Bạn đang đọc Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều – Chương 67
Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Ôn Thư Du không có thói quen cúp điện thoại ngay lập tức, thường cô sẽ chờ vài giây rồi mới cúp máy.
Lần này cũng vậy, nhưng khi chờ một lúc chuẩn bị cúp điện thoại thì đầu dây bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng thủy tinh vỡ.
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Ôn Lãng Dật vọng lại trong điện thoại: “Lương Yên Tân, anh có ý gì?”.
Cô sửng sốt, nhưng một giây sau đã lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng muốn lên tiếng ngăn cản, vậy mà bên tai chợt vang lên tiếng báo hiệu cúp máy.
Từng tiếng từng tiếng lạnh như băng.
Chuyện này…
Ôn Thư Du vội vã gọi lại, nhưng lần này Lương Yến Tân lại chậm chạp không nghe máy.
Cô chuyển sang gọi Ôn Lãng Dật, kết quả cũng giống như vậy.
Hai người dường như đã thỏa thuận với nhau cùng không nghe điện thoại.
Mặc dù cô tự nhủ hai người chắc đều biết chừng mực, nhưng vừa nghĩ đến họ có thể lại đánh nhau liền trở nên lo lắng.
Câu nói vừa rồi của Ôn Lãng Dật nghe giống như tiếp theo sẽ vung ra một cú đấm, hơn nữa tiếng thủy tinh rơi vỡ kia là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ đã bắt đầu đập phá đồ đạc.
Ôn Thư Du không kìm được đưa tay đấm gối ôm bên cạnh, bỗng dưng đứng dậy đi qua đi lại không yên.
Điện thoại cũng không ai trả lời.
Cô đột nhiên giơ tay lên, tức giận nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Ôn Lãng Dật.
[Đừng đánh nhau!!!]
…
Điện thoại trong túi áo khoác lại rung nhẹ.
Ôn Lãng Dật không để ý tới, lạnh lùng nhìn người cách đó vài bước đặt điện thoại vừa cúp máy lên bàn.
“Anh cố ý đúng không?”.
“Cố ý gì”.
Lương Yến Tân đặt tay lên mép bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ: “Cố ý không nhắc nhở cậu Miên Miên thường chậm mấy giây mới cúp điện thoại? Cậu là anh của cô ấy, chẳng lẽ còn không biết rõ hơn tôi”.
Sắc mặt Ôn Lãng Dật tối sầm lại, chẳng lẽ người này đang muốn khoe khoang hiểu rõ em gái ruột của anh như thế nào?
Đến lượt anh ta khoe khoang à?!
Nhưng so với khoe khoang thì hành vi cố tình không cúp điện thoại và đào hố sau lưng của Lương Yến Tân mới khiến anh bị cứng họng.
“Anh cũng biết tôi là anh trai của Miên Miên cho nên bớt lại mấy thủ đoạn này đi, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ anh em của chúng tôi”.
Ôn Lãng Dật nghiến răng mỉm cười: “Huống hồ, nếu như tôi không đồng ý, anh cho rằng anh có thể được nhà họ Ôn cho phép sao?”.
Hai người đứng đối diện nhau, sự trầm mặc bao trùm không khí.
Một lúc sau, Lương Yến Tân khẽ động khóe môi: “Vậy cậu muốn hỏi chuyện gì, muốn nói gì thì nói rõ luôn lần này đi”.
“Nếu tôi nói thẳng với anh, tôi không cho phép anh ở cạnh Miên Miên thì sao?”.
Bầu không khí trầm mặc bị phá vỡ trong nháy mắt lại dường như đóng băng rét lạnh,
“Không cho phép? Cậu nghĩ gì vậy, là một người đã trưởng thành, cô ấy sẽ chịu nghe theo sự sắp xếp của cậu sao?”.
“Anh bớt nói những lời ra vẻ quang minh chính đại đi, người trưởng thành? Hóa ra anh đã dùng ba từ này để bào chữa cho hành vi của chính mình? Anh bao nhiêu tuổi, Miên Miên mới bao nhiêu tuổi, vậy mà anh cũng ra tay được?”.
“Ôn Lãng Dật, cậu như vậy không phải là chó chê mèo lắm lông à?”.
Lương Yến Tân đột nhiên chế nhạo.
“Ý của anh là gì?”.
Cách vài bước, vẻ mặt của Ôn Lãng Dật bất chợt biến sắc.
“Còn cần tôi phải nói rõ ra à?”.
Lông mày anh khẽ cử động, đáy mắt lộ ra ý châm chọc: “Miên Miên có biết chuyện này của cậu không?”.
Sắc mặt của Ôn Lãng Dật thay đổi liên tục, cuối cùng mặt mũi tối sầm lạnh lùng nói: “Ngay cả chuyện này cũng tra ra được, còn có chuyện gì anh không làm được?”.
“Phương pháp không quan trọng, quan trọng là kết quả”.
Thấy người trước mặt trông có vẻ bình tĩnh và thoải mái, Ôn Lãng Dật suýt chút nữa lại vung nắm đấm lên.
Kể từ thời trung học, anh đã không làm ra những chuyện lỗ mãng hay dùng vũ lực để giải quyết như vậy, nhưng khi phàm là chuyện gì có liên quan đến cô em gái duy nhất, anh lập tức có thể trở thành thùng thuốc súng bất cứ lúc nào.
Anh cười khẩy: “Đây chính là nguyên nhân mà tôi lo lắng khi giao Miên Miên cho anh.
Luận về tâm tư và thủ đoạn, con bé không phải là đối thủ của anh, tôi không thể trơ mắt nhìn nó nhảy vào hố lửa được”.
“Dù có nhiều thủ đoạn hơn nữa, thì tôi cũng sẽ không dùng với cô ấy”.
“Không á? Anh có dám cam đoan lần gặp lại này không lợi dụng tình yêu trước kia của con bé đối với anh?!”.
“Cậu đã biết rồi hả”.
Lương Yến Tân nhướng mày.
Ôn Lãng Dật không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: “Em gái tôi không cần phải theo đuổi mãi một người đàn ông”.
“Yên tâm, cô ấy đương nhiên là không cần làm vậy”.
Anh nghiêng đầu, đưa tay rót rượu vào ly.
Rượu chảy sóng sánh, anh nhìn chằm chằm vào ly rượu như có điều suy nghĩ: “Ngược lại sẽ là tôi theo đuổi cô ấy”.
May mắn cô gái nhỏ không chạy quá xa, cũng không chạy trốn mà không quay đầu lại.
Nói xong, anh từ từ nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Ánh mắt Ôn Lãng Dật khẽ dao động, một lúc sau mới mở miệng: “Miên Miên từ nhỏ đã được gia đình chúng tôi cưng chiều, chúng tôi chưa bao giờ để cho con bé phải chịu thiệt thòi hay nửa phần uất ức, cũng sẽ không cho phép người khác làm như vậy.
Đối với anh, ai mà biết được sự chân thành và nhẫn nại có thể duy trì được bao lâu”.
Vừa dứt lời, Ôn Lãng Dật lại đột nhiên mỉm cười: “Hừ, mà cũng không biết có thật lòng hay không nữa, được mấy phần”.
“Nói những lời này không biết cậu có tin không?”.
Lương Yến Tân buông ly rượu xuống, thản nhiên nói: “Khi cậu còn đang ở đây nhưng cô ấy vẫn muốn ỷ lại vào tôi, đó là minh chứng tốt nhất cho tất cả nghi vấn của cậu”.
Phút chốc nghe được những lời này, Ôn Lãng Dật nhớ đến cảnh tượng ở cổng trường.
Khi đó anh đã mấy lần chú ý đến biểu hiện lo lắng của em gái, mũi chân cô hướng về phía Lương Yến Tân, còn có cảm xúc lưu luyến và ỷ lại khi cuối cùng bị anh trai bắt rời đi.
Mà những cảm xúc này trước đây cô chỉ chia sẻ với một vài người bạn và người thân trong gia đình.
Những lời nói của Lương Yến Tân quả thực đã vô tình cho anh một nhát đao chí mạng.
Một người anh ruột đã ở bên cô hai mươi mấy năm vậy mà không thể so sánh với một người bạn trai cô mới quen mấy tháng sao?
Thật sự là cố ý làm cho anh không vui mà.
“Có phải thái độ của anh hơi sai rồi không?”.
Ôn Lãng Dật đi sang bên cạnh hai bước, đè nén tức giận ngồi xuống sô pha đối diện: “Hiện tại tôi không phải là đối tác hay đối thủ trên thương trường của anh, nếu thật sự muốn ở bên cạnh Miên Miên, e là anh phải gọi tôi một tiếng “anh” đấy”.
…
Trong hơn một giờ chờ đợi, Ôn Thư Du không phải chưa từng nghĩ tới trước tiên lén trở về căn hộ của Khúc Vân Chu, nhưng cô vừa tới gần cửa ra vào đã bị người giúp việc ngăn lại.
“Cô chủ, cậu chủ đã căn dặn không cho phép cô ra ngoài”.
“Nhưng tôi phải trở về lấy sách giáo khoa, ngày mai còn phải lên lớp”.
Cô tùy tiện bịa ra một cái cớ.
“Cô cần cái gì thì có thể sai người đi lấy”.
Nói xong, người giúp việc cười khổ: “Xin cô đừng làm chúng tôi khó xử”.
Ôn Thư Du chỉ có thể từ bỏ.
Nhẫn nại chờ đợi trong biệt thự, kết quả chờ đến sau bữa tối, tâm trạng của cô chuyển từ lo lắng đến bồn chồn không thể giải thích được.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nằm dài trên giường chờ đợi, bữa tối cũng chỉ ăn qua loa một chút.
Khoảng 7 rưỡi, dưới lầu rốt cuộc cũng truyền đến tiếng động của lốp xe cọ xát với mặt đất.
Ôn Thư Du chấn động, cuống quýt xỏ dép lê chạy xuống lầu: “Anh! Anh về rồi à?”.
Cô chạy đến phòng khách tầng một, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Ôn Lãng Dật vừa đi vào đang thay giày ở cửa.
Anh đưa áo khoác cho người giúp việc, nhìn cô trả lời: “Ừ”.
Nhìn qua vẻ mặt anh thì căn bản không nhận ra điều gì…
Nhìn không ra vừa rồi có phải thật sự hai người họ đã đánh nhau hay không, cũng không biết không khí của cuộc nói chuyện vừa rồi và kết quả của nó như thế nào.
“Anh”.
Cô chần chừ gọi một tiếng, đi về phía cửa ra vào.
“Anh ăn tối chưa?”
“Ăn rồi”.
“Có hợp khẩu vị không?”
“Ừm, cũng ổn”.
Cố gắng giữ bình tĩnh như mọi ngày, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ôn Thư Du lại đi theo người vừa thay giày xong đến bên cạnh sô pha.
Ôn Lãng Dật thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy cốc nước người giúp việc vừa rót xong uống một ngụm.
Vì vậy, cô lặng lẽ đi vòng qua ngồi xuống sô pha đối diện với anh.
“Em muốn hỏi chuyện gì”.
Uống nước xong, Ôn Lãng Dật đặt cốc xuống, đi thẳng vào vấn đề.
Không ngờ anh trai lại trực tiếp hỏi như vậy, Ôn Thư Du ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, sau đó cười khan: “Các anh, các anh đã nói gì vậy?”.
Thật ra cô quan tâm nhất chính là kết quả, nhưng suy nghĩ một chút vẫn chọn một cách hỏi uyển chuyển hơn.
Ôn Lãng Dật chậm rãi ngước mắt lên, nhìn cô.
“Nói về em”.
“… Rồi sau đó thì sao?”.
Bầu không khí nghiêm túc khiến cô lo lắng.
“Miên Miên, nếu như không phải vì không muốn chậm trễ việc học hành của em, có lẽ anh đã đưa em về nước ngay lập tức”.
Ôn Thư Du ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Đâu có nghiêm trọng như vậy”.
“Giấu giếm yêu đương sau lưng mọi người thậm chí còn sống chung, nếu như không phải bị anh phát hiện thì hai người còn định giấu đến bao giờ?”.
Vừa dứt lời, sắc mặt người đối diện hết đỏ rồi lại trắng, Ôn Lãng Dật không khỏi mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh lúc mình hỏi Lương Yến Tân vấn đề đó, anh đã nhanh chóng kiềm chế lại.
Anh thậm chí còn không nghĩ đến vấn đề này sớm hơn một chút – hai người ở chung với nhau nơi đất khách quê người, loại người như Lương Yến Tân sẽ không nhân cơ hội này bắt em gái anh ở cùng hay thậm chí là làm chút việc gì đó quá đáng hơn đấy chứ?!
Quả nhiên, đích xác là Lương Yên Tân đã làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, chỉ duy nhất một điểm xem ra còn tốt là không dỗ dành chiếm tiện nghi của cô nhóc.
Nhưng anh không thể tiếp tục chịu đựng việc lại để em gái mình trong tầm mắt của một con sói.
Hoặc là Lương Yến Tân đi, hoặc là cô đi, tóm lại trước khi chính thức ngả bài, hai người không thể ở một mình ở Anh nữa.
“Em…”.
Sắc mặt Ôn Thư Du hơi đỏ lên.
Sao chuyện gì Lương Yến Tân cũng nói hết ra vậy! Cho dù anh ấy vốn không kiêng dè công khai mọi chuyện, nhưng cũng phải cân nhắc đến cảm xúc của cô chứ!
“Vì vậy, anh đã thỏa thuận với anh ta.
Anh ta sẽ về nước ngay và sẽ không đến Anh cho đến kỳ nghỉ Giáng sinh của em”.
“Về nước ngay?!”.
Ôn Thư Du đứng lên: “Ý của anh là muốn hạn chế việc chúng em gặp mặt?”.
“Đây là điều mà anh và anh ta đã cùng nhất trí”.
“Nhưng mà…”.
Ôn Lãng Dật khó khăn ngắt lời: “Nếu anh ta vốn có ý muốn ngả bài công khai, vậy thì chờ em về nước rồi tính.
Từ bây giờ trở đi, em yên tâm tiếp tục học hành, nhân tiện dùng một tháng rưỡi còn lại suy nghĩ thật kỹ đi”.
“Suy nghĩ cái gì, anh cảm thấy em sẽ đổi ý à?”.
Ôn Thư Du bật cười, hỏi ngược lại anh: “Anh ấy định khi nào đi?”.
“Lương thị vốn không thể không có anh ta, đương nhiên là về càng sớm càng tốt”.
Cô nhất thời hoảng hốt, cầm túi xách chạy về phía cửa ra vào.
Càng sớm càng tốt? Không phải bây giờ đã ở trên máy bay rồi chứ? Ôn Lãng Dật về nhà muộn như vậy chẳng lẽ là vì cố ý cầm chân cô?”.
“Em đi đâu vậy?”.
Ôn Lãng Dật nhíu mày, đứng lên ngay sau đó.
“Em muốn đi gặp anh ấy”.
Anh liếc mắt nhìn người giúp việc bên cạnh, người này lập tức tiến lên ngăn cản.
“Thả tôi ra”.
Ôn Thư Du giãy giụa, nhưng sức lực của người này so với cô lớn hơn nhiều.
Cô tức giận quay đầu lại nhìn Ôn Lãng Dật: “Anh thả em ra ngoài đi, em muốn đi gặp anh ấy”.
Ôn Lãng Dật cau mày đang muốn nói gì đó, tiếng chuông điện thoại di động ở bên cạnh lại đột nhiên vang lên, anh cúi đầu liếc nhìn một cái, khom lưng cầm điện thoại lên.
“Giữ con bé lại trước đi”, nói xong, anh cầm điện thoại đi ra ban công.
Ôn Thư Du vừa nóng vừa tức giận, không hiểu vì sao tình tiết “vác gậy đánh uyên ương” trong tiểu thuyết này lại áp lên người cô, cũng không hiểu vì sao một người luôn tùy ý như Lương Yến Tân lại có thể thỏa hiệp.
Không thể ra ngoài thì cô sẽ gọi điện thoại để hỏi.
Nghĩ đến đây, cô lùi về phía sau, chờ người giúp việc biết điều buông tay, cô lập tức cầm điện thoại đi lên lầu chạy về phòng.
Cuộc gọi vừa chuyển đi, người ở đầu dây bên kia gần như bắt máy chỉ trong một giây.
“Anh sẽ không đi thật đấy chứ!”.
Người đàn ông còn chưa kịp mở miệng, cô đã nhắm mắt cao giọng hét lên, giọng điệu vừa phẫn nộ vừa tủi thân, còn xen lẫn chút không cam lòng.
Người đàn ông không thể làm gì được cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Cô nhất thời trở thành một con mèo bị vuốt ve từ đầu đến đuôi, bộ dáng xù lông ngoan ngoãn thu lại.
“Em còn tưởng anh đi rồi”.
Ôn Thư Du ngã nhào xuống giường, giọng điệu oán giận có phần đáng thương.
Người đàn ông không trả lời cô, chỉ nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng làm trái ý anh em”.
Một giây sau, giọng điệu của anh đột nhiên trở nên mập mờ, giọng nói cũng nghẹn ngào trầm xuống: “Đêm nay, ánh sáng nào vừa lóe trên cửa sổ kia”.
Ôn Thư Du sửng sốt, sau khi phản ứng lại nhịp tim bỗng dưng tăng nhanh, thứ cảm giác hồi hộp lẫn kích thích bí mật bao trùm lấy cô.
“Anh…”.
Cô nuốt nước bọt, kéo góc chăn che mặt lại, vừa chờ mong vừa lo lắng, bối rối lẩm bẩm: “Anh vậy mà cũng xem “Romeo và Juliet” à, ngay cả lời thoại cũng nhớ rõ như vậy”.
Cảm giác hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.
“Anh cũng chỉ nhớ nhất câu này”.
Anh khẽ cười: “Có lẽ là sớm đã có dự cảm sẽ có đêm nay”.
Phân cảnh đêm nay – “Yêu đương vụng trộm”..