Đọc truyện Em Chỉ Thích Mặt Của Anh FULL – Chương 63
Sáu giờ bốn mươi phút tối, màn đêm có dấu hiệu phủ xuống, trời mờ mịt, chỉ còn lại những đám mây đỏ ửng phía tây bầu trời.
Đang giờ cao điểm, đèn đỏ đèn xanh lóe lên, dòng xe chạy không ngừng, đầy người đi trên vạch kẻ đường, có học sinh, có thành phần trí thức, cũng có những cặp đôi nắm tay nhau đi qua, cười cười nói nói vui vẻ.
Khung cảnh đông đúc, ồn ào, nhưng người ngồi trong xe lúc này chỉ cảm thấy vui vẻ.
Có lẽ ở bên cạnh những người khác nhau thì tâm trạng cũng khác nhau, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thật là vui vẻ tươi đẹp.
Thịnh Văn Ngôn kéo cửa sổ xe lên, nhìn qua phía bên người đàn ông đang lái xe.
Ở công ty thì Thẩm Tại chỉ mặc đồ vest, kiểu dáng trông cũng có vẻ như tương tự nhau nhưng thực tế, mỗi bộ đều có chỗ khác biệt.
Cô biết bộ vest mà anh đang mặc đây là của một thương hiệu cao cấp nào đó, được thiết kế riêng.
Thịnh Văn Ngôn nhớ lúc mình còn là thư ký, anh đã hẹn những nhà thiết kế tài ba đến nhà đặt làm riêng.
Có người nói, khi khoác vào bộ vest, đó là lúc người đàn ông nhìn đẹp trai nhất, Thịnh Văn Ngôn không tán thành ý kiến này lắm.
Bởi vì cô cảm thấy Thẩm Tại chỉ mặc quần áo bình thường thôi cũng đã rất đẹp rồi… Nhưng, nếu nhắc đến kiểu quần áo tôn lên được vẻ nổi bật của sự lạnh lùng và cao quý của anh, thì đúng là những bộ vest này đây, lộ đường cong cấm dục nhưng lại hấp dẫn tột đỉnh.
“Em đừng nhìn chằm chằm anh thế nữa được không?” Hàng xe dừng chờ đèn đỏ dài đằng đẵng, lúc chờ, Thẩm Tại có thể cảm giác được tầm mắt của người ngồi kế bên cứ chăm chú vào mình.
“Em chỉ nhìn có xíu à, anh là bạn trai em mà, em nhìn thì có sao?”
Sau khi đã thẳng thừng thổ lộ, Thịnh Văn Ngôn không thèm che giấu nữa, giả vờ thì không hay.
Cô thích ngắm trai đẹp, thích nhìn Thẩm Tại đó.
Bây giờ người đã là của mình thì đương nhiên là có thể nhìn mãi rồi.
Thẩm Tại đưa tay xoa đầu cô, không biết làm sao: “Em cứ nhìn mãi vậy sao anh nhìn đường chạy xe.”
Thịnh Văn Ngôn: “Em có táy máy tay chân gì đâu sao anh không lái xe được chứ?”
Thẩm Tại: “Em cho rằng chỉ có táy máy tay chân thì mới gọi là quấy nhiễu à?”
“Không phải như vậy.” Thịnh Văn Ngôn nhích lại gần Thẩm Tại thêm chút, rồi cứ thế nhìn vào gò má anh.
Cô đột nhiên tiến lên phía trước, hôn một cái lên má, “Là thế này nè.”
Thẩm Tại hơi khựng lại: “Em —— “Thịnh Văn Ngôn lập tức ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ: “Em còn chưa đòi lại nụ hôn ở phòng thay đồ bữa trước đâu đấy.”
Ánh mắt Thẩm Tại u tối, hít nhẹ một hơi: “Anh đang lái xe, đừng lộn xộn.”
“À ~ không lộn xộn nữa ~” Thịnh Văn Ngôn tự nhiên ngồi đàng hoàng lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói trong gió, “Ôi trời, sao lại kẹt một hàng dài chờ đèn thế này!”
Thẩm Tại cũng cảm thấy chờ quá lâu, mà Thịnh Văn Ngôn ở kế bên còn cố ý ở quậy quọ, anh càng thấp thỏm.
Mấy chục giây sau, đèn xanh sáng lên.
Thịnh Văn Ngôn cười nói: “Sếp Thẩm, đèn xanh rồi kìa, sếp chạy đàng hoàng nha.”
Thẩm Tại khẽ cười: “Em khỏi cần chỉ bảo anh chuyện lái xe.”
“Ờm ~ ”
Bốn mươi phút sau hai người mới đến được Đinh Lan Các.
Để xe lại cho nhân viên đi đỗ, Thẩm Tại dẫn Thịnh Văn Ngôn đi vào trong.
Lúc đầu anh đi nhanh, nhưng đi một lát lại phát hiện cô còn ở phía sau.
Thế là Thẩm Tại dừng lại, chờ cô đi tới bên cạnh rồi vươn tay nắm.
Hai người tiếp tục đi vào, từ sớm thì nhân viên trong nhà hàng đã biết Thẩm Tại muốn tới, thức ăn cũng được chuẩn bị sẵn.
Lúc này thấy anh đi vào thì lập tức chào đón.
Không ngờ hôm nay ông chủ nhà mình lại dắt thêm một cô gái xinh đẹp tới nữa.
Mọi người sửng sốt, vội lên tiếng chào: “Chào anh Thẩm, chào cô Thịnh.”
Thẩm Tại thản nhiên: “Phòng bao đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi ạ, ở nơi mà ông chủ thường tới ạ.” Nhân viên nói, “Cho đồ ăn lên bây giờ luôn ạ?”
“Dọn lên đi.”
“Vâng.”
Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn đi vào phòng, Thịnh Văn Ngôn thả tay ra, ngồi xuống ghế.
Đáng lẽ là người còn lại sẽ ngồi đối diện, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại thấy Thẩm Tại ngồi xuống bên cạnh mình.
Trong lòng cô vui vẻ, thầm sờ mó tay anh.
Thẩm Tại lại nắm lấy tay cô, tay kia thì rót cho cô ly trà.
Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm nay bếp sẽ làm món gì vậy anh?”
Ở đây, mỗi ngày sẽ có một menu khác nhau, thay đổi từng ngày.
Thẩm Tại nói: “Món gì cũng có, cả đồ ăn Tứ Xuyên nữa.
Em ăn cay được chứ?”
“Được ạ, lâu lâu cũng ăn được.”
Thẩm Tại gật đầu: “Anh cũng bảo nhà hàng làm cho em một món đồ ngọt mới, thạch xoài viên.
Lát nữa em nếm thử xem.”
“Ừm ừm!”
Ngoài cửa vang lên tiếng động, thức ăn được dọn lên từng món.
Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại ngồi sóng vai nhau, mắt cô lấp lánh nhìn thức ăn, còn bàn tay dưới bàn không biết vô tình hay cố ý mà len lén cạ cạ tay anh.
Phục vụ quanh đi quẩn lại, Thẩm Tại vẫn ngồi đó, bàn tay trái tự do bưng ly trà lên, uống một hớp.
Cổ họng khô ran đã được xoa dịu, nhưng cơn nóng vẫn không giảm.
“Món này thơm quá, thịt kho hả anh?” Thịnh Văn Ngôn thấy món ăn được bưng lên, hào hứng hỏi phục vụ.
Phục vụ nói: “Vâng ạ cô Thịnh, đây là thịt kho với nấm Truffle và bào ngư, món mới của tháng này, mời cô nếm thử ạ.”
“Ừm.”
Phục vụ: “Thức ăn đã dọn lên hết rồi ạ, mời quý khách dùng bữa.
Nếu quý khách cần gì thì cứ gọi ạ.”
“Được, cảm ơn anh.”
Phục vụ mỉm cười lui ra ngoài.
Thịnh Văn Ngôn nhìn một bàn thức ăn, không muốn chơi đùa lòng bàn tay của Thẩm Tại nữa.
Thế là cô định rút tay ra, kết thúc hành vi “trộm hương”, chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng mà ngay sau đó, cô lại phát hiện tay mình đã bị Thẩm Tại khóa chặt lại, không rút ra được.
Cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
Trong phòng trống chỉ còn lại hai người họ, ánh mắt Thẩm Tại sâu thăm thẳm.
“Anh không ăn cơm hả?” Thịnh Văn Ngôn hỏi.
Thẩm Tại nở nụ cười nhạt: “Sờ đủ rồi hả?”
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ: “Chưa đủ, nhưng mà có đồ ăn rồi, ăn trước, ăn xong sờ nữa.”
Thẩm Tại đã quen với việc cô nói chuyện mà không kiêng kỵ gì cả.
Nhưng dù đã trải nghiệm thì vẫn không thoát khỏi.
Lúc lái xe thì dễ dàng bị cô hôn trêu ghẹo, nhưng đã vào phòng bao riêng rồi, phục vụ cũng ra ngoài hết, Thẩm Tại sẽ không bị cô chọc nữa đâu.
Anh níu tay, hơi kéo người cô về phía trước.
Hai người chỉ cách nhau có mấy cm, nhịp thở của cô hơi chậm lại, nói: “Anh có ăn cơm không…”
Thẩm Tại sấn người tới, hỏi: “Hỏi em đó, em có muốn ăn cơm không?”
“Ăn chứ.”
“Em cứ nhoi qua nhoi lại, anh nghĩ em không muốn ăn chứ.”
Giọng anh trầm trầm, có mùi nguy hiểm, Thịnh Văn Ngôn nuốt ngụm nước miếng: “Anh không muốn ăn chứ ai… Ôi trời, em đói lắm rồi, mình ăn cơm đi.”
Thẩm Tại thả tay cô ra nhưng eo thì vẫn ghì lại, không cho cô lui về phía sau.
Ngay sau đó, anh cúi người, dán môi mình lên môi cô.
Thẩm Tại đã muốn hôn cô từ lâu rồi, từ khi ở trên xe đã có suy nghĩ đó.
“Tráng miệng trước bữa chính à?” Trên môi mơ hồ nghe thấy mùi trà, Thịnh Văn Ngôn nhìn người gần trong gang tấc, nỉ non hỏi một câu.
Thẩm Tại ừ một tiếng.
Cô nhấp môi dưới, chủ động rướn người lên hôn anh, “Vậy em sẽ ăn nhiều chút…”
Lúc nghiêng người, vòng eo mềm mại cũng cong theo, tay anh có thể cảm giác được đường cong rõ ràng, rất bé, giống như có thể dễ dàng nắm lấy.
Ánh mắt Thẩm Tại rũ xuống, dùng sức đáp lại.
Thức ăn tỏa ra mùi thơm, nhưng anh lại cảm thấy người trong lòng mình càng thơm hơn, càng muốn… nuốt cô vào bụng.
Thịnh Văn Ngôn cũng dựa vào lòng dũng cảm và cảm xúc của mình, nụ hôn đầu tiên là khi cô say rượu, lúc đó mơ mơ màng màng không nắm được mấu chốt, lần thứ hai thì chỉ là lướt qua, lần này mới được tính là nụ hôn thật sự.
Ở nơi này, hoàn cảnh này, không đúng lúc nhưng đủ ngọt ngào để làm cô choáng váng.
Cứ tưởng Thịnh Văn Ngôn là người khiêu khích, nhưng lúc này cô đã hồi hộp đến mức cả người đóng băng, hai tay không biết nên đặt ở đâu, chỉ có thể mặc cho anh ôm, cảm giác môi lưỡi dây dưa, chạm nhau, bất tận.
Nhịp thở của cô cũng là nhịp thở của anh.
Một điều rõ ràng là hôn anh rất tuyệt, cũng… gần như mất khống chế.
Sàn nhà bằng gỗ, bên ngoài phòng bao vang lên tiếng bước chân, có cảm giác như quay về thời xưa.
Không khí yên lặng tĩnh mịch, nhưng trong phòng lúc này như đang nổi lửa.
Thịnh Văn Ngôn bị Thẩm Tại xâm chiếm, cả người cũng mềm nhũn, giọng mũi thốt ra không thể kiểm soát.
Cô đột nhiên nhớ lại, hai người đang định ăn cơm mà… Sao tự nhiên lại hôn nhau, mà lại kéo dài mãi chưa xong…
“Khoan, khoan đã.” Sau một lúc lâu, Thịnh Văn Ngôn không nhịn được nữa mà kêu ngừng, cô đẩy anh ra, nói, “Anh có định ăn cơm không?”
Thẩm Tại cũng muốn ăn cơm, nhưng vừa chạm vào môi cô là không thể nào dừng lại được.
Tình huống không đúng mực này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của anh.
Đôi mắt của cô gái ngồi trước mặt long lanh ánh nước, Thẩm Tại hơi nhíu mày, bắt mình buông lỏng tay, nhìn đi nơi khác.
“Ăn cơm thôi.”
“… Ừ!”
Thẩm Tại cầm đũa lên, khựng lại, sau đó lại rút khăn giấy, nghiêng người nói: “Em quay qua đây.”
Thịnh Văn Ngôn lại nhìn anh, Thẩm Tại lấy khăn giấy lau sạch khóe môi cô.
Khi nãy lúc hai người vừa tách ra, một chút xíu chất lỏng đã vương vào cằm cô nhưng cô không phát hiện.
Lau xong, ánh mắt Thẩm Tại lại rơi vào môi cô, rõ ràng là không tô son nhưng màu môi cô lại diễm lệ đến thế…
“Lại hôn nữa à?” Thịnh Văn Ngôn để ý thấy ánh mắt anh, cô đưa tay che miệng ngay.
Khóe môi Thẩm Tại hơi cong lên: “Không hôn nữa, em yên tâm ăn đi.”
“Vâng ông chủ!”
Nụ hôn đã kết thúc nhưng vẫn để lại dư âm, Thịnh Văn Ngôn ngồi ăn cơm nhưng tim thì vẫn nhảy loạn xạ làm cô ăn nhưng không tận hưởng được mùi vị.
Đang ăn giữa chừng thì điện thoại của Thẩm Tại reo lên.
Anh bắt máy, không biết đối phương nói gì đó mà anh lại trả lời: “Đang ăn cơm tối, ừ ở Đinh Lan Các.
Cậu tới? Không cần đâu, tôi có việc bận.
Tôi nói tôi có chuyện riêng, cậu —— ”
Hình như bên kia đã cúp máy, Thịnh Văn Ngôn nhìn khuôn mặt cạn lời của Thẩm Tại, hỏi: “Ai vậy anh?”
“Dương Khiêm Hòa, cậu ta nói là đang ở gần đây nên định tới ăn cơm.”
Thịnh Văn Ngôn: “À, em chợt nhớ ra là mình chưa chuẩn bị quà cho anh ta!”
Thẩm Tại: “Không cần gấp.”
Thịnh Văn Ngôn: “Vậy cũng được đó, lát nữa Dương Khiêm Hòa tới em sẽ giải thích đàng hoàng, hôm trước thật có lỗi khi không đón sinh nhật với anh ta.”
——
Chưa đầy nửa tiếng thì cửa phòng bao đã bị ai đó gõ vang.
Chưa kịp nói mời vào thì người bên ngoài đã đẩy cửa.
“Anh nhìn kìa, nhìn đi, em đã bảo mà! Cậu ta không cho em tới ăn cơm nhất định là làm chuyện gì mờ ám.” Giọng của Dương Khiêm Hòa vang vọng khắp phòng bao, “Thẩm Hàm! Em đã bảo là em trai anh đang hẹn hò mà.
Thấy em nói đúng chưa!”
Đi theo Dương Khiêm Hòa bước vào thì còn có Thẩm Hàm, thấy hình ảnh trước mắt, anh ta lắc đầu cảm thán: “Được rồi, đúng là suy nghĩ của anh hạn hẹp.”
Thịnh Văn Ngôn giơ tay lên chào hỏi: “Hai người chưa ăn cơm đúng không, mau ngồi xuống đi!”
Dương Khiêm Hòa cười ha hả đi tới: “Đúng là chỉ có Văn Ngôn hiểu chuyện, à há, đồ ăn hôm nay có vẻ ngon đấy.”
Thẩm Tại gắp đồ ăn cho Thịnh Văn Ngôn, không trả lời hai người kia.
Thẩm Hàm và Dương Khiêm Hòa không hề thấy ngại, bây giờ hai người đó đang tò mò lắm rồi, không biết khi yêu đương Thẩm Tại sẽ thế nào.
Vậy nên hai người đó cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Thịnh Văn Ngôn bảo phục vụ đem thêm hai bộ chén đũa: “Hai người ăn đi, nhìn tôi làm gì?”
“Ăn, ăn chứ.” Dương Khiêm Hòa cầm chén đũa, đưa tay gắp mấy đũa thức ăn, cho vào miệng mình, “Khụ—— khụ! Fuck, sao cay dữ vậy?”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Đây là đồ ăn Tứ Xuyên nên hơi cay.”
Dương Khiêm Hòa: “Cay quá, Thẩm Tại, món này ăn không được, cậu nói với đầu bếp đi.”
Thẩm Hàm: “Anh thấy là tại cậu không ăn cay được đó, cũng được mà có cay lắm đâu.”
“Đâu có, cay lắm đó, anh có thấy Văn Ngôn ăn mà sưng môi luôn không?”
“Hả?” Thịnh Văn Ngôn ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn Thẩm Tại.
Thẩm Tại đang cầm đũa cũng ngừng một lát, nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của cô, khóe miệng hơi cong lên.
“À, đúng là cay thật.”.