Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 5


Đọc truyện Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh – Chương 5

Edit: Pinkie

Mà bên này, Minh Khê đang từ cửa sau của lớp quốc tế bước vào. Ngay giờ nghỉ trưa, điều hòa thổi gió mát lạnh, nhưng trong lớp không có ai ngủ, tất cả đều đồng loạt nhìn cô.

Lớp này chia làm hai nhóm, một là anh em của Phó Dương Hi, và hai là đàn em của Phó Dương Hi.

Những bạn học đang đứng trên bục giảng thì nhanh chóng đi xuống, những ai đã nằm ra bàn ngủ thì vội vàng ngồi thẳng dậy.

Trong khi đó, Phó Dương Hi —— lão đại của lớp, đang trong tình trạng ngái ngủ, mái tóc đỏ bù xù, tai nghe chống ồn màu bạc treo trên cổ, dây xích bộ xương kiêu ngạo trên ngực, đảo mắt nhìn qua. Cậu đang ngồi trên bàn, một chân gác trên ghế, chân còn lại gác chéo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô đang đi tới.

Dưới hơn bốn mươi con mắt của cả lớp, làm cho Minh Khê cảm thấy áp lực quá lớn.

Cô nhìn thấy sách vở của mình vẫn còn trên bàn bên cạnh Phó Dương Hi, chưa bị người ta ném vào sọt rác, thì thở phào nhẹ nhõm.

Đương đầu với áp lực, cô vững vàng đi tới.

Bước tới một bước, Minh Khê lập tức hít vào một hơi.

Xin lỗi, mùi thông khô và vận khí quá thơm, cô không tự chủ được, tiếp tục hít một hơi vận khí, huyệt Phong trì (1) của cô lập tức thư thái.

(1) “Phong trì” là huyệt được hợp lại bởi kinh Đởm và mạch Dương duy ở trong góc hõm do các khối cơ vùng cổ gáy tạo nên.

?

Ánh mắt với kiêu ngạo ba phần, lạnh lùng ba phần, lãnh khốc bốn phần của Phó Dương Hi thiếu chút nữa như bị đánh gãy.

Các đàn em của cậu nói cô gái này, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã xông lại ngửi cơ thể cậu, lúc đó cậu còn không tin —— nhưng mà mẹ nó, chẳng phải bây giờ đang đi về phía cậu, vừa đi vừa hít một hơi thật sâu đây sao, không phải đang hít cậu thì còn làm gì nữa?

Phó Dương Hi còn chưa kịp lạnh lùng đứng dậy, thì đã tức giận đến mức vành tai đỏ bừng: “Con mẹ nó, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Vì cậu chạy 30 vòng thay tôi nên chuyện buổi sáng cậu tùy tiện ngồi bên cạnh tôi, tôi sẽ bỏ qua, không tính toán với cậu, nhưng không có nghĩa là tôi dễ dàng tha thứ để cậu tiếp tục ngồi bên cạnh tôi!”

“Thế nhưng trong lớp không còn chỗ ngồi nào khác.” Minh Khê ôn tồn thương lượng với cậu: “Chỉ có chỗ bên cạnh cậu còn trống, tớ không ngồi ở đây thì chỉ có thể xuống bàn cuối ngồi, một mình một hàng.”

Minh Khê đeo khẩu trang, mái tóc dài đen nhánh vén ra sau tai, giọng nói có chút ủy khuất.

Phó Minh Hi dời mắt khỏi hàng mi cong dài của cô, vô thức nhìn quanh lớp học một vòng, đám đàn em lập tức ngồi thẳng tắp. Ngoại trừ chỗ bên cạnh cậu, quả đúng là trong lớp không còn có chỗ trống nào nữa.

Chờ một chút ——


“Vì sao tôi phải giải quyết vấn đề của cậu?” Phó Dương Hi chợt tỉnh ngộ, cáu kỉnh nói: “Liên quan gì tới tôi.”

Kha Thành Văn nổi tính xấu, trêu chọc Minh Khê: “Học sinh chuyển lớp, cậu không cần thiết phải ngồi bên cạnh anh Hi của chúng tôi nha, đã đuổi tới chung lớp thì còn nhiều thời gian mà.”

Nói xong thì có hai đàn em đi qua muốn dọn bàn của Minh Khê đi.

Ngồi ở chỗ khác sẽ không thể hít được vận khí trên người Phó Dương Hi. Thật ra, trong lớp quốc tế còn có mấy người có ánh sáng mờ như vậy, thế nhưng quá nhạt nhòa, gần như bằng không. Mà Khương Tu Thu, người đứng thứ hai trong danh sách, lại bị cảm không có đi học.

Nói tóm lại một câu, Phó Dương Hi chính là đi bộ giữa mùa hè gặp được dưa hấu ướp lạnh!

“Không được, tớ chỉ muốn ngồi ở đây!” Minh Khê nhanh chóng đặt một tay lên bàn.

Thấy hai bạn nam vẫn muốn lại gần thì cô dứt khoát nằm nửa người trên bàn, ôm chặt lấy cái bàn.

Mọi người nghẹn họng, trân trối trước sự chủ động của cô.

Minh Khê nằm xuống, đồng phục học sinh rộng thùng thình dán chặt vào lưng, làm lộ thân hình mảnh mai của cô.

Phó Dương Hi cảm giác mình ngửi thấy mùi hương thơm ngát nhàn nhạt thoảng qua.

Hai tai cậu lập tức đỏ lên, từ trên bàn nhảy xuống, thở hổn hển, trong lòng cũng thầm chửi thề.

Cậu lại bị một cô gái mặt dày, thấp hơn mình một cái đầu theo đuổi!

Thấy Phó Dương Hi vẫn trừng mắt nhìn cô chằm chằm, Minh Khê nhanh chóng ngồi thẳng dậy, đưa bánh ngọt trong tay cho anh.

“Như vậy đi, chúng ta thương lượng một chút, tớ dùng hai cái bánh ngọt này để đổi lấy tư cách được ngồi chỗ này, ok không?”

“Sau đó, nếu cậu còn muốn ăn thì tớ sẽ làm.”

“Bỏ thứ gì vào trong túi ni lông để làm bộ làm tịch, cậu muốn diễn cái gì?” Phó Dương Hi ghét bỏ nhìn lướt qua, kết quả đã bị mùi bánh ngọt thơm phức ập vào chóp mũi.

Chỉ cần ngửi là đủ biết ăn sẽ rất ngon.

Hơn nữa còn biết cậu thích ăn ngọt, quả thực có dụng tậm hơn so với tất cả những người dùng thiên lôi địa võng để theo đuổi cậu trước đây.


Cái đuôi phía sau của Phó Dương Hi đắc ý vẩy qua vẩy lại.

Kha Thành Văn ở bên cạnh kẹp cổ cậu, cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.

“Một buổi chiều.” Phó Dương Hi đẩy đầu của Kha Thành Văn ra, ôm bánh ngọt, nhếch cái cằm trơn bóng của mình lên, làm bộ từ trên cao nhìn xuống, dáng vẻ trịnh thượng ‘tôi coi trọng cậu bằng cái liếc mắt thôi đấy’.

“Cái này tôi nhận, cho phép cậu ngồi bên cạnh buổi chiều hôm nay. Nhưng chính cậu phải chủ động đi tìm giáo viên chủ nhiệm để đổi chỗ, ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cậu ở bên cạnh nữa.”

Trong lòng Minh Khê quả thực muốn đập cái đầu tóc đỏ của cậu ta một cái, “Hai cái bánh ngọt đổi lấy một buổi chiều, sao cậu không đi lừa bịp tống tiền luôn đi?”

Phó Dương Hi nở nụ cười, lười biếng cắn một ngụm: “Vậy cậu muốn gì?”

Hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ đơn phương gửi tin nhắn cho cậu ấy, mặc kệ cậu ấy có trả lời hay không thì việc gửi tin nhắn văn bản sẽ xếp vào loại ‘kết bạn với nhân vật có giá trị thời thượng cao’, có thể hít một chút vận khí.”

Minh Khê lập tức nói: “Hai cái bánh ngọt đổi lấy một buổi chiều, và thêm thông tin WeChat của cậu.”

Nhất thời, cả lớp quốc tế hít một ngụm khí lạnh.

Anh hùng!

Mười bảy năm qua, anh Hi đích thực đã chạm tráng với anh hùng!

Trước mặt nhiều người như vậy mà dám trực tiếp hỏi phương thức liên lạc của đối phương! Cô gái này cũng quá mạnh đó!

Phó Dương Hi thiếu chút nữa không uống nước cũng bị sặc, hai tai đỏ rực của cậu không có cách nào áp chế, đến mức giờ ngay cả mặt cậu cũng đỏ: “Đừng quấy rầy tôi, tôi cảnh cáo cậu đấy!”

Minh Khê giống như điếc không sợ súng, cò kè mặc cả, nói: “Nếu không thì đưa một nửa mã QR quét Wechat trước, nửa còn lại thì dùng cái khác trao đổi nhé!”

Phó Dương Hi: “…”

“Còn không được sao?” Minh Khê cau mày, “Vậy 1/4? Không phải, đường đường là thái tử gia của Phó Thị sao cậu lại nhỏ mọn như vậy?”

Phó Dương Hi: “…”

Không biết do hiếu kỳ hay bị Minh Khê làm cho đầu óc mơ màng mà Phó Dương Hi đã để cho cô quét WeChat.


Quả nhiên là người đẹp ngốc nghếch. Minh Khê hài lòng khi có được WeChat.

Mặt Phó Dương Hi thối đần ra, sau đó móc một cái thẻ ngân hàng trong túi quần ra ném trước mặt Minh Khê: “Còn nữa, đây là thù lao chạy 30 vòng của cậu.”

Chạy 30 vòng quả thực rất mệt mỏi, đã không thể chạy thay cô thì Phó Dương Hi cũng không để cô chạy một cách vô ích.

Minh Khê lập tức nhận lấy, không chút do dự, không nhận cũng không sao, nhưng mà nếu nhận tiền này của Phó Minh Hi thì có thể có thêm một chút vận khí hay không?

Nhưng mà tiền này cô cũng không có ý định dùng, cho dù có dùng thì cũng sẽ dùng trên người người ta.

Minh Khê liếc nhìn Phó Minh Hi người cao chân dài đã gục đầu lên bàn ngủ, suy nghĩ có thể dùng số tiền này để mua ít đồ đưa cho cậu ta.

Cứ như vậy, không phải sẽ thu được vận khí khi ‘cùng nhân vật thời thượng tặng quà cho nhau’ sao?

Minh Khê cất tiền, quét mã QR WeChat xong thì dọn dẹp bàn học của mình một chút. Cô định ngủ trưa một giấc, nhân tiện liếc mắt nhìn chậu cây. Quả nhiên thu hoạch vô cùng tốt, những cái cây trước đó chưa phát triển hoàn thiện, thì bây giờ đã có tới bốn chồi nhỏ.

Minh Khê kích động, dáng vẻ tươi cười mong đợi.

Một màn này rơi vào trong mắt mọi người biến thành, cuối cùng sau khi cò kè mặc cả, cô đã có thể thuận lợi ngồi chung bàn với Phó Dương Hi, đôi mắt cong lên, nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc.

Thật sự là một kẻ ngốc. Bạn học trong lớp đều cảm thán.

Phó Dương Hi lười biếng chống cằm, dương dương đắc ý nhếch mày. Còn có cách nào nữa đây, ai bảo tính tình của cậu tốt như vậy, tính cách ưu tú như thế, chẳng những đẹp trai mà còn có tiền.

Điện thoại trong túi vang lên một tiếng, Phó Dương Hi đeo tai nghe màu bạc lên, liếc nhìn.

Là Khương Tu Thu gửi tin nhắn: “Học sinh chuyển lớp trông như thế nào? Kha Thành Văn nói cậu ấy vẫn đeo khẩu trang, hình như trên mặt bị thương.”

Phó Dương Hi không quan tâm, trả lời: “Dáng dấp còn có thể ra sao? Nếu đã sử dụng khẩu trang để che mặt thì khẳng định cũng chỉ bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng mà tớ là người chỉ quan tâm tới ngoại hình hay sao?”

“Cậu nói cậu dùng tiền để đuổi cậu ấy. Đưa tiền cho cậu ấy sao?”

“Ừ!” Phó Dương Hi trả lời: “Tớ vừa mới chuyển mười vạn vào tài khoản.”

Phó Dương Hi không khỏi khoe khoang, lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Cậu ta thích tớ như thế, vẻ hạnh phúc lộ rõ trên gương mặt, không che giấu chút nào. Chậc, chậc, tớ cảm giác không hẳn là vì tiền của tới mới theo đuổi tới.:D”

Đánh xong hàng chữ này, Phó Dương Hi lại quét mắt nhìn Minh Khê. Minh Khê đã cởi áo khoác đồng phục, dưới mái tóc đen dài ngang lưng là chiếc cổ trắng, mảnh mai như thiên nga. Cô mặc một chiếc áo len mỏng, chẳng phải nhãn hiệu gì nổi bật.

Thật ra trong lòng Phó Dương Hi cũng không xác định, nhưng vẫn tiếp tục ba hoa trước mặt bạn tốt của mình: “Học sinh chuyển lớp ăn mặc giản dị, nhất định không phải là người hám của hám giàu.”

Khương Tu Thu rất nhanh đã trả lời lại: “Đúng không, phải chờ thì mới biết được. Từ nhỏ đến lớn, tớ chỉ thấy những người vì bản thân họ mới theo đuổi cậu mà thôi.”


Ngàn mũi tên thấu xuyên tim.

Mặt Phó Dương Hi lập tức đen thui: “Cút đi, cậu chỉ đố kị mà thôi.”

Không có gì đặc biệt xảy ra trong tiết học buổi chiều.

Hầu như Phó Dương Hi đều ngủ trong giờ học, chính vì thế, Minh Khê có thể lớn mật hít cậu ta.

Cả người Phó Dương Hi như không xương, khuôn mặt trắng bệch, trông có vẻ ốm yếu, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt cũng bị hằn một vết đỏ nhạt. Khi tỉnh dậy, cậu lờ mờ đứng dậy, đổ vài viên trong lọ vitamin ra, sau đó lại nằm gục xuống bàn. Mái tóc xù xì đỏ chói cũng mềm mại hơn khi cậu ngủ.

Minh Khê có chút tò mò không biết cậu ta uống loại vitamin gì, uống thuốc bổ như vậy mà sao nhìn thần sắc cũng không tốt cho lắm. Thế nhưng nghĩ đến những kẻ có tiền thì thực phẩm chức năng cũng tốn rất nhiều tiền, hỏi cô thì 80% là cô không biết đó là gì.

Với lại, Phó Dương Hi rất ghét tiếng ồn, chưa bao giờ tháo tai nghe chống ồn ra. Vì thế, Minh Khê cũng không dám hỏi.

Mà tất cả mọi người trong lớp cũng thành thói quen, sau khi thấy như vậy thì cũng làm động tác nhẹ nhàng hơn.

Chỉ đọc tại gacnhomongmo.wordpress.com mới là trang chính chủ, còn lại đều là ăn cắp!

Chờ đến khi Phó Dương Hi ngáp dài rồi tỉnh dậy thì một chiếc xe Limousine trong nhà đã tới đón cậu, thì ra đã tan học.

Phó Dương Hi vô thức liếc sang bên cạnh. Thấy chỗ ngồi bên cạnh trống trãi, học sinh chuyển lớp kia không biết đã im lặng rời đi từ lúc nào. Cậu cau mày.

Như thế này mà là đang theo đuổi người ta sao?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Phó Dương Hi đột nhiên rung lên.

Cậu tùy ý lấy ra nhìn.

“…”

【Thẻ ngân hàng với số đuôi xxxx của quý khách vừa thanh toán 12.000 Nhân Dân Tệ.】

【Thẻ ngân hàng với số đuôi xxxx của quý khách vừa thanh toán …】

Thật đúng là khiến người ta choáng ngợp với một loạt tin nhắn cà thẻ.

Buổi chiều cậu còn thề thốt là cậu ta không hám giàu, ấy vậy mà trong chốc lát học sinh chuyển lớp không hám tiền của cậu đã tiêu 56.000 Nhân Dân Tệ.

“…” Trong nháy mắt, mặt Phó Dương Hi thối đần, có cảm giác bị phản bội.

Còn nói là không cần tiền của cậu, đây rõ ràng chính là tiền của cậu đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.