Đọc truyện Em Có Đau Lòng Không? – Chương 23
Xe dừng lại trước cổng nhà họ Mạc, tài xế sau khi mở cửa cho bà nội Lục và Lục Tư Hoằng rồi mới vòng về sau cốp xe lấy hết đồ ra.
Bà ngoại Mạc San Du nhìn túi lớn túi nhỏ lần lượt đặt trên bàn liền trách móc: “Thật là… đến thì cứ đến, mang theo nhiều quà làm gì, quá lãng phí.” Vừa nhìn đã biết rất đắc.
Bà nội Lục xua tay: “Không lãng phí, không hề lãng phí chút nào, đây chỉ là một ít quà mọn mà thôi.”
Bà ngoại Mạc San Du lầm bầm: “Nhiều thế này mà quà mọn cái nỗi gì…”
“Không nhiều, mấy thứ này dùng để bồi bổ, rất tốt cho sức khoẻ, là con trai tôi mang về, chia cho bà một ít.” Bà nội Lục nói: “Tóm lại đừng khách sáo, nói đến cũng là bà cháu tôi phiền nhà các người đấy.”
Lục Tư Hoằng bên cạnh lễ phép nói: “Đây chỉ là một chút thành ý, dù sao cũng làm phiền mọi người nhiều như vậy, nếu không nhận bà cháu sẽ rất buồn ạ.”
“Đúng đúng.” Bà nội Lục gật gật đầu: “Chút quà mọn mà cũng không nhận thì làm sao tôi còn dám đến ăn chùa nữa chứ.”
“Đừng nói như thế, nhà cháu được tiếp đãi hai người là niềm vui mà.” Mẹ Mạc nhìn hai người lớn khách sáo qua lại nhịn không nổi mà phải chen vào.
Ba Mạc nói: “Bác và tiểu Lục ngồi đi ạ.”
Bà ngoại Mạc San Du nói: “Đúng vậy, mau ngồi đi, đừng đứng đó nữa.”
Mẹ Mạc đem đống túi lớn túi nhỏ đem vào, Lục Tư Hoằng vội cầm hộ.
Mẹ Mạc xua tay: “Không cần đâu, cháu cứ ngồi đó đi.”
“Không sao ạ.” Lục Tư Hoằng nói ngắn gọn, xách hơn một nữa mấy hộp quà trên bàn, chờ mẹ Mạc đi liền theo sau.
***
Mẹ Mạc loay hoay ở trong bếp, chợt gọi bố Mạc vào.
Bố Mạc đang xem báo, nghe tiếng lập tức đáp lại, xoay người đi vào trong.
Mẹ Mạc đưa một tờ giấy, bố Mạc nhìn xem, đều là nguyên liệu nấu ăn.
“Anh đi mua giúp em nhé.” Mẹ Mạc nói.
Bố Mạc gật đầu: “Ừm, em đợi một chút.”
“Được.” Thật ra há cảo đã làm cho hai bà cháu tiểu Lục vốn là nhiều, nhưng không ngờ mấy đứa nhỏ đến chơi, đã nói sẽ cho bọn nhỏ mang về, phải làm thêm mới chia được nhiều hơn.
Ngoài sân, Lục Tư Hoằng yên tĩnh ngồi cạnh bà nội, lắng nghe hai người trò chuyện từ trên trời dưới đất, từ trước đến giờ anh chưa từng thấy bà được thoải mái như thế, đời người có mấy khi được gặp tri kỉ, anh ở cạnh bà nội từ nhỏ, nhìn bà vui vẻ như vậy, trong lòng rất cảm kích đối đối nhà họ Mạc.
Bà nội Lục nói một lúc đã khát nước, cúi đầu uống chút nước, vừa đặt tách trà xuống, khoé mắt chợt thấy có gì đó kỳ lạ, bà hướng mắt nhìn.
Trên nền gạch của lối đi, xuất hiện một con rắn toàn thân đen thui, đang chậm rãi trườn đến gần, vẻ mặt bà hốt hoảng, vươn tay ra chỉ.
Lục Tư Hoằng nhìn theo, anh thấy con rắn đang trườn về phía này, lập tức đứng dậy, trong mắt là tia lạnh lùng.
Bà ngoại Mạc San Du cũng chú ý tới, đoán được Lục Tư Hoằng định làm gì, vội ngăn cản: “Đừng, đây là rắn nuôi trong nhà, không có hại, không có hại.”
Cửu Cửu dường như để chứng thực lời nói của bà ngoại Mạc San Du, tốc độ trườn ngày càng chậm, rồi hoàn toàn dừng lại, cuộn mình một vòng tròn, chẳng thèm di chuyển nữa.
Lục Tư Hoằng quay đầu lại, bà nội cũng Lục trừng mắt kinh ngạc.
“Là của tiểu Du nuôi.” Bà ngoại Mạc San Du cười ngượng: “Con bé này cũng thật là, bình thường đã bảo là nhốt cho kĩ, sao lại để xổng ra như vậy chứ.” Nói rồi bà chợt hô lớn, gọi bố Mạc ra, nhưng xuất hiện lại là mẹ Mạc.
“Chuyện gì thế ạ?” Mẹ Mạc đi tới, chợt nhìn thấy Cửu Cửa nằm chắn trên đường đá nhỏ, bộ dạng vô cùng lười biếng, bà giật mình, lùi ra phía sau: “Sao “bảo bối” của tiểu Du lại ở đây?”
“A Thịnh đâu? Con gọi nó ra đem Cửu Cửu trở về phòng đi.”
Mẹ Mạc đáp: “Anh ấy ra ngoài mua một ít đồ giúp con rồi ạ.”
Bà ngoại Mạc San Du trừng mắt, mặc dù nói con rắn này là do Mạc San Du nuôi, nhưng trong nhà chẳng có ai nhìn là không sợ, thỉnh thoảng con bé cũng sơ ý để Cửu Cửu xổng chuồng, doạ bà với mẹ Mạc không ít, chỉ có bố Mạc mặt không đổi sắc mang Cửu Cửu trở về phòng giúp, cũng đã răn đe Mạc San Du vài lần, vậy mà lần này vẫn còn tái phạm, còn doạ luôn người khác.
Lục Tư Hoằng đi tới vài bước, mẹ Mạc thấy anh cúi người, vươn tay, ngạc nhiên hỏi: “Cháu không sợ sao?”
Lục Tư Hoằng lắc đầu, “Không ạ.” Mạc San Du là con gái, thản nhiên nuôi một con rắn không hề gì, anh là con trai, sờ một chút cũng không dám, chẳng phải khiến ai kia có dịp cười giễu ư?
Không biết là do Cửu Cửu vốn ngoan ngoãn, hay vì nó cảm nhận được người trước mắt vô hại, nằm yên để Lục Tư Hoằng nhấc nó lên, còn thân thiện quấn cái đuôi vòng quanh tay anh, một chút phản kháng ra vẻ cũng không có.
Lục Tư Hoằng hỏi: “Chỗ của nó ở đâu ạ?”
Mẹ Mạc thu hồi kinh ngạc, xoay người nói: “Cháu đi theo dì.”
Lục Tư Hoằng theo mẹ Mạc lên gác, đứng trước cửa phòng.
Mẹ Mạc đang nấu cháo, phải quấy liên tục, liền vội mở cửa phòng, chỉ vào nơi ở nhỏ của Cửu Cửu bên trong, nói: “Cháu đặt nó ở đó giúp dì nhé.”
Lục Tư Hoằng đáp: “Vâng.”
“Phiền cháu rồi.”
“Không sao ạ.”
Lục Tư Hoằng hướng phía cái hang nhỏ đi tới, bên cạnh có một cái lồng, anh đặt Cửu Cửu vào bên trong, sau khi chắc chắn khóa chốt nó sẽ không bò ra được, anh mới đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn quanh, căn phòng nhỏ bày biện không nhiều, gọn gàng sạch sẽ, trên chiếc tủ đầu giường đặt một khung ảnh gia đình, cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn, bên trên mấy quyển sách được sắp xếp ngăn nấp.
Bước chân chân Lục Tư Hoằng thoáng khựng lại, trên bàn có một khung ảnh, Trình Gia Khải đứng giữa hai cô gái, trong đó một người là Mạc San Du, hai tay Trình Gia Khải ôm vai họ, đứng bên cạnh Mạc San Du là bạn thân của cô – Ngải Lâm.
Trong ảnh, người Mạc San Du nép sát vào cạnh Trình Gia Khải, đầu hơi nghiêng vào vai cậu ta, một tay ôm lấy tay Ngải Lâm, tay còn lại giơ lên tạo hình chữ V, Lục Tư Hoằng thấy rõ nụ cười đó rực rỡ vô cùng, cũng chói mắt vô cùng.
Bên tai vang lại mấy câu nói mà tối hôm qua vừa nghe:
Mạc San Du cùng Trình Gia Khải bỏ tiết để hẹn hò.
Mạc San Du luôn có cách tìm thấy Trình Gia Khải.
Nhất thời, trong đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo, nhưng chỉ trong vài giây đã khôi phục lại vẻ trầm tĩnh vốn có, Lục Tư Hoằng quay đầu, nặng nề xoay người đi ra ngoài, tiện tay khép lại cửa phòng.
Lúc ngồi vào bàn ăn cơm, bà nội Lục chợt hỏi: “Tiểu Mạc vẫn chưa về ư?” Bà biết Mạc San Du có thói quen đi đến nhà bơi luyện tập, hôm nay lại là cuối tuần, cứ tưởng cô đến nhà bơi, nhưng bình thường trước giờ này đã về đến nhà, hiện tại vẫn không thấy bóng dáng, bà nội Lục quan tâm con bé, đương nhiên phải mở miệng hỏi.
Mẹ Mạc đáp: “Hôm nay nó có hẹn cùng bạn ra ngoài chơi, chắc sẽ về trễ ạ.” Mẹ Mạc chợt nhìn Lục Tư Hoằng, hỏi: “Phải rồi, bọn cháu có chơi cùng không, chính là mấy đứa nhỏ Trình Gia Khải, Ngải Lâm đấy.”
Lục Tư Hoằng lắc đầu, từ tốn đáp lời: “Không ạ, chúng cháu chỉ cùng trường, không cùng lớp.”
Mẹ Mạc gật đầu: “Cũng phải.”
Bà ngoại Mạc San Du giục mọi người ăn cơm, còn nói với bà nội Lục: “Không phải bà nói rất thích ăn há cảo ư? Nói cho bà biết, Hân Hân gói há cảo rất ngon, hôm nay biết bà đến nó gói nhiều lắm, lát nữa để bà mang về từ từ mà ăn.”
“Bà nói xem, chẳng những đến ăn cơm miễn phí mà còn được mang về, thật sự quá làm phiền mọi người rồi.” Bà nội Lục cau mày, có chút xấu hổ cùng bất mãn lên tiếng.
“Không phiền đâu, bác cứ xem như người trong nhà là được rồi ạ.”
Bố Mạc gật đầu phụ hoạ theo lời vợ: “Đúng vậy, bác đừng khách sáo, mọi người vui vẻ giống như người thân, không phải rất tốt ư!”
“So với những món đồ quý bà đưa tới, thì vài bữa cơm đạm bạc có đáng là gì.” Bà ngoại Mạc San Du nhắc tới lại cảm thấy hổ thẹn.
Bà nội Lục không cho là đúng, phản bác lại: “Ai nói đạm bạc, đây chính là bữa cơm gia đình, có cái gì quý hơn chứ.”
Mẹ Mạc nhìn hai người lớn bà một câu tôi một câu, cũng chỉ cười lắc đầu, bà nhấc đũa dùng chung gắp một cái đùi gà, bỏ vào bát của Lục Tư Hoằng, tươi cười ôn hoà: “Tiểu Lục ăn nhiều một chút nhé.”
Lục Tư Hoằng đáp: “Cháu cảm ơn.”
***
Vui chơi thoả thích hơn nửa ngày, rốt cuộc Ngải Lâm mới kéo Mạc San Du và Trình Gia Duyệt đi vào một tiệm làm tóc.
Nhân viên lập tức tiếp đãi, Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn hai tay xách túi lớn túi nhỏ mà ba người kia càng quét ở trung tâm mua sắm, ngồi trên ghế chờ, nhàm chán đợi bọn họ.
Nhân viên chải tóc cho Ngải Lâm, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Cô bé, muốn làm kiểu gì nào?”
Ngải Lâm nói: “Không cần làm gì cả, cắt ngắn là được rồi ạ.”
Nhân viên nhìn mái tóc dài khẽ chậc lưỡi: “Tóc dài thế này, cắt đi rồi sẽ hối tiếc lắm đấy.”
Tóc Ngải Lâm mỗi năm cắt một lần, nhưng tóc cô rất mau ra dài, cho nên khi nghe nhân viên cảm thán cũng không cảm thấy tiếc nuối gì, kiên quyết bĩu môi: “Không, mùa hè sẽ nóng lắm, cứ cắt đi ạ.” Cô luồn tay ra sau lưng, ngón tay chỉ phần dưới vai một chút, nói: “Cắt đến đây cho em.”
Mạc San Du nghiêng đầu sang, nhíu mày: “Ngắn vậy?”
Ngải Lâm gật đầu qua loa, “Ừ, ừ, ngắn càng tốt, tôi còn muốn ngắn hơn nữa đây.” Nếu không phải vì sợ hai vị phụ huynh trong nhà có thể sẽ nhai luôn xương mình, thì cô đã sớm cắt phăng mái tóc đi cho rồi, tóc ngắn vừa mát mẻ lại vừa không nặng đầu vướng bận, như thế thoải mái biết bao.
Mạc San Du ngán ngẩm lắc đầu, nghe nhân viên làm tóc hỏi ý kiến mình thì đáp: “Cắt hết phần ngọn bị khô là được rồi ạ.”
Mạc San Du thích nuôi tóc dài, bình thường cũng chăm sóc khá kỹ, có điều vẫn không tránh khỏi bị cháy nắng ở phần ngọn. Mà Trình Gia Duyệt vừa vặn cũng giống như Mạc San Du, cho nên lặp lại câu nói giống cô với nhân viên làm tóc.
Bởi vì chỉ tỉa phần ngọn, không cần sửa sang gì nhiều nên tóc của Mạc San Du và Trình Gia Duyệt rất nhanh đã xong, sang ghế chờ ngồi một bên đợi Ngải Lâm gội đầu.
Trình Gia Khải hỏi: “Sao không cắt ngắn lên một ít?”
“Không, tôi nuôi tóc khó khăn lắm đấy.”
Trình Gia Khải lắc đầu: “Mùa hè cậu sẽ than nóng cho coi.”
“Búi lên là được.” Mạc San Du đáp, ngón tay cô quấn lọn tóc, cúi đầu ngắm ngía.
Trình Gia Duyệt ngồi cạnh Trình Gia Khải tiếp lời: “Em cũng vậy.”
Trình Gia Khải vỗ nhẹ đầu con bé, Mạc San Du cười ôn hoà, hỏi: “Hôm nay đi chơi cùng anh chị có vui không?”
Trình Gia Duyệt thẳng lưng, nụ cười tươi rói: “Vui lắm ạ.”
Mạc San Du nói: “Xem ra rất thích khu vui chơi, lần sau sẽ dẫn em đi tiếp.”
“Vâng.” Trình Gia Duyệt hứng khởi đáp: “Em còn muốn đi tàu lượn.”
“Được, chiều theo em hết.” Mạc San Du thoải mái gật đầu đáp ứng: “Chị lại tìm thêm một vài chỗ vui mới, nhất định sẽ dẫn em đi.”
Đáy mắt Trình Gia Duyệt lấp lánh, không khỏi chòm tới, nắm lấy hai tay Mạc San Du, “Em thích chị nhất.”
“Chị cũng vậy.”
Trình Gia Khải ngả người ra sau, hai tay giang rộng ra gác lên thành ghế, mắt nhìn hai người “âu yếm” trước mặt, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Đôi mắt anh dừng trên gò má Mạc San Du, ánh đèn nhu hoà rọi vào gương mặt xinh đẹp tươi mát của cô, dừng trên nụ cười rực rỡ như những ngôi sao trên bầu trời, đôi mắt đen nhánh của anh ẩn chứa tình cảm không nói nên lời, ngay cả hàng lông mày cũng không giấu nổi nhu tình mật ý khi nhìn người con gái ấy.
Thầm lặng mà mãnh liệt đến mức Cao Kiến Văn ngồi sát một góc ghế cũng cảm nhận được, nhưng chỉ có thể đỡ trán thở dài, thích người ta như vậy còn không chịu sớm bày tỏ, chẳng lẽ cứ phải đợi cái tên họ Lục kia cưỡm đi rồi mới ngồi đó mà hối hận tiếc nuối?
Cậu ấy đã dốc lòng hỗ trợ, ở bên ngoài đều gọi Mạc San Du là chị dâu, gián tiếp giúp Trình Gia Khải bảo vệ chủ quyền, vậy mà anh còn không biết nắm bắt.
Thật là… ngốc quá đi!
Trình Gia Khải nhìn Mạc San Du một lúc, bỗng ngồi thẳng dậy, gương mặt kề đến gần cô.
Mạc San Du thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn anh hỏi: “Sao vậy?”
“Mặt cậu dính tóc vụn.” Trình Gia Khải nói.
Mạc San Du nghe thế liền lấy tay sờ lên mặt.
Trình Gia Khải hơi nhích đến gần, một tay đỡ lấy má cô, bàn tay còn lại vươn ngón tay ra nhẹ khều mấy sợi tóc vụn.
Mạc San Du cũng không cảm thấy có gì lạ, ngoan ngoãn ngồi yên để Trình Gia Khải giúp mình phủi đi.
Ngải Lâm làm xong đi ra, vừa vặn thấy một màn này đập vào mắt, nhất thời cảm thấy bị mù mắt chó luôn rồi.
Cô ấy đi tới, trừng mắt nhìn hai người: “Này này, có biết đây là nơi công cộng không hả?”
Trình Gia Khải phủi xong, ngón cái đang áp bên má Mạc San Du khẽ vuốt nhẹ một rồi rất nhanh thu lại, động tác tựa như lơ đãng.
Mạc San Du đứng dậy, đối với lời nói nhảm của Ngải Lâm cũng không để tâm, hai tay kéo tay cô ấy và Trình Gia Duyệt, nói: “Đói bụng rồi, mau về thôi.”
Ngải Lâm bị kéo đi vẫn ngoái đầu nhìn ra sau, ánh mắt đầy ý tứ chiếu thẳng vào Trình Gia Khải. Mà Trình Gia Khải vẫn thản nhiên như không, cúi đầu xách mấy túi đồ rồi thong thả theo sau.
Ngải Lâm khẽ hừ một tiếng, hai người đều là bạn thân của cô, đương nhiên so với Lục Tư Hoằng thì cô lại mong Trình Gia Khải và Mạc San Du sẽ thành đôi hơn. Trong lòng rất muốn vươn tay đẩy thuyền, nhưng Mạc San Du đối với tên mặt lạnh họ Lục kia dường như điên cuồng chấp niệm, không theo không được, còn tên ngốc Trình Gia Khải vẫn cứ chấp mê bất ngộ, cứ im ỉm như thế thì đến bao giờ Mạc San Du mới thấu được cơ chứ.
Thật đúng là… đồ ngu!
Trình Gia Khải không ngu, cũng không phải kiểu người thích chơi trò yêu thầm lặng, có điều anh không biết phải bày tỏ tình cảm này ra sao, đã nhiều năm như vậy, rất khó để nói rõ.
Mạc San Du cũng không ngốc, chỉ là tất cả sự chú ý của cô đều đem đặt trên người Lục Tư Hoằng hết rồi, hơn nữa hai người chơi với nhau từ nhỏ, thân thiết như vậy rất bình thường, cũng không thấy có chỗ lạ, cho nên mới không thể nhìn ra, dù người ngoài vừa nhìn đã tường tận rất rõ.
Đây chính là minh chứng cho câu: “Người trong cuộc u mê, người ngoài thì sáng suốt.”