Bạn đang đọc Em Chọn Anh Bỏ Qua Hắn: Thoát Chết Bất Ngờ
Vốn dĩ lúc đó có người đến và mục tiêu sẽ tiêm thuốc độc cho ông, tên bác sĩ vào phòng bệnh, chuẩn bị đồ dùng bơm thuốc làm cho ông chết nhanh hơn thì bỗng dưng hắn khựng lại, hắn nhận ra người năm xưa đã giúp hắn…
Một cậu bé tầm 5 tuổi co ro ngồi trong góc xó của con ngõ nhỏ, mọi người đi qua nhưng không ai thèm đếm xỉa. Đó lại là năm mùa đông khắc nghiệt nên kinh tế cũng khó khăn, chẳng ai ăn no đủ ấm mà còn nghĩ đến việc chia sẻ cho người khác. Lúc đó có một người đàn ông đang vội vàng đi trên tay cầm một cái bánh mì, thì ông khựng lại khi nhìn thấy cậu nhóc. Cậu bé đáng thương mặt mũi tái ngắt xanh xao, khuôn mặt non nớt ấy làm ông thấy thương cảm. Ông đem cái bánh cho cậu bé, cậu túm lấy ăn vội vàng, rối rít cảm ơn ông, rồi ông xoa đầu cậu. Vương Hoàng dắt cậu bé tội nghiệp đến trại trẻ mồ côi. Lúc đó là 11 giờ đêm, ông nói mãi mà họ không nhận cậu bé lấy đủ lí do nguỵ biện rằng không đủ kinh phí….. thật ra họ lại tưởng cậu bé là con ông, không nuôi được mới xin cho vào đây.
Sau đó ông lấy trong túi mình ra một nắm tiền chẵn lẻ, ông chỉ giữ đồng tiền lẻ còn tiền chẵn cao nhất 100 ngàn khoảng 5 tờ như vậy với mấy tờ 50, 20 nghìn, khẩn khoản xin họ, và hứa rằng:
– Nhất định tháng sau tôi sẽ mang tiền trợ cấp đến! Tôi sẽ đóng góp, xin hãy cho cậu bé ở đây.
Cuối cùng họ cũng nhận cậu vào, ông xoa đầu rồi bảo yên tâm ông sẽ hỗ trợ kinh phí để cậu được nuôi dưỡng trong trại trẻ em mồ côi này. Cậu thầm cảm ơn và nhớ mãi, cho đến mấy tháng sau, có người đến nhận nuôi con, và chọn cậu vì thành tích học tập và thái độ lễ phép.. Bây giờ cậu đã được trở thành một bác sĩ, nhưng cách đây không lâu có người bảo cậu tiêm thuốc này kèm theo khoản tìền hậu hĩnh, cậu nhận lời, bây giờ đối mặt với ân nhân cậu rất hổ thẹn. Và cậu đã giúp Vương Hoàng chết giả, bằng cách tiêm cho ông một liều lượng nhỏ gây đau tim sớm hơn thời gian mà bọn chúng muốn, lúc đưa vào phòng cấp cứu đã chuẩn bị sẵn sàng mổ tim cho ông và thành công nhưng lại âm thầm chuyển ông ra bệnh viện nước ngoài, còn cái xác không tên và người na ná hư ông đã dùng y thuật thay da mặt… vì vậy mà mọi người tưởng ông đã chết.
Ở bệnh viện nước ngoài, họ đã chăm sóc rất nhiệt tình nhờ lới giới thiệu của bác sĩ đó, ông khi đọc báo biết con mình phải đi xe lăn đến dự phiên toà mà không chờ đợi được nữa, dù cho về Việt Nam sẽ nguy hiểm ông vẫn đi.
Ông sau khi kể sự tình thì mọi người đều chiêm nghiệm được câu ở hiền gặp lành, Rồi ông chuyển qua ánh mắt nhìn anh chàng luôn sát cánh bên cô, Thục Xương giới thiệu tên mình rồi ông hỏi:
– Cậu là bạn nó!
Thục Xương gãi tai, anh thật sự không biết phải nói sao.
– Không! Anh ấy là người yêu con.
Cô xấu hổ e thẹn, nhưng ba cô lại thoáng nghiêm nghị hà khắc:
– Vậy còn Nhân Kiệt!
Có lẽ ông vẫn chưa hay con người của Nhân Kiệt, cô bỗng nhớ ra điều luôn muốn hỏi:
– BA! Ba sao lại dụ dỗ mẹ Nhân Kiệt!