Bạn đang đọc Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao – Chương 24: •
Chương 24: Tình Yêu Giản Đơn
Thời gian này vì đám cưới của Cố Duy Dực mà cả anh và cô đều bận rộn tối ngày.
Cố Duy Dực muốn đích thân chuẩn bị từ những điều nhỏ nhặt nhất nên tạm thời những cuộc đàm phán sẽ do Cố Duy Khiêm trực tiếp thay thế.
Còn cô bận rộn gì sao? Chính là hàng ngày cùng Cố Tư Thanh và Lạc Tinh Nhi đi mua sắm chuẩn bị những đồ dùng cần thiết.
Vì vậy hai người đành phải chuyển về Cố gia sống.
Sau ngày hôm đó, Cố Duy Khiêm cũng không tuỳ hứng phát tiết như trước nữa.
Mà cô cũng giữ khoảng cách với Cố Duy Dực.
Trước kia cô từng nghĩ đến vì không thể tiếp tục chung sống mà ly hôn.
Nhưng sau khi thấu hiểu được hoàn cảnh của anh, cô dường như đã hiểu anh hơn, bắt đầu dành tình cảm cho anh.
Tập làm một người vợ đúng nghĩa.
Gần đây công ty liên tiếp có những cuộc đàm phán lớn nên Cố Duy Khiêm thường phải đi sớm về muộn.
Trở về nhà trên người ít nhiều cũng sẽ phảng phất mùi rượu.
Tiếp khách đương nhiên không thể không rượu nên cô cũng chỉ có thể mỗi tối đợi anh trở về cùng với cốc trà gừng và bữa ăn nhẹ lót dạ.
Trước kia khi còn ở nhà cô thấy mỗi lần ba tiếp khách về mẹ đều sẽ chuẩn bị sẵn như vậy đợi ba về.
Cũng may chút đồ này không có gì quá khó khăn nên cô có thể tự làm được.
Còn một tuần nữa đến hôn lễ, cô hôm nay đã bắt đầu rảnh rỗi.
Gọi một cuộc cho Dương Tiểu Như, hẹn gặp mặt.
“Đại tỷ còn tưởng đã sớm quên em?” Dương Tiểu Như ngồi đối diện cô lười nhác nói.
“Cái này cho cậu!” Diệp Tâm đẩy đến trước mặt cô bạn một phong thư màu xanh nhạt.
Dương Tiểu Như nghi hoặc nhìn cô, cầm lên xem: “Cái gì đây?”
Diệp Tâm nhấp một ngụm cafe nói: “Cứ xem đi.”
Dương Tiểu Như vừa mở ra liền kinh ngạc lớn tiếng nói: “Tiểu Tâm, mình không nhìn nhầm chứ?”
“Bà cô của con ơi làm ơn nhỏ tiếng dùm!” Diệp Tâm đưa mắt nhìn xung quanh lập tức nói.
“Cố Duy Dực kết hôn? Cậu không sao chứ? Không có vấn đề gì chứ? Còn đích thân đến đưa thiệp cho mình nữa!” Dương Tiểu Như trừng lớn mắt lo lắng hỏi.
“Có cần ngạc nhiên vậy không? Mình cũng đã kết hôn.
Vốn dĩ cả mình và anh ấy đã không thể đến được với nhau rồi.
Mình cũng đã buông tay.” Diệp Tâm khoé môi câu lên nụ cười nhẹ nhàng, dường như đang nói chuyện của người khác chứ không phải bản thân.
Dương Tiểu Như vẫn không tin tiếp tục hỏi: “Cậu đã thay đổi? Trước kia không phải vẫn luôn sống chết bám lấy anh ta sao?”
Diệp Tâm thản nhiên cười: “Trước kia là trước kia, còn hiện tại là hiện tai.
Không phải cậu vẫn luôn nói mình ngốc sao?”
Dương Tiểu Như gõ gõ lên mặt bàn nói: “Khai mau! Lý do gì khiến cậu lại quay đầu nhìn lại như vậy? Lần trước mình còn chưa hỏi.
Cậu cùng ông xã đại nhân từ khi nào thân mật như vậy? Trước đó còn gọi điện phàn nàn với mình liền sau thân mật như vợ chồng son.
Còn đăng hình lên mạng nữa!”
“Cứ coi như đồng bệnh tương lân đi! Từ đấy nảy sinh tình cảm.
Ừm …!cũng chỉ là một chút tình cảm…” Diệp Tâm suy nghĩ một chút nói.
“Một chút? Thế nào là một chút? Mình thấy cậu chính là đã yêu anh ấy rồi!” Dương Tiểu Như nhìn biểu cảm của cô liền nói.
Bởi vì cô là người ngoài cuộc có thể nhìn rất rõ chuyện này.
Những năm qua chơi với nhau cô còn không hiểu con người của bạn mình sao.
Ngày hôm đó cô chủ động là vì muốn anh tin tưởng cô.
Tin cô thực sự đã buông bỏ chuỗi tình cảm kia để cùng anh chung sống hạnh phúc.
Cố Duy Khiêm cũng vì vậy mà thường hay trêu đùa, khiêu khích cô.
Đáng ghét!
Mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt cô lại bất giác ửng hồng.
Nhưng câu hỏi vừa rồi của Dương Tiểu Như đúng là đã khiến cô phải thực sự suy nghĩ nghiêm túc.
Buổi tối sau khi ăn, Diệp Tâm bày ra bộ dạng lười nhác ngồi trên ghế sofa, TV bật nhưng cô không có tâm trí nào để xem, trong đầu miên man biết bao suy nghĩ.
Cố Duy Khiêm hiếm hoi lắm mới có một ngày về sớm nên ăn xong vào thư phòng bàn việc thật nhanh rồi trở về phòng, muốn ở bên cô nhiều một chút vậy mà lại thấy cô tâm trí sớm đã bay xa tới phương trời nào rồi.
Anh đến ngồi xuống bên cạnh nhưng Diệp Tâm vẫn không chút hay biết.
Mãi cho đến khi anh đưa tay véo nhẹ má cô, cưng chiều nói mới khiến cô khôi phục lại: “Tâm trí bay đi nơi nào rồi?”
Diệp Tâm hoàn hồn, khuôn mặt trắng nõn bỗng ửng hồng.
Như thế nào cô vừa nghĩ đến anh thì anh đã xuất hiện rồi?
“Không có gì.”
“Không có? Trong cái đầu nhỏ này của em lại nghĩ linh tinh cái gì đấy? Mặt sao nhưng lại đỏ như vậy? Có phải ốm rồi không?” Cố Duy Khiêm thấy cô từ tối đến giờ có chút khác thường, khó hiểu.
Diệp Tâm nhìn anh chăm chú.
Những suy nghĩ kia vẫn chưa thoát khỏi đầu.
Cô thật sự đã yêu anh rồi sao? Nhưng nếu yêu thì sao lại không giống như khi cô yêu Cố Duy Dực chứ? Cảm giác này thật lạ!
Qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng: “Cố Duy Khiêm, anh đã từng yêu ai chưa?”
Cố Duy Khiêm cảnh giác nhìn cô, gần đây không biết vì lý do gì mà thỉnh thoảng cô lại hỏi những câu như thế này: “Em có ý gì?”
Diệp Tâm lúc này mới thực sự nhận ra mình mới vừa nói gì.
Bắt đầu có chút hối hận nhưng lại rất muốn biết đáp án mặc dù lòng cô sớm đã vì lo lắng mà căng thẳng rồi.
Thấy anh cảnh giác như vậy đành phải làm như không có việc gì nói: “Cũng không có gì.
Chỉ là em vẫn luôn hiếu kì trước kia anh có từng yêu ai chưa mà thôi.”
“Có!” Cố Duy Khiêm rời đi ánh mắt.
Anh nhìn TV đang chiếu bộ phim tình cảm lãng mạn của Hàn Quốc.
Đáp án này sao lại khiến cô không vui như vậy? Diệp Tâm suy nghĩ một chút lại tiếp tục hỏi: “Có sâu đậm hay không?”
“Có thể nói là khắc cốt ghi tâm đi!” Cố Duy Khiêm suy nghĩ một chút rồi nói, anh lúc này chính là rất muốn nhìn xem biểu cảm của cô sẽ ra sao.
“Thế sao anh còn ở đây! Không đi đến bên người ta đi chứ.
Không sợ cô ấy sẽ đau lòng sao?” Diệp Tâm trong giọng nói rõ ràng rất ấm ức nhưng lại không dám làm ra hành động gì quá đáng.
Cô ban nãy còn nghĩ hai người họ sẽ sống thật hạnh phúc nữa chứ.
Không ngờ tới trong lòng anh sớm đã có hình bóng của người con gái khác rồi.
“Ngốc! Anh đang ở bên em đây còn gì nữa.” Cố Duy Khiêm búng nhẹ vào trán cô.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy uỷ khuất như vậy, anh quả thực bị cô làm cho mềm lòng.
“Thật không?” Diệp Tâm muốn nghe anh nói lại một lần nữa.
Anh yêu chiều kéo cô vào trong lòng, hôn lên trán cao mịn màng của cô, không nhanh không chậm nói: “Em chính là người con gái duy nhất anh yêu.
Yêu đến không thể rời xa, đến khắc cốt ghi tâm!”
Diệp Tâm mỉm cười hạnh phúc, cô hai má phấn hồng, khẽ thủ thỉ bên tai anh: “Xem ra không chỉ có mình anh như vậy.
Mà em cũng đã lỡ yêu anh mất rồi…”
Cố Duy Khiêm không ngờ tới lại nghe được lời này của cô, anh nhất thời không biết nói gì, cúi đầu nhìn cô thật lâu.
Rồi đặt lên môi anh đào của cô một nụ hôn đầy yêu thương.
Cuối cùng hai năm này, anh đã có thể khiến cô quên đi người mà cô dành trọn vẹn bảy năm tuổi xuân, để rồi đến ngày hôm nay cô có thể yêu anh, chấp nhận anh như thế này.
Mặc dù cả hai đã làm tổn thương nhau thật nhiều.
“Anh yêu em!”
“Em yêu anh!”