Đọc truyện Em Có Đau Lòng Không? – Chương 21: Cậu chủ nhà này giận dỗi
Trăng trên cao phát ra ánh sáng màu bạc phủ khắp hàng cây dọc bên đường, mây mỏng lượn quanh ánh trăng trên bầu trời.
Mạc San Du và Trình Gia Khải đứng trước cổng trường, ngọn đèn đường soi rọi trong đêm khiến bóng hai người ngả nghiêng trên nền đất.
Mạc San Du cũng không trở về lớp, cô nhắn tin nhờ Ngải Lâm đem cặp sách ra cổng trường giúp mình.
Giờ tự học kết thúc, Ngải Lâm thu dọn sách vở, sẵn tiện đánh thức cái tên ngủ như heo suốt hơn hai tiếng trong lớp, còn không đợi cậu ấy nổi cáu liền nói: “Sao, không muốn về ư? Hay định qua đêm tại đây?”
Cao Kiến Văn ưỡn thẳng người, khẽ xoay cổ, giọng lười biếng: “Hết giờ rồi à?”
Ngải Lâm lườm cậu ấy, “Cậu cầm ba lô cho Trình Gia Khải đi.”
Cao Kiến Văn nhìn quanh, hỏi: “Đại ca đâu?” Lại thấy Ngải Lâm trên tay cũng đang giữ ba lô của Mạc San Du, “Chị dâu nữa?”
“Không biết.” Ngải Lâm đáp.
Nhìn bộ mặt mới thức của cậu ta xem, đúng là ngớ ngẩn.
Cao Kiến Văn xuỳ một tiếng, thu dọn xong liền chạy theo sau Ngải Lâm.
“Này.” Cao Kiến Văn gọi.
Ngải Lâm chậm bước, cậu ấy bước lên đi cạnh, “Cậu không biết đại ca và chị dâu tôi đi đâu à?”
“Không biết.” Ngải Lâm đáp.
“Thế còn hai cái này?” Cao Kiến Văn chỉ vào ba lô trên tay mình, lại chỉ vào cái trên tay Ngải Lâm.
“Là Mạc San Du nhắn tin nhờ lấy giúp họ.”
Cao Kiến Văn ngạc nhiên, vẻ mặt đăm chiêu: “Trốn học để hẹn hò?”
“Bớt nói nhảm, Trình Gia Khải trốn học, Mạc San Du đi tìm.”
“Thế thì khác chỗ nào? Đều không phải cùng nhau bỏ tiết ư?”
Ngải Lâm đính chính: “Là đi tìm người về, không phải cùng nhau bỏ tiết.”
Cao Kiến Văn vác luôn ba lô của Trình Gia Khải trên vai, “Vậy người đâu?”
Ngải Lâm dừng lại, không ngừng lườm cậu ấy.
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.” Cao Kiến Văn hỏi: “Tôi nhớ trước đó Mạc San Du có hỏi tôi đại ca ở đâu, phải không?”
Ngải Lâm nhếch môi, “Nhớ rồi à, cũng may đầu óc cậu chưa đến mức bỏ đi.”
Cao Kiến Văn vô cùng không hài lòng, nghiêng người dùng vai đẩy vai cô ấy một cái: “Này, đừng có mỉa mai bạn bè như thế.”
Ngải Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu còn biết tôi đang mỉa mai đấy à.” Nói rồi lại tăng nhanh bước chân, nhịn không được giục: “Đi nhanh một chút, tôi mỏi tay rồi.”
Cao Kiến Văn khinh bỉ, giật luôn ba lô của Mạc San Du trên tay cô ấy: “Yếu đuối thật.”
“Cậu chê ai đấy?”
“Chê cậu, nghe còn không ra ư? Thế thì đem não bỏ đi.”
Ngải Lâm rít qua kẽ răng: “Muốn chết hả?”
“Sao?” Cao Kiến Văn bỗng nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh hết một lượt từ trên xuống dưới: “Cậu đang đe doạ tôi bằng cái dáng người thấp bé này á?”
Ngải Lâm làm bộ dáng như ngoáy lỗ tay, “Cậu có giỏi thì nói lại một lần nữa.”
“Nói một trăm lần vẫn được, à, vừa rồi Mạc San Du còn hỏi tôi, có nghĩa cũng không biết đại ca ở đâu, làm sao đi tìm?”
“Còn phải hỏi, Mạc San Du luôn có cách tìm ra Trình Gia Khải mà.” Ngải Lâm nói.
“Ừ, cái này thừa nhận.” Cao Kiến Văn gật gù.
“Đừng có đánh trống lãng.”
Cao Kiến Văn thoáng liếc cô ấy, bĩu môi: “Đi nhanh một chút, đại ca và chị dâu tôi đang đợi.”
Tiếng nói chuyện của hai người vang vọng suốt trên cầu thang cho đến khi dần khuất sau lối rẽ.
Mảnh trăng mờ ảo cả một ô trời, yên lặng trong đêm, vài học sinh ở phía sau chạy chậm xuống từng bậc thang rồi lướt qua người Lục Tư Hoằng.
Đêm hè gió thổi nhẹ, tĩnh lặng đến nổi bất cứ âm thanh nào cũng có thể nghe rất rõ, có tiếng bước chân, tiếng trò chuyện của đám người đi ở phía trước, và cả đoạn đối thoại của hai người vừa mới khuất dạng.
Lục Tư Hoằng đi rất chậm rãi, đáy mắt anh một màu lãnh đạm, rõ ràng chỉ mới đầu hè, nhưng vì sao cả khi cơn gió thoảng qua cũng khiến anh cảm thấy ngột ngạt, khó chịu.
Tài xế đã cho xe dừng trước cổng được một lúc, nhìn thấy Lục Tư Hoằng đi ra liền bước xuống xe mở cửa cho anh, chiếc xe từ từ lăn bánh, Lục Tư Hoằng đặt tay trên thành xe, ánh mắt trầm tư nhìn ra ngoài, xe chạy được một lúc, tài xế chợt cảm giác người phía sau đang mở cửa sổ.
Đảo mắt nhìn qua gương thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, nhưng áo đồng phục bên ngoài lại cởi ra, vứt sang một bên.
Đúng vào khoảnh khắc ông quay đi, Lục Tư Hoằng hơi cau mày lại, miệng “hừ” khẽ một tiếng bức bối rồi trở về biểu cảm hờ hững thường ngày.
Gió tạt qua nửa gương mặt nghiêng lạnh lùng, ánh đèn đường chiếu vào gò má cao ngạo không cảm xúc, hàng mi dài thờ ơ, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu chủ nhà này đang giận dỗi.
Chẳng lẽ vì nóng ư? Nhưng vừa rồi ông còn cảm nhận được sương đêm khá lạnh cơ mà.
Tài xế nghĩ một chút, đưa tay tắt điều hoà đi, lát sau liếc mắt qua gương thấy sắc mặt anh đã hoà hoãn hơn, ông mới yên tâm tập trung lái xe.
***
Chiếc xe màu đen sang trọng lướt qua, bốn người chạy hàng ngang lập tức chạy sát vào trong tránh đường, cửa kính đồng thời hạ xuống, Mạc San Du nhìn thấy người ngồi ở ghế sau, cô vừa định mở miệng gọi thì xe đã chạy đi, người ngồi trong xe cũng không thèm liếc cô một cái.
Mạc San Du nhếch môi, thật sự là không thấy hay đang giả bộ đấy?
Trình Gia Khải cũng nhìn thấy, tầm mắt anh thoáng dừng trên gương mặt Mạc San Du, không nói gì.
Ngải Lâm chợt lên tiếng: “Du Du, ngày mai cậu có đến nhà bơi không?”
Mạc San Du gật đầu: “Có.”
“Nghĩ một hôm đi, ngày mai cuối tuần mà.”
“Sao hả? Cậu có dự định gì?” Mạc San Du hỏi.
“Đi mua sắm rồi đi cắt tóc.” Ngải Lâm hơi nghiêng lưng sang, cô nói: “Cậu xem, tóc dài ơi là dài này.”
Mạc San Du suy nghĩ, thoáng chốc gật đầu: “Cũng được.”
Trình Gia Khải đạp xe bên cạnh, hỏi: “Sao? Không định rủ bọn tôi đi cùng à?”
Cao Kiến Văn cũng nói theo: “Phải đấy, tôi và đại ca đâu?”
Mạc San Du nheo mắt, cô đề nghị: “Bằng không thì ngày mai cùng đi chơi một hôm, chẳng phải đã lâu rồi chúng ta chưa đi cùng nhau à, thế nào?”
“Được.” Trình Gia Khải nói.
Cao Kiến Văn và Ngải Lâm đồng thanh, “Không có ý kiến.”
Ngải Lâm nghiêng người, cô ấy với tay, đập một cái lên bàn tay của Cao Kiến Văn đang đạp xe bên cạnh.
Cao Kiến Văn ăn đau, lập tức cao giọng: “Làm gì vậy?”
Ngải Lâm lườm cậu ấy: “Ai bảo cậu nói theo tôi.”
“Tôi nói theo khi nào.” Cậu ấy hỏi ngược lại: “Không phải cậu nói theo tôi ư?”
“Xuỳ.” Người bên cạnh cười xuỳ một tiếng, bộ dạng khinh bỉ.
Mạc San Du nói với Trình Gia Khải: “Mai cậu đưa Gia Duyệt theo luôn nhé, chúng ta dẫn con bé đi chơi.”
Hai hàng cây long não lay động trong gió, mang theo mùi hương nhàn nhạt, khoé môi Trình Gia Khải cong lên, khi lời của cô vừa dứt, anh liền gật đầu đáp ứng: “Ừm, cũng đã lâu không gặp, nó thường hay nhắc đến cậu.”
Nhà Cao Kiến Văn gần trường, chạy khoảng bảy tám phút là tới.
Ba người Mạc San Du, Trình Gia Khải, Ngải Lâm chạy đến ngã rẽ cũng chào tạm biệt, rồi đạp xe về.