Đọc truyện Em Có Đau Lòng Không? – Chương 3
Sân bay Phố Đông Thượng Hải.
Trịnh Thanh Mẫn cúi đầu xem đồng hồ, loa phát thanh của sân bay thông báo chuyến bay khởi hành từ thủ đô Bắc Kinh đã đến Thượng Hải.
Sân bay vốn dĩ đã ồn ào, lúc này lại càng náo nhiệt hơn, lúc đoàn khách từ cửa thông hành bước ra, đám người trên tay đang cầm bảng màu chợt không kiềm được la hét, chen chút nhau lấn tới phía trước. Trịnh Thanh Mẫn vội vàng tránh sang một bên để khỏi bị chèn ép.
Đoàn người đi ở giữa, vệ sĩ hai bên ngăn cản nhóm fan cuồng nhiệt, chỉ sợ bọn họ gặp thần tượng nhất thời kích động mà bổ nhào tới.
Cô nghe bọn họ không ngừng gào một số tên trong đoàn người, rõ nhất là một cái tên..
Mạc San Du! Mạc San Du! Mạc San Du!
Nữ thần, chúng em yêu chị.
Cô gái mặc áo khoác da đen, quần jean ôm trọn đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân là đôi giày bốt màu kem nhạt. Vành mũ che khuất một nửa gương mặt, chỉ thấy đôi gò má sạch sẽ trắng nõn, cô cầm di động ốp bên tai, nghe fan gọi thì ngẩng đầu, đôi mắt hướng về phía họ, khoé môi nhếch lên khẽ cười vẫy tay.
Trịnh Thanh Mẫn nhận ra cô.
Mạc San Du hai mươi tám tuổi, là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp thuộc đội tuyển quốc gia, thành tích vô cùng xuất sắc, đạt được mười chín huy chương Olympic các loại. Hơn nữa còn từng phá kỷ lục của Abbey – một vận động viên quốc tế đạt được nhiều huân chương nhất trong lịch sử nữ về nội dung cá nhân.
Trăm nghe không bằng một thấy, người thật lại còn xinh đẹp hơn nữa.
Mạc San Du cúp điện thoại, nói với huấn luyện viên: “Bạn em đang trên đường tới, em chờ cậu ấy được không ạ?”
“Em không nhìn thấy fan rất đông ư? Ở lại đây để bị ép chết à?” Huấn luyện viên nói đoạn ngừng lại, nhìn cô: “Bảo bạn em không cần đến nữa, chúng ta mau ra xe.”
“Nhưng cậu ấy nói là sắp đến nơi rồi ạ.”
Quản lý Tần Kháp nhìn tình hình, nói với huấn luyện viên: “Hay là như vầy, em sẽ cùng San Du đến phòng chờ ngồi, mọi người cứ về câu lạc bộ trước được không?”
Mạc San Du gật đầu, nói thêm: “Không lâu đâu ạ.”
Huấn luyện viên liếc cô: “Em không bướng một lần sẽ chết sao?”
Mạc San Du cười hì hì.
Huấn luyện viên bất đắc dĩ vỗ trán, nói: “Tần Kháp đi cùng em ấy đi.”
Tần Kháp giơ dấu tay ra hiệu ok, đáp: “Vâng.”
Mạc San Du nói với đồng đội: “Tôi đi trước.”
Mọi người gật đầu: “Được, lát nữa gặp.”
Mạc San Du gửi tin nhắn cho Ngải Lâm, sau đó ngồi nghịch điện thoại.
Tần Kháp mở nắp chai nước khoáng đưa cho cô, không nhịn được sẵn giọng trách: “Dạo này tần suất chơi game của em hơi nhiều rồi đấy, hạn chế lại ngay cho chị.”
Hai ngón cái Mạc San Du lướt trên màn hình điện thoại, không ngẩng đầu lên, lơ đãng đáp: “Em biết rồi.”
Em biết rồi mà như thế hả!
“Mạc San Du!”
“Được được, qua ván sẽ nghĩ ngay.”
Tần Kháp thu lại chai nước khoáng, cằn nhằn: “Em cứ như thế đi, bị huấn luyện viên làm thịt thì biết mặt.”
Lần này thì không thèm đáp luôn.
***
Ngoài sảnh sân bay vẫn đông đúc người qua lại, lúc này loa thông báo lại vang lên, nghe tên chuyến bay, khoé miệng Trịnh Thanh Mẫn cong lên, khi ánh mắt lướt qua đoàn người tấp nập, cô vẫn có thể nhanh chóng tìm thấy anh.
Chỉ cần một cái nhìn, cho dù từ trong biển người vẫn có thể nhận ra anh.
Như hạc trong bầy gà.
Bộ âu phục đen được cắt may tinh tế, vừa vặn tôn lên vóc dáng thẳng tắp cao lớn của người đàn ông, một tay anh cho vào túi quần, một tay kéo vali, điệu bộ hờ hững thản nhiên.
Ánh nắng tạt vào những khung cửa kính trong sảnh, hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, từng đường nét hoàn mỹ khiến người khác không thể không ghanh tỵ, có điều hơi thở tản mát quanh anh lạnh lùng đến đáng sợ, đôi mắt sâu thẩm ánh lên vẻ ngạo mạn xa cách, bờ môi mỏng gợi cảm mà cương nghị, khí chất thanh nhã cao quý, dù chỉ đứng yên một chỗ nhưng tựa như có hàng ngàn vầng sáng xoay quanh anh.
Giống như mọi người vẫn hay nói, sáng chói như thần mặt trời.
Kỳ thật dù có dùng bao nhiêu ngôn từ để hình dung người đàn ông này cũng không đủ.
Anh giống như đứng trên cả thiên hạ, là mây trôi trên mây trôi, không thể ngước nhìn, càng không thể với tới.
Trịnh Thanh Mẫn khi đó lần đầu gặp anh cũng không nghĩ trên đời lại còn một loại đàn ông cực phẩm trên cực phẩm như thế này, quá ức hiếp người ta rồi.
Vậy mà người đàn ông vô cùng xuất sắc đó, hiện tại lại là bạn trai của cô.
Đúng là nằm mơ cũng phải bật dậy cười.
Thư ký đi theo sau anh, gật đầu chào với cô.
Trịnh Thanh Mẫn cười, đi tới trước mặt Lục Tư Hoằng, khẽ ôm anh.
Hai giây sau anh lùi ra, động tác nhẹ nhàng nhưng lại khiến lòng cô khẽ nhói.
Anh cau mày hỏi: “Chẳng phải đã bảo em không cần đến đón rồi ư?”
Trịnh Thanh Mẫn cười cười: “Em nhớ anh.”
Hẹn hò bốn năm, nhưng thời gian bên nhau của cô và anh rất ít. Công việc anh bận rộn, mỗi tuần chỉ gặp nhau một hai lần, thậm chí có những lúc anh đi công tác. Hai ba tháng cũng không gặp mặt nhau, khi đó mỗi tối anh đều gọi cho cô, quan tâm hỏi han, nhưng mỗi lần vẫn là những câu hỏi máy móc được lặp lại, rồi qua loa một hai câu liền tắt máy.
Người ngoài nhìn vào đều nói ngưỡng mộ cô, có được một người bạn trai hoàn hảo như vậy.
Anh giúp Trịnh thị từ một đống đổ nát vựt dậy sống lại trên thương trường.
Tặng cho cô biệt thự xe sang, rất nhiều quần áo, giày dép, mỹ phẩm cao cấp, đều là những thứ phụ nữ mơ ước.
Mỗi một chuyện đều khiến cô rất vui, cứ ngỡ rằng ít nhất anh cũng đã vì cô mà dụng tâm như vậy.
Thế nhưng một câu nói lơ đãng của anh đã hoàn toàn đánh tan niềm vui ấp ủ trong lòng cô.
Khi đó anh nói: “Nếu không hài lòng em có thể nói, anh bảo Phàn Bân chọn theo ý em nhé.”
Anh đúng là không tiếc vì cô mà tiêu tiền, nhưng chưa từng cất công tìm hiểu xem cô có thích hay không, giao tất cả mọi chuyện cho trợ lý.
Bạn trai nhiều năm nhưng cư xử không mặn không nhạt, thân mật gần gũi cũng không có, nhiều lắm là nắm tay ôm nhau.
Cô có thể vui không? Có thể ở trước mặt mọi người nghe họ ca ngợi ngưỡng mộ mà trong lòng có thể bình chân như vại, không một chút khó chịu, uất ức?
Nhưng cô có thể làm gì, cô yêu anh, cô phải cam chịu.
Lục Tư Hoằng cũng không nhiều lời, nắm tay cô nói: “Đi thôi.”
Trịnh Thanh Mẫn miễn cưỡng cười, để mặc anh dắt tay ra ngoài, cô điều chỉnh lại cảm xúc, tìm chuyện để nói: “Vừa rồi em có gặp đội tuyển bơi lội đấy.” Cô ôm khuỷ tay anh: “Còn gặp một tuyển thủ vô cùng nổi tiếng nữa.”
Bước chân Lục Tư Hoằng hơi chậm lại, bộ dạng thờ ơ hỏi: “Ai?”
“Mạc San Du đấy, chắc anh…” Cô ngừng lại, bởi vì bàn tay đang bị anh bóp chặt, khớp xương của mỗi ngón đều truyền đến cơn đau nhói.
“Tư Hoằng…” Anh nghiêng đầu nhìn cô, cô mấp mấy môi: “Anh siết tay em, đau quá.”
Lục Tư Hoằng thất thần, mấy giây sau tựa như mới hiểu lời cô nói, vội thả lỏng tay, cúi xuống nhìn mấy ngón tay cô hằn lên vệt đỏ, anh thấp giọng: “Xin lỗi.”
Trịnh Thanh Mẫn nghe ra giọng anh bỗng chút khàn đi, cô còn chưa kịp hiểu ra sao thì lại bị anh nắm tay một lần nữa, dắt ra xe.
Cô nhăn mày, Lục Tư Hoằng rất thích bơi lội. Chỉ cần đội tuyển có trận đấu anh nhất định sẽ xem, cho dù bận cách mấy đi nữa, xa bao nhiêu đi nữa. Nếu gặp lúc không thể đi được anh cũng sẽ bảo trợ lý thu hình lại.
Đây đều là trợ lý Phàn Bân vô tình nói với cô.
Hơn nữa cô cũng đã từng thấy trong nhà anh giữ một số huy chương bơi lội.
Anh không nói, cô cũng không dám hỏi.
Chỉ là vừa rồi cô nhắc đến chuyện gặp đội tuyển là vì muốn chia sẻ nhiều thêm cùng anh, hai người nếu có điểm chung để bàn luận thì nói chuyện sẽ càng nhiều hơn.
Nhưng cô không ngờ phản ứng của anh lại như thế, suy nghĩ mãi cũng không biết mình nói sai ở đâu.
~~~~~
Bổn Cung: Nữ chính lên sàn, quý vị cho tràng vỗ tay cái nào 👏👏👏