Đọc truyện Em Chỉ Thích Mặt Của Anh FULL – Chương 73
Thịnh Văn Ngôn nghiện diễn kịch, không cản được cô, trong xe thì là trà xanh vụng trộm, lên lầu lại thành cô gái thanh thuần bị buộc phải hoan ái.
Tinh thần Thẩm Tại bị cô làm lộn xộn cả lên, cô cứ thốt ra từng câu khiêu khích, anh không có tâm trí đâu mà phân tích.
Thậm chí câu “anh có nghĩ tới chuyện ly hôn với vợ, rồi lấy em không” cũng bị anh ném ra sau lưng, tập trung cho cơn cuồng nhiệt.
Mãi cho đến nửa đêm cuộc yêu đương mới dừng lại, Thịnh Văn Ngôn mệt mỏi, mơ màng buồn ngủ nằm bên người anh.
Lúc này Thẩm Tại mới nhớ lại mà hỏi.
“Khi nãy em bảo kết hôn à?”
Thịnh Văn Ngôn suýt nữa trợn trắng mắt, cái người đàn ông này có cung phản ứng chậm dữ vậy, chuyện đã lâu lâu như vậy mà giờ anh mới nhớ.
Cô nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
“Hôm nay bố em bảo, anh cũng lớn rồi, đã đến tuổi kết hôn.” Thịnh Văn Ngôn lẩm bẩm, “Em cũng cảm thấy vậy… Thế nên nếu anh muốn kết hôn thì cứ nói với em.”
Thẩm Tại siết bàn tay đang ôm lấy cô: “Em có muốn kết hôn không?”
Thịnh Văn Ngôn sắp ngủ, không mở mắt nổi, mơ mơ màng màng nói: “Em hả… Khi còn bé thì không muốn, nhưng bây giờ nếu như người đó là anh thì cảm giác không tệ lắm… Ưm, khoảng thời gian này em bận quá.
Em sợ anh đang gấp…”
Thẩm Tại dừng lại, hôn lên gương mặt cô: “Tất cả đều phụ thuộc vào em, có kết hôn hay không cũng không sao, anh không ép em.”
“Bố em nói là quan trọng, anh…”
“Không cần phải quan tâm tới suy nghĩ của người khác, hai chúng ta bên nhau hạnh phúc, tờ giấy kia không nhất định phải có.” Thẩm Tại trấn an, “Để sau này em thư thả hơn thì tính sau, nhé?”
Thịnh Văn Ngôn dừng lại, bắt đầu suy nghĩ xem khi nào thì mình rảnh, nhưng mà nghĩ một lúc đã ngủ luôn.
Hôm sau thức dậy, Thẩm Tại đã không ở bên cạnh.
Cô nhớ tối qua anh có nói là hôm nay có một cuộc họp, anh sẽ đi làm sớm.
Thịnh Văn Ngôn thong thả bò dậy, lại nhớ tới đoạn đối thoại hôm qua của mình với Thẩm Tại.
Hình như hôm qua lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô có nhắc tới chuyện kết hôn.
Anh đã bảo thế nào nhỉ…
Có kết hôn hay không cũng không sao.
Hai chúng ta bên nhau hạnh phúc, tờ giấy kia không nhất định phải có.
Ừ… Xem ra anh cũng không gấp chuyện kết hôn lắm.
——
Nhà họ Thẩm có năm người con, ba đứa đầu đã kết hôn, đứa con nhỏ nhất của lão tam đã vào cấp một luôn rồi.
Người con thứ tư là Thẩm Hàm và cậu con út là Thẩm Tại luôn nằm trong diện đối tượng được chú ý của Triệu Thuận Từ, nhưng mới cách đây không lâu Thẩm Tại đã thoát kiếp FA, bây giờ tất cả áp lực đều tập trung lên người Thẩm Hàm.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn nghe nói, dạo này Triệu Thuận Từ không thúc giục Thẩm Hàm nữa.
Bởi vì một tuần trước anh ta đã ra mắt bạn gái với gia đình, cụ bà rất hài lòng.
Thẩm Hàm thật lòng thích cô gái kia, anh đã dẫn cô đi gặp bạn bè, rồi còn tổ chức những dịp đi chơi chung.
Trước ngày lễ lao động, Thẩm Hàm kéo một đám, bảo là mời mọi người cùng đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Bởi vì nhóm này không có nhiều thời gian rảnh nên không du ngoạn nước ngoài, cuối cùng chọn khu du lịch suối nước nóng mà IZ đang đầu tư.
Thẩm Tại còn một ít việc đang làm dang dở nên cả hai người bọn họ không đi chung chuyến bay với mọi người.
Buổi chiều lên đường, lúc đến nơi thì đã tới giờ ăn cơm tối.
“Lại đây đi, Văn Ngôn, Thẩm Tại, mau mau mau, còn thiếu hai người thôi đó.” Thẩm Hàm thấy cuối cùng người cũng đã tới nên đứng dậy gọi bọn họ.
Cả nhóm ăn tối trong phòng ăn của khách sạn.
Thịnh Văn Ngôn gặp được rất nhiều người, có người đã thân thuộc như Thẩm Hàm và Dương Khiêm Hòa, còn có bạn của anh ta, hai người mà cô đã gặp ở câu lạc bộ.
Còn cô gái xa lạ ngồi bên cạnh Thẩm Hàm chắc là bạn gái của anh ấy.
“Bọn tôi tới trễ, xin lỗi nha.” Thịnh Văn Ngôn ngồi xuống, khách sáo nói.
“Có sao đâu mà.” Thẩm Hàm nói, “Đây giới thiệu chút này, đây là bạn gái anh, tên Đoạn Bình Hạ.
Bình Hạ, đây là em dâu của anh! Thịnh Văn Ngôn.
À, bên cạnh cô ấy là em anh đấy.”
Đoạn Bình Hạ dịu dàng ít nói, là kiểu con gái thuộc con nhà có học.
Thấy Thẩm Hàm giới thiệu xong thì lên tiếng chào Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn.
Thịnh Văn Ngôn cười vẫy vẫy tay, Thẩm Tại thì gật đầu, coi như đáp lại.
“Buổi trưa em chỉ ăn có một ít, bây giờ đói bụng không?” Thẩm Tại nhìn Thịnh Văn Ngôn nói, “Em ăn cơm trước đi.”
Thịnh Văn Ngôn thật sự là đói lắm rồi, ở đây đều là người quen cả thế nên không cần khách sáo, cô cứ vùi đầu ăn.
Thẩm Tại vừa trò chuyện với mọi người vừa gắp thức ăn vào chén cho cô.
Sau khi gắp mấy đũa, anh để ý thấy cô ăn hết thịt và đồ ăn nhưng tôm thì không đụng vào.
Thẩm Tại cũng không nói gì, tiện tay gắp tôm lại, lột vỏ rồi lại thả vào chén cho cô, làm mọi việc rất tự nhiên.
Thịnh Văn Ngôn cũng đã quen với tình huống này rồi, cô cười hì hì nhìn anh rồi lập tức ăn tôm.
Thẩm Tại không cảm thấy đây là chuyện to tát gì, nhưng đám bạn bè bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì trưng ra biểu cảm “fuck phải Thẩm Tại không vậy”.
“Nhìn tôi làm gì, mọi người không ăn đi?” Thẩm Tại để ý thấy vẻ mặt của đám bạn, nhàn nhạt hỏi một câu.
Dương Khiêm Hòa chậc một tiếng: “Ăn cơm chó no rồi chứ gì nữa?”
Thẩm Tại: “Cơm chó gì?”
Thịnh Văn Ngôn cướp đáp: “Chắc là do anh bóc tôm cho em làm anh ta ngứa mắt đó.”
Thẩm Tại à một tiếng: “Có gì đâu.”
“Có gì đâu? Vậy được thôi, Thẩm Tại, cậu cũng lột cho tôi một con đi ~” Dương Khiêm Hòa quái gở nói.
Chân mày anh giật giật, bảo “cút”.
Dương Khiêm Hòa: “Anh nhìn đi… Thẩm Hàm, em trai anh trọng sắc khinh bạn.”
Thẩm Hàm không thèm quan tâm anh ta, vội vàng học theo Thẩm Tại, cũng lột tôm cho Đoạn Bình Hạ: “Đây, cho em.”
Dương Khiêm Hòa: “…”
Mẹ bà nó xui.
Đoạn Bình Hạ thấy Thẩm Hàm lột tôm cho mình thì hơi ngượng ngùng: “Không cần đâu, phiền anh lắm…”
Thẩm Hàm: “Không phiền đâu mà, nảy giờ anh quên lột tôm cho em.
Có gì đâu, người khác có em cũng phải có.”
Đoạn Bình Hạ ngẩn người, cười xấu hổ.
Thịnh Văn Ngôn thích thú, kéo kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng không cần anh lột tôm đâu, làm phiền anh lắm.”
Thẩm Tại liếc nhìn cô, “Thịnh Văn Ngôn, em bớt nói mấy chuyện lãng nhách này đi.”
Thịnh Văn Ngôn xòe tay, nói: “Vâng, vậy anh lột tôm nữa cho em đi ha.”
“Mấy con?”
“Ba con được rồi.”
“Ừ.”
Sau một hồi ăn cơm chó từ hai phía, khi xong bữa, mấy người đàn ông tới khu trò chơi đánh bài.
Thịnh Văn Ngôn ngồi trong phòng mãi cũng thấy chán, muốn đi ngâm suối nước nóng.
Cô thấy Đoạn Bình Hạ ở một mình cũng không có gì làm, thế là hỏi cô ấy xem có muốn đi cùng mình không.
Đoạn Bình Hạ đồng ý, hai người về phòng lấy quần áo, cùng đi tới suối nước nóng.
Đoạn Bình Hạ hơi điềm tĩnh, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại nói nhiều, vậy nên hai người ở cạnh nhau cũng hài hòa.
Lúc ngâm, Thịnh Văn Ngôn tò mò hỏi Đoạn Bình Hạ xem cô ấy và Thẩm Hàm quen nhau thế nào.
Dù gì thì tính cách của hai người ấy như trời với đất, cách sống cũng khác nhau, có thể ở bên nhau là chuyện rất thần kỳ.
Sau đó Đoạn Bình Hạ kể, cô là giáo viên dạy đàn của cháu gái út nhà họ Thẩm, hai người gặp nhau lần đầu tiên ở nhà họ Thẩm.
Sau đó Thẩm Hàm tấn công cô mãnh liệt.
“Oh ~ ra là anh Thẩm Hàm vừa gặp cô là yêu liền.” Thịnh Văn Ngôn trêu ghẹo.
Mặt cô ấy hơi đỏ: “Còn cô thì sao? Cô quen biết em trai anh ấy trong trường hợp nào?”
Nhắc tới Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn lại nói nhiều hơn.
Cô lập tức kể ra lần đầu gặp nhau của hai người, khoảng thời gian ở cạnh nhau…
“… Có một lần hài hước lắm, lúc ấy tôi bỏ ra 6000 tệ và một chiếc nhẫn để mua lại chiếc xe điện kia.
Tôi lại dùng chiếc xe đó chở anh Thẩm Tại tới hội nghị.”
“Xe điện à…” Đoạn Bình Hạ không thể nào kết hợp giữa người đàn ông quý phái như anh và chiếc xe điện nhỏ, luôn cảm thấy hình ảnh đó vừa buồn cười vừa đáng yêu.
“Đúng vậy! Xe điện đó, hai bọn tôi còn té lộn mèo một cái nữa.” Thịnh Văn Ngôn nhắc lại chuyện đó thì cảm thấy rất vui, “Sau đó tôi bắt anh ấy đền bù, anh ấy không chỉ thanh toán mà còn mua lại một chiếc nhẫn y hệt vậy cho tôi, chiếc nhẫn kia là…”
Thịnh Văn Ngôn giơ tay muốn cho Đoạn Bình Hạ nhìn, nhưng lại phát hiện ngón tay trống trơn.
À… Bởi vì phải ngâm suối nước nóng nên lúc đi tới đây, cô đã tháo nhẫn ra, bỏ vào túi quần áo.
Thịnh Văn Ngôn không cho Đoạn Bình Hạ xem được, lập tức bảo rằng lát nữa lúc đi thay quần áo sẽ cho cô ấy xem.
Cuối cùng sau khi ngâm xong, lúc thay quần áo, sờ vào túi thì lại không thấy nhẫn đâu.
Chiếc nhẫn kia rất có ý nghĩa với cô, vậy nên Thịnh Văn Ngôn lập tức đi tìm khắp nơi, nhưng mà vẫn không tìm thấy trong phòng thay đồ.
Thế là cô nhanh chóng chạy ra ngoài tìm, lúc tháo nhẫn ra, Thịnh Văn Ngôn đang đi tới gần suối, có lẽ túi quần hơi cạn, bỏ vào rồi lại rơi ra ngoài mà cô không biết.
Ánh đèn dẫn lối sáng tỏ, Thịnh Văn Ngôn cúi người, tỉ mỉ tìm kiếm.
Người đi qua kẻ đi lại, Thịnh Văn Ngôn gấp gáp tìm nhẫn nên chưa thay đồ bơi, chỉ khoác tạm một cái khăn tắm màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài vô cùng hấp dẫn.
Cô cứ đứng đó thôi là đã thu hút sự chú ý của người khác.
Rất nhanh, có hai người đàn ông tới hỏi có phải cô gặp chuyện gì cần giúp đỡ không.
Thịnh Văn Ngôn cũng không ngẩng đầu: “Cảm ơn, tôi chỉ đang tìm đồ thôi.”
“Cô làm rơi cái gì? Tôi tìm phụ cô.” Người thanh niên kia rất nhiệt tình.
Thịnh Văn Ngôn: “Không…”
“Một chiếc nhẫn.” Đoạn Bình Hạ cũng đang tìm, nghe tiếng thì vội vàng nói, “Màu bạc.”
“Oh! Nhẫn à, được, tôi tìm giúp cô.”
“Tôi cũng giúp cho.”
Hai người thanh niên lập tức gia nhập đội ngũ tìm nhẫn, Thịnh Văn Ngôn nóng ruột, không quan tâm tới bọn họ, cúi đầu tiếp tục tìm.
Khoảng bảy tám phút sau, một cậu thanh niên trong nhóm vui vẻ nói: “Tìm được rồi! Là cái này đúng không?”
Thịnh Văn Ngôn quay đầu, lập tức chạy tới, cô không thể nào quen thuộc chiếc nhẫn hơn được nữa, nhìn một cái là biết chính nó, vui vẻ nói: “Đúng là nó rồi!”
Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười, sáng rỡ đến mức lóa mắt.
Cậu chàng kia ngẩn ngơ, đưa cho cô, “Nó ở cạnh lùm cỏ…”
Cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh, chiếc nhẫn này rất quan trọng với tôi.”
Khuôn mặt cậu thanh niên ửng đỏ: “À, không có gì không có gì, không cần cảm ơn.”
Thịnh Văn Ngôn: “Cái đó, hai người cũng là khách của khách sạn này hả?”
Hai người kia nhìn nhau: “Đúng, chúng tôi đi với một nhóm bạn.”
Thịnh Văn Ngôn: “Ở phòng nào vậy?”
“Hả?”
“Tôi chỉ muốn hỏi là hai người ở phòng nào thôi.
Có tiện nói ra không?”
Thịnh Văn Ngôn nghĩ, người ta bận rộn giúp mình thì mình phải trả ơn.
Hỏi số phòng là để nhắn với khách sạn rằng cô sẽ trả toàn bộ tiền phòng và tiền phục vụ sau này của hai người họ.
“Tôi, tôi ở phòng 803…”
“Tôi ở 807.”
Hai người kia kịp phản ứng, kích động trả lời.
Thịnh Văn Ngôn gật đầu: “Ừm, cảm ơn hai người, cảm ơn nhiều lắm.”
“Không có gì, chỉ giơ tay nhấc chân một cái thôi mà.” Một người thanh niên do dự hỏi, “Vậy… Tôi có thể xin Wechat của cô không?”
Thịnh Văn Ngôn dừng lại, đột nhiên ý thức được mình kích động quá mức, có lẽ làm cho người ta hiểu lầm gì đó.
Cô xua tay, định giải thích thì lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau lưng.
“Thịnh Văn Ngôn.” Trầm thấp, cực kỳ không vui.
Thịnh Văn Ngôn chợt quay đầu, thấy Thẩm Tại với khuôn mặt âm u đang đứng cách đó không xa.
Vừa nãy, Thẩm Tại chơi bài với đám của Dương Khiêm Hòa.
Nhưng anh không thích chơi bài cho mấy, Thịnh Văn Ngôn đi rồi, anh cũng hết hứng, chơi một lát rồi thôi.
Thẩm Tại nghĩ chắc cô sắp ngâm suối nước nóng xong nên muốn đi qua đón.
Ai ngờ đi nửa đường đã gặp cô, hơn nữa còn nhìn thấy cô đang nói chuyện với hai cậu thanh niên nhìn cũng tuấn tú, bọn họ lại còn tán gẫu rất vui vẻ.
Thẩm Tại vẫn luôn biết Thịnh Văn Ngôn là một cô gái xinh đẹp.
Anh cũng biết cả chuyện ánh mắt của đàn ông dễ dàng bị cô thu hút.
Vậy nên lúc lại gần, nghe thấy chuyện người kia hỏi xin Wechat của cô, sắc mặt anh bỗng trầm xuống.
Chỉ mới có một lúc tách nhau ra thôi mà.
“Thẩm Tại! Anh cũng đến đây hả?” Thịnh Văn Ngôn chạy chậm đến trước mặt anh.
Thẩm Tại rũ mắt nhìn cô: Em ngâm xong rồi hả?”
Thịnh Văn Ngôn: “Ừ! Xong rồi.”
“Vậy sao không về mà đứng đây làm gì?”
Giọng nói của anh quá mức lạnh lùng, điều này khiến Thịnh Văn Ngôn cảm giác được gì đó.
Cô quay đầu liếc nhìn hai người kia, lại nhìn biểu cảm trên mặt anh, đột nhiên hiểu ra: “À! Là thế này, khi nãy em làm rớt chiếc nhẫn anh tặng em, sau đó em ở đây tìm thì trùng hợp gặp người tốt đi ngang qua.
Bọn họ giúp em tìm nhẫn.”
Hai người thanh niên kia thấy cảnh tượng này, tự nhiên biết Thẩm Tại là gì của cô.
Bọn họ lúng túng lên tiếng chào rồi lập tức xoay người đi.
Thịnh Văn Ngôn kéo tay anh: “Sao thế? Không lẽ anh ghen à?”
Thẩm Tại không nói câu nào, kéo cô đi về.
Thịnh Văn Ngôn bất ngờ, vội vàng phất tay tạm biệt với Đoạn Bình Hạ.
Sau đó cô vừa bị dắt vừa bị kéo, ra khỏi khu suối nước nóng, đi tới trước thang máy của khách sạn.
Thang máy vẫn chưa xuống, Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn anh, nói: “Em không có nói dối đâu, sự thật là vậy đó.”
Đương nhiên là anh tin lời giải thích của cô.
Chỉ là hành động xin Wechat và ánh mắt của hai người kia nhìn cô khiến anh chẳng thể nào thoải mái nổi.
“Em nói thật mà, em cũng không cho họ Wechat của mình nữa.”
Thẩm Tại nhìn cô, đột nhiên nói: “Sao không mặc quần áo đàng hoàng vào?”
Thịnh Văn Ngôn vẫn còn đang mặc đồ bơi và choàng khăn tắm lớn, “Chả là, em làm rơi nhẫn, cuống cuồng quá nên chạy ra ngoài ngay.”
Thẩm Tại cau mày, giơ tay kéo khăn tắm, che người cô lại kín kín chút: “Chiếc nhẫn kia có gì mà quan trọng thế?”
“Anh tặng em mà.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Mặc dù anh đã tặng em rất nhiều thứ, nhưng mà cái nhẫn đó thì khác.
Nó có ý nghĩa riêng mà ~ “.