Em Có Đau Lòng Không?

Chương 25: Mạc San Du là cái đồ Tham lam


Đọc truyện Em Có Đau Lòng Không? – Chương 25: Mạc San Du là cái đồ Tham lam

Tiết hai của lớp 5 buổi chiều là môn hoá, nhưng giáo viên bỗng có việc đột xuất không đến được, những giáo viên cùng bộ môn lại đang có tiết, tạm thời không có ai thay thế cho nên trở thành giờ tự học. Đám con trai trong lớp vui vẻ huých sáo, kéo nhau ra ngoài.

Lớp 4 bên cạnh vừa vặn đang là giờ tự học, một đám kéo ra, cả hai lớp hội tụ đứng trên hành lang, nhưng cũng may là biết thân biết phận, không quá ồn ào làm ảnh hưởng đến lớp khác.

Mạc San Du và Ngải Lâm cùng hai người Trình Gia Khải, Cao Kiến Văn kéo ra ngoài hóng gió.

Lớp 1 đang có tiết thể dục dưới sân, Mạc San Du tựa cằm trên lan can nhìn một chút rồi xoay người tựa lưng.

Ngải Lâm liếc mắt nhìn xuống phía dưới, rốt cuộc vẫn là nhịn không được buột miệng hỏi: “Này, sao mấy ngày nay không thấy cậu chạy đi tìm Lục Tư Hoằng?”

Hai khủy tay Trình Gia Khải gác trên thành lan can, anh đứng cạnh Mạc San Du, hiển nhiên cũng nghe được câu hỏi của Ngải Lâm, chậm rãi đưa mắt nhìn sang.

Mạc San Du thở dài: “Còn không phải vì hai nốt mụn đáng chết này ư?” Cô chỉ vào hai nốt mụn trên mũi và giữa trán, mặt mày ủ rủ.

“Hả?” Ngải Lâm biết chuyện Lục Tư Hoằng nhận socola của một nữ sinh khác, còn tưởng Mạc San Du không đi tìm Lục Tư Hoằng nữa là vì nguyên nhân này, ai mà ngờ lý do thật sự lại nhảm nhí như thế.

“Hừ, xấu chết mất, cậu không biết ư? Rất là ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị đấy. Tôi tự nhìn vào gương còn cảm thấy chướng mắt, nói gì đến Lục Tư Hoằng.”

Ngải Lâm nghiêng đầu nhìn, hai nốt mụn kia mọc ở hai vị trí bắt mắt như thế, đúng là không biết điều, nhưng cũng đâu đến nổi làm hỏng mắt thẩm mỹ của người khác chứ.

Trình Gia Khải nghiêng người, một khuỷ tay còn gác trên lan can, anh cúi đầu, vươn ngón trỏ lên, ấn vào nốt mụn trên mũi của Mạc San Du.

Mạc San Du hét một tiếng, cô đánh lên tay Trình Gia Khải, nói: “Đau.”

Trình Gia Khải nghiêm túc đánh giá, qua một lúc mới nói: “Đúng là khó coi thật.” Trong lòng anh ngược lại không cảm thấy ảnh hưởng gì cả, vẫn rất xinh đẹp, có điều chỉ cần là không đi gặp Lục Tư Hoằng, dối lòng một chút chẳng sao.

“Hừ.” Mạc San Du buồn bực.

Cao Kiến Văn đang bá vai thân thiết với một cậu bạn bên lớp 4, vô tình trông thấy cảnh tượng dưới sân, bỗng trừng mắt một cái, cách hai ba người ngửa đầu gọi Mạc San Du.

Mạc San Du xoay đầu, thấy ánh mắt ra hiệu của cậu ấy thì nhíu mày, xoay người nhìn dưới sân.

Lục Tư Hoằng đang cõng một nữ sinh chuẩn bị rời khỏi sân tập, Mạc San Du rướn đầu ra một chút, nhìn rất giống Đỗ Tâm kia, lúc anh hơi nghiêng người, dù cho chỉ thấy một nửa gương mặt thì cũng có thể khẳng định chính là Đỗ Tâm.

Ngải Lâm nhìn Mạc San Du, thấy sắc mặt cô biến đổi, “Chuyện này là sao?”

Mạc San Du tức tối đập mạnh tay trên thành lan can, “Làm sao tôi biết.” Giỏi lắm Lục Tư Hoằng, hôm trước vừa thú nhận thích hình mẫu hoa sen trắng, hôm nay lại cùng Đỗ Tâm kia thân mật ở giữa sân trường, mới vài ngày mà đã có hai cô, được đấy.

Trình Gia Khải xem xét tay Mạc San Du, vừa nhìn thấy một mảng đỏ ửng thì nghiến răng, “Cậu bị đần à, sao lại tự đập tay mình chứ.”

Mạc San Du rút tay lại, bực bội nói: “Tôi đập đấy thì sao, cũng đâu có đập tay cậu, quát cái gì mà quát.”

Trình Gia Khải nhìn bóng lưng cô đi vào lớp, tức giận đi tới vài bước, chân đạp mạnh vào tường, còn đấm một đấm, “Đúng vậy, có đập cũng là đập tay cậu, tôi con mẹ nó lo làm gì.”

Mạc San Du vừa mới bước qua cửa, bỗng nghe “ầm” một tiếng, theo sau là tiếng rống giận của Trình Gia Khải, cô vội xoay người lại, liếc nhìn tay phải anh đang buông xuống, bàn tay siết thành nắm đấm rất chặt, cô đi tới, cầm lấy bàn tay anh, quả nhiên chỗ khớp đều bị gướm máu.


“Cậu điên hả, khi không lại đem tay đấm vào tường làm gì, cậu tưởng tay mình làm bằng sắt á? Đấm một cái là thủng tường luôn á?”

“Tôi đấm đấy thì sao, cũng đâu có lấy tay cậu đấm, cần cậu lo chắc.” Tâm trạng Trình Gia Khải nặng nề, hất tay Mạc San Du ra, cũng không nhìn đến cô mà đi thẳng vào lớp.

Mạc San Du bị trả lại nguyên câu nói của mình thì ngây ra, Cao Kiến Văn chậc chậc đi tới, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Đại ca là quan tâm cậu, cậu nói xem tự dưng lại nặng lời làm gì, người chọc cậu giận cũng đâu phải đại ca.”

Ngải Lâm đẩy cô một cái.

Mạc San Du cũng cảm thấy vừa rồi mình có chút quá đáng, quả thật là không kiềm chế được mà trút giận vào Trình Gia Khải.

Cô tiến thẳng vào chỗ ngồi, kéo tay Trình Gia Khải: “Đi, xuống phòng y tế làm sạch vết thương một chút.”

“Ai cần cậu lo.”

“Được được, là tôi sai, không nên vô cớ nổi giận với cậu.”

Trình Gia Khải lạnh mặt nói: “Cậu có gì sai, đối với cậu, ngoài họ Lục đó ra thì có còn để ý đến người khác như thế nào đâu.”

“…” Muốn phản bác, nhưng nhất thời lại không nói ra được, bởi vì vừa rồi Mạc San Du thật sự đã giận cho đánh mèo.

“Không phải đã nhận lỗi rồi ư? Đi nào, đi với tôi xuống phòng y tế rửa qua vết thương đã.” Mạc San Du nói.

Trình Gia Khải kiên quyết ngồi yên trên toạ kỵ, một phân cũng không lung lay.

Mạc San Du thở dài, đành phải tự mình xuống phòng y tế xin đồ.

Cao Kiến Văn huých vào vai Trình Gia Khải, nhìn Mạc San Du khuất lưng sau cửa lớp, nói: “Đại ca, giận lẫy một chút là được rồi.”

“Ai nói tao giận lẫy?” Trình Gia Khải nhàn nhạt đáp lời, trong giọng nói chứa ngữ điệu nguy hiểm.

Cao Kiến Văn nhảy xuống khỏi bàn: “Được, được, đại ca không phải trẻ con, không chơi trò giận lẫy.”

Ngải Lâm phát vào vai cậu ấy một cái: “Nói nhiều.”

“Tôi nói nhiều cái gì?”

“Sao? Bản thân cậu còn không nhận ra ư?” Ngải Lâm nói.

“Tôi đây là đang lựa lời mà khuyên.” Cao Kiến Văn đính chính.

“Khuyên thế nào? Mới nói một câu đã bị mắng cho co giò bỏ chạy.”

Cao Kiến Văn trợn tròng: “Tôi chạy á? Con mắt nào của cậu thấy tôi chạy?”


Ngải Lâm còn đang định nói, bỗng nghe vang một tiếng “ầm”, giật mình ngoái đầu lại.

Trình Gia Khải đập mạnh tay xuống bàn, cáu giận nói: “Phiền muốn chết, hai người đi chỗ khác cho tôi.”

“Ê, tôi nói này Trình thiếu gia, cậu đừng có học theo Mạc San Du giận cho đánh mèo, bọn tôi không hề trêu chọc cậu đâu nhé.” Ngải Lâm bất mãn lên tiếng.

Trình Gia Khải chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt loé lên một tia sắc bén, Ngải Lâm ngậm miệng, kéo áo Cao Kiến Văn đi ra ngoài.

Cao Kiến Văn phụt cười: “Vừa rồi ai chế giễu tôi co giò bỏ chạy. Tôi thấy cậu hiện tại mới là giống đấy.”

Ngải Lâm lườm cậu ta: “Im đi.”

***

Phòng y tế.

Lục Tư Hoằng đứng một bên, ánh mắt thất thần nhìn vào cổ chân Đỗ Tâm đang xưng to một cục.

Lời cô Hà vẫn đang truyền vào tai, nhưng anh không chú ý đến.

Lục Tư Hoằng chỉ biết, lúc ấy khi anh đang chơi bóng truyền, khoé mắt vô tình hướng lên lầu, nhất thời bàn tay đang tâng bóng bỗng khựng lại, xung quanh nhiều người như vậy, nhưng đôi mắt anh chỉ thấy được hai bóng lưng của một nam một nữ đang thân mật kia.

Trình Gia Khải nghiêng người hờ hững tựa vào lan can, đầu cúi thấp hướng gần Mạc San Du, bàn tay vươn ra, bởi vì người con gái đó đang quay lưng nên anh không thể biết được bàn tay ấy đang làm gì trên mặt cô, nhưng rất nhanh anh đã có đáp án, cô giơ tay lên, bộ dáng dường như là nhẹ đánh lên tay Trình Gia Khải, sau đó ôm mũi nghiêng đầu, bất mãn nhìn cậu ta.

Mà Trình Gia Khải đang cúi thấp đầu, anh như thấy được khoé môi cậu ta khẽ nhếch, còn Mạc San Du hoàn toàn là bộ dáng nũng nịu.

Cảnh tượng ấy như một mũi gai nhọn đâm sâu vào mắt Lục Tư Hoằng, vô cùng chướng mắt, đến mức khi nghe được hình như có ai đó đang gọi mình, anh theo bản năng quăng bóng đi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, phải lên trên đó giáp thẳng mặt nhau, hỏi thử xem Mạc San Du có còn nhớ được mỗi ngày cô mặt dày đeo bám anh thế nào không? Hỏi cô thử xem có còn nhớ người mà mình đang theo đuổi hay không? Hỏi cô bây giờ như thế thì tính là cái gì?

Một mặt thì luôn miệng nói thích anh, một mặt luôn cùng người con trai khác thân thiết, anh đâu phải con rối mà mặc cô muốn làm gì thì làm.

Nhưng những ý nghĩ vừa mới loé lên đó đã ngay tức khắc bị dập tắt, bởi vì trong lúc anh gấp gáp xoay người, vô tình va phải ai đó.

Lục Tư Hoằng cụp mắt nhìn thấy Đỗ Tâm đang ngã ngồi trên đất, vẻ mặt đau đớn cắn môi, chân mày anh khẽ nhíu, trong đầu chợt thanh tỉnh lại, chậm gãi ngồi xuống, một đầu gối hơi khuỵ, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Đỗ Tâm lắc đầu, yếu ớt nói: “Không biết, chân đau quá.”

Trần Thanh Thanh – bạn thân Đỗ Tâm ngồi xổm xuống vén quần thể dục lên xem chân cho cô ta, hoảng hốt nói: “Chân cậu sưng to quá.”

“Đến phòng y tế cho cô Hà xem, tôi đỡ cậu.” Lục Tư Hoằng nói, đồng thời nhanh chóng vươn tay.

Nhưng Đỗ Tâm vừa nhích được một bước đã kêu lên: “Không được, chân đau lắm.” Cô ta cắn chặt môi, khoé mắt còn ngấn lệ.


Trần Thanh Thanh gấp đến độ siết chặt hai tay: “Làm sao đây? Có phải bị gãy xương rồi không?”

Mọi người xung quanh đang bu vào xem, cũng chen vào nói: “Cũng có khả năng, tôi thấy vừa rồi Lục Tư Hoằng đụng vào cậu ấy rất mạnh đó.”

Trần Thanh Thanh nhìn Lục Tư Hoằng, hơi tức giận nói: “Vậy cậu cõng cậu ấy đi.”

Lục Tư Hoằng trầm mặt, anh nhìn xuống chân Đỗ Tâm, qua một lúc mới xoay lưng lại, khom người thấp xuống, “Cậu lên đi, tôi cõng cậu.”

Đỗ Tâm nói: “Chuyện này…”

Trần Thanh Thanh vội cất lời: “Mau lên, còn do dự gì nữa, nhìn mặt cậu đau đến trắng bệch luôn rồi kìa.”

Lục Tư Hoằng hơi nghiêng đầu ra sau, nói: “Lên đi.”

Đỗ Tâm được Trần Thanh Thanh đỡ, chậm rãi ôm lấy cổ Lục Tư Hoằng để anh cõng.

Đến phòng y tế, sau khi chườm đá và thoa thuốc một lúc, chân của Đỗ Tâm đã bớt sưng hơn, cô Hà đưa thuốc uống và một tuýp thuốc dùng để tiêu sưng thoa mỗi ngày, sau khi dặn dò một lúc mới gọi Lục Tư Hoằng.

“Em đưa bạn về lớp đi.”

Lục Tư Hoằng gật đầu chào rồi mới cúi người cõng Đỗ Tâm rời khỏi phòng.

Lúc Mạc San Du đến phòng y tế thì hai người kia đã đi rồi, cô nhanh chóng xin một ít thuốc sát trùng và băng cá nhân rồi lễ phép cúi đầu mới rời đi.

Sau tiết tự học buổi tối kết thúc, Mạc San Du cùng mấy người Trình Gia Khải, Ngải Lâm, Cao Kiến Văn dắt xe ra cổng trường.

Ngoài cổng, hai chiếc xe hơi đang đỗ, Lục Tư Hoằng dìu Đỗ Tâm lên xe nhà của cô ta, rồi cũng nhanh chóng leo lên xe mình. Bàn tay Mạc San Du siết chặt tay cầm trên xe đạp, cô nhìn thấy chân Đỗ Tâm bị thương, hiểu được lý do vì sao buổi chiều Lục Tư Hoằng lại cõng cô ta. Nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận hay không là chuyện khác. Cứ cho rằng chân của Đỗ Tâm kia đi không được, thì liên quan gì đến Lục Tư Hoằng, trong lớp đâu có thiếu nam sinh khác, tại sao nhất định phải là chính anh?

Trong lòng Mạc San Du thoáng rối loạn, cô nghĩ dù thế nào cũng phải hỏi rõ ràng. Cho nên hôm sau vừa đến giờ nghĩ giải lao, cô lập tức chạy sang lớp 1 tìm Lục Tư Hoằng.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Mạc San Du nói.

Lục Tư Hoằng vẫn im lặng, đầu vùi vào sách.

Mạc San Du giật phăng quyển sách ra, cô chống hai tay lên bàn, cúi mặt gằn giọng lên: “Lục Tư Hoằng.”

“Tôi không có gì muốn nói với cậu.”

“Nhưng mà tôi có.” Cô muốn kéo tay anh đi, nhưng sau đó, mắt cụp xuống nhìn thấy Lục Tư Hoằng đang chậm rãi gỡ từng ngón tay cô ra, anh hất mặt.

Mạc San Du nhìn anh, qua hai giây im lặng, cô xoay người ra ngoài, Lục Tư Hoằng thong dong theo sau.

Phía Tây trong trường có một khuôn viên, Mạc San Du dẫn Lục Tư Hoằng đi tới chỗ đó, dừng dưới một tán cây. Chân mày anh theo thói quen khẽ nhíu lại, vẻ mặt lộ rõ không kiên nhẫn, cất giọng trầm trầm: “Nói đi.”

“Hôm qua tôi nhìn thấy cậu cõng Đỗ Tâm.”

“Thì sao?” Lục Tư Hoằng trả lời thờ ơ.

“Chân cậu ta bị gì thế?” Mạc San Du hỏi một câu mà cô đã biết rõ nguyên nhân, nhưng vẫn là nhịn không được, không chờ anh đáp lời đã hỏi tiếp: “Trong lớp nhiều nam sinh như vậy, vì sao lại là cậu cõng cậu ta?”

Lục Tư Hoằng cao hơn Mạc San Du một cái đầu, anh cụp mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Mạc San Du, dường như những chuyện này không hề liên quan đến cậu.”

Mạc San Du ngỡ ngàng nhìn anh, cô hỏi: “Không liên quan ư? Vì đó là chuyện của hai người, tôi không liên quan, cũng không thể xen vào, ý cậu là như vậy ư?”


Làm sao mà có thể không liên quan được, cô thích anh cơ mà. Nhưng chỉ là đơn phương, cô không có quyền gì để mở miệng hỏi anh những lời đó, nhưng bảo cô cứ im lặng cho qua, làm sao có thể, đã cố gắng hơn một năm nay rồi, bảo cô làm sao cam tâm?

Mạc San Du bước tới một bước, nhìn Lục Tư Hoằng lùi ra sau một bước, cô nói: “Lục Tư Hoằng, có phải cậu đã có người mình thích?” Cô nghĩ đến nữ sinh hôm trước tặng socola cho anh, rồi lại nghĩ đến hành động che chở cho Đỗ Tâm, trong một nhoáng, dường như cô đã biết được đáp án.

Đỗ Tâm thích Lục Tư Hoằng là chuyện không thể bàn cãi, mà Lục Tư Hoằng… mưa dầm thấm đất, có lẽ đã sớm rung động rồi.

“Là Đỗ Tâm?” Mạc San Du dè dặt hỏi.

“Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.” Lục Tư Hoằng nhăn mày, nếu chú ý kỹ một chút, có thể sẽ nghe được giọng điệu bất mãn của anh.

Nhưng Mạc San Du làm gì có tâm trí để mà nghe ra.

Nắng vàng chiếu lên gương mặt Mạc San Du, thoáng thấy sắc mặt cô bình tĩnh, nhưng không giấu được bờ môi run rẩy, trong ánh sáng luồn qua những tán lá, vành mắt cô đỏ bừng, lông mi dài khẽ run, tựa như đang cật lực kìm nén.

Lục Tư Hoằng nhíu mày, anh nghe cô hỏi: “Nếu đã có người mình thích, vì sao lại không nói sớm? Để tôi luôn chạy theo cậu như một đứa ngốc, vui lắm sao!”

Mạc San Du oán hận nhìn anh: “Tôi không nghĩ cậu lại là một kẻ thích đùa giỡn lên tình cảm của người khác như thế, có thế nào cũng không ngờ.”

Đùa giỡn tình cảm?

Ai mới là người đùa giỡn đây?

Cô luôn miệng nói thích anh, lại cùng với người khác thân mật, ở trước mặt anh cô luôn hùng hổ doạ người, chưa từng có chút e thẹn của con gái, vậy mà hôm qua với hoàn cảnh đông người xung quanh như thế, cô lại không chút mặt mũi nào bày ra cái vẻ nũng nịu với Trình Gia Khải kia. Năm lần bảy lượt để mặt bạn của Trình Gia Khải gọi cô là “chị dâu” mà không một lời ngăn cản, anh thấy rõ ràng là cô cùng thoả mãn nữa kìa.

Bây giờ lại còn ngoan cố chất vấn anh, sao Mạc San Du có thể vô sỉ như vậy chứ!

Mấy lời muốn nói dường như mắc nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra miệng, ánh mắt Lục Tư Hoằng lạnh lùng, trước bộ mặt ai oán của Mạc San Du, một câu cũng không đáp.

Mà bộ dạng đó đối với Mạc San Du, chính là hoàn toàn thừa nhận.

Gió mát lướt qua người, vậy mà Mạc San Du chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, cô nghoảnh mặt đi, giọng nói mỏng manh tưởng chừng như sắp tan ra từng mảnh: “Nếu đã như vậy, từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền đến cậu nữa, cũng xin lỗi vì thời gian vừa qua đã quấy rầy đến cậu.” Cô nhìn anh, bình thản nói: “Tạm biệt.”

Trong chuyện theo đuổi Lục Tư Hoằng, chỉ cần có một chút xíu cơ hội thì Mạc San Du cũng sẽ cố hết sức để nắm bắt, nhưng nếu người ta đã có người mình chọn thì cô sẽ buông tay, cô không phải là kiểu người thích đi đập chậu cướp hoa. Vả lại hai người họ có lẽ là lưỡng tình tương duyệt, cho dù có muốn chen chân vào cũng không được, chi bằng dứt khoát một lần, từ nay khỏi làm phiền nhau.

Nhưng mà nghĩ đến mối tình đầu bị bóp chết tàn nhẫn như thế, Mạc San Du đúng thật không cam lòng, vô cùng uất ức, cô không nhìn đến Lục Tư Hoằng, xoay người đi thẳng, một bước hai bước rồi nhanh dần.

Lục Tư Hoằng là tên khốn, từ nay Mạc San Du không muốn gặp lại tên khốn kiếp đó nữa.

Có tiếng gió thổi qua tán cây, có tiếng ve ồn ả xung quanh, nhưng bên tai Lục Tư Hoằng chỉ nghe được tiếng bước chân vội vã.

Đôi mắt anh dán chặt vào bóng lưng phía trước đang càng lúc càng xa.

Đáy lòng ngột ngạt khó chịu, Lục Tư Hoằng thầm mắng Mạc San Du đúng là đồ gian xảo, rõ ràng chính cô đi trêu chọc người khác trước rồi lại bày vẻ mặt như mình mới là kẻ uỷ khuất.

Rốt cuộc ai mới là người chịu uỷ khuất đây? Sao cô có thể vừa dịu dàng với người khác lại vừa nhiệt tình với anh.

Lục Tư Hoằng càng nghĩ càng tức giận, anh đá mạnh vào thân cây bên cạnh, nghiến răng kèn kẹt: “Mạc San Du là cái đồ tham lam.” Anh biết tổng cô muốn bắt cá hai tay đây mà, cô muốn một chân đạp hai thuyền còn phải xem anh có đồng ý hay không, anh đâu phải tên ngốc để cho cô xoay vòng vòng.

Thoáng nhớ lại vành mắt đỏ ửng của cô, bên trong còn có nước long lanh, rõ ràng là bộ dạng muốn khóc nhưng vẫn kiên trì không để nước mắt chảy ra ngoài, Lục Tư Hoằng siết chặt nắm đấm, bực bội chỉ muốn phát tiết ra ngoài.

Giả vờ giả vịt cái gì chứ, nghĩ anh sẽ mềm lòng ư, cô lầm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.