Đọc truyện Em chỉ thích gương mặt anh – Chương 5:
Là một Thịnh tiểu thư từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, tiêu chí không đạt mục tiêu không bỏ cuộc.
Cô thậm chí còn có chút cố chấp, với những thứ mình đã thích, đã muốn, cô đều sẽ tìm mọi cách để bắt lấy.
Ví dụ như chuyện cô thích Thẩm Thụ Diệc này, cô thật sự rất thích kiểu người có học thức như cậu ta, cũng thật sự thích gương mặt đó. Vì thế chỉ cần cảm thấy có hy vọng, cô sẽ dùng hết sức mình cố gắng một phen.
Cho nên, cô có thể vứt bỏ tính tình đại tiểu thư của bản thân, và cả các loại thẻ vàng thẻ bạc mà đến IZ. Cũng có thể không chút do dự mà tự tiến cử mình vào vị trí trợ lý sinh hoạt của Thẩm Tại.
Như này có là gì đâu, nếu đã có thể lấy được hảo cảm, lại có thể tiếp cận Thẩm Thụ Diệc, vậy dại gì mà không làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sếp, tôi thật sự làm được, tôi giỏi nhất là chịu khổ, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt, sở thích thường ngày và các yêu cầu của anh tôi đều có thể ghi nhớ rất nhanh.”
Trong khoang xe yên tĩnh, Thẩm Tại bình đạm nhìn cô, trong lòng đi từ bất ngờ đến nghi hoặc, bởi thái độ tích cực tự tiến cử này của cô hoàn toàn khác với lời mà ba cô đã nói.
Thịnh Văn Ngôn thấy anh không có phản ứng gì, lại mở miệng nói: “Sao thế ạ? Anh không tin à? Ở trường tôi nổi tiếng nhờ trí nhớ này đấy, còn được khen ấy chứ.”
Tuy thời huy hoàng đã trôi xa, nhưng quả thực là có.
Ha, cô chính là quán quân lớp 5 cấp tiểu học của giải thi thơ cổ đấy!
“Được thôi, anh cần kỹ năng thế nào? Vậy đi, tôi lại kể anh nghe một chút về ưu điểm của tôi nhé ——”
Thấy người phía trước còn định tiếp tục lải nhải, Thẩm Tại giơ tay lên ngăn lại: “Giỏi nhất là chịu khổ, đúng không?”
Hai mắt Thịnh Văn Ngôn sáng lên, gật đầu.
Thẩm Tại dựa vào lưng ghế, dường như hơi mỉm cười: “Nếu đã vậy, cô thử xem đi.”
7 giờ tối, đoàn người bọn họ đến nhà hàng.
Đối phương đã đến từ trước, nhìn thấy Thẩm Tại bước vào thì rất thân thiết bước lên chào hỏi.
Thịnh Văn Ngôn và Trần Siêu đều đứng ở phía sau, Thẩm Tại ngồi xuống rồi họ mới bắt đầu vào chỗ ngồi.
“Thẩm Tại, đã nói là bữa cơm công việc mà sao cậu còn dẫn theo cô bé xinh đẹp thế này, cậu như này là không được đâu nhé.” Người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi đối diện nhìn chăm chăm vào Thịnh Văn Ngôn xem, trêu chọc nói.
Thẩm Tại cũng không để ý lời cợt nhả của anh ta, chỉ nói: “Trợ lý mới.”
“Ồ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Văn Ngôn nhớ lại tư thế nên có của trợ lý nhà người ta, cô phối hợp đứng dậy, đưa lên danh thiếp mà Trần Siêu in cho cô: “Xin chào, Dương tổng, tôi là trợ lý mới của Thẩm tổng, anh gọi tôi là… Tiểu Thịnh là được ạ.”
“Tiểu Thịnh? Kiếm ở đâu ra đây.” Dương Khiêm Hòa nói, “Dạo này tôi cũng đang tìm trợ lý, sao lại không tuyển được cô nào xinh thế này nhỉ. Thẩm Tại, chẳng lẽ cậu đi tuyển trợ lý ở học viện truyền thông à?”
Thẩm Tại và Dương Khiêm Hòa quen biết đã lâu, ngoại trừ quan hệ hợp tác thì hai người còn là bạn khá thân, vậy nên anh cũng biết người này nói chuyện không biết giữ kẽ cho lắm.
Thẩm Tại nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: “Nói chuyện chính đi.”
Dương Khiêm Hòa vừa thấy anh mắt này của anh thì cũng biết tém tém lại, giả vờ ho nhẹ một tiếng: “Thôi nào, tâm sự tí thôi mà… Được rồi được rồi, chuyện chính thì chuyện chính.”
Không bao lâu sau, thức ăn đã lên bàn.
Lúc này Thịnh Văn Ngôn đã đói đến nỗi cái bụng kêu òng ọc biểu tình, nhưng đảo mắt thấy Thẩm Tại đang bàn bạc với người ta, Trần Siêu cũng đang nói chuyện với người bên cạnh, hai người căn bản là không thể động đũa.
Người ta đã như vậy, cô có thế nào thì cũng đâu thể một mình ăn uống thỏa thích được?
Vì thế Thịnh Văn Ngôn cũng không động đũa, mặc dù nghe không hiểu gì, nhưng cô vẫn chuyên chú giả vờ nghiêm túc.
“Ăn đi.”
Đang lúc giả vờ đến quáng cả mắt, người đàn ông bên cạnh đột nhiên quay đầu sang.
Thịnh Văn Ngôn: “Hả?”
Thẩm Tại liếc nhìn bát đũa của cô: “Không đói?”
Thịnh Văn Ngôn có chút không phản ứng kịp, người mới một giây trước còn đang bàn chuyền làm ăn sao một giây sau quay sang lại nói chuyện này với cô rồi, cô sửng sốt, theo bản năng nói: “Có hơi…”
“Vậy cô ăn đi, không cần nhìn.”
Thịnh Văn Ngôn ngơ ngác, “Nhưng các anh đang nói chuyện.”
Thẩm Tại: “Cô có nghiêm túc lắng nghe sao?”
“Đương nhiên!”
Cô diễn không đạt hả!
Lúc Thịnh Văn Ngôn còn đang cố gắng muốn bày tỏ sự nghiêm túc của mình, chợt thấy Thẩm Tại khẽ cười, chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng quả thật là có cười.
Nói thật thì anh cười lên rất đẹp, nhưng lúc này Thịnh Văn Ngôn lại không có tâm trí đâu mà thưởng thức, bởi vì nụ cười này làm cô thấy chột dạ.
“Bụng cô kêu đấy.” Lúc nói câu này, sườn mặt Thẩm Tại đối diện với cô, giọng nói không lớn, ngoại trừ cô thì cũng không có ai nghe thấy.
Thịnh Văn Ngôn theo bản năng che bụng lại: “…”
Thật hay đùa vậy?!
“Tôi không có thói quen ngược đãi không cho nhân viên ăn cơm, cô cứ tự nhiên đi.” Lúc nói, vẻ mặt anh đạm nhạt, dường như nụ cười ngắn ngủi kia chưa từng tồn tại.
Thịnh Văn Ngôn không biết nói gì cho phải: “… Ồ.”
Thẩm Tại nói xong lại quay sang bàn chuyện với người ta, ánh mắt Thịnh Văn Ngôn dừng lại trên anh hai giây, sau đó cầm lấy chiếc đũa, lặng lặng gắp đồ ăn.
Ưm… Ngon quá đi.
Cho tới gần 10 giờ, bữa cơm này mới coi như kết thúc.
Thịnh Văn Ngôn đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay về đột nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau.
“Hey, Tiểu Thịnh.”
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Dương Khiêm Hòa: “Dương tổng ạ.”
“Vừa rồi cô đưa tôi danh thiếp, tôi còn chưa đưa lại cô.”
Dương Khiêm Hòa, nghe tên thì khiêm tốn đấy, nhưng lúc cười lên thì không hề khiêm tốn chút nào, toàn là hoa hòe lòe loẹt.
Anh ta đưa cô danh thiếp, còn nháy mắt phải, “Gọi cho tôi nhé, lần sau chúng ta lại… Tâm sự chuyện công việc.”
Người kinh nghiệm dày dặn như Thịnh Văn Ngôn, sao có thể giống như mấy cô gái mới tốt nghiệp không biết việc đời được.
Chậc, vừa nhìn cái ngữ này là biết ngay tới dụ dỗ người ta đây mà.
Thịnh Văn Ngôn thầm trợn mắt, này mà như bình thường là cái miệng độc của cô đã xả cho nổ tanh bành rồi, nhưng bây giờ hình tượng của cô đang rất tốt, sao có thể lỗ mãng được.
Thế là cô mỉm cười, vươn tay nhận lấy tấm danh thiếp kia, nhưng vừa định nói thêm vài câu khách sáo thì danh thiếp trên tay đột nhiên bị ai đó giật mất.
“Cô ấy là thực tập sinh, vẫn chưa đủ năng lực để nói chuyện công việc với cậu.” Thẩm Tại đã xuất hiện ở phía sau từ bao giờ, anh tiện tay ném tấm danh thiếp vào thùng rác bên cạnh, không mặn không nhạt nói: “Làm chuyện thừa thãi.”
Dương Khiêm Hòa: “Ơ hay cái tên này, tôi làm sao mà bảo là thừa thãi, thực tập sinh cũng cần tôi luyện mà.”
“Người công ty tôi, cậu lại đòi tôi luyện?”
Dương Khiêm Hòa: “Quan hệ của chúng ta, sao phải phân chia rạch ròi như thế…”
Thẩm Tại mặc kệ anh ta, ra hiệu cho Thịnh Văn Ngôn, “Xuống dưới lái xe.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi lái?”
“Trần Siêu uống rượu.”
“Vâng…”
Thịnh Văn Ngôn lấy chìa khóa rồi đi.
Dương Khiêm Hòa nhìn bóng lưng đang xa dần kia, vẫn chưa hết thòm thèm khoác lên vai Thẩm Tại, “Ôi trời cậu làm gì vậy hả? Tôi chỉ đưa cái danh thiếp, đâu có bứng người ta đi, cậu sốt ruột cái gì?”
Thẩm Tại nhíu mày, hơi ghét bỏ nhìn anh ta một cái: “Cậu định làm gì tôi lại không biết?”
“Xem cậu nói kìa, tôi thì làm gì được.”
Thẩm Tại nói: “Chỉ là một cô nhóc, cất cái tâm tư của cậu lại đi.”
Dương Khiêm Hòa nghe vậy không vui: “Cậu có ý gì? Tôi mới 31 cái mùa hoa!”
“Đi đây.”
“Ê…”
——
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Thịnh Văn Ngôn làm tài xế cho người ta, cô lái xe chạy đến cửa sau khách sạn, đợi một lúc mới thấy Thẩm Tại và Trần Siêu đi ra.
“Địa chỉ của Thẩm tổng tối nay tôi gửi cô rồi, cô đưa anh ấy về nhé.” Trần Siêu không vào xe, chỉ đứng ngoài cửa sổ nói.
Thịnh Văn Ngôn: “Anh không lên xe ạ?”
“Tôi về nhà, nhà tôi ngược hướng.”
“Vậy à.”
“Lái cẩn thận.” Trần Siêu nhìn cô nhắc nhở, lại nói, “Còn nữa, nội dung các công việc của trợ lý Lâm lúc trước tối về tôi sẽ gửi cô.”
“Vâng trợ lý Trần!”
Thẩm Tại đã ngồi lên hàng ghế sau, hôm nay anh không uống bao nhiêu, nhưng trong mắt người không uống một giọt nào như Thịnh Văn Ngôn thì vẫn loáng thoáng thấy chút mùi rượu.
Thịnh Văn Ngôn nhập địa chỉ vào app dẫn đường, sau đó khởi động xe.
“Sếp, nhà anh là ở Đồng Nguyệt Loan à, tôi có người bạn cũng ở đó.”
“Ừ.”
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn anh từ gương chiếu hậu, nói: “Chỗ đó cũng không tệ, vị trí tốt, tôi rất thích, lúc trước tôi còn bảo ba tôi mua một căn,… À Thẩm tổng này, anh với ba tôi là bạn bè quan hệ rất tốt nhỉ? Nhưng tôi thấy tuổi tác hai người kém nhau có hơi nhiều.”
Thẩm Tại không đáp lời, nhưng Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn không để bụng, tự nói tự nghe, “Ba tôi nói anh rất giỏi, con mắt đầu tư rất sắc bén, tuổi còn trẻ không cần dựa vào gia đình mà xây dựng được cơ nghiệp lớn như vậy, nói tôi phải học hỏi anh thật nhiều. Tôi cũng thấy rất đúng, tôi làm việc với anh có thể học được rất nhiều thứ.”
“Chuyện đầu tư này học được cái gì là ra cái đấy, trong trường giáo sư dạy chỉ là kỹ năng ảo, đi theo anh mới có thể thực sự đúc kết được kinh nghiệm. Tôi thật sự cảm thấy anh quá là đỉnh, nếu đến 30 tuổi mà tôi có thể làm được như anh, tôi cảm thấy…”
“Im lặng.”
Thịnh Văn Ngôn đang thao thao bất tuyệt định dùng vốn từ phong phú sinh động của mình ca ngợi Thẩm Tại thì bị chặn họng, suýt nữa thì tự sặc nước miếng chết.
Thẩm Tại nhấc mắt, giọng nói đầy áp lực: “Lái xe đừng nói chuyện.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức ngậm miệng.
Ơ hay, khen mà cũng không nghe à, tôi chuẩn bị mất mấy trang bản thảo đấy!
Thẩm Tại: “Còn nữa, lát nữa tới nơi cô có thể lái xe về, sáng mai lại đến đón tôi.”
“… Vâng, mấy giờ ạ?”
“7 giờ.”
“?”
7 giờ! Đệch, giờ đấy gà trống còn đang gáy!!!
Thịnh Văn Ngôn xanh mặt, lại chỉ thấy người đàn ông ngồi phía sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chậm rãi nói: “Đúng giờ, tôi không thích đến muộn.”
——
7 giờ là khái niệm gì?!
Nhà cô cách nhà Thẩm Tại khoảng 20 phút đi xe, cô rửa mặt trang điểm phải mất nửa tiếng, vậy không phải đồng nghĩa với việc khoảng 6 giờ sáng sớm cô đã phải dậy rồi sao?
6 giờ?!
Sau chín năm giáo dục bắt buộc, cô chưa bao giờ phải dậy sớm đến thế!
Hùng hùng hổ hổ về đến nhà, Thịnh Văn Ngôn ném chìa khóa xe của Thẩm Tại trên bàn trà, sống không còn gì luyến tiếc nhìn lên đèn cổ treo trên trần: “Ông chủ của cả một công ty mà dậy sớm thế làm gì chứ…”
“Tiểu thư cô về rồi à, đã ăn cơm tối chưa?” Đúng lúc này, dì giúp việc đi tới.
“Ăn rồi ạ.” Thịnh Văn Ngôn hỏi, “Ba con đâu?”
“À, sáng nay đã ra ngoài rồi, đi Pháp.”
Thịnh Văn Ngôn ngẩn ra: “Đi Pháp?”
“Vâng, phu nhân ở nhà thấy chán, cho nên ông chủ đưa bà đi chơi, nói là hai tuần sau sẽ về. Cô không biết à?”
“Con biết sao được.” Thịnh Văn Ngôn cạn lời bất lực, đứng dậy đi về phía cầu thang lên tầng.
Cô quả thật không biết lịch trình của ba mình, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Đối với người như ba cô, trước giờ tình yêu luôn là trên hết. Từ khi còn nhỏ cô đã hiểu, con gái của ông là cô đây có rất ít ký ức có ông cùng bầu bạn. Sau khi mẹ cô mất, cô đã thấy những người phụ nữ bên cạnh ông liên tục thay đổi, Điền Kiều cũng là một năm trước mới quyết định ổn định và kết hôn.
Sau khi về phòng, Thịnh Văn Ngôn nhanh nhẹn tẩy trang rửa mặt, sau cùng là lao vào ổ chăn.
Mệt mỏi cả một ngày, mà nguyên ngày nay cô còn không được chơi điện thoại, cho nên giờ phút này cô chỉ muốn vui vẻ lướt Weibo.
Nhưng khi nhìn đồng hồ… Gần 12 giờ.
Thịnh Văn Ngôn sụp đổ kêu lên, ngày mai thật sự phải dậy lúc 6 giờ sao, có cần phải tạo nghiệp vậy không?
Theo đuổi nam thần cũng mệt mỏi quá đi…
Thôi dẹp đi cho xong!
Đinh ——
Đúng lúc này, điện thoại nhận được tin nhắn mới, là Lâu Ngưng gửi đến qua Wechat.
【Hình ảnh】
【Hôm nay có người nhìn thấy Thẩm Thụ Diệc ở hiệu sách! Chụp lén đấy! Chia sẻ cho cậu này chị em.】
Tinh thần Thịnh Văn Ngôn được kích động, click mở hình ảnh, phóng to, lại phóng to ra…
Trong ảnh, nam sinh mặc chiếc áo mũ màu trắng đang ôm mấy quyển sách, vẻ mặt tươi cười nói chuyện với người bên cạnh.
Huhuhu… Gương mặt này đáng yêu quá.
Đáng yêu thế này, cô không buông tay được.
Thịnh Văn Ngôn nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, ánh sáng ngời như ngọn đuốc, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn…
Sau đó cô cài chuông báo thức 6 giờ.
Vì Thẩm Thụ Diệc!
6 giờ sáng mai! Mình làm được! Mình làm được!