Bạn đang đọc Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao – Chương 19: •
Chương 19: Góc Khuất Trong Tim
Lúc Diệp Tâm từ phòng tắm bước ra, cửa phòng lập tức có người gõ.
Cô đi đến mở cửa nhìn thấy được dì Hạ, ngạc nhiên hỏi: “Dì Hạ, có chuyện gì sao?”
Dì Hạ là quản gia ở Cố gia từ rất lâu, nếu chỉ là đến gọi ăn cơm sẽ không cần bà đích thân đi mà sẽ là những người làm khác.
Vậy nên đích thân bà đến gọi sẽ là những lúc họp gia đình.
“Ông chủ cho gọi tam thiếu và tam thiếu phu nhân đến nhà chính!” Dì Hạ không nhanh không chậm nói.
Cố Duy Khiêm lúc này đi đến: “Tôi biết rồi!”
Sắc mặt anh không còn vẻ tà mị ban nãy mà hình như là không vui.
Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Hôm trước mới họp định kì rồi hôm nay không lẽ lại họp? Diệp Tâm không hiểu chuyện gì.
Cô chỉ lặng lẽ cùng anh đi đến nhà chính.
Dừng trước cửa anh bỗng dừng lại, nhìn sang cô nói: “Cho dù có chuyện gì em cũng sẽ tin anh chứ?”
Diệp Tâm còn không biết chuyện gì nay lại nghe anh nói vậy nhất thời không biết phải trả lời sao.
Cô chỉ gật nhẹ đầu đáp lại.
Cố Duy Khiêm thấy vậy mới đẩy cửa bước vào.
Bước vào trong phòng khách, cô thấy Cố Khải Minh đang rất tức giận.
Vừa nhìn thấy Cố Duy Khiêm ông đã ném đến trước mặt hai người tờ báo mới ngày hôm nay, lớn tiếng trách mắng: “Anh bây giờ thật giỏi!”
Cố Duy Khiêm không nói một lời.
Anh liếc nhìn bài báo một cái cũng không đáp lại.
Diệp Tâm tính cầm lấy đọc nhưng bàn tay lại bị anh nắm chặt chỉ có thể nhìn đến tiều đề bài báo với tấm ảnh được phóng to, tâm không khỏi chấn động.
Ở trên mặt báo là ảnh anh cùng một cô gái khác đi vào nhà hàng.
Cử chỉ thân mật đến như vậy.
Cố Khải Minh lại tiếp tục: “Sao hả? Vợ mày còn ở đây mày lại tình cũ không rủ cũng tới? Mày có từng nghĩ đến con bé sẽ nghĩ như thế nào không?”
“Ba thấy con làm gì có lỗi với vợ con sao?” Cố Duy Khiêm không chút biểu cảm, anh vẫn như vậy như có như không đáp.
“Không có lửa sao có khói? Vậy ý anh bài báo này viết sai?” Cố Khải Minh tức giận chỉ vào tờ báo.
“Ba muốn trách con vậy ba hãy nhìn lại bản thân mình xem.
Ba đã làm gì xứng đáng để trách mắng con?” Cố Duy Khiêm nắm chặt bàn tay.
Anh càng nghĩ càng thấy nực cười.
Bà Cố luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: “Cậu thì giỏi rồi.
Cố gia chúng tôi đã không bạc đãi cậu.
Giờ cậu đủ lông đủ cánh liền muốn rũ cánh bay đi?”
Cố Duy Khiêm khoé môi cong lên thành nụ cười nửa miệng đáp: “Bà tốt nhất nên nhớ xem năm đó bà đã làm việc gì! Bà có tư cách lên tiếng xen vào chuyện của tôi sao?”
Bà Cố lúc này tức đến nghẹn lời.
Bà oán thán kêu gào: “Khải Minh, ông xem đứa con trai nghịch tử của ông nói cái gì.
Tôi nuôi nấng nó từng đấy năm xong bây giờ nó còn nói như vậy với tôi!”
Cố Duy Minh nghe mẹ mình nói vậy cũng rất tức giận: “Mày nhìn lại xem mày có thân phận gì mà nói mẹ tao?”
Cố Duy Khiêm cũng không để tâm: “Thân phận của tôi thấp hèn còn các người thì cao quý? Chà đạp lên người khác để sống như vậy có cao quý mấy tôi cũng không cần!”
Cố Khải Minh tức giận ném ly nước về phía anh.
Diệp Tâm sợ hãi nắm chặt tay anh.
Cô vốn chẳng hiểu gì.
Nhưng nhìn anh như vậy cô lại đau lòng theo.
Cố Duy Khiêm siết chặt tay cô, anh tiếp tục nói: “Mẹ tôi năm đó bị các người chà đạp ra sao, chèn ép ra sao có cần tôi nhắc lại hay không? Bà là người khiến mẹ tôi đang mang thai tôi bị ngã xuống cầu thang nên sinh non.
Thân thể vốn không tốt lại không được chăm sóc liền bệnh nặng.
Khó khăn lắm mới khoẻ lại được rồi sao? Anh thì cũng chả tốt hơn mẹ của mình.
Những lời nói lăng mạ, xỉ nhục kia nên thốt ra từ cái miệng vàng ngọc của người thừa kế như vậy sao? Còn ba nữa.
Con gọi ba một tiếng vì năm đó ba không bỏ rơi con nhưng ba đã từng một lần đối xử tốt với mẹ của con dù chỉ một lần? Hay khi nhìn mẹ con bị mẹ con họ ức hiếp, vu oan vẫn không một lời bênh vực?”
Ngừng một chút anh nhìn tờ báo, tiếp tục nói: “Chỉ một bài báo nhỏ, ba đã lên giọng dạy dỗ con không biết đối xử tốt với vợ? Trên tờ báo cũng chỉ là chụp con cùng cô ta đi vào nhà hàng, cũng chỉ là một bữa cơm vậy mà có thể tổn thương vợ? Vậy hành động của ba là cái gì?”
Cố Duy Dực luôn đứng nghe lúc này anh quả thực không thể tiếp tục, đi đến ngăn cản: “Duy Khiêm, đủ rồi! Cái gì nên nói, không nên nói cũng đã nói hết rồi giờ về phòng trước đi!”
Cố Tư Thanh cũng vậy, cô biết những chuyện kia là gì, cô cũng đi đến ngăn cản: “Anh ba, anh bình tĩnh một chút!”
Diệp Tâm nhận thấy rất rõ tay anh nắm chặt lấy tay cô.
Một lời vừa rồi không phải anh nói cho cô nghe nhưng chỉ cần như vậy cô đã hiểu rồi.
“Cố Duy Khiêm, anh bình tĩnh trước đã…”
Cô đối với những chuyện này đã có thể đoán ra được phần nào.
Bà nội Cố ở một bên không thể nói một lời.
Bà rất thương anh, đối với những tổn thương lớn như vậy bà không biết phải làm gì để bù đắp.
Nên đối với những thứ bà có thể cho, có thể đáp ứng được thì bà đều làm hết.
Cố Duy Khiêm nhìn cô gật nhẹ đầu, xoay lưng muốn rời đi.
Cố Khải Minh bỗng tức giận nói: “Mày có giỏi thì đi luôn đi.
Ngôi nhà này sớm đã không là gì trong mắt mày rồi!”
Quả thực Cố Duy Khiêm không một chút quan tâm liền rời đi.
Ra khỏi biệt thự Cố gia, Cố Duy Khiêm thở dài một hơi, anh nhìn cô cười cười nói: “Anh bây giờ trở thành kẻ vô gia cư rồi.
Em vẫn còn theo anh?”
Diệp Tâm bị anh chọc cười, cô vẫn nắm tay anh nói: “Những lúc như thế này có phải em nên làm tốt bổn phận của một người vợ hay không?”
Cố Duy Khiêm xoa nhẹ đầu cô.
Diệp Tâm khoác tay anh kéo đi.
Cả hai rất vui vẻ, vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Tâm cùng Cố Duy Khiêm tay trong tay đi dạo khắp phố phường, làm những điều trước kia tưởng chừng sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Trong lúc đứng đợi qua đường thì cô trông thấy một quầy kem nhỏ ven đường.
Nơi đó đang có rất nhiều đứa trẻ xếp hàng cùng bố mẹ để mua.
Cô thế nhưng lại giống như một đứa trẻ, chỉ tay về nơi đó nói: “Em muốn ăn kem đó!”
Cố Duy Khiêm nhìn theo hướng tay cô chỉ không nói một lời liền đi mua.
Diệp Tâm nhất thời ngây ngốc nhìn.
Anh thật sự qua đó xếp hàng sau một đám trẻ con để mua kem cho cô.
Khoé môi cô bất giác cong lên, trên môi là nụ cười hạnh phúc trước giờ chưa từng có.
Lúc này điện thoại của cô reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Nhìn màn hình một cái cô liền nhấn nút nghe: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Tiểu Tâm, bài báo đó là như thế nào? Có thật Duy Khiêm nó có quan hệ mập mờ với cô gái khác?” Mẹ cô ở đầu dây bên kia sốt sắng không ngừng hỏi.
“Mẹ, bình tĩnh một chút.
Cũng chỉ là một bài báo thôi.
Mà mẹ cũng biết những bài báo đó chỉ giật tít như vậy để thu hút sự chú ý.
Thực hư tất nhiên không phải như vậy rồi.” Diệp Tâm lên tiếng giải thích.
Lúc Cố Duy Khiêm mua xong kem trở lại.
Cô cũng đã cất đi điện thoại, vui vẻ cầm lấy ly kem ăn.
Kem mát lạnh ăn vào khiến tâm trạng cũng thoải mái rất nhiều.
Vừa rồi cô thấy anh đã mua xong liền tìm cách tắt máy.
Chuyện hôm nay đã đủ phiền lòng rồi, cô không muốn anh lại phải bận tâm nữa.
Cố Duy Khiêm thấy cô ăn ngon miệng như vậy khiến anh cũng muốn ăn thử xem vị của nó ra sao: “Ngon đến vậy sao?”
Diệp Tâm vừa xúc một thìa đưa vào miệng ăn nghe anh nói vậy liền xúc một thìa đưa cho anh: “Anh cũng ăn thử xem.”
Cố Duy Khiêm cầm lấy thìa kem đút cho cô ăn, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Kem ở trong miệng cô còn chưa kịp nuốt xuống bị anh dùng lưỡi lấy đi.
Môi lưỡi cứ vậy mà quấn lấy nhau, tỉ mỉ liếm láp, tư vị đôi môi cô có chút ngọt mát, vừa nóng vừa lạnh.
Đầu lưỡi của anh duỗi ra đi vào, hôn sâu hơn, càng nồng đậm.
Hương kem quấn quít nơi đầu lưỡi, giống như không thể nào đủ.
Chờ đến lúc anh buông cô ra thì môi cô như được bôi thêm một lớp son môi, hơi thở rối loạn, gương mặt đỏ bừng.
Anh lại như có như không nói: “Nhịn cả buổi chắc hẳn rất khó chịu.
Muốn hỏi gì em có thể hỏi.”
Diệp Tâm còn chưa kịp định hình lại nghe anh nói vậy không khỏi nhìn anh khó hiểu.
Cô như thế nào lại khiến anh nghĩ cô rất tò mò?
“Ý anh là sao?”
“Em không một chút tò mò?” Cố Duy Khiêm đưa tay mơn trớn môi ửng đỏ của cô hỏi.
Diệp Tâm gạt tay anh ra, hai má vẫn còn phiếm hồng, tránh ánh mắt của anh, nhìn đi hướng khác đáp: “Có gì phải tò mò chứ.
Anh muốn nói thì sẽ tự nói thôi.”
Đúng vậy.
Cô không muốn hỏi nhiều.
Nếu như anh muốn nói hẳn tự nhiên sẽ nói ra thôi.
Có khi cô hỏi anh lại không muốn nói thì sẽ chỉ khiến cả hai thêm khó xử thôi.
Cố Duy Khiêm thở dài một tiếng rồi nói: “Anh là con riêng của ba.
Mẹ ruột của anh là thư ký của ba khi xưa.
Mẹ đem lòng thầm mến ông.
Không biết khi đó đã có chuyện gì, hai người xảy ra quan hệ.
Mẹ anh vì thế mà mang thai anh.
Người phụ nữ đó cũng đang mang thai anh hai.
Đến khi bà nội phát hiện liền muốn đem mẹ con anh trở về Cố gia ở.
Bà ta vừa mới sinh anh hai, còn mẹ anh mang thai cũng đã bảy tháng.
Ngày đó chướng mắt mẹ anh, giả vờ cãi nhau, giằng co đẩy mẹ xuống cầu thang.
Đương nhiên anh cũng được sinh ra ngay sau đó.
Trong thời gian anh một, hai tuổi vẫn chưa hiểu chuyện, chưa thể nhớ được gì.
Khi anh được tầm bốn tuổi.
Hai mẹ con họ càng ngày càng quá đáng, chèn ép mẹ anh, dùng lời nói lăng nhục.
Anh ở trong lòng mẹ, được mẹ bao bọc nhưng những lời nói đó đến bây giờ anh vẫn không thể nào quên.
Điều họ mong muốn cuối cùng cũng thành sự thật.
Anh được năm tuổi mẹ bỏ anh đi.
Anh nhớ rất rõ ngày hôm ấy bà dẫn anh đi chơi, nói yêu anh rất nhiều nhưng đêm đó bà đã lặng lẽ rời đi.
Anh chỉ biết nửa đêm tỉnh dậy đã không thấy mẹ đâu nữa.
Cho dù anh có khóc như thế nào mẹ cũng không trở về.
Khuôn mặt hả hê của hai mẹ con họ đến bây giờ vẫn như vậy.
Luôn cười nhạo, khinh miệt người khác.
Ngày hôm đó chỉ có bà nội vỗ về, che chở cho anh.
Người ba anh luôn kính trọng lại hờ hững đứng đó một chút quan tâm cũng không có!”
Diệp Tâm lặng im nhìn anh.
Từng thay đổi nhỏ của anh, cô đều để ý.
Nắm lấy tay anh, cô đau lòng nói: “Anh đã từng đi tìm mẹ chưa?”
Cố Duy Khiêm thở dài.
Anh đã đi tìm, đã tìm được nhưng không có lấy một chút dũng cảm đối mặt: “Đã tìm rồi.
Chỉ là không biết phải đối mặt như thế nào…”
“Cũng như anh.
Em cũng là con riêng của ba.
Trước kia ba và mẹ ruột của em kết hôn nhưng là cuộc hôn nhân thương mại…!giống như chúng ta vậy.” Diệp Tâm nói đến đây ngừng một chút, cẩn thận quan sát anh, sợ rằng anh sẽ không vui khi nghe cô nói.
Thấy anh vẫn tiếp tục lắng nghe cô mới tiếp tục nói.
“Vốn dĩ bà đã yêu một người khác nhưng lại buộc phải lấy ba.
Mà ba cũng vậy trong lòng cũng có một người khác.
Ngày em được sinh ra, ba rất vui nhưng mẹ lại không nhìn mặt em lấy một lần.
Có lẽ nếu không phải bà nội nói ra sự thật thì em vẫn còn ngây ngốc oán tránh bản thân.
Mặc dù không biết mình đã làm gì khiến mẹ ghét như vậy.
Năm em ba tuổi, ba mẹ ly hôn.
Em sống cùng ba, nhận tình yêu thương của ba.
Tình thương của mẹ đối với em là một thứ rất xa xỉ.
Đi học nhìn bạn bè được mẹ chăm sóc rất ghen tỵ nhưng em có thể làm gì.”
“Trong khi em sống mà không một chút vui vẻ thì bà ấy lại cùng một người đàn ông khác kết hôn, sinh con.
Mẹ em bây giờ là khi em được năm tuổi, ba hỏi em muốn có mẹ không thì em đã không chút ngần ngại nói có.
Ngày đó được gặp mẹ, em quả thực rất vui và lập tức gọi một tiếng mẹ.
Ba cũng vì thế mà mới kết hôn lần nữa.
Anh may mắn hơn em vì mẹ anh còn yêu thương anh nhưng em thì không.
Mẹ bây giờ tuy yêu thương em như con ruột nhưng em vẫn không thể tránh khỏi trạnh lòng.
Bởi vì em vẫn không phải con ruột của mẹ.
Đối với em thà không biết mẹ ruột của mình như thế nào có lẽ còn tốt hơn…” Diệp Tâm khẽ thở dài.
“Anh biết tại sao tên em lại là Tâm không?”
Cố Duy Khiêm rất phối hợp, anh hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì ba muốn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ tới chuyện này.
Và ba coi em như tâm can của mình.
Vậy nên ba mới đặt cho em cái tên này.
Ba luôn thấy có lỗi với em rất nhiều nên chỉ cần là thứ em thích ba sẽ mua cho em bằng mọi giá.” Diệp Tâm nhớ đến không khỏi mỉm cười.
“Vậy nên em mới uống thuốc?” Cố Duy Khiêm nói.
Một câu này khiến cho cô không khỏi nhìn anh.
Diệp Tâm cẩn thận quan sát từng biểu hiện trên mặt anh, cô khẽ trả lời: “Ừm…”
“Em nghĩ chúng ta sẽ như ba mẹ em?” Một lần nữa Cố Duy Khiêm làm cô giật mình.
Diệp Tâm lại nhẹ gật đầu.
Nhưng rất nhanh cô nắm tay của anh: “Nhưng không phải chúng ta bây giờ rất tốt sao? Chỉ cần mọi thứ như thế này là tốt rồi.
Tương lai cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không ai có thể biết được.
Nếu chỉ nghĩ đến tương lai mà bỏ lỡ hiện tại thì sẽ có lúc hối tiếc …”
Cố Duy Khiêm cũng nắm tay cô thật chặt.
Anh nhìn đến chân cô không khỏi đau lòng: “Khiến em chịu khổ rồi.”
Diệp Tâm không để ý, cô cười vui vẻ nói: “Anh bù đắp cho em nhiều một chút là được rồi!”
Cố Duy Khiêm như nhớ ra việc gì đó anh liền hỏi: “Vết thương này sẽ không phải vì em ngốc nghếch dẫm phải mảnh thuỷ tinh của chiếc gạt tàn đó chứ?”
“Xui xẻo bị anh đoán ra mất rồi.” Diệp Tâm chu chu môi.
Cô sớm đã chẳng để tâm đến vết thương này rồi.
“Sao em lại ngốc như vậy chứ?” Cố Duy Khiêm nói rồi lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.
Cô không biết anh gọi cho ai nhưng lúc đó anh đã nói một câu: “Đến lúc cậu phải trả nợ rồi!”
Cố Duy Khiêm vẫy taxi, anh kéo cô đến bệnh viện.
Một đường đi theo anh, cô chỉ biết khi cô ngồi trong phòng bệnh, gặp được Chu Gia Minh mặc áo blouse.
Chu Gia Minh ai oán nhìn hai người bọn họ: “Sớm không đến, muộn không đến.
Nhằm đúc lúc anh đây tan ca mà đến!”
Cố Duy Khiêm hướng phía cô, ra lệnh cho Chu Gia Minh: “Cậu là con nợ mà còn dám đòi hỏi? Mau chữa bệnh!”
“Em dâu, rốt cuộc em có chỗ nào không khoẻ? Hay chỗ nào bị thương cứ nói với anh.
Thân làm bác sĩ không công của chồng em anh sẽ tận tâm chữa trị.” Chu Gia Minh cung kính nói.
Diệp Tâm bật cười.
Chu Gia Minh này có phải nên đổi nghề hay không? Cô nhìn anh ta lập tức nghĩ đến những người môi giới, đa cấp chuyên bán mấy mặt hàng không rõ nguồn gốc.
Anh ta làm bác sĩ có vẻ không hợp lý.
Cố Duy Khiêm không bận tâm, anh chỉ vào bàn chân cô nói: “Chân cô ấy mấy hôm trước bị thương.
Cậu xem rồi xử lý một chút.
Làm thế nào để không bị sẹo!”
Chu Gia Minh tháo băng ra, anh nhìn vết thương một cái lấy bông băng sát trùng.
Rồi cẩn thận băng bó: “Vết thương cũng không còn đáng ngại nữa.
Tiếp tục chăm sóc, tránh nước, sát trùng hằng ngày sẽ không sao.
Muốn hết sẹo vậy thì sau khi lành liền bôi thuốc thì sẽ không vấn đề!”
Cố Duy Khiêm cầm tuýp thuốc trong tay, anh gật đầu đồng ý.
Chu Gia Minh tiễn hai người ra khỏi bệnh viện, thấy anh vẫy taxi không khỏi ngạc nhiên.
“Tam thiếu của chúng ta từ khi nào đã đi taxi như vậy?”
Cố Duy Khiêm cẩn thận để cô ngồi vào trong xe rồi mới ngồi vào.
Trước khi đi anh buông lời hờ hững đáp: “Hôm nay!”
Chu Gia Minh ngây ngốc đứng đó.
Rất lâu sau anh vẫn không thể hiểu.
Cậu ta có phải uống lộn thuốc hay không?