Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không

Chương 29: Yêu Em Nhưng Không Thể Bên Em


Đọc truyện Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không – Chương 29: Yêu Em Nhưng Không Thể Bên Em


Tài xế tới đưa Nam và Dương tới bệnh viện.


“Nam ngồi trong xe, ôm chặt Dương.
Lần này lại đến lượt em sao.
Tại sao ông trời đối xứ với tôi như thế.
Người nào ở bên tôi đều gặp xui xẻo.
Bị thương, bị bệnh..
Lần đầu tiên gặp tôi em bị té xe, vì 2 tên cứơp.
Lần thứ 2 en bị ngất ở câu thang sân thượng của trường.
Lần thứ 3 trước cổng trường tay em bị thương, cũng vì tôi.
Lần thứ 4 ở bệnh viện.
Lần thứ 5 trong phòng bệnh.
Lần thứ 6 thì bị, bảo vệ đuoi.
Bỏ chạy chân bị bong gân.
Bây giơ là lần thứ 7.
Có lẽ tôi không nên quá ích kỷ.
Khi giữ lấy tình cảm đó, tình cảm em dành cho tôi.
Tôi không xứng đáng để nhận nó.”

…Tới bệnh viện…


–Nam : Bác sĩ bạn cháu bị sao thế ạ?

– Bác sĩ: khoing sao, cậu ta chỉ sị suy nhược coe thể.
Làm việc quá sức thôi.
Cậu ta cần được nghỉ ngơi và bồi bổ nhiều.
Chân cậu ta chưa lạnh mà đi lại nhiều quá.
Chân sưng hết rồi.


–Nam cháu cảm ơn bác.

…Nam gọi điện chi moin người: Tụi m tới thăm Dương đi.
Em âyd đang ở bệnh viện…


..
*Cả bọn tốe bệnh viện..
*

..
Han: Anh lại làm gì cậu ấy rồi? Lần nào gặp anh cậu ấy toàn gặp xui xẻo.


– Tùng : Em đừng ăn nói lung tung nữa.


-Nam : Không sao, em ấy nói đúng mà.


Thôi t có việc phải làm.
T đi trước, tụi m chăm sóc em ấy nha.


………


– Nam mày ra đây chúng ta nói chuyện một lát

-Nam: m muốn nói gì nói đi.


– Tùng: Sao m không đợi em ấy tỉnh lại.
Nói chuyện rõ ràng xem.
Có đúng em ấy yêu m không.


-Nam: Yêu hay không thì còn gì quan trọng nữa đâu.
(quan trọng là t không muốn em ấy tổn thương)

-Dương:Mày thật không quan tâm đến em ấy nữa sao? T thấy rất rõ rõ m yêu em ấy nhiều chừng nào.
Luc đưa em ấy tới bệnh viên.
M lo lắng 2 tay ôm chặt người ta vào lòng.
Mặt tái xanh, trắng bệch vì lo lắng.
Vậy mà giờ mày về không muốn đơi em ấy tỉnh lại sao.
Tao không hiểu nổi m đó Nam à.
Không lẽ m có chuyện gì?


-Nam không có chuyện gì đâu chỉ là tao hơi mệt nên muốn về nghĩ sớm thôi.
Tao đi đây

…..
Bệnh nhân đã tỉnh lại người nhà có thể vào thăm…


– Han:Đỡ hơn chưa mày? Ruíot cuộc thì mấy ngày nay mày làm gì.
Mà bác sĩ bảo mày suy nhược cơ thể,ngủ không đủ giấc.


–Dương: Không có gì đâu mà.
Tao chỉ bận chút việc thôi.

– Han:Tao là bạn thân của mày.
Mà mày cũng không thể nói cho tao biết đựoc sao.


– Tùng: Em không xem tụi anh là bạn sao?

–Dương: Thực ra mấy nhày nay em đang điều tra về LM.
Giờ em đã biết, LM chinhd là em ruột của chị Mina.
Cậu ta tới trường này học, thực chất là chỉ để trả thù a Nam.


– Han: mày khoing đùa chứ.


– Tùng: Thảo nào khuôn mặt gioíng nhau nhiều thế.


– Dương :M nghĩ tao có thêd đùa được nhữnh chuyện này sao.
Vì để tìm thông tin lai lịch của cạu ta.
Mà tao phải kẻn vào ohongf hồ sơ của trường bào lúc nữa đêm,m biết không?

– Tùng: vì vậy mà chân em bị thương sao? Em làm những việc này không lẽ vì thằng Nam sao?

– -Dương: Vì anh ấy thì sao chứ, cuối cùng em cũng chỉ nhận được con số không mà thôi…


Em nghĩ là LM nói đúng anh ấy yêu con gái.
Còn em chỉ là 1 thằng con trai(Dương đấm vào người mình)

— Tùng: nếu em yêu cậu ta, sao em không thử một tỏ nói cho cậu ta biết.
Nếu như cậu ta khoing hiểu được ý nghĩa của mấy là thư đó thì em làm sao?

– -Dương: Thư sao, tụi anh đã biết rồi sao?

– Tùng: biết hết rồi.
Mặc dù chỉ có vài chứ nhưng tụi anh cũng đoán được là em yêu Nam.
Cũng nhờ Han nói em thích vẽ mấy con dê lên giấy nên Nam nó mới biết đó là em đó.


-Dương: A Nam biết rồi sao, (vì anh ấy biết nên hôm nay anh mới tới trường.
Anh nói những lời đó với LM để bảo vệ em.
Thì ra là anh đang thương hại em sao.

Vì nếu anh thật lòng quan tâm em.
Thì bây giờ anh đã ở đây, chờ em tỉnh lại.
Cuối cùng tất cả cố gắng của em đều vô nghĩa l- D nghĩ)

..
*Nam vẫn chưa đi, cậu vẫn đứng ngoài cửa sổ chờ D tỉnh.
Câu chuyện mọi người nói cậu đều nghe*..


– Nam: Em đang đợi anh sao? Anh xin lỗi, có lẽ anh không nên yêu em và làm tổn thương em.
Hãy quên anh đi.
Đừng ngốc nghếch vì anh nưa.
Anh không xứng đáng với tình yêu đó của em, anh không có tư cách đó…
Đừng chờ anh

“” Từ ngày hôm đó, ngoài giờ học ra.
Nam không hề gặp D cũng như nhóm của cậu”

“Thịnh xin vào trường làm giáo viên thực tập môn Âm nhạc””

– Tùng: Sao mấy ngày hôm nay m tránh né D, tránh né tụi tao.
Mày yêu ta, nhưng sao lần nào cũng làm tổn thương người ta vậy?…


..-Nam: Chắc m nhầm rồi.
Tao không hề yêu em ấy.
Vì tao chỉ yêu con gái thôi.(N đã nhìn thấy D đang tới nên nói vậy.
Đề cậu dứt khoát rời khỏi anh)

…*Thịnh đã chứng kiến tất cả”…

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.