Đọc truyện Em chỉ thích gương mặt anh – Chương 50:
Đại học A là một trường đại học trọng điểm rất không tồi, mà Lâm Khải trông cũng có vẻ là kiểu học sinh ngoan ngoãn e thẹn chứ hoàn toàn không giống kiểu nam sinh biết chơi bời.
Cho nên chuyện cậu ta quen với Lâu Ngưng và Dương Thánh, thậm chí còn vì nghe Lâu Ngưng mà tới uống rượu với cô, cũng là một chuyện rất kỳ lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đưa Lâm Khải tới cổng đại học A, Thịnh Văn Ngôn hỏi một câu: “Cậu rất thân với Lâu Ngưng à?”
Lâm Khải: “Lúc trước có gặp nhau một lần.”
Thịnh Văn Ngôn: “Chỉ gặp một lần mà cậu đã nhận lời cô ấy đi chơi à?”
Sắc mặt Lâm Khải sắc lập tức hơi đỏ lên.
Thịnh Văn Ngôn thấy vậy liền nói: “Không nói cũng không sao, cậu xuống xe đi, tạm biệt.”
Lâm Khải đang duỗi tay mở cửa xe, do dự một lúc, cậu ta lại thôi, quay đầu lại nhìn cô: “Lâu Ngưng nói, chị em của cô ấy thất tình, trông tôi có hơi giống với người mà bạn cô ấy thích, cho nên mong tôi tới uống rượu cùng, vui vẻ một chút là được…”
Thịnh Văn Ngôn: “Nhưng mà trông cậu không giống người sẽ nhận lời đi uống rượu như thế.”
Lâm Khải: “Tôi thiếu tiền.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Văn Ngôn thoáng sửng sốt.
Lâm Khải hơi ngượng, nhưng lại thẳng thắn nói: “Nhà tôi thiếu tiền, trên việc học cũng có rất nhiều chỗ phải dùng tiền, Lâu Ngưng cô ấy… Cho tôi rất nhiều, cho nên lúc ấy tôi mới đi.”
Trước giờ trong mấy buổi tiệc tùng thế này Thịnh Văn Ngôn đã gặp được rất nhiều nam sinh chơi bời như thế, có vài người là muốn theo đuổi tiểu thư con nhà giàu, có vài người thì muốn tiếp cận bọn họ để nhờ vả, cũng có một số như Lâm Khải, làm vì tiền.
Lúc trước nhìn thấy những người này cô chẳng bao giờ nghĩ gì nhiều, chỉ coi như người tụ tập chơi chung mà thôi. Nhưng lúc này nhìn Lâm Khải, lại cảm thấy kiểu học sinh ngoan như cậu ta dính vào những chuyện thế này, rất không hợp.
“Cô Thịnh, vừa nãy cô nói, cô có thể giúp tôi một chuyện đúng không?”
Thịnh Văn Ngôn gật gật đầu: “Ừ, cậu nói đi.”
“Tôi, tôi học ngành tài chính.”
Thịnh Văn Ngôn: “Ồ, vậy thì giống tôi, ngành tài chính của đại học A rất không tồi, thành tích của cậu khá đấy.”
Lâm Khải lập tức nói: “Khá tốt, năm ngoái được nhận học bổng, thành tích cuối kỳ đều rất tốt.”
Như bình thường thì người ta sẽ khiêm tốn hơn chút, nhưng Lâm Khải lại rất thẳng thắn.
Thịnh Văn Ngôn nhìn cậu ta, hiểu ngay ra một chuyện mà cậu ta muốn được giúp đại khái là gì.
“Vậy cậu cũng coi như là sinh viên xuất sắc của đại học A rồi, ừm… Cũng được đấy.”
Lâm Khải nói: “Tôi muốn nói là, mặc dù lúc này chưa đến lúc Khải Thịnh tuyển người, nhưng tôi lại đang tìm gấp một chỗ thực tập, nên là…”
“Cậu muốn đến làm ở Khải Thịnh?”
“Đương nhiên đầu tiên vẫn sẽ cho các cô xem qua CV* của tôi trước, CV phải thông qua tiêu chuẩn thực tập bên cô mới được.” Tai Lâm Khải cứ đỏ hết cả lên, nhưng ánh mắt rất kiên định, “Tôi mong là, cô sẽ cho tôi một cơ hội.”
(*) CV: Hồ sơ ứng tuyển – là một tập văn bản tài liệu tóm tắt về bản thân, quá trình được giáo dục, đào tạo và liệt kê các kinh nghiệm làm việc dùng để xin việc làm.
Trước nay người muốn tiếp cận Thịnh Văn Ngôn đa phần đều là thay mặt người nhà tới lấy lòng cô, muốn bắc cầu với Thịnh Thiên Hòa, chứ chẳng liên quan gì tới cô hết.
Đây là lần đầu tiên có người tiếp cận cô vì muốn cho cô xem CV.
Thịnh Văn Ngôn khá lạ lẫm với kiểu này: “Ồ, hiểu rồi.”
Lâm Khải thấy cô không cho câu trả lời chắc chắn thì hơi hụt hẫng: “Không được cũng không sao, tôi chỉ nói thế…”
“Tuần sau cậu dành ra chút thời gian, cầm theo CV đến Khải Thịnh một chuyến đi, để tôi xem xem.”
Đôi mắt Lâm Khải lập tức sáng bừng.
Thịnh Văn Ngôn sờ sờ cằm: “Xem như tôi trả cậu ân tình vừa rồi.”
Lâm Khải: “Vâng! Cảm ơn ạ!”
Sinh viên đại học ai cũng sẽ kiếm việc làm thêm, nhưng vì mới năm ba, vẫn chưa thể kiếm được chân thực tập trong các công ty lớn, bây giờ có cơ hội đến Khải Thịnh, Lâm Khải đương nhiên là vui hơn được mùa.
“Vậy… cô Thịnh, tôi xuống xe đây ạ.”
“Được, tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt!”
——
Chuyện đã đồng ý với người ta đương nhiên sẽ làm được, chưa kể, yêu cầu này của Lâm Khải đối với Thịnh Văn Ngôn cũng không có gì quá đáng.
Chưa đến mấy ngày sau, Thịnh Văn Ngôn đã nhận được CV của Lâm Khải, đầu tiên là cô để phòng nhân sự xem xét một lần, xác nhận không có vấn đề gì rồi lại tự xem thêm một lần nữa.
Không thể phủ nhận, thành tích của Lâm Khải đúng là rất xuất sắc, trong thời gian ở trường từng tham gia vài hoạt động và cuộc thi, đều nhận được xếp hạng rất cao. Chẳng qua bây giờ cậu ta mới học năm ba, vẫn chưa tới thời điểm chính thức để nhận công việc thực tập toàn thời gian.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn cũng không để ý vấn đề này cho lắm, cho nên không bao lâu sau cô đã trả lời cậu ta, bảo cậu ta tới làm việc.
Vốn dĩ ban đầu cô cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng với Lâm Khải.
Nhưng sau vài ngày làm việc, cô phát hiện ra năng lực chuyên môn của Lâm Khải rất không tồi, làm công việc của trợ lý so với trợ lý mà công ty cho cô cũng không mấy chênh lệch, thậm chí cậu ta lại càng tinh ý hơn, cũng hiểu ý cô hơn.
Thế nên không lâu sau đó, cô đã để Lâm Khải theo mình làm việc trong toàn bộ số thời gian ngoài giờ học của cậu ta.
Hôm nay là thứ bảy.
Thịnh Văn Ngôn để Lâm Khải lái xe, cùng cô đến trung tâm Nhân Việt. Hôm nay Nhân Việt có một hội nghị tuyển nhận nhà đầu tư hạng mục, sẽ có rất nhiều quản lý hạng mục mang hạng mục của họ đến để thuyết trình.
Thịnh Văn Ngôn vẫn nhớ rõ lần trước mình đến đây là lúc nào, khi đó cô vừa vào IZ không lâu, tới tham gia cùng Thẩm Tại. Cô còn nhớ hôm đó mình đã chở Thẩm Tại tới bằng xe đạp điện.
Từ lần đó tới giờ cũng không cách bao lâu, nhưng đến khi bước vào đây lần nữa, lại có cảm giác như đã qua mấy đời.
Hôm nay có rất nhiều công ty tới, IZ chắc chắn cũng sẽ không vắng mặt.
Thịnh Văn Ngôn đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp Thẩm Tại ở đây, nhưng không ngờ còn tuyệt hơn thế, chỗ ngồi của bọn họ ngay cạnh nhau.
Lúc Thịnh Văn Ngôn đi đến hàng ghế đầu, nhìn thấy chỗ ngồi của mình bên cạnh Thẩm Tại thì vẻ mặt hơi cứng lại, nhưng cô giấu đi rất nhanh, bước đến gần, bình tĩnh ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi cô lại quay xuống chào hỏi với Trần Siêu ngồi phía sau Thẩm Tại, sau đó lại quay lên nhìn bục diễn thuyết, cứ như nãy giờ Thẩm Tại chỉ là không khí.
Mà Trần Siêu chào hỏi với Thịnh Văn Ngôn xong thì gãi gãi mũi, vô cùng bối rối.
Phải nói là, sắp xếp của chỗ ngồi hôm nay chính là Thẩm Tại bảo anh ta sửa lại, nhưng hình như lúc này Thịnh Văn Ngôn không hề có ý định bắt chuyện với sếp lớn nhà mình.
Bây giờ sếp mình trong mắt cô có khi còn chẳng bằng mình nữa…
——
Buổi thuyết trình hạng mục đã sắp bắt đầu, Thịnh Văn Ngôn ngẩng lên nhìn về phía trước, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì loạn như cào cào.
Cô quên sao được, tối hôm đó ở nhà anh, hai người đã xảy ra chuyện gì… Cảnh hôn kia, mấy ngày nay tỉnh táo lại, nó lại càng xâm chiếm đầu óc cô.
Muốn xua đi cũng không được.
“Sao không trả lời tin nhắn?” Giọng của người bên át đi tiếng nhạc rất nhỏ trong hội trường, đập thẳng vào màng nhĩ của cô.
Thịnh Văn Ngôn thầm hít sâu một hơi, quay sang nhìn anh: “Ấy, Thẩm tổng.”
Làm như mới nhận ra anh đang ở đây vậy.
Thẩm Tại biết là cô cố ý, anh không so đo, lại hỏi một lần nữa: “Tôi gọi điện cho em, còn gửi cả tin nhắn, sao em không trả lời?”
Mấy ngày nay Thẩm Tại đều gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô bao giờ rảnh, nói chuyện đôi câu.
Nhưng cô chẳng đáp một lời.
Thịnh Văn Ngôn khẽ vuốt cằm: “Tôi bận lắm, Thẩm tổng có chuyện gì sao? Vậy có chuyện gì thì anh cứ nói, đừng gửi mấy câu như ‘Có đó không’ ‘Đang ở đâu’, tôi không rảnh trả lời đâu. Không thì, anh hẹn trước với trợ lý tôi đi.”
Vừa rồi Thẩm Tại không để ý, giờ nghe cô nói vậy anh mới nghiêng đầu liếc sang, chợt phát hiện ra người ngồi sau Thịnh Văn Ngôn kia chính là Lâm Khải
Vẻ mặt anh lập tức hơi có vẻ khó chịu: “Trợ lý? Cậu ta à?”
Thịnh Văn Ngôn: “Đúng vậy, Lâm Khải, trợ lý mới của tôi, có chuyện gì thì tìm cậu ta đi.”
Thẩm Tại cười lạnh một tiếng: “Chuyện tôi muốn nói, chỉ sợ là không tiện bàn với trợ lý của em.”
Thịnh Văn Ngôn: “Không có gì là không tiện cả, chuyện của tôi Lâm Khải đều biết.”
“Hôm đó đến nhà tôi, chuyện chúng ta đã làm, cậu ta cũng biết?”
“…”
Tiếng hai người trò chuyện cũng không lớn, hơn nữa còn có tiếng nhạc, người khác cũng không dễ mà nghe được. Nhưng hai trợ lý ngồi sau thì vẫn luôn chú ý đến họ, tự nhiên cũng nghe thấy nội dung.
Trần Siêu tự dưng nghẹt thở, suýt nữa thì nghi ngờ thính giác của mình.
Nhà tôi, chuyện chúng ta làm…
Chuyện gì cơ? Chuyện kiểu đó đó á?!
Anh ta sững sờ nhìn hai người trước mặt, từ bao giờ, đã bẻ lái sang hướng này!
Lâm Khải cũng thoáng sửng sốt, nhưng cậu ta biết vướng mắc giữa hai người nên cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó.
“Chúng, chúng làm gì chứ?” Thịnh Văn Ngôn lắp bắp, nói, “Không phải chỉ hôn một cái thôi sao, đều uống say đến ngu cả người, có gì mà phải nói.”
Thẩm Tại nhìn cô: “Ai đều uống say với em, người say chỉ có mình em thôi.”
“Đúng thế, chỉ có tôi uống say.” Thịnh Văn Ngôn nhìn thẳng vào anh, “Vậy thì anh muốn nói gì, anh hôn tôi là sao,lúc tôi say đẹp quá, anh không chịu nổi à?”
Thẩm Tại: “…”
Hai trợ lý ngồi sau cùng quay sang nhìn nhau, rồi mỗi người lại lặng lẽ quay đi chỗ khác.
Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng: “Dù sao chắc cũng không phải là vì anh thích tôi đâu nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“…”
Anh bất chợt đáp một câu, cứ như bầu trời đang quang đãng bỗng thình lình đổ cơn mưa rào. Bất chợt đến khiến người ta ngỡ ngàng, nhưng chỉ vài giây đã tưới đẫm mỗi một ngóc ngách.
Thịnh Văn Ngôn bỗng cứng đờ người, chậm chạp nhìn anh.
Mặc dù trong lòng vẫn luôn cảm thấy có khả năng này, nếu không với cách làm việc của Thẩm Tại, anh sẽ không lỗ mãng hôn cô như thế.
Nhưng đến khi tận mắt thấy anh gật đầu thừa nhận, cô vẫn bị chấn động rất lớn, giữa lồng ngực như bị một sức mạnh nào đó kéo căng ra, đầu cũng ong ong lên.
“Sao có thể?” Cô còn chưa phản ứng lại, miệng đã nhanh hơn não mà chất vấn.
Thẩm Tại khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, anh nhìn MC đã lên bục thuyết trình, gương mặt lộ ra vẻ cáu kỉnh khi nội tâm giao tranh trong thời gian gian dài.
Tâm trạng này khó mà thấy được với cảm xúc của anh, chính anh cũng thấy nó mới mẻ, anh không thể khống chế, chỉ cảm thấy loại cảm xúc này đã bị kéo lên đến cực hạn trong khoảng thời gian bị Thịnh Văn Ngôn làm lơ và trong chính lúc anh đắn đo suy nghĩ.
Anh không thể làm ngơ với nó, cũng không thể phủ định nó nữa.
“Vậy nên, chúng ta có thể nói chuyện không?” Tầm mắt Thẩm Tại chuyển từ bục thuyết trình lên cô, hỏi.
Ánh mắt anh như ngọn đuốc, nhìn không chớp mắt, nhìn đến mức da đầu cô tê dại.
Thịnh Văn Ngôn dùng một chút lí trí còn sót lại nói với chính mình, không được hoảng, không được lảng tránh.
Càng không được để người ta ngoắc tay gọi đến là đến, khoảng thời gian trước kia, người đau khổ chính là mình!
Hơn nữa… Anh thích cô thật sao? Thích đến mức có thể khiến cho sự bình tĩnh và lý trí của anh giảm xuống vì cô sao?
“Thích tôi cũng được thôi, người thích tôi nhiều lắm.” Thịnh Văn Ngôn giấu đi bàn tay nắm chặt bên người, nhưng cô vẫn nói không chút khách sáo, “Thẩm tổng, phiền anh xếp hàng chút nhé.”