Đọc truyện Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không – Chương 51: Anh Sẽ Chờ Em Chờ Ngày Em Quay Về Lời Chia Tay Sắc Nhọn Như Dao
23h46 ngày 30/3 /2021
Cũng biết là các bạn thích ngọt nhiều.
Nhưng truyện đã có sẵn các mốc sự kiện quan trọng chị đã liệt kê rồi.
Tự nhiên sửa lại mất hay.
Các em thông cảm,chị sẽ xen kẽ ngọt và bi nha.
Cảm ơn tất cả những ai đọc truyện của chị.
Nếu thấy hay cho xin 1 vote nha.
Thương lắm.
________________________________
Phần 2 Anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về.
Chap 10
“Không không thể nào, mình và anh ấy không phải anh em đâu không phải.
Chắc chắn có sự nhần lẫn ở đây.
Đúng rồi, tới nhà ba mẹ anh ấy xác nhận lại.(Cậu đang cố biện minh rằng đây không phải sự thật.
Mắt cậu đã đỏ hoe rồi, nhưng khiing dám khóc vì sợ mẹ biết.
” Dương nghĩ
” Mẹ ơi con ra ngoài tí con về”
Dương chạy thẳng đến nhà ba mẹ Nam.
Cậu cố nuốt hết nước mắt vào trong.
Tiến lại gần, đưa tay lên bấm chuông cửa.
Nhưng cậu lại sợ, bức hình của Nam trong đó chính là Nai.
Cậu giơ tay lên, rồi rút tay lại.
Bấm chuông reng..reng..”
Cô giúp việc ra mở cửa cho cậu.
” Cậu tới tìm ông bà chủ à.
Hai người họ ra ngoài chưa về”
” Dạ, cháu có thể vào trong đợi không ạ? ” – Dương đáp
Vội chạy đi mà cậu quên mang cả dep, chay chân không như thế.
Giẫm phải đá sỏi chảy cả máu, nhưng cậu không hề biết cảm giác đau nữa.
Vì nỗi đau này không bằng nỗi đau trong lòng cậu.
Dương vào nhà ngồi ghế đợi, cô giúp việc đi lấy nước cho Dương.
Cậu bước tới chỗ bức hình của Nam.
Nhưng mắt cậu không dám nhìn, cuối cùng lấy hết can đảm.
Đem hai bức hình ra so sánh.
Cậu giật mình,ngồi bệt xuống đất, mặt tái xanh, nổi gân mạch máu.
Nước mắt tự ứa ra tràn hết khóe mi rồi.
“Cô ơi, cháu chợt nhớ có việc chưa làm.
Cháu về trước hôm khác cháu ghé nha cô”
Nói xong Dương chạy nhanh ra khỏi nhà Nam.
Cậu chạy ra đưng trên cầu.
La hét: “Tại sao, tại sao, sao ông trời lại luôn bất công với tôi như thế.
Kiếp trước tôi có làm gì sai không? Mà kiếp này tôi vừa bị bệnh nặng, thêm chuyện này nữa.
Tôi phải sống sao đây, bị bệnh cìn có thể chữa.
Chứ tình yêu anh em cùng mẹ khác cha thì làm sao chữa.
Cậu một mình đứng trên cầu, nước mẳt trải dài trên hai gò má.
Chân cung đang rỉ máu bì không mang giày.
..
Điện thoại cậu reo lên.
Là anh Nam gọi…
..
Cậu bấm nghe nhưng im lặng khiong nói gì
“Bé yêu của anh đang lam gì đó.
Ngủ chưa?” Nam nói
Cậu bịt miệng lại để anh không nghe thấy tiếng khóc nấc của cậu(em nhớ anh, rất nhớ anh, từ giòe em chỉ có thể nhớ anh mà thôi.
Tình cảm này chắc em phải chiin vùi mãi mãi rồi) Cậu vì đầu bứt tai, mình phải làm sao bây giờ.
Nếu anh ấy biết, chắc chắn anh ấy không sông nổi đâu.
Sao ông trời bất công với anh của con thế.
Người anh yêu vì anh mac chết.
Anh yêu người khác, lại yêu trúng em ruột.
Chúng con còn quan hệ loạn luân nữa chứ.
Tất cả đã sai trái từ khi bắt đầu rồi.
(Dương ho ra máu, lần này rất nhiều.
Bởi vì nổi đau vướt quá mức chịu đựng nên cơ thể yếu ớt đó không trụ nổi nữa.
Cậu đã bắt đầu thở không ra hơi nữa.
“Alo anh…
Anh Thịnh cứu em với…
Cúp máy…
rụp…”
“Dương…
Em làm sao thế? Em đang ở đâu?”
Một lúc sau điẹn thoại Thịnh reo, là số của Dương gọi
“Alo Dương em đang ở đâu, anh tới đón em.”
“Tôi là người qua đường không phải Dương.
Tôi thấy chàng trai này bị ngất ở trên cầu Sài Gòn.
Cậu ra đưa cậu ta đi bệnh viện đi”
Thịnh tức tốc chạy tới đưa Dương tới bệnh viên.
..
Dương đang được bác sĩ sơ cứu bàn chân chảy maú….
..
“Duong em đỡ hơn chưa? Anh lo cho em lắm đấy”
“Em ổn hơn rồi không sao.”
“Mà sao chân em bị thương, mắt lại sưng hết kia.
Thằng Nam lại bắt nạt em à.
Để anh tính sổ với nó…”
“Không phải đâu, mà anh gọi cho mẹ em báo một tiếng để mẹ bớt lo.”
“Alo bác gái à, Dương và cháu đi chơi, giờ bề trễ quá nên Dương ngủ lại nhà cháu.
Mai cháu đứa em ấy về.”
“Ukm, được rồi phiền con quá(mẹ Dương nghĩ là 2 người con trai với nhau nên rất yên tâm)
..
Bác sĩ gọi cho Nam bảo ngày mai vào bệnh viện khám lại…
..
Sáng hôm sau Nam tới bệnh biện tái khám..
Vô tình thấy Thịnh, cậu tính chạy theo chọc xíu cho vui.
Ai ngờ cậu lại gặp Dương ở đó.
” Sao em ấy lại ở đây.
Hôm qua, mình goin chi em ấy.
Em khiong trả lời mình.
Chỉ im lặng không lẽ vì đang ở cạnh anh ta, nên không tiện trả lời mình sao”- Nam nghĩ
Không lẽ em cấm sừng anh sao?..
“Anh Thịnh em có chuyện quan trọng muốn nhờ.”
“Em nói đi, ạn sẽ giúp”
“Hãy đóng giả làm bạn trai em.”
“Em và câun ta có chiyện gì sao”
“Em chỉ cần chia tay anh ấy là được”
…
Nam vừa đi tới vừa la hét: Đỗ Hoàng Dương em lại đây cho anh.
Nam chạy lại nắm tay Dương kéo về phía mình.
Nhưng cánh tay còn lại cũng bị Thịnh nắm lại kéo đi.
“Anh bỏ tay em ra đi” Dương nói với Nam
“Em nói vậy là có ý gì” – Nam đáp
Dương đưa tay ra khoác tay Thịnh
“Chúng ta chia tay đi, ở bên anh em rất mệt mỏi”
“Chia tay sao, mới hôm qua vẫn hẹn hò bình thường.
Mà hôm nay em đột ngột nói chia tay là sao.
Đỗ Hoàng Dương đầu em có bị hâm không, anh ta đã nói gì với em.”
” anh ấy không nói gì cả.
Em không thề nào yêu một người 5 lần 7 lượt làm tổn thương em.
Nhiều lần khiến em phải nhập viện.
Người vô cớ nổi giận, trách móc chửi bới người khác.
Rất lạnh lùng, vô tâm,tính trẻ con.
Còn anh ấy yêu em 11 năm rồi, lại chu đáo.
Rất ấm áp, rất tốt với em.
Chưa bao giòe làm em khóc, người trưởng thành, rất biết siy nghĩ.
Tình yêu lâu dài vẫn hơn chút tình yêu chớp nhoáng tuổi học trò chứ.
(cậu đã dùng hết sự dũng cảm để nói ra.
Ma tim đau như bị ai dùng kim đâm vậy)
“Em thật sự đang nói thật lòng sao? Em chê anh bị bệnh làm tổn thương em sao? Anh không chu đáo, lạnh lùng.
À ra là vậy.
Chắc do anh ảo tưởng quá nhiều.
Lại còn tăng cả nhẫn quan trongn nhất của mình làm quà đính ước nữa chứ.
Ngu nhốc thật.
(Từng câu, từng chữ anh nói giống như dao đâm vào tim Dương vậy.
Đau nhói, nhưng phải cố ra vẻ vui vẻ tươi cười.)
“Nhẫn sao: Cậu ném ra ngoài đường.
Bây giờ em không cần nó nữa rồi.”
Nam không nhìn đường mà cứ thế chạy thẳng ra nhặt lạu chiếc nhẫn của mẹ.
Thì một xe tải chạy tới đâm vào Nam, Nam vâng lên cửa kiếng xe, rồi rớt xuống.
Máu chảy rất nhiều.
Dương òa lên kêu khóc.
Anh…
Anh ơi..
Anh Nam, ai đó làm ơn đưa anh ấy vào bệnh viện đi.
Vì là trước cửa bệnh viện nên luôn sẵn bác sĩ, y tá.
Hai bác sĩ và 2 ý tá ra bỏ Nam lên xe đẩy vaò.Trong đó có bác sĩ otis.
.