Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 63-1


Bạn đang đọc Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều – Chương 63-1


Dịch: Phi Phi
Lương Yến Tân thẳng tay tắt điện thoại.
Màn hình nháy mắt đã tối đen nhưng chẳng mấy chốc lại bật sáng, số hiển thị vẫn cùng một người.
Anh nhíu mày liếc mắt, một lúc sau mới nhận cuộc gọi.
“Miên Miên, cậu đi theo Lương Yến Tân rồi hả? Sao tối qua không nói với mình, sáng nay A Chu gọi điện mình mới biết”.

Vừa nối máy, người phía đầu dây bên kia đã nói tràng giang đại hải.
Lương Yến Tân nhíu mày, đợi một lúc mới cất giọng hờ hững: “Cô ấy vẫn đang ngủ”.
Đầu dây bên kia lập tức im bặt.
“Ai thế…”.

Người trong lòng anh đột nhiên lẩm bẩm mơ màng.
Điện thoại bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cúp máy vội vàng, Lương Yến Tân buông di động xuống, xoa nhẹ vành tai cô gái nhỏ dỗ dành.
Ôn Thư Du mơ màng tỉnh lại bởi tiếng nói chuyện thì thầm, nhưng nửa lại muốn tiếp tục chìm vào mộng đẹp bởi cảm xúc thoải mái nhẹ nhàng bên vành tai.
Đột nhiên, cô bất chợt tỉnh táo như một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu bị rung mạnh.
Bàn tay đang xoa vành tai cô… là của ai?
Ôn Thư Du trợn tròn mắt mờ mịt, thoáng chốc đã nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm qua.

Tiếp theo, cả người cô lập tức tỉnh tảo, sự thoải mái khi vừa tỉnh ngủ quay đi quay lại đã biến mất không còn dấu vết.
Thân thể trở nên cứng đờ không có phản ứng.
“Dậy rồi à?”.

Bàn tay đặt trên vành tai cô khẽ nâng lên.

Trong lúc nhất thời, cô không biết mình có nên lên tiếng xác nhận đã dậy hay không, cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt im lặng.
Ngón tay ấm áp tiếp tục xoa vành tai cô, tiếp đó đầu ngón tay nhẹ nhàng khơi đôi hàng mi.

Mí mắt Ôn Thư Du không nhịn được khẽ lay động, lông mi cũng run rẩy chớp vài cái.
Hoàn toàn bại lộ mất rồi.
Tiếng cười đứt quãng xen lẫn thích thú phía đỉnh đầu truyền đến.
Ôn Thư Du vừa xấu hổ vừa buồn bực nép vào ngực anh, “Tại anh đánh thức em”.
“Anh dỗ em ngủ tiếp một giấc nhé?”.

Người đàn ông cúi đầu ghé sát bên tai cô, giọng nói ẩn chứa ý cười, dỗ dành nói.
“Không ngủ được”.

Cô vùi mặt trong ngực anh nói chuyện, giọng điệu có phần rầu rĩ.
“Thế dậy nhé?”.
“Anh dậy trước đi”.
Người đàn ông lại cười: “Em ôm anh chặt như vậy, anh dậy thế nào được?”.
Nghe thế, Ôn Thư Du mới phát hiện một bàn tay của mình ôm chặt eo Lương Yến Tân, ngón tay còn vô thức nắm áo sao lưng anh.
Cô vội rụt tay lại, kéo chăn lăn sang bên cạnh, kết quả chả nhích được mấy phân đã bị đối phương ôm trở lại.
“Mới sáng, tay đừng táy máy sờ lung tung”.

Một bàn tay cô vô tình chống lên vùng bụng của Lương Yến Tân khiến cả người anh sững lại, đưa tay tóm gọn bàn tay nghịch ngợm hấp tấp.
Cảm xúc vừa mềm vừa ngứa khiến ý nghĩ của anh mới bình ổn được một chút đã trực chờ tóe lửa.
“Em đâu có sờ lung tung, rõ ràng là tại anh đột nhiên ôm em”.
Anh không nói chuyện, chỉ nghe cô gái nép trong lòng mình nhỏ giọng lầm bầm, đáy lòng đột nhiên trào dâng cảm giác thỏa mãn mãnh liệt khi sáng sớm mở mắt ra đã nhìn thấy nhau.
Có thể nhìn thấy người mình yêu khi thức dậy vào sáng sớm, có thể cảm nhận rõ ràng người yêu cảy nhảy làm nũng trong lòng mình, thứ cảm xúc này đã chiến thắng mọi thứ mà anh từng có được.
Anh đã bắt đầu tham lam hy vọng mỗi ngày đều có thể ngủ cùng cô, cùng nhau trải qua hết đêm này đến đêm khác, cùng nhau đón mỗi sáng bình minh.
Ôn Thư Du vừa kéo mép chăn nói thầm, thái dương chợt truyền đến cảm giác ấm áp.
“Miên Miên”, giọng điệu của anh vô cùng trầm tĩnh, thấp nhẹ như thở dài cảm thán: “Đã rất lâu rồi anh chưa được ngủ ngon như vậy”.
Cô ngẩn người, một lúc lâu sau mới dựa vào ngực anh nói nhỏ: “Đêm qua em cũng ngủ rất ngon”.
Cô còn cho rằng mình sẽ không quen, ít nhiều sẽ mất ngủ, nào ngờ vừa chợp mắt đã ngủ đến tận hừng đông.
“Thật muốn đưa em đi, muốn ngày sau mỗi lần thức dậy đều có thể nhìn thấy em”.

Người đàn ông nhẹ giọng bày tỏ, không hề có ý tứ trêu đùa, nghiêm túc đến nỗi khiến Ôn Thư Du có chút không quen.
Nơi nào đó trong trái tim cô như bị một ngọn gió qua đường thổi nhẹ.


Thích anh và được anh thích là hai lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Sau khi ở bên nhau, mỗi ngày Ôn Thư Du đều cảm thấy Lương Yến Tân càng quan tâm cô hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Hay nói một cách khác… là anh càng không muốn rời xa cô.
Nhưng nghe anh nói như vậy, cô lại bỗng nhiên nhớ đến mình còn phải học một năm nữa mới có thể tốt nghiệp về nước.

Cho dù anh có bớt thời gian bao nhiêu để ở đây thì khẳng định hai người vẫn gần ít xa nhiều.

Vẫn phải đợi một năm nữa… Thậm chí còn phải thêm một thời gian nữa mới nói chuyện này với người nhà.
Ôn Thư Du chợt cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, thời gian trước mắt cũng càng trở nên quý giá.
Cô nằm trong vòng tay người đàn ông không hề nhúc nhích, mùi hương dễ chịu trên người anh quanh quẩn nơi chóp mũi… rõ ràng hai người dùng chung một loại sữa tắm, nhưng mùi hương trên người anh lại chẳng hề giống trên người cô chút nào cả.
“Ngủ thêm một lúc nữa nhé?”.

Anh thấp giọng hỏi.
Lúc này cô không nhẫn tâm từ chối, bèn “Vâng” một tiếng rồi lặng lẽ ôm lấy eo anh.
Bàn tay Lương Yến Tân đang nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô khẽ dừng lại, sau đó anh lặng lẽ siết chặt tay tăng thêm lực vuốt ve bờ vai người trong lòng.
Vốn dĩ cô chỉ muốn nằm thêm một lúc, nào ngờ không khí quá ấm áp, bàn tay vỗ về kia lại mang theo cảm xúc an ủi dỗ dành khiến cô vô thức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến khi mở mắt thức dậy lần nữa, trên giường chỉ còn lại một mình cô, vị trí bên cạnh chỉ mơ hồ lưu lại chút hơi ấm.
Ôn Thư Du mở to mắt, từ từ lấy lại tinh thần.

Tưởng tượng đêm qua cô và Lương Yến Tân ôm nhau ngủ thẳng đến khi trời sáng bèn không nhịn được quấn chăn lăn lộn mấy vòng trên giường.
May mà cô ngủ cũng rất ngoan, cùng lắm chỉ ôm anh như tấm chăn ấm mà thôi.
Chờ bản thân bình tĩnh lại cô mới chịu ngồi dậy.

Đúng lúc chuẩn bị xốc chăn xuống giường, Ôn Thư Du sực nhớ ra mình quên lấy di động, vì thế bèn xoay người cầm di động bên gối.
Màn hình lập tức sáng lên khi ngón tay vừa chạm vào.

Cô vô thức liếc mắt qua màn hình, tiện tay nhấn vào cửa sổ tin nhắn hiển thị trên màn hình.
Là tin nhắn Tống Gia Ninh gửi đến, một câu nhắn nhủ và một biểu cảm thỏ con hết khóc lóc giàn giụa rồi lại cười nham hiểm.
[Miên Miên, khi nào cậu dậy thì gọi lại cho mình nhé]]
Lại?
Ôn Thư Du nhìn con thỏ khóc lóc, trong lòng có dự cảm không ổn bèn vội đi tra nhật ký cuộc gọi.
Nhật ký hiển thị hơn nửa tiếng trước có hai cuộc gọi đến, một cuộc không nhận, một cuộc bắt máy, nhưng thời gian nói chuyện chỉ có vài giây ngắn ngủi.
Nhưng quan trọng là sáng nay cô căn bản không nhận điện thoại của Tống Gia Ninh mà! Trừ khi, trừ khi…
Cô lập tức nhớ đến sáng nay mình mơ hồ bị đánh thức bởi tiếng động không rõ.

Hình như khi ấy Lương Yến Tân có nói ngắn gọn một câu gì đó.
Ở đây chắc chắn không có người ngoài, vậy chỉ có thể là anh nhận điện thoại của Tống Gia Ninh mà thôi.
Nghĩ vậy, cô lại ôm di động ngã lăn ra giường.
Lương Yến Tân nhận điện thoại thì khác nào đồng nghĩa với việc nói cho Gia Ninh rằng đêm qua bọn họ đã ngủ chung…
Ôn Thư Du nhìn con thỏ trắng khóc lóc tùm lum trên màn hình tỏ vẻ không còn gì luyến tiếc, quyết tâm gọi một cuộc điện thoại cho cô bạn thân.
Đầu dây bên kia đã có người bắt máy nhưng kỳ lạ là phía đó vẫn vô cùng yên tĩnh. 
“Gia Ninh?”.

Cô thử gọi một tiếng thăm dò.
Lúc này đối phương mới thở phào, lập tức bùng nổ một tràng dài: “Cậu có biết… biết lúc nãy Lương Yến Tân nhận điện thoại của cậu, cho nên vừa rồi mình nhận điện thoại mà chưa dám lên tiếng!”.
Ôn Thư Du không biết mình nên nói gì, đành cười khan hai tiếng.
“Cậu còn cười hả!”.

Tống Gia Ninh hận không thể nhào tới lay mạnh cô một cái, giọng điệu vội vàng hấp tấp: “Nói mau, chuyện giữa hai người thế nào rồi, sao nhanh như vậy đã…?”.
“Nói gì thế! Đương nhiên là không! Chỉ ngủ cùng nhau thôi mà!”.
“Thật không?”.

Tống Gia Ninh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Mình lừa cậu làm gì”, Ôn Thư Du kéo chăn che đầu, “Sao có thể nhanh như thế được…”.
“Nói thật mình cũng thấy hơi hãi”, Tống Gia Ninh ho nhẹ một tiếng, nhắc khéo: “Đây là chuyện riêng của cậu, đến lúc làm thật nhớ phải dùng bao”.
Bao…
Ôn Thư Du chật vật xấu hổ, da mặt nóng dần lên, nắm chặt góc chăn lăn lộn hai vòng.
“Mà cậu định ở luôn bên chỗ anh ta hả?”.
“Đợi anh ấy về nước rồi thì mình sẽ về căn hộ”.

“Không được, đến lúc đó vẫn nên ở nhà A Chu thì bọn mình mới yên tâm được”.
“Nhưng mà…”.
“Cậu muốn nói đến Lộ Kinh Trì hả?”.

Tống Gia Ninh lập tức hiểu ý, “Anh ta chắc chắn cũng không ở đây lâu đâu, có lẽ bọn họ giải quyết xong chuyện hai ngày nay sẽ về nước thôi”.
“Rốt cuộc chuyện giữa bọn họ là thế nào vậy?”.

Ôn Thư Du chần chừ hỏi, “Mình cứ cảm thấy Lộ Kinh Trì không chỉ muốn thử yêu đương tùy tiện như A Chu nói lần trước đâu”.
“Sáng nay cậu ấy gọi cho mình, mình cũng không thấy gì bất thường, đợi gặp mặt rồi lại nói, hoặc là đợi cậu ấy tự nguyện nói cho chúng ta thôi”.
“Được, cứ từ từ vậy”.
Tống Gia Ninh gật đầu “Ừ” một tiếng, đột nhiên lại tức giận nói: “Hai người các cậu đúng là không để mình yên tâm được”.
“Vậy cậu cũng cho bọn mình cơ hội để không yên tâm về cậu đi”.

Người ở đầu dây bên kia thuận miệng cười hì hì.

Sắc mặt Tống Gia Ninh sững lại một chút nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thường, hừ giọng: “Thôi bỏ đi, mình vẫn tương đối phù hợp làm “bà mẹ già” nhọc lòng cho hai người”.
Một bóng dáng chợt xuất hiện trong đầu Tống Gia Ninh nhưng lại nhanh chóng bị cô ấy gạt ra ngoài.
Cô đã sớm cho rằng giữ khoảng cách sẽ tốt cho hai người, đừng nghĩ nhiều thì hơn.

Bây giờ cô ấy chỉ hy vọng chuyện tình cảm của hai người bạn thân có thể thuận lợi, mỗi người đều gặt được trái ngọt.
Buôn chuyện thêm mấy câu xong hai cô gái mới cúp điện thoại.
Tống Gia Ninh hạ di động xuống, nhìn thỏ con khóc lóc do mình gửi cho Ôn Thư Du, bất đắc dĩ lại che mặt cười.
Gọi một cú điện thoại mà nào ngờ người nhận lại là Lương Yến Tân, kết quả bất ngờ khiến cô ấy nhất thời suýt chút nữa đã chết sững tại chỗ.
Nhưng cô ấy cũng có thể nghe ra Lương Yến Tân đè giọng xuống hết sức khi trả lời, hiển nhiên là không muốn đánh thức người bên cạnh; còn tiếng đáp lại mông lung trong cơn buồn ngủ của Ôn Thư Du cũng ngập tràn sự ỷ lại và yên tâm.

Ôn Thư Du rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông đi vào phòng tắm phản chiếu qua gương.
Mặc dù anh vẫn còn mặc quần áo ở nhà nhưng mái tóc hỗn độn đã được chải gọn gàng, thấy rõ là đã rửa mặt.
Cô cố đè nén khóe miệng khẽ cong lên, xoay người muốn đi ra ngoài.

Lương Yến Tân cũng đến phía sau cô, đúng lúc đối mặt với cô, ép cô mắc kẹt giữa vòng tay mình và bồn rửa mặt.
“Anh…”, cô ngẩng đầu lên, ba chữ “muốn làm gì” còn chưa nói ra miệng đã bị anh cúi đầu hôn xuống, lời nói chưa tới đầu môi đã bị đánh ngược trở về.
Bờ môi miễn cưỡng rời nhau để lại cảm xúc khiến Ôn Thư Du đỏ mặt.

Hôn xong, Lương Yến Tân giơ tay lên lấy dao cạo râu trong tủ âm tường.

Vì anh muốn bôi bọt cạo râu lên mặt nên buộc phải buông tay ra, nhưng thay vào đó một chân anh lại bước lên tiếp tục vây lấy cô.
“Anh định làm gì”.

Ôn Thư Du che môi, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “cho em ra ngoài”.
Giọng điệu của cô rất nhẹ, mềm mại như âm thanh làm nũng lúc rời giường sáng nay.
Anh rủ mắt liếc nhìn cô, không chịu bỏ qua.

Bôi bọt cạo râu xong, bàn tay tiếp tục chống trên bồn rửa mặt, tuyệt nhiên không cho cô một đường thoát.
Dáng vẻ cười như không cười, thêm vào đó chút lưu manh vô lại.
Hai người đứng rất gần nhau, người đàn ông bắt đầu cạo râu.

Ôn Thư Du sợ mình lộn xộn sẽ khiến anh bị thương nên chỉ còn cách ngoan ngoãn đứng im tại chỗ mặc cho anh ôm mình.
Cô lề mề buông tay ra, khẽ ngửa cổ lên nhìn người đàn ông chăm chú cạo râu trong gương.
Ở góc độ và độ cao này, cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh đang rướn cằm, lộ ra đường cong tuấn tú sắc nét, tiện cho dao cạo có thể quét sạch những cọng râu lún phún.

Hầu kết nhẹ nhàng trượt lên xuống trên đường cong quyến rũ nơi cổ họng.
Anh vốn đang nâng cằm cạo râu, nhận thấy ánh mắt của cô, ánh mắt anh khẽ lay động rời khỏi tấm gương xuống khuôn mặt người con gái.
Chỉnh vì anh đang nâng cằm nên khi rủ mắt xuống, đuôi lông mày và khóe mắt đều phảng phất ý tứ ngả ngớn, còn thêm chút hờ hững lạnh nhạt.
Trái tim Ôn Thư Du khẽ đập lỡ một nhịp, cô chưa từng nghĩ đàn ông cạo râu lại có thể mê người đến vậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô nhón chân, lập tức hôn lên chỗ anh vừa cạo xong.
Bàn tay nắm dao cạo của Lương Yến Tân cứng lại, nhẹ nhàng hít thở sâu, híp mắt nhìn xuống dưới.

Cô gái nhỏ trước mắt không giấu được ý cười trên mặt, da mặt ửng hồng, đôi mắt hạnh sáng ngời chớp nhẹ long lanh.
Anh thẳng tay vứt dao cạo vào bồn rửa mặt, cúi đầu lại gần mặt cô, hung hăng cọ vài cái, liên tục nhắc đi nhắc lại một cậu: “Ngứa không?”.
Bọt biển sót lên trên mặt người đàn ông dính lên mặt cô, cọng râu chưa cạo sạch cọ qua lại khiến da mặt ngứa ngáy.

Cô vừa cười vừa co người muốn tránh, “Bọt… bọt cạo râu của anh dính lên mặt em rồi!”.
Cuối cùng vẫn tránh không thoát, Ôn Thư Du tinh quái chơi xấu ôm chầm lấy ngực người đàn ông, vùi mặt trên vòm ngực rắn chắc của anh, đôi tay ôm chặt vòng eo anh. 
“Không chơi, không chơi nữa!”.
Bởi vùi đầu trong ngực anh nên giọng nói của cô có vẻ rầu rĩ.
Lương Yến Tân tùy tiện lấy khăn lông lên lau cằm, lại gần quan sát kỹ trong gương.
Nhìn thân mình nhỏ bé mảnh mai ôm dính lấy mình, trái tim anh trở nên mềm mại không rõ ý vị, vừa thỏa mãn nhưng cũng lại tham lam muốn thêm nữa.
Anh cắn răng cười hừ một tiếng, đưa tay xoa nắn eo cô, nhìn cô vừa lí nhí xin tha vừa rúc chặt trong lòng mình.
“Anh biết rõ em sợ ngứa mà còn dùng chiêu này!”.
Ôn Thư Du tránh tới tránh lui cũng không tránh được bàn tay chuyên trị “làm việc ác”, chỉ đành cười trách móc.
“Ai bảo em không ngoan”.

Lương Yến Tân ôm cô thẳng dậy, khiến cô nhìn mình, cười khẽ: “Nào, kiểm tra xem anh cạo râu sạch chưa”.
Nói xong, anh liền cúi đầu dùng cằm cọ má lẫn cổ cô.
Ôn Thư Du ngứa ngáy thút thít, vừa trốn tránh vừa cười ngặt nghẽo xin tha: “Đừng mà, ngứa lắm!”.
Làn da ấm áp tiếp xúc với nhau vốn dĩ sẽ gợi cảm giác ngứa ngáy, huống chi vừa rồi anh mới chỉ cạo râu được một nửa, những cọng râu sót lại cọ lên vùng cổ non mịn khiến cô chỉ nghĩ cách muốn trốn.
“Còn dám hôn lung tung nữa không?”.
“Không, không dám nữa…”.

Ôn Thư Du lắc đầu lia lịa.
Lương Yến Tân nhướng mày, cong môi cười đắc ý.

Anh mở miệng cắn nhẹ lên môi cô, giọng điệu lười biếng: “Muốn hôn cũng được, nào, bây giờ cho em hôn, muốn hôn thế nào cũng được”.
Cảm giác ngứa ngáy tạm chấm dứt, Ôn Thư Du thở dốc ngã vào lòng người đàn ông, nghe vậy lại giận dỗi chối từ: “Không hôn”.
“Vậy thì đến lượt anh”. 
Anh nâng mặt cô, hôn lên gương mặt và đôi mắt cười ửng đỏ, sau đó tím xuống bờ môi cô, môi lưỡi dễ dàng tiến công vào trong, quét sạch mọi chướng ngại ngăn chặn trên đường.
Ánh mặt trời buổi sáng không thể tiến vào phòng tắm tràn ngập tiếng thở dốc nóng bỏng, chỉ có ánh sáng lạnh của đèn trần và mặt kính trước mặt soi rõ từng cọng lông mi run rẩy trong nụ hôn kéo dài và từng ngón tay siết chặt trên vòng eo yêu kiều.

Lương Yến Tân ở Anh năm ngày.

Ngoại trừ hoạt động của câu lạc bộ và khai giảng thì Ôn Thư Du đều dành hết thời gian ở bên anh.
Năm ngày chớp mắt đã trôi qua, sau khi biết được Lương Yến Tân bay chuyến 11 giờ, Ôn Thư Du xem thời khóa biểu vài lần, xác nhận mình không có tiết học nên quyết định hẹn đồng hồ báo thức ra sân bay tiễn anh.
“Nếu đồng hồ báo thức không kêu hoặc em không dậy nổi, anh nhất định phải gọi em”.

Cô quơ di động trước mặt, nhắc nhở anh.
Mặc dù cô cố gắng tỏ vẻ bình thường, nhưng mặt mày vẫn không giấu được nét uể oải.

Lương Yến Tân nhìn cô chăm chú, dễ dàng nhìn thấu sự thật mà cô vốn cho rằng mình che giấu rất kỹ.

Cuối cùng, anh không lên tiếng mà chỉ cúi đầu hôn cô.
“Ừ, ngủ đi”.
Vốn dĩ anh nên vui vẻ khi biết cô không nỡ xa mình, nhưng anh không ngờ rằng bản thân mình lại càng cảm thấy khó thở.
Thậm chí anh còn hy vọng cô vô tâm một chút thì hơn, như vậy sẽ không bị chuyện anh phải về nước ảnh hưởng đến tâm tình mà còn phải miễn cưỡng cười vui.
Mấy hôm nay hai người đều ngủ riêng phòng, nhưng một đêm cuối này, Ôn Thư Du lại luyến tiếc phải rời xa anh.
Cô do dự đứng ở cửa phòng nhìn người cách đó vài bước, muốn nói rồi lại thôi.
Ban đầu sắc mặt của đối phương còn bĩnh tĩnh, nhưng khi bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, mù mịt không rõ.
Ôn Thư Du bị anh nhìn đến mức hoảng hốt, đang muốn lặng lẽ rút lui thì người đàn ông lại bước đến gần.

Cô lùi về sau hai bước theo bản năng trở về phòng.
Đèn phòng còn chưa bật, bóng dáng cao lớn đã theo sát vào trong, cửa phòng sập xuống một tiếng vang dội.
Giây tiếp theo, cô bị đối phương ôm chặt trong lòng, nụ hôn nóng rẫy dồn dập hạ xuống như muốn nghiền nát cánh môi cô.
Đêm trước khi tạm biệt, người đàn ông vô cùng cuồng dã, cô cũng vô thức thả lòng phòng bị dung tung cho hành động của anh.
Màn đêm tối tăm và hơi thở nồng nhiệt càng cổ vũ cho hành động của anh.

Mặc dù anh vẫn tuân thủ không làm đến bước kia, không quá mức nóng bỏng, nhưng gần như hai người đã tái hiện một đêm cô mặc “váy đuôi thỏ” đó.
Thật lâu sau, anh kiềm chế dừng lại, bình tĩnh mặc quần áo cho cô.
Vốn dĩ Ôn Thư Du muốn tự mặc, nhưng phát hiện Lương Yến Tân cực kỳ kiên trì nên chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi coi mình như trẻ con, phó mặc toàn bộ cho anh gánh vác.
Mặc quần áo xong, cô ngoan ngoãn nép vào vòng tay anh.
Giọng Lương Yến Tân vương chút khàn sau cơn sóng tình kiềm chế: “Ngủ đi”.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Trước khi ngủ, cô vẫn không nhịn được nhắn nhủ: “Anh nhớ nhất định phải gọi em nhé”.
Trong bóng đêm, giọng nói mềm mại như sợi tơ vô hình buộc chặt trái tim anh.
Hơi thở của Lương Yến Tân căng cứng, một lúc sau mới khẽ nói bên tai cô: “Được”.
Người trong lòng như đã yên tâm, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi lặng lẽ vươn tay ôm lấy anh, “… Ngủ ngon”.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô, đáp: “Ngủ ngon”.


Có chuyện ấp ủ trong lòng nên đêm nay Ôn Thư Du không ngủ ngon, mới đến rạng sáng đã bất chợt tỉnh giấc.
Cô vội vàng lấy di động xem giờ, phát hiện cách giờ anh khởi hành còn xa mới thở phào nhẹ nhõm. 
Bỏ di động xuống, cô lại nằm về chỗ cũ.
Không đúng.

Cô đột nhiên nín thở, suy nghĩ tối sầm kéo theo căng thẳng ập đến.
Trên giường chỉ có một mình cô.

Ga trải trường cũng không có hơi ấm sót lại, có thể thấy anh đã dậy được một lúc rồi.
Ôn Thư Du mơ hồ hoảng hốt, ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, cuối cùng xốc chăn lên, đi dép chạy ra khỏi phòng.
Người làm dưới lầu nghe thấy động tĩnh bèn ngừng tay, nói với cô: “Chào buổi sáng”.
“Lương Yến Tân đâu?”.

Cô bám vào lan can, quan sát một vòng dưới tầng một.
Người làm không nói gì, cô sửng sốt, vội vàng nhìn sang, đáy lòng chợt lạnh ngắt.
“… Anh ấy… sẽ không…?”.
“Tiên sinh đã đi rồi”, người làm rón rén trả lời: “Cố ý dặn dò chúng tôi không cần đánh thức cô”.
Đi rồi?
Sao lại đi rồi? Chẳng phải chuyến bay của anh 11 giờ mới cất cánh sao?
Ôn Thư Du quay người chạy vọt về phòng, bổ nhào lên giường lấy di động, nhịp tim dồn dập thảng thốt đập liên hồi vào lồng ngực.
Cuộc gọi nhanh chóng được nối máy, không hề có giọng nữ lạnh băng báo đã tắt máy, Ôn Thư Du thoáng nhẹ nhõm trong lòng.
Người bên kia nhận được cuộc gọi, lời nói chưa đến nhưng đã nhận được tiếng thở dài rất nhẹ.
“Dậy rồi à?”.

Giọng điệu của anh có phần bất lực.
Khóe mắt Ôn Thư Du thoáng chốc đã nóng lên.
Không chờ cô trả lời, anh lại lên tiếng gọi: “Miên Miên?”.
“Anh đi rồi sao?”.

Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi.
“Đã lên máy bay”.
Cô nắm chặt tay, cố gắng vững vàng: “Không phải nói 11 giờ mới bay à?”.
Ở đầu dây bên kia, Lương Yến Tân thở dài: “Sao anh có thể để em đến tiễn anh đây?”.
“Vì sao không được?”.

Cô lên cao giọng, âm thanh xen lẫn nghẹn ngào run rẩy.
“Miên Miên”, giọng nói của anh dịu dàng trước nay chưa từng có, như muốn nhẹ nhàng dỗ dành cô, cũng giống như thổ lộ chân thành, “Anh sợ nếu em đến tiễn, anh sẽ không đi nổi”.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những giọt nước long lanh ậng trên khóe mi cay rơi xuống lã chã, giọng nói không giấu nổi nghẹn ngào: “Anh lừa em… rõ ràng em đã nhắc anh phải đánh thức em!”.
Lương Yến Tân nắm chặt di động, ngón tay chuyển dần sang trắng.

Hiếm khi anh nói không nên lời, tựa như có một bàn tay bóp chặt yết hầu khiến hô hấp cũng khó khăn.
“Em muốn đi tiễn anh”.

Ôn Thư Du vùi đầu vào chăn, vừa nói vừa sụt sịt, nước mắt thấm ướt vải dệt sáng bóng.
Nỗi niềm mất mát bởi dự cảm bất an khi tỉnh dậy lúc sáng sớm trở thành hiện thực gặm nhấm trái tim cô.

Cọng rơm cuối cùng chống đỡ lí trí của cô đã bị cảm giác không thể tạm biệt anh quật ngã hoàn toàn.
“Lần trước là vì chúng ta về nước cùng nhau”, anh nhắm hai mắt tiếp tục nói, “lần này không phải, nên anh sao có thể để em đến tiễn?”.
Thời khắc tạm biệt, một giọt nước mắt của cô cũng có thể khiến anh cởi giáp đầu hàng.

Ngay cả hiện tại, nghe thấy tiếng khóc của cô trong điện thoại cũng đã muốn cả cái mạng của anh.
Ôn Thư Du kiềm chế nức nở, giơ tay che mặt.
Cô không muốn khóc như vậy, nhưng thật sự không thể nhịn được.
Đáy lòng Lương Yến Tân chua xót, mỗi lần nghe thấy tiếng cô nức nở, trái tim anh lại đau như bị cứa thêm một nhát.
“Miên Miên, lần đầu tiên anh hy vọng em đừng coi anh quan trọng như vậy”.
Ôn Thư Du vẫn không ngăn được nước mắt giàn giụa, ngay cả đáp một câu “Vâng” bình tĩnh cũng không thể làm được.

Cô không biết mình bị làm sao, rõ ràng không phải cả đời không gặp lại nhau, rõ ràng biết không lâu sau sẽ có cơ hội gặp lại, nhưng cô vẫn vô cùng khổ sở.
“Bé con dính người, đừng khóc”.

Lương Yến Tên cật lực kiềm chế kích động muốn xuống máy bay, giấu đi sự chật vật trong giọng nói, nhắm mắt thay đổi ngữ điệu trong giọng nói, “Thả anh đi mà”.
Tiếng khóc và sự trách móc của cô hệt như xiềng xích đối với anh.
Mới sáng sớm, Ôn Thư Du bò trên giường khóc rối tinh rối mù, người đàn ông ở đầu dây bên kia lại ra sức dịu dàng dỗ dành.

Cho đến khi máy bay cất cánh buộc hai người phải cúp điện thoại.
Trước khi cúp máy, cô cắn môi ổn định giọng nói, kìm nén nước mắt vẫn tuôn rơi: “Em sẽ nhớ anh”.
Đáp lại cô, cảm xúc của người đàn ông vô cùng phức tạp thâm trầm, dịu dàng nói hai chữ: “Đợi anh”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.