Đọc truyện Em chỉ thích gương mặt anh – Chương 44:
Một tuần sau, Thịnh Văn Ngôn chuyển ra khỏi căn hộ nhỏ ở nội thành của Thẩm Tại.
Nhưng cô không về nhà, mà chuyển sang một nơi khác, một căn hộ cao cấp đứng tên cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vẫn có ý định ở một mình, cách nhà mình và công ty Khải Thịnh gần một chút.
Trước khi vào Khải Thịnh, cô về nhà một chuyến.
Bụng của mẹ hai Điền Kiều đã sắp được 4 tháng, dạo này bà hơi béo lên, bụng cũng phồng lên rõ ràng.
Sau khi ăn xong bữa tối, Thịnh Văn Ngôn dẫn Điền Kiều ra ngoài đi dạo, từ ngày mang thai đến nay ngày nào bà cũng đi bộ, trước đó là Thịnh Thiên Hòa đi cùng, hôm nay thấy Thịnh Văn Ngôn trở về, bà cứ nhất quyết kéo cô theo.
“Đi được gần 20 phút rồi, hay là nghỉ ngơi chút đi?” Thịnh Văn Ngôn đỡ cánh tay bà, hỏi.
Điền Kiều: “Không cần, mẹ đi được 30 phút cơ mà, đến lúc đó hãy nghỉ.”
Thịnh Văn Ngôn cúi đầu nhìn lên bụng bà: “Mang thai cũng phiền thật đó.”
“Phải đó.” Điền Kiều lộ ra vẻ mặt tội nghiệp, “Nhưng cũng may dạo này hết nghén rồi, con không biết đâu, hai tháng trước cứ ăn cái gì là nôn cái đấy, thực sự rất khó chịu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nói vậy rồi, Điền Kiều lại cúi xuống xoa xoa bụng, lúc này, trông bà lại cực kỳ dịu dàng.
Sự dịu dàng này Thịnh Văn Ngôn chưa từng thấy trên gương mặt bà trước đây, Điền Kiều cũng chưa từng như vậy với ba cô.
“Nhưng cho dù khó chịu thế nào, tất cả rồi sẽ qua đi, mẹ chỉ hy vọng bé con có thể bình an ra đời, như vậy, hết thảy đều không hối tiếc.”
Thịnh Văn Ngôn “Ừm” một tiếng, ngẫm nghĩ lại nói: “Mẹ, thích con trai hay con gái?”
“Mẹ thích cả.”
“Vậy à.”
Điền Kiều cười: “Có phải con cảm thấy, chắc chắn mẹ cũng có chấp nhất với con trai không?”
Thịnh Văn Ngôn không đáp.
Điền Kiều nói: “Thật ra từ lâu trước kia, dưới thái độ của ông bà nội con, trong đầu mẹ quả thật cũng nghĩ mình phải sinh một bé trai. Vậy nhưng từ khi mang thai này, không hiểu sao mẹ lại không nghĩ thế nữa. Mẹ cảm thấy con gái cũng rất tốt, nếu là con gái, chắc chắn cũng rất xinh xắn đáng yêu. Con trai hay con gái thì có gì quan trọng, quan trọng là đây là bé con của mình và người mình thích.”
“Nói như vậy không sai, nhưng mẹ cũng biết ông bà nội mà.” Thịnh Văn Ngôn xòe tay nhún vai, “Họ chỉ thích con trai.”
Điền Kiều che bụng lại: “Xuỵt, đừng để con gái mẹ nghe thấy.”
Thịnh Văn Ngôn hơi ngây ra, bật cười: “Gì vậy trời.”
Điền Kiều cũng cười theo cô: “Ôi trời kệ họ đi, sinh con mệt như thế, dù đây có là nam hay nữ, mẹ cũng chỉ sinh một đứa thôi. Chuyện này mẹ cũng nói với ba con rồi.”
Thịnh Văn Ngôn hơi bất ngờ, cô cứ tưởng là, dưới uy nghiêm của bà nội mình, Điền Kiều sẽ rất để ý chuyện này. Nếu thai này là con gái, bà ấy chắc chắn sẽ chuẩn bị mang thai lần nữa.
“Văn Ngôn, con gái chúng ta cũng không thua kém gì.” Điền Kiều nắm lấy tay Thịnh Văn Ngôn, “Con và mẹ đều là phụ nữ, sao chúng ta có thể tự thừa nhận bản thân không bằng đàn ông được. Vậy nên là, con đừng để ý tới suy nghĩ của người xưa, chuyện con trai có thể làm được, mẹ tin, con cũng có thể như thế.”
Có lẽ mang thai sẽ khiến cho một người trở nên càng dịu dàng hơn chăng? Thịnh Văn Ngôn không biết nữa.
Chẳng qua cô chỉ cảm thấy, Điền Kiều hình như vì thay đổi thân phận, mà trở nên càng thêm thùy mị, càng thêm thản nhiên.
Lúc trước, quan hệ giữa hai người không tệ, nhưng phần nhiều là kiểu “Tương kính như tân”, thậm chí nhiều khi, nội tâm cô sẽ có chút ý kiến với bà.
(*)Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Nhưng bây giờ, hình như có nhiều chuyện đã không còn giống vậy nữa.
Thăm hỏi Điền Kiều xong, Thịnh Văn Ngôn trở về chỗ ở của mình.
Sau một tuần ở nhà chuẩn bị tư liệu, cô đã chính thức bước vào Khải Thịnh.
Thịnh Văn Ngôn đến mọi người đều không có gì bất ngờ, bởi vì ai ai cũng biết nhà họ Thịnh có một đại tiểu thư, mà vị đại tiểu thư này, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Chỉ là… Trước đó mọi người nghe nói Thịnh Văn Ngôn là cô chiêu con nhà giàu, chỉ biết sống phóng túng, nên dù có đến đây cũng chỉ để chiếm một cái ghế mà thôi, sẽ chẳng có tác dụng thực tế gì.
Nhưng sau đó lại không ngờ người ta mới đến được vẻn vẹn một tuần mà đã phá vỡ mọi nhận định của tất cả mọi người trong công ty.
——
“Lúc nãy họp cô thấy chưa…” Một ngày nào đó sau khi vừa kết thúc cuộc họp, hai nhân viên vừa ra khỏi phòng đã không nhịn được mà bắt đầu bàn tán.
“Ừ, thấy rồi, Tiểu Thịnh tổng thật là can đảm, dám bắt lỗi lại Lâm tổng, Thịnh tổng của chúng ta bình thường còn phải chừa lại cho Lâm tổng chút mặt mũi.”
“Nói cho cùng thì Khải Thịnh vẫn là họ Thịnh mà, người ta là đại tiểu thư, có ai mà không dám cãi đâu.”
“Đâu phải, vấn đề là phương án của Lâm tổng quả thật có chút vấn đề, tất cả mọi người đều không dám ý kiến, vậy mà Tiểu Thịnh tổng cứ thế chỉ ra không thèm nể nang gì luôn.”
“Nói vậy cũng phải.” Cô nhân viên nhỏ nói, “Ầy, trước đó tôi còn tưởng đại tiểu thư này chỉ là một cái bình hoa chứ, không ngờ vừa đến không bao lâu đã nắm rõ hạng mục của chúng ta như thế…”
“Phải đấy! Mà tôi nghe đồng nghiệp đi theo đại tiểu thư nói, lúc cô ấy làm việc thì đáng sợ lắm luôn, như sấm rền gió cuốn, nói sao là làm vậy. Nhưng làm việc xong lại hi hi ha ha… Cô này lúc làm việc, cứ lật mặt như lật bánh tráng suốt.”
“Thật à?”
“Không tin thì giờ cô đi hỏi trợ lý Hướng đang theo cô ấy mà xem.”
…
Lúc Lâu Ngưng và Dương Thánh đến, đúng lúc đi ngang qua hai cô nhân viên này. Nhưng bọn họ chỉ chăm chăm đi tìm Thịnh Văn Ngôn nên cũng không để ý người khác nói gì.
Không bao lâu đã đến văn phòng của Thịnh Văn Ngôn, hai người không thèm gõ cửa đã xông thẳng vào.
“Surprise!”
“Tiểu Thịnh tổng! Bọn mình tới thăm cậu đây! Mang cho cậu đồ ăn ngon này.”
Thịnh Văn Ngôn vừa kết thúc một cuộc họp, đầu còn đang đau ong ong, lúc này thấy Lâu Ngưng và Dương Thánh đột nhiên tới, mắt đều sáng cả lên.
“Vờ lờ, sao các cậu lại đến, cũng chẳng thấy báo trước một câu gì cả.”
“Gửi tin nhắn cho cậu rồi, ai biết cậu lại mãi không trả lời.” Dương Thánh để đồ ăn lên bàn, “Mau qua đây, mang cho cậu bánh ngọt cậu thích nhất này.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức bật dậy khỏi ghế: “Huhu, quả nhiên là chị em tốt của tui.”
Dương Thánh: “Biến, ông đây thèm vào làm chị em của cậu.”
“Huhuhu Dương Đại Thánh không hổ là con trai ta, rất biết hiếu kính ba ba.”
Dương Thánh liếc xéo cô một cái, tức giận đến độ chẳng muốn nói chuyện nữa.
Lâu Ngưng cười nói: “Qua ăn đi, chỉ có ăn mới chặn được miệng cậu.”
Thịnh Văn Ngôn nhận lấy cái nĩa nhỏ: “Muah muah, yêu cậu.”
Ba người tám nhảm ngồi xuống ghế sô pha ở khu tiếp khách, Dương Thánh ngó ngang ngó dọc: “Không tồi, văn phòng rất lớn.”
Thịnh Văn Ngôn kiêu ngạo hếch cằm: “Chứ sao, nếu không sao có thể được xưng là Tiểu Thịnh tổng?”
“Ái chà, đắc ý quá nhỉ.”
“Cũng thường thôi.”
Lâu Ngưng: “Mấy hôm nay cảm thấy thế nào, có bận không?”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Cũng tạm, dù sao mình cũng vừa tới, công việc phụ trách tương đối ít, đa phần là đang trong giai đoạn làm quen.”
“Ờ, vậy so với lúc ở IZ thì rảnh hơn nhiều nhỉ, nếu đã vậy, tối nay đi chơi với bọn này đi.”
Thịnh Văn Ngôn liếc cô ấy một cái, vừa định nói gì thì đột nhiên có người gõ cửa.
Thịnh Văn Ngôn để nĩa xuống, nói: “Vào đi.”
“Tiểu Thịnh tổng.” Có người đẩy cửa bước vào, nhưng thấy bên trong có khách thì lại nói, “Nếu sếp có việc, vậy lát nữa tôi lại đến.”
“Không sao.” Thịnh Văn Ngôn hơi thu lại ý cười, nói với Lâu Ngưng và Dương Thánh, “Hai người ngồi đây một lúc nhé, mình xử lý chút chuyện.”
“Đi đi đi đi, đừng để ý bọn này.”
Thịnh Văn Ngôn gật đầu, đứng dậy ngồi về lại bàn làm việc.
Lâu Ngưng và Dương Thánh đều là người khá ham chơi, đương nhiên, trong mắt bọn họ Thịnh Văn Ngôn cũng như vậy.
Cho nên khi thấy Thịnh Văn Ngôn vừa rồi còn đang líu ríu ăn bánh ngọt, một giây sau đã lật mặt như chảo chớp nói chuyện với cấp dưới, hai người đều sững sờ.
“… Bọn họ chỉ nhượng lại một chút quyền cổ phần như thế?”
“Vâng.”
“Cô đi hỏi người bên Ký Hằng đi, có phải đang tống cổ ăn mày không.”
“… Ơ, nhưng hạng mục này trước đó là do phó tổng Lâm phụ trách ạ, lúc đó đã thương lượng xong xuôi rồi.”
Thịnh Văn Ngôn gõ nhẹ tay lên mặt bàn, vẻ mặt lạnh tanh: “Cô cũng nói là trước đó, trước đó chỉ là thỏa thuận bằng miệng, không phải hợp đồng. Bây giờ việc này đã đến tay tôi, thì phải theo ý của tôi, hợp đồng trước kia chưa được hiệu đính thì đều không có hiệu lực, cái này cô không hiểu à?”
Người đứng trước bàn làm việc mặt hơi biến sắc, có chút căng thẳng nói: “Sếp nói phải ạ, vậy tôi lại đi nói với bên Khoa học kỹ thuật Ký Hằng.”
“Bảo họ tới tìm tôi luôn đi, thời gian hẹn là chiều tối mai.”
“Vâng.”
“Còn nữa…”
…
Thịnh Văn Ngôn còn đang bàn giao công việc hạng mục với nhân viên, nói năng bài bản đâu ra đấy, nghiêm khắc lại thoáng vẻ lạnh lùng, điều này khiến Lâu Ngưng và Dương Thánh đã từng cùng cô quậy phá banh nóc rất khó mà thích ứng được.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có bốn chữ “Đây là ai thế?”.
“Tiểu Thịnh tổng, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
“Ừm.”
Người tới không bao lâu đã cung kính ra khỏi văn phòng, Thịnh Văn Ngôn ném báo cáo lên bàn, đứng dậy đi ra.
Trong chớp mắt, lại lật mặt như lật bánh, vẻ mặt lạnh tanh chớp cái đã cười hì hì, lại trở lại là Thịnh Văn Ngôn như lúc đầu.
“Đợi lâu rồi phải không~ “
Dương Thánh còn chưa hoàn hồn từ cơn kinh hãi: “Cũng bình thường, không đợi lâu.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi đang nói với bánh ngọt, cậu trả lời làm quái gì.”
Dương Thánh: “…”
Thịnh Văn Ngôn lại lần nữa ngồi xuống, cầm bánh ngọt lên bắt đầu ăn.
Lâu Ngưng lại đưa mắt sang nhìn Dương Thánh, sau mới nói: “Văn Ngôn… Vừa rồi cậu, có chút không giống cậu.”
Tay cầm nĩa của Thịnh Văn Ngôn dừng lại: “Hửm? Cái gì không giống mình?”
Lâu Ngưng: “Chính là lúc nãy cậu nói chuyện với cấp dưới ấy, thật sự chẳng giống cậu gì cả. Thần thái kia… Đệch, cậu học ai thế, hết cả hồn.”
Dương Thánh trêu: “Không phải là ở với Thẩm Tại lâu quá, đến cái này cũng học được đấy chứ?”
Thịnh Văn Ngôn vốn không nghĩ nhiều như vậy, lúc này nghe Dương Thánh nói thế, biểu cảm lập tức hơi gượng gạo.
Cô học được rất nhiều điều ở Thẩm Tại, nhưng… Lúc làm việc trông giống anh?
Cô không hề cố tình, cô chỉ cảm thấy, lúc làm việc thì nên là như thế.
Vậy là, trong lúc vô thức cô đã học được hết cả sắc mặt và thái độ của Thẩm Tại sao?
Thấy Thịnh Văn Ngôn chợt lặng xuống, Lâu Ngưng kéo Dương Thánh ý bảo cậu ta đừng nói nữa. Hai người đều biết chuyện giữa cô và Thẩm Tại, cũng biết lúc trước từ chức, Thịnh Văn Ngôn đã buồn suốt một khoảng thời gian.
“Không học ai cả.” Thịnh Văn Ngôn tỏ ra thản nhiên ăn một miếng bánh, cười nói, “Mấy người các cậu không nghiêm túc đi làm nên không hiểu, ngồi trên ngai vàng là phải như thế, nếu không làm sao người dưới phục cậu được.”
Lâu Ngưng và Dương Thánh cũng vội vàng hùa theo: “Phải phải phải, nói đúng lắm! Sau này bọn mình cũng phải như thế, trong giờ làm mà cười toe toét với cấp dưới thì ra thể thống gì.”
Thịnh Văn Ngôn ngoài mặt thì tươi cười, nhưng khi cúi đầu xuống, đáy mắt lại phủ kín sương mù.
Từ lúc rời khỏi IZ đến nay đã gần ba tuần, trong ba tuần này, cô không có bất cứ liên lạc nào với anh.
Thấy không, cô biết là sẽ vậy mà, rời khỏi IZ, rời khỏi anh, hai người gần như chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa.
Mà mấy hôm nay, cô cũng như nghẹn một cục tức với anh, không thèm đi tìm anh nữa. Sau đó thì, nghiêm túc làm việc, so với lúc ở IZ còn nghiêm túc hơn.
Cô nghĩ… Cô sẽ cho anh biết, cô có thể trưởng thành rất nhanh.
Cô cũng sẽ cho anh biết, Thịnh Văn Ngôn cô không phải trong đầu biết yêu đương.
——
Lại là một tháng sau, hôm nay là cuối tuần.
Thịnh Thiên Hòa gọi điện tới, bảo cô cùng ông đi tham gia một tiệc rượu.
Lúc trước Thịnh Văn Ngôn rất ít khi cùng Thịnh Thiên Hòa đến mấy sự kiện quan trọng, một là vì cô không muốn, hai là vì lúc ấy cô vẫn chưa đi làm ở Thịnh thị, đến những bữa tiệc rượu đó cũng chẳng có ích gì.
Lần này Thịnh Thiên Hòa muốn cô cùng tham gia, hiển nhiên là vì thấy cô cần đến những sự kiện như vậy.
Bây giờ Thịnh Văn Ngôn cũng không ghét những chuyện này, nên cô trang điểm một chút, lên xe Thịnh Thiên Hòa đến đón cô, cùng nhau xuất phát.
Tiệc rượu không có gì ngoài việc nếm chút rượu, bàn chuyện làm ăn. Thịnh Thiên Hòa cố tình dẫn Thịnh Văn Ngôn tới giới thiệu với người ở đây, cho nên ông dẫn theo cô qua trước mặt đám người này chào hỏi làm quen trước.
“Triệu tổng, đã lâu không gặp, nghe nói dạo này bắt đầu làm trang sức à, bận rộn lắm nhỉ.”
“Đâu có, sao mà so được với Thịnh tổng.” Người được gọi là Triệu tổng tuổi tác lớn hơn Thịnh Thiên Hòa, trong giới này cũng là một nhân vật không tầm thường.
Sau khi Thịnh Thiên Hòa trò chuyện với ông ta một lúc, lại quay sang giới thiệu: “À đúng rồi, đây là con gái tôi, Thịnh Văn Ngôn. Văn Ngôn, chào chú Triệu đi.”
“Cô bé này tôi biết này.” Triệu tổng cười nói.
Thịnh Thiên Hòa hơi bất ngờ: “Thật sao?”
Triệu tổng: “Trước đó hình như là đi theo Thẩm Tại nhỉ? Sao tôi lại nhớ là trước kia từng gặp trong một cuộc họp hạng mục mà.”
Thịnh Văn Ngôn nhẹ gật đầu nói với ông ấy: “Đúng ạ chú Triệu, lúc trước cháu làm việc ở IZ, đi theo Thẩm tổng.”
“Bảo sao, không ngờ cô bé này lại là con gái của Thịnh tổng.” Triệu tổng nói, “Thịnh tổng, ông đúng là có cô con gái giỏi giang, tôi nghe nói đây là cánh tay đắc lực của Thẩm Tại đấy, ở IZ mà được Thẩm Tại để mắt đến, xuất sắc hơn người đây.”
Thịnh Thiên Hòa ngây ra chốc lát, sau mới vội khách sáo nói: “Nào có nào có” . Nhưng dù ngoài miệng nói thế, ánh mắt kiêu ngạo vẫn chẳng thể giấu được.
Thế là cùng trò chuyện với Triệu tổng xong, Thịnh Thiên Hòa tươi cười phấn khởi nói với Thịnh Văn Ngôn: “Ném con qua cho Thẩm Tại thật đúng chuyện tốt nhất ba từng làm, con đó, phải cảm ơn chú Thẩm của con cho đàng hoàng biết chưa.”
Thịnh Văn Ngôn sững sờ, lập tức đảo trắng mắt nói: “Cái gì mà chú Thẩm, ba, anh ta hơn con có mấy tuổi, ba bảo con gọi chú mà hợp lý à.”
Thịnh Thiên Hòa: “Không được nói thế, dù sao thì đấy cũng là bạn của ba con, theo cấp bậc bối phận, con phải gọi là chú.”
Thịnh Văn Ngôn: “… Chú cái mông, con thèm vào.”
“Cái con bé này, lúc trước không phải quan hệ rất tốt với Thẩm Tại sao, giờ là thái độ kiểu gì đấy.”
“Chẳng thái độ gì.”
“Con…” Thịnh Thiên Hòa vừa định nói gì, đột nhiên tầm mắt ngưng lại, nói, “Này, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thẩm Tại đến rồi. Con theo ba qua chào hỏi.”
Anh đến rồi?
Toàn thân Thịnh Văn Ngôn run lên, chợt đến lúc quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy người kia đang đi từ cửa vào.
Lần gặp cuối cùng… Là lúc cô cãi nhau với anh trong văn phòng.
Thời gian trôi quá nhanh, hai người, đã gần hai tháng rồi chưa gặp.
Trông anh vẫn chẳng có gì thay đổi, mặt mày thanh lãnh, tuấn dật hơn người. Chỉ mới vừa từ bên ngoài bước vào đã hấp dẫn sự chú ý của biết bao người, nam nam nữ nữ, gần như đều khó mà dời mắt được khỏi anh.
Đến cùng vẫn là vì có quan hệ tốt với Thịnh Thiên Hòa, sau khi bước vào, Thẩm Tại cũng đi đến chào hỏi với Thịnh Thiên Hòa đầu tiên.
“Văn Ngôn, lại đây.” Thịnh Thiên Hòa trò chuyện với Thẩm Tại dăm câu, rồi lại quay đầu lại nhìn cô.
Mà lúc này Thẩm Tại đang đứng cạnh ba cô, anh cũng theo ông nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, giống hệt như mọi lần trước đây, tựa như dịu dàng, lại tựa như… là tuyệt tình vô tận.
Thịnh Văn Ngôn đứng ngây tại chỗ, chân như đeo chì.
Có lẽ đã lâu không gặp, cô lại có chút bối rối không biết làm sao.
“Sao thế, còn không qua đây.” Thịnh Thiên Hòa vẫy tay gọi cô.
Thịnh Văn Ngôn khẽ hít một hơi, nhấc chân bước tới.
Cô luống cuống cái gì chứ… Cũng chỉ là chào hỏi thôi mà.
“Thẩm Tại, anh nói cậu nghe, dạo này người trong công ty anh toàn khen con bé đấy.” Thịnh Thiên Hòa kể chuyện mà mặt mày phơi phới, “Vẫn là cậu cao tay, dạy dỗ con gái anh rất khá.”
Ánh mắt Thẩm Tại rơi lên người Thịnh Văn Ngôn, nói: “Là cô ấy tiếp thu tốt.”
“Không không không, vẫn là công lao của cậu. Văn Ngôn, còn không cảm ơn chú Thẩm lúc trước đã chăm nom con.”
“…”
“……”
Thịnh Văn Ngôn lại muốn trợn mắt, nhưng đang ở trước mặt Thẩm Tại, cô phải ráng nín nhịn.
Cô ngước mắt nhìn anh, lời nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Ồ, chú Thẩm, cám ơn chú đã chăm sóc cháu, chú đúng là người chú tốt.”
Một tuần sau, Thịnh Văn Ngôn chuyển ra khỏi căn hộ nhỏ ở nội thành của Thẩm Tại.
Nhưng cô không về nhà, mà chuyển sang một nơi khác, một căn hộ cao cấp đứng tên cô.
Cô vẫn có ý định ở một mình, cách nhà mình và công ty Khải Thịnh gần một chút.
Trước khi vào Khải Thịnh, cô về nhà một chuyến.
Bụng của mẹ hai Điền Kiều đã sắp được 4 tháng, dạo này bà hơi béo lên, bụng cũng phồng lên rõ ràng.
Sau khi ăn xong bữa tối, Thịnh Văn Ngôn dẫn Điền Kiều ra ngoài đi dạo, từ ngày mang thai đến nay ngày nào bà cũng đi bộ, trước đó là Thịnh Thiên Hòa đi cùng, hôm nay thấy Thịnh Văn Ngôn trở về, bà cứ nhất quyết kéo cô theo.
“Đi được gần 20 phút rồi, hay là nghỉ ngơi chút đi?” Thịnh Văn Ngôn đỡ cánh tay bà, hỏi.
Điền Kiều: “Không cần, mẹ đi được 30 phút cơ mà, đến lúc đó hãy nghỉ.”
Thịnh Văn Ngôn cúi đầu nhìn lên bụng bà: “Mang thai cũng phiền thật đó.”
“Phải đó.” Điền Kiều lộ ra vẻ mặt tội nghiệp, “Nhưng cũng may dạo này hết nghén rồi, con không biết đâu, hai tháng trước cứ ăn cái gì là nôn cái đấy, thực sự rất khó chịu.”
Nhưng nói vậy rồi, Điền Kiều lại cúi xuống xoa xoa bụng, lúc này, trông bà lại cực kỳ dịu dàng.
Sự dịu dàng này Thịnh Văn Ngôn chưa từng thấy trên gương mặt bà trước đây, Điền Kiều cũng chưa từng như vậy với ba cô.
“Nhưng cho dù khó chịu thế nào, tất cả rồi sẽ qua đi, mẹ chỉ hy vọng bé con có thể bình an ra đời, như vậy, hết thảy đều không hối tiếc.”
Thịnh Văn Ngôn “Ừm” một tiếng, ngẫm nghĩ lại nói: “Mẹ, thích con trai hay con gái?”
“Mẹ thích cả.”
“Vậy à.”
Điền Kiều cười: “Có phải con cảm thấy, chắc chắn mẹ cũng có chấp nhất với con trai không?”
Thịnh Văn Ngôn không đáp.
Điền Kiều nói: “Thật ra từ lâu trước kia, dưới thái độ của ông bà nội con, trong đầu mẹ quả thật cũng nghĩ mình phải sinh một bé trai. Vậy nhưng từ khi mang thai này, không hiểu sao mẹ lại không nghĩ thế nữa. Mẹ cảm thấy con gái cũng rất tốt, nếu là con gái, chắc chắn cũng rất xinh xắn đáng yêu. Con trai hay con gái thì có gì quan trọng, quan trọng là đây là bé con của mình và người mình thích.”
“Nói như vậy không sai, nhưng mẹ cũng biết ông bà nội mà.” Thịnh Văn Ngôn xòe tay nhún vai, “Họ chỉ thích con trai.”
Điền Kiều che bụng lại: “Xuỵt, đừng để con gái mẹ nghe thấy.”
Thịnh Văn Ngôn hơi ngây ra, bật cười: “Gì vậy trời.”
Điền Kiều cũng cười theo cô: “Ôi trời kệ họ đi, sinh con mệt như thế, dù đây có là nam hay nữ, mẹ cũng chỉ sinh một đứa thôi. Chuyện này mẹ cũng nói với ba con rồi.”
Thịnh Văn Ngôn hơi bất ngờ, cô cứ tưởng là, dưới uy nghiêm của bà nội mình, Điền Kiều sẽ rất để ý chuyện này. Nếu thai này là con gái, bà ấy chắc chắn sẽ chuẩn bị mang thai lần nữa.
“Văn Ngôn, con gái chúng ta cũng không thua kém gì.” Điền Kiều nắm lấy tay Thịnh Văn Ngôn, “Con và mẹ đều là phụ nữ, sao chúng ta có thể tự thừa nhận bản thân không bằng đàn ông được. Vậy nên là, con đừng để ý tới suy nghĩ của người xưa, chuyện con trai có thể làm được, mẹ tin, con cũng có thể như thế.”
Có lẽ mang thai sẽ khiến cho một người trở nên càng dịu dàng hơn chăng? Thịnh Văn Ngôn không biết nữa.
Chẳng qua cô chỉ cảm thấy, Điền Kiều hình như vì thay đổi thân phận, mà trở nên càng thêm thùy mị, càng thêm thản nhiên.
Lúc trước, quan hệ giữa hai người không tệ, nhưng phần nhiều là kiểu “Tương kính như tân”, thậm chí nhiều khi, nội tâm cô sẽ có chút ý kiến với bà.
(*)Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Nhưng bây giờ, hình như có nhiều chuyện đã không còn giống vậy nữa.
Thăm hỏi Điền Kiều xong, Thịnh Văn Ngôn trở về chỗ ở của mình.
Sau một tuần ở nhà chuẩn bị tư liệu, cô đã chính thức bước vào Khải Thịnh.
Thịnh Văn Ngôn đến mọi người đều không có gì bất ngờ, bởi vì ai ai cũng biết nhà họ Thịnh có một đại tiểu thư, mà vị đại tiểu thư này, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Chỉ là… Trước đó mọi người nghe nói Thịnh Văn Ngôn là cô chiêu con nhà giàu, chỉ biết sống phóng túng, nên dù có đến đây cũng chỉ để chiếm một cái ghế mà thôi, sẽ chẳng có tác dụng thực tế gì.
Nhưng sau đó lại không ngờ người ta mới đến được vẻn vẹn một tuần mà đã phá vỡ mọi nhận định của tất cả mọi người trong công ty.
——
“Lúc nãy họp cô thấy chưa…” Một ngày nào đó sau khi vừa kết thúc cuộc họp, hai nhân viên vừa ra khỏi phòng đã không nhịn được mà bắt đầu bàn tán.
“Ừ, thấy rồi, Tiểu Thịnh tổng thật là can đảm, dám bắt lỗi lại Lâm tổng, Thịnh tổng của chúng ta bình thường còn phải chừa lại cho Lâm tổng chút mặt mũi.”
“Nói cho cùng thì Khải Thịnh vẫn là họ Thịnh mà, người ta là đại tiểu thư, có ai mà không dám cãi đâu.”
“Đâu phải, vấn đề là phương án của Lâm tổng quả thật có chút vấn đề, tất cả mọi người đều không dám ý kiến, vậy mà Tiểu Thịnh tổng cứ thế chỉ ra không thèm nể nang gì luôn.”
“Nói vậy cũng phải.” Cô nhân viên nhỏ nói, “Ầy, trước đó tôi còn tưởng đại tiểu thư này chỉ là một cái bình hoa chứ, không ngờ vừa đến không bao lâu đã nắm rõ hạng mục của chúng ta như thế…”
“Phải đấy! Mà tôi nghe đồng nghiệp đi theo đại tiểu thư nói, lúc cô ấy làm việc thì đáng sợ lắm luôn, như sấm rền gió cuốn, nói sao là làm vậy. Nhưng làm việc xong lại hi hi ha ha… Cô này lúc làm việc, cứ lật mặt như lật bánh tráng suốt.”
“Thật à?”
“Không tin thì giờ cô đi hỏi trợ lý Hướng đang theo cô ấy mà xem.”
…
Lúc Lâu Ngưng và Dương Thánh đến, đúng lúc đi ngang qua hai cô nhân viên này. Nhưng bọn họ chỉ chăm chăm đi tìm Thịnh Văn Ngôn nên cũng không để ý người khác nói gì.
Không bao lâu đã đến văn phòng của Thịnh Văn Ngôn, hai người không thèm gõ cửa đã xông thẳng vào.
“Surprise!”
“Tiểu Thịnh tổng! Bọn mình tới thăm cậu đây! Mang cho cậu đồ ăn ngon này.”
Thịnh Văn Ngôn vừa kết thúc một cuộc họp, đầu còn đang đau ong ong, lúc này thấy Lâu Ngưng và Dương Thánh đột nhiên tới, mắt đều sáng cả lên.
“Vờ lờ, sao các cậu lại đến, cũng chẳng thấy báo trước một câu gì cả.”
“Gửi tin nhắn cho cậu rồi, ai biết cậu lại mãi không trả lời.” Dương Thánh để đồ ăn lên bàn, “Mau qua đây, mang cho cậu bánh ngọt cậu thích nhất này.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức bật dậy khỏi ghế: “Huhu, quả nhiên là chị em tốt của tui.”
Dương Thánh: “Biến, ông đây thèm vào làm chị em của cậu.”
“Huhuhu Dương Đại Thánh không hổ là con trai ta, rất biết hiếu kính ba ba.”
Dương Thánh liếc xéo cô một cái, tức giận đến độ chẳng muốn nói chuyện nữa.
Lâu Ngưng cười nói: “Qua ăn đi, chỉ có ăn mới chặn được miệng cậu.”
Thịnh Văn Ngôn nhận lấy cái nĩa nhỏ: “Muah muah, yêu cậu.”
Ba người tám nhảm ngồi xuống ghế sô pha ở khu tiếp khách, Dương Thánh ngó ngang ngó dọc: “Không tồi, văn phòng rất lớn.”
Thịnh Văn Ngôn kiêu ngạo hếch cằm: “Chứ sao, nếu không sao có thể được xưng là Tiểu Thịnh tổng?”
“Ái chà, đắc ý quá nhỉ.”
“Cũng thường thôi.”
Lâu Ngưng: “Mấy hôm nay cảm thấy thế nào, có bận không?”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Cũng tạm, dù sao mình cũng vừa tới, công việc phụ trách tương đối ít, đa phần là đang trong giai đoạn làm quen.”
“Ờ, vậy so với lúc ở IZ thì rảnh hơn nhiều nhỉ, nếu đã vậy, tối nay đi chơi với bọn này đi.”
Thịnh Văn Ngôn liếc cô ấy một cái, vừa định nói gì thì đột nhiên có người gõ cửa.
Thịnh Văn Ngôn để nĩa xuống, nói: “Vào đi.”
“Tiểu Thịnh tổng.” Có người đẩy cửa bước vào, nhưng thấy bên trong có khách thì lại nói, “Nếu sếp có việc, vậy lát nữa tôi lại đến.”
“Không sao.” Thịnh Văn Ngôn hơi thu lại ý cười, nói với Lâu Ngưng và Dương Thánh, “Hai người ngồi đây một lúc nhé, mình xử lý chút chuyện.”
“Đi đi đi đi, đừng để ý bọn này.”
Thịnh Văn Ngôn gật đầu, đứng dậy ngồi về lại bàn làm việc.
Lâu Ngưng và Dương Thánh đều là người khá ham chơi, đương nhiên, trong mắt bọn họ Thịnh Văn Ngôn cũng như vậy.
Cho nên khi thấy Thịnh Văn Ngôn vừa rồi còn đang líu ríu ăn bánh ngọt, một giây sau đã lật mặt như chảo chớp nói chuyện với cấp dưới, hai người đều sững sờ.
“… Bọn họ chỉ nhượng lại một chút quyền cổ phần như thế?”
“Vâng.”
“Cô đi hỏi người bên Ký Hằng đi, có phải đang tống cổ ăn mày không.”
“… Ơ, nhưng hạng mục này trước đó là do phó tổng Lâm phụ trách ạ, lúc đó đã thương lượng xong xuôi rồi.”
Thịnh Văn Ngôn gõ nhẹ tay lên mặt bàn, vẻ mặt lạnh tanh: “Cô cũng nói là trước đó, trước đó chỉ là thỏa thuận bằng miệng, không phải hợp đồng. Bây giờ việc này đã đến tay tôi, thì phải theo ý của tôi, hợp đồng trước kia chưa được hiệu đính thì đều không có hiệu lực, cái này cô không hiểu à?”
Người đứng trước bàn làm việc mặt hơi biến sắc, có chút căng thẳng nói: “Sếp nói phải ạ, vậy tôi lại đi nói với bên Khoa học kỹ thuật Ký Hằng.”
“Bảo họ tới tìm tôi luôn đi, thời gian hẹn là chiều tối mai.”
“Vâng.”
“Còn nữa…”
…
Thịnh Văn Ngôn còn đang bàn giao công việc hạng mục với nhân viên, nói năng bài bản đâu ra đấy, nghiêm khắc lại thoáng vẻ lạnh lùng, điều này khiến Lâu Ngưng và Dương Thánh đã từng cùng cô quậy phá banh nóc rất khó mà thích ứng được.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có bốn chữ “Đây là ai thế?”.
“Tiểu Thịnh tổng, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
“Ừm.”
Người tới không bao lâu đã cung kính ra khỏi văn phòng, Thịnh Văn Ngôn ném báo cáo lên bàn, đứng dậy đi ra.
Trong chớp mắt, lại lật mặt như lật bánh, vẻ mặt lạnh tanh chớp cái đã cười hì hì, lại trở lại là Thịnh Văn Ngôn như lúc đầu.
“Đợi lâu rồi phải không~ “
Dương Thánh còn chưa hoàn hồn từ cơn kinh hãi: “Cũng bình thường, không đợi lâu.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi đang nói với bánh ngọt, cậu trả lời làm quái gì.”
Dương Thánh: “…”
Thịnh Văn Ngôn lại lần nữa ngồi xuống, cầm bánh ngọt lên bắt đầu ăn.
Lâu Ngưng lại đưa mắt sang nhìn Dương Thánh, sau mới nói: “Văn Ngôn… Vừa rồi cậu, có chút không giống cậu.”
Tay cầm nĩa của Thịnh Văn Ngôn dừng lại: “Hửm? Cái gì không giống mình?”
Lâu Ngưng: “Chính là lúc nãy cậu nói chuyện với cấp dưới ấy, thật sự chẳng giống cậu gì cả. Thần thái kia… Đệch, cậu học ai thế, hết cả hồn.”
Dương Thánh trêu: “Không phải là ở với Thẩm Tại lâu quá, đến cái này cũng học được đấy chứ?”
Thịnh Văn Ngôn vốn không nghĩ nhiều như vậy, lúc này nghe Dương Thánh nói thế, biểu cảm lập tức hơi gượng gạo.
Cô học được rất nhiều điều ở Thẩm Tại, nhưng… Lúc làm việc trông giống anh?
Cô không hề cố tình, cô chỉ cảm thấy, lúc làm việc thì nên là như thế.
Vậy là, trong lúc vô thức cô đã học được hết cả sắc mặt và thái độ của Thẩm Tại sao?
Thấy Thịnh Văn Ngôn chợt lặng xuống, Lâu Ngưng kéo Dương Thánh ý bảo cậu ta đừng nói nữa. Hai người đều biết chuyện giữa cô và Thẩm Tại, cũng biết lúc trước từ chức, Thịnh Văn Ngôn đã buồn suốt một khoảng thời gian.
“Không học ai cả.” Thịnh Văn Ngôn tỏ ra thản nhiên ăn một miếng bánh, cười nói, “Mấy người các cậu không nghiêm túc đi làm nên không hiểu, ngồi trên ngai vàng là phải như thế, nếu không làm sao người dưới phục cậu được.”
Lâu Ngưng và Dương Thánh cũng vội vàng hùa theo: “Phải phải phải, nói đúng lắm! Sau này bọn mình cũng phải như thế, trong giờ làm mà cười toe toét với cấp dưới thì ra thể thống gì.”
Thịnh Văn Ngôn ngoài mặt thì tươi cười, nhưng khi cúi đầu xuống, đáy mắt lại phủ kín sương mù.
Từ lúc rời khỏi IZ đến nay đã gần ba tuần, trong ba tuần này, cô không có bất cứ liên lạc nào với anh.
Thấy không, cô biết là sẽ vậy mà, rời khỏi IZ, rời khỏi anh, hai người gần như chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa.
Mà mấy hôm nay, cô cũng như nghẹn một cục tức với anh, không thèm đi tìm anh nữa. Sau đó thì, nghiêm túc làm việc, so với lúc ở IZ còn nghiêm túc hơn.
Cô nghĩ… Cô sẽ cho anh biết, cô có thể trưởng thành rất nhanh.
Cô cũng sẽ cho anh biết, Thịnh Văn Ngôn cô không phải trong đầu biết yêu đương.
——
Lại là một tháng sau, hôm nay là cuối tuần.
Thịnh Thiên Hòa gọi điện tới, bảo cô cùng ông đi tham gia một tiệc rượu.
Lúc trước Thịnh Văn Ngôn rất ít khi cùng Thịnh Thiên Hòa đến mấy sự kiện quan trọng, một là vì cô không muốn, hai là vì lúc ấy cô vẫn chưa đi làm ở Thịnh thị, đến những bữa tiệc rượu đó cũng chẳng có ích gì.
Lần này Thịnh Thiên Hòa muốn cô cùng tham gia, hiển nhiên là vì thấy cô cần đến những sự kiện như vậy.
Bây giờ Thịnh Văn Ngôn cũng không ghét những chuyện này, nên cô trang điểm một chút, lên xe Thịnh Thiên Hòa đến đón cô, cùng nhau xuất phát.
Tiệc rượu không có gì ngoài việc nếm chút rượu, bàn chuyện làm ăn. Thịnh Thiên Hòa cố tình dẫn Thịnh Văn Ngôn tới giới thiệu với người ở đây, cho nên ông dẫn theo cô qua trước mặt đám người này chào hỏi làm quen trước.
“Triệu tổng, đã lâu không gặp, nghe nói dạo này bắt đầu làm trang sức à, bận rộn lắm nhỉ.”
“Đâu có, sao mà so được với Thịnh tổng.” Người được gọi là Triệu tổng tuổi tác lớn hơn Thịnh Thiên Hòa, trong giới này cũng là một nhân vật không tầm thường.
Sau khi Thịnh Thiên Hòa trò chuyện với ông ta một lúc, lại quay sang giới thiệu: “À đúng rồi, đây là con gái tôi, Thịnh Văn Ngôn. Văn Ngôn, chào chú Triệu đi.”
“Cô bé này tôi biết này.” Triệu tổng cười nói.
Thịnh Thiên Hòa hơi bất ngờ: “Thật sao?”
Triệu tổng: “Trước đó hình như là đi theo Thẩm Tại nhỉ? Sao tôi lại nhớ là trước kia từng gặp trong một cuộc họp hạng mục mà.”
Thịnh Văn Ngôn nhẹ gật đầu nói với ông ấy: “Đúng ạ chú Triệu, lúc trước cháu làm việc ở IZ, đi theo Thẩm tổng.”
“Bảo sao, không ngờ cô bé này lại là con gái của Thịnh tổng.” Triệu tổng nói, “Thịnh tổng, ông đúng là có cô con gái giỏi giang, tôi nghe nói đây là cánh tay đắc lực của Thẩm Tại đấy, ở IZ mà được Thẩm Tại để mắt đến, xuất sắc hơn người đây.”
Thịnh Thiên Hòa ngây ra chốc lát, sau mới vội khách sáo nói: “Nào có nào có” . Nhưng dù ngoài miệng nói thế, ánh mắt kiêu ngạo vẫn chẳng thể giấu được.
Thế là cùng trò chuyện với Triệu tổng xong, Thịnh Thiên Hòa tươi cười phấn khởi nói với Thịnh Văn Ngôn: “Ném con qua cho Thẩm Tại thật đúng chuyện tốt nhất ba từng làm, con đó, phải cảm ơn chú Thẩm của con cho đàng hoàng biết chưa.”
Thịnh Văn Ngôn sững sờ, lập tức đảo trắng mắt nói: “Cái gì mà chú Thẩm, ba, anh ta hơn con có mấy tuổi, ba bảo con gọi chú mà hợp lý à.”
Thịnh Thiên Hòa: “Không được nói thế, dù sao thì đấy cũng là bạn của ba con, theo cấp bậc bối phận, con phải gọi là chú.”
Thịnh Văn Ngôn: “… Chú cái mông, con thèm vào.”
“Cái con bé này, lúc trước không phải quan hệ rất tốt với Thẩm Tại sao, giờ là thái độ kiểu gì đấy.”
“Chẳng thái độ gì.”
“Con…” Thịnh Thiên Hòa vừa định nói gì, đột nhiên tầm mắt ngưng lại, nói, “Này, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thẩm Tại đến rồi. Con theo ba qua chào hỏi.”
Anh đến rồi?
Toàn thân Thịnh Văn Ngôn run lên, chợt đến lúc quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy người kia đang đi từ cửa vào.
Lần gặp cuối cùng… Là lúc cô cãi nhau với anh trong văn phòng.
Thời gian trôi quá nhanh, hai người, đã gần hai tháng rồi chưa gặp.
Trông anh vẫn chẳng có gì thay đổi, mặt mày thanh lãnh, tuấn dật hơn người. Chỉ mới vừa từ bên ngoài bước vào đã hấp dẫn sự chú ý của biết bao người, nam nam nữ nữ, gần như đều khó mà dời mắt được khỏi anh.
Đến cùng vẫn là vì có quan hệ tốt với Thịnh Thiên Hòa, sau khi bước vào, Thẩm Tại cũng đi đến chào hỏi với Thịnh Thiên Hòa đầu tiên.
“Văn Ngôn, lại đây.” Thịnh Thiên Hòa trò chuyện với Thẩm Tại dăm câu, rồi lại quay đầu lại nhìn cô.
Mà lúc này Thẩm Tại đang đứng cạnh ba cô, anh cũng theo ông nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, giống hệt như mọi lần trước đây, tựa như dịu dàng, lại tựa như… là tuyệt tình vô tận.
Thịnh Văn Ngôn đứng ngây tại chỗ, chân như đeo chì.
Có lẽ đã lâu không gặp, cô lại có chút bối rối không biết làm sao.
“Sao thế, còn không qua đây.” Thịnh Thiên Hòa vẫy tay gọi cô.
Thịnh Văn Ngôn khẽ hít một hơi, nhấc chân bước tới.
Cô luống cuống cái gì chứ… Cũng chỉ là chào hỏi thôi mà.
“Thẩm Tại, anh nói cậu nghe, dạo này người trong công ty anh toàn khen con bé đấy.” Thịnh Thiên Hòa kể chuyện mà mặt mày phơi phới, “Vẫn là cậu cao tay, dạy dỗ con gái anh rất khá.”
Ánh mắt Thẩm Tại rơi lên người Thịnh Văn Ngôn, nói: “Là cô ấy tiếp thu tốt.”
“Không không không, vẫn là công lao của cậu. Văn Ngôn, còn không cảm ơn chú Thẩm lúc trước đã chăm nom con.”
“…”
“……”
Thịnh Văn Ngôn lại muốn trợn mắt, nhưng đang ở trước mặt Thẩm Tại, cô phải ráng nín nhịn.
Cô ngước mắt nhìn anh, lời nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Ồ, chú Thẩm, cám ơn chú đã chăm sóc cháu, chú đúng là người chú tốt.”