Bạn đang đọc Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao – Chương 27: •
Chương 27: Người Con Gái Tên Tưởng Hân
Diệp Tâm ngồi trước bàn trang điểm, tay vẫn đặt ở bụng, trên môi là nụ cười hạnh phúc.
Cảm giác này thật ấm áp.
Trước kia cô chưa từng nghĩ đến.
Khi nghe anh nói muốn có con cô cũng chỉ nghĩ rất đơn giản.
Ngàn vạn lần không nghĩ đến cảm giác lại kì diệu như vậy.
Nhìn đến ảnh siêu âm và kết quả, cô không biết nếu anh biết sẽ vui mừng như thế nào đây.
Lại nghĩ đến cô nên nói với anh từ đâu bây giờ?
Kẹp kết quả vào sổ khám thai, cô cất vào ngăn kéo tủ.
Lần tới cô sẽ tìm cơ hội nói cho anh biết.
Tối đó Cố Duy Khiêm trở về, anh ngồi trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Tâm từ phòng tắm trở ra thấy anh như vậy liền tiến đến.
Không ngờ tới anh kéo cô vào trong lòng, mệt mỏi tựa đầu vào vai cô.
Mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể cô khiến anh thoải mái hơn rất nhiều.
Cuộc họp thế nhưng lại dài như vậy, một loạt các hạng mục mới đều gặp vấn đề khiến anh phải tìm đối sách giải quyết nguyên buổi chiều.
“Mệt lắm sao?” Diệp Tâm đưa tay tháo cà vạt của anh ra, tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai rộng.
“Sao rồi? Buổi chiều của em có gì thú vị không?” Cố Duy Khiêm đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô, giọng nói tuy trầm thấp nhưng lại đầy nhu tình.
Nét mệt mỏi trên mặt anh mới đó đã tan biến.
“Cũng không có gì đặc sắc.
Tiểu Như mới quen một anh chàng mà thôi…”
Cố Duy Khiêm nghe cô nói nhưng tay lại không an phận cứ đùa nghịch trên eo cô.
Diệp Tâm nắm tay anh giữ lại.
Anh biết rõ cô có máu buồn nhưng lại thản nhiên như không.
Tay anh đặt trên bụng nhỏ của cô, đầu vẫn tựa trên vai.
Tại nơi đó ngón tay anh vẽ một hình tròn nho nhỏ.
Diệp Tâm không nhìn được biểu cảm của anh.
Cô rất muốn nói cho anh biết ở nơi đó đã có con của bọn họ.
Nhưng thai mới có 4 tuần tuổi.
Cô muốn để đứa nhỏ lớn một chút mới nói cho anh biết.
“Khiêm, em đói rồi!”
Cố Duy Khiêm lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.
Anh đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ nhàng: “Muốn ăn gì anh dẫn em đi!”
“Ừm…!em muốn ăn cháo!” Diệp Tâm nghĩ một lúc liền vui vẻ lên tiếng.
“Vậy chúng ta đi!” Cố Duy Khiêm lập tức đáp ứng.
Trước kia Diệp Tâm rất thích ăn cháo ở một quán bình dân.
Nơi đây là phố đi bộ, cô từng ngồi cùng với Dương Tiểu Như.
Mà Tiểu Như vốn tính tình tiểu thư không ngừng chê quán này mãi cho đến khi ăn mới thay đổi cách nhìn.
Hôm nay là cuối tuần, phố đi bộ càng đông hơn.
Cố Duy Khiêm nhìn một phố đông đúc trước mắt, anh quay sang nhìn cô.
Lại chỉ nhận được tiếng cười vui vẻ của cô.
“Anh định đi xe vào phố đi bộ sao?” Diệp Tâm không khỏi nhịn cười.
Cố Duy Khiêm nhẫn nại tìm một chỗ đỗ xe, anh cùng cô hoà nhập vào dòng người đông đúc trên phố.
Đi được một lúc anh bắt đầu thấy nóng, trên trán sớm đã xuất hiện vài giọt mồ hôi, áo sơ mi cũng đã cởi bỏ mấy cúc, tay áo xắn cao.
Diệp Tâm lại cực kì thích không khí đông đúc nhộn nhịp này.
Cô nhớ khi còn bé, ba có dắt cô tới nơi này.
Ba nói nếu như không có mẹ cô bây giờ thì có lẽ ba cũng sẽ không biết ở nơi này lại có nhiều đồ ngon như vậy.
Cô dẫn anh vào một quán cháo, nơi này luôn luôn đông đúc chỉ bởi vì cháo ở đây rất ngon.
“Sao em biết được chỗ này?” Cố Duy Khiêm ngồi xuống ghế đối diện cô, anh rất tò mò không biết tại sao cô lại biết đến nơi này.
Cô không vội trả lời, chỉ cười đến rạng rỡ.
Nhận menu trên tay người phục vụ cô đọc lướt qua bèn nói: “Một cháo tôm.”
“Giống cô ấy!” Cố Duy Khiêm cũng không buồn liếc nhìn lấy menu một cái.
Anh đưa cho người phục vụ.
“Giờ có thể nói được chưa?”
“Là ba dẫn em tới nơi này.” Diệp Tâm vui vẻ đáp.
“Không ngờ tới ba lại nỡ dẫn công chúa nhỏ của mình tới những nơi như vậy đấy.” Cố Duy Khiêm nhìn một lượt nơi này, mặc dù không tới mức nào nhưng đối với những người như họ sao có thể lui tới những nơi này chứ.
“Có gì là không được chứ?” Diệp Tâm quả thực cũng rất không hiểu.
Ngay cả anh cũng như vậy.
“Anh giống hệt nha đầu kia.”
Nha đầu kia trong lời của cô xem ra chỉ có thể là Dương Tiểu Như.
Cố Duy Khiêm vào vấn đề chính: “Hẳn nơi này với ba có kỉ niệm quan trọng.”
Lúc này phục vụ bê đồ ra, đặt xuống bàn hai bát cháo nóng hổi và một vài món ăn kèm.
Diệp Tâm không nhanh không chậm đáp: “Là mẹ dẫn ba tới nơi này.”
Cố Duy Khiêm dần hiểu được, lúc trước hai người rời khỏi Cố gia, cô thế nhưng đối với những con phố đông đúc sầm uất và những món ăn bình dân này lại cực kì thích.
“Xem ra anh thật sự còn nhiều điều chưa biết ở em rồi!”
“Đương nhiên!” Diệp Tâm sảng khoái đáp.
Cô cầm thìa hớt nhẹ lớp cháo bên trên nhẹ thổi vài cái rồi ăn.
Nhìn biểu cảm ăn vui vẻ của cô anh tự dưng cũng có hứng thú với món cháo tôm này.
Nhìn anh ăn miếng thứ nhất cô không khỏi tò mò muốn biết cảm nhận của anh: “Có phải rất được không?”
“Cũng không tệ.” Cố Duy Khiêm nhìn biểu cảm mong chờ của cô không khỏi bật cười.
Cô cứ như một đứa trẻ khoe một món đồ chơi mới.
Cứ như vậy ăn xong, cô kéo anh đi tiếp.
Thời tiết càng về tối thì cũng dịu hơn rất nhiều, không còn nóng như ban ngày.
Đi được một lúc đến một cái hồ, ánh trăng sáng chiếu rọi xuống mặt hồ nhìn như thật lại như ảo.
Diệp Tâm tựa trên lan can, thân hình bé nhỏ trong chiếc váy thiết kế đơn giản khiến cô càng trông nhỏ bé.
Cảm giác này khiến anh chỉ luôn muốn đặt cô ở trong lòng không nỡ buông.
Ôm lấy cô từ đằng sau, bóng hai người phản chiếu trên mặt hồ.
Thân hình cao lớn của anh bao bọc lấy cô.
“Khiêm, gần đây anh có chuyện gì bận tâm sao?” Diệp Tâm không nhìn anh, cô như có như không lên tiếng.
“Không có.” Cố Duy Khiêm tựa cằm lên đỉnh đầu cô, thoải mái hít lấy mùi hương dịu nhẹ.
Diệp Tâm cũng không nói gì nữa.
Lúc này có một giọng dịu nhẹ cất tiếng phá tan bầu không khí êm dịu này.
“Khiêm…”
Cả hai người cùng quay đầu nhìn người vừa lên tiếng đó.
Một cô gái trẻ đứng cách đó không xa, gọi anh thân mật đến vậy.
Diệp Tâm không khỏi nhìn một lượt đánh giá.
Cố Duy Khiêm cũng lên tiếng đáp lại: “Hân…”
Thân thiết như vậy sao? Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn thật kĩ từng biểu cảm nhỏ của anh.
Ý nghĩ duy nhất của cô bây giờ chỉ là cô gái kia có phải là người cùng anh đi ăn bị báo đài chụp được đưa tin.
“Thật không ngờ lại gặp được anh ở đây!” Cô gái tên Hân tiến lại gần họ, nụ cười trên môi càng đậm hơn.
Diệp Tâm nhìn đến cô ta chợt bật cười.
Cô lù lù một đống ở đây vậy mà lại chỉ thấy có mình anh.
Rõ ràng là cố tình.
Đương nhiên cô cũng không phải để bản thân bị bỏ lơ dễ dàng như vậy, khoác tay anh, làm như không biết, không hiểu nói: “Khiêm, cô ấy là ai vậy?”
Cố Duy Khiêm lập tức giới thiệu: “Tâm Nhi, cô ấy là Tưởng Hân, bạn của anh.
Tưởng Hân, đây là Diệp Tâm, vợ anh.”
“Rất vui được gặp cô!” Diệp Tâm chỉ nhẹ gật đầu.
Cô vẫn không rời khỏi anh nửa bước.
“Tôi cũng vậy.” Tưởng Hân gượng cười đáp.
Vốn cô ả còn định lên tiếng nói tiếp không ngờ tới Diệp Tâm lại nhanh hơn một bước.
“Khiêm, em mệt rồi.
Chúng ta về nhà có được không?” Diệp Tâm tựa đầu vào vai anh, giọng nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
Cố Duy Khiêm vỗ vỗ tay cô đáp: “Được.
Chúng ta về nhà.
Tưởng Hân, bọn anh đi trước.”
Tưởng Hân còn có thể làm gì.
Nhìn bóng hai người họ rời đi, nụ cười trên môi lập tức tan biến.
Bàn tay nhỏ siết chặt.
Vị trí đó đáng lẽ ra là của cô chứ không phải cô ta.
Trong ánh mắt chứa đầy oán hận.
Trên đường trở về bầu không khí trên xe có chút không thoải mái.
Cố Duy Khiếm vốn không nói nhiều mà cô thì lại coi anh như không khí.
Cho đến khi lên phòng cô vẫn như vậy không nói một lời.
Cầm quần áo đi thay và vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi ngủ.
Phải rất lâu sau khi đi ngủ cô chỉ một mực xoay lưng về phía anh thì anh mới phát giác cô có vấn đề.
“Tâm Nhi, em sao vậy?”
Cô vẫn nhắm chặt hai mắt, giữ nguyên tư thế giả vờ ngủ, không muốn cùng anh nói chuyện.
“Em ngủ rồi sao?” Cố Duy Khiêm ôm lấy cô từ phía sau, nói nhỏ bên tai.
Không thấy cô trả lời, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô: “Ngủ ngon!”
Diệp Tâm vốn định cứ như vậy mà mặc kệ anh.
Nhưng cô mãi không thể ngủ.
Lúc xoay người lại đối diện với anh, cô phát hiện anh thế nhưng lại ngủ rồi.
Thật đáng ghét, anh cứ như vậy mà ngủ ngon lành.
Cô đưa tay muốn véo anh một cái nhưng vòng tay đặt trên eo cô khẽ siết chặt, đem cô ôm chặt trong lòng.
Nhìn đến mi tâm anh lúc ngủ vẫn còn nhăn như vậy, cô đưa tay kéo giãn ra.
Nhất thời quên đi bản thân còn đang giận anh, cứ như vậy cô ngủ từ lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau cô giật mình tỉnh giấc.
Mơ màng nhìn thấy anh đã tỉnh.
“Làm em tỉnh giấc sao?” Cố Duy Khiêm vỗ nhẹ lưng cô.
Vốn anh chỉ định thu tay lại, chuẩn bị rời giường.
Không nghĩ đến lại khiến cô giật mình.
Diệp Tâm nhìn thấy anh liền ôm chặt, như một thói quen, gối đầu lên ngực anh dần trở lại giấc ngủ.
Hành động của cô khiến anh không khỏi bật cười.
Cô như một con mèo tìm được hơi ấm liền bám không rời.
Cố Duy Khiêm đành phải để cô lấy mình làm gối ôm.
Chỉ có điều từng đường cong trên cơ thể cô cứ như vậy dính sát lấy anh, một luồng khí nóng quen thuộc chạy thẳng xuống bụng dưới.
Diệp Tâm vẫn không chút phát giác, cô vẫn rất an tâm ngủ.
Anh khẽ hít một hơi thật sâu kìm lại dục vọng mới thức giấc.
Cô vẫn rất hồn nhiên không hay biết gì mà liên tục ngọ ngậy, có sát má trắng hồng lên ngực anh.
Toàn thân anh cứng ngắc không dám động, giọng trầm thấp nói bên tai cô: “Tâm Nhi, đừng động nữa.”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Diệp Tâm không khỏi co rúc người.
Điều này càng khiến anh khó kìm chế hơn.
Bàn tay anh bắt đầu lướt dọc theo từng đường cong cơ thể cô.
“Ưm…” Diệp Tâm có chút buồn buồn khó chịu, cô từ từ mở mắt.
Cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy chính là anh đang cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô.
Cơ thể mềm nhũn bị sự kích thích của anh mà cong người, khẽ ngâm nga ra tiếng.
Cố Duy Khiêm hài lòng ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đã tỉnh mang theo vài phần yêu chiều hôn lên trán cô: “Tỉnh rồi sao?”
“Khiêm…!đừng…” Diệp Tâm lấy lại lí trí lên tiếng.
“Ngoan…” Cố Duy Khiêm vuốt tóc cô, anh từ từ tiến vào bên trong cô.
Diệp Tâm quả thực không cách nào ngăn nổi anh.
Động tác bên dưới mỗi lúc một nhanh, cô có chút lo sợ: “Chậm một chút…”
Cố Duy Khiêm kiên nhẫn dừng lại, anh nhìn cô có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
“Anh nhẹ một chút…” Diệp Tâm hai má phiếm hồng, ngại ngùng nhìn anh.
Cố Duy Khiêm nghe vậy, anh ôm lấy cô xoay người nằm xuống.
Diệp Tâm cứ như vậy nằm trên người anh, nụ cười trên khoé môi mang theo chút tà mị: “Vậy để em làm chủ!”
Diệp Tâm ngây ngốc còn chưa kịp định hình, anh nâng eo cô cứ như vậy di chuyển.
Quả thật cảm giác này khiến anh càng thêm hưng phấn, bật dậy ôm lấy cô đang ngồi trên người anh.
Anh hôn lên từng chút một da thịt non mềm, trắng mịn.
Rất nhanh Diệp Tâm đạt tới cực đỉnh, cô ôm lấy cổ anh khẽ ngâm nga.
Cố Duy Khiêm nâng lên eo nhỏ của cô không ngừng ra vào.
Được một lúc anh cũng đạt tới cực khoái.
Cứ như vậy hai người ôm lấy nhau, từng đường cong dính sát.
“Em đúng là tiểu yêu tinh!” Cố Duy Khiêm ở bên tai cô khẽ thì thầm.
Sau hoan ái, Diệp Tâm mệt mỏi nằm trong lòng anh.
Cô im lặng không nói gì.
Cố Duy Khiêm dùng tay đùa nghịch tóc của cô.
Anh rất thích mái tóc dài này.
“Không biết anh đã làm gì sai khiến bà xã không nói một lời vậy?”
Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn anh: “Cô gái đó có phải là người anh cùng đi ăn không?”
Cố Duy Khiêm bật cười, không trực tiếp trả lời: “Không nghĩ đến em lại để tâm chuyện đó đến vậy.
Còn nói không để ý!”
“Anh gọi tên người ta thân mật như vậy, em không muốn để ý cũng khó!” Diệp Tâm trong giọng có vài phần oán trách.
“Gọi như vậy đã thành thói quen…” Cố Duy Khiêm không khỏi thở dài một tiếng.
Quả thực đã thành thói quen.
“Giờ mới biết thói quen của anh lại đặc biệt thế.
Trước kia anh cũng chưa từng gọi tên em như vậy.
Xem ra thời gian hai người ở bên cũng thực lâu, tình cảm cũng…”
Lời còn chưa nói hết đã bị anh hôn lên môi.
Những lời sau cứ như vậy bị anh nuốt hết xuống.
“Nếu đã như vậy sao còn chia tay…”
Lại tiếp tục.
Chỉ cần cô tiếp tục nói anh sẽ tiếp tục hôn.
Hôn đến khi cô không còn để ý đến chuyện này nữa mới dừng.
“Không chơi với anh nữa!” Diệp Tâm có chút tức giận cô đẩy người anh ra, kéo chăn muốn rời giường lại bị anh ôm lấy từ phía sau.
“Tất cả là vì em.” Cố Duy Khiêm tựa cằm lên vai cô, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
Diệp Tâm trong giây phút này không biết phải nói gì, cô im lặng đợi anh nói tiếp.
Từ khi nào cô đã là người thứ ba xen vào cuộc tình của họ vậy?
Cố Duy Khiếm tiếp tục: “Những năm học đại học quả thực anh có quen rất nhiều bạn gái, nhưng cô gái khiến anh phải chú ý đến có lẽ chính là Tưởng Hân.
Cô ấy biết rõ tính anh như vậy lại không một lời oán thán, lặng lẽ ở bên anh.
Chỉ cần anh quay đầu lại là có thể thấy cô ấy bất cứ lúc nào.”
“Những tưởng cô ấy là người duy nhất có thể khiến anh động lòng cho đến khi anh ở trong buổi tiệc gặp được em.”
“Từ lúc gặp em, anh mới thực sự suy nghĩ và nhận ra người anh yêu là em chứ không phải cô ấy.
Đối với cô ấy anh chỉ có thể nói là rung động trước những gì mà cô ấy đã làm cho anh mà thôi.”
“Anh là một thằng tồi không sai, lời chia tay không biết đã nói ra bao nhiêu lần nhưng vẫn cứ dây dưa không dứt.
Mãi cho đến đêm chúng ta xảy ra quan hệ, lúc anh rời khỏi khách sạn đã thấy cô ấy đợi ở sảnh.
Đến tận khi đó anh mới có thể dứt khoát chấm dứt.
Thời gian này, gia đình cô ấy xảy ra chút chuyện, bất đắc dĩ lắm mới đến tìm anh mà thôi.”
Diệp Tâm có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, từng nhịp từng nhịp vững chãi như vậy.
Khiến cô tin vào từng câu anh nói.