Đọc truyện Em Có Nghe Thấy – Chương 35: Lâu Thượng Khúc (1)
Tiền cược trên bàn, tên đã trên cung.
Lúc này Kha Giảo nhìn đôi mắt xinh đẹp bởi vì men rượu mà hơi mang theo chút mơ hồ kia, ngay cả đỏ mặt cũng quên mất, không tự chủ được nín thở.
Không thể không nói, Tạ Tu Dực là người đàn ông có khí thế mạnh mẽ nhất mà cô từng gặp trong đời này.
Dù là ở giới 2D, hay là ở hiện tại, anh luôn có thể dùng một câu nói cùng một động tác đơn giản, khiến tất cả mọi người, cho đến cả cô, thỏa hiệp cùng khuất phục một cách vô điều kiện.
Không phải người có quyền thế giới chính trị, cũng không phải tai to mặt lớn giới kinh doanh, người đơn thuần như vậy, lại có khí thế của một vị vua hơn bất kỳ ai.
Người đàn ông này… thật sự rất đáng sợ.
“Hửm?” Thấy cô không trả lời, anh hơi không kiên nhẫn dùng giọng mũi truy hỏi.
“… Được.” Cô nhắm mắt.
Qua đêm thì… qua đêm, dù sao thì hy vọng cũng không lớn lắm, không phải cô không tự tin về anh, mà là cái xác suất vòng chơi nào cũng có thể làm King thật sự cực kỳ nhỏ.
Kha Giảo với tư cách là con cừu nhỏ không dính giọt rượu nào, uống Yakult nhìn đám truyền thuyết giới 2D này vì có chất cồn kích thích, đều háo hức muốn chơi, thật sự là nhìn đến nỗi càng ngày càng kinh hoàng khiếp sợ.
Lúc này Cổ Nại dùng tốc độ nhanh nhất chế tạo bộ bài, như tên trộm xào loạn bài lên, đặt trên bàn uống trà, “Bảy người, một người là King, những người khác đều là số, lên đi, xem xem rốt cuộc thì ai là chủ nô đầu tiên của tối nay.”
Mọi người đều sắn tay áo xoa tay, sau đó mỗi người dùng tốc độ nhanh nhất tút lấy một lá bài.
Kha Giảo cúi đầu nhìn thoáng qua quân bài, thì thấy trên bài của mình là số 5.
“Ôi vãi! Thế mà không phải King! Này, ai là King thế!” Cổ Nại không rút được lá bài Quốc Vương tức giận vỗ bàn một cái, thuận tay chỉ Tịch Nguyên, “Tịch Nguyên! Có phải anh không!”
“Không phải tôi.” Tịch Nguyên xòe tay, “Tôi cảm thấy là Đại Hoa ấy?”
“… Rất đáng tiếc.” Đại Hoa dịu dàng cười một tiếng, “Không phải tôi.”
Bạch Ngân cười híp mắt, “Cũng không phải tôi.”
Kha Giảo trực tiếp lắc đầu.
“So…” Cổ Nại nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn Nhuế Ưu với Tạ Tu Dực vẫn chưa hề mở miệng, “Không phải chứ, vậy mà lại là một trong hai người bọn anh?!”
Mọi người cũng đều sợ hãi co rúm lại trên lưng tựa ghế sô pha.
Thật sự là thà để ai làm King, cũng không nên để hai người này làm King!
Nhuế Ưu tính tình nóng nảy, hành động quyết liệt, chưa biết chừng sẽ áp dụng một vài cách thức trừng phạt cực đoan trong trò chơi, còn về Tạ Tu Dực, thật sự là một bụng đầy ý nghĩ xấu! Tuy là một mặt đơ, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc anh thỏa thích dùng IQ siêu cao đi hành hạ người khác được không hả!
… Cứu, cứu mạng!!
Kha Giảo sờ tim mình, nghiêng mặt sang nhìn Tạ Tu Dực một cách cứng ngắc.
Trên mặt anh không biểu cảm gì, giống như mọi ngày.
Cho nên, hiện tại có tỷ lệ 50%, Nhuế Ưu hoặc là Tạ Tu Dực.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy Nhuế Ưu khẽ mắng một tiếng, sau đó nặng nề ngả người trên ghế sô pha, “Cũng không phải tôi! Nếu là tôi, tôi nhất định phải bắt Mạnh Y Vân múa cột cho tôi xem!”
Tất cả mọi người ở đó sững sờ, thuận theo lúc Cổ Nại nhảy khỏi ghế sô pha tức giận mắng Nhuế Ưu, mọi người đều run rẩy ôm đầu.
Sắc mặt Kha Giảo tái nhợt, trợn mắt má mồm nhìn người nào đó ném lá bài có chữ “Quốc Vương” lên bàn uống trà một cách nhẹ nhàng.
“Nào.”
Tạ Tu Dực sờ sờ cằm, đưa cánh tay ra gối sau đầu, đôi môi mỏng khẽ mở, “Số 3 múa cột.”
…
Tịch Nguyên run rẩy đứng lên, “Djay, anh không phải người.”
“Thanks.” Tạ Tu Dực uống ngụm bia, “Nếu không có cột, thì lấy ghế đi.”
Mặc dù lúc này mọi người nhìn vẻ mặt như tấm sắt của Tịch Nguyên, trong bụng đều tàn nhẫn cười lớn, nhưng vẫn không dám cười thành tiếng làm Tịch Nguyên rơi nước mắt.
“Nào, tôi đếm nhịp cho cậu.” Nhuế Ưu huýt sáo nói với Tịch Nguyên.
“Các anh đều không phải người! Giậu đổ bìm leo! Đợi em làm King rồi xem em chơi các anh thế nào!” Tịch Nguyên một tay cầm ghế, vặn người một cách rất anh hùng.
Vòng thứ hai, King vẫn là Tạ Tu Dực.
“Thôi được rồi, chỉ có thể coi là thằng nhóc thối nhà cậu quá may mắn.” Một loạt tiếng mắng chửi của mọi người vang lên.
Tạ Tu Dực dùng ánh mắt thản nhiên quét một vòng tất cả mọi người, “Số 2 nằm trên đất, số 4 chống đẩy 5 cái trên người số 2.”
Qua một hồi lâu, vợ chồng Bạch Ngân – Đại Hoa mặt mũi đỏ bừng đứng dậy.
Vòng thứ ba, King vẫn như cũ là Tạ Tu Dực.
Vòng thứ tư, vòng thứ năm…
Tất cả mọi người đều bị hành hạ đến mức thương tích đầy mình, Tịch Nguyên đã múa cột, cởi quần áo; Đại Hoa và Bạch Ngân uống rượu giao bôi; Cổ Nại bị ép gọi điện thoại cho bạn cùng lớp của mình nói “tới yêu cậu”; Bạch Ngân học thuộc thơ Đường, Kha Giảo đã làm 20 cái đứng lên ngồi xuống tại chỗ…
Mãi cho đến lúc rạng sáng, tất cả mọi người đều gục, Nhuế Ưu bò từ trên ghế sô pha dậy, đi đến trước mặt Tạ Tu Dực, muốn lấy tay bóp cổ anh, “Mẹ nó chứ cậu học được ảo thuật lúc nào thế hả! Đồ chơi bẩn nhà cậu!!”
Kha Giảo đỡ trán, con mắt nhìn chằm chặp lá bài Quốc Vương luôn được lật ra từ trong tay Tạ Tu Dực kia, đáy lòng đều đang run rẩy.
Không phải chứ… loại chuyện có xác suất nhỏ như này cô cũng đụng phải? Đêm nay… cô sẽ không phải qua đêm ở nhà anh thật chứ…
Sau khi Tạ Tu Dực bình tĩnh gạt tay Nhuế Ưu ra, Cổ Nại ở bên kia tức giận nói, “Đã vậy thì, ván cuối cùng, chơi xong về nhà, em không tin nữa! Vòng cuối cùng là ai cũng được, nếu vẫn là anh thì em sẽ lập tức trèo cửa sổ ra ngoài!”
Vòng cuối cùng.
Dưới cái nhìn chăm chú của những đôi mắt đã trừng đến mức sắp rơi ra ngoài của mọi người, Tạ Tu Dực đặt lá bài Quốc Vương lên bàn uống trà.
Ông trời ơi…
Đôi mắt to của Kha Giảo run rẩy nhìn gương mặt đẹp trai hơi lộ ra chút ý tứ không nói ra được kia của anh, vô cùng đau khổ trượt từ trên ghế sô pha ngồi xuống.
Vào lúc nội tâm cô đã khiếp sợ đến mức không cách nào nói rõ được, thì thấy anh thả lỏng hai chân, ngón tay thon dài ở trên đầu gối mình gõ gõ.
“Số 1 với số 5, hôn môi.”
… Vậy mà lại là cái hình phạt tàn nhẫn độc ác nhất này.
Sau sự im lặng như chết, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Nhuế Ưu đứng lên trước, và rồi giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng gào thét như bom nổ của Cổ Nại, “Giết chết em cũng không muốn!!”
Nhuế Ưu vốn dĩ chỉ là tức vận may của Tạ Tu Dực, nhưng lúc này nhìn thấy người bị phạt chung với mình vậy mà lại là Cổ Nại, trong nháy mắt biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai thay đổi đến bất ngờ.
Ây yo! Vốn là anh ấy muốn nghiêm khắc đánh Tạ Tu Dực một trận, sao lúc này anh ấy lại cảm thấy Tạ Tu Dực đáng yêu thế chứ! Đồng đội thật như thần trợ công! Không hổ là bạn tri kỷ của anh ấy mà!
“Đến đây đi, Cổ Nại.”
Tạ Tu Dực chống cằm, “Hôn trước hay là trèo cửa sổ trước?”
“Y Vân bé nhỏ, em theo anh đi.” Nhuế Ưu cà lơ phất phơ đi tới trước mặt Cổ Nại, nhìn mái tóc ngắn ngủ của cô một cách rất lưu manh, “Trừ anh ra, em còn muốn theo người đàn ông nào nữa? Có người đàn ông nào tốt như anh chứ?”
Mặt Cổ Nại đỏ như mông khỉ, vừa cuống vừa tức vừa xấu hổ, tưởng như sắp khóc đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng, “Anh đi chết đi, tôi không thèm!”
Đám người Đại Hoa nhìn xem chăm chú không rời mắt, chỉ thiếu mỗi trong tay cầm thêm túi bỏng ngô nữa thôi.
Quá đặc sắc, quả thực là đoạn phim thần tượng kinh điển! Mau hôn đi, Nhuế Ưu cậu mau hôn đi nào! Cậu không thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng nửa muốn nửa không của Cổ Nại người ta à!
Đúng vào lúc Nhuế Ưu đã không còn kiên nhẫn chuẩn bị cứng rắn, Tạ Tu Dực đột nhiên đứng lên.
“Hôn xong tự về.”
Anh tiện tay ném non bia vào thùng rác, sau đó kéo tay Kha Giảo, trước mắt bao người, quay người đi về phía phòng ngủ đầu cũng không ngoảnh lại.
Những người cứ thế bị bơ lại trong phòng khác kinh ngạc đến ngây người (⊙o⊙)…
Kha Giảo giống như con rối gỗ nhỏ được anh dắt vào phòng ngủ, trơ mắt nhìn anh đóng cửa lại, đưa mình đến ghế sô pha phòng ngủ.
Để cô ngồi xuống sô pha, anh dùng hai tay chống trên ghế sô pha ở hai bên đầu cô, chống lấy trán cô nhìn cô.
Kha Giảo cảm thấy mình đã sắp không thở được nữa rồi.
“Anh thắng rồi.” Anh hơi cong khóe miệng.
Cô ngửi mùi rượu trên người anh, cái mùi thơm cùng với hơi thở nam tính trộn lẫn vào nhau, cảm thấy cơ thể mình đang tê dại.
… Cô đúng là điên rồi mới đi đánh cược với anh, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, một khi anh nói ra miệng, sao có thể có khả năng thất bại với đổi ý chứ?!
Với lại nhìn ánh mắt Tạ Tu Dực, hoàn toàn là ánh mắt đang đợi cô tự tắm rửa sạch sẽ sau đó nằm trên giường mặc cho anh thưởng thức…
Đây có chỗ nào vẫn là trẻ to xác mặt đơ với gấu con cô từng chăm sóc, rõ ràng chính là một con sói hoang mà!
Chẳng lẽ, cái ngày cực kỳ cực kỳ quan trọng với con gái đấy, thật sự sẽ xảy ra vào hôm nay sao…
Quan sát biểu cảm trên mặt cô, Tạ Tu Dực mang ý xấu ghé sát lại bên tai cô thấp giọng nói, “Khăn mặt với bàn chải đều có.”
Nói xong, anh liền dùng đôi môi đầy mùi rượu, ngậm lấy môi cô.
~ Hết chương 33 ~
_____________________________
Lời tác giả:
Bài hát đề cử là 《Thiên Chi Ngấn》 của Tacke Trúc Tang.
1. Ngoại truyện của Lão Khúc và Cổ Nại nhất định sẽ viết, cứ yên tâm.
2. Djay không phải người!!!
3. Còn khoảng hơn 10 chương là kết thúc bản online TAT.
4. Xin hỏi Công Tử có thể ăn Rau Chân Vịt như mong muốn không!!!!!!!!!
Lời Editor:
Từ giờ mình sẽ cố gắng chăm chỉ tranh thủ thời gian hoàn nốt quyển này để còn mở hố mới ^^ Hố mới tên là Doughnut Trái Tim, cũng kể về giới showbiz, nghe tác giả nói thì Djay, Nhuế Ưu nhà mình sẽ làm cameo trong đấy, nên ai hứng thú thì ủng hộ mình nhé ^^
SoundCloud: Thiên Chi Ngấn [天之痕] | Tacke Trúc Tang ft. Trịnh Băng Băng: https://soundcloud.com/dilyschen/thien-chi-ngan-tacke-truc-tang-trinh-bang-bang
YouTube: Thiên Chi Ngấn [天之痕] | Tacke Trúc Tang ft. Trịnh Băng Băng: https://youtu.be/J2KwPaykgW8
5Sing: Thiên Chi Ngấn [天之痕] | Tacke Trúc Tang ft. Trịnh Băng Băng: http://5sing.kugou.com/yc/1147758.html