Bạn đang đọc Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao – Chương 32: •
Chương 32: Thiên Ân – Món Quà Từ Ông Trời!
Bắc Kinh dịp cuối năm đường phố luôn đông đúc như vậy.
Tiết trời gần noel cũng rất lạnh.
Bên ngoài các cửa hàng lộng lẫy, ánh đèn sáng trưng, những cây thông được trang hoàng rực rỡ với những món đồ trang trí bắt mắt.
Cố gia những lúc này cũng rất đông đủ, các con các cháu đều trở về quây quần.
Cố Tư Thanh cùng với Cố Tư Kỳ – em họ của Cố Duy Khiêm, con của chú hai đang vui vẻ trang trí cây thông, Lạc Tinh Nhi phụ trách bữa cơm sum vầy.
Diệp Tâm vì có thai nên mọi người đều không để cô động tay động chân.
Cô chỉ có thể ngồi một chỗ cùng bà nội Cố nói chuyện.
Bà nội Cố kể từ khi biết cô có thai ngày nào tâm trạng cũng cực kì vui vẻ, ngày ngày cùng cô đi dạo, cùng cô uống trà.
Đứa chắt nội này bà đợi rất lâu rồi.
“Tiểu Tâm, mấy hôm nay trời trở lạnh.
Cháu ra ngoài nhớ mặc ấm.
Phụ nữ mang thai rất dễ bị cảm nên phải thật cẩn thận!” Bà nội Cố vỗ nhẹ tay cô, không khỏi nhắc nhở.
“Bà nội yên tâm.
Cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật kĩ!” Cố Duy Khiêm từ thư phòng đi ra nghe được lời này liền lên tiếng.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy, tay còn lại đặt trên bụng cô xoa nhẹ.
“Cháu đó! Đừng có suốt ngày chỉ mải công việc.
Tiểu Tâm của ta mà buồn ta sẽ tính sổ với cháu!” Bà nội Cố hướng Cố Duy Khiêm nhắc nhở.
Cố Duy Khiêm lập tức đáp: “Tuân lệnh!”
Bà nội Cố cười lớn.
Con cháu đầy nhà chính là vui vẻ như vậy.
Nhìn bọn trẻ hạnh phúc là bà đủ vui rồi.
Tối đó sau khi dùng bữa xong, cô cùng anh đi dạo trong sân.
Nhìn từng bông tuyết rơi, cô lại thấy thật đẹp.
Cố Duy Khiêm cẩn thận quấn cho cô một chiếc khăn len.
“Khiêm, em đủ ấm rồi.
Anh còn quấn nữa em sẽ thành con gấu luôn đó!” Diệp Tâm nửa mặt bị chiếc khăn che đi, đôi má vì lạnh mà phiếm hồng.
“Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Cố Duy Khiêm chỉnh lại chiếc mũ trên đầu cô.
Thấy cô đủ ấm rồi mới yên tâm.
Diệp Tâm nắm lấy tay anh, cô nhẹ bước trên tuyết.
Tay anh rất ấm, bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô.
“Khiêm, anh nói xem chúng ta nên đặt tên con là gì?” Diệp Tâm khoác tay, cô nghiêng đầu nhìn anh.
“Em thích tên gì chúng ta liền đặt tên đó!” Cố Duy Khiêm cẩn thận bước từng bước thật chậm, sợ nếu như anh bước nhanh cô không theo kịp lại ngã.
Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy tuyết, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp: “Thiên trong trời, Ân trong ân tình, Thiên Ân!”
“Thiên Ân, món quà quý giá mà ông trời ban tặng cho chúng ta!” Cố Duy Khiêm đương nhiên hiểu ngụ ý bên trong.
Một món quà vô giá.
Anh ôm cô vào trong lòng, ở bên tai cô nhẹ nói: “Tâm Nhi, đời này của anh nếu như không có em sẽ không có gì hết.
Chỉ có em mới khiến anh hiểu rằng gia đình là một thứ quan trọng biết nhường nào.”
Diệp Tâm ở trong lòng anh, khoé môi câu lên nụ cười vui vẻ.
Nếu như số mệnh đã được an bài cho cô một gia đình nhỏ này còn có bảo bối ở trong bụng nữa.
Cô cả đời này chỉ mong có vậy, bình yên hạnh phúc, không tranh giành.
“Cảm ơn em.” Cố Duy Khiêm cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng kia.
Nụ hôn nhẹ nhàng, đầy yêu thương.
Cố Duy Khiêm cố gắng xử lý nốt một vài văn kiện rồi mới trở về.
Mấy ngày này anh đẩy nhanh toàn bộ công việc.
Những hợp đồng nào cần kí đều đã kí hết.
Anh muốn dành thời gian nghỉ lễ này đưa cô đi chơi một chuyến.
Hôm nay cô có buổi khám nhưng vì anh bận nên cô tự đi một mình, cô gọi điện báo cho anh.
Nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ hẹn, anh đóng văn kiện trên bàn lại, cầm theo áo khoác định đi tới bệnh viện đón cô thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Một thân ảnh bé nhỏ từ ngoài chạy vào, ôm lấy anh thật chặt khiến anh nhất thời không kịp định hình.
Nhìn kĩ người con gái trong lòng không ngừng khóc anh không khỏi kinh ngạc.
“Hân? Có việc gì?” Cố Duy Khiêm muốn kéo cô ra nói chuyện nhưng không cách nào kéo ra được.
Cô thư kí nhìn một cảnh này không khỏi khẩn trương nói: “Cố tổng, tôi đã cố ngăn nhưng cô ấy nói có việc gấp nhất định phải gặp được anh.”
“Tôi biết rồi.
Cô ra ngoài trước đi!” Cố Duy Khiêm còn có thể làm gì được nữa.
Tưởng Hân khóc ngày càng lớn, cô nghẹn ngào nói: “Khiêm…!mẹ em…!lại phát bệnh rồi…!đang trong phòng…!cấp cứu…”
Cố Duy Khiêm lần này cố gắng kéo cô ra, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay có chút sốt ruột: “Hân, em gọi cho Chu Gia Minh hay chưa?”
“Chưa…” Tưởng Hân nước mắt giàn dụa, nhẹ lắc đầu.
Cố Duy Khiêm lấy điện thoại nhấn một dãy số quen thuộc.
Đầu bên kia rất nhanh bắt máy, anh không đợi đầu bên kia nói liền lên tiếng: “Gia Minh, mẹ của Tưởng Hân lại phát bệnh đang trong phòng cấp cứu, cậu lo liệu giúp tôi.”
Đầu bên kia Chu Gia Minh nghe vậy cũng đồng ý: “Được.
Mình đi chuẩn bị nhưng có điều vợ cậu vừa khám thai xong đấy.
Cậu để cô ấy đi một mình như vậy sao?”
“Cô ấy đâu rồi?” Cố Duy Khiêm nghe vậy không khỏi lại nhìn đồng hồ trên tay.
“Ban nãy tôi gặp là vừa khám xong còn bây giờ chắc là về rồi.” Chu Gia Minh nhìn đồng hồ trên tay nói.
Cũng đã lâu rồi chắc hẳn là trên đường về.
Cố Duy Khiêm tắt máy, anh hướng phía Tưởng Hân nói: “Anh gọi Chu Gia Minh rồi, em trở về đi.
Anh còn có việc đi trước!”
Tưởng Hân đương nhiên sẽ không để anh đi dễ dàng như vậy rồi.
Khó khăn lắm mới có cơ hội, cô sẽ không để nó uổng phí như vậy đâu.
“Khiêm…!em sợ mẹ sẽ xảy ra chuyện lắm.
Anh…!có thể ở bên em…!hay không?”
Lòng anh sớm đã không yên rồi.
Bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, thời tiết càng về tối càng lạnh, cô chắc hẳn vẫn còn đang đợi anh tới đón.
Anh sốt ruột cố gắng khuyên nhủ: “Hân, tôi quả thực có việc phải đi…!em trở về đi!”
Tưởng Hân vẫn một mực nắm chặt tay anh: “Khiêm…!anh có thể…!đưa em tới bệnh viện…!được không?”
Cố Duy Khiêm cũng tiện đường chi bằng đưa cô đến bệnh viện.
Nếu anh còn không chấp nhận thì xem ra còn chậm trễ hơn nữa.
Đường xá thế nhưng lại ùn tắc không thông.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy tắc đường thật phiền mà.
Đánh xe vào con phố nhỏ, tuy đông đúc nhưng còn có thể di chuyển.
Tưởng Hân ngồi bên không ngừng nghĩ cách.
Cô phải làm thế nào để giữ chân anh bây giờ.
Nhưng rốt cuộc đến bệnh viện rồi cô vẫn không thể nghĩ ra.
Đỗ xe vào lề đường, anh đưa mắt nhìn xung quanh cuối cùng cũng thấy cô đang ngồi ở ghế chờ gần đó.
Anh nghiêng đầu nói: “Hân, em vào đi.
Tôi còn có việc đi trước!”
Nói rồi anh xuống xe, bước nhanh đến chỗ cô.
Tưởng Hân nhìn theo bóng anh, cô đương nhiên nhìn thấy Diệp Tâm đang ngồi tại nơi đó.
Khoé miệng câu lên nụ cười, cô biết phải làm gì rồi.
Diệp Tâm đưa tay hứng những bông tuyết, cô rất thích mùa đông.
Những bông tuyết trắng buốt xinh đẹp là vậy nhưng cũng rất mong manh.
Mùa đông là mùa khắc nghiệt nhất, khiến mọi thứ đều trở nên cô quạnh nhưng cô lại thấy vào mùa này mới là mùa của tình yêu.
Những đôi tình nhân tay trong tay, trao nhau những chiếc khăn, những chiếc găng tay.
Còn có những ánh đèn lúc ẩn lúc hiện, lung linh huyền ảo.
Những ánh lửa trong lò sưởi như đang nhảy múa vậy.
“Để em đợi lâu rồi!” Cố Duy Khiêm tiến đến, anh đưa tay nắm lấy tay cô.
Tay cô thế nhưng lại rất lạnh.
Anh xoa xoa tay cô, đưa đến bên miệng hà hơi làm ấm.
Đem găng tay của mình đeo vào cho cô.
“Lạnh như vậy còn ngồi ngoài này.
Sao không ở trong kia đợi?”
“Bên trong đó rất đông, em sợ anh tìm không thấy.” Diệp Tâm hai má phiếm hồng ôn nhu đáp.
“Anh còn không tìm được em thì ai tìm được em đây?” Cố Duy Khiêm véo nhẹ mũi cô, trong giọng mang theo sự yêu chiều nói.
Lúc này Tưởng Hân đi đến, cô không nhanh không chậm nói: “Khiêm, cảm ơn anh đã đưa em tới đây.”
Cả hai người đều bị lời nói của Tưởng Hân thu hút sự chú ý.
Đặc biệt là cô.
Nụ cười vui vẻ trên môi phút chốc cứng đờ.
Cô ngẩng đầu nhìn thật kĩ biểu cảm của anh.
Hoá ra anh đến muộn là vì cô ta.
Nụ cười lại trở nên miễn cưỡng như vậy.
Cố Duy Khiêm vẫn rất bình tĩnh: “Không có gì.”
Diệp Tâm không muốn nhìn hai người họ anh anh em em nữa.
Cô kéo nhẹ tay anh nói: “Em muốn về nhà!”
“Được.
Chúng ta về nhà!” Cố Duy Khiêm vòng tay ôm lấy eo cô.
Anh cẩn thận đỡ cô, sợ đường tuyết trơn.
Nụ cười dịu dàng trên môi Tưởng Hân chợt tắt ngúm.
Thay vào đó là nụ cười thoả mãn.
Cô không cần làm gì nhiều.
Chỉ cần như vậy đã có thể tạo thêm nghi ngờ với khoảng cách giữa họ rồi.
Lâu dần cô ta sẽ không thể nhịn được nữa.
Không nhịn được thì đương nhiên sẽ cãi nhau, mà Khiêm vốn dĩ rất ghét những người phụ nữ ồn ào.
Diệp Tâm ngồi trên xe, cô im lặng không nói gì chỉ nhìn cảnh vật xung quanh cứ như vậy lướt qua.
Cố Duy Khiêm vừa lái xe vừa nhìn cô, anh không nghĩ tới Tưởng Hân lại làm như vậy.
Nhưng anh cũng không thể trách cô ấy được.
Vấn đề duy nhất bây giờ là cô có giận anh hay không? Cô càng im lặng anh càng lo lắng.
“Bác sĩ có nói gì không?” Cố Duy Khiêm cuối cùng cũng lên tiếng trước.
“Con rất khoẻ!” Diệp Tâm mỉm cười đáp lại.
“Vậy thì tốt.” Cố Duy Khiêm ngưng một lúc, rồi lại lên tiếng, anh vừa nói vừa cẩn thận xem xét từng cử chỉ nhỏ của cô: “Mẹ Tưởng Hân phát bệnh, nên cô ấy mới đến tìm anh.”
Diệp Tâm vẫn nghiêng đầu nhìn bên ngoài, cô chỉ đáp một tiếng “ừm” nhẹ nhàng nhưng đến tai anh lại nặng vô cùng.
Sau đó cả xe lại chìm trong im lặng.
Cả buổi tối, tuy cô tỏ ra rất bình thường nhưng anh biết cô rất để ý.
Lần trước chuyện cái áo cô không nói một lời cũng không hỏi.
Sau đó anh chỉ thấy cô vứt cái áo sang một bên không động vào lấy một lần.
Trước nay cô luôn là như vậy không nhiều lời, thứ không thích liền đem vứt bỏ.
Trước khi đi ngủ, Cố Duy Khiêm từ phòng tắm bước ra, anh nhìn cô một thân váy trắng đứng trước cửa sổ sát sàn, ánh trăng chiếu lên người cô phản chiếu bóng xuống nền nhà.
Anh tiến đến ôm cô từ phía sau.
Lúc này cô mới giật mình nhận ra.
Gần đây cô rất hay đứng trước cửa sổ nhìn lên bầu trời cao kia mất hồn như vậy.
“Lại suy nghĩ gì vậy?” Cố Duy Khiêm ở bên tai cô thì thầm.
Anh đặt một nụ hôn lên cần cổ trắng mịn.
“Chúng ta đi ngủ thôi.” Cô xoay người muốn rời đi.
Nhưng anh lại siết chặt vòng tay không để cô rời khỏi.
“Bác sĩ đã nói rồi.
Em không được suy nghĩ nhiều.
Có chuyện gì em có thể nói với anh mà.”
Diệp Tâm cúi đầu, không nhanh không chậm đáp: “Không có gì.”
“Tâm Nhi, anh gần đây rất bận.
Không có thời gian nhiều cho em nhưng em không thể vì thế mà cái gì cũng để ở trong lòng.” Cố Duy Khiêm có chút đau lòng.
Nhìn cô từ cô gái hoạt bát dần dần trở nên im lặng như vậy tâm anh rất khó chịu.
“Anh muốn em nói chuyện gì? Về con chúng ta? Về chuyện gia đình hay chuyện của Tưởng Hân đây?” Diệp Tâm cười nhưng nụ cười lại chua xót đến vậy.
Cô hàng ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, anh ở bên ngoài gặp ai, làm gì cô cũng không biết.
Mỗi một lần cô biết thì lại có sự xuất hiện của Tưởng Hân kia.
Anh muốn cô nghĩ sao đây? Cô rất muốn tin tưởng anh nhưng tất cả sự thật này khiến cô không thể không suy nghĩ.
“Thật sự giữa anh và Tưởng Hân không có gì.” Cố Duy Khiêm xoay người cô lại đối diện mình.
Anh nắm lấy hai vai nhỏ bé của cô.
“Không có gì…” Diệp Tâm bật cười.
“Không có gì nhưng hết lần này đến lần khác em đều thấy anh cùng cô ta ở chung một chỗ? Còn có điện thoại nữa.
Cứ mấy hôm cô ta lại gọi đến.
Chiếc áo kia anh có biết rằng em chọn tới chọn lui mới tìm được cái ưng ý hay không? Lúc đấy em còn nghĩ đến anh mặc chiếc áo đó sẽ rất đẹp.
Nhưng anh còn chưa mặc được bao lâu đã đưa cho cô ta.
Còn có trên quần áo anh luôn có mùi nước hoa của cô ta nữa.
Giống như hôm nay vậy.”
“Công ty anh cùng với công ty nhà cô ấy gần đây có hợp tác chung.
Gọi điện cũng chỉ là để trao đổi công việc mà thôi.
Cũng như hôm đấy đi tiếp khách, áo cô ấy bị bẩn anh mới đưa áo của mình cho.
Thực sự anh không có việc gì hết.”
“Phải rồi.
Hai người trong sáng minh bạch.
Là em quá đáng, suốt ngày ở trong góc nhà thì biết gì chứ.” Diệp Tâm cười hoa hoa lệ lệ đáp.
Nhưng đôi mắt cô lại u buồn đến vậy, nước mắt trực tràn lại kìm nén nuốt xuống.
“Tâm Nhi, sao em lại có suy nghĩ như thế? Anh cũng chưa từng nghĩ như vậy!” Cố Duy Khiêm ôm cô vào trong lòng.
Nhìn cô như vậy anh chỉ hận không thể móc trái tim này ra để cô nhìn xem nơi đấy chỉ có duy nhất cô mà thôi.
“Em mệt rồi.” Diệp Tâm kéo tay anh ra.
Cô xoay người rời đi.
Cố Duy Khiêm nhìn thân ảnh nhỏ bé của cô nằm trên giường lớn không khỏi đau lòng.
Là do anh không tốt, khiến cô phải chứng kiến anh cùng Tưởng Hân cùng một chỗ.
Anh cũng đã từng đọc qua một quyển sách, có nói phụ nữ khi mang thai rất nhạy cảm, tâm lý rất dễ xúc động.
Một hai lần cô có thể coi như trùng hợp nhưng lâu dần sẽ tạo nên cảm giác thiếu an toàn.
Vẫn là anh không chu toàn, không thấu đáo.