Em chỉ thích gương mặt anh

Chương 56


Đọc truyện Em chỉ thích gương mặt anh – Chương 56:

 
Ở Úc Hưng mấy ngày, ngoại trừ họp xem bản vẽ thì lại là đi khảo sát thực tế. Lịch trình nối sát liên tục, gần như chẳng có lúc nào rảnh rỗi.
 
Sau đó về lại nhà, Thịnh Văn Ngôn cứ ngủ ở nhà cả ngày, mà Lâm Khải cũng vào giai đoạn cuối kỳ nên Thịnh Văn Ngôn cho cậu ta nghỉ phép luôn, để cậu ta dành thời gian nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay Thịnh Văn Ngôn ăn trưa xong thì định về nhà một chuyến. Điền Kiều còn khoảng một tháng nữa là sinh, cô muốn về thăm hỏi một chút.
 
Nhưng còn chưa ra đến cửa thì chuông cửa đã vang lên.
 
Thịnh Văn Ngôn đi mở cửa, bất ngờ là lại thấy Trần Siêu đứng trước cửa nhà mình, trên tay anh ta còn cầm mấy cái túi.
 
“Trợ lý Trần? Sao anh lại tới đây, vào ngồi đi.”
 
Trần Siêu: “Tôi không vào đâu, lát nữa còn có việc, cái này cho cô này.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn xuống túi quần áo anh ta đang cầm, tất cả đều là túi mua hàng của thương hiệu nào đó.
 
“Cho tôi?”
 
Trần Siêu gật đầu: “Thẩm tổng lần trước cô để ý một cái áo khoác của anh ấy, bảo tôi liên hệ với bên thương hiệu kia, mang kiểu của nữ tới cho cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Văn Ngôn: “… ?”
 
Áo khoác? Áo khoác gì cơ?
 
Thịnh Văn Ngôn trầm ngâm một lúc, giờ mới nhớ ra là lần đi công tác ấy, cô nhìn trộm bị anh phát hiện, thế là thuận miệng bịa chuyện, khen áo khoác của anh đẹp.
 
Thế mà anh lại cho là thật à??
 
“Còn cả mấy cái này, đều là hàng mới của mùa này, tiện thể tặng cả cho cô luôn.” Trần Siêu đắt hết mấy cái túi xuống cạnh chân cô, “Vậy không có gì thì tôi đi trước đây nhé.”
 
“Khoan khoan khoan khoan!” Thịnh Văn Ngôn cản anh ta lại, trong lòng không nén nổi mừng thầm, ngoài mặt lại cố ra vẻ nghiêm túc, “Tôi đâu có nói là sẽ nhận mấy thứ này, cầm đi đi, tôi không cần.”
 
“Mua rồi làm sao trả lại được, cô bảo tôi phải cầm đi đâu đây? Thẩm tổng tặng cho cô rồi, cô cứ nhận lấy đi.” Trần Siêu quay đầu, chẳng mấy khi lại cười: “Không phải đang theo đuổi cô sao, mấy thứ này là nên làm thôi.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhẹ nhướng mày, cười một tiếng: “Ờ, theo đuổi tôi, vậy anh ấy đâu, còn để anh đưa tới, chẳng có thành ý gì cả.”
 
“Được rồi cô đừng làm giá nữa.” Trần Siêu là một người ngoài cuộc nhìn hai người bọn họ, lắc lắc đầu nói, “Hai người… Thật đúng là biết giày vò nhau.”
 
Thịnh Văn Ngôn hừ nhẹ: “Tôi giày vò chỗ nào, theo đuổi người khác là phải vất vả một tí, phải có thành ý, hiểu không?”
 
“Hôm nay Thẩm tổng hôm có cuộc họp quan trọng, không tới được.” Trần Siêu khom người cầm đống túi lên lại, nói, “Vậy tôi mang đi nhé? Rồi gọi điện báo với anh ấy một tiếng, nói là cô muốn anh ấy tự đưa tới.”
 
“Ê ê!” Thịnh Văn Ngôn giữ lấy ống tay áo Trần Siêu.
 
Trần Siêu ngẩng lên, cười nhạt nhìn cô, “Sao thế, lại thôi à?”
 
Thịnh Văn Ngôn khẽ hắng giọng: “Được rồi được rồi, Thẩm tổng bận lắm, khỏi đi.”
 
Trần Siêu: “Vậy tôi đi đấy nhé?”
 
“Vâng.”
 
Sau khi Trần Siêu đi khỏi, Thịnh Văn Ngôn xách túi vào phòng khách.

 
Cô mở cái túi Trần Siêu vừa giải thích, lấy ra xem, đúng thật là một cái áo khoác màu đen, giống hệt với cái mà Thẩm Tại mặc hôm đó, khác cái là kiểu dáng cử nữ
 
Thịnh Văn Ngôn ngoài miệng thì lầm bầm “Trông cũng chẳng có gì hay ho”, nhưng thân thể lại khá thành thật, chạy ngay đến trước gương soi toàn thân trong phòng thay đồ, mặc thử lên xem.
 
Hôm đó Thẩm Tại mặc cái áo này cô đã thấy khá ấn tượng, giờ nhìn mình trong gương, gần như là y đúc… Mặc thế này, cứ như là đồ cặp vậy.
 
Thịnh Văn Ngôn ngẩn ngơ nhìn vào gương, ngước lên nhìn gương mặt mình, lại chợt phát hiện, người trong gương vậy mà đang cười.
 
Cô vội vã che miệng mình, “Ôi đệch! Cười cái khỉ gì chứ! Chỉ là một cái áo thôi! Nín ngay! Mày phải kiên nhẫn biết chưa?”
 
Ring ring ——
 
Điện thoại để ngoài phòng khách chợt vang lên, Thịnh Văn Ngôn giật nảy mình, lập tức cởi áo rồi chạy ra nghe máy.
 
“Alo?”
 
“Văn Ngôn à, nghe ba con bảo hôm nay con định về, mấy giờ con đến, để mẹ bảo dì giúp việc chuẩn bị cả phần cho con, con muốn ăn gì.” Giọng Điền Kiều vang lên từ đầu bên kia.
 
Thịnh Văn Ngôn khẽ thở phào, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi hụt hẫng, vừa rồi trong tiềm thức cô vậy mà lại nghĩ là Thẩm Tại gọi đến.
 
“À… Không cần chuẩn bị cho con đâu, con ăn rồi, lát nữa con qua thăm mẹ thôi là được.”
 
“Vậy à, thế tối ở lại ăn cơm nhé.”
 
“Vâng.”
 
“Ừ, vậy con về sớm nhé.”
 
Cúp điện thoại, Thịnh Văn Ngôn trở lại phòng để quần áo, nhìn chiếc áo khoác kia của Thẩm Tại, nghĩ ngợi một lát rồi quyết định treo nó lên, sau đó mới lấy đồ của mình trong tủ ra, mặc xong liền ra ngoài.
 
Dạo gần đây mối quan hệ giữa Thịnh Văn Ngôn với Thịnh Thiên Hòa và Điền Kiều đã tốt hơn nhiều, về nhà cũng thường xuyên hơn.
 
Lần này trở về, cô cũng mua cho bạn nhỏ sắp chào đời vài món quà nhỏ, chỉ là không ngờ đến nơi mới biết ông bà nội cũng ở đây.
 
Thịnh Văn Ngôn trông thấy hai ông bà ở nhà thì thoáng sững ra, tâm trạng ban đầu đang vui vẻ chợt đóng băng.
 
Điền Kiều bắt gặp sắc mặt đó của Thịnh Văn Ngôn thì hiểu ngay cô đang nghĩ gì, bà vẫy vẫy tay gọi cô tới: “Văn Ngôn, con tới rồi à, vừa rồi mẹ còn đang nói để con nghĩ tên giúp này.”
 
Nói xong, bà còn thì thầm bên tai cô: “Ông bà đến đột xuất, mẹ cũng không biết, xin lỗi con.”
 
Thịnh Văn Ngôn khẽ lắc đầu, lại nhìn về hai ông bà ngồi bên sô pha, nhàn nhạt nói, “Ông nội, bà nội ạ”
 
Hai ông bà cũng đáp lời, bà nội Tôn Bái Bình nhìn cô, nói, “Về rồi à, còn tưởng con không về chứ.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Giờ con đang ở gần công ty, bình thường đi làm tiện hơn, nên không hay về nhà.”
 
“Một đứa con gái ở bên ngoài thì tiện ở đâu chứ.” Tôn Bái Bình nói, “Ở nhà tốt biết bao, thi thoảng còn có thể tâm sự, quan tâm mẹ hai con chút ít.”
 
Thịnh Văn Ngôn thầm trợn mắt một cái.
 
Điền Kiều cười gượng: “Mẹ, ở nhà có người lo cho con mà, Văn Ngôn có nhiều việc ở công ty, bận lắm.”
 
Tôn Bái Bình: “Một đứa cái gái, bận bịu cái gì…”
 

Ông lão Thịnh lại nói: “Nghe người ở công ty nói, con làm việc cũng không tệ, dạo này còn đang nắm một hạng mục khu du lịch nghỉ dưỡng hử? Hợp tác với bên Thẩm Tại à?”
 
Thịnh Văn Ngôn không để tâm tới Tôn Bái Bình, đáp: “Vâng, Khải Thịnh muốn bước vào lĩnh vực mới, cho nên mới nhận hạng mục này.”
 
Ông Thịnh gật gật đầu: “Nếu là bên Thẩm Tại thì hạng mục này có vẻ không tồi đấy.”
 
“Vâng.”
 
“Đừng chỉ suốt ngày chăm chăm vào công việc, Văn Ngôn, con tuổi này rồi, chuyện cưới xin cũng nên xem xét thế nào đi.” Tôn Bái Bình chợt nói,  “Nghe ba con bảo, còn chưa có bạn trai à.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Con không rảnh ạ.”
 
“Sao lại nói thế được, chuyện này là chuyện lớn phải lo trước mắt đấy, công việc gì đó đều gác lại cả đi, con là con gái, lo được bao chuyện chứ.” Tôn Bái Bình hứng khởi nói, “Cháu trai nhà ông Triệu kia cũng độc thân, tuổi tác hai đứa cũng tương đương, có vẻ hợp đấy, để xem hôm nào gặp nhau thử…”
 
“Thôi ạ.” Thịnh Văn Ngôn ngắt lời bà, “Con biết anh ta, không có ý gì với anh ta hết.”
 
Ở cùng một thành phố, cậu lớn nhà họ Triệu – Triệu Cảnh Hàng đương nhiên cô đã từng gặp tồi, nhưng tên kia gần như là phiên bản lúc trước của cô, một tên cậu ấm nhà giàu, gặp cô thì chẳng khác nào sao Hỏa đụng Trái đất.
 
Uỳnh một cái, cả hai nhà nổ tanh bành.
 
“Thằng bé kia trông dáng dấp không tệ, điều kiện gia đình cũng xứng với nhà ta, sao lại không có ý gì.”
 
“Bà nội, chuyện của con thì để con tự lo đi được không, bà đừng quan tâm.”
 
“Ơ cái con bé —— “
 
“A mẹ ơi, đứa nhóc này đá con.” Tôn Bái Bình vừa định nói gì thì lại bị Điền Kiều cắt ngang. Vừa nói đến đứa nhỏ, quả nhiên Tôn Bái Bình lập tức dời tầm chú ý.
 
Thịnh Văn Ngôn thấy mình thoát nạn thì tranh thủ về phòng.
 
Nằm chợp mắt trong phòng được một lúc thì lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
 
Thịnh Văn Ngôn tiện tay cầm lên bắt máy: “Alo?”
 
“Đang ngủ à?”
 
Giọng Thẩm Tại từ trong điện thoại vang lên, Thịnh Văn Ngôn thoáng ngây ra một lúc mới nói: “Sao anh lại gọi cho tôi?”
 
Thẩm Tại đáp: “Nghe nói em muốn gặp tôi.”
 
Thịnh Văn Ngôn chớp chớp mắt, sau đó kịp phản ứng lại mới ra vẻ khoa trương hờn dỗi: “Gì cơ? Tôi nói muốn gặp anh bao giờ.”
 
“Hôm nay tôi phải họp không đi được, cho nên để Trần Siêu mang quần áo qua tặng trước.” Thẩm Tại nói, “Bây giờ họp xong rồi, tôi đang ở trước cửa nhà em, mở cửa đi.”
 
Thịnh Văn Ngôn xoạt một cái bò dậy khỏi giường: “Trước cửa nhà tôi? Nhà nào?”
 
Thẩm Tại khựng lại một giây: “Chỗ ở hiện tại của em.”
 
Thịnh Văn Ngôn hí hứng: “À, vậy thì không khéo quá, Thẩm tổng, bây giờ tôi không có ở đấy.”
 
“Vậy em ở đâu?”
 

“Về chỗ ba tôi, anh cũng đâu có nói trước với tôi anh sẽ đến đó.” Thịnh Văn Ngôn cong môi, nghĩ đến hình ảnh Thẩm Tại đứng trước cánh cửa đóng chặt là tâm trạng lại phơi phới, “Tôi còn định ở đây ăn tối nữa, anh không cần chờ tôi đâu, cảm ơn vì đã đến nhé.”
 
Thẩm Tại: “…”
 
Cốc cốc——
 
“Tiểu thư, tiểu thư cô dậy chưa? Tối nay làm sủi cảo, cô xuống đây đi.”
 
Lúc này, dì Trần tới gõ cửa, Thịnh Văn Ngôn ngồi khoanh chân trên giường, lòng vui hân hoan: “Thấy chưa, tôi ở nhà thật mà.”
 
“Ờ.”
 
“Hình như là phải xuống ăn cơm rồi, vậy tôi cúp máy trước đây nhé.”
 
Giọng điệu Thẩm Tại cũng rất bình tĩnh, không vì công toi một bận mà tỏ thái độ gì: “Tôi biết rồi, em đi đi.”
 
——
 
Tối nay Thịnh Thiên Hòa có chút việc bận, vẫn chưa về đến nhà.
 
Lúc xuống tầng Thịnh Văn Ngôn còn ngâm nga hát, vì một cú điện thoại của Thẩm Tại mà không hiểu sao tâm trạng cũng bắt đầu tốt hơn.
 
“Văn Ngôn, mau tới đây, con xem này, mấy cái sủi cảo này là vừa gói xong đấy.” Điền Kiều thấy cô tới thì kéo cô qua bàn nhìn.
 
Trên bàn bày đầy sủi cảo đã gói kỹ được xếp hàng ngay ngắn, cái nào cái nấy trắng trẻo tròn trịa, vô cùng tinh tế.
 
“Mẹ gói ạ?”
 
“Mẹ gói một ít, đa số là do dì Trần và bà con gói.”
 
“Ồ…”
 
Điền Kiều lại nói: “Lát nữa con ăn nhiều vào nhé.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhẹ gật đầu.
 
Một lát sau, sủi cảo vào nồi.
 
Sau khi sủi cảo chín, trừ dì Trần thì bốn người đều ngồi vào bàn ăn.
 
Dì Trần múc cho Thịnh Văn Ngôn một bát sủi cảo đầy ụ, còn nóng hôi hổi, sủi cảo khiến người ta vừa nhìn đã thèm.
 
“Sủi cảo này từ vỏ bánh đến cả nhân bánh đều là tự tay làm đấy.” Tôn Bái Bình nói, “Tự làm với mua sẵn không giống nhau đâu.”
 
Điền Kiều: “Đúng đó mẹ, sủi cảo mẹ làm này nhân còn ngon hơn ở nhà hàng làm ấy chứ.”
 
“Vậy à, ngon thì con ăn nhiều vào nhé.”
 
“Vâng.”
 
Trong không khí có lẽ còn có chút bột mì, Thịnh Văn Ngôn bị viêm mũi dị ứng nhẹ, lúc này còn chưa cầm thìa lên thì chợt thấy mũi ngưa ngứa, cô quay đầu đi hắt xì hai cái.
 
“Chao ôi —— Văn Ngôn, con làm sao đấy, cảm rồi à?”
 
“Không ạ.” Thịnh Văn Ngôn không nghĩ ngợi gì nhiều, quay người lại lại thấy Tôn Bái Bình đang che miệng mũi cho Điền Kiều, cô hơi ngây ra, “Con không có bị cảm.”
 
“Vậy sao lại hắt xì, nhỡ là cảm lạnh thì làm sao.” Tôn Bái Bình lo lắng nói, “Con như vậy không được đâu, lây cho Điền Kiều là không được rồi, sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ mất.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Con chỉ bị dị ứng…”
 
“Vầy đi vầy đi, Văn Ngôn, con bê bát sủi cảo ra chỗ khác ăn đi.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “?”
 

Điền Kiều lộ vẻ lúng túng, vội vàng ngăn lại: “Mẹ, con không yếu ớt vậy đâu. Với cả Văn Ngôn đâu có bị cảm, chỉ là con bé bị viêm mũi dị ứng, không sao đâu ạ”
 
“Gì mà dị ứng với không dị ứng, bây giờ chúng ta phải cẩn thận tuyệt đối vì đứa nhỏ này.” Tôn Bái Bình vô cùng nghiêm túc, “Nếu lỡ có vấn đề gì thì con có gánh được không?”
 
Điền Kiều: “…”
 
Sắc mặt Thịnh Văn Ngôn từ sững sờ biến thành hờ hững, mặc dù là cô không thể không thừa nhận, trong sự hờ hững này còn có một tia phẫn nộ mà cô cố gắng kìm chế lại.
 
“Mọi người ăn trước đi, tối con ăn sau.”
 
Điền Kiều: “Ơ, Văn Ngôn…”
 
Thịnh Văn Ngôn đã đứng lên, quay đầu đi ra ngoài.
 
Cô cứ tưởng rằng mình đã miễn dịch với sự làm quá và bất công của Tôn Bái Bình, nhưng hóa ra là không phải vậy, mỗi lần thấy bà bảo bọc cho đứa trẻ chưa chào đời kia như thế, cô lại cảm thấy mắt mình rưng rức.
 
Ra đến phòng khách, chợt nhận thấy mình chẳng còn khẩu vị ăn uống gì nữa. Mà cũng chẳng muốn chờ đợi gì thêm, lại đợi nữa thì lại phải ở chung với bà lão, cô cảm thấy nếu còn nán lại thêm một phút nữa, cô sẽ nổ tung luôn mất.
 
Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, xách túi của mình lên, không nói không rằng mà ra khỏi cửa.
 
Lúc vừa ra khỏi cửa chính, Thịnh Văn Ngôn còn đang thầm chửi thề trong bụng, biết trước thế này thì đã chẳng về! Chả ra làm sao!
 
“Thịnh Văn Ngôn.”
 
Đang cúi đầu đá hòn đá dưới chân, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình. Lúc Thịnh Văn Ngôn trông nhìn qua, tia giận dữ trong mắt còn chưa thu lại.
 
Thẩm Tại ngồi trong xe, bị cô nhìn như vậy thì hơi giật mình: “Em sao thế.”
 
Trông thấy Thẩm Tại, sự phẫn nộ không kìm được trong mắt cô mới tan đi một chút: “Không sao cả, tôi đang định về.”
 
Thẩm Tại lẳng lặng nhìn cô, nói: “Lên xe.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi lái xe tới.”
 
“Lên xe.” Thẩm Tại lại hỏi, “Muốn tôi xuống kéo em lên à?”
 
“…”
 
Có tiếng bước chân lại gần, chắc là dì Trần thấy cô đi ra nên qua đây tìm. Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại nhìn, không do dự nữa mà đi thẳng đến kéo cửa ghế lái phụ ra ngồi xuống.
 
“Lái nhanh đi.”
 
Thẩm Tại khởi động xe: “Sao thế, không phải nói ăn ở nhà sao, không ăn à?”
 
Thịnh Văn Ngôn không muốn nói chuyện vừa rồi, thấy tủi thân lại không còn gì khác để nói, chỉ hỏi: “Sao anh lại qua đây?”
 
“Chờ em.”
 
“… Sao cơ?”
 
“Lúc đầu định chờ đến khi em ăn xong, không ngờ em lại xong nhanh thế.”
 
Thẩm Tại rất hiểu biểu cảm của Thịnh Văn Ngôn, trông cô thế này, giống hệt mấy lần chịu ấm ức ở nhà lần trước, anh chẳng cần hỏi nhiều cũng đoán ra được tám chín phần mười.
 
“Nếu chưa ăn thì chúng ta đi ăn thôi.” Thẩm Tại cười nhạt một tiếng, hỏi, “Em muốn ăn gì?”
 
Giọng nói Thẩm Tại rất dịu dàng, dường như chỉ cần thuận miệng nói ra cũng có thể xoa dịu nội tâm khó chịu bực bội của cô.
 
Thịnh Văn Ngôn rũ mắt, ngẩn ra nhìn chăm chăm xuống tay mình.
 
“Thịnh Văn Ngôn?”
 
“Muốn ăn sủi cảo.” Thịnh Văn Ngôn hơi ủ rũ nói, “Tôi cũng muốn tự làm sủi cảo.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.