Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 70


Bạn đang đọc Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều – Chương 70


Dịch: Phi Phi
Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ xe tạo thành những vệt sáng loang mờ ảo.
Ngón tay thon dài của người đàn ông càng thêm trắng trẻo thanh lãnh dưới ánh đèn.

Mỗi lúc nâng lên hạ xuống, khớp xương trên mu bàn tay càng vô cùng nổi bật.
Ngón tay nắm lấy nhành hoa tường vi trắng muốt, nhẹ nhàng hướng lên trên.

Cuối cùng, đầu ngón tay xen qua từng lớp cánh hoa, chọn lửa tỉ mỉ rồi bứt một cánh hoa.

Ôn Thư Du bị người đàn ông ôm chặt trong lòng.
Điều hòa trong xe phả gió ấm khiến hai má, vành tai và cổ cô ngày càng đỏ; đồng thời cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi lẫn buồn ngủ.
“Mệt rồi hử?”.

Người đàn ông xoa nắn vành tai cô với lực vừa nhẹ vừa ngứa.
Cô ghé sát vào ngực anh, “Vâng” một tiếng mềm như bông.
Cảm xúc ở vành tai vô cùng thoải mái khiến cô càng thêm buồn ngủ.
“Thế đi về nhé”.
Nghe vậy, Ôn Thư Du bỗng tỉnh táo lại, miễn cưỡng nâng mí mắt nặng trĩu, “Muốn đuổi em đi à?”.
“Không muốn đi sao?”.

Lương Yến Tân nhẹ nhàng tét lên mông cô, ý tứ rất ám chỉ, “Hay là đêm nay đừng đi nữa”.
Cô rùng mình, cảm giác xấu hổ lẫn giận dỗi đan xen vì hành động của anh khiến cô co rúm người, sau đó lập tức nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Đồ lưu manh nhà anh!
“Em đi đây, đi ngay bây giờ”.


Cô cất cao giọng nói.
Anh cười một tiếng, “Được, đi nào”.
Ôn Thư Du giận lẫy, cọ tới cọ lui bỗng giật mình, người đang ôm cô tự nhiên buông lỏng tay, đến nước này thì cô không đi cũng không được.

Ôn Thư Du lập tức buông tay đặt trên ngực anh, muốn tuột xuống khỏi chân anh.
Trong bóng đêm, khóe môi Lương Yến Tân khẽ cong lên, tiếp theo nhẹ nhàng nâng đầu gối.

Cô gái đang luống cuống muốn thoát khỏi anh liêu xiêu lại bị tóm trở về.
Ôn Thư Du bất ngờ lại nằm gọn trong lòng người đàn ông một lần nữa.
“Anh làm gì thế, chẳng phải muốn em đi còn gì”.
Cô ngẩng đầu trừng mắt ai oán, giận dỗi lườm anh một cái, nghĩ bụng muốn tuột xuống một lần nữa nhưng người đàn ông vẫn tỉnh bơ giở lại trò cũ.
“Anh!”.
“Anh làm sao?”.

Lương Yến Tân nhướng mày ung dung, nhìn cô chằm chằm.
Tay anh đặt bên cạnh, nhìn chỉ thấy dáng vẻ muốn trêu đùa cô.
“Cho em xuống”.
Vừa dứt lời, người đàn ông trước mắt hơi thẳng người dậy, một bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bên eo cô, “Em muốn chạy thì còn phải xem anh có muốn thả người không đã”.
“Anh muốn làm gì?”.

Ôn Thư Du trợn tròn mắt, “Em không thể đi theo anh, nhất định phải về”.
Đóa tường vi vẫn là của nhà người ta, chưa phải là của anh, mọi chuyện vẫn chưa danh chính ngôn thuận.
Ánh mắt Lương Yến Tân hơi ảm đạm, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô khiến lời còn chưa nói hết của cô đành phải dừng ở đầu môi.
Giọng nói của anh cũng hạ xuống rất trầm: “Đến khi nào thì bảo bối nhà người khác mới trở thành của anh đây?”
Ôn Thư Du bị nụ hôn này làm cho quên mất mình đang muốn nói điều gì.


Cô chớp mắt, biểu cảm mang chút xấu hổ, “… Chẳng phải đã là của anh rồi sao”.
Không… không phải chỉ là một câu hứa miệng đơn giản… mà là chân chính trở thành của anh mới được.
Lương Yến Tân nhằm cô chăm chú, nhưng vẫn không nói ra những lời ấy.
“Vậy lại cho anh ôm thêm một chút”.

Anh duỗi tay ôm người chặt vào lòng.
Tư thế thân mật thúc đẩy nhiệt độ và ái muội như sóng dâng cuồn cuộn.

Chẳng mấy chốc cô lại bị những ngón tay của anh dẫn dụ, nụ hôn khi thì kịch liệt, khi lại dịu dàng nâng niu như báu vật.
Hai người đều có “khao khát da thịt” đối với đối phương ở cùng trong không gian xe tối tăm, không ngừng kéo dài nụ hôn triền miên.
Ánh trăng rọi lên đóa tường vi nhưng lại không soi rõ được ánh mắt đôi bên, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập trầm thấp của nụ hôn quấn quýt.
“Không thể…”, thanh âm của cô nghẹn lại như có gì đó chặn đứng.

Cô giơ tay nắm cổ tay anh ngăn cản, lấy đại một lý do sứt sẹo muốn ngăn cản anh, “Không thể hôn tiếp nữa, sẽ bị phát hiện… môi sẽ bị sưng”.
Hai má cô nóng bỏng, làn môi cũng vậy.
Người đàn ông hô hấp khó khăn, một lúc sau mới cúi đầu cắn một cái không nặng không nhẹ lên cằm cô, tiếp đó lại cúi đầu muốn chạm đến gáy cô.
Ôn Thư Du nhận thấy được ý đồ của anh bèn vội vàng né tránh: “Không được, không được! Nếu để lại dấu vết sẽ bị phát hiện!”.
Động tác của Lương Yến Tân chợt dừng lại, anh nắm lấy hai tay cô giữ ở sau người rồi cúi đầu mạnh mẽ hôn lên gáy cô.
Sức lực không lớn, chỉ như cố tình dây dưa với cô, thị uy với cô một chút.
“Đáng ghét”.

Tránh trời không khỏi nắng, Ôn Thư Du chỉ còn cách lẩm bẩm.
Đổi lại chính là một nụ hôn ấm nóng tiếp tục xuống bên gáy.
“Anh lại nữa! Trẻ con!”.

Người đàn ông lại hôn thêm một cái, cười gian xảo, “Nói nữa không? Còn nói nữa lại hôn tiếp”.
Xưa nay Ôn Thư Du vẫn luôn bất lực trước những hành vi lưu manh của Lương Yến Tân, lần này cũng vậy.

Cô chỉ có thể xấu hổ, buồn ngực trừng mắt nhìn anh, mím môi không lên tiếng.
Đối phương ngẩng đầu cười khẽ, sau đó lại cúi đầu hôn lên mắt cô.
“Không đùa em nữa”, anh véo nhẹ má cô, cầm lấy áo khoác bên cạnh khoác lên người cô, “Đi thôi, anh đưa em về”.
“Bây giờ ạ?”.

Non nửa khuôn mặt cô giấu dưới lớp áo khoác to sụ, chừa lại đôi mắt sáng ngời lộ ra bên ngoài.
Khóe môi Lương Yến Tân nhếch lên, cười nhạt: “Không thì sao, muốn qua đêm với anh ở đây à?”.
Đầu óc Ôn Thư Du nóng lên, “Cũng không phải là không được…”.
Chỉ cần trở về trước khi người làm thức dậy là được.

Nghĩ đến hai người không thể gặp nhau trong một tháng rưỡi tới, về nước rồi cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì, dường như cô có thể nhượng bộ tất cả mọi thứ cho khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên nhau lúc này.
“Đương nhiên không được”.

Anh nhíu mày, khom lưng đi dép cho cô, “Trong xe không phải là chỗ để ngủ”.
Ôn Thư Du trầm mặc không nói.
Đi dép xong, anh ngồi thẳng dậy, động tác lại ngập ngừng khi nhìn thấy sắc mặt cô.

Ước chừng qua vài giây, anh thở dài khe khẽ, giơ tay xoa đầu cô, “Ngoan, trở về ngủ một giấc thật ngon”.
“Đến lúc em thức dậy có phải là anh đã lên máy bay rồi không”.
Lương Yến Tân nhìn cô, không nói một lời.
Ôn Thư Du bĩu môi, uể oải quay mặt đi, trượt xuống khỏi đùi anh.
“Chỉ một tháng rưỡi, nhanh lắm”.

Một lúc lâu sau, anh thấp giọng nói, đáng tiếc là ngay cả chính anh cũng không bị thuyết phục bởi câu nói này.
“Không nhanh chút nào”.
Nói xong, cô quấn mình trong chiếc áo khoác đen ngồi ngay ngắn trên ghế, đưa tay muốn đẩy cửa xe ra.
Lương Yến Tân tiến đến, ôm lấy người từ phía sau, tay phải đè lại bàn tay muốn mở cửa xe của cô.

Ôn Thư Du dừng lại, bàn tay trên cửa xe lập tức buông lỏng sức lực, cả người đột nhiên quay lại nhào vào lòng người đàn ông một lần nữa, hai tay vòng qua cổ ôm chặt anh.
Cô lặp lại lí nhí: “Không nhanh chút nào”.
Trái tim Lương Yến Tân vừa mềm mại vừa rối bời, chỉ có thể dùng sức ôm chặt bé con dính người đang quấn lấy mình, thỉnh thoảng lại trúc trắc hôn lên vành tai cô.
“Lần này về nước anh sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện”, Anh trầm giọng nói, “Anh đảm bảo”.

Sau khi hai người tách ra, Ôn Thư Du lại nhẹ nhàng lẻn về phòng như trộm nhà, may mắn là vẫn không bị ai phát hiện.
Cô quấn chăn nằm trên giường, nhắm nghiền hai mắt tưởng tượng như mình đang quấn chiếc áo khoác mang nhiệt độ cơ thể và mùi hương lạnh của anh.
Bây giờ nhớ lại, mọi hình ảnh kiều diễm lẫn xúc cảm nóng bỏng ban nãy đều tựa như một giấc mộng.

Tỉnh mộng rồi, còn lại chỉ là căn phòng yên tĩnh tối tăm và một mình cô.
Nửa đêm còn lại Ôn Thư Du cũng ngủ không sâu giấc.

Buổi sáng thức dậy, phản ứng đầu tiên của cô chính là tìm điện thoại bên gối.
Có hai tin nhắn chưa đọc từ nửa tiếng trước, chỉ ngắn gọn có mấy chữ.
[Đã lên máy bay.]
[Yên tâm chờ anh.]
Cô nhìn chằm chằm hai dòng chữ một lúc lâu, sau đó mới lên tinh thần nắm chặt tay, trả lời bằng một biểu cảm thỏ con nói “Vâng” rồi lại vùi mặt vào gối.
Qua ít lâu cô mới xốc chăn xuống giường, bước đến trước gương phòng tắm.  Lúc này cô mới phải hiện trông mình có vẻ tinh thần uể oải, thậm chí còn có chút tiều tụy.
Ôn Thư Du cũng không cố tình che giấu, rửa mặt xong bèn đi xuống lầu ăn sáng.
Ôn Lãng Dật vẫn ngồi uống cà phê trên bàn ăn, vừa lúc đối diện với vị trí mà cô vẫn hay ngồi thường ngày.

Ôn Thư Du vẫn chọn đúng chỗ đó ngồi xuống.
Cô biết đối phương đặt ly xuống, đang ngầm quan sát mình, nhưng cô cũng không nâng mắt nhìn anh trai.
Không khí trong phòng ăn nặng nề mà kỳ lạ.
Ôn Lãng Dật ngước mắt, ánh mắt dừng trên mặt cô, đang muốn dời đi lại vô tình chú ý đến đôi dép lê dưới chân cô.
Anh nhíu mày, nhướng mắt suy tư.
Ôn Thư Du không phát hiện khác thường, đợi người làm dọn bữa sáng lên, cô nhìn một lúc nhưng vẫn không muốn ăn, cuối cùng đành uống trước sữa bò ấm mà mình thích trước.
Cốc sữa vừa đến bên môi, cô bỗng nhiên nghe thấy Ôn Lãng Dật phía đối diện mở miệng nói: “Có phải tối hôm qua em lén ra ngoài không?”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.