Đọc truyện Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không – Chương 26: Em Có Phải Là Dương Không
-Dương:Cháu hỏi cái này có phiền không ạ.
Chị Mina có em gái phải không ạ?
– Mẹ mina: à có, em gái nó tên Linh Mai đang học ờ Mỹ.
– Dương : (Thì ra hai bác không hề biết chuyện LM làm.
Vậy thì mình cũng không nên nói…) Thực ra cháu là bạn của A Nam người yêu cũ chị Mina, người gây ra tai nạn.
Ba Mina: Vậy thì cậu về đi chúng tôi không có gì để nói với cậu..
–Dương: Cháu xin 2 bác có thể tha thứ cho anh ấy được không ạ? Chỉ có đựoc sự tha thứ của hai bác và chị Mina thì anh ấy mới có thề sống tiếp được.
Cháu hiểu nổi đau đó của hai bác, đối với anh Cody nỗi đau đó cũng không it.
Nhìn người mình yêu chết trên tay mình, mà không làm gì được.
(Dương bật khóc) suốt hơn 1 năm qua từ ngày chị ấy đi, anh ấy không có đêm nào ngủ ngon giấc.
Anh tự trách bản thân,đêm nào cũng gặp ác mộng.
A ấy còn bị bệnh rất nhiêm trọng.
…Cháu quỳ xuống đây xin hai bác có thể tha thứ cho anh ấy, gặp anh ấy một lần.
Chi anh ấy thắp cho chị Mina nén nhang nói vài lời với chị ấy…….
– Ba Mina: Cậu về đi…
Đi đi..
-Dương: Vậy cháu xin phép về, đây là số điện thoại của cháu có chuyện gì hai bác cứ gọi cho cháu…
Sáng cậu tới, trưa cậu tới, chiều tới, tối tới…
-Dương: Hai bác làm ơn hãy nghe chaud nói được không ạ.
Dương vừa khóc vừa nói.
Anh ấy là người rất đáng thương….
(sao không ai thông cảm cho anh.
Em phải làm sao, để bệnh tình anh ổn hơn đây)
“Ba mina đuổi Dương về.
Lúc đứng lên đi về Dương làm rơi cái lắc hình mặt mèo có khắc chữ LM”
…
Dương về nhà.
Làn bữa khuya đem vào cho anh.
Cũng tối rồi mình sẽ nấu cho anh chén cháo cho dể tiêu hóa.
…Sao hôm nay mình cảm thấy mệt mỏi quá.
Chóng mặt nữa.
Không sao mình ổn, cố lên…
.
Xong rồi, giờ thì viết 1 lá thư yêu thương nào.
Vẫn không quên vẽ hình con dê con.
Liệu em viết xong 9 lá thư này, anh có biết em yêu anh không?
….
Cậu lại vào viện thăm anh….
Vẫn là chị y tá quen thuộc.
– chị hiểu rồi chị sẽ đem vào cho em.
-Cậu đứng đó nhìn anh ăn xong.
Đợi anh đọc lá thư đó.
Nhưng lần này anh buồn ngủ nên không thèm đọc thư.
-Dương: Anh ấy không đọc thư sao? Anh ấy không tò mò về người gửi sao?
……
*Nam lại gặp ác mộng Cậu đập phá đồ đạc,đấm vào tường,vào thành giường*…
……
Dương chạy nhanh vào “ôm chầm lây anh” để mặc cho anh đánh….
…”Đừng sợ, không sao..
Không sao đâu, có em đây.
Em đây.
Dương vừa vỗ về an ủi.
Vừa ôm anh như thế.
Tiếp tục bài hát đó” Chúc bé ngủ ngon”…
-Dương: Em phải làm sao mới đựoc đây.
Em khônh thể nói cho mọi người biết anh bị bệnh.
Nhưng em lại không thể làm gì để giúp anh, vì em quá ngốc phải không?…Nam ngủ thiếp đi, Dương cũng một mình về nhà.
Cậu là người rất sợ bóng tối, nhưng từ ngày biết anh bệnh.
Cậu không hề sợ bất cứ điề gì nữa.
Cậu chỉ sợ mình không đủ sức để chăm sóc anh thôi.
…….
Dương về tới nhà 12h rồi sao….
Đúng 1h cậu đi ngủ…
…
4h sáng cậu dậy nấu bữa sáng cho Nam.
Hôm nay em sẽ nấu bún bò Huế cho anh..
Cầu ngồi thái thịt bò “Sao dạo này mình hay chảy máu mũi vậy chứ”…
Không sao,vẫn ổn..
..
Xong rồi đây, bun bò Huế của ta đây…
Một lá thư yêu thương.
Không quên vẽ hình chú dê nhỏ.
Mong anh sẽ tìm ra em.
..
Giờ thì thay đồ, tới bệnh viện thôi…
.
-Dương: chị ơi!
-Hiểu rồi, đưa đây chị đem vào cho.
..
“Trông anh hôm nay có vẻ khá hơn rồi nhỉ!”
…..
tại bệnh viện..
-Nam: Tối hôm qua là người đó, ôm mình hát ru mình ngủ.
Đúng rồi lá thư:
…Em đây, em không biết là anh có mong chờ thư của em không? Nhưng em thì mong gặp anh từng ngày.
Em muốn giúp p anh nhưng mà nó khó hơn em nghĩ.
Nhưng anh đừng lo, em mạnh mẽ lắm.
Thương anh…
U ️…
…(lúc viết thư, Dương bị chảy máu cam, dù câu đã lau nhưng còn chút dấu)…
“Cái này là máu sao” Em là ai, sao không trực tiếp gặp anh.
Mà cứ viết thư như thế? Anh phải làm sao để tìm ra em.
Liệu em có phải là Dương không?
….
-Chị y tá: Bữa sáng của em đây.
-Nam Chị biết ai là người gửi cho em đúng không? Trả lời em đi là ai.
Ngườu đó là ai.
– chị y tá xin lỗi em, chị k thể nói.
.
Nam vội lấy thư ra đọc trước..
…”Anh đã ổn hơn chưa? Hôm qua em thấy tinh thần anh không đựoc tốt.
Anh lại gặp ác mộng.
Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.
Chờ em hoàn thành việc này, sẽ tặng anh một món quà.
.
Thương anh.
A ️…
Hôm sau mẹ Mina quét nhà thây cái lắc tay rớt dưới ghế.
– Mẹ MiNa:Sợi lắc này trông quen quá.
Đúng rồi ông nhớ không? Cậu bé năm xưa cứu con bé Linh Mai nhà mình.
Sau đó chúng ta tặng cho nó sợi lắc này……
.