không.
Sau khi thấy cô đều ổn mới đau lòng lên tiếng: “Hân Nhi, con sao vậy?”
“Mẹ, con nhất định phải khiến Khiêm quay trở lại bên con.
Diệp Tâm kia con sẽ khiến cô ta phải tự động rời đi.
Con mới là người duy nhất thích hợp với vị trí vợ của Khiêm chứ không phải cô ta!” Tưởng Hân siết chặt bàn tay mảnh khảnh, trong mắt sớm chỉ còn sự căm phẫn.
Cô không tin Cố Duy Khiêm không có tình cảm với cô!
Đến lúc này Lăng Diên Hồng dường như đã hiểu ra vấn đề.
Bà không khỏi cả kinh một trận.
Nắm chặt lấy vai cô, giọng bà sớm đã lạc đi vài điệu rồi: “Hân Nhi, con tuyệt đối không thể! Có rất nhiều người đàn ông tốt mà.
Sao con lại chỉ thấy một mình cậu ấy chứ.
Vợ chồng họ cũng đang rất hạnh phúc.
Không những thế cô gái kia cũng sắp sinh con rồi!”
Tưởng Hân nghiêng đầu không tin nhìn mẹ mình.
Mẹ cô như thế nào lại không đứng về phía cô mà lại bảo vệ cô gái xa lạ kia chứ.
Cô tức giận nói: “Con không quan tâm! Cả đời này của con chỉ yêu một mình Cố Duy Khiêm mà thôi.
Và cả đời này anh ấy cũng chỉ có thể ở bên con!”
“Con ngàn vạn lần không thể tổn hại đến cô gái đó!” Lăng Diên Hồng lần đầu tiên lớn tiếng với đứa con gái này.
Đối với Diệp Tâm đây là cách duy nhất bà có thể làm cho cô.
Bà không thể để hai chị em nó gây tổn thương cho nhau được.
Nhưng rồi bà lại dịu giọng đi: “Coi như là mẹ xin con có được không? Con vì mẹ mà buông tha cho họ đi!”
“Không thể nào! Mẹ, tại sao mẹ lại nói giúp cho bọn họ chứ? Con mới là con gái mẹ mà.
Không phải mẹ vẫn luôn nói chỉ cần con thích thì cái gì ba mẹ cũng có thể dành cho con sao? Giờ đây con gái chỉ có một mong muốn nhỏ này thôi.
Mẹ giúp con đi, đừng xen vào chuyện này nữa!” Tưởng Hân rất rất không hiểu.
Mẹ cô luôn luôn nâng niu cô sao giờ lại vì một người ngoài mà giúp họ.
Lăng Diên Hồng vẫn kiên nhẫn khuyên can: “Hân Nhi, cả đời này mẹ đã làm sai quá nhiều rồi.
Chỉ có con là điều tuyệt vời duy nhất của mẹ thôi.
Con vì mẹ mà buông tha cho họ cũng như buông tha cho bản thân có được hay không? Chúng ta trở về Mỹ sống cuộc sống của chúng ta như trước đây!”
“Mẹ, ý con đã quyết không thể thu hồi.
Bệnh tình của mẹ vốn không nặng chỉ cần mẹ nghỉ ngơi nhiều là được rồi.
Con gái sẽ không làm ảnh hưởng tới mẹ đâu!” Tưởng Hân xoay người tránh đi tầm tay của Lăng Diên Hồng.
Cô không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.
“Hân Nhi! Cả đời này của con tuyệt đối không thể tổn hại Diệp Tâm.
Con bé chính là chị gái của con!” Lăng Diên Hồng bị lời nói của Tưởng Hân làm cho tức giận lớn tiếng nói ra bí mật mà bà luôn che giấu.
Tưởng Hân xoay người lại nhìn bà.
Ánh mắt mông lung vô cực, không rõ là tức giận hay bàng hoàng, kinh ngạc nữa.
Cô chỉ bật thốt nói: “Không thể nào.
Mẹ, chuyện này làm sao có thể.
Không phải mẹ luôn nói con là con gái duy nhất thôi sao?”
“Là sự thật.
Trước khi mẹ và ba con kết hôn đã từng kết hôn với một người khác.
Lúc đó là do ông ngoại con ép mẹ cưới người đàn ông kia.
Khi đó đã sinh được một đứa con gái chính là Diệp Tâm.
Mãi đến khi ông ngoại con mất, mẹ mới dám ly hôn và đến với ba con.
Lúc đấy con mới có hai tuổi nên không nhớ gì còn đối với Diệp Tâm ba tuổi là của một quá khứ đầy bi thương.
Vậy nên con không thể làm gì thương tổn đến Diệp Tâm được.
Cả đời này của mẹ nợ chị con quá nhiều rồi.
Con lại càng không nên!” Lăng Diên Hồng đáy mắt đầy đau khổ.
Toàn bộ kí ức năm xưa theo lời kể của bà mà tua lại như một thước phim.
Bà nhớ rất rõ ngày bà rời khỏi, Diệp Tâm mới là đứa trẻ ba tuổi đã không ngừng khóc, chạy theo níu lấy bà cầu xin.
Lúc đó bà vì Tưởng Hân đã được hai tuổi mà không chút lưu luyến rời đi.
Đối với bà Tưởng Hân và ba của nó mới là người quan trọng trong cuộc đời bà.
“Không phải! Mẹ lừa con!” Tưởng Hân không tin vào tai mình.
Cô đưa tay bịt chặt hai tai lớn tiếng nói.
Lăng Diên Hồng vừa muốn tiến đến gần Tưởng Hân thì cả người dường như không chút sức lực ngã khuỵu xuống nền nhà giá lạnh.
Cứ như vậy mà ngất đi.
Tưởng Hân chứng kiến một cảnh này nhất thời lo sợ.
Cô vội vàng tiến đến nâng người bà dậy: “Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!”
Mặc cho Tưởng Hân có gọi như thế nào thì bà cũng không chút động tĩnh.
Cô lớn tiếng gọi người trong nhà.
Cuối cùng một lúc sau xe cấp cứu cũng đến.